Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 85



Tiêu Vĩnh Gia giật mình quay lại, bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cao Kiệu, đang bước nhanh đuổi theo mình.

– Mình muốn làm gì?

Đôi mày thanh tú của bà hơi chau lại, nhìn ông hỏi.

Cao Kiệu đã đuổi tới phía sau thê tử, vốn dĩ là đang nổi giận đùng đùng, chạm phải dáng vẻ chau mày của vợ nhìn mình thì vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất.

– A Lệnh, ta…

Ông cứ ấp a ấp úng mãi.

Tiêu Vĩnh Gia nhướng mi lên.

– Không có gì à, không có gì thì tôi đi trước.

Bà đưa tay chuẩn bị mở cửa, chợt cảm thấy thắt lưng bị siết chặt.

Không ngờ là Cao Kiệu từ phía sau lưng ôm lấy bà, hai tay siết chặt.

Một cảm giác vừa xa xôi vừa quen thuộc đột nhiên tràn về đối với Tiêu Vĩnh Gia

Bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.

– Mình đang làm gì đó? Một đống tuổi rồi, mau buông tôi ra…

Trượng phu lại không buông bà ra.

Bà nghe tiếng ông thì thầm sau lưng mình:

– A Lệnh, dạo gần đây ta luôn nhớ đến những ngày tháng khi chúng ta vừa mới thành thân…rất là nhớ…Ta muốn nàng ở bên ta…

– Nàng ở lại nhé, có được không…

Tiêu Vĩnh Gia từ từ nhắm mắt lại.

Trong phòng rất an tĩnh.

Cao Kiệu bế bổng thê tử lên đưa đến bên giường thả nhẹ xuống.

Ông đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt bà, động tác vô cùng dịu dàng.

– A Lệnh, nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, không khác gì khi xưa…

– Nhưng ta lại già rồi…

Bên tai chợt nghe tiếng thở dài của trượng phu.

Bà mở mắt ra, thấy ông cúi xuống nhìn mình, ánh mắt hiu quạnh, nét mặt xúc động.

Bà đưa tay, đầu ngón tay vuốt nhẹ hàng lông mày lấm tấm phong sương của ông, rồi đột nhiên đưa tay lên vòng qua cổ ông, áp đầu ông vào người mình.

……

Ân ái ngọt ngào qua đi, Tiêu Vĩnh Gia khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp đẽ khép hờ, giống như đang ngủ, dịu ngoan nằm ở trong lòng trượng phu.

Một lát sau, bà lại cảm thấy có một bàn tay chậm rãi vuốt v e trên cơ thể mình, cũng không mở mắt ra, chỉ mở cánh tay kia ra, quay người nằm trên gối, đưa lưng về phía Cao Kiệu, miệng lầm bầm:

– Được rồi mà, không cần phải nữa đâu…coi mình vẫn như lúc hai mươi tuổi hay sao?

Cao Kiệu đã là một người chồng cô đơn bị bỏ đói một thời gian dài, cuối cùng lại lần nữa được trở lại con đường làm người bình thường, đối mặt với người vợ xinh đẹp giống như nữ thần của mình, chỉ ước gì tưới mưa móc cho vợ đầy tràn, từ đây về sau thần phục mình, như thế mới thoả mãn tâm nguyện. Ông dĩ nhiên là dốc hết bản lĩnh, tự cảm thấy bản lĩnh đàn ông của mình không hề thua kém lúc trẻ, rất đắc ý hài lòng. Mới nghỉ ngơi một chút, lại sờ được hương nhuận ngọc ôn nơi tay, h@m muốn trong lòng lại xao động không kìm nén được.

Một màn ân ái vừa rồi thật sự là tiêu hao nhiều sức lực, lúc này tuy rất muốn nhưng lại hơi chút lực bất tòng tâm, nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu mình cố gắng hơn nữa, hẳn là vẫn có thể, đang muốn tiếp tục thì lại bị Tiêu Vĩnh Gia cắt ngang như vậy.

Thấy vợ đưa lưng về phía mình, giọng điệu có vẻ không vừa ý, trong lòng không khỏi hoài nghi vừa rồi không thỏa mãn được vợ mình ư. Thế này đàn ông đàn ang làm sao chịu được đây, mặt và tai ông nóng rực lên, lập tức lật người vợ lại, muốn tái chiến một trận ra trò nữa, lại thấy vợ mở mắt ra nhìn mình cười:

– Mình ơi là mình, mình không cần eo nữa à? Sáng mai mình mà không dậy được thì đừng có phàn nàn ở trước mặt em đấy nhé…

Cao Kiệu mặt đỏ tía tai, đè lên vợ, miệng nói:

– Nàng đừng có coi thường ta…

Tiêu Vĩnh Gia đẩy trượng phu từ trên người mình xuống.

– Được rồi mà, mình tiết kiệm chút sức lực đi. Cũng có phải lần đầu tiên đâu.

Bà ngồi dậy, lấy lại y phục mặc vào, lại lấy cho ông ném lên trên người ông.

Cao Kiệu nằm ngửa ra, nhìn vợ đã mặc xong quần áo rồi, đành phải từ bỏ, đổi sang vuốt mái tóc đẹp buông xoã xuống lưng của vợ, dỗ dành:

– A Lệnh, vậy nàng nằm lại đi, ngủ với ta đi.

Tiêu Vĩnh Gia nằm trở lại.

Cao Kiệu ôm lấy thê tử vào trong cánh tay, trong lòng trào dâng cảm giác thoả mãn hạnh phúc xưa nay chưa từng có.

– A Lệnh ơi, sau này, chờ ta có thể thoát khỏi việc triều đình đi làm một điền xá ông, nàng có còn chê ta vừa già vừa vô dụng nữa không?

Tiêu Vĩnh Gia nhắm mắt không nói gì.

Cao Kiệu đẩy đẩy vợ.

Tiêu Vĩnh Gia cũng không mở mắt ra, chỉ nói:

– Mình hiện giờ vừa già vừa vô dụng, em có từng chê mình chưa?

Cao Kiệu sửng sốt, sau đó cười nhẹ, yên lặng một lát nói:

– A Lệnh, ta cũng biết ta vô dụng…Biết rõ Hứa Tiết âm thầm hại bệ hạ, nhưng lại không thể động vào lão ta báo thù cho a đệ nàng…

– Lục Quang với ta cũng càng ngày càng xa cách, hiện giờ tân đế đăng cơ, nếu ta đoán không sai, ông ta sẽ cùng Hứa gia vứt bỏ hiềm khích, hợp lực đối phó với ta.

– Này thì cũng thôi đi, điều ta lo lắng hơn cả là việc liên quan đến bách tính. Lưỡng Hồ vừa qua nạn hạn hán, đất Ngô lại bị lụt lội. Năm ngoái mất mùa, triều đình đã giảm hoặc miễn giảm ruộng đất thuế. Năm nay nhất định còn không bằng năm trước. Cuộc sống dân chúng khó khăn, hỗ trợ của triều đình lại không đủ. Ta thực sự không thể huy động thêm bất kỳ khoản tiền nào để đi hỗ trợ…

Tiêu Vĩnh Gia mở mắt ra, dùng ngón tay chọc chọc vào ông.

– Sao mình chẳng thú vị gì hết vậy. Ngay cả một câu trêu đùa cũng tưởng thật.

– Cảnh Thâm, em cũng rất mong ngóng mình có thể được giải thoát sớm. Nếu mình làm một điền xá ông thì em là điền xá bà là được. Đến lúc đó chúng ta bầu bạn với nhau, nương tựa lẫn nhau, thế là được.

Cao Kiệu cúi đầu, thấy đôi mắt đẹp của thê tử nhìn mình chăm chú, không khỏi mỉm cười. Nghĩ đến những năm tháng qua giữa mình và thê tử đã lãng phí bao nhiêu là thời gian bên nhau, ông vừa hối hận vừa xúc động.

– A Lệnh ơi, từ nay về sau ta sẽ hết lòng đối tốt với nàng, ở bên nàng, nếu nàng có gì bất mãn với ta thì phải nói với ta đó. Đừng như trước đây cứ một mình suy nghĩ, rồi lại mặc kệ ta không quan tâm.

Tiêu Vĩnh Gia không nói gì nữa, chỉ vòng tay ôm lấy trượng phu.

Cao Kiệu cảm nhận được sự dịu dàng tình cảm của thê tử, ôm mình như thế này, làn da chạm vào nhau, dường như còn làm cho ông động lòng hơn cả lúc còn trẻ, ông không cầm lòng nổi lại vuốt v e âu yếm vợ một lát, đột nhiên nhớ tới chuyện cháu gái tối này đến nhà, mà thái độ của vợ khá kỳ lạ, liền hỏi:

– Việc cháu gái, nàng còn trách ta không? Ta thật sự không thể tưởng tượng được, nó lúc còn nhỏ tri thư đạt lý như thế, vì cứu A Di mà còn suýt nữa bị ong độc làm hại tính mạng. Nhưng mà trưởng thành rồi hành vi lại quá cực đoan. Cũng may là Lý Mục không sao cả, ta cũng thấy nó thật lòng hối cải, chủ động tới nhận lỗi với ta. Nàng cũng đừng trách nó nữa.

Tiêu Vĩnh Gia thất thần một lát.

– Cháu gái có thể chủ động nhận sai với mình, đương nhiên là tốt rồi. Nhưng mà vì sao trước đó nó không tới mà lại chọn đúng vào lúc này? Em với mình chứng kiến nó từ nhỏ đến lớn, không phải nói nó không tốt, mà là chỉ cảm thấy tâm tư của nó không hề đơn giản. Huống chi hiện tại nó còn làm hoàng hậu.

Cao Kiệu cười, lắc đầu:

– Nàng đó, vẫn giống như trước đây chỉ thích nghĩ nhiều. Tại kỳ vị, mưu kỳ chính. Nếu nó đã hối lối và sửa đổi, sau này tận tâm phụ tá bệ hạ, làm mẫu nghi thiên hạ, thì cũng là vinh quang của Cao thị ta.

Tiêu Vĩnh Gia nói:

– Mình cẩn thận hơn một chút luôn không sai đâu.

– Được rồi được rồi, ta biết rồi.

– Còn một chuyện nữa. Tân An Vương với Thiên sư giáo rất thân thiết với nhau. Khi tân đế đăng cơ, thậm chí người của Thiên sư giáo cũng đến lễ bái nữa. Lúc trước em đi Kinh Khẩu, một nữ hương chủ của Thiên Sư Giáo cố ý va chạm vào em. Em rất không ưa những người đó, càng không cần nói đến những người đó vì trả thù Lý Mục mà còn suýt nữa làm A Di bị thương. Mình đừng cho phép người Thiên Sư Giáo ở lại Kiến Khang đấy.

Cao Kiệu vội ôm thê tử, gật đầu:

– Ta biết rồi. Năm ngoái Thiên sư giáo đã khiến dư luận ở Kinh Khẩu bất mãn, dân chúng ai oán, gây ra náo loạn rất lớn, Kinh Khẩu lệnh từng bẩm báo lên triều đình. Giáo đầu bị bệ hạ hỏi trách đã dâng thư xin lỗi, chủ động xử lý một số đệ tử, cũng hứa hẹn sẽ quản thúc môn hạ chặt chẽ hơn. Lúc đó còn có Tân An Vương cầu xin hộ nên sự việc mới cho qua. Ở dân gian tín đồ của Thiên Sư Giáo rất đông đảo. Ta biết Tân An vương hẳn là muốn mượn giáo trị dân, nhưng không biết rằng một khi một khi mất đi quản chế, nó có thể trở thành ngọn nguồn hỗn loạn. Ta vẫn luôn phản đối. Nàng yên tâm, ta sẽ nhắc nhở Tân An vương, sẽ không cho phép những người đó ở lại.

Tiêu Vĩnh Gia ừm một tiếng, ở trong lòng trượng phu, từ từ nhắm mắt lại.

……

Đêm khuya, cửa thành nam của Kiến Khang đã đóng cửa từ sớm. Nam môn lệnh biết không có việc gì đã đi ngủ ở trong phòng trực. Đang ngủ say sưa thì bị thủ hạ đánh thức, nói là có một nhóm người cưỡi ngựa tới gõ cửa thành muốn vào thành.

Nam môn lệnh nhíu mày:

– Đó là ai? Bảo chờ ngoài thành, trời sáng thì mới được vào.

– Người đó báo là Lục Giản Chi thái thú Giao Châu ạ.

Nam môn lệnh sửng sốt.

Lục Giản Chi trưởng công tử của Lục gia mấy năm trước danh vọng khắp Kiến Khang, tất nhiên là ông ta như sấm bên tai. Cũng biết y lúc trước tại cuộc thi ngày Trùng Dương đã thua Lý Mục một võ quan hàn môn tên tuổi không ai biết, sau đó đã đi Tây Nam làm thái thú, nhoáng cái cũng đã gần một năm rồi.

Một năm này, trong thành Kiến Khang có nhiều thay đổi bất ngờ, nhân vật thay đổi, cái tên vinh quanh vô hạn Lục Giản Chi cũng dần dần nhạt trong ký ức.

Không nghĩ tới tối nay y lại đột nhiên trở lại.

Trong một năm này, so sánh với hai nhà Cao Hứa thường xuyên lên sân khấu nhiều hơn, Lục thị có vẻ không có tiếng tăm gì, nhưng dù sao cũng là thế gia cao môn, Nam môn lệnh làm sao dám chậm trễ, vội vàng bò lên mặc quần áo, tự mình đi ra sai người mở cửa thành.

Lục Giản Chi ôm quyền với Nam môn lệnh:

– Đêm khuya quấy rầy, đã làm phiền ngài rồi.

Năm ngoái khi y rời khỏi Kiến Khang đi Giao Châu, lúc ra khỏi cửa thành, Nam môn lệnh cũng có mặt.

Giờ phút này, mượn hoả trượng ở cửa thành nhìn người ở bên ngoài thành, thấy y gầy đi rất nhiều so với ấn tượng trước kia, nhưng nụ cười vẫn như cũ, không hề mang vẻ kiêu ngạo của con cháu thế gia, vội nhường sang một bên, khom người nói:

– Lục thái thú quá lời rồi. Cả đêm đi đường, chắc hẳn rất mệt nhọc. Thái thú mau vào thành đi.

Lục Giản Chi gật đầu, mang theo mấy tuỳ tùng phóng ngựa đi vào.

Nam môn lệnh nhìn mấy bóng người trước mặt dần dần biến mất trong màn đêm, thở dài, tự nhủ: “Phương Bắc đánh giặc, mà bên này, chỉ sợ cũng sắp có chuyện…”



Lục Giản Chi vẫn chưa nghe được tiếng than thở gần như là lời tiên tri từ vị Nam môn lệnh xuất phát từ trực giác nhiều năm trên cương vị công tác. Y cưỡi ngựa vào thành, đi trên con đường hai bên đường toàn nhà dân, sợ tiếng vó ngựa quá mạnh làm ảnh hưởng đến người dân, gây chú ý khiến họ mở cửa sổ nhìn trộm ra ngoài, bèn giảm tốc độ ngựa, ra lệnh cho tuỳ tùng cũng như thế, đi trên đường phố Kiến Khang đi về phía Lục gia.

Nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc, y không khỏi xúc động.

Cảnh còn người mất, đại để cũng chỉ như vậy.

Đi qua lối vào của con đường dẫn đến Cao gia, y quay mặt lại nhìn, bất giác dừng lại, sau đó đè nén cảm xúc không nói nên lời trong lòng tiếp tục đi về phía trước.

Chuyến đi này, y trở về theo yêu cầu của cha mình.

Y và Tây Nam Giao Châu dường như có một mối liên kết gắn bó keo sơn trời sinh.

Lần đầu tiên là đi qua đó bình định, trợ giúp Lâm Ấp vương ổn định triều cục.

Về sau bị thua bởi Lý Mục, lại bị phụ thân tống cổ đi nơi đó làm thái thú.

Khi vừa mới đến đó, y rất suy sụp, hơn nữa bị nhiễm chứng nhiệt, đổ bệnh mãi không khỏi. Về sau, cuối cùng y cũng đã vực dậy được bản thân thoát khỏi chứng trầm cảm.

Mọi việc dần dần thuận buồm xuôi gió. Lâm Ấp vương rất có lòng cảm kích y. Y được người dân địa phương yêu mến –có lời đồn rằng vị thái thú trẻ tuổi đến từ thế gia Kiến Khang này mỗi lúc rảnh rỗi thường đeo một chiếc đàn cổ sau lưng, trèo lên trên đỉnh núi nhỏ ở phía sau phủ thái thú, một mình đánh đàn với núi gió mây trời. Tiếng đàn xuyên qua khu rừng, thường khiến người tiều phu phải dừng rìu lại để lắng nghe, vì vậy y còn có một biệt danh là “Thái thú Bá Nha”.

Ngay khi y có suy nghĩ rằng nếu mình ở đây, có thể sống như vậy cả đời cũng không sao, thì lại đột ngột nhận được yêu cầu của phụ thân muốn y về kinh.

Y có một dự cảm, phụ thân hẳn là có việc rất quan trọng.

Lục gia ở ngay phía trước không xa.

Lục Giản Chi phóng ngựa nhanh hơn, lúc đi đến trước cửa lớn thì nhảy xuống, gõ cửa.

Người nhà thấy y nửa đêm mà về thì chạy vào thông báo.

Mẫu thân cùng em trai Lục Hoán Chi của y đều ra đón, ai cùng mừng rỡ.

Lục Giản Chi hỏi thăm mẫu thân với em trai mấy câu, người hầu tới truyền, nói phụ thân y đang ở thư phòng, kêu y đi gặp.

Lục Giản Chi an ủi mẫu thân đang khóc vì thấy mình gầy đi, nhờ Lục Hoán Chi đưa mẹ đi nghỉ ngơi rồi một mình vội vã đến thư phòng.

Lục Quang ngồi ngay ngắn ánh đèn, vẻ mặt nghiêm túc.

Lục Giản Chi quỳ xuống trước mặt phụ thân, cung kính hành đại lễ, sau đó ngồi quỳ bên cạnh ông ta, nói:

– Một năm qua con không thể ở bên cha mẹ để tận hiếu, mong cha thứ lỗi cho con ạ.

Lục Quang nhìn con trai:

– Nghe nói con từng bị ốm nặng. Giờ sức khoẻ thế nào rồi?

– Đã khỏi hẳn rồi ạ. Con cảm ơn cha.

Lục Quang gật đầu.

Lục Giản Chi đợi một lát, thấy phụ thân vẫn không nói gì, bèn hỏi:

– Cha triệu con về nhà, không biết là có chuyện gì ạ?

– Cánh con cứng rồi, giờ ta giao việc, chưa chắc con đã nghe theo đâu nhỉ.

Lục Quang nhìn con trai, giọng lạnh lùng.

Lục Giản Chi biết ông đang trách mình vì chuyện kháng lại mệnh lệnh không tuân theo sắp đặt hôn nhân của ông, lại quỳ dập đầu lần nữa:

– Là con ngỗ nghịch, mong được phụ thân tha thứ. Con cũng đã nói trong thư rồi ạ, ngoại trừ chuyện này, dù cha có yêu cầu con làm gì, con cũng sẽ không chối từ.

Lục Quang hừ mũi, sắc mặt cực kỳ khó coi:

– Cao gia làm nhục Lục gia ta đến bước này, cho đến bây giờ mà con vẫn còn nhớ thương đứa con gái Cao gia kia hả? Đại trượng phu không có vợ làm sao mà được. Chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Giản Chi, con khiến cho ta quá thất vọng rồi.

– Không liên quan đến em ấy. Em ấy giờ đã làm thê tử của người khác, con cũng đã không còn suy nghĩ gì nữa từ lâu rồi. Con chỉ nghĩ bản thân tầm thường không có gì cả, không nghề nghiệp, sao mà thành gia được ạ? Con cầu xin phụ thân khoan thứ!

Lục Quang nhìn chòng chọc vào đứa con trai đang dập đầu, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói:

– Ta kêu con về cũng không phải việc hôn nhân.

Lục Giản Chi chậm rãi ngồi dậy.

– Việc của triều đình, Con ở Giao Châu hẳn là cũng biết rồi. Đông Dương Vương làm hoàng đế, tất nhiên là cậy nhờ vào Cao Kiệu, Cao gia tương lai càng thêm đắc thế. Hứa Tiết vào khoảng thời gian trước có hẹn ta bàn bạc một chuyện lớn.

Ông ta nhìn con trai.

– Hứa Tiết đề nghị hai nhà Hứa Lục liên hợp, xuất binh Bắc phạt, tấn công Dự Châu, nếu như chiến thắng, những nhục nhã của Lục gia ta sẽ được rửa sạch. Nếu tiếp tục thừa thắng xông lên, lại cùng nhau đánh hạ Lạc Dương, khôi phục Đông Đô, đó là công lao có một không hai. Cao Kiệu dù có hoàng đế chống lưng thì cũng đừng mơ một tay che trời!

Lục Giản Chi kinh ngạc:

– Phụ thân, Bắc phạt là mong muốn của mỗi một người, con rất sẵn lòng lĩnh binh đi chiến đấu. Nhưng mà hưng binh là một chuyện lớn, huống chi còn là đại thế quy mô vượt sông tác chiến, thế thì càng phải cẩn trọng hơn. Trước đó chưa được chuẩn bị chu toàn chặt chẽ, chưa biết mình chưa biết người, con sợ sẽ gặp bất lợi, đến lúc đó chẳng những không mang về vinh quang cho Lục gia chúng ta mà ngược lại còn bị tổn hại đến căn cơ, sau này muốn tiếp tục quật khởi chỉ sợ không được dễ dàng nữa.

– Huống chi…

Y chần chừ,

– Hứa Tiết này là kẻ hai mặt, có đáng tin tưởng không ạ?

– Nực cười!

Lục Quang giận dữ đập bàn, làm cho ngọn đèn dầu trên bàn theo đó cũng nhảy dựng lên.

– Ta kêu con về là đã suy nghĩ rất cẩn thận, con cứ nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm. Con là trưởng tử của Lục gia ta, trước kia suy nghĩ không chu toàn, làm việc chỉ biết dựa vào khí phách, khiến cho Lục gia bị xấu mặt vì con, ta đã không so đo với con rồi. Bây giờ sự việc liên quan đến hưng suy của gia tộc, con lại lâm trận lui bước không chịu đảm đương. Giản Chi, con có xứng đáng với danh phận là trưởng tử của Lục gia không?

Lục Giản Chi dập đầu liên tục:

– Mong phụ thân bớt giận, con không có ý lùi bước, càng không dám nghi ngờ phụ thân ạ.

Lục Quang thở hắt ra một hơi, biểu cảm hoà hoãn hơn một chút, nói:

– Những điều con lo nghĩ, lẽ nào cha không nghĩ đến hay sao?

– Tây Kim sắp tấn công Trường An. Trường An là kinh đô quan trọng nhất của Lũng Tây mà Bắc Hạ muốn nắm giữ, để ứng phó, người Yết chắc chắn sẽ toàn lực chiến đấu. Một khi hai bên có chiến sự, họ sẽ không thể chú ý đến những nơi khác, đây là cơ hội ngàn năm có một, đó là thiên thời.

– Qua Kinh Tương, đánh hạ Nam Dương là thông đến Dự Châu, quân nhu có thể được vận chuyển thông qua con đường này thông suốt không gặp trở ngại, đây là địa lợi.

– Hứa Tiết căm hận Cao Kiệu thấu xương, chủ động tìm cha hợp tác, khát vọng chiến thắng còn sâu hơn cả chúng ta, làm sao mà ở giữa cản trở được? Hứa gia có hai mươi vạn binh mã, Lục gia ta có mười vạn, cộng lại là ba mươi vạn, còn hùng mạnh hơn cả Cao Kiệu năm xưa Bắc phạt.

–  Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba thứ chúng ta đều có cả. Dù cho Cao Kiệu muốn ngăn cản cũng không thể nào ra tay được. Vì lý do gì mà con lại không chắc chắn?

Lục Giản Chi cúi đầu:

– Con không dám ạ.

Lục Quang nói:

– Ý cha đã quyết rồi. Con chuẩn bị cho tốt, đến thời cơ thích hợp thì xuất binh đi Giang Bắc. Nhân lúc Lý Mục căn cơ chưa vững, trận chiến này con cần phải thắng. Có nhớ không?

Lục Giản Chi dập đầu, nói:

– Con xin tuân theo mệnh lệnh của phụ thân, toàn lực ứng phó, không dám chậm trễ ạ.

Đến lúc này Lục Quang mới tỏ vẻ vừa lòng, gật đầu:

– Chắc hẳn con đi một chặng đường mệt nhọc rồi, thôi đi nghỉ ngơi đi. Nghỉ ngơi xong thì đi gặp mặt người của quân phủ cũng không muộn. Xuất binh cũng phải đợi thời cơ, không phải một lần là xong đâu.

……

Lục Giản Chi ra khỏi thư phòng của phụ thân, trở về gian phòng trước đây của mình.

Hành lý mang về của y không nhiều lắm, chỉ có một cái rương, bên trong có một ít quần áo, cùng với một hộp đàn cầm.

Lục mẫu đã sai người dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, còn đang chờ con trai, thấy con trai đã trở lại, bà ngồi lải nhải nhặn dò con phải nghe theo lời của phụ thân, đừng để ông ấy thất vọng nữa, thấy con trai gật đầu đáp ứng, bấy giờ mới vui vẻ rời đi.

Mặt trăng nhô lên cao, tiếng trống canh gõ vang.

Lục Giản Chi đi đường suốt đêm, người tuy mệt nhưng lại đầy tâm sự nặng nề, làm sao mà ngủ được. Y không ngờ rằng phụ thân gọi mình trở về lại là mục đích như này, liên hợp với Hứa Tiết, xuất binh Bắc phạt.

Những phân tích của phụ thân đúng là rất đúng. Thiên thời địa lợi nhân hoà, ba thứ đều có đủ cả. Có thể hưng binh Bắc phạt, đoạt lại của nhà Hán cũng là tâm nguyện của y, Lục Giản Chi y không phải không có cái dũng gánh vác nhận nhiệm vụ. Nhưng điều khiến cho y bất an là mục đích xuất binh lần này của phụ thân cùng với Hứa Tiết. Mục đích duy nhất của họ chính là nhân lúc tân hoàng đế vừa mới lập triều, mượn Bắc phạt để chèn ép Cao Kiệu, gia tăng thế lực của mình.

Ở trước mặt mình, phụ thân thậm chí còn không hề có ý che giấu chút nào.

Đối với Cao tướng công, Lục Giản Chi rất yên tâm. Dẫu cho ông ấy có biết mục đích Bắc phạt của hai nhà Lục Hứa, với hành vi và con người của ông, ông cũng sẽ không âm thầm cản trở. Nhưng chính bởi vì mục đích xuất binh như thế, mới làm cho Lục Giản Chi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hai nhà thế gia bởi vì lợi ích cá nhân mà tạm thời liên kết với nhau, với mục đích cùng chèn ép một thế gia khác, vậy thì liệu việc dẫn liên quân xuất binh Bắc phạt có thật sự sẽ thành công không?

Y bồi hồi rất lâu trong phòng, khó lòng ngủ yên được, bất tri bất giác lại đi đến trước cây đàn cầm, mở hộp cầm lấy bản tự phổ để trong đó ra, trước ánh nến, đầu ngón tay khẽ chạm vào từng nét chữ đẹp đẽ của bản nhạc, đang lúc thất thần thì cửa bị người ta đẩy ra.

Y quay đầu lại, thấy là Lục Hoán Chi tới thì vội cất cầm phổ đi, quay hẳn người lại.

– Muộn thế này rồi đệ còn chưa đi ngủ à?

Lục Hoán Chi đã đi tới.

– Đại huynh, vừa rồi huynh ở trong thư phòng, đệ tránh ở bên ngoài, có nghe được cuộc nói chuyện giữa huynh và cha.

Trên mặt gã lộ vẻ hưng phấn và mong đợi.

– Đại huynh ơi, cơ hội như vậy đúng là ngàn năm có một như cha nói đấy. Huynh nhất định phải nắm cho chắc. Lần này phải đạp Lý Mục kia dưới chân, trút hận cho Lục gia chúng ta, cũng là trút hận cho cả đại huynh nữa.

Lục Giản Chi không nói gì.

– Đại huynh, huynh vẫn luôn nhớ nhung con gái Cao gia, đệ thấy cô ấy đối với huynh chắc cũng như thế…

– Đệ không được nói lung tung. – Lục Giản Chi sầm mặt xuống.

– Đệ không có nói lung tung. – Lục Hoán Chi cãi lại.

– Huynh tưởng đệ không biết à? Cái vừa rồi huynh xem chính là cầm phổ mà cô ấy tặng huynh. Hồi trước ở Giao Châu huynh đổ bệnh nặng, đệ đã biết là huynh bị tâm bệnh rồi. Đệ với tam muội bàn bạc với nhau, để muội ấy đi nhờ vả cô ấy giúp đỡ. Cô ấy có lòng vô cùng, viết một bản cầm phổ cho huynh, tuy rằng không phải là thư nhưng mà còn hơn cả thư đấy. Có thể thấy được cô ấy vẫn còn tình cũ với huynh. Lý Mục kia là cái thứ gì, chỉ là một võ phu hàn môn, tự mình đi Nghĩa Thành khai hoang thì cũng thôi đi, còn bắt cô ấy đi theo để chịu khổ cùng.

– Dựa vào đâu mà hắn có thể cưới được cô ấy chứ?

Gã càng nói càng kích động.

– Đại huynh à, huynh nhất định phải đánh thắng trận này đó. Chờ chúng ta lấy được Lạc Dương rồi, triều đình còn ai dám xem thường Lục gia chúng ta nữa.

– Ngày nào đó biết đâu chừng Lý Mục chết rồi, cô ấy có thể gả về nhà mình làm a tẩu của đệ.

– Hoán Chi, câm miệng.

Lục Giản Chi nghiêm nghị quát lên.

– Cầm phổ của cô ấy là chủ yếu khuyên ta phấn chấn tinh thần lên, không hề có tình cũ như đệ nói. Nếu đệ còn dám ra ngoài nói năng linh tinh, làm hỏng danh dự của cô ấy, để ta biết được, ta không tha cho đệ đâu.

Lục Hoán Chi hồi trước cũng có chút ngưỡng mộ Lạc Thần, nhưng biết nàng không thích mình, hơn nữa bản thân lại rất kính trọng đại huynh, cho nên từ trước đến nay không muốn tranh giành với đại huynh. Nhưng mà nàng lại gả cho người đàn ông khác, với gã mà nói điều đó không thể nào chấp nhận nổi, bởi thế mà càng hận Lý Mục đến thấu xương.

Gã chưa bao giờ thấy đại huynh tỏ thái độ dạy dỗ lạnh lùng nghiêm nghị như thế với mình bao giờ cả, không dám tỏ vẻ gì nữa, cố gắng nén sự ghen tỵ trong lòng xuống, nói:

– Đại huynh yên tâm, đệ không phải là người không biết nặng nhẹ.

Lục Giản Chi lúc này mới hoà hoãn thái độ, nói:

– Chuyện đánh giặc ta sẽ dốc hết sức mình. Đệ yên tâm đi. Cũng muộn rồi, đệ đi ngủ đi.

Lục Hoán Chi không cam lòng nhìn hộp cầm vừa được đại huynh vội vã đóng lại, đáp lời, đi ra ngoài.



Hiệu suất làm việc của Tưởng Thao làm Lạc Thần rất vừa lòng.

Ngày hôm đó chỉ nói một lần ấy thế mà mới nửa tháng sau, y đã đưa tới hơn chục chiếc máy kéo sợi và khung cửi mới tinh, số còn lại hiện đang cho người tiếp tục chế tạo, cần bao nhiêu thì sẽ tiếp tục làm dần dần.

Lạc Thần rất phấn khởi, đưa tiền cho anh ta, bảo anh ta đi Cừu Trì mua thật nhiều cây gai dầu về.

Mặc dù tập quán sinh hoạt của người Cừu Trì bắt đầu Hán hoá, nhưng những người có thể mặc quần áo bằng lụa hoặc vải lanh mịn chỉ giới hạn ở tầng lớp quý tộc và thượng tầng, phần lớn người dân vẫn quen mặc da thú, phụ nữ không giỏi dệt vải. Nhưng đưa cho họ tiền, yêu cầu họ đi thu hoạch nguyên liệu thô, họ chắc chắn cam tâm tình nguyện.

Tưởng Thao đồng ý ngay, nói ngày mai vừa hay anh ta phải đi theo thứ sử đi Cừu Trì làm việc, đến lúc đó anh ta cũng sẽ xử lý công việc của phu nhân luôn thể.

Trong vùng hoang dã mùa hè của Nghĩa Thành có thể nhìn thấy cây gai dầu ở khắp mọi nơi, Lạc Thần đã xin ý kiến kinh nghiệm của tú nương tinh thông dệt vải trong số các vú già, biết rằng thu hoạch những thứ này về, trải qua xử lý thô sơ là có thể xe chỉ làm quần áo. Nàng đã gọi những phụ nữ trong thành tập trung tới, nói ra kế hoạch của mình, mọi người đều phấn khởi đồng ý, vì thế ban ngày tất cả mọi người nhanh chóng hoàn thành công việc trong ngày, sau đó ra khỏi thành để thu thập nguyên liệu thô.

Ngày hôm nay là ngày Lý Mục từ Cừu Trì trở về.

Tính hết ngày hôm nay thì hai người mới xa nhau cũng chỉ có ba ngày.

Lạc Thần ngủ một mình đã hai tối thôi mà đã cảm thấy nhớ hắn rất nhiều, vì thế sáng này lúc dạy học cho đám trẻ nhỏ nàng cũng có chút lơ đễnh không tập trung.

Đến sau giờ ngọ, nàng đã không chịu nổi nữa, kêu đầu bếp nữ làm pha một bình lớn nước lạnh, phân phát cho đám gia nhân và thị nữ đang học kéo sợi chỉ gai dưới sự chỉ đạo của người thợ thêu, số còn lại thì nàng lấy cớ là mang cho binh lính thủ thành, có A Cúc đi cùng, hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa nhỏ, bánh xe nghiền qua mặt đường đã được san phẳng rộng rãi, đi tới cửa thành.

Binh lính thấy thứ sử phu nhân tới thăm hỏi, không chỉ thế còn mang nước mát tới nữa, người nào cũng cảm kích, chỉ là ban đầu còn hơi chút câu nệ gò bó, không dám lấy uống.

Lạc Thần tự rót ra cốc, nhét tận tay cho một binh lính thiếu niên.

Binh lính kia mặt đỏ lựng lên, nhận lấy uống một hơi sạch sẽ.

Lạc Thần mỉm cười, gọi những người còn lại cũng tự lấy uống.

Đám binh lính bấy giờ mới chạy tới, vừa cảm ơn vừa tranh nhau lấy.

Lạc Thần đứng ở trên đầu tường thành, mong ngóng nhìn về phương hướng con đường Lý Mục trở về.

– Tiểu nương tử, cô về trước đi. Trời đang nắng lắm, Ly lang quân biết thì lại đau lòng.

A Cúc đứng bên cạnh tận tình khuyên.

Lạc Thần nhìn một chốc, không thấy Lý Mục trở về, A Cúc lại cứ khuyên can mãi, rất là phiền lòng, vì thế buồn bã ỉu xìu, đang định đi xuống lại chợt thấy cô bé A Ngư từ xa chạy đến, ra sức vẫy tay với mình, có vẻ như là có việc, thế là vội vàng đi xuống.

– Phu nhân ơi, vừa rồi em ở bên ngoài thành hái cây gai có nhìn thấy một chị gái nằm ngất ở bãi đất hoang, gọi thế nào cũng không phản ứng, giống như người chết rồi ấy.

Những lưu dân đến nương nhờ Nghĩa Thành có khá nhiều người bị bệnh, bị thương nặng, thậm chí sau khi tới nơi này rồi có những người vì thể lực tiêu hao quá mức mà ngất xỉu.

Cô gái mà A Ngư nói chắc là một trong số những lưu dân đó, hẳn là trên đường đi gặp cảnh ngộ gì đấy, cho nên mới chỉ còn lại lẻ loi một mình, còn chưa đến nơi thì đã ngất đi.

Có lẽ là A Ngư nghĩ đến cảnh ngộ cô gái đó giống người mẹ đã chết của mình, nhìn Lạc Thần, nôn nóng vô cùng.

Lạc Thần gọi một người lính gần đó, mang theo một vại nước, bảo A Ngư dẫn đường, mình cũng gấp gáp đi cùng theo.

Cây gai dầu ở cánh đồng gần đó đã được thu hoạch gần hết, A Ngư đi có hơi xa, cách mấy dặm đường liền.

– Phu nhân ơi, chị ấy nằm kia kìa.

A Ngư chạy nhanh qua đó, chỉ cho Lạc Thần xem.

Lạc Thần đến gần hơn, thấy trên bãi đất hoang có một cô gái mặc trang phục của phụ nữ có chồng, quần áo rách nát, thân hình gầy ốm, trên người dường như có vết thương, tóc tai rối bù, hai mắt nhắm chặt, một nửa khuôn mặt khô héo và xám xịt của cô ấy lộ ra, cảm giác cô ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi.

Lạc Thần vội vàng đi tới, ngồi xổm bên cạnh cô ấy, đẩy đẩy gọi cô ấy vài lần.

Cô gái kia vẫn nằm im bất động, hoàn toàn không có phản ứng. Da chạm vào nóng kinh khủng, rõ ràng là sốt rất cao, nàng vội bưng bình nước, đặt vòi lên đôi môi nứt nẻ của cô gái, chậm rãi cho cô ấy uống mấy ngụm nước, thấy mí mắt cô ấy khẽ động đậy thì gọi tiếp, nhưng cô gái vẫn không mở mắt ra. Nàng lại kêu binh lính cõng cô gái vào trong thành, đưa đến nhà của A Ngư, gọi quân y tới khám bệnh cho cô gái.

Quân y tới ngay lập tức, khám xong nói là bị sốt cao, sau đó kê ra mấy loại thảo dược. Anh ta cũng xem vết thương trên lưng của cô gái, nói là vết thương do bị roi đánh, thời gian đã lâu rồi nhưng vẫn chưa thể khỏi hẳn, miệng vết thương mưng mủ, cộng thêm thời tiết nóng bức cho nên mới bị ngất đi.

Đằng trước người cô gái dường như cũng có vết thương. Tuy vóc dáng gầy gò, nhìn không khác gì nam giới, nhưng anh ta lại không tiện khám, chỉ để lại thuốc trị thương, nói rửa vết thương xong thì bôi cho cô ấy.

Có thể cứu được hay không còn phải xem ý trời.

Quân y dù sao cũng rất bận rộn, khám xong là đi ngay.

Dù sao cũng là một mạng người, Lạc Thần vội kêu A Cúc đi sắc thuốc, Đồng A Ngư lấy nước tới, tự tay nàng lau vết thương chết cánh tay và trên đùi cô gái. Thấy lớp da thịt dưới lớp quần áo mịn màng mềm mại, lại vén áo lên lau sạch sau lưng cho cô ấy.

Lúc chuyển sang lau ngực bụng, cô gái vẫn luôn nhắm mặt như đã hôn mê lại đột ngột giật giật, quay mặt đi, lấy hai tay chặn vạt áo lại, dùng giọng khàn khàn nói không rõ ràng:

– Đa tạ phu nhân…chỗ này của tôi không làm sao…

Lạc Thần thấy người ta cuối cùng đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm. Lau sạch phần còn lại của vết thương, dùng ngón tay quết thuốc mỡ cẩn thận bôi lên vết thương ở sau lưng và trên tay chân cho cô gái. Xử lý xong rồi, nàng đang chuẩn bị hỏi lai lịch của cô gái, lại thấy cô ấy vẫn rất yếu ớt, nằm ở đó, hai mắt luôn đóng chặt không nhúc nhích thì tạm thời gác lại, chỉ nhẹ nhàng dặn dò A Ngư:

– Em chăm sóc chị ấy nhé. Ta đi về bảo người mang chút thức ăn đến đây. Nếu chị ta có vấn đề gì thì em nhớ đến gọi ta ngay.

A Ngư gật đầu vâng dạ.

Lạc Thần rửa sạch tay đứng lên, đấm vào cái eo bị mỏi, qua khoé mắt chợt nhìn thấy có bóng người đứng ở cửa sổ, quay đầu lại, không ngờ là Lý Mục đã về từ lúc nào rồi, đang đứng ở đó mỉm cười nhìn mình, không hề phát ra tiếng gì cả.

– Lang quân ơi.

Lạc Thần mừng rỡ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, vừa vẫy tay vừa chạy như bay về phía hắn.

Hết chương 85