Tiêu Nguyệt Mị duyên dáng mặn mà thướt tha đi vào linh đường thì Tiêu Nhữ Xương tức đến nỗi muốn giơ tay tát muội muội mình một cái.
Cầu phủ đang làm tang sự, người chết là vị hôn phu của nàng, nàng đến Cầu phủ, nhưng đầu lại đầy châu ngọc, y phục hoa lệ, phấn son dày đặc. Áo xếp ngắn tay màu hoa hồng đỏ, váy màu xanh biếc được thêu những bông hoa nhỏ tinh tế, bên hông dùng tơ lụa Yên La vàng mềm cột thành một nơ con bướm thật to, mái tóc còn đính rất nhiều ngọc bích cùng trâm phượng, hai bên đầu còn được cài thêm hoa tươi mới được hái.
Tiêu Nguyệt Mị lúc đến đây, chỉ muốn ăn mặc thật đẹp để hạ thấp Thẩm Thanh Lạc xuống, nhưng lúc vào linh đường lại thấy Thẩm Thanh Lạc một thân đồ tang màu trắng, từ trên xuống dưới, một món đồ trang sức cũng không có, đến ngay cả bông tai cũng không đeo, hơi ngẩn ra, lại nhận được ánh mắt phóng hỏa của Tiêu Nhữ Xương, mới sực tỉnh ngộ. Chỉ là nàng từ trước đến giờ vẫn vô lý biến thành có lý, ngẩng đầu khinh thường, ra vẻ không ai bì nổi liếc Thẩm Thanh Lạc một cái, rồi đi tới bên cạnh Tiêu Nhữ Xương cầm tay áo hắn lắc lắc, làm nũng nói: "Ca, huynh cho người tìm muội tới đây, có chuyện gì sao?"
Tiêu Nhữ Xương hít một hơi thật sâu, cố gắng kiền chế tức giận không muốn ở trước mặt người ngoài khiển trách Tiêu Nguyệt Mị, nhìn về phía Thẩm Thanh Lạc, nói: "Phiền nàng an bài một người, đưa Nguyệt Mị đi xuống, tùy tiện đổi một bộ đồ tang."
"Không cần." Tiêu Nguyệt Mị kêu lên: "Những thứ y phục bẩn thỉu kia muội không mặc."
Để những hạ nhân ra ra vào vào thấy bộ dáng của Tiêu Nguyệt Mị như vậy, thật khó có được một vở kịch hay, Thẩm Thanh Lạc tiếp lời Tiêu Nguyệt Mị lập tức nói: "Tạm thời không đổi cũng được, ta sẽ cho người đặc biệt vì Tiêu tiểu thư may một bộ y phục."
"Cũng được, muội nhanh đi về." Nếu có khách nhân đến tế điện, thấy Tiêu Nguyệt Mị như vậy, hắn cũng không chỉ là mất đi thể diện, Tiêu Nhữ Xương cũng không nói nhiều, vội vàng đuổi Tiêu Nguyệt Mị.
"Chậm." Thẩm Thanh Lạc đem lời mới nói vừa rồi hỏi lại Tiêu Nguyệt Mị, "Tiêu tiểu thư cam nguyện vào Cầu phủ vì Thế Trinh thủ tiết, cô đơn lạnh lẽo sống qua ngày sao?"
Thẩm Thanh Lạc ồ một tiếng, lãnh đạm nói: "Nếu như thế, Thanh Lạc có một câu muốn nói, Tiêu tiểu thư mặc dù cùng Thế Trinh đính hôn trước, nhưng ta mới là người trong lòng của Thế Trinh, vả lại ta đã mang thai đứa bé của Thế Trinh, Tiêu tiểu thư vào Cầu phủ, về địa vị ta là lớn."
Cầu phủ bây giờ do Thẩm Thanh Lạc cai quản, Tiêu Nguyệt Mị vào Cầu phủ, không cúi đầu chịu thua cũng không được, chỉ là mặc dù tạm thời không có nam nhân để tranh, nhưng làm thiếp cũng là không thể, Tiêu Nhữ Xương vừa định mở miệng, Tiêu Nguyệt Mị đã nhảy lên, dùng ngón tay được sơn đỏ tươi chỉ trên mặt Thẩm Thanh Lạc, lớn tiếng nói: "Có thai thì giỏi sao? Ta cũng cũng đang mang thai đấy!" Nói chuyện đồng thời, nàng còn thị uy ưỡn bụng mình lên, la ầm lên: "Không tin ngươi có thể mời đại phu tới chẩn mạch."
"Ngươi cũng có con?" Thẩm Thanh Lạc ngây người, nhìn về phía Tiêu Nhữ Xương, Tiêu Nhữ Xương sắc mặt đen thui, trong lòng hối hận muốn đập đầu vào tường tự tuyệt.
Ứng Viễn Phi nghe Tiêu Nguyệt Mị nói có thai, vui mừng quá đỗi, yên lặng nhìn về phía Tiêu Nhữ Xương: "Nhữ xương, muội muội huynh đã cùng Ngụy Long không minh không bạch, lại mang thai đứa bé của Ngụy Long, huynh nghĩ thế nào?"
"Ai nói đứa bé trong bụng ta là của Ngụy Long?" Tiêu Nguyệt Mị cũng không phải ngu ngốc biết chuyện này quan trọng thế nào, cũng không có liều lĩnh đến lớn tiếng tuyên bố mình ôm đứa bé của Ngụy Long muốn vào Cầu phủ, nàng nhướng mày nhìn Ứng Viễn Phi, lớn tiếng nói: "Đứa bé trong bụng ta là của Thế Trinh, ca, huynh nói đi."
Chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Nhữ Xương cỡi hổ khó xuống, chỉ có thể trợn tròn mắt nói mò: "Viễn Phi, Thanh Lạc, hai người có thể hỏi Tần Minh Trí một chút, cái ngày mà Thế Trinh cầm ngân phiếu ba triệu sáu trăm ngàn lượng đến phủ ta, có phải cả đêm ở Tiêu gia chưa có trở về phủ hay không? Đêm đó ta đã sai người hạ thuốc hắn. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Ứng Viễn Phi bỗng dưng cắt đứt lời nói của Tiêu Nhữ Xương, hắn giận đến sắc mặt cũng thay đổi: "Nhữ Xương, đứa bé trong bụng muội muội huynh là của ai, trong lòng huynh rõ nhất, vì sao không thể để cho Thế Trinh đi được an tâm? Ngay cả sau khi hắn chết rồi cũng không bỏ qua cho? Hắn sẽ không đồng ý để muội muội huynh vào Cầu phủ đâu ."
"Không, ta thay Thế Trinh đồng ý." Thẩm Thanh Lạc lạnh lùng nói.
Cảm nhận được tầm mắt lo lắng của hắn, Thẩm Thanh Lạc khẽ lắc đầu một cái, hướng về phía Ứng Viễn Phi nở một nụ cười thản nhiên.
"Thẩm Thanh Lạc, nàng thật sự đồng ý?" Tiêu Nhữ Xương có chút ngạc nhiên.
"Tiêu công tử đáp ứng điều kiện của ta, ta liền đáp ứng để Tiêu Nguyệt Mị vào Cầu phủ." Thẩm Thanh Lạc lãnh đạm nói.
"Điều kiện gì? Ngươi nói." Tiêu Nguyệt Mị chỉ muốn muốn vào Cầu phủ, đối với Thẩm Thanh Lạc nàng cũng không có nửa điểm kiêng kỵ.
Thẩm Thanh Lạc nhíu mày, khóe môi nhếch lên, nói: "Điều kiện thứ nhất, Tiêu tiểu thư muốn vào Cầu phủ vì Thế Trinh thủ tiết, tự nhiên coi mình thành Cầu phụ* rồi (* ý là Cầu phu nhân – phụ - phụ nữ góa chồng), Cầu phụ tự nhiên do người làm Cầu phủ hầu hạ, Tiêu tiểu thư vào Cầu phủ, không cần phải mang theo một tôi tớ nào cả."
Tiêu Nguyệt Mị cảm thấy không có người mình hầu hạ không quen, không nói, nhìn về phía Tiêu Nhữ Xương.
Cái này sao được, đồng nghĩa với một mình vào hang hổ rồi, Tiêu Nhữ Xương cau mày. Suy nghĩ một chút nói: "Điều một không có cũng không được, chỉ hai cần hai Đại Nha hoàn thân cận hầu hạ, thêm hai hộ vệ võ công cao cường là được."
Tiêu Nhữ Xương thầm nghĩ, cái điều kiện này Thẩm Thanh Lạc không đồng ý, chuyện này chỉ có thể từ bỏ rồi.
Thẩm Thanh Lạc lại không cần suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng, lại nói: "Thứ hai, chuyện Tiêu tiểu thư vào Cầu phủ, tạm thời không được công khai cho người ngoài biết, chờ đứa bé sanh ra nếu giống như Thế Trinh, công khai cũng chưa muộn."
"Được."
"Điều thứ ba." Thẩm Thanh Lạc dừng một chút, nói: "Cũng là điều vừa mới nói kia, Tiêu tiểu thư cần tôn* ta là lớn."(* kính trọng –tôn sùng)
Làm thiếp là không thể, Tiêu Nhữ Xương vừa định phản đối, Thẩm Thanh Lạc nói tiếp: "Tiêu tiểu thư cũng không phải là làm thiếp, có thể để cho người làm trong phủ gọi ta đại phu nhân, Tiêu tiểu thư nhị phu nhân."
An bài như vậy cũng có thể tiếp nhận, Tiêu Nhữ Xương gật đầu, Tiêu Nguyệt Mị thấy Tiêu Nhữ Xương đáp ứng, nghĩ tới không phải làm thiếp, cũng không phản đối nữa.
"Cái điều kiện cuối cùng, đứa bé sau khi sanh ra, nếu giống như Ngụy Long, Tiêu công tử cần phải đem Tiêu tiểu thư nhận đi, cũng thiết yến tiệc mời các thương nhân trong thành trong, thừa nhận với mọi người, muội muội của ngài cùng Ngụy Long thông dâm cấu kết."
Cái điều kiện cuối cùng này quá hung ác, trái tim Tiêu Nhữ Xương máy động, nhưng hắn vẫn ngụy trang, một chút do dự cũng không lộ, mỉm cười nói: " Đứa bé của Nguyệt Mị không giống Thế Trinh thì sẽ giống như nàng, làm sao có khả năng giống như Ngụy Long, nàng có thể hỏi rõ người làm trong Cầu phủ, Thế Trinh tối hôm đó có phải cả đêm không trở về phủ?"
Hắn đánh Thái Cực, không trả lời chính diện, lời ngon tiếng ngọt muốn làm rối loạn lòng của Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc cũng không bị lừa, chỉ lành lạnh nói: "Thế Trinh không may mất sớm, đứa bé của ta cũng không biết là nam hay nữ, đứa bé trong bụng Tiêu tiểu thư là con của Thế Trinh thì tốt rồi, Thanh Lạc chỉ cầu Cầu gia có hậu nhân nối dõi, Tiêu công tử còn chưa nói, những điều kiện ta vừa mới nói ngài có đáp ứng hay không."
Tiêu Nhữ Xương căn bản không tính toán giữ lại đứa bé trong bụng Tiêu Nguyệt Mị cho đến lúc sinh hạ, giả vờ trầm ngâm chốc lát liền nói: "Được."
"Như thế rất tốt, vậy thì chúng ta hãy viết ra giấy làm chứng đi." Thẩm Thanh Lạc nhìn về phía Ứng Viễn Phi: "Phiền Ứng đại ca đem những điều kiện vừa rồi viết ra giấy, cũng xin làm người làm chứng."
Ứng Viễn Phi cầm bút lên, trước khi hạ bút viết, ngẩng đầu nhìn hướng Tiêu Nhữ Xương, trầm giọng nói: "Nhữ Xương, quyết định này của huynh, có cần phải nói trước với Ngụy Long một tiếng hay không?"
Tiêu Nhữ Xương nghe được lời này, trong lòng khổ sở cơ hồ không đè xuống được, Ngụy Long cùng muội muội hắn không tuân quy củ này đã lâu, nếu hắn có thể có chút hành động, cũng sẽ không để đến ngày hôm nay còn chưa đến cửa cầu hôn.
Nghĩ đến lúc ở Ngụy phủ đến bước qua cửa cũng không được, Tiêu Nhữ Xương trong lòng thầm hận, hắn tự định giá, đem Tiêu Nguyệt Mị đưa vào Cầu phủ, vừa để cho Tiêu Nguyệt Mị đắc ý, vừa mạnh mẽ đả kích Ngụy Long một cái, để Ngụy Long yêu đương vụng trộm không thành, quay về làm loạn với Ngụy mẫu không cho hắn cầu hôn, Ngụy gia rối loạn thì càng hay.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhữ Xương không còn một chút do dự, ra dấu tay mời, ý bảo Ứng Viễn Phi viết.
Ứng Viễn Phi viết xong, Tiêu Nhữ Xương liền vung bút lên viết xuống tên của mình, Thẩm Thanh Lạc cùng Tiêu Nguyệt Mị cũng ký tên, đến phiên Ứng Viễn Phi ký tên chứng nhận, hắn lại cầm bút chậm chạp không ký.
Tiêu Nhữ Xương không biết trong hồ lô của hắn mua bán thuốc gì, yên lặng chờ, chốc lát sau, không nhịn được thúc giục hắn ký tên.
Ứng Viễn Phi lại chỉ cau mày nhìn tờ ước định không nói, Tiêu Nhữ Xương sắp không nhịn được thì người làm Cầu phủ lớn tiếng thong báo —— Ngụy lão phu nhân tới.
Ngụy lão phu nhân trên búi tóc một chút trang sức cũng không có, mặc một bộ váy gấm màu đen, gò má cao môi mỏng, vô cùng thoải mái ung dung một mình tiến vào. Thẩm Thanh Lạc cũng là lần đầu tiên thấy bà, không biết bà vì sao đột nhiên đến, vội nghênh đón, lấy tư cách thân phận Cầu phụ của Thế Trinh ra tiếp, Ngụy lão phu nhân khẽ vuốt cằm, mắt nhìn thẳng đến gần quan tài, than một tiếng, nhận lấy cây hương đã được đốt sắn từ Ứng Viễn Phi đưa, dâng hương.
Ứng Viễn Phi viết thư muốn thông bào cho Ngụy Long, mặc dù không hiểu vì sao Ngụy Long không đến mà Ngụy lão thái lại tới, trong lòng suy nghĩ Tiêu Nguyệt Mị đã có đứa bé của Ngụy Long, cùng Ngụy lão thái nói cũng giống như nhau.
Thẩm Thanh Lạc nhìn thần sắc Ứng Viễn Phi, rất nhanh hiểu được suy nghĩ của hắn, biết Ngụy lão thái là hắn mời tới, nàng cũng sẽ không để Tiêu Nguyệt Mị thuận lợi gả vào Ngụy gia.
Đem Ngụy lão thái đỡ đến ghế trên ngồi xuống, Thẩm Thanh Lạc cướp lời Ứng Viễn Phi mở miệng trước, hướng Ngụy lão thái thi cái lễ, cung kính nói: "Vốn không nên quấy rầy lão thái thái, chỉ là chuyện này cùng Ngụy gia cũng có chút quan hệ, xin lão thái thái hoặc là chỉ thị, hoặc là làm chứng. . . . . ."
Tiêu Nhữ Xương thấy Ngụy lão thái đến, trong lòng nhất thời rối loạn. Thẩm Thanh Lạc cũng kông hỏi ý tứ hắn, chỉ đem phần ước định đưa cho Ngụy lão phu nhân, nói: "Nguyên nhân sự tình, Thanh Lạc ăn nói vụng về, nên không dám nói, lão thái thái nhìn tờ giấy hiệp ước này, nếu không hiểu, vãn bối lại vì lão thái thái giải thích."
Ứng Viễn Phi ghi lại các điều kiện rất rõ ràng tỉ mỉ, Ngụy lão thái xem qua liền hiểu, ý tứ trong đó rất rõ ràng, cũng có ý chỉ đứa bé trong bụng Tiêu Nguyệt Mị là của Ngụy Long.
Tiêu Nguyệt Mị không có ý định gả cho Ngụy Long, mình có thai cũng không nói cho Ngụy Long biết, Ngụy lão phu nhân cũng không đồng ý, bà thấy Tiêu Nguyệt Mị đã không dậy nổi, cũng không thích Tiêu Nguyệt Mị, nhưng đối với đứa bé trong bụng Tiêu Nguyệt Mị, bà lại cảm giác nó chính là nhi tử của con mình.
Ngụy Long cùng Tiêu Nguyệt Mị sau khi mới nếm thử mây mưa, trở về đã nói với bà muốn kết hôn với Tiêu Nguyệt Mị, từng nói với nàng Tiêu Nguyệt Mị vẫn là xử - tử (còn trinh).
Nhi tử mặc dù không có ra vào nơi bướm hoa, trong phủ nha hoàn thông phòng vẫn phải có, Ngụy lão thái tin tưởng nhi tử mình sẽ không bị lừa ở điểm này cũng sẽ không lừa gạt bà.
Để tôn tử lưu lạc nhà người ta, hay để nhận họ của tổ tiên, Ngụy lão thái có chút chần chờ.
Tiêu gia cạnh cửa, Tiêu Nguyệt Mị lại không thể làm thiếp, Ngụy lão thái do dự hồi lâu, hỏi: "Đứa nhỏ này được mấy tháng rồi?"
Tiêu Nhữ Xương vẫn âm thầm lưu ý sắc mặt của Ngụy lão thái, thấy giọng nói của bà có ý dãn ra, âm thầm cao hứng, muội muội đã mất thân cho Ngụy Long, có thể gả vào Ngụy gia cũng không tồi. Tiêu Nhữ Xương gấp đẩy Tiêu Nguyệt Mị, nói: "Nguyệt Mị, đã được bao lâu, mau nói với lão thái thái."
"Đã bao lâu ta làm sao biết?" Tiêu Nguyệt Mị ngạo mạn ngẩng đầu, đến nghiêng mắt nhìn cũng không thèm nhìn Ngụy lão thái một cái. Nàng căn bản không có ý định gả cho Ngụy Long, cũng không có tính toán lấy lòng Ngụy lão thái.
Ngụy lão thái mới vừa rồi tuy là mắt nhìn thẳng, cũng thấy Tiêu Nguyệt ăn mặc loè loẹt quyến rũ, trong linh đường xuất hiện một người như thế, bà đã ở trong lòng khinh thường rồi, lúc này vừa nghe lời nói đó, hẳn là người trong lòng nhi tử, nhìn lại hiệp ước trong tay một chút, bất giác cười to, một nữ nhân như vậy, thật may là mình một mực kiên trì không cho nàng vào cửa Ngụy gia.
Ngụy lão thái quyết định chủ ý, nếu như có nàng dâu như thế thì tôn tử không cần cũng được.
"Lão thái thái, ý của ngài?" Thẩm Thanh Lạc chỉ vào hiệp ước hỏi Ngụy lão thái.
" Ý tứ của Lão thân, hiệp nghị hai nhà các ngươi, chớ nên đem con ta vào, nơi này, đem tên tuổi con ta đổi đi, dùng tên của một tên nam nhân khác thay thế là được, lão thân nguyện làm người làm chứng."
Thẩm Thanh Lạc gật đầu, nhìn về phía Tiêu Nhữ Xương, hỏi: "Tiêu công tử ý như thế nào?"
Tiêu Nhữ Xương gật gật đầu, ý tứ Ngụy lão phu nhân hắn hiểu được, đứa nhỏ này ra đời rồi, dù là giống như Ngụy long, Ngụy gia cũng sẽ không nhận.
Người làm chứng trong cuộc cũng ký tên lên, Ngụy lão thái cáo từ, Thẩm Thanh Lạc đưa nàng đi ra ngoài, bước ra linh đường thì Ngụy lão thái ngừng bước chân, đối với Thẩm Thanh Lạc nói: "Ngươi là người ở goá, nên thanh tĩnh, nhi tử ta là một người đần độn, nếu hắn tới phá rối yên tĩnh của Cầu phủ, hãy chon người đuổi ra, nếu không, hãy cho người đi báo cho ta biết, ta nhất định không tha cho hắn."
Thẩm Thanh Lạc cúi đầu đồng ý, nói cám ơn. Ngụy lão thái hướng phía trước bước một bước, bỗng quay đầu, nhìn Tiêu Nhữ Xương nói: "Tiêu gia cũng là nhân vật nổi tiếng, xin hãy quản giáo muội muội ngươi cho tốt, đừng dây dưa với con ta nữa."
Tiêu Nhữ Xương chưa từng để cho người khác làm mất mặt của mình như vậy, trên gò má hai bắp thịt nhảy lên, đôi môi hoàn mỹ trắng bệch.
Ngụy lão thái vẫn chưa dừng lại, liếc Tiêu Nguyệt Mị một cái, nói: "Nghe nói cha mẹ ngươi qua đời, huynh trưởng là cha, mặc dù quản giáo không tốt, thì cho dù người nằm trong quan tài chỉ là người đi đường, đi tới trong phủ người ta, lễ nghi mặc áo tang đơn giản này, tối thiểu cũng nên có."