"Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?" Những khách nhân nghị luận ầm ĩ, Tiêu Nhữ Xương thở phào nhẹ nhõm, đám người Tần Minh Trí sắc mặt vốn tái nhợt giờ càng trắng hơn, Ứng Viễn Phi cũng ngây người. Mấy người trao đổi ánh mắt, trong lòng đều nói: Thẩm Thanh Lạc bị bệnh hồ đồ rồi, nên làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc này, một gã sai vặt cầm một phong thư đi vào: "Tần quản gia, Giả Sơn nói vừa rồi ở cửa đại môn phát hiện một phong thư."
Thư để ở cửa đại môn? Tần Minh Trí do dự nhận lấy phong thư, miệng phong thư còn chưa gián lại, trên đó viết mấy chữ Cầu phu nhân Thẩm thị.
Tần Minh Trí đem thư đưa cho Tố Tâm, nói: "Cầm đi cho phu nhân nhìn, gọi Lý đại nương ngươi tới đây một chuyến."
Tần Minh Trí suy nghĩ, Thẩm Thanh Lạc bị bệnh hồ đồ hay là thế nào, cần phải hỏi Lý thị cho rõ, nếu là thần trí mơ hồ, thì vẫn nên đúng hạn đưa tang.
Trong chốc lát, Lý thị đã chạy vội tới, đầu đầy mồ hôi, trong mắt nước mắt lóe lên, xem ra đang rất vui sướng.
"Phu nhân như thế nào?" Tần Minh Trí hỏi.
"Phu nhân đã tỉnh táo lại, cứ theo như phu nhân nói mà làm, không cần đưa tang nữa."
Cùng những khách nhân tạ lỗi, sau khi tiễn người đi, đám người Tần Minh Trí hướng liệu Phong Hiên đi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Tạ Hoán nói.
Tần Minh Trí lắc đầu, hắn cũng không đoán được đã xảy ra chuyện gì, vừa quay đầu thấy Ứng Viễn Phi giống như đang suy nghĩ chuyện gì, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Ứng công tử, ngài đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
"Ta đang suy nghĩ, có lẽ Thế Trinh không chết thật!" Ứng Viễn Phi trầm ngâm nói.
Tần Minh Trí muốn nói ‘lông mày này, mũi này, môi này, làm sao có thể không phải Cầu Thế Trinh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bước chân dừng lại, chần chờ hỏi: "Ngài nói là, Tiêu gia bên kia không hề tỏ ra thương xót?....."
Ứng Viễn Phi đang muốn nói chuyện, Tạ Hoán cùng Trần Quy bỗng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hóa ra Thẩm Thanh Lạc đang vội vàng đâm đầu đi tới.
"Phu nhân, gia thật sự chưa chết sao? Làm sao Phu nhân biết?" Tạ Hoán hỏi.
Thẩm Thanh Lạc gật đầu, nói: "Trước vào trong sảnh tra xét cái thi thể đã, Sau khi xác định được ta sẽ nói tỉ mỉ."
Tuy đã qua rất nhiều ngày, nhưng trong quan tài được đặt khối băng lớn, nên thi thể không bị biến hình, da thịt chỉ hơi có chút héo rút, màu da hơi xạm lại, cũng đã có chút mùi.
Tần Minh Trí cởi thọ y ra (áo tang của ng chết), Thẩm Thanh Lạc nhìn vào lồng ngực và bả vai, bảo Tần Minh Trí đem thi thể lật lại, lại nhìn phần lưng một chút, thở ra một hơi thật dài: "Người này không phải Thế Trinh."
"Gia thật sự không có chết!" Đám người Tần Minh Trí hoan hô, mấy người ôm nhau, khóc đến rối tinh rối mù.
"Phu nhân, làm sao người biết được?" Tạ Hoán vừa lau lệ vừa hỏi.
"Cảm giác!" Thẩm Thanh Lạc mấp máy môi, rơi lệ nói: "Gia đang cùng ta nói, chàng vẫn tốt lành !"
Chỉ bằng cái này? Trần Quy miệng mở lớn, câu hỏi thốt ra: "Nếu gia thật muốn truyền lời, vì sao mấy ngày trước phu nhân lại không cảm ứng được?"
Cảm ứng giữa tình nhân, Thẩm Thanh Lạc cũng không giải thích được, tối hôm qua nàng ở trong mơ cùng Cầu Thế Trinh ân ái, bên tai của nàng vẫn vang vọng giọng nói vô cùng lo lắng, dịu dàng của Cầu Thế Trinh, hắn nói hắn sẽ không rời khỏi nàng, hắn nói hắn rất muốn nàng.
Buổi sáng Lý thị ở bên tai nàng nói đã đến giờ, phải đưa tang rồi, nàng lập tức tỉnh lại.
Lặng lẽ nghĩ lại tình cảnh lúc hôn mê, nhớ tới lần trước Cầu Thế Trinh trúng thuốc tự tàn (suýt thì thành thám giám), nàng cũng cảm ứng được. Lần này cũng vậy Thẩm Thanh Lạc cảm giác được, Cầu Thế Trinh chưa chết.
Một người đang sống lại làm chết chôn cất, là rất kiêng kỵ, nàng lúc này khiến Tố Tâm đi thông báo dừng đưa tang lại. Sau lại nhận được thư Tần Minh Trí bảo Tố Tâm đưa tới, lại càng xác nhận cảm giác của mình đúng.
Thẩm Thanh Lạc nhìn Trần Quy mặt xem thường, đám người Tạ Hoán mặt cũng đầy nghi ngờ, không muốn giải thích nhiều, từ túi trong tay áo lấy ra một phong thư, cười nói: "Chúng ta thương lượng một chút, làm cách nào để cứu Gia trở về thôi."
Phong thư này không biết do người nào đưa tới, trong đó viết: Cầu Thế Trinh chưa chết, muốn biết tung tích Cầu Thế Trinh, chuẩn bị mười vạn lượng hoàng kim.
"Đây chắc chắn là do vị chủ nhân Tiêu gia kia, báo thù chúng ta lần trước lợi dụng Trầm lão gia lấy bạc của hắn rồi." Tần Minh Trí cười nói: "Không thông báo sẽ không theo chúng ta học (bắt chước), muốn mười vạn lượng hoàng kim, sẽ muốn thêm 20 vạn lượng, cần phải nghĩ cách, vừa đem được Gia an toàn trở về, lại không cho hắn đắc ý."
Có phải Tiêu Nhữ Xương làm hay không, Thẩm Thanh Lạc trong lòng có cách nhìn khác, nàng chỉ vào quan tài nói: "An bài mấy người, mang cái xác này đi chôn cất đi, mọi người đến phòng nghị sự thương lượng một chút."
Ứng Viễn Phi chắp tay cáo từ muốn về nhà, những ngày qua nhờ có hắn lo liệu cho mọi việc, Thẩm Thanh Lạc cảm tạ lần nữa, Ứng Viễn Phi gật đầu, lại nói: "Thế Trinh ở trên tay Nhữ Xương, an nguy sẽ không thành vấn đề, mọi người đừng lo."
Mấy người vào phòng nghị sự, Thẩm Thanh Lạc bảo Lý thị cùng Bệ Mộng Dao ra cửa canh chừng, bất luận kẻ nào tới cũng không được cho vào.
Tần Minh Trí, Tạ Hoán, Trần Quy mặt nhẹ nhõm, thần sắc khoái trá cùng bàn bạc kế sách.
Bọn họ đều cho rằng, Cầu Thế Trinh ở trong tay Tiêu Nhữ Xương, tánh mạng không cần phải lo.
Thẩm Thanh Lạc lúc này lại hoài nghi Hàn Tiêu, nghĩ tới chuyện mình mang tai họa cho Cầu Thế Trinh, một lòng rối rắm day dứt.
Khoát tay áo khiến đám người Tần Minh Trí ngừng thảo luận, Thẩm Thanh Lạc khàn giọng nói: "Chuyện Gia mất tích, chỉ sợ không phải Tiêu gia gây nên."
"Hả?" Đám người Tần Minh Trí sửng sốt, không phải Tiêu gia?
Thẩm Thanh Lạc nhận được yêu cầu đòi tiền chuộc, sau khi khẳng định Cầu Thế Trinh chưa chết, ngoài mừng rỡ, còn bắt đầu nghĩ có phải là Tiêu Nhữ Xương làm hay không?, nhưng suy xét lại, chuyện này không giống tác phong của Tiêu Nhữ Xương, trong thoáng chốc nàng đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua mình cùng Thẩm Tử Du có nói qua, nếu phải đổi cả gia tài này để Cầu Thế Trinh sống lại cũng cam lòng.
Tối hôm qua nàng nói qua một câu như vậy, sáng nay tin báo đòi tiền liền xuất hiện, Thẩm Thanh Lạc cẩn thận suy xét, Hàn Tiêu so với Tiêu Nhữ Xương càng đáng nghi hơn.
Thẩm Thanh Lạc giơ lá thư lên: "Nếu cướp đi gia chính là mục đích của Tiêu Nhữ xương, vậy hắn cần gì phải bằng mọi cách để Tiêu Nguyệt Mị vào Cầu phủ. Hôm qua ta cùng với hắn đã đạt thành hiệp nghị, cho dù là vì báo thù vơ vét bạc để xả mối hận, hắn cũng sẽ chờ sau khi Tiêu Nguyệt Mị vào Cầu phủ, rồi mới viết thư yêu cầu bạc."
Hình như là như vậy, mọi người đồng ý gật đầu.
" Người viết thư rõ ràng cho thấy là vì tiền. . . . . ." Vì cứu Cầu Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc cũng không cố che dấu đám người Tần Minh Trí chuyện nhà mẹ đẻ mình không có tiền đồ ham tiền mà mắc mưu, nói mình hoài nghi Hàn Tiêu, và tại sao lại hoài nghi Hàn Tiêu, tất cả đều nói rõ.
"Hàn Tiêu dù không phải là người tử tế gì, nhưng nếu hắn có khả năng, cũng sẽ không ở quán làm một tiểu quan* hèn hạ để kiếm sống." Tần Minh Trí cảm thấy hoài nghi, Cầu Thế Trinh võ công cao cường, muốn bắt được hắn cũng không dễ, trước đó còn phải ở đường núi cùng dưới vách núi chuẩn bị sẵn sàng, quan trọng nhất là, cái thi thể giả mạo kia thể trạng lại giống nhau như vậy, lại là một người vừa chết, điều này không phải dễ dàng có thể làm được.
* Tiểu quan : là trai bao đó các bạn, lần trước mình lại dịch thành bồi bàn là sai, các bạn thông cảm nha. Chờ mình làm xong rồi sửa cả thể. Xấu hổ quá đi.
Nhưng Thẩm Thanh Lạc phân tích, lại rất hợp tình hợp lý.
"Một mình Hàn Tiêu thì không có khả năng đó, nếu là hắn nghe mệnh của người khác?" Tạ Hoán trầm ngâm hồi lâu nói, trải qua nhiều sóng gió như vậy, hắn đối với trực giác của Thẩm Thanh Lạc rất tin tưởng.
Giả thiết Hàn Tiêu là nghe lệnh của người khác, điểm khả nghi cũng hơi nhiều, bắt Cầu Thế Trinh nếu là vì tiền, cần gì phải lấy thi thể giả để lừa? Nếu không phải vì tiền, sao lại có phong thư tống tiền?
Mấy người thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định thử thả mồi nhử, đem mục tiêu tạm khóa trên người Hàn Tiêu, Thẩm Thanh Lạc sẽ tung tin tức giả cho Thẩm Tử Du, sau đó căn cứ vào động tĩnh của họ mới kết luận có phải là Hàn Tiêu làm hay không, kế hoạch tiếp theo là tìm cách bức ra tung tích của Cầu Thế Trinh.
*****
Lúc này, Cầu Thế Trinh đã cách Phượng thành rất xa, sát thủ Lang Hoàn các hôm đó bắt được hắn, đã phụng mệnh Các chủ đưa hắn đến tổng bộ Lang Hoàn các.
Các chủ Lang Hoàn các là người thần bí chưa từng có người nào thấy mặt, có người nói Các chủ Lang Hoàn các là một lão bà, cũng có người nói là một ông lão tóc trắng, còn có người nói là một người Ngọc diện lang quân (trai đẹp) tác phong nhanh nhẹn, những truyền văn này đều không nói đúng, Các chủ Lang Hoàn các thật ra là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Các chủ Lang Hoàn lấy danh xưng là Diệu Nhân, khách quan mà nói, vị này Điệu Nhân là một đãng phụ. (đãng phụ: phụ nữ lẳng lơ, dâm đãng)
Ở bên trong núi Vân Vụ, khung cảnh nguy nga xinh đẹp, cây cối xanh um, dòng suối quanh co, một chỗ tuyệt đẹp như thế này có thể so sánh với ngự hoa viên hoàng cung, trong trang viên đình đài lầu các, có rất nhiều nha hoàn qua lại, nơi này chính là tổng bộ của Lang Hoàn các.
Trong địa lao Lang Hoàn các, Cầu Thế Trinh hai tay bị trói lại treo lên cao, hắn vẫn mặc trên người bộ y phục màu xanh có thêu những đám mây trên tay áo (bộ quần áo từ lúc bị bắt), thân thể hắn cao lớn to con, loại tay áo hẹp cùng chiếc thắt lưng buộc chặt để lộ ra eo nhỏ khiến dáng người của hắn lại thêm cứng cáp cao ngất.
"Thiên hạ chẳng lẽ còn có con người rắn rỏi? Còn có nam tử si tình?" Hoa Nguyệt Diệu (các chủ) lầm bầm lầu bầu nói, quan sát Cầu Thế Trinh hồi lâu, ở trước mặt Cầu Thế Trinh dáng vẻ thướt tha mềm mại uốn éo.
Cầu Thế Trinh con mắt như chìm dưới nước, mặt không thay đổi nhìn thẳng phía trước. Người trước mặt trên người chỉ khoác áo lụa mỏng như cánh ve, đường cong lả lướt, trước ngực hai hạt hồng đứng thẳng, rừng rậm ***phía dưới um tùm, tất cả những cảnh xuân xinh đẹp đấy của Hoa Nguyệt Diệu hắn xem như không thấy. (=.=)
Sau nhiều ngày hôn mê, hắn tỉnh lại đã phát hiện mình đang bị giam ở một nơi không thấy mặt trời, chỉ có ánh sáng của cây đuốc lập lòe trong địa lao.
Hắn biết người con gái trước mắt này là Các chủ Lang Hoàn các, người này từng ra lệnh cho một nữ nhân tới câu dẫn hắn, hai tay của hắn bị trói chặt, không cách nào thoát khỏi, nàng kia ở trên người của hắn khắp nơi vuốt ve, hắn cảm giác như có dòi ở trong xương, quanh thân rùng mình.
"Ta không tin, ngươi thực sự có thể thủ thân như ngọc." Hoa Nguyệt Diệu sau khi vòng vo vài vòng, khóe môi dẩu lên, cười quỷ dị, tay thon chạm vào cánh áo lụa mỏng, một lớp khói nhẹ màu trắng như mây hướng gương mặt Cầu Thế Trinh bay đến.
"Cầu công tử, chỉ cần chàng mở miệng, Bổn các chủ nguyện ý cùng chàng hưởng Cực Lạc." Hoa Nguyệt Diệu cười tủm tỉm xông tới chỗ Cầu Thế Trinh thở ra một hơi, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng mơn trớn viền tai Cầu Thế Trinh, ở trên cổ vẽ một vòng lại một vòng tròn . . . . . .
Bên tai là tiếng nói nhỏ rên rỉ mềm mại, chóp mũi là mùi thơm như tựa như hoa lan thơm phức, trong nháy mắt, dục vọng như cuồng triều* mãnh liệt, cuồn cuộn nổi lên như lốc xoáy rất lớn. . . . . .
* Cuồng triều: sóng to, thủy triều dâng trào
"Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh cắn chặt hàm răng, ở trong lòng từng lần một gọi tên Thanh Lạc, cố gắng kháng cự dụ dỗ yêu mị đến tận xương của Hoa Nguyệt Diệu, khó khăn cùng dục hỏa trong cơ thể đấu tranh.
"Cầu công tử, chàng đừng nhịn. . . . . . Ta sẽ không nói ra ngoài, sẽ không có người nào biết. . . . . ."
Sẽ không có người khác biết, Thanh Lạc sẽ không biết! Cầu Thế Trinh đầu óc bắt đầu mơ hồ.
"Cầu công tử, chàng nói một tiếng, nói chàng muốn ta, ta lập tức để cho chàng sung sướng tựa như Thần Tiên. . . . . ."
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại cách mấy lớp quần áo không ngừng vuốt ve, vật *** của hắn càng lúc càng cứng rắng căng đau, máu cũng từ nơi này xông thẳng lên não.
"A!" Cầu Thế Trinh gầm nhẹ, hàm răng cắn chặt buông ra, dục - vọng trong nháy mắt xông lên đỉnh núi khó có thể tự kiềm chế.
"Cầu công tử, nói chàng muốn ta. . . . . ." Giọng nói nhỏ nhẹ trong vắt ở bên tai dụ dỗ.
Muốn nàng đi, không, không thể nhận! Thanh Lạc sẽ rất đau lòng! Cầu Thế Trinh trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khóe môi Thẩm Thanh Lạc chảy ra rất nhiều máu tươi.
"Thanh Lạc, không cần (đừng, không được, nên dùng từ nào đây). . . . . ." Cơn đau tê tâm liệt phế đánh úp tới,
Bàn tay mềm mại ở ở vật *** cứng rắn lúc này ở trong đầu Cầu Thế Trinh biến thành thô cứng giống như bụi gai, biến thành thứ bén nhọn, ghim thật sâu vào lòng của Thẩm Thanh Lạc, càng ghim càng sâu, máu trong miệng Thẩm Thanh Lạc không ngừng tràn ra, đầm đìa không ngừng! Đỏ như vậy, đáng sợ như vậy!
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh giống như một con thú điên rống lên.
Cây đuốc ở gió lạnh lay động, thời gian đang trôi qua, nụ cười Hoa Nguyệt Diệu chậm rãi đọng lại, bởi vì, nàng phát hiện, món đồ*** của Cầu Thế Trinh dưới tác dụng của dược vật đang dựng đứng bỗng mềm nhũn xuống, sắc mặt cũng từ đỏ sậm biến thành tái nhợt, hô hấp dồn dập, nhưng không phải là loại thở dồn dập do dục –hỏa thiêu đốt.
Hoa Nguyệt Diệu năm xưa bị tình lang phản bội, bực tức giết tình lang, mấy năm này đùa bỡn vô số nam nhân, trong lòng vẫn nghĩ nam nhân không có một người nào tốt, nàng không tin thế gian còn có nam nhân trung trinh chuyên nhất (một lòng chung tình). Vậy mà, Cầu Thế Trinh đã dùng hành động xác nhận, thế gian cũng có nam tử si tình trung trinh. (trung trinh ở đây chắc là chung thủy + trinh(….))
Giam giữ Cầu Thế Trinh trong hai tháng thì Hoa Nguyệt Diệu hạ lệnh, thả Cầu Thế Trinh.
Nàng tự mình đưa Cầu Thế Trinh xuống núi, trước khi chia tay nàng hỏi: " Cầu Thế Trinh, làm sao ngươi khắc chế được?"
"Bởi vì, nếu ta không khống chế được, Thanh Lạc nhất định sẽ thương tâm, sẽ rời khỏi ta, mất đi Thanh Lạc, ta sẽ sống không bằng chết." Cầu Thế Trinh lạnh lùng nói, trong mắt là một hồ nước sâu thẳm.
Cầu Thế Trinh xoải bước rời đi, Hoa Nguyệt Diệu dương đôi mắt đẹp dõi theo bóng dáng cao lớn của Cầu Thế Trinh dần dần nhỏ đi, cho đến khi khắp nơi một mảnh trắng xóa, một điểm đen nho nhỏ cũng không thấy.
Sau khi trở về Hoa Nguyệt Diệu nhào lên trên giường khóc rống hồi lâu, sau đó ra lệnh cho thủ hạ, nếu Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc gặp nạn thì toàn lực giúp đỡ.