Có những chuyện bản thân mình không nói ra người khác suốt đời cũng sẽ không hiểu. Toàn bộ câu chuyện người trong cuộc đều mù quáng, chỉ có người ngoài cuộc mới là sáng suốt nhất.
Điềm Mạt La một lần vào phòng bếp ăn sáng thì nghe được người hầu trong nhà trò chuyện với nhau, họ có nói về chuyện của ông chủ của họ. Cái gì mà sáng nay xem báo nhìn thấy hắn cùng mấy nữ nhân lẳng lơ kia, còn có nói cậu thật ngốc cái gì cũng không biết, vài người thay cậu thương tâm.
Điềm Mạt La vờ như không nghe thấy, bước vào phòng bếp ngồi xuống bàn ăn nụ cười chưa bao giờ tắt trước mặt bọn họ chỉ được bao trùm bằng miễn cưỡng và giả dối. Ăn xong bữa sáng cũng như mọi khi, cậu quay về phòng riêng mở máy tính lên mạng dạo chơi.
QQ báo hiệu tin nhắn mới, là một người bạn nhiệt tình mà cậu vừa quen vài ngày trước. Người này là một thiếu niên nhỏ tuổi, nói chuyện nhiều lúc khiến cậu dở khóc dở cười. May mắn còn có con người này giúp cậu bớt đi buồn chán mấy ngày nay.
"Mạt La ca ca, hôm nay tại sao lại lên mạng sớm như vậy?"
"Là do nhớ cậu a ~"
Thiếu niên với biệt danh là Bạo Vũ rất nhanh liền trả lời "Thật không thật không? Nếu nhớ em mau mau bỏ tên đó tới sống với em đi!"
Cậu cười khổ, tay thoắn thoắt nhấn lên bàn phím "Ai nha, mau mã xa bằng vàng tới đón tôi đi!"
"A thật ngại quá, em không có mã xa bằng vàng, chỉ có xe trâu màu đỏ thôi!"
Cậu cười đến suýt sặc "Cũng thật nổi bật đi! Sao cũng được!"
Bạo Vũ lại trả lời, lần này không có mấy cái icon nham nhở nữa mà những con chữ thật nghiêm túc "Cho em địa chỉ!"
Y muốn làm thật sao? Cậu không ngại mấy chuyện thế này "Khu B, phố Thụy Dương, đường 2a, Lô S, số 179"
"Oa, thành thật như vậy! Em vốn dĩ chỉ muốn đùa thôi, nhưng mà... chờ em, hiện tại bắt đầu tới chỗ anh! Cho em số điện thoại, tới nơi sẽ gọi!"
"185-xxx-xxxx số của tôi"
Hệ thống rất nhanh liền thông báo Bạn bè Bạo Vũ đã thoát. Điềm Mạt La lắc đầu cười khổ. Cũng thoát ra khỏi QQ xuống phòng khách xem TV.
Chuông điện thoại đúng 20 phút sau liền vang lên.
Trên màn hình là một dãy số lạ, Điềm Mạt La tắt máy, bước ra ngoài.
Sau cánh cổng lớn không hề xuất hiện chiếc xe nào, điện thoại lại tiếp tục vang lên "Alo! Tôi là Điềm Mạt La!"
"Mạt La ca ca em thấy anh rồi, hiện tại anh bước ra cổng, nhìn sang bên trái!"
Cậu nhất nhất làm theo, ra ngoài thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu bên góc trái.
"Thấy rồi!" Cậu vừa vui mừng vừa bất ngờ, tắt điện thoại, lật đật đến chỗ chiếc xe đang đậu.
Thiếu niên bên trong mở cửa xe bước ra, là một thiếu niên tuấn mĩ, trông y rất cao, ăn mặc thời trang trên mắt đeo một đôi kính râm.
Điềm Mạt La ngây ra, y tại sao lại giống các vị minh tinh trong phim đến vậy. Y thấy cậu nhìn mình chăm chú liền nở nụ cười sau đó chọc ghẹo "Mạt La ca ca, có phải anh không ngờ đúng không? Không ngờ em thật đẹp đi!"
"Ai nói! A, ban nãy có người còn nói đem xe trâu sang rước tôi đi!" Cậu khoanh tay trước ngực nhìn nhìn giả vờ coi thường nheo mắt lại.
Liêu Tịch gãi đầu cười cười, chỉ vào logo xe "Anh nhìn xem, này không phải trâu thì là gì?"
Điềm Mạt La hiện tại mới chú ý tới chiếc xe này, trông thật quen mắt, trước đây hình như cậu có thấy qua, tên cái gì mà Veneno Roadster siêu xe toàn thế giới chỉ có 9 chiếc, tên này hẳn không phải loại tầm thường, gia thế của hắn có lẽ cũng khá đặc biệt.
"Oa đại thiếu gia nhà cậu, ngay cả siêu xe cũng có, tiểu gia tôi không dám chạm đến nha!" Cậu nhịn cười ra vẻ châm chọc nhìn y.
Liêu Tịch vốn thẳng thắn nên nói thẳng "Cái gì mà đại thiếu gia với tiểu gia, cho anh biết xe này là mượn của ba em!" Nói xong còn gãi gãi đầu ngượng ngùng
Ra là vậy, Điềm Mạt La bật cười "Có muốn vào nhà một chút không? Chúng ta đứng đây cũng lâu rồi!"
"Không cần, em nói tới đưa anh đi mà!" Y nghiêm túc nhìn cậu.
"Tiểu tử hư hỏng, hết yêu đương với mấy nữ sinh xinh đẹp kia tới ngay cả lão già tôi cũng không tha sao? Haha! Khẩu vị thật nặng!"
"Ca, là do lúc trước em đang buồn chán anh đã ở cạnh cùng em nói chuyện, em có cảm giác mình hợp với anh, a! Em không phải Gay nhưng nếu là anh có thể xem xét lại!"
Điềm Mạt La trợn mắt kinh ngạc nhìn y "Được rồi không đùa nữa! Tiểu tử cậu rốt cục có muốn vào trong hay không?"
Liêu Tịch xua xua tay, kéo cậu vào trong xe khóa chốt lại rồi chạy đi mất.
Điềm Mạt La ngây người không hiểu gì, người này rốt cục muốn đưa cậu đi đâu?
"Ân... Hình như... Tôi vẫn còn đang mặc đồ ngủ!" Cậu e dè kéo tay y nhẹ lên tiếng.
Y cười, kéo kính râm ra để lộ đôi mắt to chứa đầy những tia đùa cợt "Anh nói xem.tôi có đủ tiền mua quần áo khác cho anh không?" Nói rồi y tiếp tục chăm chú lái xe, tay đẩy gọng kính về lại chỗ cũ.
Chiếc xe lao nhanh đi và dừng lại trước một cửa hàng thời trang lớn, y kéo cậu vào trong.
Không kịp phản khán, Điềm Mạt La đã bị y ném cho một đống sam y kiểu cách đa dạng phức tạp.
Cậu thử từng bộ cho y xem, cuối cùng y mua cho cậu vài bộ, vì trong mấy bộ đó bộ nào cũng thật hợp với cậu đi.
Liêu Tịch đem cậu đi đủ nơi, đến khi cậu mệt lã nằng nặc đòi về y mới miễn cưỡng buông tha.
Y tại sao lại đối với cậu như vậy? Đơn giản vì ngoại hình của cậu lần đầu gặp liền khiến hắn bất ngờ. Còn nghĩ tới gặp một lần sau đó kết giao huynh đệ không ngờ nhìn qua cậu, y cảm giác muốn chiếm lấy mỹ nhân, bắt cậu đem về nhà.
Liêu Tịch xuống xe chạy sang bên kia mở cửa xe cho cậu, bên ngoài trời cũng đã mờ mờ tối, con đường khá im lặng chỉ có hai người đứng từ giã nhau. Y càng nhìn càng muốn hôn hôn tiểu mỹ nhân trước mặt nhưng khi vừa cúi xuống, đèn xe từ đâu chiếc vào mặt y và cậu.
Điềm Mạt La nheo mắt nhìn nhìn chiếc xe quen thuộc một chút, não bộ hoạt động. Vương Hoa Nhiên đã về tới, không muốn y gặp họa lây nên cậu đã đẩy y vào trong xe bảo y mau về nhà, chính mình đi thật nhanh vào cổng.
Hắn nhìn thấy hai người đứng trước cửa nhà mình đang có loại hành động mờ ám, một loại cảm xúc khó chịu kỳ lạ dâng lên.
Nhìn thấy ánh mắt cậu lo lắng nhìn gã kia hắn điên tiết, cậu còn chạy? Hôm nay hắn nhất định cho cậu một bài học rằng nam nhân của cậu chính là hắn và chỉ có một mình hắn thôi.