Lý Mục lấy tỳ bà đàn một khúc áp trục mừng thọ, khiến cho Hầu thiên vương cuối cùng hạ quyết tâm cùng nhau kết liên minh đối kháng với Tiên Bi Tây Kim.
Tin tức này đã mau chóng lan truyền đến tai những gia thần Hầu thị và quý tộc Cừu Trì đang chờ ở bên ngoài sảnh.
Không ngoài dự đoán mọi người đều nghị luận sôi nổi.
Hầu Ly ngửa mặt lên trời cười to rồi bỏ đi.
Cam Kỳ nhìn theo bóng dáng của y biến mất, nhìn sang Hầu Kiên, thấy sắc mặt gã xám ngoét như cha mẹ chết, đánh mắt với gã. Trong tiếng ồn ào xì xào của mọi người, một trước một sau lén lút bỏ đi.
Hầu Ly trở lại đại sảnh, tự tay cầm hộp tỳ bà mà Tưởng Thao đã giao cho mình đi nhanh vào, quỳ xuống trước mặt Hầu Định.
– Con biết phụ vương có tình sâu nghĩa nặng với mẫu thân, thương nhớ mẹ bao nhiêu năm nay, cho nên khi biết người Hán có người tinh thông nhạc lý, con đã nhờ Lý thứ sử tìm người sửa chữa tỳ bà để chúc mừng ngày thọ của phụ vương. Cũng bởi vì muốn gây bất ngờ nên không báo với cha trước, mong cha bỏ qua cho con ạ.
– Tỳ bà đã sửa xong. Khúc đàn vừa rồi chính là sử dụng nó. Xin phụ vương xem ạ.
Nói xong dâng hộp cầm lên.
Hầu Định nhận lấy hộp cầm mở ra xem, nhìn hồ tỳ bà vẫn còn mang dấu vết bị ngâm nước ở trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ, sau một lúc nói:
– Con đứng lên đi.
Ông ta quay sang nhìn Lý Mục vẫn không nói gì đứng một bên, lộ vẻ cảm khái.
– Cốc Hội Long năm xưa từng làm nhục thê tử ta, bao nhiêu năm qua ta chỉ đành phải nén giận nhịn cơn nhục. Mỗi lần nghĩ đến chuyện xưa đều thấy tim đau như bị dao đâm. Hôm nay có thể gặp ngài là ông trời đã cho ta cơ hội để báo thù. Ta đã quyết định, toàn lực trợ giúp ngài.
Ông ta cẩn thận lấy đàn tỳ bà ra, gẩy một chút, nhắt mắt lại, rồi lại mở ra.
– Di vật này của vong thê bao nhiêu năm nay ta vẫn luôn muốn sửa nó rồi mang trả lại nó cho nàng ấy. Trời xui đất khiến mà mãi vẫn không thể được như ý nguyện. Không ngờ hôm nay từ chỗ Lý thứ sử đã giúp ta đạt được tâm nguyện này.
– Khúc đàn tỳ bà vừa rồi ta nghe rất giống với âm cũ của vong thê ta. Không biết là người nào đã sửa tỳ bà này, là người nào đã đàn khúc này?
Tưởng Thao vội nhìn Lý Mục, sau đó bước lên, đang muốn mở miệng thì Hầu Ly lại giành nói trước:
– Phụ vương, người sửa đàn và người đánh đàn đều là một người ạ. Tưởng Trưởng sử nói, đó là một vị nhạc sư của Lý thứ sử. Để mang tỳ bà đã được sửa đến kịp ngày thọ của phụ vương tối nay mà nhạc sư kia đêm qua đi suốt đêm, hôm nay trời còn chưa sáng đã đến đây, chính là con đã phái người đón vào trong thành. Người đó tài nghệ rất giỏi, một ngày đã sửa được tỳ bà, vừa rồi còn đàn một khúc hiến thọ cho phụ vương đó.
– Ta muốn gặp mặt người đó để cảm ơn. – Hầu Định nói.
Lý Mục nhìn chòng chọc vào Tưởng Thao.
Tưởng Thao thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Bị phu nhân thuyết phục, lúc do dự qua đi thì lại giấu giếm Lý Mục sắp xếp đưa nàng tới đây, Tưởng Thao cũng đã nghĩ tới rất có khả năng sẽ có một màn như này. Việc đã đến nước này, y chỉ đành căng da đầu mà mời phu nhân ra thôi.
Cũng may là trước đó đã có chuẩn bị.
Y lui đi ra ngoài.
Một lát sau, theo âm thanh của bước chân, Lý Mục thấy Tưởng Thao mang vào một thiếu niên.
Thiếu niên kia dáng người gầy mảnh, đầu đội mũ quả dưa, mặt trang phục quần áo bình thường, nhưng mà dung mạo cực kỳ xinh đẹp anh tuấn, đôi mặt mày cực kỳ tinh xảo.
Chỉ thấy cậu đi theo Tưởng Thao đi vào đứng ở trước mặt mọi người, cụp mắt xuống, vừa không lên tiếng cũng vừa không hành lễ chào. Khi bị Lý Mục nhìn chằm chằm, cậu lại như không hề phát giác ra, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm xuống dưới đất.
Hầu Định không ngờ rằng người sữa tỳ bà cho mình và còn đàn một khúc đàn mà vong thê từng đàn khơi gợi ra nỗi lòng lại là cậu thanh niên gầy gò thanh mảnh nom mới tầm mười sáu bảy tuổi này thì cực kỳ kinh ngạc:
– Là cậu ta thật á?
Tưởng Thao vội gật đầu:
– Đúng ạ. Chỉ là cậu ấy bị câm bẩm sinh, không biết nói, nhưng lại có đam mê nghiên cứu nhạc lý, một lòng dành cho nhạc lý, không thông lễ nghi, mong ngài thứ lỗi.
Lúc nói chuyện, qua khoé mắt y thoáng thấy Lý Mục nét mặt kỳ lạ, quen biết và thân thiết với hắn nhiều năm nhưng y cũng không hiểu được vào lúc này hắn đang có thái độ là vui hay giận.
Mồ hôi sau lưng lại bắt đầu tuôn ra.
Hầu Định lắc đầu ái ngại, nói đáng tiếc liên hồi, ra lệnh cho Hầu Ly thay mặt mình ban thưởng.
Hầu Ly tuy lúc sáng sớm biết nhạc công kia được đưa đến, bản thân y lúc ấy cũng phái người đi cùng, nhưng mà lúc này mới thật sự gặp người thật, trong lúc nhất thời cũng ngây hết cả người. Từ trước đến nay y chỉ thích phụ nữ, nhưng không biết vì sao ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu thiếu niên nhạc công này thì đã bị thu hút lấy không dứt ra được.
Vừa rồi y đang nhìn chằm chằm vào người ta, chợt nghe phụ thân phân phó như thế như được gãi đúng chỗ ngứa, lập tức gật đầu.
Hành vi này rơi vào trong mắt Lý Mục, hắn nhăn mày lại một cách khó phát hiện, mở miệng nói với Tưởng Thao:
– Được rồi. Huynh dẫn cậu ta đến chỗ dịch quán, kêu cậu ta đi nghỉ ngơi trước đi.
Tưởng Thao lau mồ hôi hột, đáp vâng.
Lạc Thần cuối cùng ngước mí mắt lên liếc Lý Mục rồi đi theo Tưởng Thao đi ra đại sảnh.
Sáng sớm hôm qua lúc hắn vừa đi ra khỏi cửa lớn, nàng đã lập tức đi ra từ cửa sau, được người của Tưởng Thao đã an bài sẵn đón lấy, giành đi trước đến Cừu Trì. Để tranh thủ được càng nhiều thời gian hơn để sửa cây đàn tỳ bà, ngay khi màn đêm vừa buông, lúc đoàn người Lý Mục qua đêm tại chỗ, nàng suốt đêm lên đường, cuối cùng sáng sớm nay đã đến Phương Thành, được đón vào thành. Tỳ bà kia vừa đến tay đã lập tức sửa âm.
Cả ngày bận rộn vào sửa đàn, ngay cả cơm nước cũng chưa kịp ăn, cuối cùng mới sửa được âm chuẩn đàn tỳ bà như lúc ban đầu. Mà khúc nhạc kia là cấu tứ khi trên đường đi tới đây mới có được, cộng thêm phát huy ngay tại hiện trường, bản thân mình khá là vừa lòng, có được hiệu quả như vậy càng dệt hoa trên gấm.
Thấy Tưởng Thao sau lưng đẫm mồ hôi, áo dính sát vào, vừa đi ra ngoài nàng liền an ủi y.
– Tưởng nhị huynh, huynh đừng lo. Vốn là muội tự tìm huynh mà. Muội sẽ tự giải thích rõ ràng cho huynh ấy. Muốn trách thì trách muội thôi, là muội tự ý muốn giúp.
Tưởng Thao biết rõ Lý Mục không cho nàng đi theo cùng, nhưng khi nàng tới tìm mình thì vẫn đáp ứng. Bởi vì y suy xét chủ yếu là muốn chuyến đi này được thành công.
Đây là chuyện lớn quan trọng nhất. Còn về an nguy của nàng, y thực sự là không suy xét nhiều như Lý Mục. Trong suy nghĩ của y, nếu như Hầu Định có thể đáp ứng tương lai lúc Lý Mục cùng Tây Kim phát sinh chiến trận thì duy trì trung lập, không tấn công Nghĩa Thành, đảm bảo sự ổn định phía sau, đó đã là kết quả vừa lòng rồi.
Kết quả là tốt đến ngoài dự đoán.
Hầu Định chẳng những đồng ý kết liên minh mà còn nhận lời hỗ trợ toàn lực.
Một khúc đàn tỳ bà kia của nàng đã vô cùng thành công.
Vào lúc này khi nàng vừa đi ra thì đã an ủi mình trước tiên, muốn gánh trách nhiệm thay cho mình thì không khỏi bất ngờ, trong lòng càng thấy áy náy, vội nói:
– Phu nhân vì giúp bọn tôi mà không ngại dấn thân vào nguy hiểm, tôi vô cùng kính nể. Đừng nói Lý thứ sử chưa chắc sẽ trách cô, dù là có trách thì cũng là trách nhiệm của tôi, phu nhân có tội gì đâu? Phu nhân chắc mệt mỏi rồi, tôi đưa phu nhân đi dịch quán nghỉ ngơi trước.
Lạc Thần cười gật đầu.
……
Hầu Định lại triệu thần thuộc cùng quý tộc tới, tuyên bố mình quyết định kết liên minh với Lý Mục cùng nhau đối kháng Tây Kim Tiên Bi, lại ra lệnh tiếp tục bữa tiệc để ăn mừng.
Buổi tiệc này còn náo nhiệt hơn so với vừa rồi.
Mọi người đồng loạt kính rượu Lý Mục, không khí sôi nổi.
Trong lúc ăn uống linh đình, Lý Mục trò chuyện vui vẻ, ly rượu nào cũng uống cạn, nhưng thực ra hắn vẫn luôn mất tập trung. Cuối cùng hắn đã hiểu, buổi sáng sớm hôm lên đường xuất phát đó vì sao thái độ của nàng lại thay đổi lớn như thế, đối xử với mình lại ân cần như thế. Thì ra nàng đã thuyết phục được Tưởng Thao rồi lừa gạt mình.
Trước mắt hắn hiện ra hình ảnh nàng trong dáng vẻ thiếu niên bị câm xinh xắn thanh tú đứng ở đó. Cũng không biết là do rượu tác quái trong bụng hay là vì duyên cớ khác mà sâu trong bụng nhỏ đột nhiên dâng lên một cảm giác nóng rực khó có thể áp chế.
Hắn không thể ngay lập tức rời khỏi nơi này mà trở về bắt lấy nàng, thẩm vấn nàng một trận cho ra trò, muốn xem rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào mà dám to gan lớn mật giấu giếm mình làm ra chuyện lớn như thế.
Lý Mục mặt mày tươi cười với mọi người, cuối cùng cũng chịu đựng cho đến khi buổi tiệc kết thúc, Hầu Định đã say rượu được người hầu đỡ đi rồi.
Còn lại các đại thần Cừu Trì cũng say khướt được dìu ra về.
Hầu Ly tiễn hắn ra ngoài. Lý Mục dặn dò y phái người chú ý đến động tĩnh của Cam Kỳ.
Hầu Ly gật đầu, nói mình sẽ gia tăng đề phòng.
Lý Mục nói từ biệt xong lên ngựa chuẩn bị đi lại nghe y gọi mình lại, hắn dừng ngựa, quay đầu lại.
Hầu Ly đi đến trước ngựa, nói:
– Lý thứ sử, nhạc sư thiếu niên kia tôi vừa gặp đã mến, lại rất thích tài nghệ đánh nhạc cao siêu của cậu ấy. Vừa lúc ở chỗ tôi còn thiếu một người như cậu ấy. Không biết ngài từ đâu mà có được cậu ấy? Có thể cho phép cậu ấy ở lại đây không?
Thấy Lý Mục không nói gì, lại gấp gáp nói tiếp:
– Nếu Lý thứ sử đồng ý, tội nguyện trả ngàn vàng.
Lý Mục nhìn y chòng chọc:
– Cậu ấy từ lâu đã là người của ta rồi. Ngươi nói xem ta có chịu không?
Hầu Ly ngẩn người, không ngờ thì ra hắn đã thu nhận thiếu niên kia từ sớm, áy náy vô cùng, khom người nói:
– Là tôi đường đột. Tôi không dám có ý nghĩa xằng bậy gì nữa. Mong Lý thứ sử thứ lỗi.
Lý Mục bỏ lại Hầu Lý, phóng ngựa đi.
……
Lạc Thần được Tưởng Thao đưa đến dịch quán, vào chỗ phòng của Lý Mục.
Ngày hôm qua ngồi xe ngựa đi hết một ngày một đêm, cả một ngày hôm nay lại tập trung làm việc, càng không cần phải nói một khúc tỳ bà buổi tối đã hao hết sức lực và tinh thần của nàng, đàn một khúc xong thì như đánh một trận giặc, được sắp xếp và ăn vài thứ, cả người dần dần thả lỏng, lẽ ra là Lạc Thần cảm thấy rất mệt mỏi, thế nhưng nàng lại không hề buồn ngủ chút nào.
Vừa rồi khi nàng đi theo Tưởng Thao xuất hiện, ánh mắt nhìn chăm chú của hắn vào nàng đã làm cho cả người nàng dựng cả tóc gáy.
Cảm giác này đến giờ vẫn còn chưa hết.
Nàng vừa thấy cực kỳ phấn khích đồng thời cũng rất kiêu ngạo.
Đương nhiên là cũng có một chút căng thẳng.
Đây chắc hẳn là một chuyện mạo hiểm nhất, lớn gan nhất của nàng từ lúc nàng chào đời cho đến nay.
Nàng biết hắn rất không vui.
Cũng biết chờ khi hắn quay về, hắn nhất định sẽ không tha tho mình đâu.
Nàng thoáng mong chờ hắn có thể về sớm một chút, nhưng lại hơi chút sợ hãi khi phải đối mặt với hắn.
Trong lòng có đủ rối rắm giày vò, làm sao mà có thể ngủ được?
……
Lý Mục từ chối Hầu Ly, trong lòng chỉ cảm thấy càng xao động thêm. Dịch quán kia cách Hầu phủ cũng không quá xa, rất nhanh là tới nơi.
Tưởng Thao vẫn chưa rời đi, còn mang theo tuỳ tùng canh giữ ở bên ngoài, khi thấy Lý Mục trở về thì bước ra đón.
– Nàng ấy có ở trong phòng không?
Lý Mục dừng lại, hỏi.
Tưởng Thao gật đầu.
– Kính Thần à, huynh xin lỗi…
Lý Mục lại xua tay cắt ngang.
– Đệ biết huynh một lòng muốn giúp đệ. Nhưng đệ cũng muốn huynh biết.
– Kết liên minh không thành, đệ vẫn sẽ chiến đấu. Hôm nay mất thành trì, ngày mai đệ sẽ đoạt lại. Nhưng nếu như nàng ấy có sơ suất gì, Tưởng nhị huynh, huynh kêu đệ sau này phải làm sao đây?
– Lần sau nếu nàng ấy lại tự chủ trương tìm huynh, bất kể là chuyện gì, đệ mong huynh đừng tự ý nữa mà hãy báo cho đệ biết.
Hắn nói xong tiếp tục bước vào trong.
Tưởng Thao nhìn bóng dáng đằng trước dần dần rời đi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
May mắn, hối hận và đồng thời là kinh ngạc.
Lý Mục cưới con gái Cao thị, ở trong mắt Tưởng Thao thì chắc chắn là có yêu thích. Dẫu sao thì anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Con gái Cao thị từ xuất thân bối cảnh đến dung mạo hay là tài năng, rất ít các cô gái đương thời có thể sánh bằng. Nhưng mà y thật sự không nghĩ tới, ở trong mắt Lý Mục, con gái Cao thị lại có địa vị quan trọng tới bực này.
Vào lúc này hồi tưởng lại những lời vừa rồi của hắn, y không khỏi lại thấy hoảng sợ.
May mắn là cô ấy bình an không có việc gì. Nếu không nhỡ đâu mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mình sau này thật sự là không có mặt mũi nào mà nhìn mặt hắn.
….
Lý Mục đẩy cửa đi vào, nhìn một cái là thấy có bóng người lẳng lặng nằm trên giường.
Hắn đóng cửa lại, thong thả đi về phía nàng, cuối cùng đứng ở bên giường.
Mũ quả dưa đã được cởi ra, nhưng mái tóc dài vẫn búi kiểu nam tử, trên người vẫn để nguyên xi y phục nam giới. Nàng cứ nằm cuộn tròn ở mép giường, nom vẫn là dáng vẻ của một cậu thiếu niên như thế.
Nàng dường như ngủ rất say, một lúc sau vẫn không nhúc nhích.
Lý Mục nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của nàng, đột nhiên nói:
– Dậy đi.
Lạc Thần vừa rồi đã nhận ra tiếng bước chân của hắn, trong lòng khẩn trương, bèn bò lên giường nằm giả vờ ngủ. Không ngờ đã bị hắn nhìn thấu, đành phải mở mắt bò ngồi dậy.
Thấy Lý Mục đứng ở trước giường, từ trên cao nhìn mình rất chăm chú, sắc mặt cũng không tốt, liền giành nói trước:
– Huynh cứ nhìn muội như vậy làm gì? Có phải là muội đã giúp được huynh không? Nếu phải, lẽ nào huynh không nên cảm ơn muội?
Lý Mục híp mắt lại.
– Muội biết huynh sợ muội gặp nguy hiểm nên mới không cho muội đi theo. Nhưng mà muội đã nói với huynh rồi, muội không sợ. Còn nữa, muội biết là mình có thể giúp được huynh một chút, cho nên muội mới muốn đi. Có đúng là muội đã giúp được huynh không nào?
Lạc Thần vẫn không cho hắn cơ hộ lên tiếng, tiếp tục nói.
– Tại muội gấp gáp đi sớm, tối hôm qua một đêm không ngủ, toàn là đi trên đường. Hôm nay thì bận cả một ngày, ngay cả một miếng cơm cũng không kịp ăn nữa là. Còn nữa, huynh xem tay của muội đi nè…
Nàng giơ ngón tay bị dây đàn tỳ bà mài đến đỏ lên cho hắn xem.
– Ở đây chẳng có bộ chỉ phù hợp, muội đành phải dùng tay đó. Đầu ngón tay sưng lên rồi nè. Đau lắm á.
– Còn nữa, nếu như huynh thật sự lấy oán trả ơn không cảm ơn muội, còn muốn mắng muội, thế thì cứ mắng đi, muội sẽ không cãi lại đâu. Nhưng mà chỗ Tưởng nhị huynh ấy, huynh không được trách huynh ấy đâu nhé. Là muội tự đi tìm huynh ấy, bắt huynh ấy giúp mình.
Lạc Thần nói liền một mạch không ngừng nghỉ, sau đó chờ hắn lên tiếng.
Đợi một lúc lâu thấy hắn vẫn cứ im lìm như cũ, chỉ nhìn mình thôi, biểu cảm càng thêm kỳ lạ, âm u, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, bị hắn nhìn lâu như thế dần dần trong lòng chột dạ, vì thế bò dậy, đứng thẳng người lên nhón chân cho cao lên, hếch nằm nói bướng:
– Dù sao thì muội cũng làm rồi. Cũng không xảy ra chuyện gì cả. Huynh như thế này rốt cuộc là sao?
Lý Mục nhìn đăm đăm vào đôi môi tươi tắn ướt át không ngừng đóng mở ở trước mặt mình, nghiến răng, bước lên quỳ ở bên giường, với tay tóm lấy Lạc Thần đang tự đắc.
Lạc Thần thấy hắn đột nhiên biến đổi sắc mặt thì hoảng sợ, kêu “á” một tiếng, người đã bị hắn kéo nằm xuống gối.
Nàng giật mình miệng nhỏ hé ra, nụ hoa giống như hoa lan toả ra hương thơm dịu nhẹ thu hút ong bướm muốn tìm tòi nghiên cứu những ngọt ngào giấu ở bên trong đó. Lý Mục dùng cơ thể cứng rắn của mình ngăn chặn nàng, ngăn sự phản kháng giãy giụa của nàng.
Chờ nàng ngoan ngoãn rồi, yên tĩnh rồi, hắn mới cầm lấy tay nàng, hôn lên từng đầu ngón tay một. Hôn hết bàn tay này xong thì lại đổi bàn tay kia.
Lạc Thần mặt lén lút đỏ bừng, mấy máy môi, muốn rút tay về không cho hắn hôn.
Ngón tay của hắn chậm rãi chuyển đến bên khoé môi nàng, xoa nhẹ lên cánh môi đã khiến cho hắn mê đắm từ lâu.
Nàng mới đầu còn bị hành động đột ngột này của hắn làm hoảng sợ, nhắm mắt lại, để mặc cho hắn âu yếm cánh môi của mình. Một lát sau, hàng mi dài kia khẽ run rẩy lên, nàng từ từ mở mắt ra, khẽ khàng vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m ngón tay của hắn.
Li3m xong xong, tự bản thân nàng cũng thấy thẹn thùng, mặt đỏ bừng lên, cánh môi tựa như trai thịt bị sợ mà đóng chặt lại, lại nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn hắn nữa.
Lý Mục bị hành động bất thình lình vừa hồn nhiên vừa trúc trắc lại vừa quyến rũ của nàng làm cho hoàn toàn mất đi lý trí. Cảm giác mềm mại ướt át còn sót lại ở trên đầu ngón tay bị đầu lưỡi của nàng li3m vào làm xương cùng của hắn tê dại mãnh liệt.
Cả người hắn thoáng run lên.
Cảm giác trướng nóng trong cơ thể đã tra tấn hắn cả buổi tối nay đột nhiên bộc phát ra toàn bộ.
Không thể nhịn nổi nữa.
Muốn hôn nàng, muốn cởi qu@n áo nàng.
Cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ bị người đàn ông trẻ tuổi khoá lấy, bên hông có đai lưng, được buộc gọn gàng, nó lại như vệ sĩ trung thành bảo vệ nàng.
Hắn không cởi ra được, nôn nóng mà kéo xé.
Theo âm thanh của vải vóc bị xé, y phục bị xé rách.
Lạc Thần chưa bao giờ thấy hắn thất thố như thế.
Vào buổi tối rất lâu về trước, khi mà lần đầu tiên nàng cùng hắn làm chuyện ân ái thân mật, hắn dường như cũng không nóng nảy như giờ phút này.
Hắn giống như một con sói hoang, muốn nuốt chửng nàng vào trong bụng.
Lạc Thần cũng không biết vì sao mình vừa rồi lại làm động tác kia.
Chỉ là muốn lấy lòng hắn, cảm thấy hắn sẽ thích.
Nghĩ rồi, lại như ma xui quỷ khiến liền đi li3m lấy.
Nàng không nghĩ tới sẽ gây ra phản ứng lớn như thế cho hắn.
Có chút đau. Nàng bị đau, khẽ rên lên, cắn mạnh lên vai hắn rồi nhả ra ngay, vừa hổn hển vừa làm nũng bên tai hắn:
– Huynh còn mắng muội nữa không? Hứ, vừa nãy hung dữ với muội…
Người đàn ông không dừng lại, cũng không lên tiếng.
Ngược lại càng hung hãn hơn.
Từng giọt mồ hôi nóng bỏng rơi trên bộ ng ực trắng tinh của nàng.
Lạc Thần bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, lại hốt hoảng, có lẽ là giờ khắc này quá tốt đẹp, dần dần, bao nhiêu ưu sầu vẫn âm thầm giày vò nàng mấy ngày nay ùa đến, nàng thút thít khóc lên, hai cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn, giống như sợ rằng ngay sau đó hắn sẽ bỏ mình mà đi.
Nàng cắn tai hắn, r3n rỉ:
– Lang quân…có phải chàng…thích em…không…
Người đàn ông trẻ tuổi vẫn lặng thinh, vẫn chưa dừng lại, lại ngậm lấy môi nàng, dịu dàng dùng môi lưỡi mà hôn nàng, dùng cái này để trả lời nàng.
Nàng giống như con cá sắp bị hết hơi, chờ khi hắn buông đôi môi nàng ra, khi mà đã thở được trở lại, lại nhắm mắt lại, ở bên tai hắn liên miên cầu xin.
– Lang quân ơi…em không muốn đi…Em muốn ở lại bên chàng…Nhưng em lại không đành lòng làm cha mẹ khổ sở…
– Chuyện tương lai chờ khi về sau hẵng nói được không…Giờ chàng có thể nghe lời cha em trước, chịu thua trước cha em, để cha em yên tâm…
– Em có thể giúp chàng…Em cũng sẽ đối xử thật tốt với chàng… Chàng bảo em làm gì em sẽ làm cái đó…Em sẽ nghe lời chàng hết…
Âm thanh mềm mại ngắt quãng kèm theo tiếng r3n rỉ, gần như là cầu xin hèn mọn, đáng thương.
Bất kỳ ai có ý chí sắt đá đến mấy cũng sẽ bị tác động.
Lạc Thần lại cảm nhận được thân hình người đàn ông đang cứng đờ, dần dần ngừng lại.
Nàng mở mắt ra, chạm vào đôi con ngươi của hắn.
Hắn nhìn nàng chăm chú, trong mắt vẫn còn màu d*c vọng mãnh liệt.
Đột nhiên, dường như tỉnh táo lại, Lạc Thần co rúm người lại ở dưới người hắn.
Lý Mục nhìn gương mặt ửng đỏ mang theo nước mắt của nàng, đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên khoé mắt cho nàng, sau đó từ trên người nàng ngồi dậy, đưa lưng về phía nàng, ngồi ở mép giường.
Lạc Thần lập tức bò lên theo, hai tay ôm lấy eo hắn, chôn mặt vào phía sau lưng đẫm mồ hôi của hắn, cầu xin:
– Lang quân ơi, vừa rồi em chỉ nói hươu nói vượn thôi. Em cũng không biết tại sao mình lại nói như thế. Chàng đừng coi là thật. Em không có ý ép buộc chàng…
Nàng bò đến trước người hắn, cuốn chặt lấy hắn.
Lý Mục lại ôm nàng lên, lấy khăn lau mồ hôi trên người cho nàng rồi đặt nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng.
– A Di, ngày hôm trước ta đi thăm Cao Hoàn. Cậu ta có thể xuống giường được rồi. Chắc là qua mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn. Chờ cậu ta khoẻ hẳn rồi, nàng vẫn về Kiến Khang trước đi. Nơi này thật sự không tiện để nàng ở lại.
Hắn dừng lại một chút.
– A Di, ta vẫn có ý đó, nếu như nàng bằng lòng ở bên ta, thì ta mong nàng hãy chờ ta một năm.
Lạc Thần nhìn hắn, vệt đỏ hồng trên má dần dần rút đi, thay vào đó là màu trắng bệch.
– Một năm sau, dù là huynh lấy được Tây Kinh, lẽ nào cha muội vẫn sẽ đồng ý cho muội ở bên huynh ư? Muội chỉ muốn ở lại đây, ở lại cùng huynh. Muội không sợ khổ. Nhưng mà huynh thật tàn nhẫn.
Nàng lẩm bẩm.
– Chờ em trai muội khoẻ hẳn rồi, muội sẽ nghe theo huynh quay về là được.