Tiếng chuông bên ngoài Minh Thất vang lên, "Boong! Boong! Boong!" âm thanh ảm đạm và trang nghiêm vang khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ, các đệ tử Lam thị nghe thấy đều trở nên cảnh giác, nhanh chóng tập trung ở bên ngoài Minh Thất, nhưng không có mệnh lệnh thì không dám liều lĩnh, chỉ đành tạm thời chờ đợi.
Trong không khí tràn ngập sự khẩn trương, chuông cảnh báo ở Minh Thất vang lên, chắc chắn là có chuyện lớn. Hôm nay gia chủ Thanh Hành Quân và nhị công tử Lam Khải Nhân cùng nhau chủ trì một nghi thức, nếu xảy ra sự cố khi có mặt cả hai người ở đó, vậy thì nhất định là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Các đệ tử đều nắm chặt bội kiếm, sẵn sàng chuẩn bị tinh thần chiến đấu, thời gian chậm chạp trôi qua.
Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa Minh Thất bị phá tung, một con sói yêu quái thật lớn vọt ra, con yêu thú đó toàn thân lông đen, hắc khí bao phủ quanh thân, răng nanh nhọn hoắt chìa ra khỏi miệng, trong miệng đầy máu tươi chảy ròng ròng. Dường như nó đã bị trọng thương, ngửa mặt lên trời hú một tiếng thật dài, âm thanh chấn động đến mức đau cả màng nhĩ, sau đó phóng về phía trước, đệ tử bên ngoài rút bội kiếm ra như muốn chặn lại, nhưng hết hàng này đến hàng khác bị nó hất văng, thật sự là không cản nổi nó, để nó chạy ra ngoài.
Thanh Hành Quân ôm ngực chạy tới, ba vết máu rõ ràng trên ngực, nhất định là do con yêu thú kia gây ra, Lam Khải Nhân theo sát sau đó, sốt ruột nói: "Huynh trưởng, ngươi không sao chứ!"
Thanh Hành Quân thở chậm lại, nói: "Không sao, nhất định phải lập tức chém chết con yêu thú này, không thể để nó làm bị thương người trong Vân Thâm Bất Tri Xứ".
Lam Khải Nhân cũng hiểu rõ tình thế nghiêm trọng, hai người lập tức ngự kiếm đuổi theo.
Vốn là do bọn họ sơ ý, mới phát sinh ra tình huống này. Yêu thú này là bọn họ phải thiệt hại bao nhiêu người mới bắt được, có tu vi vài trăm năm, cụ thể là loại tà tuý gì còn chưa điều tra ra, chỉ biết là một loại thực hồn thú, đã tấn công rất nhiều người, lần này muốn điều tra đến tột cùng là cái thứ gì, liệu những người bị thực hồn có còn cứu được hay không, nên mới tiến hành nghi thức.
Nghi thức tiến hành được một nữa, con yêu thú vốn chỉ còn thở thoi thóp đột nhiên phát cuồng, làm bị thương Thanh Hành Quân, phá cửa Minh Thất chạy ra ngoài. Cửa Minh Thất có nhiều cấm chế, không phải muốn mở là mở, yếu thú này chỉ sợ là không đơn giản, nếu nó tác loạn ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, e rằng thương vong sẽ không nhỏ, Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân ngự kiếm, trong lòng rất là sốt ruột khẩn trương.
***
"A Trạm, ngươi đi đâu?" Lam Hoán đi ngang qua, nhìn thấy Lam Trạm, gọi y lại.
Một đứa bé nhỏ xíu, nhìn thấy hắn, quy quy củ củ hành lễ: "Huynh trưởng".
Lam Hoán cười cười, đi tới, đệ đệ này của hắn nha, mới bốn tuổi, nhưng cả ngày vẻ mặt nghiêm túc, không thấy tươi cười, giống như một tiểu đại nhân nghiêm nghị, hắn nói: "Vừa rồi chuông Minh Thất vang lên, tuy cũng cách xa, nhưng A Trạm vẫn nên ở trong phòng đợi một lúc đã, đợi đến khi hết nguy hiểm hãy đi ra".
Lam Trạm gật gật đầu, lại thi lễ, "Dạ, huynh trưởng, ta trở về ngay".
Lam Hoán sờ sờ đầu của y, cười, cùng Lam Trạm chia tay ra hai ngã. Đi chưa được mấy bước, nghe thấy một tiếng động lớn ở phía sau, sau đó một con sói lông đen to lớn đã tông sập bức tường, hắc khí quanh thân, trừng to đôi mắt đỏ như máu, khẽ gầm gừ, còn chưa kịp tự hỏi tại sao trong Vân Thâm Bất Tri Xứ lại có yêu thú, thì nhìn thấy phía trước yêu thú chính là chỗ Lam Trạm đang đứng, Lam Hoán thét lớn: "A Trạm!!!"
Đứa trẻ còn nhỏ, bỗng nhiên đối mặt với tình huống này thì sao mà phản ứng kịp, vừa nghe tiếng huynh trưởng kêu lên, thì đồng thời con yêu thú cũng đã phóng về phía y, đánh gục y bay ra ngoài, may mắn thay ở phía sau cách đó không xa có một cây cổ thụ, chặn y lại, Lam Trạm đụng vào thân cây, rơi xuống mặt đất, nằm yên bất động.
Cả người Lam Hoán đều gấp lên, muốn đi qua ngay, những đệ tử Lam thị khác cũng đã chạy lại, lập tức có mấy người bao quanh Lam Hoán, che hắn ở phía sau, "Nguy hiểm, mời tiểu Lam công tử đi trước!!!"
"Không được, A Trạm hắn..." Lam Hoán làm sao có để bỏ Lam Trạm lại mà đi trước, nhưng bị ngăn cản không qua được, hơn nữa còn có vài đệ tử tiến lên chắn trước người Lam Trạm, nhưng thấy yêu thú kia toả hắc khí khắp người, ma lực mãnh mẽ ép bọn họ đến mức thở không nổi, yêu thú này không đơn giản, những đệ tử này sợ là không cản nó được! Điều khiến Lam Hoán đang lo lắng chính là Lam Trạm, nhưng nhìn thấy yêu thú cào hai chân trước xuống đất mấy cái, xoay người, đôi mắt đỏ như máu trừng về phía này, nhìn chằm chằm vào Lam Hoán.
Yêu thú này, đang lao nhanh đến hai huynh đệ bọn hắn! Đang nghĩ, thì yêu thú đã tới trước mặt, chạy cũng không kịp nữa rồi, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng rồi nghe được một loạt tiếng đàn lạnh thấu xương vang lên từ không trung, đồng thời vô số đạo kiếm quang màu xanh rơi xuống như mưa, bao vây lấy con yêu thú.
Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân kịp thời đuổi tới, hai người phối hợp kiếm và đàn, đối phó với yêu thú, con yêu thú ra sức chống cự, rống to vài tiếng, rốt cuộc chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, bị hai người chém chết.
May mắn là Lam Trạm chỉ hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, hắn cảm thấy không bất kỳ chỗ nào khó chịu, tất cả y sư của Vân Thâm Bất Tri Xứ đều cẩn thận chẩn bệnh mấy lần, cũng không phát hiện ra điều gì không tốt, nghỉ ngơi mấy ngày, thấy y thật sự không có vấn đề gì, mọi người cũng yên tâm trở lại.
Một năm trôi qua, sự cố lần đó cũng dần dần bị quên lãng, lúc đầu không có bất kỳ người nào phát hiện có điều gì đó không thích hợp.
Khi sinh nhật 5 tuổi của Lam Trạm, gia yến xong, y và Lam Hoán đi đến gian nhà hoa long đảm. Đó là nơi ở của mẫu thân, bọn hắn mỗi tháng chỉ có thể gặp mẫu thân một lần, nhưng vào ngày sinh nhật của bọn hắn, thì có thể đi thêm một ngày, mà hôm nay, phụ thân bọn hắn cũng sẽ tới, người một nhà cùng ăn một bữa cơm, đây là thời điểm mà Lam Hoán và Lam Trạm chờ mong nhất, hạnh phúc nhất.
Đi vào cửa, mẫu thân đã ở kia tươi cười chờ bọn hắn, bàn tay mẫu thân phi thường dịu dàng, vuốt ve Lam Hoán, rồi lại vuốt ve Lam Trạm, Lam Hoán sẽ cười theo, nhưng vẻ mặt Lam Trạm từ nhỏ đã nghiêm túc, không biểu lộ cảm xúc, mẫu thân có khi thích trêu y, chọc chọc vào cái mặt nhỏ của y, y liền sẽ nghẹn khí chịu đựng, nhưng cũng không né tránh. Nhưng mà Lam Trạm càng lớn, dường như lại càng lãnh đạm hơn trước kia, bị chọc ghẹo cũng không phản ứng, sau đó chơi một hồi, đến giờ cơm Thanh Hành Quân đến, một nhà ngồi vào bàn, mẫu thân mang cho Lam Trạm một chén mì trường thọ, cười nói: "A Trạm, sinh nhật vui vẻ".
Mẫu thân tựa hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hỏi: "A Trạm, ngươi không vui sao?"
Lam Trạm dừng lại, nói: "Không vui?"
Mẫu thân lại nói: "Năm ngoái không phải là ngươi thích ăn món này nhất hay sao?"
Năm ngoái, khi mẫu thân đem chén mì này tới, cho dù là Lam Trạm vẫn mặt vô biểu tình như thường lệ, nhưng cũng rõ ràng lộ ra một chút cảm xúc vui vẻ, sau đó vui vẻ ăn, mẫu thân và Lam Hoán đều nhìn ra được y thực sự thích chén mì, thực sự thích khoảnh khắc sinh nhật này.
Thích ư, Lam Trạm nhớ tới năm ngoái, mẫu thân định chọc cho y cười, hỏi y thích cái gì, y hỏi: "Mẫu thân, thích là cái gì?"
Mẫu thân cười, xoa ngực hắn, dịu dàng nói: "Là khi nhìn thấy thứ gì đó, mà nơi này đập thình thịch lên, đó chính là thích".
Lam Trạm đưa tay đặt lên ngực mình, sau khi xác nhận, nói: "Mẫu thân, chỗ này của hài nhi, năm nay không có nảy thình thịch lên".
Bọn họ, rốt cuộc đã phát hiện ra điều không thích hợp.
***
"Nói như vậy, yêu thú mà các ngươi gặp đó, không phải là thực hồn, thứ mà nó đã ăn, là cảm xúc". Một ông lão, râu tóc bạc trắng, ăn mặc theo kiểu đạo sĩ, nhìn Lam Trạm, vuốt vuốt hàm râu, nói với Thanh Hành Quân.
Thanh Hành Quân lại hỏi: "Những người bị yêu thú đó tấn công đều giống như là mất hồn, không thể sống được, tại sao con của ta lại khác với mọi người?"
Ông lão nói: "Có lẽ lúc đó yêu thú này chỉ còn thở thoi thóp, không còn nhiều năng lực nữa, cho nên mới hạ chú lên người con trai của ngươi".
"Hạ chú?" Thanh Hành Quân lại thỉnh giáo.
Ông lão tiếp tục: "Cảm xúc của con trai ngươi không phải là bị hút mất, mà là bị áp chế, áp chế một cách mạnh mẽ, không phát tiết ra được, lâu dần những cảm xúc bị đè nén này sẽ càng lúc càng nhiều hơn, mà nếu không tìm được nơi để phát tiết những cảm xúc này..." ông lão dừng một chút, rồi nói: "thì con của ngươi, sẽ chết".
Sau khi nghe xong, Thanh Hành Quân cả kinh, hướng về ông lão thi lễ, "Lão tiên sinh có cách nào có thể cứu con ta không?"
"Không có". Ông lão nói: "Nếu như lúc vừa bị tấn công, thì khả năng còn có biện pháp, nhưng đây đã một năm rồi, ta cũng không có cách nào."
Lam Vong Cơ vốn rất hiếm khi thay đổi cảm xúc, là một người lạnh lùng, nên không có người nào phát hiện thấy y có điểm không phù hợp.
Thanh Hành Quân lộ vẻ mặt đau xót, chỉ hận chính mình suốt năm bế quan, không quan tâm nhiều hơn đến đứa con nhỏ, giọng của hắn cực kỳ khổ sở, nói: "Lão tiên sinh đã không thể, vậy con của ta... xem ra là thực sự không còn cách nào...."
Thấy hắn như thế, ông lão kia cũng không phải là người nhẫn tâm, đi đến bên cạnh Lam Trạm, nhìn lên đầu của Lam Trạm một chút, Lam Trạm lập tức ngã ngửa ra sau, ngất đi.
"A Trạm!" Thanh Hành Quân chạy qua bế y lên, vẻ mặt khó hiểu, lại nghe ông lão kia nói: "Chú tuy khó giải, nhưng cũng có cách có thể giữ lại mạng cho con trai ngươi".
Không khí trên núi mát lạnh, gió cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất bay ra xa, ông lão kia nói: "Để cho con trai ngươi đi tìm mệnh định chi nhân của y, người đó là người duy nhất mà con trai ngươi sẽ bộc lộ cảm xúc, nếu có thể đem tất cả những tình cảm đó nói hết ra, thì mạng sống có thể cứu được".
"Nếu như, tìm không ra?" Thanh Hành Quân ôm chặt Lam Trạm trong lòng, hỏi một câu.