Từ ngự y đã từng xem bệnh cho rất nhiều người, có đôi khi còn mở hội quán chữa bệnh từ thiện ở kinh thành, nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào có ý niệm sống sót mãnh liệt đến như vậy.
Cả người Thân Giác đều bị thương, nếu đổi lại là một người khác, sợ là đã sớm chết.
Coi như không chết, tâm trí cũng sẽ bị tổn thương.
Từ ngự y biết Thân Giác là người bên cạnh Mộ Dung Tu, tuy rằng hắn có thuốc quý, nhưng chung quy không thể cùng toàn bộ Ngự y cục so đo được, cho nên đành phải đi tìm Mộ Dung Tu. Mộ Dung Tu biết Thân Giác lại bị thương, rõ ràng hơi ngây người, hồi lâu sau mới hỏi: “Hắn bị thương như thế nào?”
Từ ngự y nghĩ nghĩ, quyết định thành thật trả lời: “Tình hình rất tệ.” Hắn tạm dừng, lại chêm vào một câu, “Có thể sống sót hay không, hoàn toàn dựa vào ý chí của chính hắn, vi thần chỉ có thể cố gắng hết sức."
Đường viền môi Mộ Dung Tu cơ hồ mím lại thành một đường thẳng, hình ảnh Thân Giác đẫm máu ngày ấy phảng phất vẫn còn rõ ràng trước mắt. Thiếu niên gầy yếu nửa khuôn mặt toàn là máu, ánh mắt bướng bỉnh nói ——
“Bệ hạ là thiên tử, nô tài là người hầu hạ thiên tử.”
Thân Giác nói hắn là thiên tử, nhưng hắn thực sự là thiên tử sao?
Làm gì có thiên tử nào yếu đuối đến nông nỗi này?
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống sót. Vì thế cho nên dù Nhiếp Chính Vương có thật sự làm ra cái gì với hắn, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng tại sao Thân Giác lại phải liều mạng vì hắn? Là bởi vì hắn là thiên tử sao?
Mấy ngày nay, Mộ Dung Tu gần như bị câu nói kia của Thân Giác ám ảnh, giống như có người ngày ngày đêm đêm ở bên tai hắn nói những lời này, từng chữ từng chữ đẫm máu, thanh âm nhuốm nước mắt.
“Hắn cần dược liệu gì, ngươi cứ dùng đi, không cần tiết kiệm.” Mộ Dung Tu nhẹ giọng nói.
Từ ngự y gật gật đầu, lại lo lắng nhìn Mộ Dung Tu, “Mấy ngày gần đây bệ hạ hao gầy không ít, vi thần nghe nói bệ hạ ban đêm ngủ không ngon, cố ý nghiên cứu chế tạo một loại trầm hương giúp yên giấc, bệ hạ thử xem có tốt không?”
Mộ Dung Tu không có phản ứng gì, chỉ xua tay, “Ngươi lui xuống trước đi.”
Từ ngự y muốn nói thêm mấy lời nữa, nhưng nhìn thấy biểu tình của Mộ Dung Tu, chỉ có thể ngậm miệng, rời khỏi đại điện. Hắn thối lui đến ngoài điện, nhìn thấy những gương mặt thái giám xa lạ, trong lòng thầm than, hiện tại trong triều sợ là Nhiếp Chính Vương một tay che trời, ngay cả người bên cạnh hoàng đế cũng đều là người của Nhiếp Chính Vương.
Từ ngự y trong lòng mặc niệm thay cho Mộ Dung Tu, nhưng vẫn không quên bệnh nhân hiện tại mà hắn đang chiếu cố. Có được ý chỉ của Mộ Dung Tu, lấy dược liệu trong Ngự y cục sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng vẫn đến ngày thứ năm Thân Giác mới tỉnh lại.
Thời điểm cậu tỉnh lại, Từ ngự y đang thoa thuốc cho cậu.
Trên người Thân Giác toàn là vết thương, mỗi ngày thoa dược đều phải tiêu tốn một, hai canh giờ.
Cậu mới vừa tỉnh lại, đã cảm thấy cả người đau đớn, không khỏi hít hà một hơi, tay càng gắt gao nắm chặt đệm chăn dưới thân hơn.
Từ ngự y nghe thấy tiếng động, nâng mắt lên nhìn Thân Giác, bắt gặp người đã tỉnh, nhiều ít thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng tỉnh.”
“Từ…… đại nhân.” Thanh âm Thân Giác vô cùng suy yếu, “Lại là ngài giúp ta chữa bệnh.”
Từ ngự y cũng thổn thức, “Ngươi sống cũng thật dai, ta chữa bệnh cho nhiều người như vậy, vẫn chưa thấy ai giống như ngươi. Nhưng sau lần này, cơ thể của ngươi khẳng định sẽ yếu đi.” Vết thương cũ còn chưa lành, lại ăn thêm một trận đánh nữa, cho dù thân thể Thân Giác có tốt đi chăng nữa, lại còn trẻ, cũng không thể khỏe mạnh lại như xưa.
Xương sườn của cậu vốn dĩ còn chưa phát triển hoàn toàn, bây giờ lại bị đánh thêm một trận, về sau sợ là thực hiện động tác có biên độ lớn một chút thì đều phải thở dốc.
Thân Giác vô cùng bình tĩnh, “Có thể sống sót là tốt rồi”
Lần đầu tiên Từ ngự y có chút không thể lý giải, “Sống như vậy thì có ý nghĩa gì?”
Thân Giác nghe vậy, nhẹ nhàng cong môi. Ánh mắt của cậu giống như xuyên thấu qua Từ ngự y, nhìn về một nơi nào khác. Ánh mắt của cậu như không có bất cứ thứ gì, lại như đã thông suốt thế gian vạn vật.
“Có.”
Chỉ có sống sót, mới có thể thay đổi vận mệnh.
Từ ngự y lắc đầu, hắn có chút bội phục Thân Giác.
Việc này nếu rơi ở trên người hắn, hắn cũng không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu.
Sau khi Từ ngự y thoa dược xong thì để một dược đồng ở lại với Thân Giác.
Thân Giác tuy rằng tỉnh, nhưng rất dễ bị sốt. Nếu xử lý trễ, khả năng mất mạng vô cùng lớn.
Dược đồng kia mới chỉ mười một hai tuổi, từ nhỏ đã được Từ ngự y mang theo bên cạnh, trưng ra một gương mặt tròn tròn. Từ ngự y đi được một lúc, hắn liền kê một cái ghế nhỏ, ngồi ở bên cạnh giường Thân Giác, đôi mắt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vết thương của cậu.
Thân Giác bị ánh mắt của đứa trẻ nhìn đến có chút không được tự nhiên.
Hắn nhịn không được liếc dược đồng một cái, “Đẹp?”
Dược đồng không ngẩng đầu, “Đẹp.”
Thân Giác: “……”
Cứ nhìn đi.
Dược đồng nhìn chằm chằm một hồi, cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang, hắn không khỏi ngẩng đầu quay qua nhìn. Vừa quay qua, hắn lập tức quỳ gối trên mặt đất.
“Nô tài bái kiến Hoàng Thượng.”
Mộ Dung Tu chỉ đến một mình, hắn không nghĩ tới trong phòng Thân Giác còn có một dược đồng nữa, hơi sửng sốt một chút, mới nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Sau khi dược đồng lui ra ngoài, Mộ Dung Tu mới đem tầm mắt phóng tới người đang nằm trên giường.
Trong nhắy mắt hắn thấy rõ Thân Giác, hô hấp cơ hồ cứng lại. Hắn biết Thân Giác bị thương rất nặng, nhưng không ngờ lại nặng đến mức này. Thân Giác nhìn thấy Mộ Dung Tu, muốn ngồi dậy hành lễ, nhưng mà cậu bò vài lần, cuối cùng vẫn là ngã trở lại trên giường, cuối cùng cậu chỉ thực hổ thẹn mà nói: “Bệ hạ, nô tài…… Nô tài không có cách nào hành lễ với bệ hạ được.”
Mộ Dung Tu nở một nụ cười khổ, “Không cần hành lễ.”
Hắn nhìn cái ghế nhỏ mà dược đồng để lại, do dự một lát, liền ngồi lên.
Ánh mắt của hắn từng chút một đảo qua từng vết thương trên người Thân Giác, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Thân Giác biết Mộ Dung Tu lúc này đang suy nghĩ cái gì, cho nên nở một nụ cười với hắn, “Bệ hạ, nô tài không đau.”
“Không đau?” Mộ Dung Tu cảm thấy vô cùng vớ vẩn, “Ngươi như thế này mà còn không đau, là muốn chết rồi mới đau đúng không?”
Cũng không sai lắm, cậu chính là đã biến thành quỷ rồi mới chân chính cảm thấy đau.
Khi đó cậu chỉ có thể trôi nổi ở giữa không trung, tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Tu và Nhiếp Chính Vương ân ái vô song, lúc đầu Mộ Dung Tu vẫn còn nhớ tới hắn có một nô tài là cậu, nhưng không bao lâu, Mộ Dung Tu cùng hoàn toàn quên đi.
Quên đi một tiểu thái giám trung thành tận tâm, nguyện ý vì hắn mà chết.
Thân Giác thật muốn bật cười ra tiếng, chỉ là cậu hiện tại không thể làm thế được, chỉ có thể giả vờ như không có việc gì.
Mộ Dung Tu không biết suy nghĩ trong lòng Thân Giác, hắn thấy Thân Giác cả người đều bị thương, không biết nên làm cái gì cho cậu. Lúc trước Thân Giác nói cậu sợ chết, nhưng trên thực tế Thân Giác không hề sợ chết một chút nào, thậm chí vì hắn mà thiếu chút nữa đánh cược mạng sống, hiện tại còn đắc tội Nhiếp Chính Vương.
“Thân Giác, trẫm vô dụng, không bảo vệ được ngươi, ngươi…… Nếu như ngươi nguyện ý, trẫm cho ngươi xuất cung.” Mộ Dung Tu không muốn tranh đấu, hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Thân Giác nghe vậy, lập tức lắc đầu, “Bệ hạ, nô tài không đi.”
Mộ Dung Tu quay mặt đi, “Không đi, là muốn chờ chết ở trong cung sao?
Thân Giác trầm mặc một lát, “Nô tài là kẻ hầu của ……”
Cậu còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Tu đánh gãy.
“Đừng nói nữa, ngươi nói cái này thì có ý nghĩa gì? Ta, Mộ Dung Tu, chỉ là là một hoàng đế bù nhìn mà thôi, là thứ đồ chơi phải phụ thuộc vào kẻ khác.” Mộ Dung Tu đứng lên, trong mắt mang theo nước mắt, “Ngươi đi theo ta, sẽ không có bất cứ cái gì tốt, nên sớm rời đi thì hơn.”
Hắn không xưng là “Trẫm” mà đổi thành “Ta”.
Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu như vậy, lại nhẹ giọng nói: “Bệ hạ có thể không nhớ rõ, nhưng lần đầu tiên nô tài nhìn thấy bệ hạ, khi đó đã phát độc thề, cuộc đời này chỉ có một chủ tử là bệ hạ, nếu bệ hạ không cần nô tài, nô tài cũng không cần tồn tại.”
“Ngươi!” Mộ Dung Tu có chút tức giận, “Ngươi lúc trước không phải là sợ chết hay sao?”
Thân Giác cong môi, lộ ra nụ cười cực kỳ ngoan ngoãn, “Đúng vậy, nô tài sợ chết, nhưng vào một khắc kia, nô tài ngược lại không sợ, dù sao cũng chỉ là một cái mạng tiện mà thôi.”
Mộ Dung Tu nhắm mắt, sau đó hắn không nói một chữ nào, trực tiếp phất tay áo bỏ đi, như là giận dỗi Thân Giác.
Thân Giác bị thương kéo dài tới nhập hạ.
Ngày cậu khỏi hẳn, lập tức được mời đến điện của Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương nhìn cậu, ánh mắt như đang nhìn một đồ vật thú vị, “Sống thật dai.”
Thân Giác bị bắt ngửa đầu, ngày ấy cậu quên ngụy trang, hiện tại cũng lười ngụy trang, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Nhiếp Chính Vương.
“Con chuột nhỏ, bổn vương lần trước nói nếu như ngươi có thể sống sót, thì sẽ tặng cho ngươi một phần đại lễ, ngươi có tò mò muốn biết phần đại lễ đó là gì không?” Nhiếp Chính Vương khẽ mỉm cười, thoạt nhìn như người ôn nhu văn nhã. Nhưng Thân Giác biết, Nhiếp Chính Vương chân chính là một kẻ biến thái khoác da người.
“Đại lễ của Vương gia, nô tài nào dám nhận?” Ngữ khí Thân Giác mang theo vài phần châm chọc.
Nhiếp Chính Vương nghe ra châm chọc trong lời nói của Thân Giác, cười đến càng vui vẻ, “Nguyên lai ngươi không phải là con chuột nhỏ, mà là con nhím nhỏ đi, như vậy thì càng tốt.” Y vỗ vỗ tay, liền có người mang lên một cái cái rương.
Nhiếp Chính Vương thấy cái rương đã được bê lên, tự mình đi đến mở ra, sau đó vô cùng ôn hòa nói với Thân Giác: “Tới đây, mặc quần áo này vào.”
Trên đời này nếu có người đem một trận đòn roi biến thành đại lễ, sợ là chỉ có một mình Nhiếp Chính Vương.
Lúc Thân Giác bị Dưỡng Húc ném trở về giường, nhịn không được kêu rên một tiếng. Dưỡng Húc nhìn cũng không thèm nhìn cậu một cái đã trực tiếp rời đi. Thân Giác từ gối đầu lấy ra một lọ thuốc mỡ, bắt đầu tự mình bôi thuốc. Thuốc này là cậu lấy từ chỗ của Từ ngự, Từ ngự y cũng không hỏi cậu muốn lấy làm gì, chỉ là ánh mắt nhìn cậu nhiều thêm vài phần đồng tình.
Người bị Nhiếp Chính Vương để ý, có thể sống được mấy ngày đây?
Thời điểm Thân Giác bôi thuốc có chút thất thần, bởi vì mấy ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của Mộ Dung Tu.
Vào ngày sinh nhật này của Mộ Dung Tu, Nhiếp Chính Vương uống rất nhiều rượu, thiếu chút nữa đã đè Mộ Dung Tu ra làm, vẫn là Mộ Dung Tu liều mạng phản kháng, dùng bình hoa đập vào đầu Nhiếp Chính Vương, khó khăn lắm mới giữ được mình.
Thân Giác suy nghĩ, cơ hội của cậu rốt cuộc cũng tới rồi.