Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 160: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (27)



Chúng cung nhân nghe phân phó, tuy không dám có dị nghị gì, nhưng đều ngầm không rõ vì sao Thân Giác lại hạ lệnh thay lại toàn bộ cửa sổ. Bọn họ đều tận mắt chứng kiến lúc Ôn Ngọc Dung vẽ, tỏ tường Ôn Ngọc Dung đã tốn biết bao nhiêu thời gian, phí bao nhiêu tâm tư, một đóa hồng mai, đừng nói đến cánh hoa, ngay cả nhụy hoa cũng đều vẽ từng tí một, tỉ mỉ họa thành.

Rất nhanh cửa sổ lại trở về như cũ, Thân Giác thấy những bức họa đã biến mất, ngược lại cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình khoan khoái hơn đôi chút.

Tuy rằng đây chỉ như một nốt nhạc đệm rất nhỏ, nhưng sự quan sát tỉ mỉ lẫn khả năng phân tích nhân tâm của Ôn Ngọc Dung đều khiến Thân Giác cảm thấy bất an.

Sư Chu làm việc xúc động, hoàn toàn không màng hậu quả, nhưng thực ra y lại là người càng dễ dàng khống chế hơn. Còn Ôn Ngọc Dung nhìn như ôn hòa, nơi chốn săn sóc, nhưng tâm tư dưới gương mặt ôn nhu ấy lại tựa như nước biển sâu không lường được.


Giao tiếp với người thông minh có đôi khi sẽ thực vui vẻ, nhưng có đôi khi, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy bất an. Bởi vì bọn họ quá thấu triệt lòng người.

Thân Giác đột nhiên cảm thấy mình không thể tiếp tục ngây ngốc ở lại cái kiếp này thêm nữa. Đầu tiên là cậu không tìm thấy Kiếp chủ, không biết vì sao Kiếp chủ vốn nên là Ôn Ngọc Dung lại không trọng sinh, mà người không phải Kiếp chủ như Sư Chu lại trọng sinh. Thứ hai, bất kể là Ôn Ngọc Dung hay Sư Chu, cả hai người bọn họ đều quá mức kỳ quái.

Sư Chu quá quấn quýt cậu, một tấm chân tình sâu đậm không biết đào từ đâu ra. Còn Ôn Ngọc Dung rõ ràng không có ký ức, lại luôn có thể đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa, nắm bắt điểm yếu của cậu trong lòng bàn tay. Tỷ như chuyện xoa bóp eo kia, hiện tại Thân Giác đã tới nỗi ngày nào không được xoa bóp eo thì sẽ ngủ không yên.


Chuyện này quá đáng sợ, nếu kéo dài, Thân Giác cũng không biết bản thân mình liệu có nguy cơ sẽ sa vào trong đó hay không, cuối cùng hoàn toàn bị vây hãm trong cái kiếp này.

Thân Giác suy nghĩ thật lâu, lúc còn chưa quyết được nên làm như thế nào thì Sư Chu tới. Sư Chu đã lâu chưa được gặp Thân Giác, sau khi xuống giường chuyện đầu tiên làm là vội vàng lao ngay đến chỗ đế vương. Sau khi lĩnh một đống trượng hình, lần này y học ngoan một chút, quy củ đứng ở ngoài điện, thành thật bảo người đi vào thông báo.

Thân Giác biết Sư Chu tới, trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới bảo người ra dẫn y vào.

Đây là lần đầu tiên Sư Chu không cần phải cường ngạnh xông vào nội điện, tự mình cũng thấy hơi bất ngờ. Lúc nhìn thấy Thân Giác, hai mắt tạch một cái phát sáng, không nói hai lời nhanh chóng áp sát, trực tiếp ôm người vào trong lòng.


Chúng cung nhân bên cạnh vội vàng cúi đầu, làm như không nhìn thấy.

Thân Giác bị Sư Chu ôm ấp, liếc mắt nhìn cung nhân bên cạnh, "Các ngươi lui xuống trước đi."

Sư Chu nghe thấy vậy, trong lòng thoáng sửng sốt, sau đó là mừng như điên. Y nghĩ, hẳn là Thân Giác đã bị tấm chân tình của mình làm cảm động, nếu không làm sao có chuyện cậu nguyện ý đơn độc ở chung cùng mình? Thậm chí bây giờ y đang ôm Thân Giác, trông Thân Giác cũng chẳng hề có tí tức giận nào. Nếu là trước đây chắc chắn cậu đã trừng mắt lườm y rồi.

"Em đã tha thứ cho ta rồi?" Sư Chu nhìn Thân Giác, trong mắt tràn ngập mong đợi.

Thân Giác không nói gì, nhưng im lặng trong mắt Sư Chu chính là ngầm đồng ý. Y vui sướng cùng cực ôm chặt lấy Thân Giác, thậm chí còn cúi đầu xuống hôn lên má Thân Giác một cái. Y biết Thân Giác không thích hôn môi, cho nên y đành hôn ở chỗ khác.
Hôn xong, y cong lưng, chôn mặt trong hõm cổ cậu, nhỏ giọng thì thầm: "Bệ hạ thật sự đã tha thứ cho ta sao? Có phải ta đang nằm mơ không?"

Thân Giác nhìn về phía trước, cố gắng xem nhẹ Sư Chu đang ôm mình. Cậu vốn dĩ không muốn phá cảnh, chỉ muốn chờ kiếp này từ từ kết thúc. Chỉ cần cậu chờ đến lúc bị đuổi khỏi vương vị hoàng đế, bị chém rơi đầu, tự nhiên sẽ tiến vào luân hồi tiếp theo. Nhưng xem xét tình tình hiện tại, khả năng này cực kỳ nhỏ bé.

Nếu lại phải cùng hai kẻ này dây dưa, cậu cực kì không muốn. Vốn tưởng rằng có thể lợi dụng Ôn Ngọc Dung để đuổi Sư Chu đi, ai ngờ Sư Chu không những không đi, Ôn Ngọc Dung cũng trở nên kỳ quái.

Có lẽ Thiên Đạo nhìn cậu lười biếng không thuận mắt, nên đổi cách để tra tấn cậu đây mà.

Thân Giác tự giễu cười, một khi đã như vậy, cậu chỉ có thể phá cảnh một lần nữa. Nếu Sư Chu là người trọng sinh thì rất có khả năng y chính là Kiếp chủ. Vậy cậu cứ gϊếŧ Sư Chu trước, nếu cảnh vẫn chưa phá, cậu lại gϊếŧ thêm Ôn Ngọc Dung.
Nghĩ đến đây, Thân Giác âm thầm hạ quyết tâm. Cậu liếc mắt nhìn kẻ vẫn còn đang gắt gao khóa chặt mình trong lòng, không nóng không lạnh nói: "Ngươi còn muốn ôm đến bao giờ?"

Sư Chu không chịu ngẩng đầu, "Ôm cả đời."

Buồn nôn.

Thân Giác nhấp môi dưới, lại nói: "Nhưng ngươi ôm ta như vậy, ta thấy không thoải mái, ngươi thả lỏng một chút có được không?"

Thân Giác đổi xưng hô.

Từ khi Sư Chu trọng sinh tới nay, đây có lẽ là lời dịu dàng nhất từng thốt ra từ miệng Thân Giác. Y không ngờ còn có một ngày người trước mắt có thể cho mình một vẻ mặt ôn hòa, ngẩn người, vội vàng buông lỏng đối phương ra.

"Ta ôm làm đau em sao?"

"Có hơi hơi." Thân Giác nhẹ giọng nói, "Lần sau đừng ôm chặt như vậy nữa."

Còn có lần sau?

Lòng dạ Sư Chu sắp bay ra khỏi cổ họng, y nhìn chằm chằm Thân Giác, yên lặng ngắm nhìn một lúc lâu, nửa ngày sau mới nói: "Bệ hạ...... có phải bị bệnh đến hồ đồ rồi không?"
Thân Giác: "......"

Thân Giác lạnh mặt, "Vậy ngươi đừng ôm nữa, cút đi!"

Sư Chu nháy mắt cười tươi như hoa, "Ôm chứ ôm chứ, tất nhiên là phải ôm rồi, em đừng nóng giận."

......

Lúc Ôn Ngọc Dung tới cầu kiến, nghe thấy bên trong có người nói chuyện thì hơi sửng sốt một chút. Hắn nhìn cung nhân đứng canh cửa, "Trong điện ngoài bệ hạ ra còn có người khác sao?"

"Là Phụng Quân đang ở bên trong ạ." Cung nhân nói, "Ôn đại nhân chờ một lát, để nô tài đi vào thông báo trước một tiếng."

Ôn Ngọc Dung gật đầu, ôn hòa nói: "Làm phiền công công."

Cung nhân nhanh chóng đi vào, nhưng lại mất một lúc lâu mới trở ra, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử, "Xin Ôn đại nhân ngày mai hẵng quay lại. Bệ hạ và Phụng Quân đang có chuyện quan trọng cần thương thảo, sợ là trong chốc lát khó dành ra thời gian để tiếp Ôn đại nhân được."
Ôn Ngọc Dung đến đây vốn là để xoa bóp cho Thân Giác, lần này hắn còn mang theo túi thuốc vị mai hoa. Túi thơm này đặt ở sau cổ có thể giảm bớt nhức mỏi vai gáy.

Hắn nghe thấy cung nhân nói vậy, vẻ mặt không thay đổi, "Vậy ngày mai ta lại đến, cảm ơn công công."

Lúc Ôn Ngọc Dung rời đi, ánh mắt khẽ quét qua cửa sổ một lát. Tứ Quý Đồ sáng nay mới vừa hoàn công đã biến mất, chỉ còn lại khung cửa sổ trắng toát vô vị.

Hắn quay đầu trở về. Về tới tẩm điện, cung nhân hầu hạ vội vàng đỡ lấy hòm thuốc trong tay Ôn Ngọc Dung, "Sao hôm nay đại nhân lại về sớm vậy ạ? Nước trà mới đã nấu, đại nhân uống chút cho ấm người."

"Ngươi lui ra ngoài trước đi, ta thấy hơi mệt mỏi." Ôn Ngọc Dung cười với cung nhân một cái, trong tươi cười còn lẫn nét mỏi mệt, "Đúng rồi, lúc ta tỉnh ngủ muốn dùng sương sớm pha trà, ngươi có thể giúp ta đi hứng một chút sương sớm về đây không? Không cần quá nhiều đâu, non nửa vại là được."
Non nửa vại cũng phải mất cả ngày, càng đừng nói bây giờ vẫn đang là mùa đông. Cho dù là ở Nam Cung đi chăng nữa thì thời tiết cũng chẳng ấm áp hơn là bao, chỉ là đỡ lạnh hơn kinh thành một chút thôi. Để tay trần ở ngoài lâu giữa tiết trời như thế này rất dễ bị nứt da.

Các cung nhân kiêng kị nhất chính là nứt da vào mùa đông, bởi vì chỗ nứt vừa ngứa lại vừa đau, còn khiến các chủ tử ghét bỏ.

Nhưng cung nhân kia nhìn thấy Ôn Ngọc Dung mỉm cười, ba hồn bảy phách đều lên tận mây, gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng cầm bình đi hứng sương sớm.

Chờ sau khi cung nhân đã hoàn toàn rời khỏi, Ôn Ngọc Dung mới khóa trái cửa phòng lại. Khóa cửa vừa kêu, ôn hòa trên mặt hắn nháy mắt đã rút sạch, để lại gương mặt vô cảm, thậm chí còn hơi u ám.

Hắn chậm rãi đi vào nội tẩm, nhìn quanh một vòng, mới đi đến mép giường, lấy ra một cây kim trâm ở dưới gối. Ôn Ngọc Dung cuốn ống tay áo bên trái lên, tay phải cầm kim trâm, trực tiếp rạch một đường ở trên cánh tay.
Kim trâm sắc bén, tuy không bằng chủy thủ hay tiểu đao, nhưng cũng có thể cắt rách da thịt.

Ôn Ngọc Dung nhìn dòng máu ngoằn ngoèo chảy dọc xuôi theo cẳng tay trắng như tuyết, bỗng dưng khẽ cười một tiếng. Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ nhìn thấy trên cánh tay trái của Ôn Ngọc Dung đã có hơn mười mấy vết sẹo, thậm chí có vết sẹo sau khi khỏi hẳn, lại bị kim trâm rạch ra thêm một lần nữa, mơ hồ lộ ra máu thịt bên trong.

......

Dĩ nhiên Sư Chu biết Ôn Ngọc Dung cầu kiến, nhưng y không thèm nhìn ra bên ngoài mà chỉ khẽ khàng dụi đầu mình lên cổ Thân Giác, từ phía sau ôm lấy cậu, cùng Thân Giác chơi cờ.

Kỳ thật lúc đầu y vốn là ngồi ở phía đối điện, nhưng khi nhìn thấy Thân Giác mím môi nghiêm chỉnh ngồi chơi cờ, trong lòng y lại bắt đầu ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được phải chạy qua phía Thân Giác, nửa làm nũng nửa cưỡng bách ôm lấy người vào lòng.
Sư Chu làm nũng là như thế nào ư?

Chính là không ngừng dụi đầu vào hõm cổ Thân Giác.

Giữa mày Thân Giác nảy thình thịch nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Sư Chu đời này và Sư Chu đời trước quả thực cứ như hai người khác nhau.

Bàn cờ này kéo dài rất lâu, bởi vì Sư Chu ấy vậy mà lại chơi cờ giỏi hơn cậu dự kiến.

Tuy rằng hơn phân nửa thời gian y đều khóa chặt tầm mắt trên người Thân Giác, nhưng đến phiên mình thì y chỉ cần liếc mắt sơ qua bàn cờ một cái là đã có thể ra đòn, mà mỗi một nước đi đều vừa khéo cản chân Thân Giác, lại không hoàn toàn tuyệt đường sống của cậu.

Thân Giác như thú non bị Sư Chu vậy nhốt.

Vốn lúc đầu là định phân tán lực chú ý của Sư Chu, sau cùng lại thành phân tán lực chú ý của chính mình, Thân Giác không tự chủ được mà đặt toàn bộ tâm tư vào bàn cờ, ngay cả Sư Chu có động tay động chân một chút xíu cũng đều nhịn xuống.
Nhưng cho dù như vậy thì ván cờ này Thân Giác vẫn thua thảm hại.

Dường như Sư Chu nhìn ra cảm xúc của Thân Giác hơi chùng xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ cậu, "Không thì chúng ta chơi lại ván nữa?"

Thân Giác quay đầu nhìn y, "Ngươi học chơi cờ từ ai vậy?"

Sư Chu lắc đầu, "Tự học trong sách đó, có ai dạy ta đâu."

"Thật không?" Thân Giác nghi ngờ nhìn Sư Chu, cậu vốn tưởng Sư Chu học chơi cờ từ Ôn Ngọc Dung, dù sao từ thời niên thiếu Ôn Ngọc Dung đã mang danh là "thần đồng" nức tiếng khắp kinh thành.

"Đương nhiên là thật rồi, ta chơi cờ trước nay chưa từng gặp đối thủ." Sư Chu dào dạt đắc ý, "Ngay cả Ôn Ngọc Dung chơi cờ với ta cũng chỉ có hòa chứ không thắng. Chẳng qua là ta không thích đọc sách thôi, nếu ta mà thích á, cái danh Trạng Nguyên lang kia của Ôn Ngọc Dung chính là đồ trong túi ta rồi."
Sư Chu một khi cao hứng thì lời nào cũng nói được. Y cứ như một con khổng tước tới kỳ tìm phối ngẫu, gặp được người mình thích nên vội vàng phô bày lông đuôi to lớn mỹ lệ của bản thân.

Thân Giác nghe vậy, hơi khựng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Ta từng thấy trong phòng Ôn Ngọc Dung có treo một thanh kiếm trên tường, là ngươi tặng sao?"

"Không phải, ta chưa từng tặng kiếm cho hắn." Sư Chu thấy vẻ mặt Thân Giác không đúng, sắc mặt cũng nghiêm trọng lên, "Làm sao vậy?"

"Không...... Không có gì." Thân Giác đè ép cảm giác quái dị trong lòng mình xuống, có lẽ chỉ là cậu suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Dù sao Ôn Ngọc Dung cũng đã nói với cậu là kiếm kia chỉ dùng để trừ tà, còn Sư Chu giỏi chơi cờ chắc cũng chỉ là một sở trường đặc biệt của y.

Nếu hai người thật sự là một hồn, vậy không khỏi quá mức quỷ dị.
......

Mấy ngày nay Sư Chu ngay cả đi đường cũng có chút lâng lâng, bởi vì Thân Giác đã tiếp nhận y,  ít nhất thì y cho là như thế. Tuy rằng Thân Giác vẫn chưa cho hôn, nhiều nhất chỉ là cho ôm một cái, nhưng Sư Chu cảm thấy, thời gian từ từ trôi qua, nhất định sẽ có một ngày Thân Giác hoàn toàn tiếp nhận mình.

Ví dụ như lúc này, Thân Giác đang dịu ngoan nằm trong lòng ngực y ngủ say. Đây là điều hai tháng trước y nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Y vốn tưởng rằng đời này Thân Giác không có khả năng sẽ tha thứ cho mình, nhưng y cũng đã hạ quyết tâm sẽ cùng cậu dây dưa cả đời.

Chỉ là không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế, thuận lợi tới mức khiến y cảm thấy không chân thực.

Thân Giác đã ngủ rồi, Sư Chu không dám cử động mạnh. Y không cảm thấy buồn ngủ, cho nên chỉ có thể cúi đầu xuống đếm số lông mi trên mặt Thân Giác, đếm mãi đếm mãi lại quên mất đã đếm tới sợi nào rồi, bèn bắt đầu đếm lại một lần nữa.
Y làm hoài không biết mệt, thẳng đến khi Thân Giác tỉnh lại.

Lúc nào Thân Giác tỉnh giấc cũng như vậy, đầu tiên là lông mi sẽ hơi run rẩy, giữa mày cũng hơi nhăn lại một chút, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra. Khi mới vừa mở mắt, ý thức Thân Giác  cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ít nhất phải mất nửa canh giờ.

Chẳng qua sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Thân Giác sẽ ngồi dậy, sau đó gọi cung nhân lên hầu hạ tắm gội. Lúc cậu tắm gội Sư Chu tuyệt đối không được có mặt, nếu không Thân Giác sẽ tức giận, sau đó ngay cả ôm cũng không có.

Từ khi Thân Giác cho phép Sư Chu ở bên cạnh mình, Ôn Ngọc Dung không có lấy một lần được gặp mặt Thân Giác. Lúc đầu là một ngày cầu kiến một lần nhưng đều bị cự tuyệt ngoài cửa, sau đó Ôn Ngọc Dung cứ hai ngày cầu kiến một lần, sau đó thành ba ngày một lần......
Có bao nhiêu cung nhân lén nghị luận ở sau lưng, nói tại Ôn đại nhân tự tiện vẽ tranh lên cửa sổ đã đắc tội bệ hạ.

Còn có người nói, Ôn đại nhân tốt như vậy, sao bệ hạ có thể không thích chứ?

Cũng có nhiều người nói, Phụng Quân bá đạo, Ôn đại nhân lớn lên lại tuấn mỹ vô song, Phụng Quân sợ bệ hạ di tình, cho nên mới không cho bệ hạ gặp mặt Ôn đại nhân.

Bọn họ ngầm bàn tán còn phân tích đạo lý rõ ràng, gần như sắp xem chuyện ba người Thân Giác thành thoại bản. Có người ủng hộ Ôn Ngọc Dung, có người ủng hộ Sư Chu, hai bên đấu đá đến chết đi sống lại, cuối cùng vẫn là bên Sư Chu toàn diện thắng lợi. Bởi vì bọn họ thấy, Thân Giác thật sự là ngày càng sủng ái Sư Chu, huống hồ chi Sư Chu cũng là Phụng Quân danh chính ngôn thuận.

Chẳng qua ngày tháng chậm trôi, vị Trạng Nguyên lang cứ dần dần trở nên tiều tụy gầy yếu hẳn đi ở trong mắt mọi người càng thêm vẻ đáng thương.
Ngày mười lăm tháng giêng, Sư Chu quyết định tự mình làm một chén bánh trôi cho Thân Giác. Từ nhân đến bột mì đều là y tự tay nhào, từ tờ mờ sáng y đã ghé Ngự Thiện Phòng, bận rộn tới tận chạng vạng, mới làm được một chén bánh trôi ưng ý.

Dân gian có tích nếu ăn trúng nhân có đồng tiền thì sẽ gặp may mắn, nhưng tiền đồng không biết đã qua tay bao nhiêu người, cho dù có rửa kĩ cỡ nào Sư Chu cũng thấy không sạch sẽ, cho nên trong một đống bánh trôi, y chỉ làm một cái bánh duy nhất khác nhân.

Dâng mỹ thực lên cho Hoàng Thượng, bất kể là ai làm đều phải thông qua thử độc trước. Thái giám thử độc dùng ngân châm thử độc từng cái bánh một, lại ngẫu nhiên vớt một cái bánh trôi lên ăn. Xong xuôi hết mới để Sư Chu đưa bánh trôi lên bàn dùng thiện của Thân Giác.

"Trong này có một cái bánh trôi may mắn, không biết bệ hạ có thể ăn trúng hay không đây?" Ở trước mặt mọi người, Sư Chu vẫn gọi Thân Giác là "Bệ hạ", còn sau lưng, gọi như nào chỉ mình y biết.
Thân Giác dùng muỗng sứ chạm vào bánh trôi, "Trong nhân nhét đồng tiền?"

Cậu cũng biết phong tục này.

"Không phải, chỉ là nhân khác đi thôi, bánh trôi may mắn có nhân hoa mai." Sư Chu cười tủm tỉm nói, "Bệ hạ mau ăn đi."

Thân Giác còn chưa kịp mắng Sư Chu lại đi bẻ trộm hồng mai đã thình lình  nghe thấy thái giám thử độc bên cạnh thấp thỏm lên tiếng, "Bẩm Phụng...... Phụng Quân, cái nô tài vừa mới ăn hình như chính là nhân hoa mai......"

Hai mắt Sư Chu trừng lớn, "Ngươi!"

Thái giám thử độc lập tức quỳ xuống, không ngừng xin tha, "Phụng Quân thứ tội! Nô tài thật sự không biết đó là bánh trôi may mắn!"

"Bỏ đi, chỉ là ăn một cái bánh trôi mà thôi, hắn cũng không biết cái nào là. Hơn nữa đây chỉ là chuyện dân gian truyền tai nhau, nếu chỉ cần ăn bánh trôi may mắn là có thể gặp may, vậy chẳng phải người người nhà nhà đều chỉ cần cắm đầu cắm cổ ăn bánh trôi là được thôi sao?" Thân Giác không chút để bụng nói.
Hôm nay cậu không có khẩu vị ăn uống, đặc biệt bánh trôi còn là đồ ngọt, Đồng Mộng Nhi không cho phép cậu ăn nhiều, Thân Giác chỉ ăn một miếng đã buông muỗng sứ xuống.

Sư Chu nhìn bánh trôi còn dư lại trong chén, khẽ mím môi. Chén bánh trôi nhỏ kia kỳ thật đều là y kỹ càng lựa chọn ra.

Hôm nay y làm hơn trăm cái bánh trôi, sau đó từ một đống bánh trôi ấy chọn ra 40 cái, 40 cái ấy chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ra được bốn cái bỏ vào trong chén nhỏ. Còn bánh trôi may mắn thì làm mười cái, trong mười cái chỉ chọn ra một cái duy nhất.

Bánh trôi trong chén y thì tùy tiện làm thôi, bởi vì sợ bánh trôi của Thân Giác sẽ nguội.

Bị thái giám thử độc ăn một cái, cũng chỉ dư lại bốn cái, mà Thân Giác cũng chỉ ăn có một cái thôi. Sư Chu nhìn chằm chằm mấy cái bánh trôi còn lại, mãi một lúc lâu mới rời tầm mắt.
......

Dùng xong bữa tối, tuy Thân Giác không thể đi ra ngoài hóng gió nhưng vẫn có thể ở tản bộ ở trong nội điện, thường thì Sư Chu sẽ cùng đi với cậu. Tản bộ trong đây thực sự rất nhàm chán, bởi vì không gian có hạn, đi tới đi lui cũng chả có gì mới mẻ, Thân Giác đã nhìn chán từ lâu.

Tối nay Sư Chu cũng cùng Thân Giác đi dạo một lúc, sau đó Thân Giác thấy chán nên bỏ đi tắm, còn Sư Chu lại ghé Ngự Thiện Phòng.

Quả nhiên thức ăn còn thừa lúc trước đều để ở đây. Đồ thừa của hoàng đế cũng không thể xử lý qua loa, phải đích thân tổng quản của Ngự Thiện Phòng tự mình làm.

Sư Chu bất ngờ ghé qua dọa tổng quản Ngự Thiện Phòng giật mình, "Phụng Quân, sao ngài lại tới đây?"

"Chén bánh trôi lúc nãy bệ hạ ăn còn thừa có ở đây không?" Sư Chu nói.

"Ở đây ạ." Ngự Thiện Phòng tổng quản đáp.
Sư Chu vô cảm vươn tay, "Đưa chén cho ta."

"Vâng ạ." Tổng quản Ngự Thiện Phòng đưa chén nhỏ còn dư lại ba cái bánh trôi cho Sư Chu, Sư Chu liếc mắt nhìn một cái, mở miệng nhét hết ba cái bánh trôi vào. Y nhai nuốt bánh trôi, đặt chén xuống, mới xoay người rời đi.

Dân gian còn có truyền thuyết, bánh trôi trên bàn ngày mười lăm không thể để thừa, nếu để thừa thì vận khí cả năm sẽ không tốt.

Giải quyết xong bánh trôi, Sư Chu về tẩm điện của mình tắm gội. Sạch sẽ rồi mới lại tiến cung Thân Giác.

Thân Giác cũng đã tắm gội xong, đang ngồi trên long sàng, trong tay còn cầm một quyển sách. Nhìn thấy Sư Chu tới cũng không có phản ứng gì.

Sư Chu thấy thế, rút sách từ trong tay Thân Giác ra, "Ban đêm còn đọc sách, không tốt cho mắt đâu." Y ngồi trên giường, "Bệ hạ, tối nay đi ngủ sớm một chút đi."
Thân Giác bị cướp sách, cũng không giận, chỉ nghiêng người nằm vào trong. Sư Chu thổi tắt nến mới lên giường. Vốn dĩ y không có cái phước phần được cùng giường với Thân Giác, nhưng mấy ngày nay tiết trời đặc biệt buốt giá, ban đêm Thân Giác ngủ không ngon, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm, cho nên Sư Chu mới có cơ hội này.

Vừa nằm xuống, Sư Chu lập tức khóa người vào trong lòng ngực, còn dùng nội lực xua tan hàn khí trên người đối phương.

Ban đầu Thân Giác không buồn ngủ lắm, nhưng sau khi hàn khí tan đi lại bắt đầu thấy hơi buồn ngủ. Đương lúc cậu mơ mơ màng màng sắp chìm vào mộng thì đột nhiên bị hôn lấy.

Hoàn toàn là bất ngờ xảy ra, ngay cả thời gian phản ứng Thân Giác cũng không có. Lúc cậu giật mình tỉnh ra thì khớp hàm cũng đã bị người dùng lưỡi cạy mở.
Thân Giác thấy Sư Chu chứng nào tật nấy, chán ghét vùi sâu trong đáy lòng và bực bội đồng thời bùng lên, ngoài ra, còn càng thêm ghê tởm chính mình. Cậu rút tay ra, dùng sức tát Sư Chu một cái. Sư Chu ăn tát, ngược lại càng thêm càn rỡ hơn.

Y dứt khoát túm lấy tay Thân Giác áp lên đỉnh đầu, đến tận khi hô hấp của Thân Giác trở nên dồn dập, y mới buông tha cậu, nhưng tay vẫn không chịu buông ra.

"Bệ hạ...... rất chán ghét loại chuyện này sao? Hôn môi sẽ cảm thấy ghê tởm?" Sư Chu nhìn Thân Giác, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc, "Nhưng mà ta lại rất thích, ta cực kì thích hôn bệ hạ, thích đến sắp phát điên rồi."

Thân Giác thật sự không biết Sư Chu đang phát điên cái gì, cậu giận đến lồng ngực phập phồng, ánh mắt đầy chán ghét, môi mím chặt, cũng không trả lời Sư Chu.

Nhưng dường như Sư Chu lại nghe được câu trả lời của Thân Giác.
Kỳ thật, tuy Thân Giác đã quyết định sẽ phá cảnh, nhưng phần lớn thời gian đều là gắng nhẫn nhịn. Cậu đối xử với Sư Chu cũng chỉ qua loa cho xong, ví dụ như bánh trôi tối nay, nếu ở cảnh khác, chắn chắn cậu sẽ ăn hết. Nhưng bởi vì là ở cái cảnh này, còn là do người trước mắt làm ra, Thân Giác thật không có nổi cảm giác ngon miệng.

Ban đêm cùng giường cùng gối với y cũng phải nhẫn, nhẫn nhịn tự thôi miên bản thân rằng đừng nhớ lại chuyện trước đó nữa, nếu không trong đầu sẽ chỉ toàn là kí ức bị Sư Chu cưỡng bức.

Cái cảm giác bất lực như thế này, chỉ có thể mặc người bài bố, thậm chí ngay cả mở miệng mắng hai tiếng ghê tởm cũng không có sức, chỉ cần nhớ lại, đều khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Sư Chu thấy thế cũng không nói gì nữa, y buông lỏng Thân Giác ra, xoay người xuống giường.
Y không phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra chán ghét Thân Giác giấu sâu trong mắt. Nhưng y không muốn biết, cho nên cứ giả vở là không thấy, nhưng tối nay thì không được.

Sư Chu thấy bản thân cần một mình bình tĩnh lại, ngày mai sẽ tốt thôi, chỉ cần qua được tối nay thì tốt rồi.

Sư Chu đi ra ngoài, ngay cả áo ngoài cũng chưa khoác, dọa tiểu thái giám gác đêm ngoài cửa hoảng sợ. Tiểu thái giám nhìn xiêm y đơn bạc trên người Sư Chu, hạ giọng vội vàng hỏi: "Sao Phụng Quân lại ra đây? Là nước trà lạnh hay sao ạ?"

Sư Chu nhìn chăn đệm lộn xộn ngoài cửa, "Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục ngủ đi, ta về diện ngủ. Chỗ bệ hạ ngươi nhớ để ý chút."

"Bẩm vâng." Tiểu thái giám vừa mới đáp lời thì nhìn thấy Sư Chu cứ thế trực tiếp đi ra ngoài. Giờ đang giữa đêm giá rét, tiểu thái giám mặc áσ ɭóŧ thật dày bên trong, đã vậy còn đắp thêm chăn vẫn cảm thấy hơi lạnh. Cậu đăm đăm nhìn theo hướng Sư Chu rời đi, trong mắt là mê mang lẫn chút bội phục.
Trong điện, Thân Giác tự mình ngồi dậy. Cậu không gọi tiểu thái giám bên ngoài, tự mình rót một chén nước. Chẳng qua tai tiểu thái giám rất thính, nghe thấy tiếng động bên trong thì nhẹ chân nhẹ tay đi vào. Thấy Thân Giác đang tự mình rót nước, vội vàng đi qua, "Bệ hạ muốn uống nước cứ gọi nô tài một tiếng là được, ngàn vạn lần đừng để phỏng tay ạ."

"Không có gì, chỉ là cô muốn súc miệng chút thôi." Thân Giác nhàn nhạt nói.

Tiểu thái giám vừa nghe hoàng thượng nói muốn súc miệng, lập tức nhanh chân đi lấy bồn và khăn lông, tỉ mỉ ở bên hầu hạ. Thân Giác thấy không cự tuyệt được, cuối cùng được tiểu thái giám hầu hạ súc miệng xong, một lần nữa nằm lại xuống giường.

Tiểu thái giám bưng chậu nước ra ngoài, một lát sau lại tiến vào thay một bình nước ấm khác, sau đó mới trở ra ngoài, ngồi về lại ổ chăn đệm của mình.
Không có Sư Chu, trên giường nháy mắt lại lạnh như băng. Thân Giác vòng tay qua đầu gối, co người lại ôm lấy chính mình, nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ.

Thân Giác cũng không biết đã qua bao lâu, bình nước nóng trong chăn cũng đã lạnh, chân cậu cũng lạnh, chỗ nào cũng thấy lạnh. Tiểu thái giám bên ngoài chắc đã ngủ say, quên mất lúc này nên vào đổi bình nước nóng.

Kì thật mấy ngày hôm trước tiểu thái giám không có quên, chẳng qua lúc cậu vừa mới đặt chân vào thì đã đánh thức Sư Chu. Sư Chu bảo cậu đi ra ngoài, đã mấy ngày liên tục cậu không cần phải vào đổi bình nước nóng nữa, tiểu thái giám cũng quên luôn việc này mà ngủ ngon lành.

Mấy ngày trước đều là Sư Chu ở cạnh bên, cho dù không đổi bình nước nóng thì Thân Giác cũng có thể ngủ ngon đến hừng đông.

Nhưng tối nay Sư Chu không ở đây.
Bên ngoài gió lạnh thổi rung cả cửa sổ, Thân Giác nhịn một lúc lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, chỉ đành ngồi dậy từ trên giường. Cậu cầm lấy áo lông chồn khoác lên trên người, đi ra ngoài.

Lúc bước qua khỏi cửa điện, cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiểu thái giám. Tiểu thái giám tuổi vẫn còn nhỏ, đúng là thời điểm ham ăn tham ngủ nhất, thật sự ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Thân Giác thu hồi ánh mắt, cất bước đi ra ngoài.

Ra khỏi điện có đụng mặt vài Ngự lâm quân. Ngự lâm quân nhìn thấy Thân Giác đi ra, lập tức quỳ xuống hành lễ, "Vi thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Không cần đa lễ, cũng không cần đi theo cô, cô muốn một mình đi dạo một lát." Thân Giác nói xong, nhấc chân rời đi.

Nhóm Ngự lâm quân hai mắt nhìn nhau, trong đó có một người do dự đi theo một bước. Chỉ mới đi theo một bước, Thân Giác đã quay đầu lại, trong cặp mắt phượng xinh đẹp tràn ngập cảnh cáo.
Ngự lâm quân kia thấy thế, lập tức rụt chân về.

Lúc này Thân Giác mới lại cất bước đi. Kỳ thật cậu cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là cậu không muốn cứ tiếp tục ngây ngốc nằm mãi trên chiếc giường kia nữa.

Trên đường có mấy lần gặp phải Ngự lâm quân đang tuần tra, nhưng Thân Giác đều không cho bọn họ đi theo. Cậu lẻ loi lê bước giữa thiên địa rộng lớn, ngoại trừ tiếng bước chân ra thì chỉ còn tiếng gió vun vút bên tai.

Đi mãi đi mãi, Thân Giác thế nhưng lại đi đến trước rừng hồng mai.

Tuy mấy ngày trước rừng hồng mai mới bị Sư Chu tàn phá, nhưng từng đóa từng đóa vẫn như cũ khoe sắc rợp một mảnh trời, vừa rực rỡ lại đầy quyến rũ. Tựa như giữa đất trời buốt giá này chỉ còn chúng nó độc tôn chiếm giữ chút mỹ lệ cuối cùng, hoạt sắc sinh hương. Cho dù là giữa bóng đêm mênh mang vô tận vẫn có thể ưu mỹ đến mức câu hồn đoạt phách.
Thân Giác đi vào trong rừng hồng mai, cuối cùng đã thấm mệt, cậu dứt khoát dựa vào một thân cây mai ngồi xuống. Dưới tàng cây có không ít cánh hoa bị thổi lạc, cậu vươn tay nhặt lấy vài cánh, lại lặng yên ngắm nhìn vài cánh hoa mỏng manh ấy bị gió cuốn bay đi.

Cậu vô lực ho khan vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời. Tuy là đã mười sáu nhưng ánh trăng vẫn rất sáng và tròn, tựa như minh châu, lấp lánh đến mức át hết sao trời. Thân Giác yên lặng ngắm nhìn một hồi, bên tai dường như nghe thấy ai đang gọi mình.

"Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài đang ở đâu?"

Thanh âm kia vang từ nơi rất xa, nương theo tiếng gió phiêu lại đây.

Thân Giác thầm nghĩ chắc là có ai đó phát hiện cậu không ở trong tẩm điện nên huy động người đi tìm cậu đây mà. Hẳn là sợ ma ốm như cậu chết vào tháng giêng.
Thật ra Thân Giác cũng muốn đáp lại, nhưng chân cậu đã tê rần, tiếng nói cũng không quá lớn, miễn cưỡng hô được vài tiếng, dường như cũng chẳng ai nghe thấy.

Đúng lúc này, Thân Giác tự dưng bật cười một tiếng, có lẽ kiếp này cậu không bị người ta gϊếŧ chết mà là tự mình lạnh chết chính mình.

Đương lúc Thân Giác đang tự giễu cười, chợt có tiếng bước chân từ xa vọng lại.

Người tới vòng vèo đi tới chỗ cậu, cuối cùng dừng chân ở trước mặt Thân Giác. Hình như người đó khẽ thở dài một tiếng, khom lưng, sờ tay lên trán Thân Giác.

Tiện tay so sánh, trán Thân Giác bây giờ không khác gì một tảng băng.

Bàn tay kia áp lên trán cậu một lúc, sau đó xuôi theo gương mặt vuốt ve xuống dưới, cuối cùng còn khẽ nhéo nhéo sau cần cổ cậu, chỉ nhéo nhẹ một chút thôi, rồi thu tay về.
"Bệ hạ quá không nghe lời, thật sự." Người mới tới thanh âm rất nhẹ, "Tất cả mọi người đều đang tìm bệ hạ, lỡ như bệ hạ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao bây giờ?"

Thân Giác ngẩng đầu nhìn đối phương, mệt mỏi chớp mắt, "Vậy đổi một hoàng đế khác là được, người muốn làm hoàng đế rất nhiều."

"Bệ hạ không muốn làm hoàng đế sao?"

"Không muốn." Thân Giác không có tí hứng thú muốn làm hoàng đế nào, đi đâu cũng có một đám người kè kè theo sau. Có người thì bên ngoài tỏ vẻ cung kính, có người ngay cả giả vờ cung kính cũng lười làm. Ngày tháng như vậy còn không bằng làm một người bình thường vui vẻ.

"Vậy...... Bệ hạ có nguyện ý đi cùng vi thần không?"

Gió lạnh đột nhiên nổi lên, vun vút cắt qua mảnh trời, cuốn theo dăm cánh hồng mai vút lên cao rồi lại tan tác rơi xuống. Có cánh mai vương trên vai người, níu lại nơi làn tóc dài như thác đổ.
Người mới tới cong eo nhìn Thân Giác. Gương mặt kia lấy ngọc làm cốt, lấy thủy họa mắt phiếm ý cười nhàn nhạt, nhưng tay hắn đã sớm tóm gọn cổ tay Thân Giác tự bao giờ.

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Người nào đó: Kỳ thật ta vốn định nước ấm nấu ếch xanh, ai ngờ mới nấu được một nửa mà ếch xanh đã bị người khác ngậm đi rồi. Vậy chỉ đành đổi cách khác thôi.

Thân Giác:? Ai? Ai là ếch xanh cơ?