Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 96



Ánh xuân rực rỡ giữa trưa xuyên qua khung cửa sổ khép hờ chiếu vào, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Còn nhớ lúc minh đi, cây lan đá nàng cấy ở mảnh vườn trước cửa sổ mới còn đang nhú lá xanh, ngày hôm qua trở về thì một nửa số lan trong vườn đã nở hoa rồi, trắng, tím, lan tỏa hương thơm ngát. Sau giờ ngọ yên tĩnh này, mang theo hương thơm của lan theo làn gió nhẹ vô thanh vô tức khuếch tán vào khe cửa sổ, khẽ lay tấm màn ngủ màu xanh da trời bị mưa cắt mềm mại trước giường.

Bức màn buông hờ treo thấp, một góc bị gió thổi tung, như sóng gợn lăn tăn, cản trở ánh sáng cho người trên giường, hương thơm như có như không bao trùm lấy.

Nàng còn ngủ say chưa tỉnh. Đầu nàng hơi nghiêng, mặt gối lên cánh tay ngọc trông như củ sen tươi, thân thể nghiêng nghiêng trên gối, đắp chăn mỏng màu nước, không biết từ lúc nào bị một cái chân trần của nàng thò ra khỏi một góc chăn cuốn lấy, trượt từ đầu vai hỗn độn mà đi xuống, chỉ che đến vòng eo, lộ ra cả một vùng lưng phía sau trắng nõn nà như tuyết với mái tóc đen dài bung xõa.

Lý Mục từ tiền đường trở về, y phục chỉnh tề, ngồi ở bên mép giường yên lặng ngắm nhìn nàng ngủ.

Nghĩ đến dáng vẻ không mảnh áo che thân ở dưới cái chăn mỏng kia, đáy mắt hắn chợt tối lại, cầm lòng không đậu mà cúi người lại gần, tay chậm rãi thò vào trong góc chăn, môi dừng ở trên đầu vai bóng loáng của nàng, hôn lên nhẹ nhàng, dừng lại một lát, rồi lại rà dần dần dọc theo cánh xương b ướm xinh đẹp đi xuống rãnh lưng mảnh và mềm mượt kia…

Hàng mi dài rung động vài cái.

Lạc Thần bị đánh thức.

Là bàn tay to quen thuộc mang theo cảm xúc thô ráp dưới chiếc chăn mỏng vuốt v e làn da trơn mượt như tơ của nàng.

Biết là hắn trở về, khóe môi nàng hơi vểnh lên, nhưng người vẫn chìm đắm trong cơn biếng nhác ngủ chưa tỉnh, cảm thấy cả người vẫn đau nhức, mắt nhắm nghiền không muốn mở ra, chỉ lười biếng rụt rụt chân, lại cuộn cơ thể lại, nhằm biểu đạt sự bất mãn của nàng đối với người đàn ông bắt đầu từ chiều tối hôm qua không hề cho nàng ngủ một giấc ngon gì cả.

Người đàn ông trẻ tuổi không những không dừng động tác lại mà ngược lại còn ôm lấy cả người nàng từ phía sau.

Lạc Thần thật sự còn chưa ngủ đủ, đáp lại ậm ừ mấy tiếng không rõ ràng, mềm mại nâng cánh tay lên muốn đẩy hắn ra, tay lại bị bắt lấy.

Môi đổi sang in lên mu bàn tay nàng, dọc theo cánh tay trắng như tuyết hôn đi lên, và hôn lên mặt nàng.

Người đàn ông cùng với nàng tiếp tục âu yếm vuốt v e một lúc.

– Nàng còn mệt không?

Lạc Thần nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng chất vấn bên tai mình.

Nàng vẫn còn hơi chút mơ màng, theo bản năng lắc đầu, bỗng nhiên lại như nhớ tới gì đó, cả người hơi tỉnh táo lại, mở mắt nhập nhèm ra gật đầu.

Lý Mục nhìn nàng mở to hai mắt dáng vẻ đề phòng nhìn mình thì không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đêm qua, đối mặt với cô vợ nhỏ cực kỳ cuồng nhiệt, hắn tràn đầy hứng thú, phóng túng đến điên cuồng. Ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ, mây mưa ân ái không có điểm dừng. Sáng nay tỉnh lại hắn vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, ôm mỹ nhân nhỏ xinh ở trong vòng tay vẫn còn đang ngủ say lại muốn thêm một lần nữa, về sau ôm lấy nàng ngủ một giấc đến tận trưa, cho đến khi Tưởng Thao tới tìm hắn mới đứng dậy. Nàng lúc ấy lại buồn ngủ đến mức hai mắt không thể mở ra được, biết được Tưởng Thao tới tìm hắn thì yên lòng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Ngủ cả một buổi sáng, tinh lực của hắn đã tràn đầy, nhưng hắn biết nàng bị mình làm cho kiệt sức, còn chưa hồi lại sức, thấy nàng cuối cùng đã tỉnh hỏi nàng có đói không.

– Đã qua trưa rồi, ta sợ nàng đói lả đi, hay là ăn chút gì đã nhé. Nếu như còn buồn ngủ thì ăn xong lại ngủ tiếp, được không?

Bị hắn nhắc nhở, Lạc Thần mới cảm thấy đói đến mức ngực dán vào lưng, ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Mục xoa xoa đầu nàng, xuống giường, vén màn lên, cũng không gọi người tiến vào mà tự mình giúp nàng mặc quần áo, mặc xong từng thứ rồi mới mở cửa, gọi người vào hầu hạ rửa mặt.

Hai người cùng ăn cơm, ăn xong lại cùng nhau trở về phòng.

Gả cho hắn đã hơn một năm, dường như chỉ có hôm nay hắn dành cả một ngày cho nàng.

Lạc Thần tâm tình rất tốt, chẳng muốn đi đâu hết cả. Vào phòng rồi, nàng liền treo trên người hắn, muốn hắn ôm lấy mình.

– Cả người thiếp vẫn còn đau lắm, không đi nổi nữa nè. Tại chàng hết đó…

Nàng thỏ thẻ mà trách hắn, giọng mềm ra nước.

Lý Mục hơi rún người xuống, hai tay nâng lấy mông nàng bế nàng lên cao. Thình lình bị nhấc lên cánh mặt đất ba thước, còn cao hơn cả so với hắn. Lạc Thần giật mình kêu lên, giơ tay đánh hắn, muốn hắn mau chóng thả mình xuống, không cho hắn ôm nữa.

Lý Mục cười thành tiếng, trong lòng bởi vì một lát trước nhận được tin tức kia tạo nên bóng ma tâm lý trong giây phút này đã biến mất không còn lại gì.

Hắn ôm nàng tới bên giường, để nàng nằm xuống, mình thì ngồi ở mép giường đặt hai chân nàng lên trên đầu gối của mình, xoa bóp chân cho nàng.

Kỹ thuật của hắn rất tốt, xoa bóp làm cho Lạc Thần dễ chịu mắt híp lại, hưởng thụ sự hầu hạ của lang quân, chợt nhớ giữa trưa Tưởng Thao có đến tìm hắn, liền thuận miệng hỏi vài câu. Hỏi xong rồi, nàng lại không nghe thấy hắn đáp lại thì hiểu ra, nghĩ có lẽ là việc quân cơ không tiện nói, vội mở mắt ra.

– Nếu như không tiện nói với thiếp, chàng không nói cũng không sao.

Lý Mục dừng lại, ánh mắt nhìn nàng chăm chú một lúc, hơi mỉm cười:

– Không có chuyện gì đâu. Chỉ là đêm qua có nhận được một thánh chỉ trong cung Kiến Khang, tuyên ta trở về, muốn phong thưởng cho ta.

Lạc Thần không ngờ lại là chuyện này, ban đầu có chút kinh ngạc, ngồi dậy, lại nghĩ nghĩ lại thấy vui.

– Đây là chuyện tốt mà. Lang quân lấy được Trường An, công lao như thế không có người nào bằng. Chàng được phong thưởng theo công lao là rất hợp lẽ thường.

– Lang quân tính toán khi nào lên đường ạ?

Hắn không trả lời nàng ngay, chỉ nhìn nàng một lúc mới nói:

– A Di ơi, nàng thấy ta có nên về thụ phong không?

Lạc Thần ngớ người, chạm phải ánh mắt của hắn đang nhìn mình. Vừa nãy khi nghe tin tức này, ban đầu nàng thấy quá bất ngờ, sau đó thì vui mừng và kiêu ngạo, bởi vì mình đã được gả cho một vị lang quân là đại anh hùng đương thời, cảm thấy cực kỳ vinh dự tự hào. Nhưng mà không ngờ rằng nom hắn dường như không hề muốn trở về nhận phong thưởng. Nàng tức khắc nhớ tới vấn đề đã gây ra bất đồng lớn giữa hắn với phụ thân. Hắn không hề coi cái triều đình mà phụ thân khổ tâm duy trì này vào mắt, thậm chí còn có ý tưởng đại bất kính. Chính bởi vì vậy, nàng mới bị phụ thân ép rời khỏi nhà hắn ở Kinh Khẩu theo về Kiến Khang. Về sau nếu như không phải mình kiên quyết đuổi theo và ở lại đây, hiện giờ hai người như thế nào còn chưa biết được.

Hơn nửa năm này, nàng ở nơi này cùng với hắn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, suýt chút nữa nàng đã quên mất chuyện này.

Lúc này, đột nhiên nàng lại nghĩ tới.

Trái tim nàng đột nhiên chùng xuống.

Chần chừ hồi lâu, nàng mới nói:

– Lang quân ơi, hoàng đế hiện giờ đã không phải là hoàng a cữu của thiếp nữa. Thư mà lần trước a tỷ gửi cho thiếp, chàng cũng đọc rồi đó. Bệ hạ với a tỷ tấm lòng đều tốt, tân triều hẳn là có thể chấn hưng lên được.

– Nhưng mà nếu như chàng không muốn trở về nhận sự phong thưởng của triều đình, thiếp sẽ không bao giờ ép buộc chàng. Vì vậy chàng hãy gửi tấu chương đáp lại, nói rằng chàng không phải là không coi trọng triều đình kháng mệnh không trở về, mà là Nghĩa Thành với Trường An còn chưa được củng cố, chàng rất bận rộn quân vụ, không phân thân ra được, cho nên không thể về kinh được.

– Họ gửi cho chàng chiếu thư kia, có lẽ là có ý định tốt. Đừng vì cái này mà gây nên vấn đề với cha thiếp, hoặc là với bệ hạ, thậm chí còn khiến cho họ nghi ngờ chàng. Có được không?

Nàng nói xong, dùng ánh mắt năn nỉ cẩn trọng nhìn hắn.

Lý Mục nhìn nàng rất lâu, ban đầu lặng thinh, một lát sau nói:

– Chờ ở đây sắp xếp mọi việc thoả đáng xong, ta sẽ mang nàng về. Ta nghĩ hẳn là nàng cũng rất nhớ và muốn gặp nhạc phụ nhạc mẫu.

Lạc Thần cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng sợ nhất là Lý Mục khăng khăng theo ý mình, điều này sẽ làm cái cớ cho người khác cho rằng hắn công khai bất kính với triều đình. Chỉ cần hắn chịu trở về, biết đâu có thể cảm nhận được khí tượng của tân triều mà dần dần thay đổi suy nghĩ.

Lại lạc quan nghĩ, nàng càng mong chờ có một ngày hắn với phụ thân có thể đồng tâm hiệp lực cùng hiệu lực cho triều đình.

Hơn nữa là, nàng thật sự rất nhớ cha và mẹ.

Nàng bò lên, quỳ gối bên hắn, mang theo sự cảm kích và lấy lòng, thỏ thẻ nũng nĩu:

– Lang quân ơi, chàng tốt với thiếp quá.

Nàng hơi đỏ mặt, lặng lẽ nắm lấy một bàn tay của hắn, đặt lên trên bộ ng ực xinh đẹp mà hắn rất thích ở nàng.

– Thiếp ngủ đủ rồi…Lang quân muốn gì, A Di đều cho chàng…

Lý Mục nhắm mắt lại, rút tay về, đổi sang thành ôm lấy cơ thể nàng, mang theo nàng cùng nàng nằm xuống.

Hắn hôn lên trán nàng, dịu dàng nói:

– Ta cũng hơi mệt, nàng ngủ với ta một chút nhé.

Lạc Thần đêm qua bị hắn lăn lộn đến kiệt sức, thật sự là ngủ vẫn chưa đủ, bèn ngoan ngoãn rúc ở trong lòng hắn, được hắn ôm lấy, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lý Mục nhìn khuôn mặt ôn hoà của thê tử đang ngủ bình yên ở trong lòng mình, bóng ma trong lòng ban đầu bởi vì nàng mà tan đi lại lần nữa dần dần bao phủ.

Vị tân hoàng đế hiện giờ thậm chí còn không bằng Hưng Bình Đế.

Ít nhất Hưng Bình Đế còn có lòng tranh đấu.

Mà vị hoàng đế này, ấn tượng duy nhất kiếp trước y để lại cho Lý Mục chính là ham hưởng lạc ham sống an nhàn.

Lý Mục nhớ rõ, khi Cao Kiệu còn sống, vị hoàng đế này còn khiêm nhường một chút. Đăng cơ sau một năm, Cao Kiệu vừa chết đi, ông ta đã hoàn toàn hoá thân thành danh sĩ ngày ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, triều chính đều do Cao Ung Dung cùng Tân An vương Tiêu Đạo Thừa nắm giữ, đấu tranh gay gắt với những sĩ tộc Hứa Tiết, Lục Quang. Mãi cho đến mấy năm sau, Hứa Tiết bạo loạn, hắn cứu giá bình định, từ đó về sau trên con đường thượng vị đã lên tới chức vị Đại Tư Mã, quyền khuynh triều dã, nhưng bởi vì cứ kiên trì Bắc phạt mà dẫn tới sự kiêng kị của Cao Ung Dung cùng Tiêu Đạo Thừa, chính bản thân hắn cũng bởi nhất thời sơ ý mà chết dưới cái bẫy mỹ nhân được thiết kế tinh xảo.

Mà vị hoàng đế này ngay từ lúc Hứa Tiết làm phản trên đường chạy trốn ra khỏi kinh đô đã sợ hãi mà chết.

Lý Mục có thể khẳng định, chiếu thư mà đêm qua gửi tới này chính là giả danh thánh chỉ, người đứng sau nó nhất định là Cao Ung Dung.

Hắn cũng đoán được, Cao Ung Dung hiện giờ có lẽ đang muốn lung lạc mua chuộc hắn.

Thúc giục hắn trở về Kiến Khang nhận phong thưởng, nghĩ chắc là muốn làm rõ quyền sở hữu Trường An, nhân cơ hội này tuyên bố với thiên hạ rằng thần tử ở bên ngoài dù là có lập công lao lớn đến mấy thì cũng thuộc quản lý và khống chế của triều đình, là thần tử của Tiêu thất.

Nếu không có cô gái nhỏ đang nằm trong lòng hắn đây thì hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không phụng chiếu trở về.

Đã đi ra ngoài rồi, tự chủ trong loạn thế, dẹp yên Trung Nguyên, bị trói lấy cái danh loạn thần tặc tử Nam Triều, thì có làm sao nào?

Dù là Nam triều của Tiêu thị, hắn cũng có thể cướp lấy.

Nhưng mà bởi vì có nàng, mà hắn cùng triều đình này có một sợi dây ràng buộc không thể tách rời.

Ngoài trượng phu là mình ra, nàng còn có cha mẹ, thân tộc, cùng với tất cả địa vị và vinh quang mà triều đình này mang cho nàng.

Những thứ đó đều là một phần của nàng.

Hắn không làm được, hắn không thể không quan tâm đ ến mong muốn của nàng mà bắt ép nàng phải vì mình mà đoạn tuyệt tất cả. Về điểm này, ngay từ ngày đầu tiên hắn biết không thể buông bỏ chấp niệm mạnh mẽ đòi cưới nàng thì đã biết.

Như mới vừa rồi thôi, khi nghe nàng dùng giọng điệu lấy lòng nói với hắn rằng hắn rất tốt với nàng, lại khi cầm tay hắn chạm vào cơ thể mềm mại của mình, có một giây ngắn ngủi, hắn như lại nhìn thấy nàng ở trong đêm động phòng tại kiếp trước. Chẳng qua nàng khi đó có điều cầu với Đại Tư Mã hắn. Mà nàng hiện giờ chính là sợ hắn đoạn tuyệt với người nhà mà nàng quan tâm.

Nàng đã từng kiêu ngạo cỡ nào hãy còn mới mẻ ở trong ký ức của hắn.

Hắn cũng nghĩ, ước rằng nàng thà giữ vẻ kiêu ngạo và ngây thơ khi mới kết hôn với hắn cả đời.

Nhưng mà hắn chung quy vẫn không làm được.

Kết hôn với nàng, nhưng khiến nàng bây giờ phải cẩn thận như vậy trước mặt hắn, thậm chí nàng còn muốn lấy lòng hắn.

Nàng ngoan ngoãn dịu hiền đến mức làm cho hắn đau lòng.

Có được, sẽ có mất. Có được nàng, hắn sẽ không thể vì nàng mà để mình phải nhượng bộ triều đình này.

Ở kiếp này, hắn nghĩ hắn sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.

Nhưng mà, khi cảnh tượng quen thuộc này bắt đầu từ hôm nay lại một lần nữa hiện ra trước mặt hắn, chờ tới ngày cháy nhà ra mặt chuột ấy, hắn chỉ hy vọng rằng nàng, người đang ngủ yên bình bên cạnh mình vào giờ phút này vẫn có thể mãi như thế này, hoàn toàn tin tưởng vào hắn.

Phần đời còn lại của nàng hoàn toàn ký thác trong tay hắn.

Hắn là lang quân cả đời này của nàng.

Lý Mục càng lúc càng ôm thê tử nhỏ xinh trong lòng mình càng chặt, ghé sát mặt vào nàng, hít một hơi thật sâu ngửi hương thơm từ mái tóc và làn da nàng, rồi nhắm mắt lại.

……

Lạc Thần vô cùng yêu mến tòa thành trì Nghĩa Thành này, và cũng rất yêu thích nơi mà mình đang sống.

Nàng đã tận mắt chứng kiến tòa thành trì này dần thay đổi từ hoang tàn khi nàng lần đầu tiên đến một nơi đầy khói lửa như vậy biến thành một nơi tràn ngập hơi thở con người và khói lửa như hiện giờ. Càng không cần phải nói, từng cọng cây từng ngọn cỏ trong phủ thứ sử này, mỗi một viên gạch một viên đá nơi đây đều do đích thân nàng tự tay dọn dẹp, và nó chứa đầy cảm xúc của nàng.

Nhưng mà Kiến Khang cũng là địa phương mà nàng sinh ra và lớn lên, rời đi lâu rồi, nàng thật sự cũng rất nhớ.

Huống chi là, nơi đó còn có cha và mẹ nàng.

Từ lúc Lý Mục đáp ứng sẽ quay về Kiến Khang, Lạc Thần bắt đầu âm thầm chờ mong. Điều khiến nàng bất ngờ chính là, sau ngày nhận được chiếu thư kia không quá mấy ngày, Nghĩa Thành lại được đón đặc sứ của hoàng đế phái đến.

Vị đặc sứ đó chính là người quen cũ Hầu Trung Phùng Vệ từng chủ trì buổi tỉ thí ngày Trùng Dương giữa Lý Mục và Lục Giản Chi.

Phùng Vệ mang đến rất nhiều vật ban thưởng của hoàng đế.

Ngoại trừ những vật như bánh vàng, châu báu, bạch lụa ra còn có những người thợ thủ công thông thạo xây dựng và các nghề thủ công cùng với thái y của Thái Y viện.

Chỉ thế thì không có gì phải nói, nhưng mà còn cấp cho Nghĩa Thành rất nhiều thợ thủ công và thái y mà thành trì khan hiếm thì phải nói là cực kỳ chu đáo, suy xét chu toàn.

Lạc Thần rất là vui vẻ.

Lý Mục mang theo nàng cảm tạ thiên ân, lại cảm tạ Phùng Vệ, nói ông ta đi đường vất vả quá rồi.

Phùng Vệ mỉm cười nói:

– Lý thứ sử không cần đa lễ. Ngài thay mặt triều đình lấy lại được Tây Kinh, Đại Ngu không ai là không kính ngài ba phần cơ chứ? Tôi được phụng chỉ tới đây đón thứ sử cùng với thứ sử phu nhân về kinh nhận phong thưởng là vinh hạnh của Phùng Vệ tôi. Nếu như thứ sử đã chuẩn bị xong, có thể lên đường sớm được không?

– Dân chúng Kiến Khang đều biết tin tức Lý thứ sử sắp về kinh nhận phong thưởng, ngày ngày đều mong chờ ngài đó.

Lạc Thần nhìn Lý Mục.

Hắn nhìn Phùng Vệ, nói:

– Nơi này ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Mọi chuyện cứ nghe theo khâm sai là được.

Phùng Vệ mừng rỡ, nói ngay:

– Chọn ngày chi bằng đúng ngày, vậy thì ngày mai về kinh luôn, thứ sử thấy sao?

……

Đại quân mà Lý Mục mang theo về ở lại Nghĩa Thành, sự vụ thì bàn giao lại cho Tưởng Thao, ngày hôm sau hắn mang theo Lạc Thần bước lên hành trình đi về phía Nam.

Một tháng sau, vào ngày mùng Năm năm nay, khi những con đường và ngõ hẻm của thành phố Kiến Khang được bao phủ bởi những bông tuyết trắng, Lạc Thần đã rời xa Kiến Khang gần một năm đã cùng trượng phu đặt chân lên vùng thổ địa mà nàng thân thuộc này.

Hết chương 96