Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 135: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (2)



Đồng Mộng Nhi một tay khống chế triều chính nhiều năm, làm sao có thể không biết Sư Chu là ai được?

Sư phủ một nhà ba đời đều phụng sự cho thiên tử. Tổ phụ Sư Đồng Nho còn là nguyên lão tam triều, tuy hiện đã cáo lão hồi hương nhưng vẫn có uy tín nhất định trong triều, phụ thân Sư Hạo Nhiên thì là đại tướng quân đương triều, chiến công hiển hách. Cả hai nhi tử của ông là Sư Tễ và Sư Chu cũng theo ông lên chiến trường từ sớm.

Đặc biệt là Sư Chu, tuổi còn trẻ đã khiến tướng địch vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Phải gϊếŧ Sư Chu sao?

Đồng Mộng Nhi suy xét yêu cầu này, không khỏi ngẩn người, nhưng nàng nhìn thấy kiên định trong mắt Thân Giác, cuối cùng vẫn gật đầu, "Sư phủ không thích khoa trương thanh thế, việc này con cứ để mẫu hậu ngẫm lại nên xuống tay như thế nào đã."

Nếu là người khác, chỉ cần trực tiếp ban một đạo thánh chỉ xuống là được, nhưng cố tình lại là Sư Chu, đành phải bàn bạc kế sách kỹ hơn.

......

Tuy Thân Giác đã tỉnh lại nhưng vẫn không thể bước chân xuống giường, thậm chí cả ngày thì đã có đến bảy tám canh giờ là hôn mê rồi, thời gian cậu thanh tỉnh không nhiều lắm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở mép giường, nói một câu cũng phải hổn hển thở dốc.

Thuốc được luân phiên đưa tới Thừa Đức Điện hết chén này đến chén khác, Thân Giác cơ bản là coi chén thuốc thành thức ăn luôn, nhưng hiệu quả lại không cao mấy. Chuyện này khiến Đồng Mộng Nhi sốt ruột vô cùng, sát ý gϊếŧ Sư Chu cũng dần dày đặc lên.

Ở trong lòng nàng, không có bất cứ thứ gì có thể quan trọng hơn nhi tử của nàng được. Dù Sư Chu có ngã xuống thì giang sơn Đại Ngụy cũng không vong được, nhưng nhi tử nàng mà chết thì giang sơn Đại Ngụy này còn ý nghĩa gì nữa.

Chờ đến khi thân thể Thân Giác chuyển biến tốt một chút, có thể xuống giường đi lại rồi, Đồng Mộng Nhi mới mượn dịp mà mở cung yến, mời văn võ bá quan đến thưởng nhạc.

Nàng định hạ độc Sư Chu ngay trong yến hội. Loại độc này cần phải có một khoảng thời gian nhất định mớ phát tác, vừa khéo lúc ấy Sư Chu đã rời khỏi yến hội rồi, lúc ấy sẽ là chết không đối chứng. Hơn nữa độc dược kia sẽ khiến nạn nhân thoạt nhìn như là bị đột quỵ, tim đập quá nhanh, chết bất đắc kỳ tử.

Mở yến hội tất nhiên phải có mặt Thân Giác rồi, nhưng Đồng Mộng Nhi không định nói cho Thân Giác biết kế hoạch này của nàng. Sao có thể để mấy chuyện dơ bẩn bực này vấy bẩn tai của nhi tử nàng được.

Tuy là có thể tham gia yến hội, nhưng thân thể của Thân Giác vẫn cực kì suy nhược. Rõ ràng là đang giữa hè nhưng cậu vẫn phải khoác một cái áo lông cừu thật dày. Nói đến, gương mặt này của Thân Giác là di truyền từ Đồng Mộng Nhi cùng với những ưu điểm xuất sắc của tiên đế. Nhưng lại vì ốm yếu, mười phần nhan sắc cũng giảm còn năm phần, hơn nữa mặt mày cậu hung ác nham hiểm, năm phần nhan sắc cũng tụt lại còn ba phần.

Mặt trắng như tờ giấy, môi như xuân lê, vừa thấy đã biết đó là tướng của quỷ đoản mệnh.

Thậm chí cậu còn không có sức lực để ngồi thẳng thân thể, chỉ có thể dựa cả người vào long ỷ, văn võ bá quan phía dưới cũng đã sớm thành thói quen, chỉ cúi đầu uống rượu dùng bữa. Rõ ràng là cung yến lại không khác gì kịch câm.

Đồng Mộng Nhi hoàn toàn không cảm thấy không khí này có cái gì không đúng, nàng ngồi khuất sau tấm rèm che đằng sau long ỷ của Thân Giác, ánh mắt thẳng băng nhìn về phía án kỉ Sư Hạo Nhiên đang ngồi.

Hai nhi tử kia ngồi ngay bên cạnh ông.

......

Cùng lúc ấy Thân Giác đồng thời cũng đang đánh giá một người khác. Tối nay Ôn Ngọc Dung, thân là tân khoa Trạng Nguyên cũng tới. Bởi vì còn chưa được ban quan chức, cho nên đành chịu ngồi ở ngoài sau cùng, ngay cả mặt hắn Thân Giác cũng không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhân ảnh.

Thân thể này của cậu chỗ nào cũng không tốt, ngay cả đôi mắt cũng không dùng được.

"Ngươi đưa cái này đến bàn Trạng Nguyên cho trẫm." Thân Giác gọi tiểu thái giám bên cạnh mình tới, ánh mắt khẽ đánh về phía chùm nho trên bàn.

Tiểu thái giám lập tức hiểu ý, bưng chùm nho đi xuống phía dưới, một lát sau lại xoay người trở về, "Ôn Trạng Nguyên nói tạ bệ hạ ban thưởng, ngài ấy sẽ cẩn thận thưởng thức."

Thân Giác nghe thấy vậy, biểu tình không đổi phất tay, ý bảo thái giám lui xuống đi. Cậu đưa nho cho Ôn Ngọc Dung chung quy cũng chỉ là thói quen chưa bỏ được từ mấy đời trước.

Mấy đời trước cậu đều từng thật lòng thích Ôn Ngọc Dung, bởi vì Ôn Ngọc Dung trong lòng cậu là sự tồn tại cực kì đặc biệt, khác hoàn toàn những người khác. Người khác luôn khuyên cậu phải chú ý thân thể, không được làm cái này, không được làm cái kia, nhưng Ôn Ngọc Dung thì không, hắn sẽ luôn mỉm cười thật dịu dàng nói: "Nếu điện hạ thấy vui vẻ thì cứ thử một lần xem sao."

Vốn Thân Giác tưởng rằng đấy là yêu, là thích, nhưng đến tận lúc chết cậu mới biết được tại sao Ôn Ngọc Dung lại khác biệt, đó là bởi vì hắn hận cậu.

Ôn Ngọc Dung hận Thân Giác chặt đứt tiền đồ của mình, biến hắn trở thành cấm luyến chốn thâm cung, nói dễ nghe thì là Phụng Quân, nhưng thực tế chung quy cũng chỉ là nam sủng của hoàng đế mà thôi.

Thân Giác ban một đạo thánh chỉ khiến trên dưới Ôn gia phải hổ thẹn, làm sao Ôn Ngọc Dung có thể không hận cậu cho được? Nhưng Thân Giác vốn đã quen ngồi ở vị trí của bề trên, chưa từng đặt mình vào vị trí của người khác để suy xét, thành ra còn cảm thấy đây là đang ban thưởng cho Ôn gia.

Ở trong lòng Thân Giác, tuy rằng cậu không thể phong Ôn Ngọc Dung làm Hoàng Hậu, nhưng trong hậu cung chưa từng có thêm một người nào khác, so ra cũng chẳng khác gì đã ban vị trí Hoàng Hậu cho hắn là bao, huống chi sau khi Ôn Ngọc Dung tiến cung, cậu gần như đều dâng hết tất cả những thứ tốt nhất lên cho Ôn Ngọc Dung, ngoan ngoãn phục tùng Ôn Ngọc Dung. Được thiên gia ân điển, đây đã là báu vật tốt nhất thế gian rồi.

Ở trong triều làm một tiểu quan lục phẩm, sao có thể so với vinh hoa phú quý bực này?

Bây giờ cậu có lại ký ức rồi, cậu không muốn đưa Ôn Ngọc Dung tiến cung nữa, vẫn là nên đổi một cách khác mềm mỏng hơn, từ từ mưu tính.

Thân Giác đưa nho đã thành thói quen, nhưng hành vi này ở trong mắt người khác thì không đơn giản như vậy.

Đồng Mộng Nhi dĩ nhiên là chú ý tới hành vi của Thân Giác. Thân Giác rất ít khi chú ý đến người ngoài, càng đừng nói là sẽ chú ý đến một kẻ mới đỗ đạt Trạng Nguyên không lâu. Nàng suy nghĩ một hồi, cũng ban trái cây trên bàn mình cho Bảng Nhãn và Thám Hoa.

Không nghiêng không lệch, dùng lễ độ thiên gia đối xử bình đẳng.

Yến hội mới tổ chức được một nửa, Thân Giác đã chịu không nổi, chỉ đành để thái giám đỡ mình xuống nghỉ ngơi trước. Lúc tắm gội xong, cậu cũng gần như sắp ngất đến nơi rồi. Lúc ngả người lên được long sàng, cả người đã sắp rơi vào hôn mê.

Hôm sau, lúc cậu vừa tỉnh lại, Đồng Mộng Nhi đã ngồi ở mép giường từ sớm. Nhìn thấy cậu đã tỉnh thì ôn nhu cười, vuốt ve mái tóc có hơi rối loạn của Thân Giác, "Bảo bối ngoan, mọi chuyện đã xong hết cả rồi, từ giờ con không cần phải lo lắng gì nữa."

Thân Giác mất một lúc mới ý thức được chuyện Đồng Mộng Nhi đang nói đến là chuyện gì.

"Sư Chu đã chết rồi sao?"

"Đã chết!" Giọng nói Đồng Mộng Nhi ẩn ẩn vài phần đắc ý, "Đêm qua đã phát tang rồi, mẫu hậu còn cố tình phái thái y tới. Thái y đã xem qua rồi, đã chết, xác đã cứng đơ. Sư phủ đã treo vải bố trắng rồi, sau bảy ngày dù không muốn cũng phải hạ táng."

Sao lại dễ dàng như vậy?

Thân Giác vẫn còn hơi bàng hoàng, chẳng qua bên ngoài vẫn tươi cười, "Mẫu hậu thật lợi hại."

Được Thân Giác khen một câu, Đồng Mộng Nhi không giấu nổi vui sướng trên mặt, thậm chí còn rướn người lên hôn lên hai bên má trái phải của Thân Giác mỗi bên một cái.

Trên hai má tái nhợt như tuyết của Thân Giác hiện rõ hai dấu son môi đỏ hồng.

Thân Giác: "......"

Đồng Mộng Nhi chỗ nào cũng tốt, chẳng qua là cậu cũng sắp 30 tuổi rồi, nàng vẫn chỉ coi cậu là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.

Thân Giác nhíu mi, giơ tay lên lau dấu son đỏ đi, nhưng không biết càng lau lại càng đỏ. Đồng Mộng Nhi ai một tiếng, ngăn Thân Giác lại, "Để mẫu hậu làm cho, con lau mạnh như vậy, lỡ trầy da thì phải làm sao."

Lúc dùng bữa sáng, nếu không phải Thân Giác khăng khăng muốn tự mình ăn, Đồng Mộng Nhi chắc còn muốn tự tay đút cho cậu ăn rồi. Cung nhân đứng bên cạnh sớm đã quen với cảnh hai mẹ con này ở chung, đều cúi đầu không dám nhìn nhiều.

Cơ thể suy nhược này của Thân Giác ăn nhiều một chút thôi cũng có thể xảy ra chuyện, cho nên Đồng Mộng Nhi vẫn luôn nghiêm khắc khống chế chuyện ăn uống của Thân Giác, tuyệt không để cậu ăn nhiều. Trong lúc dùng bữa, Đồng Mộng Nhi mới có thời gian hỏi chuyện trong yến hội đêm qua.

"Bảo bối ngoan, đêm qua hà cớ gì con lại đưa nho cho Trạng Nguyên vậy? Con nhớ rõ hắn sao?"

Lúc thi tuyển, ngay cả mí mắt Thân Giác cũng không nhấc lên, đều là nàng tuyển cả.

"Nghe nói hắn rất có tài hoa, nhi thần nghĩ người như vậy có lẽ về sau có thể trở thành rường cột nước nhà, cho nên mới thưởng một mâm quả nho cho hắn." Thân Giác buông đũa ngọc, tiếp lấy khăn lụa thái giám đưa qua, từ tốn lau miệng, "Chỉ là nhi thần suy nghĩ không chu toàn, quên không thưởng cho Bảng Nhãn và Thám Hoa, vẫn là mẫu hậu hành xử toàn vẹn hơn."

Đồng Mộng Nhi nghe vậy, cười cười, "Con biết suy nghĩ như vậy đã là rất tốt rồi, mấy việc triều chính vụn vặt này không cần con phải vất vả dụng tâm đâu." Dừng một chút, sóng mắt nàng hơi đổi, "Bảo bối ngoan, một mình con ở trong cung có thấy quá nhàm chán, có muốn mẫu hậu tìm thêm một người nữa vào đây chơi với con không?"

Mấy đời trước, Đồng Mộng Nhi cũng hỏi những lời này, lúc đó Thân Giác cực kì nghe lời Đồng Mộng Nhi, cho nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu, sau đó mới thành ra cớ sự Ôn Ngọc Dung.

Bây giờ xem ra, Đồng Mộng Nhi đã đi tìm Tư Thiên Giám lệnh.

"Có mẫu hậu, sao nhi thần lại cảm thấy mệt được?" Thân Giác nhàn nhạt trả lời, "Thêm một người nữa lởn vởn ở trước mắt nhi thần, nhi thần còn thấy phiền, nô tài trong cung này đã đủ nhiều rồi."

Chẳng nói đâu xa, tỷ như Thân Giác muốn đi đâu đều phải tiền hô hậu ủng một đống người, hơn nữa Đồng Mộng Nhi cũng thường xuyên ở trong cung của cậu, cung nhân hầu hạ bên người Đồng Mộng Nhi cũng rất nhiều.

Đồng Mộng Nhi cười cười, "Lần này người giải buồn cho con không phải là nô tài đâu. Bảo bối ngoan, mẫu hậu nghĩ, bây giờ con cũng quá tuổi thành gia lập thất sinh con đẻ cái rồi, vậy mà bên cạnh vẫn không có ai thì không hay, nếu không......"

"Mẫu hậu." Thân Giác cắt lời Đồng Mộng Nhi, "Nhi thần chỉ muốn ở cạnh mẫu hậu, không cần những người khác."

Đồng Mộng Nhi bị cướp lời, không những không tức giận, ngược lại còn vì lời Thân Giác nói mà vui vẻ, biểu tình hạnh phúc nhìn Thân Giác, trong mắt tràn đầy tình yêu thương.

Nhưng Thân Giác vẫn lo Đồng Mộng Nhi sẽ đi vào vết xe đổ mấy đời trước, lại lặp lại một lần nữa, "Mẫu hậu, nhi thần không cần những người khác, chỉ cần mẫu hậu là được."

"Mẫu hậu biết rồi." Đồng Mộng Nhi mỉm cười.

Thế nhưng mấy ngày sau, Thân Giác vẫn gặp được Ôn Ngọc Dung, chỉ là ngoại trừ Ôn Ngọc Dung, còn có một đống những con cháu hầu môn khác nữa, ngay cả Bảng Nhãn và Thám Hoa cũng có mặt ở đây.

Đồng Mộng Nhi tổ chức quần anh hội, mời hết toàn bộ thanh niên tài tuấn trong kinh đến đây. Đồng Mộng Nhi không ra mặt, chỉ ngồi ở trên thủy các, cười xem đám tiểu tử trẻ tuổi kia, cách một hồi, mới nhìn về phía Thân Giác ngồi ở đằng sau.

"Bảo bối ngoan, con không muốn theo chân bọn họ cùng đi chơi sao?"

Thân Giác hạ mi, lắc đầu.

Cậu không ngờ rằng kiếp này cậu không trực tiếp đáp ứng, Đồng Mộng Nhi lại bày ra chuyện này.

Vì sao Đồng Mộng Nhi không chọn nữ nhân? Nguyên nhân không liên quan gì đến Thân Giác cả, chỉ là Tư Thiên Giám lệnh nói thân thể Thân Giác hư nhược, là bởi vì hậu cung âm khí quá nặng, cần phải bổ sung thêm dương khí.

Nàng vừa nghe đã cảm thấy vô cùng có lý. Trong hậu cung ngoại trừ nữ nhân thì chính là thái giám, có thể nói Thân Giác là nam nhân duy nhất ở đây. Nơi đây âm khí quá nặng, không ít thì nhiều nhất định cũng sẽ tổn hại đến Thân Giác, cho nên Đồng Mộng Nhi mới bày ra cách này.

Còn về phần Ôn Ngọc Dung, hắn là người mà Đồng Mộng Nhi muốn đưa vào tiến cung nhất. Chung quy thì bát tự của hắn cực vượng Thân Giác, nhưng nàng cũng muốn tôn trọng ý kiến của Thân Giác. Chẳng qua nàng cũng đã điều tra qua Ôn Ngọc Dung rồi, tướng mạo phẩm tính cũng không đến nỗi nào, chỉ đợi Thân Giác nhìn trúng hắn mà thôi.

"Ai, bảo bối ngoan, con xem, là ai ném trúng thẻ vào bình rượu vậy?" Đồng Mộng Nhi đột nhiên khoa trương kêu lên một tiếng

Đồng Mộng Nhi xuất thân không cao, đọc sách không nhiều lắm, cho dù có mười lăm năm làm Thái Hậu đi chăng nữa, cũng không học được bao nhiêu dáng vẻ đoan trang nên có của Thái Hậu, thậm chí đôi khi hành vi còn có chút thô lỗ. Chẳng qua người làm chuyện lớn, hà tất để ý đến mấy tiểu tiết này.

Lúc này Thân Giác ngay cả mí mắt cũng mở không lên, "Là ai vậy?"

"Tân khoa Trạng Nguyên Ôn Ngọc Dung." Đồng Mộng Nhi cười nói, "Mẫu hậu nghe nói hiện tại dân gian đều gọi hắn một tiếng Ngọc Lang đấy, ngày ấy Trạng Nguyên dạo phố, đầu đường đều chen chật cứng, nước chảy không lọt."

Nói đến chuyện này, Đồng Mộng Nhi đột nhiên an tĩnh lại. Nàng nhìn nhi tử trước mặt, nhịn không được nghĩ, nếu nhi tử nàng không phải xuất thân hoàng gia, nhất định cũng sẽ có một thân thể vô cùng khỏe mạnh, lúc đó hiên ngang đi trên đường, lúc ấy làm gì có chuyện đến phiên tiểu tử Ôn gia kia.

Nhi tử của nàng mới chân chính là Ngọc Lang.

Đồng Mộng Nhi vội quay mặt đi, giấu nhẹm ánh lệ lấp lánh nơi đáy mắt. Một lát sau, nàng sai cung nhân bên cạnh đi mời Ôn Ngọc Dung lên đây, đương nhiên cũng không thể hành sự lộ liễu như vậy, nàng còn mời thêm vài người khác để che mắt.

Trùng hợp thay, huynh trưởng của Sư Chu, Sư Tễ cũng ở trong đó.

*********

(Nếu bạn thấy phiền có thể lướt qua, không có gì quan trọng đâu ❤)

Editor lảm nhảm: xin lỗi cả nhà vì mình xém drop truyện nhé huhu mình hư quá 🥺

Dạo này mình đang ở trong một mối quan hệ khá toxic nhưng may là giờ mình đã thoát ra khỏi nó rồi, cộng với dịch bệnh và áp lực học phí nên mình hơi lung lạc tinh thần chút xíu 🥺 nhưng cảm ơn cả nhà vì đã ở bên mình, động viên mình nhé ❤ cả nhà đều là tiểu thiên sứ đáng yêu ❤ nhờ có mọi người mà mình tươi tỉnh hơn, cảm ơn mn rất là nhiềuuu ❤

Một lần nữa, xin lỗi cả nhà vì đã để mn phải chờ đợi lâu 🥺