Xuân Ấm

Chương 61: Tám chuyện



Nói xong đề tài tình cảm, Nguyễn Mẫn lại nhớ tới những tin tức bát quái đã nghe được, mặt mày bà trở nên vui vẻ, ánh mắt sáng lên, hạ giọng nói.

Quả nhiên, phụ nữ đều cực kỳ yêu thích tám chuyện, cũng giống như đồ ngọt, tuy không phải là thứ cần thiết nhưng một khi để ở trước mặt liền không thể chờ đợi được mà ăn vào trong bụng.

Lý Nguyễn lại giật mình, không ngờ tới Nguyễn Mẫn sẽ nhắc đến chuyện của nhà họ Đỗ, “Sao vậy mẹ?”

Đúng là cô hoàn toàn không để ý tới chuyện của Đỗ Dịch Trạch, nhưng mà nếu rảnh rỗi thì cười trên nỗi đau của người khác một chút cũng khá được. Cô vừa nghe Nguyễn Mẫn nói liền biết chẳng phải là chuyện gì tốt, nếu không Nguyễn Mẫn cũng sẽ không thần thần bí bí lại còn hứng thú dạt dào như vậy.

“Dịch Trạch đã vài tháng không về nhà rồi nên Trịnh Giai Tuệ đến nhà cậu ta ở thành phố H. Mở cửa ra, vậy mà trong cửa lại là cô gái họ Mạnh kia.”

Lý Nguyễn rất kinh ngạc, không ngờ Mạnh Tử Dịch đã đến ở nhờ nhà Đỗ Dịch Trạch.

Cô nhớ rất rõ, có một lần Mạnh Tử Dịch bị chồng mình đánh đến mức phải nhập viện, giữa đêm khuya cô ta gọi điện thoại kêu Dịch Trạch qua đó. Đỗ Dịch Trạch cũng từng muốn để cô ta vào trong nhà ở, nhưng Lý Nguyễn không đồng ý.

Lúc đó Đỗ Dịch Trạch ăn nói rất đường hoàng, lời lẽ chính đáng, còn trách móc Lý Nguyễn không có lòng đồng cảm, máu lạnh vô tình, khiến cho Lý Nguyễn tức muốn nổ phổi. Lúc ấy cô vừa đau lòng vừa khó xử, nhưng vẫn cắn răng không đồng ý, Đỗ Dịch Trạch cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn cô ta đến khách sạn gần đó.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, đời này Đỗ Dịch Trạch có thể đã mua được một căn nhà cho mình. Bây giờ không có nữ chủ nhân quấy rối chặn lại thì đương nhiên Đỗ Dịch Trạch có thể quang minh chính đại mang người vào nhà, hoặc có thể nói là giấu.

Lúc này, Mạnh Tử Dịch hẳn là đã quyết tâm muốn ly hôn. Hoặc có thể nói trước khi kết hôn, cô ta không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ly dị. Dù sao thì trong giới nhà giàu cũng có vô số án kiện ly hôn, không hiếm lạ hơn tai nạn giao thông trên đường lớn là mấy.

Chỉ là về mặt thời gian, chuyện này xảy ra sớm hơn nhiều so với những gì cô ta dự tính. Có lẽ trong lòng cô ta cũng rất nuối tiếc khi vừa kết hôn đã quá dè dặt thận trọng, không nhiều vớt chút béo bở.

Nhưng Lý Nguyễn lại nhớ rõ, chuyện ly dị của Mạnh Tử Dịch kéo dài gần bốn năm, hơn nữa gần như là làm cho cô ta mất cả chì lẫn chài. Đến bây giờ Lý Nguyễn vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt xanh trắng đan xen cuối cùng của Mạnh Tử Dịch, hết sức vặn vẹo.

Mạnh Tử Dịch chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một tên nhà giàu dễ đè đầu làm chồng không phải không có lý do. Nhà chồng cô ta họ Chu, cũng là một nhà giàu có tiếng trong tỉnh J. Chồng cô ta đứng hàng thứ năm, trên anh ta còn có hai anh trai, hai chị gái. Là người nhỏ nhất trong nhà, anh ta được yêu thương nhất và cũng ít chịu kỳ vọng nhất, bởi vậy hình thành tính cách ăn chơi trác táng điển hình, mỗi ngày chuyện phiền não nhất của anh ta chính là làm thế nào để tán gái và tiêu khiển. Vừa có tiền lại vừa nhàn hạ như vậy, dưới sự tấn công không ngừng của hàng loạt tiền của, người đẹp “rụt rè” như Mạnh Tử Dịch tự nhiên cũng đắm chìm.

Nếu như có một số người đàn ông muốn cưới một cô vợ giàu có để đỡ phải phấn đấu hai mươi năm thì cũng có không ít người phụ nữ kỳ vọng sẽ có một ngày được gả vào hào môn, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. So với chính mình cần cù cố gắng làm việc, gả cho đúng người lại càng dễ một bước lên trời.

Mạnh Tử Dịch vẫn luôn cảm thấy mình có vốn liếng này, cũng quả thật đã dựa vào chút vốn liếng đó gả vào nhà giàu. Chẳng qua hào môn không phải là cửa hàng bách hóa, ra vào chẳng dễ dàng đến vậy. Bây giờ Mạnh Tử Dịch bắt đầu ầm ĩ đòi ly hôn, dĩ nhiên nhà chồng không đồng ý. Kết hôn chưa đến một năm mà con dâu đã ầm ĩ đòi ly hôn thì không phải là nói rõ con trai mình có vấn đề sao, đương nhiên là kiên quyết không đồng ý.

Cuối cùng, Mạnh Tử Dịch phải chi ra một số tiền lớn để mời thám tử tư chụp những bức ảnh ăn chơi đàn đúm dơ bẩn của đối phương mới nắm trong tay chứng cứ có lợi nhất cho mình trình lên tòa án: Trong lúc kết hôn đã nhiều lần vượt quá giới hạn.

Phán quyết của tòa án đương nhiên là có lợi cho Mạnh Tử Dịch, quả thực là rất có lợi. Mạnh Tử Dịch vừa lòng hả hê, lúc tòa án phán quyết thì nét mặt hồng hào: Đối phương mình không rời nhà.

Trong vài năm trở lại đây, đây là phán quyết có lợi đối với nhà gái nhất trong những án kiện ly hôn của giới nhà giàu, lúc đó Mạnh Tử Dịch cũng cảm giác nhất định có thể lên trang đầu!

Cuối cùng quả thật cũng lên trang đầu: Nhân vật điển hình mất nhiều hơn được!

Mà Mạnh Tử Dịch cũng khóc, vừa tức giận vừa hối hận lại vừa đau xót.

Kéo dài lâu như vậy, hóa ra người lớn khôn khéo trong nhà chồng có dự tính trước nên từ lâu đã dời hết tài sản dưới danh nghĩa con trai nhỏ đi, tất cả cổ phiếu, bất động sản, xe hơi đều không còn, tàn sản của chồng cũ cô ta rỗng tuếch. Nhưng mà, nói như vậy cũng không quá chính xác, chồng trước của cô ta cuối cùng bị điều tra ra còn có một căn nhà đang trong quá trình phá dỡ ở huyện W thành phố Q tỉnh J, giá thị trường khoảng tám chục ngàn, lại cộng thêm năm chục ngàn trong tài khoản của anh ta, tổng cộng là một trăm ba mươi ngàn NDT.

Còn cổ phần trong doanh nghiệp gia đình, khu nhà cao cấp trong trung tâm thành phố H, biệt thự với phong cảnh khác nhau ở ngoại ô, n chiếc xe sang trọng, hơn triệu tiền tiết kiệm đâu? Tất cả đều đi đâu rồi??? Người ta dĩ nhiên mời luật sư đứng lên chỉ ra chỗ hợp lý và hợp pháp của chúng.

Trước khi đi, đại biểu của nhà chồng còn nâng cao cằm, rất có phong độ nói, “Một trăm ba mươi ngàn này coi như là mua cái màng trinh của cô đi.”

Mạnh Tử Dịch cô vạch ra nhiều kế hoạch như vậy, bảo vệ cẩn thận lớp màng trinh của mình đề chờ lên giá, cuối cùng lại nhận được cái giá này.

Cô ta cảm thấy mất nhiều hơn được, tài sản của chồng trước sau này chắc chắn sẽ còn trở về, nhưng nhất định sẽ là sau khi hai người bọn họ thuận lợi hoàn tất thủ tục ly hôn.

Mà Lý Nguyễn lại cảm thấy đây là trừng phạt đúng tội.

Số tiền mà Mạnh Tử Dịch sử dụng để đi tìm thám tử tư, đa số đều là do chồng của Lý Nguyễn cô ra.

Ngay lúc đó, Lý Nguyễn cũng đã từng có ý nghĩ để cho chồng mình ly hôn tay trắng. Nhưng cuối cùng cô vẫn còn lưu luyến, không làm gì được. Đáng tiếc kéo dài đến tận mãi sau này, cô cũng không tìm được cho mình đường ra thứ hai.

“Cô nàng Mạnh Tử Dịch kia không phải vừa mới kết hôn không bao lâu sao? Nghe nói bây giờ đang ầm ĩ đòi ly hôn, còn đến nhà Đỗ Dịch Trạch ở. Nói là hai người không có gì, vẫn luôn chia phòng ngủ, nhưng đều ở chung với nhau rồi, còn ai nói rõ được còn trong sạch hay không. Trịnh Giai Tuệ muốn con trai mình đuổi người đi, con trai bà ấy còn không chịu. Hai mẹ con cãi nhau ầm ĩ một trận, cũng không biết kết thúc thế nào.” Giọng nói có chút chán ghét của Nguyễn Mẫn cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Nguyễn, “Nếu như mẹ mà là Trịnh Giai Tuệ, tuyệt đối mẹ sẽ không cho người phụ nữ như vậy vào cửa!”

Bây giờ lại nhớ đến đủ loại kiếp trước, cô thấy giống như vừa tỉnh lại trong giấc mộng không chân thật vậy. Lý Nguyễn nhớ đến Cố Kỳ Nguyên đang ở ngoài phòng thì trong lòng trở nên ấm áp. Không còn nỗi đau đớn và sự khó xử của kiếp trước, cô đã chọn được đúng người rồi. Lúc trước, cô cố gắng thử dùng hôn nhân để thay đổi trái tim của Đỗ Dịch Trạch nhưng lại không phát hiện ra, quãng hôn nhân ấy cô đã là kẻ thua cuộc ngay từ vạch xuất phát rồi.

Không phải có lời bài hát như vậy sao. Yêu đúng người, mỗi ngày trải qua đều như Lễ Tình nhân. Mà yêu sai người, vậy mỗi ngày phải dùng nước mắt rửa mặt rồi.

“Hai người kia đều không phải là thứ tốt lành gì!”

Cuối cùng Nguyễn Mẫn cũng đi đến kết luận, trong lòng có hơi thương hại Trịnh Giai Tuệ. Lúc trước cũng từng là thông gia tương lai, bây giờ con trai bà ấy không biết cố gắng, bị một cô gái lộn xộn dính chặt lấy, con trai còn không nghe lời nói của mẹ. Mà con gái nhà mình lại dẫn cả nhà con rể đến làm khách, lập tức sẽ kết hôn vào cuối năm, mà sang năm hẳn còn sẽ được bế cháu. Trong lòng bà, cảm giác về sự ưu việt không phải chỉ có một chút!

Lúc trước, bà nghĩ rằng Đỗ Dịch Trạch là con rể tương lai, lúc nào cũng muốn tìm ra ưu điểm của anh ta. Bây giờ chuyện này không liên quan đến mình nữa, bà chợt phát hiện nhìn anh ta chỗ nào cũng đều cảm thấy không vừa mắt.

“Vẫn là Nguyên Nguyên tốt nhất, vừa ngoan vừa hiểu chuyện.” Nguyễn Mẫn cười gật đầu, “Mắt nhìn người của con chẳng kém mẹ con lắm.”

“Mẹ, mẹ đang khen con hay là đang tự khen chính mình đấy?” Lý Nguyễn bật cười, “Nhưng mà, chẳng lẽ nào ba của con cũng giống như Nguyên Nguyên, ngoan ngoãn hiểu chuyện?”

“Con nhóc hư hỏng này!” Nguyễn Mẫn cười liếc nhìn con gái mình, đưa tay ra vỗ lên vai cô một cái, “Còn dám dùng ba con ra để đùa giỡn sao? Không sợ ba con sẽ lại nổi quạu lên hả?”

“Không sợ, con cảm thấy mẹ quản giáo rất tốt!” Lý Nguyễn đưa ngón tay cái đến trước mặt Nguyễn Mẫn.

Đến khi hai mẹ con Nguyễn Mẫn ra khỏi phòng ngủ cho khách, ngoài phòng khách đang rất yên tĩnh.

Lý Nguyễn vừa thấy thì cười nhẹ, nhỏ giọng nói với Nguyễn Mẫn, “Mẹ xem đi, người đàn ông của mẹ cùng với người đàn ông của con bây giờ đang so với nhau xem mắt ai to hơn kìa.”

Nguyễn Mẫn cười nhéo nhéo mặt con gái mình.

Trong phòng khách, Lý Thành Thụy hai tay ôm ngực, đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ông trừng mắt không ngừng nhìn Cố Kỳ Nguyên ngồi bên cạnh.

“Lão Lý, nhìn có rõ không?” Nguyễn Mẫn cười cười đi qua, vẻ mặt cười nhạo cực kỳ.

“Cái gì?” Lý Thành Thụy quay đầu lại, buông cánh tay xuống, nhìn Nguyễn Mẫn hơi nghi ngờ.

“Ông cứ nhìn chằm chằm vào Nguyên Nguyên, cho nên tôi hỏi ông có nhìn rõ được nó hay không ấy mà.” Nguyễn Mẫn nhịn cười, đàng hoàng nói chuyện cười.

Ngay lập tức Lý Thành Thụy hiểu ra mình đang bị trêu đùa, ông nhíu mày, xoay mặt đi, không để ý tới bà.

“Mẹ, ba mẹ con đang đi siêu thị mua đồ rồi.” Cố Kỳ Nguyên cười đứng dậy, mới nhìn vào thật sự rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ừ, ít nhất hiểu chuyện hơn so với Lý Thành Thụy.

Lý Nguyễn liếc mắt nhìn anh.

Lần này đến thăm, Cố Kỳ Nguyên không có bất kỳ báo trước gì mà đột ngột đổi giọng gọi “ba mẹ”, khai – thừa – chuyển – hợp* tất cả đều tóm gọn lại cả. Thật sự Lý Nguyễn cảm thấy không công bằng, lúc đó khi xưng hô “ba mẹ” với ba mẹ Cố Kỳ Nguyên, trong lòng cô còn có chút nhút nhát ngượng ngùng, nhưng nhìn Cố Kỳ Nguyên xem, nào có cảm xúc tương tự đâu chứ.

*Khai – Thừa – Chuyển – Hợp: thứ tự cách viết thơ Đường nói riêng và thời xưa nói chung.

“Ba mẹ, chúng con cũng đi mua mấy món đồ.” Lý Nguyễn kéo Cố Kỳ Nguyên qua, liếc mắt ra hiệu một cái, chuẩn bị xách người đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió. Chính khí trên đầu ba cô vẫn nên nhắm mắt làm ngơ thì hơn.

Ra đến cửa hành lang, Cố Kỳ Nguyên ôm lấy vai Lý Nguyễn, hôn lên mặt cô một cái, “Vợ, em nhìn đi, anh vì chúng ta mà ra sức tranh thủ quyền lợi hợp pháp đó, thấy không?”

Lý Nguyễn liếc xéo người đàn ông đang đắc ý và ngang ngược kia, “Anh cẩn thận một chút, cũng đừng thể hiện dáng vẻ đắc ý nho nhỏ này của anh cho ba em nhìn thấy.”

“Việc này thì anh hiểu! Ở trước mặt ba anh rất khiêm nhường luôn.” Mặt Cố Kỳ Nguyên giãn ra, mặt mày đều mang vui vẻ, “Thật sự chúng ta nên nhanh chóng làm hôn lễ đi!”

Buổi tối, hai người mẹ lật đi lật lại quyển lịch, gần như đã quyết định được mấy ngày. Tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai đều có mấy ngày, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn định rõ ngày nào.

“Ôi, em cảm thấy quá nhanh, chẳng có cảm giác chân thực gì cả.” Lý Nguyễn ngẩng đầu nhìn bầu trời hiếm khi đầy sao rực rỡ, cảm xúc không tên tràn ngập trong tim, “Em còn muốn chờ qua ba năm đau rồi mới chuẩn bị hôn lễ, đến lúc đó, tốt xấu gì cũng đều thấy rõ.”

Chỉ cần không tổ chức hôn lễ, Lý Nguyễn luôn có loại cảm giác cô đang thử cưới, thử sống chung với Cố Kỳ Nguyên, rất mới mẻ.

“Gì mà ba năm đau bảy năm ngứa.” Cố Kỳ Nguyên buồn cười liếc xéo Lý Nguyễn đang cảm thán, “Em tính xem chúng ta quen biết nhau bao nhiên năm rồi? Ba năm đau bảy năm ngứa* đã qua lâu rồi.”

*Ba năm đau bảy năm ngứa (三年之痛七年之痒): tên gọi tắt của các loại nhân tố dẫn đến sự quấy nhiễu lâu dài trong hôn nhân hiện đại, dễ đưa đến khủng hoảng về mặt tình cảm thậm chí ly dị.

Lý Nguyễn bật cười, trừng mắt liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên một cái, “ Cái gì hả, lúc trước không tính. Khi đó chúng ta không nói chuyện nghiêm túc, chỉ là những đứa bé chơi chung với nhau thôi.”

“Tại sao lại không thể tính. Khi đó trong lòng anh còn lén nghĩ đến chuyện muốn cưới em.” Cố Kỳ Nguyên không đồng ý, “Anh cảm thấy từ lúc đó chúng ta đã nói đến chuyện này, thế cho nên bây giờ một chút ngăn cách cũng không có, cứ thế thành đôi thôi.”

Lý Nguyễn cười đến mức mặt mày đều cong, “Anh cứ nói đi.”

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu đến, khuôn mặt Lý Nguyễn vô cùng dịu dàng, Cố Kỳ Nguyên nhìn đến mức tim đập nhanh không ngớt, kéo cô dừng lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn.

“Nguyễn Nguyễn, em sắp gả cho anh rồi!”

Khi đi đăng ký kết hôn tuy đã kích động một lần rồi, nhưng cũng không cản trở việc anh kích động thêm một lần nữa.

Lúc này đây có cha mẹ người thân bạn bè chúc phúc, có sự ăn ý hiểu nhau khi bên nhau lâu ngày, thậm chí còn khiến anh cảm thấy rung động hơn cả lúc đi đăng ký.

Trong trí nhớ của anh, có hình bóng cô để kiểu tóc con trai lúc nhỏ, có dáng vẻ tóc dài thanh tú hôm nay của cô, trừ một khoảng thời gian hai người không tham dự vào cuộc sống lẫn nhau ra thì đầu cuối cuộc đời của anh đều gắn bó chặt chẽ với cô gái này, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!

“Tháng sau anh sẽ đi công tác, em đi chung với anh đi!” Cố Kỳ Nguyên chợt nhớ tới công việc của tháng sau thì giật mình, hận không thể xách Lý Nguyễn lên thẳng máy bay, “Đúng vậy, không sai! Em đi chung với anh đi!”

Ánh mắt Cố Kỳ Nguyên sáng lên, cảm thấy mình thật sự quá sáng suốt rồi, đúng không?

“Này, anh đang lấy việc công để làm việc riêng, dùng quyền lực của mình để trục lợi hả?” Lý Nguyễn bật cười, không ngờ Cố Kỳ Nguyên lại là loại người nói gió chính là mưa*.

*Nói gió chính là mưa (说风就是雨): chỉ động tác nhanh nhẹn, nói làm là làm, hơi mang nghĩa xấu.

“Anh là Cố tổng, anh nói được là được!” Cố Kỳ Nguyên cười đến đắc ý, lần đầu tiên cảm thấy mình có quyền cao chức trọng đúng là một chuyện rất tốt!

~ Hết chương 61 ~
— QUẢNG CÁO —