Lam Hi Thần cũng rất nhanh dẫn người đến Di Lăng, hẹn gặp bọn hắn tại khách điếm. Nói với bọn hắn: "Ta và thúc phụ đã thảo luận về chuyện này, thúc phụ suy nghĩ kỹ lại thời điểm đó, ông nói lúc đó con yêu sói điên cuồng nuốt chửng tâm linh của người ta, nhiều người bị hại, không hề giống với tác phong trước đây của nó một chút nào. Thúc phụ nhớ rằng khi con yêu sói bị bọn họ tìm ra đã bị thương nặng, có lẽ cần phải khôi phục lại hình dạng đó."
Lam Vong Cơ nói: "Không đúng".
Nguỵ Vô Tiện cũng nói: "Đúng, căn cứ theo thời gian thì lúc đó nó đã có người kế thừa, cho dù còn chưa xuất hiện, cũng đã có rất nhiều người được chọn, hơn nữa nó vốn sắp chết, cần gì phải như thế".
Lam Hi Thần cũng đồng ý, "Đây là điều khiến mọi người cực kỳ quan tâm, cũng có thể liên quan gì đó đến người kế thừa của nó."
Bản thân ba người họ cũng nghĩ không ra, vẫn là quyết định trước hết phải tìm ra gã mặt sẹo đã. Lam Hi Thần cũng đã sai người đi hỏi thăm tin tức, mọi người nghỉ ngơi tại Di Lăng trước.
Khi Giang Trừng bước ra ngoài, nhìn thấy Lam Hi Thần đứng ở hành lang, vẻ mặt hơi có chút bối rối, vì vậy đi qua, chào hỏi y, "Trạch Vu Quân, có chuyện gì vậy?"
"Giang công tử" Lam Hi Thần mỉm cười, nói: "Muốn đến tìm Lam Vong Cơ và Ngụy công tử, nhưng gõ cửa không có ai trả lời".
Y đang bối rối không biết nên làm gì, dù sao cũng là người từng trải, không nên tuỳ tiện quấy rầy, nhưng Giang Trừng hoàn toàn không phải là người nhớ bài đã học, đi tới gõ cửa ầm ĩ một trận: "Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện! Còn sống thì kêu một tiếng!"
Nhưng trong phòng im ắng, Lam Hi Thần đang định đến khuyên can hắn, thì thấy Giang Trừng tung một cước đá cửa mở ra.
"Giang công tử! Đừng mà! Nhỡ đâu..." Lam Hi Thần lần này đã được thưởng thức, phong cách thẳng thắn của Vân Mộng Giang thị.
Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân, không xong rồi! Tên nhóc Nguỵ Vô Tiện này biết ta sẽ đá cửa, nếu như có ở trong thì kiểu gì cũng sẽ lên tiếng".
Quả nhiên khi cả hai đi vào, trong phòng không có ai, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không có trong đó. Thời điểm nguy hiểm như hiện nay, cho dù Nguỵ Vô Tiện không báo trước, thì Lam Vong Cơ chắc chắn cũng sẽ không bao giờ biến mất mà không nói một lời, bỗng dưng khiến người khác lo lắng.
Lam Hi Thần và Giang Trừng cùng giật mình: "Không được, bọn hắn gặp nguy hiểm!"
***
Bản thân đều không biết làm thế nào đến được chỗ này, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vốn đang ở trong phòng, Lam Hi Thần sợ hai người gặp nguy hiểm, không cho bọn hắn ra ngoài, cả hai cũng không có gì làm, Nguỵ Vô Tiện buồn chán, chỉ đành hôn hôn sờ sờ cùng Lam Vong Cơ.
Dù sao bị thương đã lâu như vậy, Ôn Tình lại suốt ngày càm ràm không dứt như mẹ già về chuyện đòi giường đôi, nên hai người cơ bản cũng chỉ ôm nhau ngủ chung, hôn hít vài cái mà thôi, Nguỵ Vô Tiện đã rất lâu không có hành động thân mật quá mức gì với Lam Vong Cơ.
Càng thèm hơn là, tiểu cũ kỷ cũng không giống như hồi đầu, kể từ khi thổ lộ, người này càng nhìn càng đẹp mắt, thật sự nhịn không được, đẩy y xuống giường rồi nhào lên.
"Nguỵ Anh..." Lam Vong Cơ bị hắn đè lên, vòng tay ôm hắn, cũng không có thêm động tác gì khác, "Còn có việc quan trọng".
Nguỵ Vô Tiện thấy cái tính này của tiểu cũ kỷ phiền muốn chết, tuy nói là khi hung hăng lên thì thật là dữ dội, nhưng nếu muốn nhịn, thì cũng nhịn không ai sánh bằng, nói là lão tăng nhập định cũng không quá lời, Nguỵ Vô Tiện thực phải nghi ngờ mị lực của chính mình, "Im miệng, ngươi đã đồng ý sẽ để cho ta xâm phạm trở lại".
Lam Vong Cơ đúng thật là đã đồng ý, nên không phản đối nữa, hai tay buông thõng, một bộ dạng là mặc người muốn làm gì làm. Chọc cho Nguỵ Vô Tiện cười ha hả lên, đưa tay lên sờ soạng một trận, "Thật sự? Lam nhị công tử thật sự không phản đối?"
Nguỵ Vô Tiện ngồi trên người của y, cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng vô cùng quen thuộc kia, Lam Vong Cơ bất động, cũng không phát ra âm thanh nào. Hôn một hồi, Nguỵ Vô Tiện cảm giác giống như mình đang hôn một cục thịt không chút phản ứng, chẳng thú vị, thắt lưng trở nên mềm mại tự mình bắt đầu lắc lư, hạ thân cọ sát tới tới lui lui vào vật giữa hai chân Lam Vong Cơ, mở miệng hết sức nũng nịu kêu lên: "Ta không nháo nữa, Lam Trạm, hay là ngươi đến làm ta, ngươi làm ta thì ta mới thoải mái".
Bàn tay đó luôn không an phận, duỗi tay vào trong quần áo vuốt ve khung ngực săn chắc của Lam Vong Cơ, đôi mắt Lam Vong Cơ hơi nhướng lên, đột nhiên lật người đè hắn xuống dưới, tay lướt dọc theo đường eo xinh đẹp xuống tới dưới, ngập ngừng chỗ bẹn, Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười, phà hơi nóng vào người nọ, "Lam nhị ca ca, sờ ta đi mà, ta muốn ngươi á"
Trong mắt Nguỵ Vô Tiện luôn có tia sáng mà Lam Vong Cơ thích nhất, vừa lanh lợi vừa sáng ngời, khoé miệng cong lên, giống như một chiếc móc câu nhỏ, y hôn lên, cực kỳ yêu thương chiếc móc câu nhỏ đó, liếm mút một hồi.
Nguỵ Vô Tiện đang đắc ý nha, mị lực của mình quả nhiên không có vấn đề! Tiểu cũ kỷ có cố gắng hơn nữa chắc chắn vẫn là nhịn không được! Chân vừa mở ra, quấn lấy thắt lưng người nọ, thì bên ngoài có người đến gõ cửa.
Lam Vong Cơ dừng tay lại, Nguỵ Vô Tiện kéo y lại không cho đi, miệng gần như dính vào vành tai y, Lam Vong Cơ hôn hắn một cái, nhẹ giọng dỗ dành: "Nghe lời".
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên nghe lời y, không tình nguyện cũng phải dừng lại, nghe tiếng gõ cửa càng lúc càng ầm ĩ, bật dậy tuỳ ý chỉnh sửa lại quần áo đã mở ra, tức giận đùng đùng đi ra mở cửa.
"Ai thế, làm gì vậy!" Mở cửa, nhưng không có ai, "Lam Trạm, ngươi đến đây". Lam Vong Cơ chỉnh đốn một chút, đi tới, nhìn thấy vết máu đầy mặt đất, một đường ra ngoài, vừa nhìn là thấy không ổn.
Xoay người cầm bội kiếm, đi theo vết máu, còn chưa ra khỏi khách điếm được mấy bước, Lam Vong Cơ đã kéo hắn lại: "Hay là báo huynh trưởng".
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, sợ rằng là cái bẫy, quay người định trở về, nhưng khách điếm đã biến mất, hai người nhất thời cảm thấy đầu óc xoay vòng vòng, đến khi tỉnh lại, đã ở chỗ này.
Chỗ này hoang tàn, nhiệt độ cực thấp, cây cỏ đều màu đen, cơn gió lạnh lẽo thổi qua những cành cây khô thành những tiếng "rít" hỗn loạn, theo lời gã đoán mệnh kia, đây hẳn là Loạn Tán Cương. Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, "Ảo cảnh? Hay là hiện thực? Chúng ta đến đây bằng cách nào".
Lam Vong Cơ nhìn xung quanh một hồi, "Không biết".
Ảo cảnh của gã mặt sẹo được tạo ra quá chân chật, y cũng không dám xác định. Nhưng có một giọng nói vang lên: "Các ngươi tự đi đến đây".
Cả hai đến gần, đề cao cảnh giác, nhìn thấy đối diện có một người, ngồi trên một tảng đá, vẫn không thể nhìn rõ mặt mũi như trước. Nguỵ Vô Tiện nói: "Mặt sẹo, chúng ta đều biết là ngươi rồi, cần gì phải che giấu, hay là lớn lên xấu quá ngại gặp người khác?"
Bàn tay người nọ sờ lên mặt, dần dần khuôn mặt gã hiện ra, đúng thật là thiếu niên mặt sẹo mà trước đó đã gặp, nhưng ngón tay gã lướt dọc theo vết thẹo trên má trái, sau khi ngón tay đi qua thì vết thẹo biến mất, nhìn như vầy, cũng là một thiếu niên tuyệt đẹp.
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, "Có gì hay đâu, cũng thường thôi, vẫn là Lam Trạm đẹp trai"
Mặt sẹo cũng không để ý, không tranh cãi, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi dẫn chúng ta đến đây làm gì".
"Đây là nơi tối âm tối tà trên thế giới, chỉ có ở đây mới có thể lấy lại máu trong người ngươi ra". Gã chỉ vào Lam Vong Cơ, "Còn y, ta không cần dùng y để uy hiếp ngươi đâu".
Quả nhiên, gã tuỳ tiện hành động, là trái tim Lam Vong Cơ đã bắt đầu khó chịu vô cùng, Nguỵ Vô Tiện vội vàng chạy qua, "Lam Trạm, ngươi thế nào rồi?"
Lam Vong Cơ chống Tị Trần, lắc lắc đầu, Mặt sẹo cứ ở trước mặt bọn hắn cười cợt.
Nguỵ Vô Tiện đỡ Lam Vong Cơ, nói với gã: "Ngươi muốn lấy thứ gì thì cứ lấy, chúng ta có thể thương lượng một chút không? Sức mạnh trả lại cho ngươi, ngươi giải lời nguyền cho Lam Trạm, thế nào?"
Mặt sẹo mỉm cười: "Ta cũng rất muốn giảm bớt phiền phức, nhưng nếu ta phải giết ngươi mới có thể lấy lại sức mạnh, vị này của ngươi có đồng ý không?"
Lời này vừa nói ra, Lam Vong Cơ tuy còn chưa bình ổn lại, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm gã đã bắt đầu nguy hiểm lên, Mặt sẹo bất lực nói: "Ngươi xem, y sẽ giết ta mất".
Nguỵ Vô Tiện nắm chặt lấy tay Lam Vong Cơ, siết nhẹ trong lòng bàn tay hắn, nói với y rằng hắn không sao, Lam Vong Cơ mới tốt một chút, bọn hắn luôn như vậy, đôi bên dựa vào nhau, chỉ có như thế mới có thể trở thành liều thuốc chữa bệnh của nhau.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Con yêu sói đó đã chết từ rất lâu, ngươi có chút sức mạnh này cũng đã rất dữ dội rồi, ngươi đâu cần thiết phải nghe nó".
Mặt sẹo lắc lắc đầu: "Ta không cách nào chống lại ý chí còn sót lại đó, nó ra lệnh cho ta phải giải quyết ngươi, giết y".
Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn gã, nói: "Lúc ngươi còn nhỏ không phải từng phản kháng qua à?"
Mặt sẹo sửng sốt, "Ngươi, làm thế nào biết được?"
"Quả nhiên là vậy" Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, tiếp tục nói: "Ta đoán. Lúc nhỏ nếu ngươi đã trở về nhà, tại sao con yêu sói đó còn muốn đi tìm ngươi, đến nỗi giết cả nhà ngươi. Chúng ta trên đường điều tra, gặp nhiều người kế thừa, không bao giờ có chuyện con yêu sói đó quay lại. Trừ ngươi, à, còn có ta nữa".
Hắn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Mặt sẹo biến mất, biết rằng suy luận của hắn đúng tám chín phần rồi, lại nói: "Ta là vì nó chưa hạ lời nguyền thành công, muốn thu hồi lại sức mạnh. Nhưng lý do đối phó ngươi thì sao, Ôn Tình nói ngươi biến mất nửa năm, khi trở về thì bị thương nặng, hơn nữa lúc đó đã có thể khống chế được yêu lực, ta chỉ nghĩ, có phải là nó vốn không muốn thả ngươi đi, ngươi đánh nhau với nó một trận rồi tự mình chạy đi, có lẽ vì nó không muốn chọn ngươi, cũng muốn thu hồi lại yêu lực của ngươi chăng?"
Mặt sẹo ngồi đó, không đáp lại câu nào, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Nhưng ngươi vẫn sống sót, cũng có thể nó phân chia sức mạnh đi quá nhiều, nên đã không còn là đối thủ của ngươi, nhưng nó không hài lòng ngươi, với tính tình của con yêu sói đó, đoán chừng sau đó sẽ đột ngột vùng lên ăn thịt người, cũng là vì muốn hồi phục để lại đi tìm ngươi tính sổ".
Hồi lâu, cuối cùng Mặt sẹo vỗ tay khen hắn, "Xứng đáng là người nó vốn muốn chọn đầu tiên nha! Không giống với những đứa trẻ tuỳ tiện bắt được như ta." Gã thở ra một hơi, lại nói: "Cho nên, ngươi thông minh như vậy, có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi có gia đình của ngươi, người yêu của ngươi, còn ta, chỉ vì muốn sống sót, chỉ có thể ăn thịt con người chứ". Khi nhìn lại lần nữa, trên gương mặt có sẹo đó gần như là bùng nổ cơn giận: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi nói cho ta, tại sao cứ phải là ta!"