Xuân Nhật Hành Xuyên

Chương 2



Phần 2: Chương 2+3+4+5

_______

2.

Sau bữa tiệc tối, ta bị cô mẫu giữ lại quở trách rất lâu, Giang Hoài Liễu không đợi ta, vội vàng đi đi đón Thanh Thanh vừa chịu mấy trận đòn của hắn.

Bầu trời thưa thớt dần những vì sao, tuyết lúc này lạnh hơn nhiều.

Nữ tì Tiểu Lăng hỏi ta: "Phu nhân, người lạnh chứ?”

Ta quấn chặt mình trong tấm áo lông cáo, ngón tay dù đã lạnh cóng nhưng vẫn cứng miệng: "Không lạnh.”

Ta chỉ hối hận, giá như có Giang Hành Xuyên ở đây thì tốt biết bao, chàng là trưởng tử của Tướng quân phủ nghĩa dũng, là huynh trưởng mà Giang Hoài Liễu sợ nhất, có thể kiểm soát hắn, có chàng ở đây, loại người như Thanh Thanh đừng hòng bước chân vào cửa. Ta cong môi, khí lạnh tựa như sương, giá mà chàng ở đây, ta sẽ không phải gả cho Giang Hoài Liễu rồi.

Nhưng không thể giữ Thanh Thanh lại thêm nữa, ta biết rõ nàng ta là một mối họa.

Những con chữ nàng ta tự tay viết lan khắp kinh thành, thơ của nàng ta được truyền bá rộng rãi. Còn những nữ quyến trong phủ thì bị nàng ta làm phiền tới đau đầu không thôi, làm sao mà thư họa của một cô gái lại có thể loạn truyền khắp nơi cơ chứ. Ta từng nói với Giang Hoài Liễu rồi, hắn mất kiên nhẫn mà nói rằng: "Các ngươi chẳng qua chỉ là ghen tị với tài hoa của Thanh Thanh mà thôi.”

Ta đột nhiên bật cười thành tiếng hỏi: "Giang Hoài Liễu, ngươi đã xem thơ ta từng viết hay chưa?”

Hắn không nói. Hắn chưa từng thấy. Nhưng ca ca của hắn thì có.

Tướng quân phủ rất lớn, việc bếp núc nội trợ khiến ta hao tâm tổn sức, ngày ngày không cách nào ra khỏi phủ được, Thanh Thanh nắm lấy tay Giang Hoài Liễu, cầm xiên kẹo hồ lô từ bên ngoài bước vào, cười khanh khách: "Phu nhân tay chân lành lặn, vậy mà chẳng bao giờ thấy bước chân ra khỏi cửa, ta còn tưởng con nhà quyền quý ghê gớm như nào, hóa ra chỉ thế này thôi à.” Ta không tức giận, bởi vì Giang Hoài Liễu không cho phép ta tức giận, hắn nói đây là sự hồn nhiên ngây thơ hiếm thấy ở Thượng Kinh.

Thanh Thanh nói dân sinh khốn khổ, đều là do bị những người như ta chèn ép, nói rằng lẽ ra ta nên từ bỏ thân phận. Giang Hoài Liễu thường bị những phát ngôn ngông cuồng kỳ lạ của ả ta làm cho hết sức kinh ngạc, tựa như đốm lửa nhỏ chiếu sáng hắn khi hắn bị che lấp dưới ánh hào quang của huynh trưởng. Hắn nói trước đây Thanh Thanh đã từng cứu hắn, nàng ta không giống như những người khác.

Ta thở dài, dù thế nào đi chăng nữa, Thanh Thanh này, cũng không thể giữ lại trong Tướng quân phủ thêm nữa, sớm muộn gì tai họa cũng sẽ ập đến. Đợi tối nay về đến phủ, ta sẽ cho nàng ta một ít bạc, để nàng ta rời xa nơi này, đây là chút nhân từ cuối cùng của ta rồi.

Kết quả khi ta quay về, đèn trong phủ sáng trưng, vừa bước vào phòng, liền bị Giang Hoài Liễu ném một tờ giấy vào mặt. Bên trên có chữ ký của hắn. Thanh Thanh trong phòng khóc lóc ỉ ôi, thái y đang thay nàng ta đắp thuốc, giọng nói của nàng ta không ngừng vọng ra: "Đau chết mất, đau chết mất, ta muốn quay ngược thời gian. Nghe xong những lời này thật khiến người ta cảm thấy mơ hồ, bối rối.

Ta nhặt tờ giấy lên, Giang Hoài Liễu dùng ánh mắt ch.ết chóc nhìn ta chằm chằm, như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên mặt ta.

Đó là một tờ hạ đường thư*, Giang Hoài Liễu muốn hưu* ta, ta chớp chớp mắt, trong một khắc nào đó cảm thấy vô cùng bất lực, tất cả sai lầm mà ta mắc phải, vậy mà lại là ghen tuông.

Chú thích:

- Hạ đường thư: giấy ly hôn, do đằng trai đưa ra

- Hưu: ly hôn. Hưu thường do bên nữ phạm lỗi, sau khi hưu đằng nữ rất khó tái giá. Khác với hoà ly, hai bên chia tay hoà bình, đều có thể đi tiếp bước nữa.

Ta gả cho hắn một năm, cơ thể gầy đi bao nhiêu, lão quân cũng đã có tuổi, Giang Hành Xuyên người có thể giữ thể diện cho Tướng quân phủ cũng đã chết rồi, còn lại chỉ là một cái vỏ rỗng, toàn bộ đều dựa vào sức của một mình của ta gánh vác.

Ta đánh giá Giang Hoài Liễu lại một lần nữa, giống như cái lần đầu tiên ta gặp, toàn thân hắn lạnh cóng, co ro trong chiếc áo choàng đen, lúc ấy ca ca của hắn cũng có mặt, ta cười hỏi: "Chàng là Hoài Liễu đúng không?”

Hắn giờ đây đã trổ mã hơn nhiều, dung mạo đẹp như tranh, nhưng lại không thể kiềm chế được lửa giận mà nói với ta: "Cô rõ ràng có thể cứu được Thanh Thanh, chỉ cần cô nói với cô mẫu một tiếng, Thanh Thanh sẽ không phải chịu đựng nỗi đau như vậy. Cô chỉ muốn nhìn bọn ta làm trò cười. Nguyên nhân là do lòng ghen tuông của cô mà ra.”

"Thanh Thanh sẽ không làm thiếp, nàng ấy muốn đời này kiếp này ở bên ta, ta sẽ cho nàng ấy một mái nhà. Trừ ta ra, Thanh Thanh không còn ai cả, cô còn có thể quay trở về Ninh quốc công phủ, nhất biệt lưỡng khoan*, vẹn cả đôi đường.”

Chú thích: hất biệt lưỡng khoan: có nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới.

Cổ họng ta nghẹn lại, nói vài lần mới bật được thành tiếng, lạnh lùng nói: "Ta không đi đâu hết, nhưng ta sẽ hưu ngươi, ngươi và Thanh Thanh, cuốn xéo khỏi Tướng quân phủ cho ta. Phủ của Giang Hành Xuyên, ta thay chàng trông coi.”

Ta ra lệnh cho tỳ nữ: " Mời lão quân và tộc trưởng vào đây.”

Giang Hoài Liễu sửng sốt, không ngờ sự việc lại phát triển thành thế này, hắn túm lấy cổ tay ta một cái, vẻ mặt giận dữ: "Ninh Miên Khanh, sao cô dám!”

Ta ưỡn thẳng sống lưng gầy yếu, nghênh đón ánh mắt hắn, không tránh không né, ngược lại cười đau đớn: "Ngươi nói xem?”

Ta mới gả vào Giang gia được một năm, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện.

Giang Hành Xuyên được mai táng nơi sa trường, tuy nhiên phần thưởng thì lại cứ bị trì hoãn vô thời hạn, ta và lão thái quân phải mang theo linh vị của chàng tới tận hoàng cung quỳ xin mới có được.

Gia phả Giang gia tan đàn xẻ nghé, ta và cô mẫu phải lập giao ước, giữ lại tước vị Tướng quân mấy đời suýt nữa bị tước bỏ.

Ta luôn phải canh chừng những kẻ đầy tớ già dối trá, phụ trách việc nội trợ, bếp núc, vực dậy gia phủ sắp tiêu tán. Đôi khi ta thậm chí quên rằng mình chỉ mới 17 tuổi.

Tướng quân phủ không phải là không thể thiếu đi Giang Hoài Liễu, mà là không thể thiếu đi ta. Giang Hoài Liễu vẫn cố níu kéo. nhưng trong tiềm thức đã phản bác lại: "Cô không có con trai, ai sẽ là người thừa kế Tướng quân phủ này?”

Ta nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: "Lục di nương có một đứa con vừa tròn 4 tuổi.”

Lục di nương là tiểu thiếp của cha hắn, đứa trẻ kia khá thông minh, lại có con mắt tinh tường. Giang Hoài Liễu sắc mặt tái nhợt, đúng lúc này âm thanh của Thanh Thanh từ trong phòng truyền ra ngày một lớn hơn, la khóc sướt mướt: "Hoài Liễu, ta đau quá! Chàng vào xem cho ta đi.”

Giang Hoài Liễu nghe vậy thì cáu kỉnh, lạnh lùng quát: "Ta cũng chẳng phải thái y, xem cũng vô ích!” Đây là lần đầu tiên hắn nổi giận với nàng ta.

Hắn buông tay ta ra, giờ đây mới bày vẻ mặt ân nghĩa, hắn không phát hiện ra tay của ta đã gầy đi nhiều so với hơn một năm trước đây, chiếc vòng ngọc trên cổ tay đã trở nên lỏng lẻo, giờ đây lại có thêm một vết bầm xanh xanh tím tím. Giang Hoài Liễu khẽ gọi ta: "Miên Khanh, Miên Khanh, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta lần này đi!”

Ta giấu vết bầm tím trên cổ tay xuống dưới ống tay áo, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ thất vọng.

Giang Hoài Liễu nghiến răng, giật xuống tấm ngọc bội không hoàn chỉnh trên cổ, trông giống như một mảnh trăng khuyết, nói: "Đại ca muốn nàng chăm sóc cho ta.”

Ta nhìn chằm chằm tấm ngọc bội ấy hồi lâu rồi mới nhận lấy. Đây là lần thỏa hiệp cuối cùng của ta.

Giang Hành Xuyên, đệ đệ của chàng, sao không giống chàng một chút nào vậy.

3.

Thanh Thanh và Giang Hoài Liễu đã xảy ra mâu thuẫn, bởi vì tối qua Giang Hoài Liễu không tới thăm nàng ta. Tiểu Linh báo cáo với ta rằng, trong gian phòng của Giang Hoài Liễu, thoạt đầu là tiếng bát thuốc kêu răng rắc và vỡ vụn, sau đó là tiếng khóc, vậy mà nửa giờ đồng hồ sau, đã thấy hai người bọn họ ôm nhau cười đùa rồi.

Ta nhớ lại trước kia, lúc mới thành thân Giang Hoài Liễu lúc vén tấm rèm vàng lên, hai má ửng hồng, hắn thề thốt rằng: " Miên Khanh, đời này kiếp này, ta sẽ mãi ở bên nàng.”

Thấy biểu hiện của ta vẫn bình thường, Tiểu Linh thở phào một phen, nhẹ nhàng hỏi: "Phu nhân, nữ nhân Thanh Thanh kia nên xử trí như nào ạ?”

Ta đáp: "Đợi nàng ta khỏe lại, vứt hết chăn gối ra ngoài, hàng ngày ở trong phủ để ý nàng ta một chút, không được phép cho nàng ta ra khỏi phòng hay lại viết những bài thơ đó nữa.”

Điều này khiến Thanh Thanh tức giận đến mức nàng ta liên tục làm ầm ĩ trong phòng. Tôi tớ trong phủ bởi vì Giang Hoài Liễu mà không dám can thiệp quá nhiều, ta đành phải đích thân tới. Chưa vào đến sân, ta đã nghe thấy những lời mắng mỏ của nàng ta: "Đây là giam cầm! Ta là người sống sờ sờ như này. Giang Hoài Liễu, nàng ta chẳng qua chỉ là ghen tị tri kỷ đôi ta mà thôi, ghen tị danh tiếng của ta ở Thượng Kinh tốt hơn nàng ta, nên mới đả kích ta như vậy.”

Hai ngày nay tuyết tan, thân thể ta suy nhược sợ lạnh, vẫn luôn dính lấy chiếc bếp than bạc không rời.

Ta bước vào, giọng nói nàng ta đột nhiên im bặt, nhưng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm ta, thậm chí đến cả áo khoác ngoài cũng không thèm mặc.

Giang Hoài Liễu ôm eo nàng ta để trấn an, dù sao thì từ chuyện lần trước cũng bị dọa sợ rồi, không dám nói xấu ta nữa.

Hắn khá biết cách dỗ ngọt ta: "Miên Khanh, Thanh Thanh không giống như nàng có xuất thân cao quý, nói chuyện có phần quá phận, mong nàng lượng thứ.”

Nhưng Thanh Thanh vẫn cứ nhìn ta, ta từ trước đến nay chưa từng thấy qua vẻ mặt khinh thường như vậy.

Từ khi ta hiểu chuyện đến giờ, ai ai cũng đều ngưỡng mộ, tôn trọng ta, bởi vì ta có xuất thân tốt, ngoại hình đẹp, tính tình cũng tốt.

Thanh Thanh giống như chán chê mà nói lớn: "Loại người như các ngươi chỉ biết ỷ phụ vi cương*, coi thế giới chỉ rộng bằng cái sân, đương nhiên không thể biết được sự tự do này quý giá nhường nào. Ngươi căn bản không hiểu được ta viết thơ là vì sự nghiệp của nữ nhân, chẳng những không được ủng hộ, ngược lại còn bị ghen ghét, ngăn cản, thật là cổ hủ.”

Chú thích: ỷ phụ vi cương: coi chồng là nhất, là trung tâm

"Tát cho ta.” Ta lạnh lùng nói

Nữ nhân thô lỗ phía sau động tác dứt khoát nhanh chóng tóm gọn lấy nàng ta, tát cho nàng ta hai phát.

Lúc Giang Hoài Liễu phản ứng kịp thì mọi chuyện đã rồi, hắn đau lòng ôm lấy Thanh Thanh, hắn giận dữ quở trách ta: "Ninh Miên Khanh, cô quả thực quá đáng rồi đấy.”

Thanh Thanh bưng khuôn mặt sưng đỏ không tin nổi nhìn ta, ta cười khẩy nói: "Nhân nhượng với ngươi mà ngươi còn được đằng chân lân đằng đầu, còn ăn nói hàm hồ nữa, bãi tha ma ngoài thành chính là nhà của ngươi.”

Nàng ta mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, Giang Hoài Liễu liền kéo nàng ta về phía sau bảo vệ.

Ta tỏ vẻ cực kỳ hung dữ nói: "Chắc hẳn Thanh Thanh cô nương đã hoàn toàn bình phục rồi, vậy thì mời cô nhanh chóng rời khỏi phủ.”

Thanh Thanh kia liền trả treo: "Muốn ta đi cũng được thôi, nhưng Giang Hoài Liễu phải đi cùng ta. Các ngươi không biết sao? Chàng đã sớm chán ghét cái Tướng quân phủ ngục tù này từ lâu rồi.”

Giang Hoài Liễu hai tay nắm chặt, như thể đang cân nhắc, do dự mãi không thôi.

Thanh Thanh lay lay cánh tay hắn, sốt sắng nhìn hắn nói: "Hoài Liễu, chàng nói đi, chàng rõ ràng nói với ta rằng, chàng chưa bao giờ được sống tự do trong cái phủ này, chàng vô cùng ghét bỏ việc nàng ta suốt ngày quản giáo chàng.”

Các ngươi nhìn mà xem, đây là cách mà phu quân ta phàn nàn với nữ nhân khác về con đường công danh mà ta trải cho hắn. Hắn không muốn, sẵn sàng tự mình làm khó mình.

Quản gia lúc này tiến lên bẩm báo tình hình với ta: "Bẩm phu nhân, sau khi tuyết tan bùng lên ôn dịch, rất nhiều người đã chết trên đường.”

Giang Hoài Liễu tái mặt, kêu lên một tiếng liền đẩy tay Thanh Thanh ra.

Mắt Thanh Thanh sáng lên, giống như tìm thấy được cơ hội để thể hiện ý đồ của mình: "Ôn dịch sao?”

4.

Ta thường không hiểu được một số hành động của Thanh Thanh, ngoài kia người bệnh tránh còn không kịp, vậy mà nàng ta lúc thu dọn hành lý, khóe mày lại cố đè nén đi sự vui sướng khôn cùng.

Nàng ta cuối cùng cũng rời phủ, đi đâu nữa ta cũng chẳng quan tâm, nhưng trái tim Giang Hoài Liễu cũng theo nàng ta mà đi rồi. Ta đã thấy rất nhiều lần hắn ngẩn ngơ cầm con diều giấy xanh, ta biết hắn hận điều gì, hắn hận bản thân mình nhất thời yếu đuối, không thể đi cùng nàng ta.

Lão quân mặc dù quý ta, nhưng bà cũng chỉ có một mình Giang Hoài Liễu là cháu đích tôn, chỉ mong rằng hai bọn ta có thể quay về như trước kia.

Khi ta đang rót trà cho lão quân, đúng lúc Giang Hoài Liễu cũng tới thỉnh an, ta bèn rót cho hắn một chén, đây là lá trà mà năm ngoái ta đi điền trang thị sát tự tay rang, Giang Hoài Liễu nhấp một ngụm, cau mày đặt lên bàn nhận xét: " Đắng quá.”

Hắn đã quen uống nước vải thiều mà Thanh Thanh nấu cho rồi.

Ta có lòng muốn làm hòa, cười mỉm rồi thận trọng nhìn hắn nói: "Hoài Liễu, lần sau ta sẽ nấu nước vải thiều cho chàng uống.”

Giang Hoài Liễu đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự mỉa mai và chán ghét, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Thanh Thanh đi hắn dám nhìn thẳng vào mắt ta. Hắn giễu cợt: "Đại phu nhân của Tướng quân phủ, ta sao dám làm phiền?”

Ta gọi hắn hai tiếng Hoài Liễu, hắn vậy mà đáp lại ta bằng ba chữ đại phu nhân.

Hắn khiến ta vô cùng khó xử, cũng không thèm để lại cho ta chút thể diện nào. Nụ cười trên môi ta giờ đây đông cứng lại, những tì nữ xung quanh càng cúi thấp đầu hơn.

Lão quân đau đầu đỡ đỡ trán, bất mãn nói: "Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, Miên Khanh là thê tử mà ngươi cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ ngươi còn phải vì một nữ nhân không rõ lai lịch, năm lần bảy lượt làm mất mặt thê tử mình hay sao?”

Giang Hoài Liễu đẩy tách trà, tách trà vỡ cái rắc, hắn đứng dậy, cười lạnh gằn ra hai chữ: "Phu thê?”

Chí thân chí sơ phu thê.*

Chú thích: Trích"Bát chí” của Lý Quý Lan, đây là một câu thơ ám chỉ mối quan hệ vừa nóng vừa lạnh, vừa gần mà lại vừa xa của một cặp vợ chồng.

Ta giấu hai tay trong ống tay áo, sau cùng dùng vòng ngọc che đi vết bầm tím trên cổ tay, ngẩng đầu hỏi: "Giang Hoài Liễu, ta nợ nhà ngươi cái gì?”

Hắn đáp lại ta bằng câu nói của lão quân, cực kỳ cay nghiệt: " Cô nợ ta một Thanh Thanh đáng ra nên được cưới hỏi đàng hoàng, cô có trả được không?”

Ta đứng thẳng lưng nhìn hắn, hắn vô cảm nhìn ta một cái, xoay người bước ra khỏi cửa, chỉ để lại mảnh vụn và nước trà còn sót lại trên nền nhà. Lão quân tức giận đau đầu xoa xoa thái dương, ta vội sai người truyền thái y.

Khi ta quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy bóng dáng một đi không ngoảnh lại của Giang Hoài Liễu, vạt áo phất lên chiếc bóng sắc tím nhạt. Tựa như một làn khói, nắm không được liền tan vào hư không.

5.

Dịch bệnh khốc liệt đến nỗi ngay cả Thượng Kinh cũng xuất hiện người nhiễm. Ta phân phó cho người xông ngải cứu từ trong ra ngoài, đồng thời đóng chặt cổng phủ.

Đây vốn dĩ là lúc người người nhà nhà đang lâm trong cảnh nguy khốn, nhưng câu chuyện về nữ y Thanh Thanh đột nhiên lại lưu truyền khắp dân gian, nói rằng người bệnh sau khi uống thuốc của nàng ta xong, vết loét trên mặt đã đỡ hơn không ít. Viện chánh ở thái y viện đều chịu lép vế trước nàng ta.

Điều càng đáng quý hơn nữa đó là, nàng đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, không phân biệt quý tộc hay thường dân. Cô mẫu hoàng hậu của ta cử thám giám đi xin thuốc, đều cùng thường dân xếp hàng.

Danh tiếng của Thanh Thanh trong phút chốc trở nên nổi tiếng. Lão quân thân thể gầy yếu, ta sợ người cũng mắc bệnh nên bèn sai người hầu đi xin thuốc, kết quả Thanh Thanh cô nương liền buông một câu: "Tướng quân cần thuốc của ta, Ninh Miên Khanh phải đích thân đến xin.”

Khi người hầu quay lại báo cáo, ta không tức giận hay khó chịu gì cả, chỉ là có chút ngạc nhiên, Thanh Thanh ở Tướng quân phủ ăn nhờ ở đậu lâu như vậy, đến một chút ân tình cũng chẳng còn.

Tỳ nữ Tiểu Linh của ta ngược lại vô cùng bất bình: "Thanh Thanh kia, thật biết cách tự dát vàng lên mặt, muốn phu nhân của bọn ta đích thân đến xin, cô ta mà cũng xứng sao?”

“Như vậy cũng tốt. Cô ta cuối cùng cũng rời khỏi phủ, giờ đây cứ thế cắt đứt triệt để, vừa đúng ý ta.”

Phúc là phúc của nàng ta, họa cũng là do nàng ta tự chịu, không thể đổ lên đầu chúng ta được. Ai mà biết bây giờ nàng ta huy hoàng như vậy, liệu sau này có mắc phải sai lầm hay không.

Đã lâu ta không còn thấy Giang Hoài Liễu trong phủ nữa, thư đồng của hắn nói rằng hắn ngày ngày tự nhốt mình trong phòng mài dùi kinh sử.

Ta thở phào nhẹ nhõm, hắn biết tiến thủ là tốt. Cô mẫu triệu ta vào cung, tuyết vương trên đường chẳng người dọn, xe ngựa chậm rãi chuyển động, toát lên một bầu không khí ảm đạm.

Đoạn đường phía trước vậy mà lại có tiếng huyên náo, hóa ra y quán của Thanh Thanh ở ngay đằng trước.

Một thanh niên gầy gò yếu ớt bị đẩy ra, chửi ầm lên: "Thanh Thanh cái gì, ngươi căn bản không hề biết chữa bệnh, cái đồ lang băm lừa người.”

Những người khác đến xin thuốc nghe thấy điều đó liền không vui, tất cả đều bác bỏ thanh niên kia, nói rằng Thanh Thanh cô nương cao cường như nào, truyền thần ra sao.

Thanh Thanh đứng ở cửa y quán, nghe thấy những lời tán thưởng dành cho mình hết sức hài lòng, khinh thường nói: "Hoàng hậu nương nương còn tới đây xin thuốc, người đừng có vì y thuật kém cỏi của bản thân mà đi hãm hại người khác.”

Thanh niên kia tức giận muốn thanh minh nhưng lại bị xô ngã đập đầu vào thành xe ta.

Tiểu Linh vén một góc rèm lên, Thanh Thanh nhanh chóng nhận ra xe ngựa của ta, nàng ta cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên: "Tướng quân phủ phu nhân, ngọn gió nào đưa người tới đây, tiếc là thuốc hôm nay đã bán hết rồi.”

Ta khẽ liếc nhìn nàng ta, bên cạnh nàng ta có một người đang đứng, dáng người cao lớn thẳng tắp, một mặt giống như lá chắn của nàng ta, một mặt lại giống như danh dự của nàng ta vậy.

Nghe nói Giang Hoài Liễu dùi mài kinh sử trong thư phòng mấy ngày nay chính là người đứng sau nàng ta. Vì nàng ta mà bảo vệ, không nói không rằng, dung túng cho nàng ta làm nhục chính thê tử của mình. Hắn nhìn thấy ta, có chút chột dạ, theo bản năng muốn quay đầu đi.

Ta nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, mỉm cười gọi: "Hoài Liễu, lại đây.”

Hắn cụp mắt xuống, Thanh Thanh đang nhéo cổ tay hắn, nhéo đến nỗi suýt nữa hiện ra một vệt trắng, rưng rưng nước mắt, Giang Hoài Liễu do dự một lát rồi lùi về phía sau. Hắn đã đưa ra sự lựa chọn của mình.

Ta tiếc nuối thu tay lại, không buồn ném cho nàng ta nửa ánh mắt, nhìn xuống chàng thanh niên vừa bị đập đầu vào thành xe ta, đột ngột hỏi: "Ngươi có phải cháu trai của Liễu thái y không?”

Hắn ôm trán đau đớn, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của ta thì lại như mất hồn, đỏ mặt phản ứng lại nói: "Dạ phải, dạ phải.”

Ta lười nói tiếp: "Lên xe đi.”

Liễu thái y trước đây y thuật xuất chúng, chỉ là bởi vì quá chính trực nên đã bị cách chức, mong rằng đứa cháu trai này có thể kế thừa y thuật của ông. Đúng lúc ta phải đi gặp hoàng hậu, điều nhiều nhất ta có thể làm đó chính là tiến cử hắn.

Còn lại, chỉ có thể xem vào vận may của hắn.

Về phần Giang Hoài Liễu, ta thở dài, giữ không nổi nữa rồi.