Vài ngày sau, Tôn Phóng Chi tới bẩm báo, hắn dẫn người đuổi theo đoàn người nữ thiên sư chạy trốn về tổng đàn Thiên Sư Giáo tại Ngô quận, đối phương trốn đến bờ sông, thấy không còn đường thoát, hai tỷ đệ đã nhảy xuống sông rồi.
Thiệu Phụng Chi kia khi ấy đã bị thương, nữ thiên sư lại là một nữ lưu, đúng lúc ấy nước sông dâng lên cao, hắn dẫn người đi tìm ở hạ du rất lâu nhưng không tìm được thi thể, chắc là người đã chết đuối theo dòng chảy trôi về cửa biển rồi, nên quay về báo tin.
Mà kinh biến vào đêm nguyên tiêu cũng lan truyền khắp toàn bộ trấn Kinh Khẩu.
May mà đêm đó ngay sau khi xảy ra trận hỏa hoạn, người của Kinh Khẩu lệnh đã tới kịp thời, toàn lực dập tắt lửa cho nên không có ai bị thiệt mạng, chỉ có mười mấy người bị chặn trong miếu không ra được là bị thương, sau khi được cứu chữa thì đều không có gì đáng ngại nữa, hiện giờ đang dần hồi phục.
Nhân chúng Thiên Sư giáo rất bất mãn với việc bị đuổi đi, cho nên đã nhân lễ nguyên tiêu mà phóng hỏa, muốn mưu hại vợ chồng Lý Mục, tin tức này đã được lan truyền nhanh chóng. Thiên Sư Giáo ở Kinh Khẩu đã hoàn toàn biến thành chuột chạy qua đường, ai cũng xua đuổi, từ đây khó có chốn dung thân.
Không chỉ có như thế, sau khi học được một bài học, người dân ở thôn trấn đã tự thành lập dân đoàn dưới sự tổ chức của Tưởng Thao, ngày ngày phân chia ca đi tuần tra, ngày đêm không ngừng, kiểm tra từng người lạ mặt, duy trì trị an địa phương, để đảm bảo rằng những điều tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Trong mấy ngày đầu xảy ra chuyện, Lạc Thần vẫn còn bị sốc, ban ngày ban mặt cũng chỉ ở ru rú trong phòng, không bước ra ngoài nửa bước.
Lý Mục luôn kiên nhẫn bầu bạn bên nàng, tới buổi tối, khi ngủ thì ôm nàng vào trong ngực, chỉ thiếu mỗi chuyện tự mình bế nàng đi nhà xí thôi, cực kỳ chăm sóc, che chở và nâng niu. Qua vài ngày như thế, cảm xúc căng chặt của Lạc Thần đã dần dần ổn định.
Tuy rằng vẫn không thể tưởng tượng được làm thế nào mình dám nắm chặt bàn tay bị cắt đứt đang cầm kiếm và tự tay giết một người, nhưng bóng ma của đêm hôm đó để lại cho nàng quá lớn, bởi vì có Lý Mục ở bên chăm sóc, theo thời gian trôi qua, nó dần dần cũng bị tiêu trừ.
Nàng tự nói với chính mình, Lý Mục chính là như vậy đấy.
Tuy rằng hắn ở trước mặt nàng một chữ cũng không nhắc tới, nàng cũng không hỏi, nhưng nàng đoán, những gì hắn đã từng trải qua nhất định còn hung tàn và đáng sợ hơn gấp rất nhiều lần so với đêm đó.
Hắn đã quen với điều đó rồi, nàng cũng chỉ có thể học, rồi dần dần tiếp nhận nó.
Chỉ nghĩ đến thôi, nàng vẫn thấy buồn nôn, ngay cả thịt cũng không thể ăn vào, đã mấy ngày liên tiếp ăn chay rồi.
Những ngày như thế này, dần trở lại nhịp sống ban đầu.
Chỉ chớp mắt, nguyên tiêu qua đi, cuối tháng đã tới.
Ngày hôm nay, là ngày chúc thọ lão mẫu của Kinh Khẩu lệnh.
Phu nhân của Kinh Khẩu lệnh đã đích thân tới nhà đưa thiếp mời, tha thiết mong Lạc Thần cùng Lư thị sẽ đến tham dự.
Kinh Khẩu lệnh chức quan tuy rằng nhỏ nhưng mà quan hệ với Lý Mục rất tốt, làm việc cũng luôn phối hợp hết mình, mặt mũi này bất kể thế nào cũng phải cho. Ngày hôm nay, Lạc Thần ăn mặc trang điểm xong, cùng với A Đình đỡ Lư thị bước lên xe, dưới sự hộ tống của Lý Mục đi tới phủ đệ của Kinh Khẩu lệnh.
Gia chủ mở tiệc rất lớn, cực kỳ náo nhiệt.
Buổi tiệc phân chia chiếu tiệc nam và nữ. Lạc Thần với Lư thị dĩ nhiên ngồi vị trí quan trọng ở chiếu tiệc nữ.
Trong bữa tiệc, nàng gặp Tạ Tam Nương đã nhiều ngày không gặp.
Tạ Tam Nương nhìn khá gầy ốm nhưng tinh thần lại rất tốt. Tửu lầu của cô ấy là nơi cung cấp thức ăn và rượu cho bữa tiệc chúc thọ ngày hôm nay, cho nên cô ấy rất bận rộn, nhưng vẫn tranh thủ đến chào hỏi Lư thị, cũng trò chuyện vài câu với Lạc Thần, gọi nàng là “a tẩu”.
Lúc mà Tạ Tam Nương rời đi, Thẩm thị lặng lẽ nói cho Lạc Thần biết rằng Tôn Phóng Chi vẫn luôn quan tâm đ ến Tạ Tam Nương, thời gian trước còn nhờ chị ấy đến thăm dò ý tứ của Tam Nương, đồng thời cũng tự mình đi hỏi, nghe ý tứ của Tam Nương thì cô ấy đã không còn thẳng thắn cự tuyệt như lúc trước nữa
Nói không chừng một thời gian sau hai người họ thật sự sẽ đến với nhau.
Lúc Thẩm thị nói những lời này còn mỉm cười vui vẻ.
Lạc Thần nghe xong, tâm tình cũng trở nên tốt hơn một cách khó hiểu. Chỉ là lại nghĩ, từ lúc qua nguyên tiêu đến nay, ngoài mấy đêm đầu tiên Lý Mục vẫn luôn ôm nàng ngủ ra thì thời gian gần đây tình trạng của hai người lại quay trở về như lúc ban đầu.
Tuy rằng hắn ngủ cực kỳ cảnh giác, mỗi lần chỉ cần nàng trở người hoặc là hơi ho hắng một tiếng thôi thì hắn sẽ tỉnh giấc ngay, kiểm tra chăn có bị nàng đá đi không, hoặc là lấy nước cho nàng, chăm sóc rất tận tình chu đáo.
Nhưng chỉ thế mà thôi!
Thực ra, kể cả những đêm hắn ôm nàng ngủ, hắn cũng chỉ ôm nàng thôi, không có gì khác!
Cái hôm trước khi rời khỏi Kiến Khang, mẫu thân có dặn dò nàng, muốn nàng cùng hắn viên phòng. Sắp cuối tháng rồi, chẳng mấy chốc nữa Lý Mục sẽ không ở nhà nữa.
Đã nhiều ngày, ngay cả A Cúc cũng có vẻ như sốt hết cả ruột, rất nhiều lần nói bóng nói gió mà hỏi chuyện này giữa nàng và Lý Mục, làm cho nàng hổ thẹn cực kỳ, đồng thời cũng buồn bực, quả thực khó có thể mở miệng.
Lòng tin vào bản thân càng ngày càng xuống dốc không phanh.
Nhìn hắn như vậy, lẽ nào muốn Cao Lạc Thần nàng phải chủ động yêu cầu hắn làm chuyện thân mật giữa phu thê với mình ư?
Điều này tuyệt đối là không thể. Thà giết nàng đi còn hơn!
Nàng cảm thấy phiền muộn nhưng lại không có ai để tâm sự, vì có quá nhiều người đến chúc rượu nàng nên mới chỉ ăn được vài miếng thì đã chếnh choáng say, Kinh Khẩu lệnh phu nhân bèn đưa nàng đến hậu phòng để nghỉ tạm.
Lạc Thần nghỉ ngơi một lúc, men say cũng đã qua đi, nghĩ Lư thị còn ở đằng trước, mình không thể không đi ra được, vì thế lại chỉnh trang lại y phục đầu tóc, cùng thị nữ đi về hướng buổi tiệc.
Lúc đi qua hành lang, bên tiệc nam truyền đến những tiếng ồn ào náo nhiệt, Lạc Thần bước nhanh hơn, đang sắp đi qua chợt nghe thấy một giọng nói thoáng như là giọng của Tôn Phóng Chi, có vẻ như đã khá say nên giọng điệu líu cả lưỡi lại.
Nghe anh ta oang oang:
– ….Các ngươi chắc chưa từng được thấy phụ nữ đất Thục đâu nhể, người nào cũng rất trắng, tính tình lại đa tình. Sau khi Ba quận đánh thắng trận, huynh đệ bọn ta vào thành, trên đường vào thành có biết bao nhiêu là phụ nữ ra đường đón chào, người nào cũng như muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống huynh đệ bọn ta ấy. Phụ nữ Ba quận rất thích dáng vẻ uy vũ của huynh đệ bọn ta nhé, không cần tiền cũng muốn ngủ với bọn ta. Một thủ lĩnh địa phương thậm chí đã gửi một người phụ nữ đến cho Lý Đô đốc nữa, nghe nói cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, lại có tài nghệ, rất được yêu mến, là một mỹ nhân mà ai cũng muốn kết hôn ở địa phương. Nghe nói người đẹp đó rất ngưỡng mộ uy danh của tướng quân, chính cô ấy đã cầu xin thủ lĩnh cho cơ hội này. Lý đại đô đốc của chúng ta là một vị anh hùng như thế, sau trận chiến thắng kia, bên cạnh làm sao mà không thể có mỹ nhân nổi trống trợ hứng được…
Anh ta cười hà hà.
Xung quanh vang lên tiếng tặc lưỡi ghen tị.
Có người lại gào lên:
– Này Phóng Chi huynh, huynh nói rõ ràng rành mạch thế, sao không nói mình đi? Ở đó huynh có kết thân với cô em gái nào không?
Vì vậy bốn phía ồn ào lên.
– Tôi nào dám chứ!
Giọng nói của Tôn Phóng Chi vang lên, cực kỳ đắc ý.
– Tôi là người sắp cưới vợ rồi. Nếu để người ta biết tôi dính đào hoa bên ngoài, thì nào dám gả cho tôi nữa?
Có một tràng cười phá lên, sau đó là những tiếng la ó.
Dư vị say rượu vừa rồi vào lúc này đã hóa thành lửa giận, đang trào dâng lên không ngừng. Lạc Thần ngẩng cao đầu phất tay áo đi qua hành lang.
…..
Đến tối, Lý Mục trở về nhà.
Gần đây chỉ cần không có việc gì, hắn đều trở về rất sớm. Hôm nay cũng không muộn, đi vào, nhìn thấy thấy Lạc Thần đã nằm ở trên giường lưng quay vào trong.
Hắn tiến vào, nàng cũng vẫn không nhúc nhích, như đang ngủ rồi.
Điều này có chút khác biệt so với việc gần đây nàng luôn đợi hắn trở về cùng ngủ với hắn. Hắn cho rằng do hôm nay nàng đi dự tiệc về nên bị mệt, cũng không nghĩ nhiều, liền nhẹ nhàng đi vào, vào phòng tắm tắm rửa một chút rồi đi ra, lên giường nằm xuống bên cạnh nàng.
Nhắm mắt một lát, hắn lại mở mắt ra, ánh mắt rơi vào tấm lưng thanh mảnh của cô gái bên cạnh, dần dần trở nên thất thần.
Đêm hôm đó, đối mặt với sát thủ Thiên sư giáo mất nhân tính, nàng mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng hắn không bao giờ tưởng tượng được chính là, ngay khi đệ tử Thiên sư giáo kia bò dậy muốn đâm lén hắn, người bảo vệ hắn lại chính là nàng.
Nàng đâm một kiếm vào giữa lưng đệ tử Thiên sư giáo, kiếm đâm xuyên qua ngực, sau đó siết chặt bàn tay cầm kiếm đã bị chặt đứt, đứng đó sắc mặt trắng bệch nhắm mắt lại, cảnh tượng đó đến nay mỗi khi nhớ lại hắn vẫn thấy chấn động và xúc động như cũ.
Ban đầu, con gái Cao thị ở trong trí nhớ của hắn là một cô bé xinh đẹp và thiện lương.
Về sau, lúc nàng một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, sự dịu dàng và thấu hiểu của nàng vẫn tác động đến hắn vô cùng sâu sắc.
Đêm hôm đó, dẫu cho hắn bởi vì nàng mà chôn vùi chí khí cả đời, vì nàng mà hận xuống hoàng tuyền, nhưng vẫn khiến hắn vĩnh viễn không thể quên được nàng.
Mà hiện giờ, nàng ở trước mặt hắn vẫn chỉ là một cô gái trẻ không rành thế sự.
Hắn biết nàng ngây thơ, nũng nịu, đáng yêu vô cớ, đủ loại của nàng luôn có thể vô tình khơi dậy lòng thương xót của hắn dành cho nàng, khiến cho hắn không thể nhớ đến ly rượu độc mà kiếp trước nàng tự tay đưa cho hắn, hắn chỉ biết tự nhủ rằng nàng cũng là một người đáng thương bị người khác lợi dụng, hắn muốn bằng mọi cách bảo vệ nàng ở trong kiếp này, để nàng không phải sợ hãi điều gì.
Nhưng mà hắn cũng không biết rằng, trong con người nàng vào thời điểm như vậy lại có thể bộc phát dũng khí như thế.
Đau lòng, áy náy, tự trách, còn có sự kinh ngạc mà nàng mang đến cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, nỗi lòng của Lý Mục luôn quanh quẩn bởi những suy nghĩ đó.
Càng chết người chính là, hắn phát hiện d*c vọng chiếm hữu của mình đối với nàng dường như càng lúc càng mãnh liệt hơn. Nhưng mà ngược lại đối với hắn, dường như nàng vẫn chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối chứ không hề có ý nghĩ gì khác, lúc hắn ôm nàng, nàng luôn mau chóng ngủ thiếp đi, còn ngủ rất ngon lành…
Lúc hắn nhìn đăm đắm vào bóng lưng của nàng, chợt thấy nàng đang ngủ nhấc chân lên, có vẻ như là thấy nóng mà đá chăn ra.
Một đoạn cẳng chân trắng mịn nõ nà lộ ra ngoài đè lên trên chăn.
Lý Mục không dám nhìn lâu hơn, ngồi dậy, nhẹ nhàng nâng chân nàng lên thả vào trong chăn.
Chưa tới một lát, nàng lại lần nữa đá chân lên, chăn lại bị đá ra.
Lý Mục lại lần nữa dém chăn cho nàng.
Không nghĩ tới, lần thứ ba nàng lại đá chăn.
Lý Mục bắt đầu cảm thấy không đúng, ghé lại gần nàng hơn một chút, thấy nàng tuy rằng nhắm mắt nhưng hàng mi hơi rung rung, biết nàng đã tỉnh rồi, bèn dém chăn tiếp cho nàng, vừa dém lại vừa nói:
– Nàng sao thế? Đang ngủ ngon lại cứ đá chăn lung tung.
– Ai thèm huynh đắp chăn cho tôi? Huynh đi xuống, ra chỗ cũ ngủ đi.
Lý Mục không hiểu gì cả:
– A Di, nàng sao thế?
– Không cho phép gọi tôi là A Di!
Lạc Thần chau mày, chỉ vào chiếc sập bên kia:
– Huynh đi xuống đi.
Lý Mục cười, đưa tay ra với nàng:
– Chuyện gì làm nàng tức giận thế? Lại đây nói cho ta biết đi.
Thấy hắn có vẻ như muốn ôm mình, Lạc Thần càng giận, hất tay hắn ra, ngồi phắt dậy xuống giường, đi đến chiếc tủ đựng ga trải giường, mở nó ra, lấy ra một chiếc ga trải giường và ném nó lên chiếc sập.
– Huynh có ngủ hay không? Huynh không ngủ thì nhường cho huynh đấy, tôi ngủ ở đây. – Nàng giả bộ muốn đi lên đó.
– Được, được, ta ngủ, ta đi ngủ…
Lý Mục cười khổ, lắc đầu, xuống giường đi về chỗ chiếc sập kia.
Lạc Thần lạnh mặt bò trở lại giường, kéo màn xuống, trùm chăn kín người.
Lý Mục quay đầu nhìn bóng dáng lờ mờ của nàng nằm ở trong màn, chần chừ một chút hỏi:
- A Di ơi, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Lạc Thần nhắm mắt, không thèm để ý tới hắn.
Một lát sau, nghe được những tiếng sột soạt, hắn thật sự nằm xuống chiếc sập kia.
Trong phòng an tĩnh, trong lòng nàng lại bất giác thấy trống trải vô cùng, không kìm nén được chua xót trong lòng, chỉ muốn khóc.
Nàng trở mình, nằm úp xuống, chôn mặt vào trong gối.
Một lát sau, nghe bên ngoài màn có tiếng bước chân, tiếp theo, móc màn khẽ rung lên, màn được vén ra, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc rối bời tán loạn sau lưng nàng.
– A Di ơi…
Cùng với tiếng gọi dịu dàng của hắn, Lạc Thần giống như một đứa trẻ được Lý Mục ôm lên.
Hắn cũng thuận thế mà cùng nằm xuống mặt đối mặt với nàng.
Lạc Thần nhắm mắt lại, ra sức giãy giụa, lại bị hắn ôm chặt lấy, nào có giãy ra được.
Đột nhiên, nàng cảm thấy đầu gối mình như bị thứ gì đó hơi cứng chọc vào, nghe thấy hắn hít hà lên một tiếng đau đớn, nàng giật nảy mình, vội mở mắt ra, chỉ thấy hắn mày nhăn lại, ánh mắt u ám nhìn mình rất chăm chú, nhất thời cũng không biết là chuyện gì, khựng lại một chút, lại giãy giụa tiếp.
Đêm xuân se lạnh, Lý Mục lại bị Lạc Thần ôm ở trong ngực ép cho mồ hôi đầy trán, cuối cùng không nhịn được nữa, lật người một cái đè nàng xuống dưới.
Để phòng ngừa hai chân nàng lộn xộn đá vào mình, đầu gối của hắn chặn lấy chân nàng, bấy giờ mới cắn răng nói:
– Tối nay rốt cuộc nàng bị sao vậy? Ta vừa về là gây gổ với ta?
Lạc Thần nhìn hắn một lát, cuối cùng không nhịn được giận nói:
– Mỹ nhân Ba quận nhảy múa rất đẹp đúng không? Huynh đi tìm họ đi, lo cho tôi làm gì?
Nàng giận hờn nói, uất ức trong lòng trào dâng, mắt đỏ hoe lên, nước mắt chực như rơi xuống.