Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 146



Mộ Dung Triết không nghĩ tới sự việc lại phát sinh biến hoá đột ngột như thế. Cô xuất thân từ Mộ Dung thị, trên danh nghĩa là hoàng tộc sinh ra trong loạn thế, gia tộc Mộ Dung có thiên tính máu lạnh và tàn bạo, điều này được bộc lộ rõ vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người cô ấy.

Vì thực hiện bá nghiệp, gia tộc này không dung thứ cho một chút ôn hoà dịu dàng dư thừa nào, đối với con cháu, dạy dỗ và đào tạo cũng là để đạt được mục đích, làm bất cứ việc gì không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào.

Tình thân trong gia tộc Mộ Dung rất nhạt, thường giết hại lẫn nhau, truy cứu nguyên nhân trong đó ngoại trừ thiên tính ra thì loại giáo dục và giáo huấn đối với con cháu cũng là một nguyên nhân. Cô ấy được phát hiện ra tài năng từ khi còn nhỏ, vì thế đã được gia tộc gia tăng các huấn luyện đặc thù, mong đợi rằng kỹ năng này cùng với thân phận hoàng tộc, tương lai có thể phát huy tác dụng lớn nhất cho bá nghiệp của gia tộc.

Ký ức sâu sắc nhất của cô về thời thơ ấu là có một lần, vì không hoàn thành khóa huấn luyện được chỉ định nên cô bị phạt quỳ trong tuyết dày đến đầu gối, thời điểm vừa đói lại vừa lạnh, huynh trưởng Mộ Dung Thế của cô ấy đã lặng lẽ mang đồ ăn đến cho cô.

Bắt đầu từ lúc đó, cô ấy đã hạ quyết tâm, tương lai sau này bất kể thế nào, cô sẽ đi theo huynh trưởng này của mình, báo đáp huynh ấy.

Sau một thời gian dài ngủ đông, huynh trưởng Mộ Dung Thế của cô ấy cuối cùng đã lựa chọn vào thời cơ này chủ động tấn công nhằm vào Lý Mục người Nam Triều và cũng là kẻ thù lớn nhất, trở ngại lớn nhất trong công cuộc thực hiện hoàng đồ bá nghiệp đã được lên kế hoạch từ lâu của mình.

Đối với cuộc tấn công này, cô ấy biết huynh trưởng của mình đã bí mật sắp xếp chu đáo chặt chẽ tỉ mỉ và công phu đến mức nào. Dùng số tiền lớn và hứa hẹn về lợi ích đã mua chuộc được Vinh Khang thứ sử Ba Đông Nam Triều, để anh ta làm việc cho mình, sai khiến anh ta đem khối đá thử lòng người lấy cái danh “trời giáng điềm lành” đưa đến Kiến Khang, nhưng đây chỉ là một trong toàn bộ kế hoạch mà thôi.

Trong kế hoạch của huynh trưởng, trận quyết đấu giữa huynh ấy và Lý Mục người Nam Triều kia chỉ cho phép thắng mà không được thất bại. Cho nên cô ấy lại bị phái tới nơi này, quạt gió thêm củi nhằm mau chóng lấy được Trường An, cắt đứt hậu phương viện trợ cho Lý Mục, tạo nên một áp chế lớn nhất ở trên chiến trường dành cho hắn.

Lần hành động này đối với cô ấy mà nói là một sự mạo hiểm rất lớn.

Thuật dịch dung của cô ấy có thể xưng là nhuần nhuyễn điêu luyện, có một không hai trên đời này. Đều là nữ giới, hơn nữa mấy năm nay cô ấy còn âm thầm dốc lòng nghiên cứu về con gái Cao thị, bắt chước đến từng chi tiết. Khi cô ấy giả mạo xuất hiện, cô ấy chắc chắn rằng đối với những người không mấy quen thuộc với con gái Cao thị mà nói, cô ấy chính là Cao Lạc Thần, Cao Lạc Thần chính là cô ấy, không một ai sẽ nhìn ra được sơ hở gì.

Nhưng mà với những người quen thuộc với con gái Cao thị, thuật dịch dung không phải là kín kẽ tuyệt đối.

Ngay cả khi cô ấy chắc chắn rằng, tất cả biểu cảm trong mắt và giọng điệu của mình đều có thể sống động như thật, thậm chí đôi khi nhìn vào gương, bản thân mình cũng say mê trong đó, thật giả khó mà phân biệt. Nhưng mà giả vẫn là giả. Vào ban ngày, đặc biệt dưới ánh mặt trời, khi da và tóc lộ ra ngoài, khi bạn cười, kết cấu da giả không thể giống hệt da thật và rất dễ bị phát hiện ra manh mối.

Thời điểm tốt nhất để cô ấy hành động là vào buổi sáng và buổi tối khi ánh sáng không đủ, vào ban đêm hoặc những ngày nhiều mây.

Cô ấy rất may mắn. Ngày hôm qua lúc mà Cao Duẫn tới nơi, bởi vì mấy ngày liền mưa dầm, thời tiết âm u. Lúc này cũng vậy, lại là một ngày nhiều mây, trời vẫn còn sớm nên ánh sáng càng mờ hơn, điều này càng có lợi cho hành động của cô ấy.

Hai quân đối chiến, tinh thần làm đầu.

Ngay thời khắc này, cô ấy lấy thân phận phu nhân của Lý Mục xuất hiện ở dưới thành chiêu hàng, yêu cầu quân coi giữ giao thành trì ra. Dù cho đến cuối cùng không thể thành công, nhưng thử nghĩ, phu nhân của thống soái tối cao tự mình xuất hiện ở một nơi hai quân đối chọi, đứng về phía triều đình chiêu hàng, tin tức này lan truyền ra ngoài, đối với sĩ khí của quân coi giữ Trường An mà nói đó sẽ là một đòn đả kích lớn phủ đầu đến mức nào.

Cô ấy vốn dĩ cho rằng đây là trời cao giúp mình, đưa cơ hội đến trước mặt mình. Sau khi lộ mặt lần này xong, cô ấy có thể lấy cớ biến mất và rời đi an toàn. Chỉ cần cho cô ấy có thêm chút thời gian thôi, có lẽ mọi việc sẽ thành công.

Cô ấy không ngờ được rằng, người mà mình hoá thân lại dùng một phương thức như thế kia mà xuất hiện, khiến cho cô ấy tức khắc lộ nguyên hình, không còn nơi nào để trốn!

Trong cái chớp mắt ngắn ngủi, vô số suy nghĩ xoay quanh trong đầu Mộ Dung Triết.

Dưới cái nhìn của vô số ánh mắt xung quanh, theo bản năng sinh tồn, cô ấy khẽ di chuyển đôi chân, cố gắng chờ cơ hội chạy đến sông đào bảo vệ thành cách đó không xa, lúc mà muốn thử vận khí cuối cùng của mình một lần nữa, bước chân chợt đóng đinh tại chỗ.

Bạch Hổ vốn dĩ ngồi xổm ở bên Lạc Thần hai mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy lại b ắn ra tia hung hãn, giống như đang nhìn con mồi của mình, khiến người ta không rét mà run.

Như là cảm nhận được ý đồ của cô ấy, Bạch Hổ đứng dậy khỏi mặt đất, hơi cong lưng, lông gáy dựng đứng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp, dáng vẻ như sắp vồ lấy bất cứ lúc nào.

Mộ Dung Triết lập tức ngừng ý định thử chạy trốn, cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Cao Dận ra hiệu cho một tuỳ tung đi qua. Người kia đi lên kéo một cái, da mặt tinh xảo trên mặt cô gái kia bị lột đi, dưới lớp nguỵ trang là một gương mặt tái nhợt, một gương mặt hoàn toàn khác với Lạc Thần.

Người bên cạnh đều trố mắt nhìn.

Sắc mặt Cao Duẫn bất chợt đỏ bừng lên, cả người bất động.

Lạc Thần lấy ra hổ phù đưa cho Cao Duẫn xem xong, lại chuyển qua những tướng lãnh trong quân.

Hổ phù quen thuộc được truyền qua từng bàn tay, cuối cùng được đưa đến tay Cao Dận.

– Đại huynh, lúc cha chọn huynh làm gia chủ, trước khi đi có từng dặn dò huynh một câu đúng không ạ?

Lạc Thần hỏi.

Cao Dận trịnh trọng cầm hổ phù, quay mặt về quân sĩ, giơ cao lên, hô to:

– Nhìn thấy hổ phù như thấy bá phụ. Có hổ phù ở đây, các tướng sĩ nghe lệnh, lập tức ngưng chiến, chiếu theo thứ tự rút lui, trở về doanh địa.

Mệnh lệnh của y tức khắc được truyền xuống dưới.

Chẳng bao lâu, tiếng hò reo của binh lính đáp lại mệnh lệnh này đã vang lên ở vùng hoang dã bên ngoài thành Trường An và kéo dài rất lâu.

Quân đội bao vây thành Trường An cả một đêm bắt đầu lần lượt rút lui. Cửa thành Trường An mở ra, Tôn Phóng Chi mang theo tướng sĩ mặt mày tươi cười đi ra, chào hỏi Lạc Thần rồi đón nàng vào trong thành.

– Ôi trời nguy hiểm thật đó. Người Tiên Bi quá xảo trá, thủ đoạn nào cũng có thể dùng. Suýt nữa thì tôi bị lừa rồi. Tôi nói chứ, làm sao phu nhân lại không màng an nguy của Đại Tư mã mà đi khuyên hàng được.

Cao Hoàn cũng được thả ra, cậu vùng thoát khỏi dây thừng trói mình, rút kiếm ra nổi giận đùng đùng chạy lên, nghiến răng kèn kẹt:

– Dám giả mạo a tỷ của ta, mau đi chết đi.

Ngay sau đó cậu giơ thanh kiếm của mình lên chuẩn bị đâm vào ngực Mộ Dung Triết, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

– Cao tiểu tướng quân, nếu như ngươi giết ta thì sẽ vĩnh viễn không biết tung tích của trưởng công chúa đâu.

……

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lạc Thần cuối cùng đã bước vào toà thành trì mà Lý Mục đã hứa đánh hạ nó để làm sính lễ đón nàng.

Quân đội ở ngoài thành đã rút lui, sẽ không còn tạo uy hiếp gì với Trường An nữa.

Tin tức tốt về Nghĩa Thành cũng theo đó gửi tới.

Phàn Thành tới Tây Lăng, chuyển lại lời nói của nàng cho Lục Giản Chi. Lục Giản Chi đang chú ý tới thời cuộc lập tức triệu tập quân đội lao tới Nghĩa Thành. Vinh Khang vừa mới tấn công Nghĩa Thành chưa được mấy ngày lại biết được viện quân đã sắp tới nơi rồi. Đối với Nghĩa Thành, y vốn dĩ ôm tâm lý ăn được thì ăn không ăn được thì thôi, thấy tình thế không ổn tức thì từ bỏ việc công thành, mang theo quân đội trốn về Ba Đông.

Nghĩa Thành đã an toàn.

Mộ Dung Triết bị nhốt lại, cung cấp một ít tình hình về trưởng công chúa. Cô ấy nói, lúc mà Kiến Khang gặp nguy hiểm, trưởng công chúa gặp tai hoạ, trong lúc nguy cấp chính là mình đã cứu bà từ trong tay đôi chị em độc ác kia, giúp bà thuận lợi sinh sản rồi lại mang bà đi phương Bắc. Hiện giờ chẳng những mẹ con đều bình an, mà mình vẫn luôn dùng lễ đối đãi với trưởng công chúa.

Ngoài những điều này ra, bất kể có ép hỏi thế nào cô ấy cũng không chịu nói thêm nửa câu nào nữa. Nhưng dựa vào trực giác, Lạc Thần biết những gì cô ấy nói đều là sự thật. Nói cách khác, mẫu thân và em trai nhỏ mà mình chưa từng gặp mặt kia hiện giờ còn sống. Ít nhất nom tình hình có lẽ vẫn an toàn. Tuy rằng họ vẫn đang ở trong tay Mộ Dung Thế, Lạc Thần cũng không biết hiện giờ phụ thân đang ở đâu, đã truy tìm và điều tra ra được tung tích của mẫu thân chưa, nhưng so với mấy năm qua sống chết không rõ, thì đây đã là may mắn trong bất hạnh rồi. Đối với Lạc Thần, đây hoàn toàn là một tin tức cực kỳ tốt.

Nàng hy vọng Lý Mục sớm ngày ca khúc khải hoàn, thuận lợi trở về.

Nàng thật sự rất nhớ hắn, nhớ đến gần như phát điên phát cuồng rồi. Trong lòng nàng có vô số lời muốn nói với hắn. Thế nhưng, theo tin tức chiến sự lần lượt gửi về, nó cứ bóp chặt lấy trái tim nàng.

Tin tức gửi về nói, Lý Mục trước đó đã đại thắng ở Đồng Quan, thừa thắng tiến về phía Đông, hiện tại đã qua Hoằng Nông và đánh tới vùng Mãnh Trì, bởi vì thời tiết cản trở mà tạm thời đình chỉ tiến lên, đại quân của Bắc Yến đang giằng co cũng đã lui về Tân An.

Trường An vừa được thoát khỏi bao vây, Cao Hoàn lập tức dẫn một đội quân và lương thảo đi Mãnh Trì để tiếp viện.

Nhưng ngày hôm qua một tin tức xấu lại gửi về.

Khi quân đội vận chuyển lương thảo kia đến Hoằng Nông, con đường xá bị lũ quét dâng cao cuốn trôi, núi sụp, giao thông bị cắt đứt, đại đội nhân mã không thể tiếp tục tiến lên mà đành phải dừng ở lại đó, tuy nhiên vẫn phái người đi đường vòng để tìm đường truyền tin tức cho Lý Mục.

Thời tiết xấu bất ngờ, địa hình cực kỳ phức tạp, địch thủ không từ thủ đoạn.

Lạc Thần lo lắng tột độ, ngày đêm không ngủ được. Nàng chỉ hận không thể chắp cánh bay đến đó để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

……

Mưa lớn tiếp tục kéo dài, dòng sông chảy qua Mãnh Trì dâng cao. Chỉ trong một đêm, mực nước tràn bờ, sông nhanh chóng mở rộng cuốn trôi dãy núi hai bên, những mảng bùn đá lớn sụp xuống rơi xuống nước.

Lý Mục đứng ở trên bờ sông, dưới chân hắn, nước sông đục ngầu bùn đá cuồn cuộn hướng đông đập vào bờ đá, bắn tung tóe từng đợt phun trào dữ dội.

Hắn nhìn về phía xa, bóng dáng giống như một tảng đá đứng uy nghiêm, đã đứng như thế này rất lâu rồi.

– Đại Tư Mã! Hoằng Nông truyền đến tin tức của Trường An ạ!

Một người mang tin tức dẫm lên bùn lầy lội phi nước đại đến chỗ hắn.

Hết chương 146