Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 118



Lạc Thần ở Kinh Khẩu chăm sóc mẹ chồng chớp mắt đã một thời gian. Ngày hôm nay Lư thị gọi nàng đến, nói:

– A Di à, mẹ con chắc là sắp sinh rồi. Cao tướng công lại phải đi bình loạn, chỗ mẹ mọi thứ đều ổn, không có chuyện gì cả, con không cần phải ở bên mẹ mãi đâu. Con nên quay về chăm sóc mẹ con đi. Như thế mẹ mới thấy yên tâm.

Ngày dự sinh của mẫu thân là vào cuối tháng này. Đã mấy ngày qua Lạc Thần đều nghĩ tới việc này, đang muốn tìm cơ hội bày tỏ với Lư thị, không ngờ mình còn chưa mở miệng thì mẹ chồng đã nghĩ cho mình trước, chủ động kêu mình về nhà, trong lòng nàng cảm động, đáp vâng, lại nói:

– Mẹ ơi, hay là mẹ cũng đi theo con về Kiến Khang có được không ạ?

Lư thị cười nói:

– Kinh Khẩu rất thái bình, mẹ không muốn đi rồi làm phiền cho con, tự con đi đi. Chờ trưởng công chúa sinh xong rồi thì nhớ gửi tin cho mẹ nhé.

Loạn Thiên sư giáo bắt đầu từ Tam Ngô, trong một thời gian ngắn mà đã thổi quét lan rộng đã gần đến bụng Giang Nam, nghe nói loạn chúng đã lên tới con số mấy chục vạn.

Đại Ngu từ lúc lập quốc tới nay tuy rằng nội loạn không ngừng, nhưng thanh thế to lớn như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.

Kiến Khang là quốc đô, có địa hình bằng phẳng, xung quanh không có nơi hiểm yếu để dựa vào. Cao Kiệu vì phòng ngừa loạn giáo lan đến Kiến Khang mà phái Cao Dẫn dẫn binh trú đóng lại các nơi Bì Lăng, Khúc A, Câu Dung ở vùng Đông Nam Kiến Khang, tạo ra một phòng tuyến quân sự tam giác nghiêm mật, nhằm ngăn chặn loạn Thiên sư giáo lan đến quốc đô.

Kinh Khẩu không chỉ nằm trong tuyến phòng thủ quân sự này mà còn là bến phà quan trọng nhất dùng để nối liền Giang Bắc và Kiến Khang, gần đây do thường xuyên điều quân từ Quảng Lăng về phía Nam để đối phó với các cuộc nổi loạn ở các nơi, Cao Kiệu đã cho đồn trú quân đội tại nơi này tầm 500 người, dùng để bảo vệ bến đò. Hơn nữa từ trước đó, Kinh Khẩu lệnh cùng với Lý Mục đã đuổi thế lực Thiên Sư giáo không còn một mảnh giáp, cho nên hiện tại bên ngoài tuy loạn đã nghiêng trời lệch đất nhưng mà nơi này vẫn rất thái bình. Đầu đường cuối ngõ ngoại trừ các nơi có thể nghe được dân chúng bàn tán về giáo loạn ra thì cuộc sống hằng ngày vẫn như trước đây, không có gì thay đổi cả.

Lạc Thần cũng không miễn cưỡng mẹ chồng, chỉ là suy xét đến bên ngoài có biến loạn, trước khi đi, nàng triệu phó tướng Quảng Lăng binh có tên là Phạm Vọng phụng lệnh phụ thân đến đồn trú tai nơi này đến, dặn dò một hồi. Phạm Vọng nhất nhất đáp ứng, Lạc Thần mới yên tâm. Sáng sớm ngày hôm sau nàng từ biệt Lư thị và A Đình, dưới sự hộ tống của Phàn Thành lên thuyền trở về Kiến Khang.

Kinh Khẩu nằm ở hạ du Kiến Khang, hành trình quay về vốn dĩ là thuyền đi ngược dòng, hơn nữa hôm nay hướng gió không tốt, thủy thù tuy rằng toàn lực chèo thuyền nhưng mà đi cũng không được nhanh, cả một ngày mà cũng chỉ đi được mấy chục dặm đường thủy, cứ theo tốc độ này thì ít nhất phải sáu bảy ngày mới có thể về tới Kiến Khang.

Lạc Thần biết phụ thân hiện giờ không ở Kiến Khang, mẫu thân lại sắp sinh, trong lòng chỉ mong mỏi muốn về thật sớm. Mấy ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng thuyền đã đi, trời tối mịt mới dừng thuyền, cứ đi như thế hai ngày, hướng gió chuyển tốt, cuối cùng tốc độ đi đã nhanh hơn, lại đi thuyền một ngày, lúc mà hành trình đã đi được quá một nửa đường lại phát hiện thủy đạo hình như bị tắc nghẽn, thuyền đi đằng trước càng đi càng chậm, dần dần nghẽn lại cuối cùng hoàn toàn dừng lại, căn bản không thể đi tiếp được nữa.

Trên mặt sông, có đủ loại thuyền lớn nhỏ bị phong tỏa, bên bờ có đại quân đi ngang qua, tín sứ trong đại quân cưỡi ngựa không ngừng qua lại, chen lấn giữa bọn họ, không khí rất khác thường.

Các nhà đò chung quanh lần lượt đến chỗ con thuyền đầu tiên hỏi han nhau, nghe nói có tin từ tiền phương, đường sông bị quân đội cắt đứt, ngoại trừ tào thuyền ra thì các thuyền còn lại đều không được đi, ra lệnh cho tất cả họ quay lại và rời đi ngay lập tức.

Những chiếc thuyền này phần lớn đều là thương thuyền chất đầy hàng hóa, từ thượng du đi lại đã nhiều ngày, thấy không đến hai ngày nữa sẽ đến Kiến Khang, đột nhiên biết được tin tức này thì đều xôn xao, cực kỳ bất  mãn, có mắng chửi, có dậm chân, cũng có hỏi thăm nội tình vừa mới bàn tán. Nghe nói là quân đội của triều đình không đánh lại Thiên Sư giáo, những người đó có thần tiên hộ thể, xuyên qua tường, đao thương bất nhập, sắp đánh tới Kiến Khang rồi, cho nên mới phong tỏa con đường không cho thông hành. Vì thế tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, hầu hết là mắng chửi quân triều đình vô năng.

Lạc Thần vô cùng sốt ruột, bảo Phàn Thành đi lên bờ hỏi xem có chuyện gì, chẳng mấy chốc nghe thấy bên bờ có tiếng vó ngựa rầm rập.

Lạc Thần từ khoang cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bên bờ phương hướng Kiến Khang đang có một đội nhân mã đang phi nhanh về bên này, toàn bộ mặc khôi giáp, người đi trước nhất chính là Cao Dận.

Cao Dận trước đây vẫn luôn đóng quân ở Quảng Lăng, tháng trước bởi vì loạn Thiên sư giáo bùng nổ mà huynh ấy mang binh từ Quảng Lăng qua sông trở về, khi đi qua Kinh Khẩu từng có một cuộc gặp mặt ngắn ngủi với Lạc Thần, không ngờ lúc này lại gặp lại nhau.

Lạc Thần lập tức đi ra khỏi khoang để đón.

Cao Dận dừng ngựa ở bên bờ, đi xuống.

Những người trên những chiếc thuyền phụ cần thấy một quan quân thanh niên nhìn có vẻ như địa vị rất cao tới, mặt mày nghiêm trang, đang bước nhanh về phía con thuyền lớn kia, đoán được thủy đạo phía trước chắc là do y hạ lệnh chặn lại, rất bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng kháng nghị, chỉ đành chỉ trỏ với y, xì xào nghị luận.

Cao Dận phớt lờ làm như không thấy, lập tức đi lên thuyền của Lạc Thần. Huynh muội gặp nhau, không kịp hàn huyên, Lạc Thần hỏi ngay:

– A huynh ơi, mẫu thân sắp sinh rồi, muội cần phải về Kiến Khang ngay, nhưng hôm nay đi đến đây, nghe nói đằng trước không có thông hành, vì sao thế ạ?

– Bá phụ cho rằng muội còn đang ở Kinh Khẩu. Mới ngày hôm trước, bá phụ kêu huynh phái người đi báo tin cho muội, kêu muội tạm thời ở lại nơi đó, không cần phải quay về Kiến Khang.

Cao Dận hỏi một đằng trả lời một nẻo.

– Xảy ra chuyện gì thế ạ? – Lạc Thần nghĩ tới đội quân đi qua vội vã bên bờ kia, lại nghĩ tới những xì xào bàn tán của những nhà đò, tim chợt thắt lên. – Lẽ nào Thiên sư giáo thật sự sắp đánh đến ạ?

Cao Dận lắc đầu, thần sắc ngưng trọng.

– Không phải Thiên Sư Giáo. So với Thiên Sư Giáo thì càng phiền phức hơn nhiều. Hứa Tiết tạo phản rồi. Thời kỳ phi thường, hai đường thủy và bộ đi thông đến Kiến Khang đều đã bị ta hạ lệnh phong tỏa toàn bộ, không cho phép thông hành.

Lạc Thần giật mình hoảng sợ:

– Cái gì? Hứa Tiết cũng tạo phản ạ?

Cao Dận gật đầu:

– Tin vừa mới nhận được mấy ngày trước. Hứa Tiết đã tập hợp nhân mã không dưới mười vạn, từ thượng du chia quân làm hai lộ Tây, Nam ở hai hướng Tuyên Thành đồng thời phát binh đang đánh tới Kiến Khang…

Y dừng lại, cau mày.

– Kiến Khang không có địa thế để dựa vào, hơn nữa Thiên Sư Giáo quá mức hung hăng ngang ngược, là một lực cản rất lớn. Bá phụ sợ ngộ nhỡ có biến, bảo huynh gửi tin cho muội, bảo muội đừng về Kiến Khang mà cứ tạm thời ở lại Kinh Khẩu. Kinh Khẩu dưới Kiến Khang, hiện giờ còn an toàn hơn cả Kiến Khang. Sau đó nếu như có biến cố gì thì cũng tiện đưa muội qua sông đi Quảng Lăng tránh nạn.

Nếu như nói vừa rồi nàng mới chỉ giật mình kinh ngạc, nhưng mà lúc này, khi nghe được những an bài của phụ thân đối với mình từ chỗ a huynh, Lạc Thần trở nên cực kỳ khiếp sợ.

Quân Quảng Lăng đóng ở Giang Bắc, trực tiếp đối mặt với Bắc Hạ, có nhiệm vụ trấn giữ các cửa ải ở hạ lưu sông Trường Giang, không thể phân phối toàn bộ nhân mã qua sông được.

Đối phó với mấy chục vạn giáo chúng Thiên Sư giáo vừa mới nổi lên ở các nơi kia, vốn đã phải đỡ trái hở phải, hiện giờ lại cộng thêm hơn mười vạn phản quân của Hứa Tiết có huấn luyện có tố chất từng trải qua chiến trường, không hề nghi ngờ cục diện đang cực kỳ rối ren và khó khăn.

Chẳng trách phụ thân không cho mình quay về Kiến Khang.

– Mẫu thân thì sao ạ? Chỗ mẫu thân có ổn không ạ?

Mặt Lạc Thần tái đi, hỏi dồn.

– Phản quân dù nhanh thì cũng không thể nào đã nhanh như vậy mà đánh tới. Bá phụ vừa nhận được tin tức, đang trên đường quay về Kiến Khang rồi. Bá phụ trở về, là để sắp xếp phòng thủ thành và còn có an bài cho bá mẫu nữa. Bá phụ sẽ bảo vệ tốt cho bá mẫu. Muội yên tâm đi, cứ quay lại trước đi. Muội thay huynh truyền lệnh cho Phạm Vọng, bảo y phải gia tăng cẩn thận gấp đôi. Chỗ huynh sẽ gọi thêm người, nhóm Phàn Thành thì đi cùng muội trở lại Kinh Khẩu.

Lạc Thần sửng sốt một lúc, nhớ tới bộ dạng vội vã của Cao Dận vừa rồi, rõ ràng huynh ấy có việc quân sự cấp bách bên mình.

Nàng nhìn những chiếc thuyền không nhìn thấy điểm cuối trên mặt sông phía trước, biết rằng nếu tình hình không thực sự nghiêm trọng, phụ thân sẽ không bao giờ sắp xếp như vậy cho mình.

Về phần mẫu thân, chắc hẳn cha cũng sẽ có thu xếp tốt. Giống như a huynh vừa nói, thời kỳ phi thường, nếu như nàng không nghe theo mà cứ nhất quyết đi về nhà, nói không chừng sẽ biến thành trói buộc cho mọi người.

– Muội hiểu rồi ạ. Muội lập tức quay lại Kinh Khẩu ngay.

Cao Dận thấy nàng đáp ứng quay lại thì thở phào nhẹ nhõm, lại an ủi:

– Bá phụ có suy tính như thế, cũng chỉ phòng ngừa tai họa có thể xảy ra mà thôi. Muội không cần phải lo lắng quá.

Lạc Thần gật đầu. Nhìn huynh ấy lên bờ, gọi một phó tướng tới, điểm một đội nhân mã giao cho Phàn Thành và dặn dò một hồi.

– A huynh ơi, chỗ lang quân của muội, huynh nhớ bảo cha truyền tin cho huynh ấy đó. Huynh ấy biết Kiến Khang đang trong tình thế khẩn cấp nhất định sẽ mang binh về giúp cha.

Lạc Thần thò người ra hô to với Cao Dận.

Cao Dận quay đầu lại gật đầu.

– Còn nữa ạ, bên bờ Tần Hoài có một tòa Tần Lâu, bên trong đó một tỷ tỷ tên là Lục Nương. Nếu như Kiến Khang có xảy ra chuyện gì, a huynh nhớ cho người bảo vệ tỷ ấy hộ muội nhé.

Cao Dận ngớ người, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ vẫy vẫy tay với Lạc Thần, tỏ vẻ mình đã nhớ rồi, ý bảo nàng đi vào trong khoang thuyền đi, sau đó thì lên ngựa mang theo người rời đi.

Vừa rồi y vội vàng đến đây, giờ phút này cũng vội vàng rời đi, rất nhanh, bóng dáng đoàn ngựa của y đã biến mất ở cuối bờ sông.

Lạc Thần kiềm chế những rối loạn trong lòng, kêu Phàn Thành chuẩn bị quay lại về Kinh Khẩu.

Hồi trình xuôi dòng, tốc độ rất nhanh, không tới hai ngày thuyền lại trở lại Kinh Khẩu.

Kinh Khẩu thoạt nhìn không khác biệt gì so với lúc Lạc Thần rời đi, ngoại trừ bóng dáng mấy trăm quân coi giữ phụ cận quân độ, từ trên thuyền nhìn về bên bờ, cảnh tượng bình yên, không hề cảm nhận được bầu không khí khẩn trương gì cả.

Thuyền dần dần cập bờ, Lạc Thần đang chuẩn bị đi lên bờ chợt nghe bên bờ có người gọi mình rất to.

Người đó là một người hầu thân cận của Phạm Vọng. Lạc Thần khi gặp Phạm Vọng thì người này cũng ở đó nên nhận ra gã ngay. Người đó chạy một mạch đến bến tàu, không đợi thuyền dừng lại đã tung người nhảy lên thuyền, quỳ xuống trước mặt Lạc Thần, nói là Phạm tướng quân đang có việc gấp muốn tìm nàng, đêm qua đã phái người đuổi theo, không ngờ hôm nay nàng lại quay lại.

Thì ra đêm qua Phạm Vọng nhận được một lá thư, trong thư nói có người muốn gây bất lợi với Lý lão phu nhân, kêu mọi người phải để phòng nghiêm ngặt. Ngoài ra cũng không nói gì nhiều, cũng không có lạc khoản, người gửi thư xong thì cũng đi ngay. Phạm Vọng nhất thời không hiểu gì cả, vừa không biết tình hình cụ thể rốt cuộc như thế nào, lại càng không biết người nào muốn gây bất lợi cho lão phu nhân, nhưng mà đã nhận được cảnh báo rồi ngay trong đêm đã tức khắc phái binh đến bảo vệ Lý gia, sau đó thì phái người suốt đêm đi Kiến Khang để gửi tin này cho Lạc Thần.

Lạc Thần tim đập bộp một cái.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Hứa Tiết muốn bắt mẹ chồng làm con tin uy hiếp Lý Mục. Nàng vội vã lên bờ chạy về nhà, nhìn thấy Lư thị, thấy bà bình yên vô sự thì yên tâm, sau đó lại triệu Phạm Vọng và Kinh Khẩu lệnh tới, đem chuyện trên đường mình gặp Cao Dận, biết được Hứa Tiết đã khởi binh tạo phản, sau đó lại quay sang Phạm Vọng chuyển mệnh lệnh của Cao Dận yêu cầu anh ta bảo vệ tốt bến đò.

Phạm Vọng, Kinh Khẩu lệnh cùng mấy người Phàn Thành vội vàng rời đi chuẩn bị ứng phó.

Lạc Thần lại bàn bạc với Lư thị, quyết định dọn về trang viên. Nơi đó môn hộ kiên cố, diện tích rộng lớn, nếu như thật sự có chuyện thì vẫn có cơ hội thoát được.

Lư thị đồng ý tất cả. Vì thế này hôm đó, thu dọn mọi thứ xong, mọi người đều chuyển đến đó ở. Từ hôm đó, ngoại trừ an bài thủ vệ canh giữ ngày đêm ra, Phàn Thành xuất thân quân đội giống như chuẩn bị chiến tranh còn dẫn người đi đào chiến hào chung quanh trang viên, bày lôi thạch để phòng ngừa bất trắc.

Sau khi tạm ổn định, Lạc Thần bắt đầu lo lắng chờ đợi.

Tuy rằng lời nói của a huynh ngày hôm đó làm cho nàng cảm thấy lo lắng sốt ruột, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn ôm hy vọng đó chỉ là cha nàng quá lo lắng mà thôi.

Kiến Khang là quốc đô của Đại Ngu từ khi qua sông lên phía Nam đến nay phát triển cho tới hiện giờ, Đông Tây Nam Bắc cách nhau hơn bốn mươi dặm, thành quách trang nghiêm, cao lớn hùng vĩ, trong thành có hơn hai mươi vạn hộ, dân cư đông đúc, núi ấm nước mềm, là địa phương mà nàng đã sinh ra và lớn lên.

Nàng thực sự không muốn nhìn thấy nó hiện giờ sẽ bị phá hủy một cách tàn nhẫn bởi ngọn lửa chiến tranh.

Nhưng mà tin xấu vẫn mau chóng được truyền tới. Từ gần nhất là binh Quảng Lăng liên tục được điều từ phía Nam đến bến đò Kinh Khẩu thì cũng có thể đoán ra được, phụ thân hiện tại đang phải đối mặt với tình cảnh khốn khó to lớn như thế nào.

Trong vòng chưa đầy mười ngày, quân đội từ Kinh Châu tiến quân dọc theo sông Trường Giang tiến về phía Đông liên tiếp chiếm được Động Đình và Hạ Khẩu vốn phòng thủ không tốt, hiện đã đẩy đến khu vực quận Võ Xương.

Quận thủ Võ Xương là môn sinh của Cao Kiệu, hiện giờ đang lãnh quận binh dựa vào thành trì kiên cố mà cố gắng thủ thành.

Mà phản quân phát ra từ Tuyên Thành cách Kiến Khang càng gần, đã lợi dụng Thiên Sư Giáo điên cuồng tác loạn bất cứ lúc nào cũng xông tới Kiến Khang mà mười ngày qua đã đánh tới vùng Lật Dương.

Nếu như thành Lật Dương bị phá, phản quân thông suốt, không tới bảy tám ngày là có thể đến Kiến Khang.

Kiến Khang đang ngập trong nguy cơ.

Cao Kiệu đã sử dụng toàn bộ binh lực có thể điều động tới từ Quảng Lăng, chỉ còn lại hai vạn binh mã cuối cùng, do Cao Duẫn thống lĩnh, miễn cưỡng chống đỡ quân đội của Bắc Hạ.

Đối mặt với thế tới mạnh mẽ của phản quân Tuyên Thành, ông không thể không co lại chiến tuyến, từ bỏ việc tiêu diệt Thiên Sư Giáo ở một số quận huyện, ra lệnh cho Cao Dận tử thủ phòng tuyến tam giác ở phía Đông Nam Kiến Khang, không thể để mất được, đem số binh lực còn lại toàn bộ tiến về Lật Dương.

Cao Kiệu tự mình lao tới Lật Dương, tọa trấn chỉ huy, một trận huyết chiến đánh tan phản quân Tuyên Thành, phản quân bị đánh tan tác, một mạch phải lui về sau mấy trăm dặm, không dám tiếp tục tiến lên nữa, sau khi bàn bạc đã quyết định chờ quân đội thượng du đến rồi cùng nhau tấn công Kiến Khang.

Trận chiến này, sở dĩ Cao Kiệu điều đại quân tới còn tự mình từ Kiến Khang tới để tọa trấn, mục đích chính là hoàn toàn xoá sạch khí thế của phản quân Tuyên Thành, khiến cho phản quân ở trong khoảng thời gian ngắn không dám có hành động gì nữa, ông thì tranh thủ giữa chiến sự như mưa dày đặc này đạt được cơ hội nghỉ ngơi và chuẩn bị cho kế hoạch kế tiếp.

Mục đích đã đạt được, ông để lại quân coi giữ, ra lệnh bộ hạ bảo vệ Lật Dương chặt chẽ, không kịp nghỉ ngơi ngay khi màn đêm buông xuống đã tức khắc lên đường chạy về Kiến Khang.

Bên trong thành Kiến Khang, những chuyện đang chờ ông còn có rất nhiều.

Hết chương 118