Xin Nuôi Ta

Chương 33: Chích Thiên trở thành người hữu duyên của bạn



Cảm tạ thiết kế sư anh minh thần võ (= =) lúc thiết kế cánh cửa đã lắp thêm một cái mắt mèo ở trên cửa. Thế cho nên lúc Tô Tiểu Tục nhìn qua cửa chống trộm trông thấy vẻ mặt đưa đám vạn năm không đổi của Ninh công tử thì cô có thể lập tức cúi lưng xuống giả chết, tóm lại nói kiên định một chút thì là: Tôi không ở nhà, cứ tùy ý gõ cửa tiếp đi.

Nhưng mà, đợi tới khi cô vừa mới nhón chân đi vòng qua phòng khách, thì lập tức nghe thấy điện thoại di động của mình đột ngột rung chuông. . . . . .

Vừa mới lấy điện thoại di động ở trên ghế ra nhìn, đã thấy tin nhắn đơn giản mà sắc bén giống hệt như ngày thường của bạn học họ Ninh: Anh biết rõ là em đang ở nhà, ra mở cửa.

Tô Tiểu Tục

Thật sự là cô vẫn không tin, chẳng lẽ vị này mới bái lạy một vị đại sư để học coi bói, hơn nữa còn đắc đạo thành tiên rồi sao? Hừ hừ.

Ném điện thoại di động xuống, Tô Tiểu Tục nhấc chân muốn rời đi, nhưng ánh mắt của người ngoài cửa lại giống như có thể nhìn rõ từ xa, tiếp tục gửi thêm một tin nhắn.

"Đừng giả bộ là đã ra khỏi nhà, đừng ném điện thoại di động, anh chỉ đếm ba tiếng."

Cô nàng Tô Tiểu Tục cảnh giác quan sát bốn phía, chỉ cảm thấy sau lưng rợn cả tóc gáy, tựa như đang phát phim kinh dị.

"Ba."

"Hai."

Không đợi tin nhắn đòi mạng của Ninh công tử đuổi tới nơi, cô nàng Tô Tiểu Tục đã tự động giơ tay đầu hàng đi ra mở đèn phòng khách, ngoan ngoãn chạy tới huyền quan* mở cửa.

*Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.

Ninh công tử cười như không cười nhìn cô, trong tay còn cầm điện thoại di động, sắc mặt và thần thái đều không tả hết được vẻ hả hê.

Tô Tiểu Tục nhắm mắt lấy lễ đãi người, để hắn vào cửa, "Ưmh, vừa rồi đang ngủ, không nghe thấy tiếng chuông cửa."

Ninh công tử cũng không vạch trần cô, mà chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng sách đang mở rộng để lộ một chút ánh sáng hắt ra từ màn hình máy vi tính, cười mà không nói. Nước mắt Tô Tiểu Tục lập tức như bão tố.

Má nó, đây chính là cái gọi là càng giải thích càng lộ sai sót.

"Đúng rồi, tìm em có chuyện gì không?" Tô Tiểu Tục vẫn còn đang cầm kem lạnh trên tay, nên tiện thể nịnh nọt mở một nửa túi gói kem ra rồi chân chó đưa tới trước mặt Ninh công tử. Vốn cho là anh sẽ không nhận, ai ngờ thế nhưng anh lại thuận nước đẩy thuyền đúng tình hợp lý nhận lấy =.=

"Mẹ anh bảo em tới nhà anh ăn cơm tối." Bạn học Ninh nói xong, Tô Tiểu Tục lập tức sặc, nhìn lại kem lạnh trong tay Ninh công tử cô không khỏi âm thầm cảm thán, may mà vừa rồi không mở ra, nếu không hiện tại đoán chừng đã bị sặc chết rồi.

Nhà cô nàng Tô Túc và nhà họ Ninh cũng được coi là thế giao*, khi còn nhỏ quan hệ của mấy đứa bé hai nhà vô cùng tốt. Năm đó nữ vương Ninh Tiếu Tiếu còn là một tiểu bá vương ở trường học, quanh năm đều dẫn theo chân chó Tô Tiểu Tục, hơn nữa bạn học Ninh Triệt này còn tăng cường ra tay ngang ngược gây sóng gió trong sân trường.

*Quan hệ qua lại nhiều đời.

Cộng thêm thành tích học tập của cô nàng Tô Tiểu Tục và Ninh công tử vẫn luôn rất tốt, hơn nữa bối cảnh sau lưng ba đứa trẻ này rất vững chắc, vì vậy chỉ cần bọn họ không làm chuyện thương thiên hại lý gì, bình thường giáo viên đều là mắt nhắm mắt mở.

Sau này lại từ từ trưởng thành, cô nàng Ninh Tiếu Tiếu vẫn trước sau như một là nữ vương bá đạo, nhưng Ninh công tử thì không biết tại sao lại càng ngày càng phát huy bản thân theo phương hướng nhân phẩm và học vấn đều ưu tú trở thành học sinh xuất sắc. Lúc ấy trong trường học có không ít cô nàng trong các buổi trà dư tửu hậu đều thảo luận vị này xứng đáng là bạch mã hoàng tử như thế nào lãng mạn như thế nào tao nhã lịch sự như thế nào. Cô nàng Tô Tiểu Tục nghe xong chỉ hận không thể nôn ra hết toàn bộ cơm tối đã ăn hôm qua. Có trời mới biết khi còn bé lúc anh mặc quần yếm hả hê xì nước mũi ném lên người nữ sinh rồi bắt bọ ngựa này nọ, không am hiểu tin tức thời sự này nọ… lúc đó các cô gái nhỏ này đang ở đâu,

Đương nhiên, lúc cô nàng Ninh Tiếu Tiếu nghe cô nàng Tô Tiểu Tục oán thầm xong thì bình tĩnh tổng kết: Bé con à, cậu như vậy là ghen tới ê răng đó.

Tô Tiểu Tục lập tức yếu ớt phun một ngụm máu lên vách tường mới được quét phấn trắng của trường học: Ngài thật là. . . . . . quá khiến tôi giảm thọ mà.

Lớn hơn một chút, ba mẹ của cô nàng Tô Tiểu Tục được lên chức. Lúc ấy vừa vặn cô sắp tốt nghiệp, làm ba mẹ thì đều hi vọng con cái sống bên cạnh chăm sóc thì tốt hơn, nhưng mà. . . . . . Hm, thời kỳ nhạy cảm, chuyện cần băn khoăn quá nhiều, cho nên cô nàng họ Tô quả quyết bỏ qua cơ hội tới thành phố ba mẹ công tác, cả ngày nhàn nhã vùi ở trong căn nhà này, trở thành cái mà người ta vẫn gọi là tác giả tự do.

Ngược lại, không có ba Tô và mẹ Tô ở bên cạnh, hai ông bà nhà họ Ninh lại tiếp nhận công việc chăm sóc nuôi dưỡng cô nàng họ Tô thay hai ông bà nhà họ Tô. Từ nhỏ, vì nguyên nhân đặc thù trong công việc của ba mẹ, nên Tô Tiểu Tục cũng đã gặp không ít cô, chú, bác, dì này nọ tới cửa hỏi han ân cần, cho nên thật ra thì từ trước đến giờ đối với cái loại quan tâm này cô chỉ muốn nói: Xin miễn cho kẻ bất tài này. Nhưng mà, từ nhỏ thái độ của hai ông bà nhà họ Ninh đối với cô đã tựa như đỗi đãi với đứa con gái thứ hai, cho ngên ngoài cảm động Tô Tiểu Tục cũng thấy nhiều hơn mấy phần may mắn, lúc đối đãi với hai vị trưởng bối nhà họ Ninh, cô cũng một mực cung kính.

Trưởng bối nhà họ Ninh vừa lên tiếng, cô nàng Tô Tiểu Tục nào dám viện lý do kháng chỉ, chỉ đành phải nhắm mắt phục vụ bạn học Ninh Triệt ngồi chờ ở phòng khách, bưng trà rót nước mở ti vi mời anh tự nhiên rồi nói sẽ lập tức đi thu thập ngay. Vừa quay người cô vội chạy về thư phòng, trò chơi vẫn mở, nhưng mà, không biết từ lúc nào ở phó bản Ngoại Tỏa Yêu chỉ còn lại một mình cô.

Bên cạnh Hệ thống thông báo xuất hiện một bàn tay nhỏ đang nắm chặt. Cô nàng Tô Tiểu Tục trợn mắt mở ra, phía trên là dây tơ hồng tràn đầy yêu thương do Chích Thiên ném tới cho cô từ lâu, cô nàng Tô Tiểu Tục do dự mở danh sách bạn bè ra, cái tên đó thế nhưng không biết đã rời mạng từ lúc nào rồi.

. . . . . .

Cô nàng họ Tô rơi nước mắt.

Này, này! Tôi thật sự không phải là giả bộ treo máy đâu tôi treo máy thật đó đại thần, tôi sai rồi, ngừng lại đi TAT.

Bạn nói với Chích Thiên: Mới vừa rồi có khách đến gõ cửa, em đi mở cửa…

Bạn nói với Chích Thiên: T T, em sai rồi, không phải em cố ý đâu

Hệ thống thông báo đã gửi bưu kiện thành công cho bạn tốt đã rời mạng. Tô Tiểu Tục hít sâu một hơi, rồi lại chạy về phòng ngủ thay quần áo, sau đó rửa mặt một phen, cuối cùng là đi theo bạn học Ninh Triệt ra khỏi nhà.