Không cho Giang Trừng có thời gian nói nhiều lời, sự việc đã được giải quyết, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cần phải cùng Lam Hi Thần trở về Cô Tô Lam thị ngay lập tức, để kiểm tra thân thể toàn diện.
Kim đan của Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa thể sử dụng, Lam Vong Cơ bao kín hắn lại, ôm lên Tị Trần, trước khi đi Nguỵ Vô Tiện dặn dò Giang Trừng, "Giang Trừng, kiếm người đến Di Lăng kiểm tra một chút, những người bị mất thần trí trong thời gian gần đây, hẳn là có thể hồi phục, để lâu sợ là không được".
Giang Trừng đáp ứng, hắn vốn là nói bừa thôi, không ngờ Nguỵ Vô Tiện thật sự có thể làm cho người ta hồi phục, thầm nói cái gã lừa đảo giang hồ kia đúng thật phải gọi Nguỵ Vô Tiện là tổ tông rồi.
Nguỵ Vô Tiện lười biếng nằm ườn trên giường, sau khi bọn hắn trở về, Lam Hi Thần sớm báo cho Ôn Tình đến đây, Ôn Tình kiểm tra cả hai bọn hắn một lượt thật cẩn thận, không có vấn đề gì lớn. Sau đó Lam Khải Nhân dẫn Lam Vong Cơ đi tìm tiền bối Lam thị mà y đã gặp lúc còn nhỏ. Còn Nguỵ Vô Tiện, vì vấn đề kim đan, bị bỏ lại một mình ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, điều dưỡng một phen cho tốt.
Không có cái người thanh lãnh đó ở bên cạnh, Tĩnh Thất này dường như càng vắng vẻ hơn.
Hắn cực kỳ buồn chán, nằm trên giường gác chân này lên chân kia, đung đưa qua lại, nghĩ đến tiểu cũ kỷ còn chưa trở về, hắn chạy ra ngoài lang thang vài ngày còn tốt hơn, nhưng nghĩ nhỡ đâu tiểu cũ kỷ đột nhiên trở về, không gặp được ngay từ đầu, bản thân mình chẳng phải là thiệt thòi sao? Cứ vậy nghĩ tới nghĩ lui, năm ngày trôi qua.
Lúc Lam Vong Cơ trở về, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang nằm đó, ngước mắt nhìn y một cái, ánh mắt lại chuyển xuống trở lại, không nhúc nhích gì cả. Y có chút hụt hẫng, nhưng cũng không biểu hiện ra, đi đến án thư để đồ đạc xuống, sau đó đi đến bên giường, Nguỵ Vô Tiện vẫn nằm yên như cũ, y mới mở miệng: "Nguỵ Anh, ta trở về rồi."
Nguỵ Vô Tiện "Ờ" một tiếng. Nhìn thấy hắn thực sự không muốn nhúc nhích cũng không muốn nói, Lam Vong Cơ cũng không biết tìm đề tài gì để nói, nên cũng không nói luôn, ánh mắt rũ xuống, xoay người định rời đi. Nguỵ Vô Tiện thật sự không giả vờ được nữa, vội vàng kéo người nọ lại, bật dậy nhào lên người y, "Lam Trạm, ngươi về rồi!"
Trong vòng tay ấm áp của người nọ, giọng nói tràn đầy vui mừng, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, lông mày mới hơi giãn ra một chút.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Lúc nãy có doạ được ngươi không vậy, ha ha, cuộc chiến tranh lạnh của ta, thế nào".
Lam Vong Cơ thật thà gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện cẩn thận đánh giá y một lượt từ trái qua phải, thậm chí còn đi vòng quanh y vài lần, nói: "Lam Trạm, trong thư ngươi nói lời nguyền đã được giải trừ, ngươi đã hồi phục rồi?"
Lam Vong Cơ lại thành thật gật đầu một lần nữa.
.... Nguỵ Vô Tiện thật sự không suy nghĩ ra, vầy... là có khác biệt à?
Thật không nhìn ra, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát đưa tay lên, ôm lấy khuôn mặt của người nọ, nói: "Vậy, cười một cái?"
"Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể cười vô cớ" Lam Vong Cơ nói.
Lần này hắn xác nhận rồi, không có khác biệt, một chút cũng không có, không liên quan đến lời nguyền, tiểu cũ kỷ trời sinh đã là tiểu cũ kỷ! Nguỵ Vô Tiện, kinh ngạc đến phát ngốc rồi, thật sự có người sinh ra đã thành cái dạng này sao?!
Nhìn chén thuốc trên bàn, Lam Vong Cơ sờ lên, đã nguội rồi, hỏi hắn: "Tại sao không uống thuốc".
Không chỉ không cười, mà ngay cả lời dạy dỗ cũng vẫn giống y chang. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện thở dài, hoá ra là hắn mơ mộng hão huyền rồi. Chuyến này Lam Vong Cơ trở về, cứ ngỡ sẽ hoàn toàn khác, có lẽ sẽ tươi cười vui vẻ, không vui vẻ cũng được, nhưng có thể cười nhẹ nhàng, chung quy là người có cảm xúc mà, buồn vui yêu ghét phải luôn có chút thay đổi chứ. Hắn thật sự không nghĩ rằng một tiểu cũ kỷ như vậy đi ra ngoài, đến khi trở về vẫn là một tiểu cũ kỷ như thế.
Môi hắn nhếch lên, "Đắng quá" ngừng một chút, lại nói: "Ta khoẻ mà, không có việc gì hết, vẫn có thể ra ngoài chơi một chuyến, nhưng ta bị nhốt trong đây mỗi ngày phải uống cái thứ thuốc đắng muốn chết này".
Lam Vong Cơ cũng bất lực, xoa xoa đầu hắn, đi ra ngoài, lát sau quay lại, chính là đem thuốc hâm nóng, còn mang cho hắn một hộp mật tiền nhỏ, "Uống thuốc xong, có mật tiền".
* Mật tiền: một món dược thiện gồm hạnh nhân, quả óc chó sao lên với mật ong.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện thật là sung sướng, đột nhiên cảm thấy, tiểu cũ kỷ như thế này, chính là hoàn mỹ! Sử dụng tốt rồi thì không cần thay đổi nữa.
Dỗ cho người nọ cầm chén thuốc uống hết, đang muốn đút mật tiền cho hắn, Nguỵ Vô Tiện đưa mặt về phía trước, nhắm mắt lại, "Đắng, Nhị ca ca hôn một cái để trung hoà cho ta".
Đây là sau lần trước Lam Vong Cơ uống thuốc, Nguỵ Vô Tiện ép y phải nói đắng, để dùng bí quyết của hắn, Lam Vong Cơ dựa qua, nhẹ nhàng hôn một cái, Nguỵ Vô Tiện đưa tay ôm y không chịu buông ra, bật cười lên, "Lam nhị ca ca thật sự không hiểu hay là giả vờ? Uống thuốc đương nhiên trong miệng sẽ đắng."
Hắn khẽ hé môi, hơi thở nóng ấm phả lên mặt người nọ, ấm áp, ngưa ngứa, làm cho trái tim cũng sắp tan chảy. Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, hôn một nụ hôn thật sâu.
Bất kể Lam Vong Cơ có hồi phục hay không, có phải là tiểu cũ kỷ hay không, thì vẫn có vài chuyện làm rất thành thục, Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến mềm nhũn trong vòng tay y, câu lấy cổ y, giọng mũi rên khẽ như một chú mèo con nhõng nhẽo, hôn đến thoải mái, vô thức dán vào người nọ và cọ cọ vùng bụng dưới.
Lam Vong Cơ giữ yên vùng eo của hắn lại, áp sát hạ thân của mình vào người nọ, vật cứng ngắc nóng như lửa kia dựng thẳng giữa chân hai người, hoàn toàn không thể không nhận ra. Nhưng Nguỵ Vô Tiện quá nhớ nhung Lam Vong Cơ, vừa chạm vào thế này là cảm thấy vùng bụng dưới của mình thắt chặt lại, đây rõ ràng là cực khổ lâu như thế, khổ tận cam lai, đến lúc đáng ra bọn hắn có thể tha hồ vuốt ve thân mật với nhau, thì lại bị buộc xa nhau nhiều ngày như vậy, không thể nhịn nổi thế này, hắn cũng không thấy kỳ lạ nha.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay cào loạn sau lưng người nọ, hai đôi môi hơi tách rời ra, kéo ra một sợi chỉ óng ánh, còn chưa đứt, Nguỵ Vô Tiện đã cười lên, đưa đầu lưỡi ra liếm lấy, sau đó nhảy một cái, cả người ngồi lên trên người Lam Vong Cơ, hai chân kẹp vào thắt lưng người nọ, khoá chặt ở sau lưng. May là Lam Vong Cơ phản ứng nhanh nhẹn, ôm vững được hắn, ở vị trí này hắn cao hơn Lam Vong Cơ một chút, cúi đầu xuống, hôn lên khoé môi ướt át bóng nhuận bởi sợi chỉ bạc bị đứt ra vừa rồi, cười nói: "Lam nhị công tử đã đi vào phòng của ta rồi, hôm nay ta không thể thả ngươi đi được".
Lam Vong Cơ kéo mông của hắn, xoa nắn chỗ thịt mềm khiến người ta nhớ nhung đó, nói: "Đây là phòng ta".
Nghĩ cũng đúng, Nguỵ Vô Tiện bật cười ha hả, "Không sao, vậy thì đổi lại thành Lam nhị công tử không thả ta ra ngoài được không?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện không đợi y trả lời, đôi môi đỏ mọng cong lên đó lại dán lên. Quần áo bị lôi kéo ra, phát ra tiếng sột soạt, Lam Vong Cơ mang hắn đến bên giường, chẳng ai quan tâm quần áo cởi ra rơi vãi khắp mặt đất, dù sao ở trước mặt người yêu, ai mà để ý mấy chuyện đó.
Thân thể trắng nõn đó hiếm khi không có dấu vết nào, Lam Vong Cơ không hài lòng khi nhìn khuôn ngực sáng bóng đó, vừa đặt người xuống giường là cúi đầu xuống. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy trước ngực một trận ẩm ướt, đôi môi mỏng hôn lên hắn, mút lấy da thịt non tơ của hắn, thỉnh thoảng mở miệng cắn vài cái lên chỗ thịt mềm của hắn. Cắn hơi mạnh một chút, nhưng cơn đau nhỏ này lại khiến người ta bị kích thích đến thoải mái.
Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ lại bắt đầu rồi, người này không chịu được khi thấy da thịt trên người hắn còn nguyên vẹn, không thấy dấu vết của mình thì không vui, các ngón tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại của Lam Vong Cơ, ôm lấy đầu y, đặt một nụ hôn lên mái tóc, "A... chậm một chút, Lam Trạm, đừng có cắn hư ta khi còn chưa bắt đầu chứ".
Nhưng Lam Vong Cơ cũng nhớ hắn đến chịu không nổi, làm sao có thể chậm lại, cắn lên lồng ngực hắn, nhay cắn một cách yêu thương lên hạt đậu nhỏ non mềm, biến nó thành trái cây màu đỏ xinh đẹp đứng sựng, đầu v* của Nguỵ Vô Tiện mẫn cảm, y cứ giữ lấy không buông, đầu lưỡi liếm láp qua lại ở núm vú nhỏ xinh, lòng bàn tay với lớp chai mỏng đặt ở thắt lưng, nhéo lấy phần thịt mềm mại mà xoa nắn, vòng eo Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn ra, phát ra tiếng kêu ngọt ngào, "Lam Trạm, á! Ngươi sờ ta đi, sờ ta đi, a!"
Hắn nói đương nhiên không phải là nơi nào khác, hắn mở rộng hai chân, phong cảnh non mềm hấp dẫn ở giữa hai chân, tính khí đã hơi ngẩng đầu lên, bị Lam Vong Cơ chạm vào cả người đều mềm, vòng eo run run, Lam Vong Cơ không sờ, hắn dứt khoát tự mình sờ, "Ưm... a..."
Nhìn thấy động tác của hắn có vẻ thành thục, Lam Vong Cơ hơi kinh ngạc, sau khi Nguỵ Vô Tiện ở chung cùng y, đều là Lam Vong Cơ phục vụ hắn, hắn làm gì có cơ hội tự mình làm, nhưng hiện giờ người này tự làm đến sung sướng, lại còn lắc eo, vặn vẹo dưới người y.
Ánh mắt Lam Vong Cơ có chút không vui, nắm lấy tay hắn đưa lên đỉnh đầu, không cho hắn sờ, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy sắc mặt y như có điều không hài lòng, bật cười lên: "Ha ha ha ha, Lam nhị công tử, ngay cả ta tự sờ ta mà ngươi cũng thực sự không cho hay sao". Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ chặn đôi môi hắn lại, dù sao Nguỵ Vô Tiện cũng đã có bài học, tiểu cũ kỷ này mà không muốn cho hắn nói, thì sẽ hôn để hắn không thể nói ra được lời gì.
Lại tàn sát bừa bãi trong khoang miệng của hắn, Nguỵ Vô Tiện đành phải đầu hàng, miệng bị Lam Vong Cơ cắn muốn sưng lên, hắn thở hổn hển, vặn vẹo cơ thể, "Lam Trạm, ngươi thả ta ra trước, ta đi lấy cái này".
Cũng không biết hắn trong tình huống này còn muốn lấy cái gì, Nguỵ Vô Tiện hôn nhẹ một cái lên mặt y: "Lấy thứ tốt, nghe lời, ha?"
Lam Vong Cơ rất dễ dụ, một nụ hôn như thế là được, vì vậy buông hắn ra, nhìn Nguỵ Vô Tiện nhổm nửa thân trên lên, nghiêng người sang cạnh giường lấy ra chiếc rương gỗ quen thuộc. Chính là cái rương mang về lúc trước từ Lưu Hương Phường, lúc nãy y hơi nôn nóng, không nhận ra Nguỵ Vô Tiện đã mang thứ này đặt ở cạnh giường.
"Ngươi không ở nhà ta rất buồn chán, ta lấy ra nghiên cứu một chút. Cái này, cột ở cổ, cái này cột tay...." Hắn lấy ra một hộp sắt nhỏ màu bạc, mỉm cười: "Cái này cũng được, nhưng quan trọng là cái này..." Hắn dán sát vào, hạ giọng, nói nghe cực kỳ nóng bỏng: "Cái này thoa ở bên trong ta". Nói rồi, cầm lên lắc lắc giữa hai chân, gương mặt cười một cách xấu xa, lại nói: "Nhị ca ca không muốn ta cử động lung tung, thì trói ta lại đi".
Đột nhiên hắn bị Lam Vong Cơ đè mạnh xuống nệm giường, nhưng Nguỵ Vô Tiện không sợ hãi, ngược lại có chút phấn khích, hắn là một người đặc biệt tò mò, luôn nghĩ đến những thứ sử dụng trong thanh lâu, nếu dùng được chắc chắn sẽ có mặt tốt đối với hắn, nếu không thì người ta kinh doanh mấy thứ này làm chi, hơn nữa lúc trước đã dùng một thứ, mặc dù có chút khổ, nhưng cũng không phải là không sung sướng, vì vậy vẫn muốn lần lượt thử từng cái.
Tự mình đưa hai tay ra, làm vẻ mặt tươi cười trước Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ thở dài bất lực, tháo mạt ngạch xuống, trói hai tay nghịch phá của hắn lại với nhau.
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, "Lam Trạm, tại sao ngươi vẫn dùng mạt ngạch". Lam Vong Cơ cũng không trả lời hắn, vứt cái mớ lộn xộn kia xuống dưới giường, ấn giữ hai tay bị trói lên đỉnh đầu, tiếp tục công việc với nửa thân trên của hắn, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi đặc biệt thích dùng mạt ngạch trói ta, chẳng lẽ, mạt ngạch của gia đình ngươi còn có ý nghĩa đặc biệt nào đó?"
Đôi môi đang rong ruổi khắp thân thể hắn chợt ngưng lại, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Tự nghĩ".
Vẻ mặt đó, rõ ràng là thất vọng. Lúc đầu Nguỵ Vô Tiện chỉ là đoán bừa, bây giờ cảm thấy đúng rồi, lại bắt đầu nũng nịu, "Ngươi sao lại thế này chứ, nói cho ta đi mà"
"Tự nghĩ" Lam Vong Cơ hiếm khi không ăn bộ dạng này của hắn, trực tiếp cự tuyệt.