Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 107



– Đại gia! Có tin báo ——

Đêm khuya, một tin tức truyền báo bất ngờ vang lên đầy hoảng loạn đã phá vỡ sự yên tĩnh của Lục gia.

Lục Quang giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch, lấy lại bình tĩnh chạy vội ra ngoài, vừa đẩy cửa ra đã thấy quản sự cầm đèn lồ ng dẫn theo người mang tin đang từ bên ngoài chạy gấp vào.

Trên người mang tin báo kia cả người nhuộm đầy máu, trên mặt phủ kín mệt mỏi, thoạt nhìn dáng vẻ như đã kiệt sức, nhìn thấy Lục Quang thì quỳ thụp xuống đất, lấy trong ngực ra một tin báo, nức nở nghẹn ngào nói:

– Đại gia, không tốt rồi. Hứa Tiết ngày trước tấn công Dương Địch thất bại, đã lẳng lặng rút quân về Nam Dương. Lúc đại công tử biết được tin tức thì đại quân đã xâm nhập vào tận trong trung tâm, không có đường rút lui, chỉ có thể dốc sức mà chiến, tổn thất thảm trọng, đánh hạ được Yển Thành thì bị đại quân Bắc Hạ bao vây, hiện giờ đang bị vây ở trong thành, cầu xin được cứu viện gấp ạ…

Người mang tin tức này ngày đêm không nghỉ mới chạy về Kiến Khang, lại thêm bị thương, thể lực đã tới cực hạn, gặp được Lục Quang và đưa tin báo xong, cuối cùng không chống đỡ được nữa ngất xỉu tại chỗ.

Lục Quang sắc mặt biến đổi lớn giật lấy tin báo chạy về trong phòng mượn ánh nến để xem, khuôn mặt đột nhiên trở nên trắng bệch đi, trước mắt tối sầm, suýt nữa không đứng thẳng được, tay cầm tin báo run lên bần bật.

Ngày ấy từ nha môn Ngự sử trở về, gia nô kia bị ông ta tra tẩn một trận đã bẩm báo hết sự việc ra. Lúc đó ông ta mới biết được con trai mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn thế kia, trong cơn nổi giận lôi đình đã cho người đánh chết gia nô kia ngay tại chỗ.

Ông ta tuy thê thiếp nhiều, nhưng con nối dõi lại không vượng, chỉ có hai đứa con trai là Lục Giản Chi và Lục Hoán Chi.

Đối với Lục Hoán Chi, ông ta vốn đã không ôm hy vọng lớn gì rồi, hiện giờ biết việc này thì chỉ càng thất vọng thêm mà thôi.

Nhưng mà đối với trưởng tử thì lại khác, từ nhỏ đã được ông ký thác kỳ vọng cao. Tuy rằng trước đây chuyện cầu thân bị thua bị nhục nhã, hơn một lần phải nhận lấy sự trách cứ của Lục Quang, nhưng ở trong lòng ông ta vẫn luôn tin tưởng con trai cả, chỉ cần lần Bắc phạt này có thành tựu, danh vọng trưởng tử Lục gia vẫn có thể khôi phục như cũ.

Mà hiện tại, toàn bộ hy vọng đã theo bản chiến báo ngắn ngủi này mà tan biến.

Đứa con trai mà ông ta từng cho rằng là vinh quang nhất…

Toàn bộ binh lực và gia sản của Lục gia…

Đã sắp bị huỷ trong một sớm rồi.

Bức thư tuột khỏi tay rơi xuống dưới chân nhưng dường như ông ta không hề để ý, hai mắt đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước, mù mịt sững sờ một lát, khuôn mặt dần vặn vẹo.

– Hứa Tiết, ta thề không đội trời chung với ngươi!

Lục Quang nghiến răng căm hận, đột nhiên gầm lên, nắm lấy kiếm chạy ra ngoài phòng.

……

Ở phía Bắc thành, nhà nhà đã đóng cửa đi ngủ từ sớm, rất im ắng. Mà ở vùng Tần Hoài phía nam thành lúc này đèn đuốc sáng trưng, tiếng ca tiếng đàn không dứt.

Trong một gian phòng được bố trí trang nhã tại Tần Lầu, từ lỗ thoát khói của lư hương Bác Sơn đặt trong góc, vài làn khói nhẹ cuộn lên

Lý Hiệp ngồi trên sập, nghe Lục Nương đánh đàn.

Gần đây anh ta thường xuyên tới nơi này tuần tra, dần dần quen thuộc với Lục Nương. Nghe nói tối nay có một quan viên tổ chức dạ yến, nhất định muốn cô ấy qua phủ đành đàn liền đuổi tới đây lấy lý do là đã có hẹn trước để giữ người lại.

Một khúc thôi, dư âm không dứt.

Lục Nương vẫn đặt hai tay lên dây đàn, ngước lên nhìn người đang có vẻ thất thần ở đối diện, mỉm cười nói:

– Lý Đô vệ còn muốn nghe nô đàn nữa không ạ?

Từ lúc giữ cô ấy lại, Lý Hiệp liền đi theo cô ấy vào nhà, vẫn luôn nghe cô ấy đánh đàn đến tận bây giờ.

Lý Hiệp hồi hồn lại, xua tay. Nhìn trên cổ cô ấy vẫn quấn một chiếc khăn lụa mỏng, hỏi:

– Vết thương đã đỡ chưa?

Lục Nương cởi khăn lụa ra, cho anh ta nhìn thấy sau đó lại quấn khăn lại, mỉm cười cảm ơn, nói:

– Đã khỏi từ lâu rồi, chỉ còn một vết đỏ thôi. Tôi sợ người ta thấy sẽ hỏi nhiều nên mới quấn khăn lên. Lý Đô vệ không phải lo đâu ạ.

Lý Hiệp gật đầu:

– Không sao là tốt rồi. Lúc Lý tướng quân đi có dặn tôi phải để ý chỗ bên này của các cô nhiều hơn. Về sau nếu gặp phải chuyện tương tự như tối nay, cô không cần để ý tới làm gì, tôi đã nói một tiếng với Đại nương của cô rồi.

Lục Nương hơi cụp mắt xuống nói cảm ơn.

Lý Hiệp kêu cô ấy không cần khách sáo.

Đã hơi muộn.

Anh ta biết cô ấy nhiều năm trước nổi danh về tài nghệ đánh đàn, đại nương ở nơi này chưa từng ép cô ấy giữ khách qua đêm, mình cũng nên đi rồi, bèn đứng lên chào tạm biệt, lại nhìn cô ấy thêm lần nữa. Cô ấy ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ khác hoàn toàn với người mà lần đầu gặp ở đêm đó đã từng rút cây trâm hoa xuống cài vào áo mình trêu chọc mình.

Lý Hiệp còn đang thất thần, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp.

– Lý Đô vệ! Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi. – Tiếng thủ hạ cất lên ngay sau đó.

Lý Hiệp lập tức đứng dậy, mở cửa:

– Có chuyện gì?

– Vừa rồi huynh đệ tuần tra ban đêm tới báo nói Lục Quang dẫn nhân mã chạy tới phủ đệ của Hứa Tiết. Khi không thấy Hứa Tiết đâu, ông ta tuyên bố muốn phóng hoả thiêu sạch toàn bộ phủ đệ của Hứa Tiết.

Lý Hiệp giật mình, quay lại báo một tiếng với Lục Nương, kêu cô ấy đi nghỉ sớm, sau đó lập tức dẫn người vội vàng chạy tới Hứa gia. Lúc chạy tới nơi, thấy đằng trước cửa lớn Hứa gia rất đông người, cây đuốc sáng rực, Lục Quang quần áo không chỉnh tề, tay cầm kiếm, đang đứng ở đó chém vào cánh cửa, miệng thì mắng chửi rất to. Bên ngoài đứng rất nhiều người nghe tin đến xem, đang xì xào bàn tán sôi nổi.

Lục Quang tự giữ thân phận, ngày thường bất cứ lúc nào ở trước mặt người khác y quan chỉnh tề, ít khi nói cười, hoàn toàn khác với dáng vẻ điên rồi như tối nay. Lý Hiệp tuy rằng ở Kiến Khang nhiều năm nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, anh ta lập tức ra lệnh cho thuộc hạ giải tán tất cả những người đứng xem, không cho đến gần, đồng thời tách nhóm hạ nhân đi theo chủ nhân chen chúc trước cửa, hô to với Lục Quang:

– Lục thượng thư, xảy ra chuyện gì mà ngài dẫn người tới đây bày trận thế đến mức này vậy?

Hai cánh cổng của Hứa gia vốn đã bị vết kiếm sắc bén chém đủ dấu vết chằng chịt ngang dọc, Lục Quang vung kiếm lần nữa, chém vào vòng cửa bằng đồng, “đinh” một tiếng, lửa sắt loé lên, thanh kiếm trên tay ông ta cũng gãy thành hai đoạn.

Ông ta đột ngột quay đầu lại, ánh mắt cuồng loạn, thở hổn hển, ánh mắt rơi xuống trên người Lý Hiệp, vứt đoạn kiếm gãy trong tay xuống, bước tới túm lấy cánh tay anh ta, kêu lên:

– Lý Đô vệ, ngươi tới đúng lúc lắm. Lão chó chết Hứa Tiết này là một kẻ gian ác có dã tâm, cùng với ta hẹn cùng nhau chống lại kẻ địch, bản thân bị thất bại ở Dương Địch nhưng mà lại giấu nhẹm tin tức đi, cho người của mình lặng lẽ rút về, đáng thương cho đại lang nhà ta chẳng hay biết gì cứ thế mà thâm nhập vào trung tâm kẻ địch, một mình tác chiến. Hiện giờ nó đang ở trong đó, toàn bộ nhân mã bị vây ở Yển Thành, đang gặp nguy hiểm. Lão vô sỉ Hứa Tiết này dù có bị chém thành thịt nát cũng không giải được mối hận ở trong lòng ta.

Lý Hiệp thấy ông ta đã hoàn toàn không còn phong độ gì nữa, túm lấy mình nói chuyện mà bình thường tuyệt đối không thèm nhìn mình với nửa con mắt, biểu cảm dữ tợn, còn chưa nói hết đột ngột đưa tay lên che ngực, nét mặt lộ vẻ đau đớn, thở không thở nổi, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống.

Người nhà Lục Quang biết ông ta có bệnh tim cũ, lúc này e rằng bị tái phát, thấy tình thế bất ổn cuống quýt đi lên mà đỡ lấy.

Trên đường tới đây, Lý Hiệp đã nghe thủ hạ bẩm báo lại, nói trò khôi hài tối nay là do liên quân Hứa Lục bị thất bại gây nên. Thời gian trước, liên quân Hứa Lục liên tục thắng trận, thuận lợi lấy được Nam Dương, anh ta cũng giống như rất nhiều triều thần đều đang chờ tin báo chiến thắng mới. Không ngờ được rằng tối này cái chờ được lại là một tin tức xấu như thế. Anh ta biết Cao Kiệu ôm hy vọng rất cao với lần Bắc phạt này, lập tức gọi một thủ hạ lệnh cho gã mau chóng đi thông báo Cao Kiệu biết, sau đó gọi người đỡ Lục Quang ngồi xuống bãi đất trống.

Lục Quang dần dần bình ổn lại, lạnh lùng ra lệnh cho gia nô ném đuốc vào Hứa gia.

Hạ nhân của Lục gia đã sốt sắng lắm rồi, thấy chủ nhân không việc gì và ra lệnh, đều đáp ứng, trong khoảnh khắc từng cây đuốc được ném vào bên trong bức tường cánh cửa kia.

Có âm thanh từ bên trong, như thể người của Hứa gia đang dập lửa.

Bên ngoài nghe được động tĩnh càng hưng phấn, huyên náo càng gia tăng.

Lý Hiệp vốn đã không ưa gì hai nhà Hứa Lục này, lúc này hai nhà này trở mặt, Lục Quang dẫn người tới đây, anh ta chỉ làm theo chức trách mà tới xem xem thế nào, biết bên trong có người, trong một chốc chắc thế lửa sẽ không thể bùng phát lan rộng được, bèn mặc kệ, chỉ kêu thủ hạ đứng một bên nhìn, đoán rằng Cao Kiệu nhận được tin thì sẽ đến ngay, bèn đứng một bên chờ.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, trong bóng đêm có một đoàn người gấp gáp chạy đến, đúng là Cao Kiệu tới rồi.

Lý Hiệp vội đi lên đón, nói lại mọi chuyện một lần.

Cao Kiệu chau mày, bước nhanh đến trước cửa Hứa gia. Mọi người thấy ông tới thì dừng ầm ĩ lại, tránh ra nhường đường.

Lục Quang ngồi ở trên bậc thềm, rũ rượi bất lực, chợt thấy Cao Kiệu tới, được người ta đỡ lên đi đến đón ông, nén hổ thẹn xuống khóc nói:

– Cao huynh, Hứa Tiết đúng là kẻ lòng lang dạ sói, Đại lang nhà ta đang gặp nguy hiểm, huynh hãy cứu Đại lang của ta đi.

Cao Kiệu không nói gì, vội đi đến trước cửa Hứa gia, sai người truyền lời.

Một lát sau, cánh cửa đóng chặt nãy giờ cuối cùng cũng được mở ra, quản gia Hứa gia mặt mày kinh hoảng đi ra, hành lễ với Cao Kiệu, trong tiếng mắng chửi của Lục gia khom người, giải thích:

– Cao tướng công, không phải tôi không chịu mở cửa, mà là Lục gia không nói lý chút nào cả. Tư Đồ nhà chúng tôi trước giờ vẫn luôn ốm bệnh, suốt ngày không rời khỏi thuốc và châm cứu, mấy ngày qua ngay cả lên triều hội cũng không thể, điều này Cao tướng công cũng biết mà. Tin tức Dương Tuyên thất bại, trên đường bị cản trở, Tư Đồ chúng tôi tối nay cũng vừa mới nhận được, đã ngất đi ngay tại chỗ, lúc này vẫn còn đang hôn mê. Lục gia lại sai người đẩy hết toàn bộ sai lầm lên đầu Tư Đồ, vừa chỉ trích mắng chửi lại vừa động đao thương, chém cửa nhà chúng tôi, còn phóng hoả đốt phủ đệ chúng tôi. Tôi làm sao mà dám mở cửa chứ ạ?

Ông ta vừa nói xong, người của Lục gia lại thi nhau mắng chửi. Đúng vào lúc này, Hứa Tiết được trưởng tử đỡ lấy, tay chống quải trượng đi ra.

Thấy ông ta đi ra, chung quanh dần dần yên tĩnh lại.

Chỉ không tới mười ngày không gặp mà sắc mặt Hứa Tiết vàng vọt như nến, thân hình gầy gò, nhìn giống như người đang hấp hối.

Con trai Hứa gia rưng rưng, chào hỏi với Cao Kiệu và Lục Quang, nói:

– Khi đại quân bị chiến bại bị ép phải rút lui về, Dương Tuyên lại bị trọng binh của Bắc Hạ bao vây chật như nêm cối, đừng nói là thoát ra khỏi bao vây trùng trùng đi cứu viện Lục công tử, dù là tin tức cũng không thể gửi đi được. Trận chiến này, Hứa gia chúng tôi tổn thất cực kỳ thảm trọng. Gia phụ cũng đêm nay mới biết được hung tin, cực kỳ bi thương, đã nôn ra máu ngất đi, vừa rồi mới tỉnh dậy đã lập tức cho người đi truyền tin cho hai vị thúc bá…

Hứa Tiết nói:

– Cao huynh, ta vô dụng, đã phụ sự chờ mong của huynh rồi. Lục huynh, tất cả đều là tội của Hứa Tiết ta. Nếu như ông muốn trách thì cứ giết ta là được. Ta dù có chết cũng không oán hận.

Ông ta đẩy con trai đang đỡ mình ra, quỳ hai gối xuống đất, thả cây gậy chống ra, nước mắt giàn giụa.

Lục Quang hai mắt trợn ngược, ngón tay chỉ vào Hứa Tiết đang khóc lóc thảm thiết, run rẩy người lên, đột nhiên trong ngực bị cơn đau xiết chặt, hai mắt tối sầm, “rầm” một tiếng, cả người ngã xuống đất.

……

Lý Mục và Lạc Thần ngủ đến ngày hôm sau khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Bởi vì đoạn đường đầu tiên phải đi đường thủy, vào đêm bỏ neo cập bờ là được, cho nên không quá sốt ruột đi ngay. Thức dậy rồi, hắn lại quấn lấy nàng ở trong màn thân thiết một lúc lâu cả hai mới đứng lên ra ngoài rửa mặt ăn sáng. Lát sau A Cúc cùng với đám người Phàn Thành cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Để tránh Lư thị nghĩ nhiều, cả đoàn đội cũng không dám gây động tĩnh gì, lặng lẽ rời đi, một lần nữa lên thuyền. Con thuyền căng buồm đi về phía Tây, một lần nữa lên đường.

Ban ngày đi thuyền, ban đêm đậu thuyền, không nhanh không chậm đi hai ngày, chạng vạng ngày hôm nay thuyền đến quận lân cận thì bỏ neo cập bờ.

Nhìn thấy nơi này phồn hoa, cứ tiếp tục mà ngủ trên thuyền, nếu có gió thổi, thân tàu tất nhiên sẽ rung chuyển, sợ Lạc Thần nghỉ ngơi không tốt, Lý Mục đã đưa nàng lên bờ vào dịch quán nghỉ tạm.

Vừa mới tiến vào chưa được bao lâu thì dịch quan đã vội vàng chạy tới, cung kính trình lên một công văn, nói là mấy ngày trước, toàn bộ bến tàu lẫn dịch quán ở dọc đường đi đều nhận được một thủ lệnh dùng tám trăm dặm khẩn cấp, yêu cầu nếu có gặp Lý tướng quân thì kêu hắn quay về Kiến Khang ngay lập tức.

Lý Mục trở về phòng báo lại tin tức cho Lạc Thần biết.

Lạc Thần rất kinh ngạc.

Lý Mục mới rời khỏi Kiến Khang chưa được mấy ngày, thật sự là không biết lại xảy ra chuyện lớn gì mà phụ thân phải vận dụng phương thức truyền tin tám trăm dặm khẩn cấp triệu hắn về như thế.

Xem ngày ký phát hành thủ lệnh kia chính là vào bốn ngày trước.

Tính toán ra thì đó chính là chuyện của mấy ngày mình vẫn còn ở Kinh Khẩu chờ Lý Mục tìm mình.

Nếu như phụ thân vội vã nóng lòng tìm người như thế, nhất định là chuyện rất quan trọng. Không biết thì cũng thôi, nhưng đã nhận được tin tức rồi thì nhất định phải quay về một chuyến.

Lý Mục không yên tâm để Lạc Thần ở lại đây, Lạc Thần càng không muốn tách ra với hắn. Hai người thương lượng thống nhất, quyết định cùng nhau trở về, bỏ đường thủy đi đường bộ mà quay về Kiến Khang.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Mục chuẩn bị xe ngựa xong, kêu A Cúc cùng với Quỳnh Thụ ngồi cùng Lạc Thần, mình thì điểm chọn Phàn Thành và mấy tùy tùng, những người khác thì ở lại chờ, sau đó lên đường, ngày đêm không nghỉ, đi khẩn cấp mấy ngày vào buổi tối hôm nay đoàn người cuối cùng trở lại Kiến Khang, lúc đến Cao gia thì đã là giờ Hợi.

Không hề nghỉ ngơi, Lý Mục được Cao Kiệu triệu vào thư phòng ngay. Lạc Thần đi gặp Tiêu Vĩnh Gia, từ chỗ mẹ nàng đã nghe được một tin tức khiến nàng vô cùng khiếp sợ.

Hứa gia chiến bại, bại quân lui trở lại Nam Dương, đồng minh tác chiến cấu thành với Lục Giản Chi đã tan rã, nhưng mà lại lén lút giấu tin tức, khiến cho Lục Giản Chi tiếp tục dựa theo kế hoạch đã đĩnh sẵn từ trước lên phía Bắc, lúc biết được tình huống có biến thì đã không còn đường rút lui, đã liều chết mà chiến đấu, thương vong thảm trọng, cuối cùng đã đánh hạ được Yển Thành, nhưng cũng chỉ là tạm nghỉ ngơi mà thôi, rất nhanh đã bị rơi vào cuộc bao vây thành của đại quân Bắc Hạ, hiện giờ tình huống đang tràn ngập nguy cơ.

Lạc Thần sững sờ hết sức, không thể nào tin được lại có chuyện như vậy phát sinh.

Tiêu Vĩnh Gia nhíu mày, nói tiếp:

– Lục Quang đi tìm Hứa Tiết gây hỗn loạn một trận. Hứa Tiết lại đùn đẩy hết mọi việc, Lục Quang bị tức giận mà bệnh cũ tái phát, nghe nói tình huống rất không tốt. Thúc phụ của Lục gia đã ba lần bốn lượt tới cầu xin cha con giúp đỡ. Nhưng mà bá phụ và đại huynh của con hiện đang cũng bị binh Thanh Châu của Bắc Hạ trói buộc, có lòng mà không có sức. Cha con không còn cách nào khác đành phải gọi Kính Thần trở về, cùng nó bàn bạc thảo luận xử lý việc này.

Bà nhìn con gái, thấy huyết sắc trên mặt con gái dần dần rút đi thì không nói gì nữa, biết con gái với Lục Giản Chi trước kia tình cảm thân thiết, hiện giờ tuy cảnh đổi sao dời, nhưng dẫu sao cũng vẫn còn tình nghĩa cũ, xảy ra chuyện lớn thế này trong lòng ắt không hề dễ chịu, thở dài an ủi:

– Con không cần quá lo đâu. Mới mấy ngày trước, bên kia gửi tin tới nói, lương thảo ở trong thành vẫn còn có thể chống chọi được hơn nửa tháng. Cha con cũng đang nghĩ biện pháp, bất kể thế nào cũng sẽ có hy vọng thôi.

Lại cùng con gái trò chuyện một lúc, biết nàng đi đường mệt mỏi, bảo con gái đi nghỉ ngơi trước.

Lạc Thần bảo mẫu thân cũng đừng quá nghĩ nhiều về những việc này, dưỡng thai mới là quan trọng nhất, bảo bà cũng nghỉ ngơi sớm, nàng thì cũng đi về phòng mình. Nhưng mà làm sao nàng an tâm cho được. Nàng đi đến gần thư phòng của cha, thấy cửa sổ đóng chặt, có ánh đèn leo lét ở bên trong, biết hai người còn đang trò chuyện liền quay trở về. Lúc thì nàng suy đoán xem phụ thân với Lý Mục rốt cuộc đang nói cái gì, có phải bảo huynh ấy xuất binh đi cứu Lục Giản Chi không. Lúc thì nàng đang nghĩ Lý Mục sẽ có suy nghĩ gì. Lục Giản Chi hiện đang như thế nào trong tình cảnh nguy hiểm này?

Đang đứng ngồi không yên, bên ngoài có một vú già tới báo, nói Lục Tu Dung tới xin được gặp.

Lạc Thần sửng sốt.

Từ lần Khúc thủy lưu thương kia, nàng và Lục Tu Dung đã không còn gặp nhau nữa. Mấy ngày trước quay về Kiến Khang, nàng có gửi thiếp cho Lục Tu Dung, cô ấy trả lời rằng mẹ chồng sức khỏe yếu, mình cần phải chăm sóc, thoạt nhìn rất bận, cho nên cũng không làm phiền đến cô ấy nữa. Không nghĩ rằng tối nay mình vừa mới quay về cô ấy lại tới gặp mình. Nàng vội cho người đi đón vào, mình thì chỉnh trang lại bản thân rồi đi ra ngoài viện tử gặp cô ấy.

Lục Tu Dung thoạt nhìn rất gầy ốm, mặt mày u sầu, lúc đi vào chỉ lặng lẽ nhìn Lạc Thần, chưa nói gì mà nước mắt đã tuôn trào, quỳ xuống trước mặt Lạc Thần, dập đầu với nàng.

Lạc Thần giật mình ngăn lại:

– Bạn làm gì vậy? Bạn mau đứng lên đi.

Lục Tu Dung không đứng lên, lắc đầu khóc nói:

– A Di ơi, tôi tới là để xin lỗi bạn. Trước đó tôi không biết gì cả, cũng vừa mấy hôm trước tôi mới biết những chuyện mà nhị huynh đã làm với bạn. Tất cả là do tôi cầu xin bạn, bạn mới viết bản cầm phổ kia tặng cho đại huynh tôi, đều là vì tình bạn cũ mà khuyên nhủ khích lệ huynh ấy mà thôi. Nhị huynh tôi lại có lòng xấu xa lấy trộm cầm phổ mang ra ngoài, suýt nữa thì hủy hoại thanh danh của bạn. Nhị huynh hiện giờ bị thế này, dù là mẫu thân tôi cũng nói huynh ấy có làm thì phải chịu trách nhiệm, không có nửa câu oán trách gì. Mẫu thân tôi còn nhờ tôi chuyển lời cho bạn, cầu xin bạn tha thứ cho!

Lạc Thần đỡ cô ây lên, ngồi xuống, lấy khăn lau nước mắt cho cô ấy, nói:

– Bá mẫu và bạn đã không trách gì, tôi cũng yên tâm. Chỉ mong nhị huynh có thể tỉnh lại, hóa nguy thành an.

Lục Tu Dung nức nở:

– A Di ơi, cũng không giấu bạn, lần này tôi tới là còn vì một chuyện khác. Tôi biết mình không nên nói, nhưng tôi thật sự là không còn cách nào khác, đành phải da mặt dày đến cầu xin bạn…

– Nhị huynh tôi hiện đang nằm đó, sống chết không rõ, bệnh cũ cha tôi lại tái phát, tình huống rất nguy hiểm, mẫu thân tôi thì ngày ngày lấy nước mặt rửa mặt, đau khổ vô cùng. Trong nhà trên dưới hiện giờ đều rất hỗn loạn. Hứa Tiết là kẻ lòng lang dạ sói, ước gì toàn quân Lục gia tôi đều bị hủy diệt, cha bạn tuy có lòng hỗ trợ nhưng cũng lực bất tòng tâm. Mà triều đình thì càng không thể trông cậy vào. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Lý tướng quân. Nhưng mà nhị huynh tôi lại đắc tội với Lý tướng quân…

Cô ấy lại muốn quỳ xuống dập đầu.

Lạc Thần thầm thở dài, lại ngăn cô ấy lại, nói:

– A Dung à, nếu bạn muốn nhờ tôi nói chuyện với lang quân tôi, khuyên huynh ấy phát binh đi cứu Lục đại huynh thì xin lỗi tôi không làm được. Trong việc này tôi thật sự không giúp được bạn.

Lục Tu Dung sững sờ cả người, mặt tái nhợt đi, nước mắt lại bừng lên.

– A Di, tôi biết, một hai năm qua người nhà bọn tôi đã đối xử không đúng mực, nhưng bạn lẽ nào lại bởi vì thế mà giận chó đánh mèo đại huynh tôi hay sao? Huynh ấy đối với bạn thế nào bạn biết rõ mà. Hai người từ nhỏ lớn lên với nhau, trước kia suýt chút nữa đã thành phu thê, hiện giờ dù là tình cảm không còn nữa, nhưng huynh ấy gặp đại nạn, lẽ nào bạn nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?

Lạc Thần trong lòng rất rối loạn, lấy lại bình tĩnh.

– Nếu như tôi có thể cứu, tôi nhất định sẽ cứu đại huynh. Nhưng việc này đã vượt qua năng lực phạm vi của tôi.

– A Di, chỉ cần bạn muốn giúp, bạn nhất định có thể khuyên được Lý tướng quân. Cầu xin bạn. Xin bạn hãy giải thích cho ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ nghe bạn…

Cô ấy túm chặt lấy tay Lạc Thần, ngón tay vừa ướt vừa lạnh, ánh mắt ngập tràn chờ mong và khát vọng.

Lạc Thần chậm rãi lắc đầu.

– A Dung, tối nay bạn tìm gặp tôi, vậy thì chắc bạn cũng biết lang quân tôi đã được cha tôi triệu quay về chính là vì việc này. Có cứu hay không, huynh ấy là người hành quân đánh giặc, tự huynh ấy sẽ có quyết đoán. Tôi chỉ là một người phụ nữ trong nhà, không hiểu những chuyện như này, làm sao mà tùy tiện mở miệng nói với huynh ấy được?

– A Di, bạn thật sự mặc kệ sống chết của đại huynh tôi đúng không?

Lục Tu Dung gằn từng chữ hỏi, trong giọng nói đầy sự thất vọng.

Lạc Thần nhìn người bạn thân của mình, trong lòng trào lên một cảm giác khổ sở – giống như cảm giác khi đó, nàng với Lý Mục vừa định ra hôn sự, cô ấy cũng đúng lúc lấy chồng, vội vàng gặp mặt, mình nhìn theo cô ấy rời đi, nhìn bóng dáng cô ấy càng đi càng xa, có lòng giữ lại nhưng cuối cùng lại đầy bất lực.

Tất cả đã là quá khứ, bất kể nàng có hoài niệm cỡ nào thì cuối cùng cũng không thể quay trở lại được. Nàng đã dần dần hiểu rõ đạo lý này.

– A Dung, trong chuyện này tôi thật sự không giúp được bạn. Tất cả đều do lang quân tôi quyết định.

Lạc Thần nói.

Lục Tu Dung nhìn Lạc Thần, biểu cảm dần dần cứng đờ, từ từ buông tay nàng ra, đứng lên, hành lễ với nàng, nói:

– Là tôi đã quá mạo muội rồi. Tôi xin lỗi.

Cô ấy xoay người cúi đầu, lau đi nước mắt, vội vàng rời khỏi.

Hết chương 107