Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 137: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (4)



Ánh mắt Thân Giác quét một vòng trên mặt Sư Tễ, sau đó càng ôm chặt lấy Ôn Ngọc Dung hơn, “Ôn ái khanh, đi thôi.”

Cậu căn bản là không thèm để ý đến lời Sư Tễ nói. Sau khi Ôn Ngọc Dung nghe thấy Thân Giác nói vậy, trầm mặc bước đi trước, để lại Sư Tễ sắc mặt có chút khó coi ở phía sau.

Dọc đường đi, Ôn Ngọc Dung đều cực kì thật cẩn thận, bởi vì Thân Giác quá gầy yếu. Khi ôm cậu, trong lòng sẽ tự dưng sinh ra ảo giác như đang ôm một đứa trẻ. Suốt một đường, Thân Giác lúc nhắm mắt lúc mở mắt, tựa như mỏi mệt cực kỳ.

Gần tới cung điện, Thân Giác đột nhiên mở miệng, “Ôn Ngọc Dung, Cô nghe nói Sư tiểu tướng quân là bạn tốt của ngươi, chuyện của hắn, ngươi không thấy khổ sở sao?”

Bước chân Ôn Ngọc Dung không ngừng, “Sinh tử có số, nhân sinh bất quá chỉ trong giây lát, búng tay một cái là đã qua. “

Thân Giác nghe vậy, cười một tiếng, “Không nghĩ tới Ngọc Dung lại thông suốt như vậy”

Chỉ mới có một khoảng thời gian ngắn ngủi, Thân Giác đã đổi xưng hô với Ôn Ngọc Dung đến tận ba lần, chuyện này khiến biểu tình Ôn Ngọc Dung hơi đổi. Sau khi tới được cửa cung điện, hắn bỗng dưng phát hiện bên ngoài ấy vậy mà cũng không có một cung nhân nào, lại đành phải ôm Thân Giác đi vào.

Sau khi đặt người lên giường ổn thỏa, hắn thúc thủ đứng đằng xa, chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Dưới áo choàng của Ôn Ngọc Dung là quần áo ướt, nhão nhão dính dính ở trên người cũng không mấy thoải mái. Chẳng qua không có thánh dụ, hắn cũng không dám tùy ý rời đi.

Thân Giác ngước mắt nhìn Ôn Ngọc Dung cách đó không xa, “Ngươi lui xuống đi.”

“Thần xin cáo lui.” Ôn Ngọc Dung hành lễ, lui ra bên ngoài. Nhưng chỉ mới thối lui được tới cửa nội điện thì lại chợt nghe thấy một tiếng "Rầm" rất lớn bên trong.

Hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi vào lại bên trong. Nhìn thấy đương kim Thánh Thượng chật vật ngã trên mặt đất, bên chân là cái ghế bị đổ.

Hình như Thân Giác nghe thấy tiếng động Ôn Ngọc Dung tiến vào, xoay đầu trừng mắt nhìn đối phương, “Cô bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?”

Ngữ khí nghe có vẻ tràn đầy khí thế, nếu không nhìn dáng vẻ cực kì đáng thương của cậu hiện giờ.

Ôn Ngọc Dung trầm mặc trong chớp mắt, sau đó vẫn là đánh bạo tiến lên. Hắn đỡ Thân Giác dậy, phủi phủi bụi trên áo choàng cho cậu, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ muốn làm cái gì, cứ trực tiếp phân phó vi thần làm là được.”

Không biết vì sao, tự dưng hắn có một loại ảo giác rằng, nếu như bây giờ mình mà bỏ mặc cậu, cậu nhất định sẽ chết ở trong cái cung điện này.

Thân Giác nhấp môi dưới, hàng mi dài nhẹ run lên, cuối cùng cũng cúi đầu, “Cô muốn thay quần áo.”

Y phục của hoàng đế vô cùng phức tạp, đặc biệt là Thân Giác còn mặc cực kì nhiều lớp quần áo để giữ ấm. Ôn Ngọc Dung giúp Thân Giác mặc y phục tốn không ít thời gian, cũng may là cậu rất phối hợp, ngoan ngoãn đứng yên, tùy ý hắn bài bố. Hắn bảo giơ tay thì giơ tay, bảo nhấc chân là nhấc chân.

Ôn Ngọc Dung giúp Thân Giác mặc xong quần áo, đỡ người ngồi lên giường tử tế, sau đó xoay người đi ra ngoài, một lát sau hắn bê một chậu nước về, nhúng ướt khăn lông, tỉ mỉ lau chân cho Thân Giác.

Mới vừa nãy cậu ngã rồi được đỡ về giường, Thân Giác không có mang giày, lúc ấy dẫm chân trần trên đất, dưới bàn chân có dính chút cát bụi.

Lúc Ôn Ngọc Dung sắp sửa đi ra ngoài đổ nước, Thân Giác ngồi ở trên giường đột nhiên nói: “Ngươi nhất định cảm thấy cô rất vô dụng phải không? Tuy rằng là hoàng đế chí cao vô thượng, nhưng ngay cả tự mình mặc y phục cũng không làm được.”

Động tác Ôn Ngọc Dung hơi khựng lại, cúi đầu trả lời, “Thần không nghĩ như vậy, có thể cống hiến chút sức lực vì bệ hạ, là phúc phận của thần. Người trong thiên hạ đều nghĩ như thế này cả, bệ hạ là thiên tử, vốn nên được người người hầu hạ.”

“Thật sao?”

Dứt lời, Ôn Ngọc Dung bỗng cảm thấy hình như có thứ gì đó đang dẫm lên vai mình.

Dư quang thoáng nhìn, hắn nhận ra là chân của Thân Giác.

Thân thể của Thân Giác không tốt, chẳng mấy khi xuống đất đi lại, có muốn đi đâu cũng đều có loan giá đưa đi, hầu như không mấy khi tự mình đi lại. Hơn nữa thân là hoàng đế cao quý, ngày thường các cung nhân đều dành hết tâm sức ra hầu hạ vị tôn đại Phật này, cho nên da thịt của Thân Giác được nuôi dưỡng đến mức hoàn mỹ vô khuyết. Ngay cả hai bàn chân này, so với nữ nhi khuê các còn có phần kiều quý hơn.

Nam nhân bình thường, cho dù có phong nhã đến cỡ nào, thì bàn chân cũng không thể tinh tế đến mức đó. Trên bàn chân luôn sẽ có chút dấu vết chai sần của tháng năm, nhưng toàn bộ bàn chân Thân Giác thật sự đều rất mềm mại. Mới khi nãy Ôn Ngọc Dung lau chân cho Thân Giác, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải vài lần, đã lĩnh hội được sự mềm mại ấy.

Thân Giác cố ý dẫm chân lên vai Ôn Ngọc Dung, đôi mắt phượng di truyền từ Đồng Mộng Nhi hơi nhướn lên, “Ái khanh mở miệng ra là khéo ăn khéo nói, dỗ dành cô vui vẻ, chỉ là ngươi vừa mới vi phạm mệnh lệnh của cô,  là đại bất kính, ngươi nói cô nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?”

Ôn Ngọc Dung rũ mắt nghiêm mặt, bình tĩnh trả lời, “Thần xin tùy ý bệ hạ xử trí.”

”Thế thì phải để cô cẩn thận cân nhắc rồi." Thân Giác nói tới đây, không nhịn được mà giơ tay ngáp một cái. Một lát sau, Ôn Ngọc Dung cảm giác được bàn chân trên vai đã dời đi. Một lát sau nữa, trong điện hoàn toàn an tĩnh.

Hắn duy trì tư thế này một hồi lâu, mới hơi nâng mắt lên một chút. Vừa nhìn thì thấy cái người mới vừa rồi còn nói muốn xử trí mình lúc này đã chui vào trong ổ chăn.

Ôn Ngọc Dung hơi khựng lại, sau đó mới bưng chậu nước lên đi ra ngoài. Sau khi ra tới đại điện, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Quân vương như vậy, đối với Đại Ngụy mà nói, không hề có một chút ích lợi nào.

……

Thân Giác đúng thật là muốn xử trí Ôn Ngọc Dung. Bởi vì cậu thấy Sư Tễ có hơi cổ quái, chỉ trách tinh thần cậu quá kém, còn chưa nghĩ ra biện pháp gì đã cảm thấy rét lạnh đến đông cốt, chỉ đỉnh súc vào trong chăn trước, kết quả ai ngờ sau khi sấn vào trong chăn xong thì ngay lập tức hôn mê.

Lúc cậu tỉnh lại đã đang trên đường hồi cung rồi.

Đồng Mộng Nhi ngồi ở bên cạnh cậu, thấy cậu tỉnh lại thì vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán cho cậu “Bảo bối ngoan tỉnh rồi đấy ư? Con ngồi dậy ăn một chút gì đó được không?”

Thân Giác lắc lắc đầu, không cho Đồng Mộng Nhi dìu mà tự mình ngồi dậy. Có lẽ suối nước nóng kia thực sự có hiệu quả, lần này cậu tỉnh dậy hình như thấy thân thể thoải mái hơn một chút.

Cậu vén màn xe lên nhìn thoáng ra bên ngoài, phát hiện đã vào đêm, chỉ không biết là giờ nào.

“Mẫu hậu, nhi thần ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu, mới được hai canh giờ thôi.” Đồng Mộng Nhi nói, “Mẫu hậu vốn định để con ngủ thêm một lúc nữa, lúc tỉnh dậy là đã ở trong cung rồi.”

Thân Giác buông màn xe xuống, ánh mắt dừng ở trên người Đồng Mộng Nhi, “Mẫu hậu thật sự cảm thấy hai người Ôn Ngọc Dung và Sư Tễ có ích cho thân thể nhi thần sao?”

Đồng Mộng Nhi nghe vậy, biểu tình hiện lên một tia xấu hổ. Sao nàng lại không hiểu ý của Thân Giác là gì cơ chứ, nhưng phận làm cha mẹ, chỉ hy vọng nhất là thân thể con cái mình khỏe mạnh, cho dù là phải dùng biện pháp hoang đường cỡ nào đi chăng nữa.

Tất cả đều muốn thử một lần, lỡ đâu thân thể Thân Giác có thể khỏe lên thì sao. Nếu như có thể, nàng nguyện ý chuyển toàn bộ bệnh tật trên người Thân Giác qua cho mình.

“Giác Nhi, mẫu hậu biết con không thích bọn họ, nhưng xin con hãy thử tiếp xúc một chút thôi có được không?" Đồng Mộng Nhi vươn tay nắm lấy tay Thân Giác ”Nếu như không có hiệu quả, mẫu hậu sẽ lập tức đuổi bọn họ đi."

Thân Giác nhìn Đồng Mộng Nhi, chậm rãi rụt tay về, “Mẫu hậu muốn nhi thần phải thử như thế nào?”

Đồng Mộng Nhi cố nở nụ cười, “Mấy ngày đầu con ở cùng bọn họ không nổi một chén trà nhỏ đã đuổi người đi rồi, lần này nghe lời mẫu hậu được không, để mỗi người thay phiên nhau ở bên cạnh con một ngày, con thấy thế nào? Cũng không cần con phải làm cái gì cả, để cho bọn họ đứng yên như tượng ở bên cạnh con thôi cũng được.”

Thân Giác trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nhi thần có thể thử ở chung với bọn họ. Nhưng mẫu hậu phải đáp ứng nhi thần một chuyện, đó là tất cả mọi việc đều phải do nhi thần định đoạt, mẫu hậu đừng nhúng tay.”

“Được được được” Đồng Mộng Nhi dứt khoát đồng ý.

……

Khác với suy đoán của Đồng Mộng Nhi, Thân Giác gọi một lúc hai người cùng tới ngự tiền hầu hạ. Thân Giác dựa vào giường, có tiểu thái giám bóp chân. Ôn Ngọc Dung thì cầm sách đọc, Sư Tễ thì đứng ném thẻ vào bình rượu.

“Các ngươi một người là thư đồng của cô, một người là sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung. Ở vị trí này, hẳn cũng nên làm chút chuyện đúng với phận sự của mình.” Thân Giác nói như vậy.

Thân Giác tỉnh ngủ ngủ tỉnh vài lần, nhưng vẫn không kêu hai người kia dừng lại. Đến cuối ngày, Ôn Ngọc Dung miệng khô lưỡi khô, tay cầm sách cũng đang run rẩy. Sư Tễ thì tốt hơn một chút, chẳng qua vẻ mặt cũng cực kì mệt mỏi, độ chính xác khi ném tên vào bình rượu cũng càng lúc càng kém.

Chờ đến khi mặt trời đã hoàn toàn ngả về tây, Thân Giác mới cho dừng. Có điều cậu chỉ cho Ôn Ngọc Dung dừng, “Cả ngày hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi, ngày mai lại tới.”

Ôn Ngọc Dung hành lễ, chỉ là lúc lui ra ngoài nhịn không được nhìn thoáng qua Sư Tễ vẫn còn đang ném thẻ vào bình rượu.

Lúc này đã bày bữa tối rồi, bởi vì Đồng Mộng Nhi đã đáp ứng là không nhúng tay vào, nên hôm nay nàng cũng không ghé qua đây.

Sư Tễ ngày một choáng váng, bụng đói đã sớm kêu vang, giờ lại còn ngửi thấy mùi thơm của cơm, bụng không nhịn được phát ra tiếng. Nhưng Thân Giác làm như không nghe thấy, kén cá chọn canh dùng thiện, không ăn được mấy miếng đã dừng đũa ngọc.

Cậu hơi quay đầu, nhìn Sư Tễ, “Sư Tễ, đói bụng à?”

Đại khái là con cháu tướng môn, cách nói chuyện của Sư Tễ có mấy phần thẳng thắn, không uyển chuyển giống như Ôn Ngọc Dung.

“Dạ đói bụng ạ.” Sư Tễ thành thật nói.

Thân Giác khẽ cười, “Vậy ngươi trả lời cô mấy câu hỏi, cô ban ngươi dùng bữa, như thế nào?"

“Bệ hạ xin hỏi.”

“Trên bàn này có mười tám món ăn, ngươi nói ra một khuyết điểm của Ôn Ngọc Dung thì có thể ăn một món ăn, nói đi.” Đôi mắt Thân Giác nhìn thẳng vào Sư Tễ.

Dường như Sư Tễ không ngờ tới lại còn có câu hỏi kiểu này, hơi ngẩn ra một chút rồi mới cúi đầu nói: “Vi thần không biết Ôn đại nhân có khuyết điểm gì.”

“Không biết? Vậy ngươi đành chịu bị đói đi.” Thân Giác lạnh mặt.

Chờ Thân Giác tắm gội trở về, Sư Tễ vẫn còn đang ném thẻ vào bình rượu. Cậu lại hỏi Sư Tễ thêm một lần nữa, nhưng Sư Tễ vẫn nói không biết. Thân Giác bèn gọi người đem cung tên và bình rượu vào trong nội điện, đặt ở bên long sàng của cậu.

“Tiếp tục ném đi, ném cả đêm.” Thân Giác nói với Sư Tễ. Cậu biết mình tinh thần không tốt, cho nên gọi một tiểu thái giám gác đêm vào,”Hôm nay ngươi canh chừng y ném thẻ vào bình rượu cho trẫm, không cho dừng biết chưa?"

Tiểu thái giám sợ hãi gật đầu, “Nô tài đã biết.”

Lúc này Thân Giác mới trở về giường, quả nhiên cậu vừa dính vào gối đầu đã ngủ mất, hôm sau lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao rồi. Cậu nằm ở trên giường thêm một lúc nữa, mới xốc màn lên. Sư Tễ vẫn còn đang ném thẻ vào bình rượu, hai mắt đỏ ngầu, tay cũng run đến lợi hại.

Tiểu thái giám ở bên canh chừng, thật cẩn thận giúp Sư Tễ nhặt mũi tên.

Thân Giác không lên tiếng mà nhìn Sư Tễ một hồi, sau đó gọi người đưa Ôn Ngọc Dung tiến vào.

“Ôn ái khanh, ngươi nói ra mười khuyết điểm của Sư Tễ, cô sẽ để cho Sư Tễ trở về nghỉ ngơi.”

Ôn Ngọc Dung đã sớm biết suốt đêm qua Sư Tễ ở chỗ này, hắn trầm mặc trong tíc tắc, sau đó lập tức nói: “Cố chấp, cứng nhắc……” Hắn nói không hề ngưng nghỉ vấp váp gì, trôi chảy liệt kê.

Nói đến khuyết điểm thứ mười, hắn mới ngừng lại.

Thân Giác vừa lòng gật đầu, “Quả nhiên vẫn là Ôn ái khanh vừa ý cô nhất.” Nói tới đây, ánh mắt cậu ghét bỏ nhìn thoáng qua Sư Tễ, “Ngươi có thể lui xuống được rồi, khi nào học được cách nói chuyện thì lại đến ngự tiền hầu hạ.”

Bàn tay cầm cung tên của Sư Tễ hơi khựbg lại, một lát sau, y cúi đầu hành lễ cáo lui với Thân Giác.

Ngày thứ ba, Sư Tễ mới một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thân Giác. Y hành lễ với Thân Giác, sau đó nghiêm chỉnh đứng yên, giống như đang đợi Thân Giác mở miệng hỏi.

Thân Giác quét mắt nhìn y một cái, “Học được cách nói chuyện chưa?”

“Dạ rồi ạ.” Sư Tễ gật đầu.

“Vậy hôm nay ngươi nói cô nghe thử mười ưu điểm đi.”

Đã chuẩn bị xong câu trả lời còn tập luyện suốt cả đêm Sư Tễ: “……”

Qua một lúc lâu, Sư Tễ mới khô cằn mở miệng, nhưng kể thế nào cũng không được mười cái, Ôn Ngọc Dung ở bên nhìn cũng bắt đầu nhíu mày.

Thân Giác híp híp mắt, “Nói không nên lời? Tiếp tục đứng đó nghĩ đi.” Cậu quay đầu lại nhìn về phía Ôn Ngọc Dung, “Ôn ái khanh, ngươi lại đây.”

Cách nói chuyện của cậu với hai người quả thực như hai cực đối lập.

Đối với Sư Tễ thì lạnh tanh như băng, không chút tươi cười, còn đối với Ôn Ngọc Dung lại dịu dàng nhỏ nhẹ, cũng sẽ mỉm cười rất tươi.

Sư Tễ đứng tại chỗ, chỉ cần hơi ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy Thân Giác như không xương dựa vào người Ôn Ngọc Dung.

Ôn Ngọc Dung kỳ thật cũng có chút không thích ứng được khoảng cách quá mức thân cận giữa mình và Thân Giác. Nhưng hắn nhận ra Thân Giác rất thích dựa vào đâu đó, hoặc là dựa vào gối mềm, hoặc là dựa vào người, giống như chỉ cần có cái có thể dựa là được.

Long Tiên Hương trên người cậu lúc có lúc không vương vấn trên chóp mũi hắn.

Ngoại trừ Long Tiên Hương ra thì còn có mùi dược vị nồng đậm.

Hắn ở ngự tiền hầu hạ được một thời gian rồi, cũng nhìn thấy mỗi ngày Thân Giác phải uống bao nhiêu thuốc. Hắn nhận ra lúc Thân Giác uống thuốc chẳng bao giờ kêu đắng cả, cho dù có mứt hoa quả Thân Giác cũng không ăn.

“Lời này là có ý tứ gì?” Thân Giác đột nhiên vươn ngón tay ra chỉ vào một cụm từ trong sách.

Ôn Ngọc Dung rất nhanh đã giải đáp xong, chỉ là sau khi dứt lời chợt phát hiện đầu vai mình trầm xuống. Dư quang liếc qua, bắt gặp người mới vừa rồi vẫn còn tỉnh lại đột nhiên ngủ mất.

Lúc này trong điện chỉ có hắn, Thân Giác và Sư Tễ đang đứng.

Ôn Ngọc Dung không dám động, chỉ là hơi quay đầu qua nhìn Sư Tễ.

Sư Tễ cũng ngẩng đầu lên, y nhìn Thân Giác gối đầu lên bả vai Ôn Ngọc Dung ngủ say xưa, không tiếng động nói một câu.

Ôn Ngọc Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng Sư Tễ đã đi lên trước, y trực tiếp bế Thân Giác đang say ngủ từ giường mỹ nhân lên, đi vào phía trong nội điện.

Ôn Ngọc Dung bị hành động của y dọa sợ, vội vàng đi theo vào. Vừa lúc nhìn thấy Sư Tễ trực tiếp ném người lên trên giường.

“Ngươi điên rồi à?” Ôn Ngọc Dung đè thấp thanh âm, vội vàng đi đến mép giường, thấy người vẫn không tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sư Tễ nhìn hắn, “Yên tâm, trước khi quăng lên ta đã cố ý điểm huyệt ngủ rồi, cái tên ma ốm này không tỉnh được đâu.”

“Nhưng chỉ mới lúc này thì quá lỗ mãng, ngươi có biết chỉ cần trên người hắn có một vết thương thôi thì Thái Hậu sẽ ngay lập tức hoài nghi không?” Ôn Ngọc Dung nhíu mày.

Sư Tễ xuy một tiếng, “Sao mà bị thương được? Tốt xấu gì hắn cũng là một đại nam nhân mà.”

Sắc mặt Ôn Ngọc Dung trầm xuống, tiến lên cuốn một đoạn ống tay áo của Thân Giác lên, quả nhiên trên cánh tay trắng ngần có hằn một vết xanh tím.

Sư Tễ thấy thế, cũng nhíu mi.

Ôn Ngọc Dung thở dài, “Tại ngươi không biết một thân da thịt này của hắn non mềm cỡ nào, nói có thể so với hài đồng cũng không ngoa. Tóm lại, ngày sau ngươi không được lỗ mãng như vậy nữa, việc hôm nay ta sẽ gánh thay, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

……

Sau khi Thân Giác tỉnh dậy, không hiểu sao tự dưng lại thấy thân thể đau mỏi ê nhức. Chẳng qua cậu còn chưa kịp nói gì, bên ngoài bỗng có người vén màn lên.

Gương mặt Ôn Ngọc Dung dần lộ ra, hắn ôn hòa nhìn Thân Giác, “Bệ hạ đã tỉnh rồi ư, ngài có muốn ăn gì hay không?”

Hắn nhớ rõ đại thái giám từng nói tính cách Thân Giác giống y như trẻ con. Mà trong khoảng thời gian hắn ở ngự tiền hầu hạ, dường như cũng cảm thấy cậu không giống như người đời đồn đại. Tuy có hơi tùy hứng, nhưng vẫn còn chưa đến mức thô bạo, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như là một đứa trẻ bị chiều hư mà thôi.

Chỉ cần dỗ dành đứa nhỏ này, thì không cần phải lo chuyện này sẽ đến tai mẹ đứa bé.

Thân Giác nhìn Ôn Ngọc Dung cười thì có hơi thất thần. Bởi vì mấy đời trước Ôn Ngọc Dung luôn cười với cậu như vậy, mỗi lần muốn gạt cậu cái gì, sẽ cười y như vậy.

Cậu nhẹ nhàng chớp mắt, đột nhiên cao giọng, “Người đâu, truyền thái y.”

.........

Đồng Mộng Nhi tới còn nhanh hơn thái y. Nhìn thấy mấy vết bầm trên người Thân Giác, sắc mặt trực tiếp thay đổi, còn đám nô tài thuộc hạ hầu hạ quỳ dưới đất đã sớm run như cầy sấy.

“Ngươi bước ra đây, thường ngày ngươi hầu hạ bệ hạ tắm gội, có nhìn thấy mấy dấu vết này hay không?” vẻ mặt Đồng Mộng Nhi lạnh băng.

Cung nhân kia lập tức dập đầu như sắp dán cả người xuống đất, “Nô tài không hề nhìn thấy ạ, đêm qua bệ hạ vẫn còn rất tốt, hoàn hảo vô khuyết, tuyệt đối không có mấy dấu vết này.”

“A, vậy chính là sáng nay mới có rồi, ngày hôm nay là ai ở ngự tiền hầu hạ?”

“Hồi Thái Hậu nương nương, là Ôn đại nhân và Sư đại nhân ạ, bọn nô tài đều ở ngoài điện chờ.”

Ánh mắt Đồng Mộng Nhi chuyển tới hai vị mỹ nam tử đang quỳ trên mặt đất. Nguyên bản là nàng muốn hai người kia giúp Giác Nhi mau khỏe lên, nhưng không ngờ tới hai người này ấy thế mà lại dám ăn gan hùm mật gấu.

“Thái Hậu nương nương, là vi thần vô ý khiến bệ hạ bị thương, thỉnh Thái Hậu nương nương trách phạt.” Ôn Ngọc Dung lê đầu gối lên phía trước vài bước, nặng nề dập đầu xuống.

“Phạt, dĩ nhiên là phải phạt rồi.” Đồng Mộng Nhi cười lạnh ra tiếng, “Vậy còn ngươi? Sư Tễ, ngươi hoàn toàn không liên quan tới sao?”

Sư Tễ trầm mặc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trong trong điện đi ra.

Là Thân Giác.

Thân Giác được người đỡ ngồi xuống ở bên cạnh Đồng Mộng Nhi. Đồng Mộng Nhi vừa thấy Thân Giác tới, toàn bộ sự chú ý đều bị hấp dẫn đi, “Bảo bối ngoan, con ra đây làm cái gì?”

Thân Giác quyện luyện nhìn lướt qua một đám người đang quỳ trên mặt đất “Mẫu hậu phạt người sao?”

“Bọn họ không hầu hạ con cho tốt, đương nhiên là phải phạt.”

Ánh mắt Thân Giác dừng trên người Ôn Ngọc Dung. Mấy đời trước cậu đều hết sức nhún nhường Ôn Ngọc Dung, cho dù biết một chút tiểu xảo của hắn, cậu cũng sẽ vì bao che cho hắn mà giấu Đồng Mộng Nhi. Nhưng Ôn Ngọc Dung cũng không vì chút bao dung ấy mà yêu cậu, vẫn liên thủ với Sư Chu, đùa bỡn cậu giống y như đùa bỡn một đứa ngốc.

Nếu kiếp này, cậu không bao dung nữa thì sao?

“Vậy thì mẫu hậu phạt đi, nhi thần nhìn trong lòng cũng thống khoái.” Thân Giác quay đầu cười với Đồng Mộng Nhi.

Ôn Ngọc Dung ăn 30 đại bản, là thủ lĩnh Ngự lâm quân tự mình đánh, mỗi bản đánh đều vững chắc hữu lực. Ôn Ngọc Dung chịu phạt xong, không gượng dậy nổi, cuối cùng hạ nhân phủ Thừa tướng phải đến nâng về.

Sư Tễ thì bị định tội sơ sẩy cương vị công tác, cũng ăn năm bản tử, nhưng thân thể y thì cường tráng hơn Ôn Ngọc Dung nhiều, lĩnh phạt xong cũng không thấy hề hấn gì.

Ôn Ngọc Dung ở nhà dưỡng thương tròn một tháng. Vết thương của hắn vừa mới tốt lên, trong phủ liền nhận được thánh chỉ.

“Là bệ hạ thúc giục ta tiến cung sao?” Ôn Ngọc Dung từ trong viện của mình vội vàng chạy ra ngoài tiền viện.

Thừa tướng nhìn thấy Ôn Ngọc Dung, sắc mặt hơi đổi, “Không phải, thân thể bệ hạ không tốt, qua mấy ngày nữa phải dời đến Nam Cung ở một khoảng thời gian. Người bảo con tiếp tục ở nhà dưỡng thương, không cần phải đến ngự tiền hầu hạ.” Ông dừng một chút, “Nghe nói Sư Tễ sẽ đi theo.”

Nói tới đây, ánh mắt thừa tướng nhìn Ôn Ngọc Dung không khỏi có vài phần trách cứ, “Việt Trạch, con làm việc kiểu gì đấy hả? Trước khi con tiến cung, vi phụ đã dặn dò con như thế nào? Ta biết quan hệ giữa con và Sư Chu rất tốt, nhưng con phải biết là Sư Hạo Nhiên và Sư Chu không giống nhau. Lỡ như bệ hạ tín nhiệm Sư Tễ, Ôn gia chúng ta làm sao bây giờ?”