Lam Hi Thần lúc trưa vừa mở cửa Tàng Thư Các ra một cái, đúng thật là thấy hai người đang ôm nhau dây dưa không rõ, nhưng việc này quá mức nghiêm trọng, hắn lúc ấy không dám để Giang Trừng nhìn thấy, nên kéo người rời đi, lúc sau cũng không dám nói cho Lam Khải Nhân. Bởi vì chính hắn cũng đắn đo không rõ, đây là lưỡng tình tương duyệt, hay là đệ đệ của mình phạm sai.
Nếu là người khác chắc chắn không xảy ra loại sự việc này, nhưng bởi vì Lam Vong Cơ thể chất đặc biệt do trúng lời nguyền, gặp được mệnh định chi nhân, hắn đúng là cũng khó nói tình huống sẽ như thế nào.
Lam Hi Thần đắn đo mở miệng, "Thúc phụ, ta cũng không hiểu rõ nội tình bên trong chuyện này, không bằng trước hết nghe Vong Cơ và Nguỵ công tử nói xem thế nào."
Vừa rồi tiếng kinh hô nhỏ nhất chính là của Giang Phong Miên, không phải là không kinh ngạc, chỉ là do tính tình của ông ôn hoà hơn một chút, cho nên giọng nói không lớn như hai người kia, ông hỏi: "A Anh, chuyện này...."
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy đau đầu, hắn sớm phải nghĩ rằng, ở đâu ra mà có cái gì may mắn. Cho dù may mắn không bị nhìn thấy, Lam Vong Cơ vốn là người quy củ muốn chết, khẳng định sẽ không giấu giếm tình hình thực tế, chắc chắn sẽ trực tiếp thừa nhận sai lầm, sau đó lãnh phạt. Vừa rồi sau khi để hắn ở lại Tĩnh Thất nghỉ ngơi thì y đi ra ngoài, chỉ sợ lúc đó là đến đây để quỳ.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của những người này, ôi, Nguỵ Vô Tiện thật muốn tìm một cái hang để chui vào trốn, không màng đến thế sự á.
Lam Vong Cơ lại nói: "Tất cả đều là lỗi của Vong Cơ, thỉnh thúc phụ và Giang tông chủ trách phạt."
Trong lòng Lam Khải Nhân đại khái cũng đã đoán được tình huống là như thế nào, cho dù là vì trúng chú, nhưng Nguỵ Vô Tiện dù sao cũng là người vô tội, gia quy Lam thị nghiêm khắc, sao có thể để yên cho y phạm sai lầm như vậy, Lam Khải Nhân nói: "Vong Cơ, ngươi phạm phải lỗi lầm lớn như thế, ta cần phải nghiêm trị mới không làm thất vọng Giang tông chủ và Nguỵ công tử".
Lam Vong Cơ lại hành lễ, nói: "Dạ"
Lam Khải Nhân thở dài, nói tiếp: "Phạt, giới tiên, ba roi". Sau đó hỏi Giang Phong Miên: "Phong Miên huynh cảm thấy như thế nào?"
Giang Phong Miên còn chưa kịp mở miệng, thì Nguỵ Vô Tiện bên kia đã hét to một tiếng còn lớn hơn bất kỳ tiếng kinh hô nào lúc nãy: "Cái gì??!"
Giới tiên là hình phạt mà tiên môn dùng cho người phạm tội nặng, một roi quất xuống là sẽ trọng thương, hơn nữa vết roi trên người bị phạt sẽ không bao giờ biến mất, đến chết vẫn còn ở trên người. Lam Vong Cơ là một người đẹp như vậy, băng thanh ngọc khiết, đẹp như ngọc khắc, nếu trên người bị mấy vết roi, thì còn ra thế nào nữa chứ.
Nguỵ Vô Tiện mở miệng: "Chuyện này, các ngươi không cần hỏi ý kiến của ta sao? Nói không sai thì ta mới là người bị hại mà".
Lam Khải Nhân nói: "Ba roi giới tiên đã không nhẹ rồi".
Giang Trừng không vui: "Thế nào là không nhẹ, hắn, hắn đối với Nguỵ Vô Tiện... Nguỵ Vô Tiện sau này làm sao chứ!!! Chính là quá nhẹ!"
Lam Khải Nhân thật ra rất không hài lòng với loại hành vi tiểu bối xen vào khi trưởng bối nói chuyện như thế này, nhưng chuyện này bên mình đuối lý, thấy Giang Phong Miên vẫn luôn không nói gì, nên không tiện mở miệng dạy dỗ".
Lúc này Giang Phong Miên mới mở miệng, hỏi: "A Anh, ngươi muốn phạt như thế nào?"
"À..." Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Điều này ta cũng không biết, nhưng giới tiên không tốt lắm"
Lam Khải Nhân và Giang Trừng đều kinh ngạc, vốn tưởng rằng hắn cảm thấy phạt nhẹ quá, nên bất mãn lên tiếng, không ngờ là hắn không muốn phạt giới tiên.
Giang Phong Miên lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn phạt?"
Nguỵ Vô Tiện lại suy nghĩ lần nữa, nói: "Không phạt, thì không được, vốn dĩ Lam Trạm đã làm chuyện sai, không phạt thì ta thiệt thòi, nhưng ta phải phạt thế nào đây..."
Mấy người bọn họ còn đang bối rối, thì Lam Hi Thần mở miệng, nói: "Các vị, ta có một đề nghị, không bằng Nguỵ công tử, ngươi nghe thử trước được không?"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu đồng ý, Lam Hi Thần lại nói: "Tốt hơn hết là tạm thời giữ lại việc xử phạt này, quyền xử phạt giao cho Nguỵ công tử. Đợi sau này ngươi suy nghĩ kỹ rồi, hoặc là cảm thấy Vong Cơ còn cần phải phạt gì đó, thì báo cho chúng ta, Cô Tô Lam thị chúng ta tuyệt đối không trốn tránh, chắc chắn sẽ thực hiện theo ý kiến của người, như vậy thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, như vậy tương đương với việc mình nắm trong tay điểm yếu siêu cấp lớn của tiểu cũ kỷ, sau này không chừng còn có thể sai y làm cái này cái kia, tưởng tượng như vậy hắn thấy vui vui, cảm thấy đây đúng là một phương pháp hay, hắn nói: "Phương pháp này của Trạch Vu Quân rất tốt, ta đồng ý".
Lam Khải Nhân nhìn về phía Giang Phong Miên, Giang Phong Miên nói: "A Anh đã bằng lòng, thì ta không có ý kiến".
Lam Khải Nhân lại hỏi: "Vong Cơ, ngươi có tình nguyện nhận hình phạt này không?"
Lam Vong Cơ lại thi lễ: "Vong Cơ nhận phạt"
Lam Khải Nhân vuốt vuốt chòm râu, nói: "Vậy đem quyền xử phạt này giao cho Nguỵ Anh, nhưng vi phạm gia quy vẫn phải phạt, phạt ngươi chép mười lần gia quy".
Lam Vong Cơ quy quy củ củ, nói: "Dạ"
Sau đó Lam Khải Nhân quay mặt về phía Giang Phong Miên, lấy ra một tờ giấy, nói: "Vậy Phong Miên huynh, chúng ta nói chuyện chính sự đi". Ông đưa tờ giấy đó cho Giang Phong Miên, lại nói: "Đây là sính lễ của bên ta, suy xét đến Nguỵ Anh là đồ đệ yêu quý của ngươi, nên ta có đưa thêm một số món, ngươi xem đi. Còn đây là thiếp canh của Vong Cơ".
Giang Phong Miên cười nói: "Khải Nhân huynh khách khí, Cô Tô Lam thị làm việc thì khẳng định là mọi mặt đều chu đáo". Sau đó cũng lấy ra một tờ giấy nói: "Đây là thiếp canh của Nguỵ Anh".
Đột nhiên hai người ở đó trò chuyện rất là vui vẻ, giống như hai phụ thân trong nhà bình thường, Nguỵ Vô Tiện liền nhịn không được, la to lên: "Giang thúc thúc??!! Đang nói chuyện gì vậy??!!"
Giang Trừng cũng không bình tĩnh: "Phụ thân! Người sẽ không thật sự muốn...."
"A Trừng!" Giang Phong Miên đưa mắt ra hiệu, Giang Trừng đành phải ngoan ngoãn im miệng. Sau đó ông lại nhìn Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, nói với Lam Khải Nhân: "Nhưng Nguỵ Anh còn nhỏ, ta thấy tốt nhất là để hai người đính hôn trước, sau đó bồi dưỡng tình cảm, sau này tính tiếp".
Lam Khải Nhân cũng thấy có lý, nói: "Cũng tốt, cũng tốt".
Nguỵ Vô Tiện đều ngây người, việc này giống như lại phát triển theo một hướng mà hắn không thể nào lý giải nổi, hắn vội vàng nói: "Các ngươi, ta là nam nhân đó, có thể để ý một chút không???"
Giang Phong Miên nói với Lam Khải Nhân: "Khải Nhân huynh, có thể cho mượn một căn phòng, để ta nói chuyện riêng với Nguỵ Anh không"
Lam Khải Nhân liền để bọn họ qua căn phòng bên cạnh để nói chuyện với nhau. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, tạt vào cánh cửa sổ, kêu lộp bộp, ánh chớp đi kèm với tiếng sấm mùa xuân, "Ầm" một tiếng, chiếu sáng một nửa người, còn một nửa trong bóng tối.
Giang Phong Miên ngồi với Nguỵ Vô Tiện trước một chiếc bàn nhỏ, đối mặt nhau, Giang Phong Miên hỏi hắn: "A Anh, gia huấn của Vân Mộng Giang thị chúng ta là gì?"
Nguỵ Vô Tiện trả lời: "Minh nhi bất khả vi nhi vi chi"*
*biết rõ không thể làm nhưng nếu cố làm thì sẽ được
Giang Phong Miên cười, cảm giác đặc biệt ôn hoà, đặc biệt thân thiết, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Vậy thì đúng rồi! Cho nên người đã biết rõ là không thể, thì càng nên gả đến Lam gia chứ".
Nguỵ Vô Tiện quả thực là trợn mắt há mồm, chuyện này còn có thể lý giải như vậy sao?? Chặn lại nói: "Giang thúc thúc!! Không được! Không thể như vậy a!!"
Lại nghe Giang Phong Miên nói với hắn: "A Anh, Giang thị chúng ta và Lam thị từng có ước định, ngươi trước hết cứ đính hôn thử xem, ở chung thử xem, nếu thật sự không được thì ta nhất định không miễn cưỡng ngươi, nhất định sẽ cho ngươi huỷ hôn sự này".
Nguỵ Vô Tiện không biết được chuyện ngày xưa, nhưng thấy được sự thận trọng trong mắt Giang Phong Miên, cảm giác sự việc có thể không đơn giản như mình nghĩ, liền thấy choáng váng, Giang Phong Miên lại vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Người trước hết cứ yên tâm ở lại Lam gia, cùng Lam nhị công tử bồi dưỡng tình cảm đi, ta về trước nói cho A Ly và mọi người về hỉ sự này!"
Dứt lời không đợi Nguỵ Vô Tiện phản ứng, liền nhanh chóng đi ra, lại nghe thấy ông nói: "A Trừng, ta về trước đây, ngươi đi học cho tốt. Khải Nhân huynh, Lam tông chủ, Lam nhị công tử, tạm biệt!"