Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi

Chương 17: Cũng ra dáng tổng tài già



Oaaa...Xinh Nhi, cậu được tận 97 điểm này.

- Cũng tạm thôi mà, cậu cũng 90 điểm rồi còn gì.

Quả thật là có tiến bộ, nhưng vẫn còn chậm quá, chắc phải khó lắm mới có thể lấy được điểm 100 như lúc trước. nhưng dù sao số điểm này cũng xếp hạng thứ 4 của lớp rồi.

- Hai cậu ấy lại được điểm tuyệt đối nữa kìa.

Đúng rồi...Hạo Thiên và Trình Dương thì lại khác, họ luôn lấy được trọn điểm, còn là học sinh ưu tú của lớp, đúng là hai người họ mang một bộ óc thiên tài mà, việc học có vẻ ngang nhau, ấy vậy độ fan cũng chẳng ai kém ai.

Lúc nào đến giờ giải lao hay ăn trưa, thì mấy đứa con gái lại ùa nhau dành chổ bắt chuyện, trong ngăn bàn hay phía trên đều đầy ấp những món quà,có cả khối dưới cũng tham gia vào clup fan hâm mộ. Ôi trời...thật là mất giá quá đi.

Thôi thì cứ kệ họ đi, việc phải chen lấn để tranh dành xem ra chẳng có lợi ít gì, Trình Dương thì luôn phủ phàn quẳn ngay túi quà vào thùng rác trước mặt cô bạn gái dễ thương. Mấy hình ảnh này cũng thường thấy ấy mà,nên tớ cũng quen luôn rồi.

Ngược lại Hạo Thiên thì lại có chút bối rối xen lẫn khó chịu, nhưng không nói ra thành lời, cậu chỉ hiện ra một gương mặt không mấy vui vẻ rồi lản tránh, để ý kỹ thì cậu luôn cố tìm một nơi như thư viện để nghỉ ngơi cho khuây khỏa nhưng cũng không được bao lâu.

Tớ cũng muốn nói chuyện với cậu ấy lắm chứ, nhưng làm gì có cơ hội, mãi mới đến được giờ tan học mới có thể cùng tản bộ về nhà. Vì thiếu mất 3 điểm để được 100, tớ suy nghĩ mãi mà không cam lòng, nên tớ định hỏi cậu phương pháp giải.

- Này-



Chưa kịp nói cho tròn chữ thì có một tiếng la bất ngờ làm chặn giọng tớ lại. Xoay lại nhìn thì thấy Mỹ Anh đang lúi cúi ôm chân khuỵu gối. Cả hai bọn tớ đều quay lại đỡ cô bạn lên.

- Cậu có sao không?

Tớ lên tiếng hỏi thăm.

- À, không sao đâu, vừa nãy đi đứng không nhìn trước ngó sau nên tớ bất cẩn ngã thôi.

- Chảy máu rồi...cậu còn đi nổi không?

Hạo Thiên cũng tiếp lời.

Mỹ Anh chân vừa khập khững đứng dậy vừa đáp.

- Được cả mà...

Đi được vài bước thì lại muốn không trụ nổi rồi lại xém ngã, mai là có Hạo Thiên đỡ.

- Hay để tôi cõng cậu nhé.

Cậu ấy chầm chậm đưa chân cô lên rồi tiếp tục đi. Chắc là không hỏi được nữa rồi, thôi thì dời sang dịp khác vậy.

Điều quan trọng bây giờ tớ cần lên kế hoạch cho ngày mai, vì đến lúc tớ phải show trình diễn xuất rồi...ngày ra mắt nhà Trình Dương! nghĩ lại thấy thà hầu cậu ta còn hơn phải đến đấy, tớ không muốn dính đến giới nhà giàu, Nhưng chịu thôi, liều một phen xem sao.

Chỉ e là việc kém giao tiếp của tớ sẽ gây trở ngại cho chuyện này, chắc phải lên một kịch bản thôi. Câu hỏi nào mà người ta hay hỏi với bạn gái của con trai nhỉ?

[...]

Ngày 14 tháng 8, là thứ bảy hôm nay tớ được nghỉ.



Sáng nay dì làm món thịt rán trứng, nhìn là đã muốn chảy dãi rồi, ở quê mẹ tớ cũng thường làm món này, ăn cực kì tốn cơm. Sau khi dùng bữa, tớ lên phòng rồi xoa xoa chiếc bụng đang no căng, lúc nãy ăn có vẻ hơi nhiều...có thiếu lịch sự không ta?

Vừa ngồi xuống giường thì điện thoại đã rung lên bần bật hình như có tin nhắn.

| Chuẩn bị đi, cho cậu năm phút.|

Là của Trình Dương gửi đến. Cái gì mà năm phút, sao mà ép người ta quá vậy trời.

Vậy là tớ tức tốc vớ lấy chiếc váy đang treo lên giá rồi phi nhanh vào phòng vệ sinh. Xong thì lại nhìn mình trong gương rồi lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

À đúng rồi! đầu tóc nhìn đơn giản quá, nên tớ đã tết một bím tóc phía bên trái...ừ thì chỉ có vậy thôi.

Vừa hay chuẩn bị tươm tất đầy đủ thì một tiếng còi xe vang lên làm giật cả mình, ngó xuống qua ô cửa dổ thì mới thấy một chiếc xe to màu đen, hiệu gì thì cũng chả biết, nhưng không thể không biết nó là loại đắt đỏ.

Cửa kính của nó dần kéo xuống lộ ra gương mặt của Trình Dương đang hướng mắt về phía tớ. Trời đất! đem cả xe đến đây cơ à, sao mà phải hoành tráng vậy...chết rồi, tớ lại bắt đầu thấy lo lắng. Nhưng phải dẹp nó sang một bên thôi, mạnh mẽ mới giải quyết được vấn đề chứ.

Tớ vội chạy xuống nhà, báo với dì là có hẹn với bạn một tiếng rồi rời ra cửa. Đứng trước nó còn nhìn sang hơn, con xe đen bóng lưỡng không một vết xướt và Trình Dương đang ngồi trên đó, còn có cả tài xế riêng.

Một ông chú trung niên bước xuống mở cánh cửa xe giơ tay lên có ý mời tớ vào trong. Lần đầu được đi xe xịn luôn ấy, không quen một xí nào. Tớ e dè bước vào, vừa lên đã thấy một luồng không khí mát mẻ bao trùm, là...máy lạnh, lần đầu tớ được thấy đấy, thường chỉ thấy nó trên tv thôi.

Tớ chỉ dám ngồi sát vào một góc, lo lắng không biết phải làm sao với cái tình huống vô cùng ngượng gạo này. Nên tớ đã cất tiếng mở lời trước.

- Này...để tớ bắt xe bus qua là được rồi, có cần phải đích thân qua đây không?

Cậu ta xoay qua nhìn tớ, khoan đã...cái hình hài này lạ quá, nó khác so với ở trường, nghe nói cậu ấy cỡ 1m8 thì phải, trên mình mang một bộ trang phục vest màu đen sang trọng. Đây mà là học sinh phổ thông sao, nhìn cứ như ông chú già kiểu gì ấy.

- Thì sao? cậu có quyền ý kiến à.



- À không..

Tớ thẹn quá nên xoay qua nhìn sang phía bên ngoài cửa sổ hóng gió, nhưng cứ có cảm giác Trình Dương đang ghim cái ánh mắt lạnh ấy vào tớ vậy. Trời không nóng nhưng tớ đổ mồ hôi rồi đấy...

Chiếc xe dừng chân tại một không gian rộng lớn được bao bọc bởi một hàng rào cao.

- Đây là...cung điện à trời?

Sao khi bước xuống xe, tớ theo sao Trình Dương dần bước vào cổng, đến cả cổng nhà mà cũng đồ sộ không kém. Phía trước có một ông chú mặc bộ lễ phục nghiêm chỉnh cúi đầu chào rồi cũng đi cùng với bọn tớ vào trong. Sao khi đọc qua nhiều bộ truyện liên quan đến người giàu, thì tớ có thể đoán đây là bác quản gia hay đại loại thế.

Một con đường thẳng được lát đá to dẫn đến cửa của ngôi biệt thự to tướng. Hai bên là dàng loài hoa kì lạ với màu vàng tươi rựa rỡ, phần còn lại của sân thì là một thảm cỏ xanh mướt rộng vô cùng.

Căn nhà lớn chưa từng thấy luôn, nó quy nga, lộng lẫy, tựa cung điện hoàng gia trong truyện tranh. Có thể nhìn ra gia thế của Trình Dương thuộc hàng khủng, tớ nghĩ sống ở đây liệu có bị lạc đường không nhỉ?

Phía xa kia có hai người nào đó đang đứng trước cửa nhà, đang nhìn chầm vào tớ, ngay lập tức tớ vùng dậy tinh thần vì nhận ra đến lúc bắt đầu rồi, Lưng tớ thẳng dáng đi hiên ngang, ôi cũng ngầu phết.

Đó là một người phụ nữ...hình như đã gặp ở đâu rồi, à! là ở bữa tiệc hôm đó, mẹ cậu ta? bên cạnh là vị thiên kim xinh đẹp lạ mặt, vẻ đẹp này khỏi bàn cãi nữa, cho thẳng 100 điểm. Mái tóc vàng dài óng ả được tạo kiểu uốn lượn sóng, được cài lên nhiều phụ kiện lắp lánh. Trên người ứm lên chiếc đầm xanh lộng lẫy có nhiều vạc váy được thiết kế chéo qua lại rồi vương xuống đến qua đầu gối.

Quan sát tớ kĩ như vậy hẳn là đang xem xét gì đó rồi, run quá đi... nhưng phải cố gắng thôi.