Tưởng Thao quay đầu thấy Lạc Thần bỗng nhiên đi vào thì ngẩn người, sau đó đứng lên đón.
Lạc Thần thấy Lý Mục cũng quay đầu nhìn về phía mình, lúc này mới phát giác ra sự thất thố của mình, chẳng những nghe lén, còn thiếu kiên nhẫn, không khỏi xấu hổ mặt hơi đỏ lên. Nhưng mà bản thân đã xuất hiện rồi, dưới sự chú ý của hai người tiếp tục đi đến.
– Hồ tỳ bà vốn đến từ Tây Vực, khác với tỳ bà gáy thẳng. Hồ tỳ bà với sáu pha mười tám phím đàn tuy càng hiếm thấy nhưng muội cũng có biết một chút ít. Trong cung từng có một vị nhạc sư Quy Tư, giỏi về hồ tỳ bà, kỹ năng rất cao siêu, mẫu thân muội rất hâm mộ, còn từng mời ông ấy đến nhà dạy cho muội. Nếu hai huynh tin tưởng muội thì để muội đi thử chỉnh âm và sửa tỳ bà xem sao.
Tưởng Thao lộ vẻ mừng rỡ, gật đầu thật mạnh, tán thưởng:
– Từng nghe nói phu nhân có tài danh, quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu thật sự là sửa được di vật của thê tử Hầu Định, vậy thì chuyến đi này sẽ chắc chắn thành công rồi.
Y quay sang Lý Mục.
– Kính Thần, đệ nghĩ thế nào?
Lạc Thần cũng nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh.
Không ngờ hắn lại nói:
– Không cần đâu, đây chỉ là điều thứ yếu. Chẳng qua là Hầu Ly quá lo lắng, cái gì cũng muốn thử trong lúc tuyệt vọng mà thôi. Chuyến này cứ để ta đi, huynh an tâm ở lại là được.
Tưởng Thao ngớ người nhìn Lý Mục.
Lạc Thần cũng rất thất vọng.
Vừa rồi nàng chỉ nói “biết một chút”, “thử chỉnh âm”, thực ra là rất tin tưởng vào tài nghệ của mình. Bị hắn cự tuyệt như thế thì giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, trong lòng vẫn không cam lòng, nàng chần chừ một chút nói tiếp:
– Vừa rồi muội không có nói toàn bộ. Muội hiểu rõ âm luật Hồ tỳ bà, nếu để muội thử chắc chắn sẽ làm được. Huynh hãy yên tâm, muội sẽ không làm hỏng chuyện của huynh đâu.
Nàng ra sức nhấn mạnh.
Lý Mục không nói gì, chỉ đứng lên rời khỏi chỗ ngồi đi đến bên nàng, nhận lấy hộp thức ăn trong tay nàng mở ra, nhìn vào đó rồi mỉm cười:
– Lúc về còn chưa ăn uống gì, thật sự là đói quá. Nàng thật là chu đáo.
– Muội…
– Phía trước không có đèn, lỡ đâu không thấy đường mà ngã thì sao. Lần tới nàng không cần phải đi đưa nữa, cứ kêu người hầu đi là được.
Lý Mục nhìn nàng.
– Nàng đi về trước được không? Chỗ ta còn có chút việc nữa
Giọng điệu của hắn rất dịu dàng.
Nhưng rõ ràng là đang hạ lệnh đuổi khách.
Lạc Thần càng thất vọng hơn.
Nhìn phản ứng của Tưởng Thao, rõ ràng là rất tin tưởng mình, hơn nữa cũng rất tán đồng. Thế mà hắn lại cự tuyệt không chút suy nghĩ.
Nàng nhìn Tưởng Thao, thấy y cũng mang dáng vẻ không giúp được gì cả, vì thế không chần chừ nữa đành phải rầu rĩ rời đi.
…
Lý Mục giờ Hợi về phòng.
Lạc Thần đã lên giường từ sớm nhưng không ngủ, kéo cửa màn sang hai bên, nhét chiếc gối vào sau lưng ngồi dựa ở đầu giường đọc sách dưới ánh nến. Thấy hắn quay về cũng không ra đón, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn một cái rồi cúi xuống tiếp tục lật quyển sách trong tay.
Lý Mục yên lặng tự đi tắm, thay quần áo xong đi ra đứng ở đó, nhìn về phía Lạc Thần có vẻ như do dự một chtú, cuối cùng đi tới nhẹ giọng nói:
– A Di, nếu như nàng không thấy tiện thì ta sẽ đi sang phòng khác ngủ.
Đêm đó hắn nói, nàng có thể chọn theo ý muốn của mình. Lúc ấy Lạc Thần chưa kịp trả lời hắn thì đã bị bầy thú binh của Hầu Ly tấn công, mấy ngày nay lại nhiều chuyện phát sinh, hắn bận rộn liên tiếp, hắn không ép hỏi nàng, nàng càng không chủ động nhắc đến.
Lý Mục nói xong, đợi một lát, thấy nàng làm như không nghe thấy thì khẽ hắng giọng, nói:
– Đèn mờ lắm, nàng đi ngủ sớm đi kẻo lại ảnh hưởng đến mắt.
Nói xong chuẩn bị đi ra cửa.
– Muội có nói là không cho huynh ngủ ở đây à?
Lạc Thần chợt mở miệng.
– Đây vốn là chỗ của huynh. Cứ làm như là muội đuổi huynh đi ấy.
Nàng trách một tiếng, rút chiếc gối dựa lưng ra đặt về đầu giường, buông quyển sách nằm xuống, xoay người vào trong.
Một lát sau, hắn thả màn xuống lên giường, nằm ở bên ngoài.
Lạc Thần nhắm mắt, nằm yên không nhúc nhích.
Ban đầu hắn cũng không nói chuyện.
Một lát sau, nghe hắn nói:
– Cơm chiều ngon lắm. Ta ăn ba bát liền. Cảm ơn nàng.
– Không phải muội làm. Huynh đi mà cảm ơn đầu bếp ấy.
Lạc Thầnh lạnh nhạt nói.
Hắn khựng lại.
– A Di, lúc trở về ta muốn đi gặp nàng trước, nhưng mà lại có hết chuyện này đến chuyện khác…
– Muội không phải đứa trẻ ba tuổi, cần huynh gặp làm gì.
Lại bị nàng nói móc thêm câu nữa
Hắn lặng thinh một lát, rốt cuộc nói:
– A Di, không phải ta không tin nàng. Chuyến đi này ta không sợ, nhưng mà Hầu Định thái độ ba phải, mập mờ. Ta không muốn nàng đi theo ta rồi gặp nguy hiểm.
Tối nay sau khi từ tiền đường trở về, tâm tình Lạc Thần rất không tốt, nghĩ đến giọng điệu và thái độ lúc đó của hắn đối với mình, càng nghĩ càng thấy bực bội. Cuối cùng nghe hắn giải thích với mình như thế, hờn dỗi mới thoáng tan đi một chút.
Nàng không nói gì, nhắm mắt lại.
Nàng chợt nhớ trước đây có một lần mình đã hỏi A Cúc nguyên nhân cha mẹ bất hòa, bà ấy không nói gì chỉ thở dài, than rằng đàn ông trong thiên hạ không người nào không thích phụ nữ khuất phục trước mình. Trưởng công chúa ở trước mặt tướng công nếu như chịu buông thái độ xuống, tướng công làm sao mà không đáp ứng, thế là trong lòng khẽ động. Do dự một lát, nàng thực sự không thể kìm nén được sự háo hức trong lòng muốn tham gia vào công việc của anh ấy thay vì luôn bị loại trừ, vì vậy nàng hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm, quay người lại, mặt hướng về hắn, nhỏ nhẹ nói:
– Muội không sợ. Những gì huynh nói với Tưởng nhị huynh, muội ở bên ngoài đều nghe thấy. Nếu như huynh xác định chuyến đi này nhất định thành công, muội chỉ muốn đóng góp một chút tài mọn thôi. Còn nếu bởi vì chuyến đi này của huynh có nguy hiểm, muội càng muốn đi cùng huynh. Nếu đúng như Hầu Ly nói chúng ta có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, vậy là hắn đã nợ chúng ta một ân tình rồi.
– Muội biết huynh không sợ. Nhưng mà nếu như muội có thể giúp chút sức mọn cho huynh, muội cũng muốn làm hết sức mình.
– Lang quân ơi, muội thật sự muốn giúp huynh. Huynh đồng ý đi, được không?
Nàng dịch lại gần hắn hơn một chút, chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay khều nhẹ góc tay áo của hắn, kéo kéo.
Hai người trán kề trán, khoảng cách ở giữa chỉ bằng một nửa khuỷu tay, hơi thở ấm nóng, có thể nghe được của nhau.
Đôi mắt đẹp của Lạc Thần nhìn hắn chăm chú, trong đó tràn đầy cầu xin và chờ đợi.
Hai người nhìn nhau một lát.
Đôi mắt hắn không chớp mắt, nơi giữa lông mày dần dần trở nên mềm mại dịu dàng. Rơi vào trong mắt Lạc Thần, không khỏi giật mình nhảy cẫng lên, trong lòng nàng không khỏi bắt đầu nhảy nhót.
Ngay khi nàng cho rằng hắn sẽ đồng ý, ai ngờ hắn lại nói:
– A Di, nàng không thể đi theo ta được. Đây là chuyện của đàn ông, ta không muốn nàng bị cuốn vào trong đó.
Giọng điệu rất kiên quyết.
Lạc Thần nghe ra được ý không cho phép bàn bạc gì nữa.
– Ngoan, nghe lời…
Như bắt gặp ánh mắt đang nhanh chóng ảm đạm xuống của nàng, hắn lại thấp giọng dỗ dành, kề mặt lại gần.
Như là muốn hôn nàng.
Lạc Thần ngay lập tức quay mặt lại, rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, mũi chân đá văng cái chân của hắn vừa rồi không cẩn thận đụng vào chân mình.
– Thôi. Lần sau dù huynh có cầu xin muội cũng không thèm đi đâu.
Nàng quay người, đưa lưng về phía hắn.
Nàng như nghe được tiếng cười khổ của hắn.
Lạc Thần lại đợi rất lâu.
Khi mà dầu trong bụng đèn dần cạn, ngọn đèn càng lúc càng mờ, rồi chợt tắt. Căn phòng chìm trong bóng tối cũng không nghe được tiếng hắn nói chuyện gì nữa
Nàng lén lút quay mặt lại.
Trong mông lung, bóng dáng người đàn ông nằm bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Hắn như đã ngủ rồi.
….
Ngày hôm sau, lại là một ngày khác như thường lệ.
Lý Mục sáng sớm đã đi rồi.
Hắn là một người bận rộn.
Dẫu sao lúc vừa tới nơi này, với danh nghĩa là Thứ sử nhưng thực ra không khác gì đi khai hoang. Nói rằng có rất nhiều việc bề bộn đang chờ hắn xử lý cũng không hề khoa trương.
Lạc Thần cũng không muốn hắn cứ mãi ở bên mình.
Dù sao thì ban ngày nàng cũng không có việc gì để làm. Bất kể là nàng cuối cùng quyết định đi theo hắn hay là từ bỏ hắn, chờ Cao Hoàn vết thương khỏi rồi, cậu ta chắc sẽ đưa nàng về.
Tuy trong lòng Lạc Thần biết rõ nơi này chẳng qua chỉ là nơi ở tạm thời của mình, nhưng nàng vẫn muốn thu dọn nơi này tốt hơn một chút.
Nàng gọi tất cả những người hầu và người giúp việc không có việc gì làm đến, cùng nhau dọn đẹp viện tử mà lúc vừa đến đã bị cảnh tượng hoang tàn làm cho khiếp sợ kia. Tất cả cỏ dại đã được nhổ sạch, dùng đá cuội lát lại con đường đi, lại lấy viên đá có hình dạng phù hợp ở bên ngoài chèn vào bệ đá bị gãy ở đình hóng gió, những viên đá phẳng còn lại được đặt trong không gian mở sau khi làm sạch cỏ dại, vừa hay dùng làm bàn đá ghế đá. Nhóm vú già thị nữ những lúc rảnh rỗi có thể ngồi ở đó vừa hóng mát vừa thêu thùa may vá.
Mà bụi trúc khô kia Lạc Thần cho người để lại, không cần phải chặt đi.
Sau khi viện tử được dọn dẹp chỉnh tề xong, khóm trúc khô nửa vàng nửa xanh ở góc tường được cắt tỉa một chút, không những không có vẻ hoang tàn mà còn có hương vị hoang dã.
Hồi ở Kinh Khẩu, nàng từng nghe mẹ chồng đề cập tới bụi chuối già bên ngoài cửa sổ của căn phòng đã bị hắn chặt đi, Lạc Thần mỗi khi nhớ tới đều thấy tiếc nuối.
Vào những ngày có mưa, tiếng hạt mưa rơi gõ vào hàng chuối tạo ra không biết bao nhiêu âm thanh thú vị.
Nghĩ chắc hắn cũng chẳng hiểu.
Không chỉ viện tử mà hắn ở, dọn dẹp xong, Lạc Thần lại bắt đầu xuống tay dọn dẹp toàn bộ hậu viện của phủ Thứ sử.
Cứ thế, nàng cũng bận rộn cả lên, hơn nữa mỗi ngày ở bên Cao Hoàn, chỉ chớp mắt đã qua mấy ngày, ngày sinh nhật của Hầu Định đang đến gần.
Từ Nghĩa Thành xuất phát, đến Phương Thành Cừu Trì của Hầu Định nếu không gấp gáp thì sẽ đi tầm một hai ngày đường.
Lý Mục đã chuẩn bị lễ mừng thọ xong, mang theo một đội chỉ có mấy chục nhân mã, còn có cả Tưởng Thao đã xuất phát trước một ngày.
Ngày xuất phát, Lạc Thần thức dậy rất sớm, mấy ngày nay thái độ đã thay đổi, đối với hắn cũng khá ân cần, chẳng những chuẩn bị quần áo cho hắn, còn tự mình mang cơm sáng đến cho hắn, còn đứng một bên đưa nước dâng khăn, rất chu đáo.
Lý Mục biết nàng vẫn còn giận hắn vì chuỵện không cho nàng đi cùng, nhiều ngày đã xa cách với hắn, buổi tối trở về hắn nói chuyện với nàng, nàng cũng không hề tiếp lời.
Sáng nay chuẩn bị lên đường, chợt thấy thái độ của nàng thay đổi lớn, ân cần chu đáo với mình như thế thì vừa mừng vừa sợ.
Dùng xong cơm sáng, tôi tới nói đám người Tưởng Thao đã chờ ở bên ngoài rồi.
Lạc Thần tiễn hắn, khăng khăng muốn tiễn hắn ra tận ngoài cửa dẫn đến sảnh trước.
Lý Mục đứng lại, nhìn quanh đình viện đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, cảm kích nói:
– A Di, vất vả cho nàng rồi. Nàng tới đây mới chỉ mấy ngày mà nơi này đã sáng sủa chỉnh tề rồi.
Lạc Thần chắp tay sau lưng, nhướn môi cười:
– Dù sao muội cũng không có việc gì làm, quá rảnh rỗi. Hơn nữa cũng có nhiều người giúp muội nữa
Lý Mục nhìn nàng, vào lúc này sao nàng lại đáng yêu như thế. Mấy ngày trước bởi vì nàng không thèm để ý tới hắn, hắn chưa được chạm vào nàng, lúc này không cầm lòng nổi bàn tay ngứa ngáy, muốn chạm vào nàng nhưng lại ngại mấy thị nữ đứng phía sau cách nàng không xa, đành phải nhẫn nhịn đ è xuống, nói:
– Vậy ta đi trước. Hôm nay nàng dậy sớm, nếu mệt quá thì lát về ngủ bù nhé. Yên tâm đi, ba bốn ngày sau ta sẽ về.
Lạc Thần vâng một tiếng:
– Huynh đi đi.
Lý Mục xoay người đi, lúc rẽ ngoặt không khỏi quay đầu lại nhìn một chút. Nàng còn đứng ở nơi đó, trên mặt mang nụ cười đang nhìn theo mình, trong lòng thấy ấm áp, bất giác dừng lại vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng quay trở vào đi. Trông thấy nàng cười thật tươi với mình hắn mới bước đi, bóng dáng mau chóng biến mất sau cánh cửa.
Lý Mục đi ra khỏi cửa lớn phủ Thứ sử, Tưởng Thao cười tươi nghênh đón, hai người nói vài câu, từng người đi lên ngựa, mang theo tùy tùng ra khỏi cửa thành, phóng ngựa đi về hướng Cừu Trì.
Chạng vạng ngày hôm sau, đoàn người đi vào Phương Thành chỗ ở của Hầu Định.
Một chấp sự thân tín của Hầu Định ra ngoài nghênh đón, đón đoàn người Lý Mục đưa đến dịch xá để nghỉ ngơi một lúc, kế đó dẫn đến phủ đệ của Hầu thị. Khi đi đến bên ngoài, gã xuống ngựa ôm quyền, vẻ khó xử nói:
– Lý thứ sử, thật là xin lỗi, những tùy tùng của ngài có thể nghỉ ở nơi khác một lúc được không? Ngoài ra, có thể giải bội kiếm được không? Không phải Vương nhà tôi không tin tưởng Lý thứ sử, mà đây là quy củ từ xưa rồi. Mong Lý thứ sử bỏ qua cho ạ.
Lý Mục đơn giản phân phó một tiếng, để người ở lại, mình thì cởi bội kiếm xuống, nói:
– Chấp sự có lục soát người không?
Người kia cười xấu hổ nói:
– Lý thứ sử nói quá lời, Vương nhà chúng tôi dĩ nhiên rất tin tưởng Lý thứ sử. Không cần, không cần ạ.
Nói xong khom người, sai người của mình khiêng lễ vật do Lý Mục mang tới dẫn vào.
Lý Mục thấy Tưởng Thao nhìn mình, vẻ mặt hơi mang lo lắng liền nói:
– Huynh dẫn các huynh đệ đi nghỉ ngơi một chút đi. Không cần lo quá đâu. Đệ đi gặp Cừu vương.
Tưởng Thao gật đầu, nhìn theo hắn đi vào bên trong cánh cửa, sau đó mới rời đi.
….
Chấp sự dẫn Lý Mục đi qua tiền đường đốt đầy đình liệu đi tới bên ngoài một đại sảnh rất rộng. Bên trong đã ngồi đầy người. Hầu Định ở giữa, tả hữu hai bên toàn là quý tộc Hầu thị cùng với thần thuộc Cừu Trì.
Người Cừu Trì bị Hán hóa sâu sắc, chẳng những chấn hưng giáo dục biết chữ, mà từ lâu cũng đã thay đổi thói quen cũ là ngồi dưới đất và lấy thức ăn, trước mặt mỗi người bày một diên án, trên án có một cái đầu heo một đùi dê, tiếng cười nói tiếng trò chuyện không dứt. Chợt nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một người Hán, đứng hiên ngang thẳng tắp, tư thế oai hùng khác hẳn người bình thường thì ai nấy đều đồng loạt nhìn, lẳng lặng đánh giá, tiếng ồn ào cũng lắng xuống.
Hầu Ly ngồi ở trong bữa tiệc đang không ngừng nhìn ra ngoài đại sảnh, cuối cùng nhìn thấy Lý Mục được chấp sự đưa tới, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng đứng phắt dậy bước đi ra, đón hắn vào, dẫn tới trước mặt Hầu Định, nói:
– Phụ vương, ngài ấy chính là Lý Mục thứ sử Nghĩa Thành. Lý thứ sử là anh kiệt đương thời. Hôm nay ngài ấy tới đây là mừng thọ phụ vương đó ạ.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Lý Mục nhìn Hầu Định, thấy ông ta mặt dài mắt hẹp, đôi mắt đang híp lại đánh giá mình, làm lễ chào hỏi xong gọi người nâng lễ vật vào, cười nói:
– Lý mỗ phụng mệnh triều đình tới đây làm dân du mục, đúng lúc làm hàng sóm với lão anh hùng. Từ lâu tôi đã nghe danh của lão anh hùng, đã muốn tới thăm hỏi rồi, tiếc là quá nhiều việc quấn người nên không thể đi được. May mà lão anh hùng không những không trách cứ, mà còn mời tôi đến dự tiệc mừng đại thọ nữa. Lý Mục thật là vinh hạnh. Có chút lễ mọn bày tỏ thành ý, mong lão anh hùng vui lòng nhận cho.
Rương được mở ra, một gương gấm tơ lụa, một rương vàng bạc châu báu, toàn là vật quý báu.
Hầu Định cười khà khà:
– Lý thứ sử quả đúng là anh kiệt đúng như lời con ta nói, thật sự là hậu bối khả ủy. Có điều là lão phu chỉ là một ông già sơn dã, dựa vào công lao tổ tiên mà chiếm được nơi này. Hôm nay là ngày thọ của lão phu, được Lý thứ sử tới dự, thật là thấy hãnh diện vô cùng.
Nói xong kêu Hầu Ly mời khách ngồi vào chỗ ngồi.
Hầu Ly mặt mày tươi cười dẫn Lý Mục ngồi xuống chiếc ghế trống ở ngay bên cạnh mình.
Lý Mục vừa ngồi xuống lập tức kính rượu Hầu Định cùng mọi người, tự uống ba ly, hào sảng phóng khoáng khiến ai nấy cũng phải chú ý.
Hầu Định chuyện trò vui vẻ với Lý Mục, giới thiệu phong thổ Cừu Trì cho hắn, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Bầu không khí của bữa tiệc dần dần trở nên sôi nổi, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía đối diện:
– Lý Thứ sử, ta nghe nói sau khi ngươi tới Nghĩa Thành đã chiêu binh mộ dân. Khai hoang thì cũng thôi, nhưng mà ngươi còn chiêu mộ rất nhiều cư dân, ta với ngươi là hàng xóm, có phải ngươi làm vậy là để chia rẽ dân chúng Cừu Trì ta, đoạt lợi ích của Cừu Trì ta không?
Lý Mục ngước lên nhìn, thấy người lên tiếng là một người đàn ông trung niên thắt bím tóc, mắt hình tam giác và có vết sẹo trên má, liền biết ông ta là Cam Kỳ thủ lĩnh của Cam thị đại tộc Cừu Trì, cũng là bên nhà vợ Hầu Kiên em trai của Hầu Ly.
Cam Kỳ đột nhiên làm khó dễ, bầu không khí ôn hòa ban đầu đột nhiên đông cứng lại. Đại sảnh yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người sắc mặt khác nhau nhìn chằm chằm Lý Mục.
Hầu Định mặt không biểu cảm, chậm rãi bưng chén rượu lên uống một ngụm.
Lý Mục lại rất bình thản, chỉ cười cười, nhìn người đối diện:
– Chắc ngươi là Cam Kỳ người đứng đầu tộc Cam thị đúng nhỉ? Ta nghe nói Hầu lão anh hùng những năm gần đây thiết lập học đường, giáo hóa dân chúng, đối đãi với Hạ Yết Hán đều bình đẳng, nhân nghĩa được lan truyền rộng rãi. Dân chúng Cừu Trì an cư lạc nghiệp, cớ gì họ từ bỏ ngồi nhà hiện có mà đi theo Lý Mục ta vậy? Dân chúng mà Lý Mục ta chiêu mộ hầu hết đều là lưu dân không có nơi để đi. Đã là lưu dân, thì làm sao mà đoạt lợi ích của Cừu Trì ngươi được? Ngươi nói thế, thứ cho ta nói thẳng, không biết là ngươi nghe được từ đâu?
Hắn vừa nói xong, mọi người nhìn nhau, không một ai có thể ứng phó được, càng không thể nào phản bác.
Cam Kỳ sắc mặt rất khó coi, cười lạnh nói:
– Nói thì dễ nghe lắm nhưng chẳng giấu được lòng muông dạ thú của ngươi đâu. Ta nghe nói ngươi có ý muốn đối địch với Tây Kim. Ta cũng hiếu kỳ, dựa vào một kẻ hèn như ngươi và hai nghìn người của ngươi, dù cộng thêm nhân mã mà về sau ngươi lôi kéo được, ngươi làm thế nào đối địch lại Tây Kim đây? Quả đúng là lấy trứng trọi đá, không biết lượng sức.
Hầu Ly lộ vẻ giận dữ:
– Cam Kỳ, ông cho rằng người nào cũng khom lưng uốn gối người Tiên Bi hận không thể tự hạ mình làm nô giống ông à? Lý thứ sử ngày đó từng lấy 6000 nhân mã đánh bại mười vạn người của Viên Tiết, trận chiến tại Ba quận thiên hạ ai mà không biết. Tại sao không thể đấu lại được với người Tây Kinh chứ.
Cam Kỳ hừ một tiếng, nhìn Hầu Định không nói một lời, đứng lên, cao giọng nói:
– Thiên vương, không phải tôi bất mãn với ngài, mà là Lý Mục này chính là mối họa. Hoàng đế Tây Kim có ý muốn kết bạn với Cừu Trì ta, thành ý có trời chứng giám, đã là như thế, vì sao Cừu Trì ta lại còn phải tốn nhiều miệng lưỡi với gã người Hán này làm gì, không bằng nhân hôm nay bắt hắn tại đây, đưa đến Tây Kim, như vậy sau này Cừu Trì ta chẳng những bớt đi một mối họa lân cận mà còn có thể kết liên minh với Tây Kim, từ đây không còn chiến tranh, chỉ có thái bình, lẽ nào không phải là kế sách tốt nhất ư?
Hầu Ly nổi giận:
– Cam Kỳ! Lý Mục là khách quý mà phụ vương tôi mời đến, vậy mà ông dám vô lễ? Ông bức lui tướng của tôi, âm thầm cấu kết với người Tiên Bi, ông cho rằng tôi không biết hay sao? Người Tiên Bi ngoài mặt thì kết liên minh nhưng thực tế là chèn ép. Lần này sứ giả kia tới Cừu Trì ta cực kỳ vênh váo, không hề tỏ ý kính trọng với Cừu Trì ta, đâu ra thành ý mà như ông nói? Cốc Hội Long càng là loại sài lang hổ báo, năm đó xúi giục phản loạn, hạ nhục mẫu thân tôi, đến nay còn sống yên lành đó, thế mà hôm nay ông lại xúi giục phụ vương tôi đi theo địch, ông có ý đồ gì?
Y quay sang Hầu Định, quỳ xuống, nói:
– Phụ vương, lẽ nào cha cam tâm nuốt sỉ nhục năm đó, để mặc cho người Tiên Bi đùa bỡn hay sao?
Bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm, rất khẩn trương.
Hầu Định sắc mặt âm trầm, hai mắt lấp lóe, nhìn về phía Lý Mục, nói:
– Lý thứ sử, con trai ta và thần dân của ta bởi vì ngài mà ở ngay trong tiệc mừng thọ của ta công khai tranh chấp, ngài có gì để nói không?
Lý Mục ngồi quỳ sau án, dáng vẻ bình thản, cười cười:
– Lão anh hùng đã bảo tôi nói, vậy thì Lý mỗ xin nói vài câu. Nhưng mà trước khi nói, tôi còn có một món quà vừa nãy có giao cho chấp sự còn chưa dâng lên. Mời lão anh hùng xem trước.
Hắn vỗ tay, chấp sự kia bước nhanh vào, hai tay trình lên một bao tải bằng vải đen miệng buộc kín.
Lý Mục đứng lên đi tới, cởi bọc vải kia ra, nói:
– Mời xem.
Mọi người nhìn lại, thấy trong bọc vải kia lại là một cái đầu người được rắc vôi.
Người nọ mặt to mũi cao, hai mắt trợn lên, vảy máu trên cổ đã đông lại thành màu tím đen, lẽ ra đã chết nhiều ngày nhưng khuôn mặt vẫn còn sống động, biểu cảm vô cùng hoảng sợ, chính là vẻ hoảng sợ trước khi chết ập đến trước mặt.
Mọi người nhìn một cái là nhận ra ngay.
Đầu người này không phải ai khác mà chính là Cốc Hội Vũ sứ giả Tiên Bi vừa mới rời khỏi đây mấy ngày.
Chấp sự ôm cái đầu người còn kinh hãi hơn cả, đột ngột thu tay về, đầu người kia liền rơi xuống dưới đất, như quả bóng cao su lăn tròn không ngừng.