Diêu Triển nghe được câu nói như vậy thì gương mặt trầm xuống. Lần đầu tiên gọi thẳng đại danh của Thương Già Dư, "Thương Già Dư, cậu đừng có hồ nháo."
Thương Già Dư không hề để ý đến Diêu Triển, chỉ dùng mắt nhìn thẳng về phía Thân Giác. Y chặn lại đường đi của Thân Giác, không cho người đi khỏi, "Anh trai ơi, anh nói gì đi chứ. Anh cảm thấy như vậy có được không?" Khóe mắt y khẽ đảo, nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt lại chuyển về phía khuôn mặt Thân Giác, "Hay anh cảm thấy em không được cho lắm, tốt nhất vẫn là cả hai người cùng lên?"
Lời này quả thật càng nói càng kỳ quái, Diêu Triển nghe xong liền cảm thấy đau đầu. Gã không thể không tiến lên phía trước, giữ chặt lấy Thương Già Dư, "Tiểu Dư, em uống nhiều quá rồi, chúng ta quay về đi."
Thương Già Dư dùng sức gạt tay Diêu Triển ra, khẽ cười một tiếng, "Em không uống nhiều, anh hỏi anh ta xem, hỏi anh ta xem có phải anh ta muốn cả hai người chúng ta cùng lên hay không? Anh đừng thấy ngoài mặt anh ta cao ngạo như vậy, nhưng thực thế thì..." Câu nói kế tiếp y không nói hết, chỉ cười đến không rõ ý tứ.
Diêu Triển và Thân Giác từng có hôn ước, tất nhiên đã từng chứng kiến dáng vẻ của Thân Giác trong những lần thân mật khắng khít. Nhưng gã không hiểu vì sao Thương Già Dư lại nói ra những lời đinh ninh như thế này. Trong ấn tượng của gã, Thân Giác vẫn luôn dễ ngại ngùng. Gã liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, lại một lần nữa nói với Thương Già Dư: "Đừng nói nữa, đi thôi, anh mang em ra ngoài."
Thương Già Dư dùng thân mình ngăn ở cửa phòng ghế lô, y nghiêng nghiêng đầu, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào Thân Giác, nửa ngày sau y mới lớn tiếng nói: "Em không đi, em muốn ngay tại chỗ này. Triển ca, anh không muốn chạm vào anh ta? Vậy thì em sẽ tới."
Nói xong, y lập tức cởi áo, vừa cởi vừa đi về phía Thân Giác bên kia. Diêu Triển thấy một màn này thì không thể không chắn trước mặt của Thân Giác, bắt lấy tay của Thương Già Dư, "Tiểu Dư, em thật sự đã say rồi, đừng hồ nháo nữa, cũng đừng nói linh tinh như vậy nữa." Gã quay đầu nhìn Thân Giác đang đứng sau lưng mình, "Em ấy uống say rồi, anh dìu em ấy ra ngoài, em lái xe đi."
Thân Giác vừa bước được một bước thì eo đã bị ôm lấy, Thương Già Dư không biết lấy sức lực từ đâu mà đã tránh thoát được Diêu Triển. Y gắt gao ôm lấy eo Thân Giác, không chịu buông tay, còn muốn đè người lên tường, "Anh à, anh đi đâu vậy? Chỗ nào anh cũng đừng hòng đi được."
Thật sự quá lung tung rối loạn!
Thương Già Dư sống chết ôm lấy Thân Giác không buông, Diêu Triển lại đi qua kéo Thương Già Dư ra, cuối cùng lại biến thành cả ba người dây dưa lại cùng một chỗ. Thân Giác vốn đã đau đầu, hiện tại lại bị người khác lôi kéo lúc nặng lúc nhẹ. Cậu chỉ cảm thấy đầu mình ngày càng đau, dưới cơn đau nhức, cuối cùng mắt cậu tối sầm, không còn chút ý thức nào.
Cậu tựa hồ đã ngủ trong một giấc mộng dài, trong mộng cậu vẫn luôn đi trên một con đường, nhưng làm sao cũng không thể nhìn được cuối con đường đó là gì. Hình như có người nào đó đang nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại không tài nào nghe rõ được, muốn dừng lại hỏi đối phương đang nói gì, nhưng sau lưng tựa hồ có một bàn tay khổng lồ đang đẩy cậu đi về phía trước.
Ngoại trừ cái đó, hình có người nào đó đang chạm vào mặt cậu, cậu thật sự rất tức giận, không muốn đối phương chạm vào cậu nữa, nhưng dù làm cách nào đi chăng nữa thì cậu vẫn không tránh được. Dưới cơn buồn bực như vậy, đột nhiên, cậu tỉnh lại.
Đập vào tầm mắt Thân Giác đầu tiên chính là trần nhà tuyết trắng trên đỉnh đầu, theo sau chính là khuôn mặt của Thương Già Dư. Thần sắc Thương Già Dư khẩn trương nhìn về phía cậu, "Anh trai, anh tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Thân Giác chậm chạm đảo mắt một vòng rồi, nhắm mắt rồi lại mở ra. Khuôn mặt trước mắt vẫn là khuôn mặt của Thương Già Dư. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện nơi này không phải là nhà cậu, có vẻ chính là bệnh viện, cậu vào bệnh viện rồi?
"Tôi làm sao vậy?" Cậu mở miệng nói chuyện, phát hiện giọng nói của mình vậy mà lại có chút ám ách.
Thương Già Dư thấy Thân Giác nói chuyện thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y một lần nữa ngồi lại ghế bên cạnh giường bệnh, hai tay gắt gao nắm chặt lấy bàn tay Thân Giác đặt bên cạnh người, "Nơi này chính là bệnh viện, anh đã ngủ rất lâu rồi. Anh à, có phải anh quá mệt mỏi hay không? Bác sĩ nói rằng cơ thể của anh không được tốt cho lắm, về sau không nên liều mạng làm việc như vậy nữa."
Y nói xong, thấy Thân Giác không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà phía trên, y cũng nhìn theo tầm mắt của đối phương vài lần, cảm thấy không có gì đẹp thì lại đem tầm mắt dời về lại khuôn mặt Thân Giác, lo sợ bất an nói: "Anh ơi, anh sao vậy?"
Thân Giác lại một lần nữa nhắm mắt lại, cậu muốn rút tay mình ra, nhưng thử qua hai ần đều không rút lại được, có lẽ là do hiện tại cậu đã rất yếu.
Thôi vậy, mặc kệ Thương Già Dư vậy, hiện tại cậu cũng lười đôi co đuổi người đi.
Thương Già Dư thấy Thân Giác lại nhắm mắt, y muốn nói gì đó nhưng chỉ giật giật môi, cái gì cũng không nói. Y nhìn vào khuôn mặt có chút tái nhợt của Thân Giác, một lúc sau, phát hiện Thân Giác có vẻ đã ngủ lại, y nhẹ nhàng dùng mặt mình dán lên bàn tay Thân Giác. Sau khi y dán lên, y lại xoay mặt qua, khẽ hôn lên mu bàn tay của đối phương, nhưng y ngại như vậy vẫn chưa đủ, lại mạnh mẽ mở tay Thân Giác ra, hôn vào lòng bàn tay của cậu.
Hôn xong, y lại bắt lấy tay Thân Giác áp lên mặt mình. Trong lúc y đang lăn lộn bàn tay của Thân Giác, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra. Lực chú ý của Thương Già Dư vẫn luôn đặt trên người Thân Giác, cho đến lúc người đã đi đến bên cạnh y mới bất ngờ quay đầu lại.
Diêu Triển nhìn thấy Thương Già Dư đang làm gì thì ánh mắt lập tức thay đổi, gã liếc mắt nhìn về phía Thân Giác vẫn còn đang ngủ, ra hiệu với Thương Già Dư bằng ánh mắt, ý muốn đối phương ra ngoài với gã một chút.
Thương Già Dư cắn môi, tuy không tình nguyện nhưng vẫn buông tay Thân Giác, đi ra ngoài với Diêu Triển.
Vừa ra ngoài, Diêu Triển lập tức nắm tay Thương Già Dư kéo ra khu vực thang bộ trong bệnh vện, nơi này không có một bóng người nào.
"Tiểu Dư, lúc nãy em là đang làm gì?" Ngữ khí lúc này của Diêu Triển vẫn tính là cực kỳ bình tĩnh.
Thương Già Dư quay mặt đi, một bộ biểu tình không vấn đề gì to tát, "Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?"
"Em... Em với Tiểu Giác? Các người..." Tuy Diêu Triển vào đêm qua đã nghe được những lời kia của Thương Già Dư, nhưng gã chỉ cho rằng đối phương là đang say rượu mà thôi, cho nên gã cũng không đặt trong lòng. Nhưng hôm nay, gã lại nhìn thấy một Thương Già Dư đầy tỉnh táo lại làm những hành vi quá mức thân mật với Thân Giác, loại hành vi như thế này đáng lẽ không nên phát sinh giữa những người thân trong gia đình mới phải.
Gã buông tay Thương Già Dư, quay đầu nhìn về một nơi khác, sắc mặt rõ ràng trở nên không tốt cho lắm. Một lúc lâu sau, gã mới quay đầu lại, "Là em chủ động đúng không? Hay là Tiểu Giác?"
Thương Già Dư nghe được những lời này thì liếc nhìn về phía Diêu Triển một cái, mặt mày không hiểu sao lại nhiều thêm một phần yêu dị, "Tất nhiên là anh trai chủ động rồi, Triển ca, lúc trước anh và anh trai ở bên nhau, chẳng lẽ là anh chủ động à?"
Diêu Triển khựng lại, kỳ thật chuyện của nhiều năm về trước gã đã không còn nhớ rõ nữa. Người tỏ tình đúng thật là gã, nhưng người chủ động trước trong đoạn tình cảm này thì... Người theo đuổi gã quá nhiều, kỳ thật rất khó để chú ý đến một Beta bên cạnh, nhưng cuối cùng gã vẫn là chú ý đến Thân Giác.
"Không nhớ được à? Không sao cả, vậy em giúp anh nhớ lại." Thương Già Dư nhấp môi cười, "Chắc hẳn ngay từ ban đầu anh đã cảm thấy anh trai có chút bình thường, nhưng càng lúc lại càng cảm thấy anh ấy rất có mị lực, vì sao nhỉ? Bởi vì anh ấy cố ý câu dẫn anh nha. Bất quá, anh trai cũng rất giảo hoạt, dù cho có câu dẫn người ta trước, nhưng cũng sẽ không chịu tỏ tình trước. Anh ấy chỉ cần biết cách dụ hoặc người khác một chút thôi, nhưng người khác lại vướng sâu vào vũng lầy của anh ấy, thật là nghịch ngợm."
Diêu Triển trong lúc nhất thời không nói gì cả.
Thương Già Dư thấy thế thì nhẹ nhàng tiến lên, y ngước mắt nhìn Diêu Triển, "Triển ca, anh biết anh trai đã làm gì khi ở nước M không?"
Diêu Triển cúi đầu nhìn vào diện mạo đan xen giữa thiếu niên và thanh niên của Thương Già Dư, hiện tại Thương Già Dư so với lần đầu tiên gặp mặt lại càng thêm xinh đẹp. Vốn dĩ loại xinh đẹp này chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng bây giờ lại như là toát ra từ cốt cách y, nhưng gã vẫn cảm thấy người trước mắt mình có chút xa lạ. Thương Già Dư lúc trước giống như một đóa hoa xinh đẹp cắm trong bình, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được gốc rễ của y sâu cạn bao nhiêu, nhưng hiện tại Diêu Triển lại cảm thấy, đóa hoa này đã từ trong bình chuyển ra hồ lớn, bên ngoài nhìn vào cực kỳ mỹ lệ, nhưng không người nào có thể nhìn ra được rễ của y đã chôn sâu bao nhiêu, đã lan ra đến đâu.
"Em ấy đã làm gì?"
Nụ cười trên mặt Thương Già Dư chậm rãi rút đi, chuyển thành mặt không biểu tình, thậm chí có chút khủng bố, "Anh ấy lên giường với người khác, còn làm đến mức hôm sau đi đường thật khó khăn. Người kia và anh ấy cũng chỉ vừa gặp qua vài lần, anh ấy vậy mà đã mang người về nhà làm cả đêm, ngay cả giọng nói cũng khàn hết. Tiếc là anh không thấy được bộ dáng của anh ấy vào hôm đó, hai chân run rẩy, thật là chọc cho người khác thương yêu. Nếu không phải người kia có việc vào sáng hôm sau thì sợ là lại phải yêu thương âu yếm anh trai thêm một lần rồi."
Thời điểm y nói đến câu cuối cùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi. Còn Diêu Triển lại bị lời của Thương Già Dư làm cho kinh ngạc, thậm chí là không còn tâm tư nào để chú ý đến ngữ khí của Thương Già Dư.
Gương mặt của Diêu Triển cũng lạnh dần, "Những lời em nói đều là thật?"
Thương Già Dư gật đầu, "Tất nhiên là thật, Triển ca, nếu anh không tin thì em có thể cho anh xem video. Tuy không quay được hiện trường nhưng em lại quay được dáng vẻ của anh trai lúc xong việc nha. Em nghĩ là Triển ca chắc hẳn rất quen thuộc dáng vẻ kia của anh trai nhỉ, chỉ tiếc là bộ dáng vừa đáng thương lại đáng yêu kia của anh trai, sau này hẳn là Triển ca đã không thể tận mắt chứng kiến rồi. Anh trai không cần Triển ca nữa rồi, anh ấy đã có người mới."
Lời này nói ra thật sự là không màng đạo lý, rõ ràng là hai người bọn họ là người sai trước, nhưng hiện tại qua lời nói của Thương Già Dư, gần như trở thành Thân Giác chính là người ngoại tình rồi đá Diêu Triển đi. Về phần Diêu Triển, vốn dĩ gã cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng gã lại không tiếp thu được việc bản thân thủ thân như ngọc trong mấy tháng qua nhưng Thân Giác lại có người mới trước gã. Thậm chí theo như lời của Thương Già Dư nói, chỉ vừa gặp được vài lần đã nhanh chóng lên giường.
Lúc trước, khi gã cùng Thân Giác ở bên nhau, hai người chính thức phát sinh quan hệ đã là nửa năm sau. Mà dù cho đã qua nửa năm thì cậu lúc đó vẫn luôn cực kỳ ngượng ngùng, không chút tự nhiên nào.
Biểu tình Diêu Triển dần thay đổi, gã xoay người muốn vọt vào phòng bệnh, nhưng lại bị Thương Già Dư nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
"Triển ca, bây giờ anh có hỏi thì cũng đâu có ý nghĩa gì? Anh trai đã có người khác ở bên ngoài, bây giờ anh chất vấn thì có thể quay ngược thời gian được sao?" Thương Già Dư nhẹ giọng nói, "Anh ấy đã bị người khác chạm vào rồi."
Thương Già Dư cũng coi như có chút hiểu biết Diêu Triển, y biết Diêu Triển đầy kiêu ngạo tự phụ, còn thích đánh dấu chủ quyền, cho nên y cố ý dùng một chút lời nói rõ ràng là có thể chọc giận Diêu Triển.
Hô hấp của Diêu Triển đều đã có chút nặng nề. Gã có chút bực bội mà giơ tay day trán, sau lại buông xuống, ngữ khí mất bình tĩnh, "Vậy em nói tôi nên làm gì đây?"
"Triển ca, anh trai là đang muốn trả thù anh, nên mới cố ý ngủ với người khác. Triển ca, anh có thể nhịn được khẩu khí này à? Triển ca, nếu anh nhịn được thì em thấy anh không phải là Alpha nữa rồi. Làm gì có Alpha nào lại chấp nhận người của mình tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác cơ chứ? Anh giải trừ hôn ước với anh trai, nhưng đó cũng chỉ là anh trai tự mình đơn phương đề nghị, Triển ca lại chẳng đồng ý, việc giải trừ hôn ước sao có thể một bên nói mà thôi? Kỳ thật anh trai vẫn là người của Triển ca. Triển ca, anh có cảm thấy là ngay từ đầu anh trai đã muốn rời khỏi anh cho nên mới cố ý giải trừ hôn ước không?"
Thương Già Dư hướng dẫn từng bước, cố ý dẫn Diêu Triển đến một phương hướng khác.
"Hơn nữa, Beta cũng có thể mang thai được mà, chỉ là có chút khó khăn mà thôi. Anh hẳn là không muốn nghĩ đến việc anh trai có thể sẽ mang thai con của người khác đúng không? Tất nhiên là chuyện này cũng không phải chỉ một mình anh trai là người sai, cái người đang ở bên anh trai kia cũng không phải là người tốt lành gì, người kia rất thích chơi đùa người khác, người mà hắn thông đồng không mấy trăm thì cũng mấy chục. Anh trai va phải người này nhất định không tốt chút nào, chúng ta phải bảo vệ anh ấy chu toàn, giúp anh ấy rời xa khỏi kẻ xấu kia."
Diêu Triển trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới cất lời, "Làm sao để bảo vệ đây?"
"Em muốn Triển ca phối hợp với em, diễn với em một chút." Trên mặt Thương Già Dư lộ ra một nụ cười thiên chân, "Như vậy, chúng ta liền có thể bảo vệ được anh trai nha."
....
Ở trong phòng bệnh, Thân Giác ngủ có chút không an ổn. Cậu ngủ rồi lại tỉnh, lúc này bên cạnh giường bệnh của cậu không có người, cậu nằm một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, bước xuống giường. Cậu muốn ra ngoài hít thở chút không khí, chỉ là khi vừa đi đến trước cửa, cánh cửa lại được mở ra từ bên ngoài.
Người đứng bên ngoài là Diêu Triển.
Diêu Triển thấy Thân Giác xuống giường thì thần sắc biến hóa một cách vi diệu, nhưng rất nhanh gã đã khôi phục lại như thường, "Sao em lại xuống giường rồi? Mau nằm lại giường, bác sĩ nói thân thể em lúc này rất yếu, vẫn là không nên tùy tiện xuống giường."
Vừa nói gã vừa bắt lấy cánh tay Thân Giác, muốn kéo người về lại bên giường, thấy Thân Giác không muốn liền trực tiếp chặn ngang người ôm lên.
"Diêu Triển!" Thân Giác có chút nổi giận, từ hôm qua đến giờ, Diêu Triển vẫn luôn làm nhưng việc rất kỳ lạ, "Anh buông tôi ra ngay! Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, không phải anh là người rõ nhất sao?"
Diêu Triển nghe vậy thì cắn chặt răng, gã ôm người đem về giường nhưng cũng không buông ra ngay, bản thân cũng ngồi lên giường, mạnh mẽ ôm người ngồi lên đùi mình, "Không có quan hệ gì? Làm sao lại không có quan hệ gì với nhau? Em cẩn thận nói cho anh nghe." Gã chợt dừng lại, nửa câu sau tuy nói rất nhỏ, nhưng từ ngữ thốt lên lại cực kỳ rõ ràng, "Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào mà anh chưa chạm vào, chưa hôn qua?"
---------
Thông báo nho nhỏ của Trạch:
1. Mình vô tình lướt thông báo bình luận thì thấy có bạn hỏi: mình drop truyện rồi sao?
Thật ra nếu mình có drop thì mình sẽ thông báo trước, mọi người yên tâm, nếu mình không thông báo chính thức thì mình sẽ không tùy tiện drop truyện nhé. Mặc dù mình mở hố này cũng là do sở thích, nhưng cũng nên có trách nhiệm một chút với các bạn đọc, nếu có thể thì mình sẽ cố gắng đăng đến hết.
2. Mình edit khá là sáng nắng chiều mưa, có khi truyện tồn đầy kho, có khi lại không edit chữ nào. Mình có để ý thấy nhà VinaeLemo có đăng lại rồi thì phải, nếu bên đó đăng nhanh hơn mình thì mọi người cứ hoan hỉ mà qua đó đọc nhé, chứ đợi mình cũng hơi cực cho mọi người (thật sự là mình rất hiểu điều này vì mình cũng phải đợi rất nhiều truyện chưa đăng hết ('-') ).
3. Mình không được chăm chỉ lắm nên sẽ không hứa đăng truyện đều và không có lịch đăng truyện nhé ('-'), vạn sự tùy duyên nha.
4. Dạo này editor bị mắc lười giai đoạn n nên là haha........ Nhưng mà rất cảm ơn mọi người đã yêu thích truyện mình đăng. Chúc mọi người sức khỏe!