Ngày hôm nay, một chiếc xe ngựa cùng với bảy tám tùy tùng dọc theo con đường núi bị tàn phá lâu năm không được tu sửa chậm rãi đi từ Bắc vào Nam.
Khu vực nằm kẹp giữa sông Giang Hoài này từ nhiều năm trước đã từng trở thành chiến trường giằng co giữa Nam Bắc, từng là cảnh tượng xương cốt lộ ra hoang vu, ngàn dặm không có gà gáy. Chiến tranh bây giờ đã lắng xuống, nhưng hai bên đường vẫn vắng tanh hoang vu. Con đường đi về hướng Nam này dọc đường không có lấy một thôn xóm, mãi cho đến ngày hôm nay khi đã đến gần bờ bắc Trường Giang mấy năm gần đây dần dần ổn định xuống mới có bóng dáng dân cư, trên đường đi cũng có thể nhìn thấy bóng dáng thương lữ qua lại.
Buổi trưa, lúc đoàn người này này đi ngang qua một thôn tập vô danh ngay ở ngã ba đường thì dừng lại.
Cạnh đường có một quán trà để người qua đường nghỉ chân, chòi được làm bằng hàng rào tre, dưới chòi có mấy tấm chiếu thô sơ, bên trong đã có mấy lữ khách ngồi rồi và có bảy tám người thôn bản địa từ đồng ruộng gần đó tới nghỉ chân. Hai vợ chồng già tóc bạc trắng đang bận rộn pha trà và bưng đồ ăn cho khách, mặt bằng tuy đơn giản nhưng mát mẻ và sạch sẽ dễ chịu.
Người đánh xe ngựa là người đàn ông trung niên đầu đội đấu lạp ăn mặc như người qua đường bình thường nhìn trời, sau đó thấp giọng nói vài câu với người bên trong xe, cửa xe mở ra, có hai người cùng với một đứa bé bước ra khỏi xe.
Người phụ nữ thì mặc quần áo vải, mang khăn trùm đầu, ăn mặc rất bình thường, nhưng mà dung mạo cực kỳ xinh đẹp, sau khi được người đàn ông hẳn là trượng phu đỡ bước xuống xe. Kế đó người đàn ông lại bế một cậu bé rất thanh tú, ba người tính cả tùy tùng đi vào, tìm vị trí trống ngồi xuống.
Hai vợ chồng già thấy có thêm nhiều người tới thì rất vui mừng, tiếp đãi ân cần hiếu khách. Mà người của thôn đang trò chuyện sôi nổi chợt nhìn thấy đoàn người này tuy ăn mặc bình thường nhưng đừng nói nhìn khí chất khác với người thường của một nhà ba người nhìn như chủ nhân kia, mà tùy tùng đi theo người nào cũng đều không giống người thường, thì không dám nói chuyện lớn tiếng nữa, cúi xuống ăn khẩu phần mà sáng sớm đã chuẩn bị sẵn, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn mấy lần.
Người phụ nữ kia cử chỉ tao nhã lịch sự, sau khi ngồi xuống thì lấy khăn cẩn thận lau mồ hôi trán cho cậu bé, thấy cậu há to miệng cắn một miếng bánh bột mỳ, rõ ràng là rất đói, một tách trà nóng được đặt trước mặt, bèn thử độ nóng xong mới đưa cho cậu bé kia, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập sự dịu dàng của người mẹ.
Người đàn ông cởi đấu lạp xuống, cầm trên tay tạm thời làm quạt vừa quạt nhẹ nhàng cho hai mẹ còn ngồi bên vừa chủ động bắt chuyện với người ngồi bàn bên cạnh, hỏi thăm địa danh thôn tập và số lượng hộ gia đình hiện tại.
Mọi người thấy ông luôn nở nụ cười tươi, thái độ thân thiện, dần dần mất đi sự đề phòng sợ hãi, tranh nhau trả lời. Một người nói:
– Nơi này có tên là Lưu Gia Tập. Đi thêm một đoạn nữa là tiến vào quận Cửu Giang. Hiện tại nơi này đã có mấy trăm hộ gia đình, tất cả đều là người dân ở đây đã lần lượt trở về quê cũ sau mấy năm Giang Bắc thái bình. Vùng đất bị bỏ hoang đang dần được trồng lại.
Những người còn lại cũng phụ họa theo.
Sau đó người đàn ông hỏi về vụ thu hoạch, được biết ngoài hai năm trước cuộc sống miễn cưỡng tạm qua thì từ năm ngoái đã bắt đầu có lương thực dư dả, liền gật đầu. Đúng lúc này, có một ông cụ thở dài:
– Tuy là nói như thế nhưng so với lúc đầu nơi đây có mấy ngàn hộ dân thì bây giờ mười hộ cũng chỉ còn lại một hộ. Khi còn bé lão đây đã phải chạy nạn rời đi, nay trở về quê cũ, những thân tộc hàng xóm láng giềng trước kia còn lại có mấy người đâu.
Lời nói của ông cụ gợi lại cho mọi người những ký ức đau buồn trong quá khứ, họ thở dài một lúc, mỗi người kể một câu, tranh nhau mắng chửi lên án những hành vi tội ác chồng chất của Hồ Liêu làm hại Trung Nguyên.
Lại một người nói:
– Hồi trước triều đình phương Nam có Cao tướng công cũng là vị quan tốt vì nước vì dân. Tiếc là ngài ấy không thể hoàn thành công cuộc Bắc phạt mà chúng tôi đều mong đợi. Không có Cao tướng công, may mắn thay lại có Đại Tư Mã. Mấy năm trước tôi chẳng có nơi nào để đi, đành phải đến Nghĩa Thành để sinh sống, cả nhà già trẻ bấy giờ mới may mắn được sống sót. Hiện giờ ở nơi đó vốn đã an gia, khi nghe nói nơi này thái bình bèn trở về đây. Chỉ mong từ nay về sau không có chiến loạn nữa, để cả nhà già trẻ lớn bé của tôi được sống yên ổn, khi chết được nhập phần mộ tổ tiên, là tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
– Lưu Tam nhi, ông còn không biết à? Đại Tư Mã không còn là Đại Tư Mã nữa. Ngài ấy là thiên tử do trời cao phái xuống, có Bạch Hổ hữu thể, nghe nói sắp làm hoàng đế rồi. Chờ Lý Đại Tư Mã làm hoàng đế của thiên hạ chúng ta, những ngày tốt đẹp của chúng ta sẽ thực sự đến!
Cậu bé kia ban đầu bởi vì quá đói cộng thêm những người trong thôn này nói chuyện đặc khẩu âm nơi này nghe không hiểu lắm, nên không để ý đến, đợi khi mọi người đề cập tới Cao tướng công và Lý Đại Tư mã, ánh mắt nhìn phụ thân mình đột nhiên tỏa sáng, lại nhìn sang mẫu thân, hớn hở nói:
– Mẫu thân ơi, con nghe hiểu. Cao tướng công và Lý Đại Tư mã họ đang nói có phải chính là…
Người phụ nữ vội đưa tay ra che miệng con trai nhỏ của mình lại lắc đầu khẽ với cậu. Thấy cậu không hiểu nhìn mình, bèn cúi sát bên tai cậu nói:
– Tiểu Thất đoán đúng rồi, Cao tướng công mà họ nói chính là cha con. Lý Đại Tư mã chính là tỷ phu của Tiểu Thất đó. Nhưng con đã quên mẹ từng dạy con gì rồi à?
Cậu bé vội vàng lặng lẽ nhìn xung quanh, may mắn thay những người đó quá phấn khích nên không ai chú ý đến những gì cậu vừa thốt ra, cậu có chút ngượng ngùng thì thầm vào tai mẹ.
– Trước mặt người ngoài không được phép tùy tiện nhắc đến quan hệ giữa con và tỷ phu. Con nhớ ạ.
Người phụ nữ mỉm cười.
– Mẹ ơi, có phải chúng ta sắp về đến nhà rồi phải không ạ? Con lớn thế này rồi mà chưa gặp mặt a tỷ với tỷ phu nữa ạ, còn chưa thấy Trường Giang mà mẹ kể cho con nghe. Ước gì đến nhanh hơn thì tốt quá.
– Con muốn gặp họ lắm. Còn nữa, con cũng muốn nhìn thấy Trường Giang trông như thế nào.
Cậu dừng một chút, lại trịnh trọng nói thêm.
Người phụ nữ này là Tiêu Vĩnh Gia, mang theo Tiểu Thất cùng với Cao Kiệu đang trên đường trở về phương Nam, vừa rồi đi ngang qua nơi đây muốn thư giãn một chút sau một chặng đường dài ngồi trên xe ngựa, cho nên đã xuống dưới nghỉ ngơi, bất giác nghe Tiểu Thất nói ra nguyện vọng của cậu như thế, lại thấy vẻ mặt ngây ngô non nớt của cậu và trong đôi mắt sáng trong thuần khiết của cậu đầy vẻ chờ mong nhìn mình, thì không khỏi nhớ lúc tới thời điểm hai mẹ con bị cầm tù, để giải tỏa nỗi cô đơn, bà đã miêu tả rất nhiều lần cảnh tượng bao la hùng vĩ của Trường Giang chia cắt Nam Bắc chảy qua Kiến Khang cho cậu nghe, trong lòng không khỏi tràn đầy cảm xúc khó tả.
Bà đưa tay xoa đầu con trai nhỏ, dịu dàng nói:
– Mấy người a tỷ cũng đang mong chờ được gặp Tiểu Thất lắm đó. Chúng ta đi thêm mấy ngày nữa là sẽ sớm đến được sông Trường Giang thôi con ạ.
Tiểu Thất hai mắt tỏa sáng, mừng rỡ gật đầu.
Trong khi hai mẹ con đang nói chuyện thì không khí trong quán trà trở nên nóng lên vì chủ đề vừa rồi. Mọi người sôi nổi quay sang tiểu thương, nói họ đi lại nhiều nơi, dạo gần đây có tin tức gì mới mẻ không. Một tiểu thương trong đó nói:
– Mọi người hỏi tôi là hỏi đúng người rồi đấy. Mấy ngày trước tôi có đi Kiến Khang, không ai biết rõ tin tức ở nói đó hơn tôi đâu.
Tiêu Vĩnh Gia lắng nghe.
Tiểu thương kia bắt đầu kể lại tin tức mà mình đã nghe được cách đây vài ngày.
Khi Lý Mục tiến vào Kiến Khang, trong thành náo nhiệt, dân chúng phấn khởi sôi trào như thế nào. Những quan viên Ngu triều đó sống sót sau tai nạn đã khom lưng uốn gối, ra khỏi thành nghênh đón ra sao.
Đêm hôm đó, trong hoàng cung xảy ra một trận hỏa hoạn rất lớn, đã kinh động đến toàn bộ người dân trong thành Kiến Khang, ngày hôm sau tin tức được lan truyền, thái hậu bị thiêu chết ở trong cung.
Người đàn ông này đã đi buôn bán trao đổi hàng hóa khắp nơi trong nhiều năm, mồm mép tất nhiên trôi chảy, miêu tả một cách sinh động như thật, như là mình đã tận mắt nhìn thấy, những người trong quán trà càng nghe càng hăng say mê mẩn, theo câu chuyện kể của ông ta, có người thì chờ mong, có người thì cười nhạo khinh thường khi nghe được tin vị thái hậu kia đã chết cháy trong cung. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, có người khẽ lẩm bẩm một câu “Chắc là thiên hỏa nhận người rồi”, kế đó lại phấn chấn vây lấy tiểu thương kia muốn hỏi càng nhiều tin tức mới về tân triều.
Mặc dù Tiêu Vĩnh Gia từ lâu đã rất xem trọng về việc Lý Mục lên ngôi, trước đó vẫn luôn thư từ qua lại với con gái, con gái cũng thường dùng lời lẽ kính cẩn chứng minh sự việc đó với mình. Bà từ lâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng cũng chính vào lúc này, bà mới biết được những diễn biến gần đây, đặc biệt là cái chết của Cao Ung Dung qua miệng của tiểu thương thì vô cùng bất ngờ, nhất thời ngũ vị tạp trần. Bà sững sờ một lát bèn nhìn sang trượng phu, thấy nụ cười vẫn luôn ở trên mặt ông dần biến mất, ánh mắt ngưng trọng, như là có chút suy nghĩ, lúc đó không nói gì cả, ngồi thêm một lát thì trả tiền trà nước cho đôi vợ chồng già kia, đoàn người đứng lên rời khỏi quán.
Bà trở lại bên xe ngựa, nhìn trượng phu bế Tiểu Thất trở lại trong xe lại quay đầu lại về phía mình chìa tay ra muốn đỡ bà đi lên. Bà lặng lẽ nắm lấy tay ông, thấp giọng nói:
– Có phải mình vẫn không buông bỏ được chuyện trước kia không?
Cao Kiệu ngẩn ra, nhìn thê tử một lát, bỗng cất tiếng cười to.
– Năm xưa việc ta không làm được Lý Mục đã hoàn thành rồi. Giờ ta lại đón được nàng và Tiểu Thất. Tâm nguyện của ta đều đã được bù đắp, ta còn gì mà không buông bỏ được, có gì mà tiếc nuối. Vừa rồi ta chỉ bị những lời kể của người trong thôn mà xúc động, nhớ lại nửa đời trước mà trong lòng thấy cảm khái mà thôi.
Tiêu Vĩnh Gia biết hoàng triều Đại Ngu có ý nghĩa thế nào với trượng phu, từ mức độ nào đó mà nói, thậm chí còn có nhiều ràng buộc hơn cả mình, vừa rồi nhìn thấy thần sắc của ông vốn có chút băn khoăn, nay nghe được tiếng cười sảng khoái của ông, không hề có chút tâm tư gì, bấy giờ mới yên tâm, mỉm cười nói:
– Như thế thì tốt. Chúng ta lên đường đi.
Tiêu Vĩnh Gia lên xe ngựa, một lát sau, chợt nghe giọng nói non nớt nói:
– Mẹ ơi, gặp a tỷ xong rồi thì chúng ta sẽ đi đâu ạ?
Bà ôm con trai yêu vào lòng, cười dịu dàng nói:
– Về sau cả nhà chúng ta sẽ không xa nhau nữa. Cha mẹ sẽ đưa con về quê, trồng rau trồng hoa, cha dạy con viết chữ luyện võ, lớn lên rồi con sẽ trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có được không con yêu?
Hai mắt Tiểu Thất sáng long lanh, gật đầu thật mạnh.
Con đường dần dần trở nên bằng phẳng hơn, cỗ xe phóng đi về phía trước.
……
Hậu ký hai:
Kiến Khang.
Hai cánh cửa ngôi nhà cũ của Lục thị vừa được quét sơn đen, dưới ánh nắng, mặt tiền trông sáng sủa và cao lớn, như thể chỉ sau một đêm khôi phục lại vẻ huy hoàng và khí phái trước đây. Nhưng khi đến gần, không khó để phát hiện ra hai con sư tử đá ngồi xổm ở cửa nhiều năm vẫn còn vết lõm do quân nổi dậy dùng dao, rìu chém khi đến cướp bóc, một con sư tử đá còn bị khuyết một bên tai, đặt trên phông nền là hai cánh cửa mới chói lóa phía sau, khí tức suy tàn từng tồn tại trong một gia đình giàu có đã mất đi vẻ huy hoàng ngày càng có mặt khắp nơi.
Lục Giản Chi bước lên thềm đá, đi vào cửa lớn, đi qua đại sảnh vắng lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình, nhìn người hầu ở bên kia nghe xong liền chạy ra chào đón, trước mặt chàng hiện lên một hình ảnh mơ hồ lúc còn thiếu niên, khung cảnh Lục gia đang ở thời kỳ hưng thịnh.
Khi đó dệt hoa trên gấm, gian phòng ngoài này ngày ngày từ sớm đến tối đều có khách tới thăm nườm nượp.
Mà nay đại bộ phận nô bộc trước kia của Lục gia nay đã tan tác, hoặc là tự bỏ trốn, hoặc là bị đuổi đi, số ít những người còn lại đều là những người già.
Với một nụ cười trên môi, chàng gật đầu về phía những người hầu già đang run rẩy lệ nóng tuôn trào quỳ xuống trước mặt, rồi bước qua đình viện đã lâu không được chăm sóc và thảm thực vật bừa bộn, trở về nơi ở cũ của mình, đẩy cánh cửa thư phòng cũ kỹ bám đầy mạng nhện ở góc phòng ra.
Trời dần tối, chàng ngồi một mình trước án.
Một tia nắng chiều chiếu qua cửa ra vào và cửa sổ đang mở, soi rõ thư thỉnh mệnh mà chàng vừa viết xong ở trên bàn.
Ngày mai là ngày điển lễ khai quốc hoàng triều Đại Thành.
Một hoàng triều đại nhất thống mới chấm dứt thời kỳ loạn thế đã xuất thế như vậy.
Lục Giản Chi biết, Lý Mục đăng cơ làm hoàng đế sẽ trở thành một vị minh chủ anh minh. Vùng đất đầy sự tàn phá sẽ dần lấy lại sức sống, người trong thiên hạ sẽ bắt đầu có một cuộc sống ổn định kể từ bây giờ.
Chỉ vài ngày trước, đã có tin đồn rằng Lý Mục quyết định áp dụng chế độ kiểm tra phân khoa, không giới hạn dòng dõi, để thay thế hoàn toàn chế độ tiến cử quan viên đã được áp dụng hàng trăm năm.
Tin tức vừa truyền ra, con cháu sĩ tộc đều chán nản, trái ngược với phản ứng của họ, dân chúng khắp phố phường hân hoan đi truyền cho nhau nghe.
Tất cả phong lưu và vinh quang năm xưa đã kết thúc theo triều đại cũ, giống như hai cánh cửa của Lục trạch kia, dù cho có sơn lại cho mới thì cũng không thể nào khôi phục lại vẻ huy hoàng trước đây.
Đối với Lục Giản Chi, chuyện ngày xưa chẳng có gì đáng lưu luyến cả.
Chàng ngồi một mình trong ánh hoàng hôn hồi lâu, đưa mắt nhìn về góc phòng, nhìn chăm chú một lúc rồi đứng dậy bước tới, chậm rãi mở hộp cầm đầy bụi bặm, theo bản năng mà ngón tay vô thức gảy lên dây đàn.
Các dây đàn không tạo ra giai điệu mà lẽ ra chúng phải có – bởi vì chúng không được lên dây trong một thời gian dài, cầm huyền đã lỏng, phát ra những âm thanh trầm và khàn đục, như thể đang rất cần chàng siết chặt các trụ dây lại.
Chàng hoảng hốt một hồi, cuối cùng nhớ ra rằng đây dường như là giai điệu mà mình từng với nàng ở bên dòng suối cách một bức tường ngăn mà tấu lên.
Chàng không đàn nữa, khi bàn tay dừng lại ở trên cầm huyền, tường ngăn bỗng nhiên có những âm thanh ầm ĩ truyền đến.
Chàng đi qua.
Là đệ đệ Lục Hoán Chi của mình đang tranh trấp với một lão bộc.
Qua mấy ngày nữa, tòa trạch này cũng sẽ đổi chủ, chàng sẽ mang Lục Hoán Chi rời khỏi nơi này. Lão bộc vẫn luôn chăm sóc cho Lục Hoán Chi đang thu dọn đồ đạc, cũng không biết đã động vào cái gì mà khiến cho Lục Hoán Chi không vui, sau một trận ầm ĩ, gã cầm chặt tờ giấy kia gào khóc lên, uất ức khổ sở giống như một đứa trẻ.
Nằm trên giường mấy năm, sau khi tỉnh lại gã liền trở nên như thế này, ngây ngốc, nói năng không rõ ràng, lão bộc đã quá quen rồi nên không thấy lạ, chỉ biết dỗ dành, thấy Lục Giản Chi tới mới bẩm báo lại, nói:
– Đại công tử xem đi, chỉ một tờ giấy rách thôi, lão nô vừa rồi thu dọn nhà vô tình động phải, nhị công tử liền nói tôi cướp đồ của mình, cứ ầm ĩ lên, còn nói không biết lão nô, cứ đòi đuổi lão nô đi.
Ông ta thở ngắn than dài, vẻ bất đắc dĩ.
Từ lúc Lục Hoán Chi tỉnh lại không nhận ra bao nhiêu người, may mắn thay gã vẫn nhớ huynh trưởng của mình. Lục Giản Chi đi lên dỗ gã.
Nhìn thấy huynh trưởng tới, cảm xúc của Lục Hoán Chi mới bình phục một chút. Lục Giản Chi hỏi gã về tờ giấy, Lục Hoán Chi nhìn lom lom bốn phía, bấy giờ mới cẩn thận chìa tờ giấy ra, ngây ngốc nói:
– Đại huynh xem này, đây là thư mà A Di từng viết cho đệ đó. Muội ấy cũng thích đệ đó nha. Đệ phải bảo quản cho tốt, không thể đánh mất được. Ngộ nhỡ ngày nào đó muội ấy nhớ đến đệ, muốn tới tìm đệ, nếu đệ không lấy thứ này ra, muội ấy tức giận thì phải làm sao.
Lục Giản Chi chỉ nhìn lướt qua một cái liền sửng sốt.
Đó làm một trang lót được xé ra từ bản cầm phổ, sứ thanh phấn tiên, trên đó có một vài chữ viết ít ỏi.
Đó là một khúc cầm phổ mà rất lâu trước kia, khi chàng lần đầu rời khỏi Kiến Khang đi Giao Châu đã bị ốm một trận nặng liên miên, nàng đã gửi cho chàng, nói với chàng, nếu thế sự không như ý, xin hãy buông bỏ nỗi lòng, gửi gắm vào nơi chốn trời cao biển rộng.
Cầm phổ đã từng được chàng trân trọng giữ gìn, về sau lại bị đệ đệ Lục Hoán Chi trộm đi, kế đó thì không bao giờ tìm thấy nữa.
Chàng đoán rằng nó có thể đã biến mất mãi mãi, giống như quá khứ như sương mù đã biến mất không dấu vết, nhưng chàng không ngờ rằng ở đây hôm nay, chàng lại thực sự nhìn thấy lại trang tiêu đề chưa hoàn chỉnh này.
Chàng phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, kiên nhẫn dỗ dành Lục Hoán Chi, cho đến khi gã lau nước mắt nín khóc mỉm cười.
Màn đêm dần dần buông xuống, đêm đã khuya.
Trong thư phòng chưa châm ánh nến, đen nhánh.
Ánh trăng trắng nhạt chiếu vào qua cửa sổ đang mở, chiếu sáng đường nét mơ hồ của tờ giấy trên án.
Lục Giản Chi cuối cùng đứng lên lại đi đến trước giá cầm, mò mẫm trong bóng tối, dùng ngón tay chậm rãi chạm vào các trụ dây, cuối cùng chỉnh dây.
Chàng ngồi sau cây đàn cầm, hai tay đặt trên dây đàn, bản nhạc kèm theo trang lót kia tuôn ra từ dưới ngón tay chàng như dòng nước chảy.
Một khúc kết thúc, dư âm không dứt.
Chàng ngồi im lặng trong bóng tối hồi lâu, cuối cùng đứng dậy, quay lại trước án, thắp nến lên, đặt mảnh giấy lại gần ngọn lửa rồi châm lửa. Ngọn lửa đốt cháy tờ giấy, tờ giấy cuộn lại từ từ bị nuốt chửng, chiếu sáng khuôn mặt của Lục Giản Chi.
Chàng nhìn dòng chữ dần dần biến mất trong ánh lửa, ánh sáng và bóng tối của một cặp ngọn lửa nhảy múa trong mắt chàng.
Chàng đã nghĩ kỹ rồi, đợi tân triều lập xong, chàng sẽ dâng tấu hy vọng có thể đi Giao Châu, quay về nơi đó làm thái thú.
Lúc trước khi mà rời đi không một chút lưu luyến gì, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại muốn quay trở lại.
Mà ngay nhớ lại, chàng dường như rất hoài niệm về đỉnh đồi nhỏ sau phủ thái thú nơi chàng thường leo lên một mình với cây đàn cầm kia.
Mỗi người đều có con đường trở về của riêng mình.
Chàng biết, nơi đó chính là con đường trở về của mình.
Làm một thái thú thái bình nơi biên thùy, lúc nhàn nhã thì mang cầm lên núi, thỉnh thoảng nhớ đến quá khứ thì nhìn về phương xa nơi không thấy được kia, biết nàng nắm tay người nàng yêu một đời mạnh khỏe hạnh phúc, với chàng mà nói thế là đủ rồi.
Hậu ký ba:
Tân đế đăng cơ, chiếu thư lập quốc Đại Thành cũng chọn ngày dời đô về Trường An, trong một đêm được thông báo đến quan viên các bộ nha thự Kiến Khang, rồi lại được khoái d1ch phát ra ngoài, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã truyền khắp đại giang nam bắc.
Năm Thần Nguyên thứ nhất, ngày mười sáu tháng Năm, cổng nam Chu Tước Môn dẫn vào hoàng cung mở ra, trên quảng trường tứ phương phía trước cửa Thần Nguyên Môn đã được nguyên Đại Tư Mã đổi tên, có kinh quan từ thất phẩm đến dưới tứ phẩm xếp hàng đứng đầy đủ ở đó.
Xương Hòa Môn bên trái mở ra, một hàng quan văn Tưởng Thao, Phùng Vệ mặc triều phục đầu đội vũ quan từ trong cửa đi ra.
Đông Dương Môn bên phải cũng đồng thời mở ra, đám người Cao Dận, Tôn Phóng Chi, Lục Giản Chi, Đới Uyên cũng từ trong cửa đi ra.
Đây là những quan viên Đại Thành trên tứ phẩm, có đến từ Trường An, mấy năm nay vẫn luôn đi theo Lý Mục đông chinh tây chiến, cũng có cựu thần tiền triều. Ngày hôm nay bất luận xuất thân, chỉ xếp hàng theo thứ tự văn võ và cấp bậc, điều này trùng khớp với phương thức tuyển chọn quan chức trong triều đại mới được đồn đại trước đây.
Tiếp theo, một đội Vũ Lâm Quân và một đội Túc Vệ Quân được lựa chọn và tổ chức lại từ sau hai cánh cổng cùng đi đến quảng trường và xếp hàng hai bên lối đi.
Binh lính đầu đội kim khôi, trên người mặc giáp sắt, người nào cũng đ ĩnh đạc uy nghiêm, oai phong lẫm liệt.
Mọi người mặt hướng về Thần Nguyên Môn, vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt không chớp, kính cẩn chờ đợi vị tân đế từ trong cổng bước ra và tuyên bố lên ngôi.
Giờ Thìn, khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng tình cờ chiếu lên mái ngói tráng men của Thần Nguyên Môn, phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ. Thần Nguyên Môn từ từ mở ra hai bên.
Mọi người lập tức quỳ xuống trước cửa. Vô số cặp mắt nhìn vào hai cánh cửa đang mở.
Cánh cửa cuối cùng đã được mở ra hoàn toàn, cao lớn và uy nghiêm.
Đằng sau cửa ra vào, là từng tòa cung điện thâm sâu hơn. Nhưng sau cánh cửa, vị tân đế mà họ chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó, đám người quỳ gối trước nhất Tưởng Thao cùng Cao Dận đã thay đổi phương hướng đồng loạt hướng về một hướng khác một lần nữa quỳ xuống.
Với tiếng xe ngựa ầm ầm phía sau, những quan viên còn lại sửng sốt quay lại, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Thì ra tân đế không ở sau Thần Nguyên Môn mà là ngồi ngự liễn đi tới nơi này.
Cao Hoàn mặc áo giáp sáng như tuyết mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, cùng với Lý Hiệp đi song song cưỡi ngựa dẫn đầu một đội nhân mã phía sau đi theo, đội ngũ tiến lên, phát ra những tiếng bước chân chỉnh tề.
– Bách quan cung nghênh tân quân thánh giá!
Cậu uy phong lẫm liệt, âm thanh phát ra rất hùng hậu, truyền khắp mỗi một góc của quảng trường trước Thần Nguyên Môn.
Mọi người lập tức chuyển hướng, hướng về nơi đó quỳ lạy xuống.
Trên quảng trường, ngoại trừ tiếng ủng xào xạc dưới chân, chỉ còn lại sự im lặng trang nghiêm. Ngự liễn dừng lại. Cao Hoàn lưu loát nhảy xuống ngựa, bước nhanh tiến lên, cùng Lý Hiệp một trái một phải mở cửa xe ra.
Lý Mục từ trong xe bước xuống, xuất hiện ở trước mặt triều thần.
Hắn cổn miện cổn phục, đầu đội huyền biểu chu lý, trước sau là đế vương miện thập nhị lưu, trên người mặc cổn phục đế vương thập nhị chương của nhật nguyệt tinh sơn, dáng vẻ trang nghiêm khí thế phi phàm, thể hiện đầy đủ quyền lực của hoàng đế.
Ngay giây phút hắn xuất hiện, tất cả quan viên đều cúi đầu quỳ lạy, không dám nhìn thẳng vào hắn.
– Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!
Mọi người không hẹn mà cùng đồng thanh hô to, nín thở chờ hắn đi qua đường cấm đi đến Thần Nguyên Môn.
Thế nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng khiến ai nấy cũng đều giật mình đã xảy ra.
Lý Mục cũng không đi thẳng về phía trước mà là xoay người chìa tay về phía thùng xe, nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn, kế đó, cẩn thận đỡ lấy nàng từ trong ngự liễn bước xuống.
Bách quan lại ngẩng lên, bởi vì một màn này sững sờ.
Lạc Thần mặc hậu phục, trên mặt nở nụ cười, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hậu phục trên người nàng dày nặng nhiều tầng, nhưng cũng không che được bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng.
Vị hoàng đế khai quốc của Đại Thành Lý Mục đã nắm tay hoàng hậu của hắn, dưới ánh mắt chú ý của bách quan hai bên, cất bước thong thả đi về phía Thần Nguyên Môn.