Vừa trở lại Cao Phủ, Tiêu Vĩnh Gia phân phó A Cúc thu dọn hành trang của Lạc Thần ngay lập tức.
Lúc Lạc Thần qua thì thấy mẫu thân đang chỉ huy hạ nhân thu dọn đồ đạc của mình.
Sắc mặt của mẹ nhìn tĩnh hơn rất nhiều so với trước khi ra ngoài.
– Mẹ ơi?
Tiêu Vĩnh Gia thấy con gái đến thì nở nụ cười dịu dàng, trấn an:
– Con đừng lo lắng. Không ai có thể ép con xuất giá, giờ con theo mẹ đi Bạch Lộ Châu trước.
Lạc Thần khẽ giật mình, sau đó hiểu ngay. Mẹ có lẽ đã nhận được một lời hứa nào đó từ a cữu, hẳn là muốn trì hoãn việc kết hôn trước.
Nàng chần chừ một lúc:
– Cha thì sao ạ? Chúng ta đi rồi thì cha phải làm sao đây ạ?
Nghe con gái đến giờ phút này vẫn không quên lo lắng cho phụ thân, cơn giận của Tiêu Vĩnh Gia lại bùng lên, căm ghét nói:
– Còn lo cho ông ấy làm gì? Nếu không phải cha con thì mẹ con ta rơi vào hoàn cảnh này hay sao?
Bà hừ lạnh:
– Cha con đã công khai trước công chúng đáp ứng hôn sự này, nhưng không hề nói khi nào sẽ gả con đi. Con cứ đi theo mẹ đến đó trước, mẹ sẽ nghĩ cách khác. Luôn luôn sẽ có cách. Mẹ không tin không làm gì được một võ phu Giang Bắc!
Biết sẽ không phải gả đi ngay lập tức, Lạc Thần thoáng an tâm hơn, Nhưng nghĩ tới hiện trạng rối loạn hiện nay, trong lòng nàng lại bối rối, càng không đành lòng cứ thế bỏ mặt phụ thân mà đi.
Chần chừ một lúc, nhìn sang, lại trông thấy phụ thân đã về tới từ lúc nào rồi, đang lẳng lặng đứng ở trước cửa, thần sắc ảm đạm nhìn mình cùng với mẫu thân, trong mắt tràn ngập sự áy náy.
– Cha ơi!
Nàng gọi lên.
Cao Kiệu còn đang suy nghĩ về màn đối thoại vừa rồi của hai mẹ con, đã như vậy rồi nhưng mà con gái lại vẫn luôn lo lắng cho mình, trong lòng ông càng thêm khổ sở.
– A Di, đều tại cha không tốt, vì sự lỡ lời của mình mà khiến cho con rơi vào tình cảnh như thế này. Mẫu thân con đã cầu xin bệ hạ cho thời gian thư thả, con cứ đi theo mẹ con về Bạch Lộ Châu đi, ở đó một thời gian cũng tốt. Cha không sao đâu. Con cứ yên tâm đi. Chờ ít ngày nữa cha sẽ đi thăm con.
– Cha ơi, con gái không trách cha đâu ạ.
Trong lòng Lạc Thần chua xót, không kìm được, nhào vào lòng ông giống như khi còn bé.
Con gái từ sau khi lớn lên đã không còn thân mật với mình giống như bây giờ nữa. Nhưng lúc này con gái lại như biến thành cô gái nhỏ khi đau lòng thì muốn mình ôm vào lòng. Cao Kiệt mắt nóng lên, ngước nhìn lên, thấy Tiêu Vĩnh Gia đứng ở một bên, thái độ lạnh nhạt, nụ cười lạnh treo bên môi, đè tâm tư hỗn loạn xuống, khẽ khàng vỗ vỗ vào lưng con gái, dịu dàng nói:
– Con đi ra ngoài trước đi, cha muốn nói mấy câu với mẹ con.
Lạc Thần gật đầu, tuy đi nhưng vẫn không thấy yên lòng.
Cao Kiệu đóng cửa lại, đi tới gần Tiêu Vĩnh Gia, đứng ở trước mặt bà. Nhưng mà giữa hai người thật sự lại cách nhau một khoảng cách rất xa.
Tiêu Vĩnh Gia vẫn đứng yên, lạnh lùng nhìn ông.
– A Lệnh, ta có lỗi với nàng và A Di…- Cao Kiệu lặng thinh một chốc, mở miệng nói.
– Ông còn biết mình có lỗi với A Di cơ à? – Tiêu Vĩnh Gia tức giận ngắt lời ông, – Con gái đã có ý trung nhân, sắp bàn chuyện cưới hỏi rồi, nhưng bởi vì ông mà phải bị ép gả cho một võ phu Giang Bắc địa vị thấp kém. Cao Kiệu, nếu lúc ông nói chuyện biết suy nghĩ trước sau thì con gái cũng không đến nỗi lâm vào tình cảnh như thế này!
Cao Kiệu chỉ yên lặng không nói gì.
Cảm xúc của Tiêu Vĩnh Gia dường như bị móc ra, đi đi lại lại trước mặt ông.
– Tôi rất hối hận tại sao lại tin tưởng ông có thể giải quyết được chuyện này. Nếu biết thì không cần ông, tự tôi cũng có cách giải quyết rồi. Bây giờ biến thành như này, đâm lao phải theo lao, tôi thật sự là…
Bà từ giận hóa buồn, giọng bỗng nghẹn lại, nước mắt lại tuôn trào ra.
Cao Kiệu sững sờ.
Hai người thành hôn nhiều năm, nhưng mà hơn nửa cuộc sống vợ chồng không hòa thuận. Trong trí nhớ của Cao Kiệu, ngay cả khi vợ chồng xảy ra tranh cãi, bất kể đúng hay sai thì bà vẫn luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, nào đã từng rơi một giọt nước mặt ở trước mặt mình?
Hôm nay mới có nửa ngày, trước tiên là bà đã khóc ở trước mặt hoàng đế, giờ phút này không ngờ lại đau lòng đến mức này.
Cao Kiều nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của bà, trong lòng ông chậm rãi dâng lên một cảm xúc khó nói nên lời, như có cái gì đó cuồn cuộn.
– A Lệnh…
Ông trầm thấp gọi nhũ danh của thê tử, nhấc cánh tay lên nắm chặt bờ vai của bà, nhẹ nhàng dùng lực, kéo bà vào trong lòng mình. Tiêu Vĩnh Gia cắn chặt răng, thoạt đầu giãy giụa rất mạnh, khuyên tai ngọc hình giọt nước đeo trên d ái tai không ngừng lắc lư theo động tác của bà.
Cao Kiệu không những không buông ra mà ngược lại còn siết cánh tay, ôm chặt thê tử hơn.
Tiêu Vĩnh Gia giãy giụa một lát, như là mất đi sức lực, cơ thể dần dần mềm nhũn, cuối cùng nhắm mắt tựa vào lồ ng ngực ông, hai gò má dán vào ngực ông, không nhúc nhích, chỉ còn nước mắt không ngừng lăn xuống.
Cao Kiệu bị tiếng khóc nghẹn ngào của thê tử trong ngực làm trái tim hỗn loạn, bối rối không biết nên an ủi thế nào, chần chừ một lúc, chỉ đành dùng cách vừa mới an ủi con gái đưa tay lên vỗ nhè nhẹ vào lưng bà.
Tiêu Vĩnh Gia tựa vào ngực ông, lặng lẽ khóc một chốc lát, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, mở mắt ra, đẩy Cao Kiệu ra, quay người đi rút khăn tay ra cúi đầu lau nước mắt trên mặt mình.
Cao Kiệu nhìn theo bóng lưng của bà, trong lòng thoáng dâng một cảm giác mất mát.
Tiêu Vĩnh Gia lau nước mắt xong, hít mũi một cái, xoay người qua.
– Cao Kiệu, ông nghe đây, tôi mặc kệ ông nói gì với người trong thiên hạ, tôi cũng mặc kệ đại cục gì đó, Lý Mục kia rõ ràng là người của Hứa Tiết, hai người đó câu kết với nhau cho nên mới chen vào hôn sự giữa A Di với Giản Chi, châm ngòi quan hệ của chúng ta với Lục gia, để Hứa gia thu lợi từ trong đó. Dù tôi không so đo xuất thân của cậu ta thì cậu ta cũng là người có phẩm tính thấp kém. Nếu như A Di gả cho người như này, cả đời sẽ bị hủy hoại. Bệ hạ đã đáp ứng sẽ không bức hôn, tôi nhất định sẽ nghĩ được biện pháp. Nếu ông dám vì thanh danh của ông mà cưỡng ép gả con gái tôi đi, tôi có thể làm được gì ông biết rồi đấy.
Cao Kiệu chỉ yên lặng không nói gì.
– Sao ông không nói gì? Ông câm rồi à?
– A Lệnh, ta có lời muốn nói với nàng.
Nét mặt Cao Kiệu trở nên nghiêm túc.
– Hứa thị cùng Cao gia ta đúng là luôn luôn có đấu tranh. Chuyện lần này nguyên nhân của nó cũng là lời hứa của ta với Lý Mục ngày hôm đó. Khi đó bởi vì cậu ta cứu Lục lang, ta rất cảm kích cậu ta, cho nên đã ở trước mặt mọi người đưa ra lời hứa hẹn. Bây giờ nghĩ lại, đúng như nàng đã nói, khi đó ta quá chủ quan.
– Thứ Lý Mục muốn chính là câu nói kia của ta.
Cao Kiệu hơi nhíu mày.
– Ta đã phái người điều tra về Lý Mục sau khi vượt sông lúc mười tuổi. Mẫu thân cậu ta Lư thị bây giờ còn đang ở Kinh Khẩu, là một người rất lương thiện, thường hay giúp đỡ người khác. Kinh Khẩu là nơi dân tị nạn phương Bắc cùng sinh sống, dân phong rất dũng mãnh. Bởi vì danh vọng của tổ phụ cậu ta năm xưa mà cậu ta cũng rất có uy tín bên trong dân chúng nơi đó. Nhắc đến tên tuổi cậu ta không ai không biết. Cậu ta ở nơi đó kết giao với rất nhiều huynh đệ sinh tử chi giao. Mà cậu ta trước đây từng trải qua trong quân đội, ngoài bởi vì có quân công rõ rệt nên được đề bạt nhanh hơn người thường ra thì có quan hệ tốt với cậu ta chính là Dương Tuyên. Ta đã điều tra, lúc ấy tuy Lý Mục là một trong những Biệt Bộ Tư mã trẻ tuổi nhất trong quân phủ của Hứa Tiết, nhưng mà trước khi chuyện này xảy ra, Hứa Tiết chưa từng có sự để tâm đặc biệt với cậu ta cả. Ta đã tỉ mỉ hỏi Dương Tuyên. Ngày ấy khao quân, hắn là người đầu tiên biết được Lý Mục muốn cần thân với Cao gia ta. Sau khi biết được hắn thấy rất không ổn, đã khuyên Lý Mục thu lại ý nghĩ này đi. Nhưng mà Lý Mục nhất quyết không nghe. Hắn đành phải đi tìm Hứa Tiết, bẩm báo lại việc này cho ông ta.
– Theo như Dương Tuyên nói, Hứa Tiết thoạt đầu rất tức giận, nói là Lý Mục hai lòng, muốn đầu nhập vào Cao gia ta. Nhưng rất nhanh ông ta lại đổi ý, để cậu ta yêu cầu mong muốn cầu hôn với ta. Sau đó thì như nàng đã biết, theo sự khuyến khích của Hứa Tiết, sự việc đã đi đến bước không thể cứu vãn, biến thành tình trạng của ngày hôm nay.
Cao Kiệu rơi vào trầm tư.
Tiêu Vĩnh Gia có chút bất ngờ, nhìn trượng phu, chờ ông nói tiếp.
Cao Kiệu đi lại trong phòng một lát, dừng lại.
– A Lệnh, nếu như lời Dương Tuyên nói là thật, thì hiển nhiên nguyên nhân Lý Mục cầu thân cũng không phải là do mưu đồ của Hứa Tiết thúc đẩy như suy nghĩ của nàng. Nếu ta đoán không sai, mà nó giống như Lý Mục lợi dụng tranh chấp giữa Hứa Tiết cùng với hai nhà Cao Lục ta, từng bước đạt được mục đích cầu thân mà nó vốn dĩ nhìn như là không thể.
Tiêu Vĩnh Gia kinh ngạc.
– Vì sao cậu ta lại trăm phương ngàn kế nhất định phải làm con rể Cao gia ta? Không phải là muốn bám đùi ông để leo lên à?
Cao Kiệu lắc đầu.
– Không giống! Dù là cậu ta bất mãn Hứa Tiết muốn đầu nhập vào ta, có ân tình của cậu ta với Cao gia, cậu ta hoàn toàn không cần dùng phương thức đắc tội với ta và nàng để cầu lấy tiền đồ. Từ những hành động của cậu ta cho thấy cậu ta tuyệt đối không phải là một kẻ ngu ngốc như thế.
– Vậy thì rốt cuộc là cậu ta vì sao lại làm thế?
Tiêu Vĩnh Gia hoàn toàn mù mịt.
Cao Kiệu thở dài:
– Nếu nói cậu ta yêu thích A Di đến mức không cưới nó thì không thể lại càng hoang đường. Cho nên mấy ngày này ta nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Nhưng người này tâm cơ thâm trầm, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, điểm này có thể khẳng định.
Tiêu Vĩnh Gia chau mày, day day huyệt Thái Dương đau nhức của mình:
– Thôi thôi, mặc kệ Lý Mục này có mưu tính gì, dù sao thì cậu ta đừng mơ mà lấy được con gái của tôi!
Cao Kiệu nói:
– Cuộc thi tài hôm nay, vốn ta đã nghĩ Lục Giản Chi sẽ thắng chắc rồi. Giản Chi thắng, vậy thì sự việc sẽ qua, nhưng không ngờ lại có kết quả thế kia, đúng là ý trời trêu người.
Ông lắc đầu, nhìn thê tử:
– Ta biết nàng rất yêu thương A Di. Nếu nàng đã nhận được sự bảo đảm của hoàng đế rồi, nàng cứ mang A Di đi Bạch Lộ Châu tránh mấy ngày cũng tốt. Trong thời gian này để ta nghĩ xem còn có cách nào cứu vãn được không. Hoặc là chí ít tìm hiểu rõ ý đồ cầu cưới của Lý Mục. Bằng không, ta làm sao mà yên tâm gả con gái ta đi được?
Ánh mắt ông nhìn thê tử dần dần toát lên sự dịu dàng.
– Hôm nay cũng muộn rồi, giày vò cả một ngày, nàng cùng A Di hẳn đều rất mệt mỏi. Qua bên kia cũng không cần phải gấp gáp, tối nay cứ ở lại nhà một tối đi. Ngày mai ta sẽ đưa hai mẹ con đi.
Tiêu Vĩnh Gia gần như không nhớ nổi lần cuối cùng trượng phu mình nói chuyện với mình một cách dịu dàng như vậy là khi nào. Đột nhiên nghe ông dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, dường như có một dòng nước ấm tinh tế yên lặng từ trong lòng tuôn ra, chậm rãi chậm rãi truyền đến mỗi một bộ phận trên người bà.
Bà kinh ngạc nhìn ông, không nói lời nào.
Cao Kiệu nhìn đống đồ đạc vừa mới thu dọn được một nửa kia, khẽ ho một tiếng, dò hỏi:
– Vậy quyết định thế nhé? Ta gọi A Cúc đến nhé?
Ông nhìn thê tử, thấy bà không lên tiếng, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quay người rồi đi.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn theo bóng lưng rời đi của Cao Kiệu, bước chân ngập ngừng, vừa bước nửa bước rồi lại dừng lại.
Bà cắn cắn môi, trên nét mặt là sự mất mát rất mờ nhạt.