Suốt buổi sáng, vẫn như thế, Lam Vong Cơ đều không nói một lời nào, cũng không liếc mắt gì nhiều, dần dần không còn ai nhìn nữa. Giờ cơm trưa, vốn muốn hỏi Lam Vong Cơ có đi ăn chung không, chợt nhớ tới Lam Vong Cơ chưa bao giờ đến nhà ăn, bĩu môi, không nói gì, sau đó đi ra cùng bọn Giang Trừng.
Đang ăn, nghe một trận xôn xao rất khẽ, ngẩng đầu liền thấy Lam Vong Cơ cũng đang mang cơm, ngồi xuống đối diện hắn. Nhưng đối diện hắn vốn là có người khác, hiện tại đừng nói đối diện, người ngồi xung quanh đều tự động tránh ra, chỉ còn có Giang Trừng, vẫn thản nhiên ngồi ăn ở kia, Nhiếp Hoài Tang thật sự nhìn không được, đi lại đây, cười cười với hai người, rồi trực tiếp kéo người đi.
Giang Trừng: "??? Nhiếp Hoài Tang, ngươi làm gì, ta đang ăn ngon lành".
Nhiếp Hoài Tang: "Giang huynh, ngươi lại đây một chút, ta có việc, có việc".
Cho đến khi cuối cùng không nghe thấy giọng Giang Trừng nữa, Nguỵ Vô Tiện mới hơi có phản ứng, hỏi y: "Lam Trạm, không phải là ngươi chưa bao giờ tới nhà ăn hay sao?"
Lam Vong Cơ ngồi đối diện hắn ăn nhỏ nhẹ từng miếng một, nói: "Sau này có thể tới".
Nguỵ Vô Tiện còn muốn nói gì nữa, nhưng Lam Vong Cơ nói: "Ăn không nói".
Nguỵ Vô Tiện đành phải "ờ" một tiếng.
Sau này Nguỵ Vô Tiện mới hiểu câu "Sau này có thể tới" là có ý gì, bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Lam Vong Cơ đều đến nhà ăn, ngồi đối diện Nguỵ Vô Tiện, an tĩnh ăn, ăn xong lặng lẽ rời đi. Nguỵ Vô Tiện người này á, chính là năng lực thích nghi cực kỳ mạnh, cứ như vậy qua mấy ngày, hắn trái lại bắt đầu thấy quen thuộc.
Vừa mới quen, liền bắt đầu hư, lại đi chọc cho người ta nói chuyện.
"Lam Trạm, Lam Trạm, chép xong gia quy rồi à?" Nghĩ tốc độ vậy cũng là quá nhanh, có chút không tin được, liền hỏi y.
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Vẫn chưa, buổi tối về chép, không ảnh hưởng đến việc học ban ngày".
Thật ra Nguỵ Vô Tiện không hiểu lắm tại sao Lam Vong Cơ phải đi học, những nội dung học này, với sự ưu tú của Lam Vong Cơ mà nói, thì chắc chắn đã học xong từ sớm. Nhưng y không chỉ tới, mỗi lần Nguỵ Vô Tiện còn ngạc nhiên phát hiện, lớp học không thú vị như vậy, mà Lam Vong Cơ đều nghiêm túc lắng nghe, nghĩ Lam Vong Cơ chắc là một người nghiêm túc và kiên trì.
Cũng không dây dưa đề tài này nữa, dù sao hắn cũng chỉ muốn chọc Lam Vong Cơ nói chuyện mà thôi, nói chuyện gì cũng được, hắn lại nói: "Lam Trạm, hai con thỏ kia thế nào rồi?"
Lam Vong Cơ nuốt xong đồ ăn trong miệng, trả lời hắn: "Huynh trưởng cho ta nuôi ở bãi cỏ".
Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, cười nói: "Hihi, ta đã nói mà, cứ làm theo lời ta là chuẩn, không sai".
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Nuôi ở đâu?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên, nói: "Lát nữa ta sẽ đi cho chúng ăn". Ngừng một chút, mới tiếp tục, "Ngươi muốn đi cùng hay không?"
"Được nha, ta cũng muốn chơi với cục bông tuyết". Nguỵ Vô Tiện đáp, nhanh chóng giải quyết phần cơm trước mắt.
***
Nói chuyện Nguỵ Vô Tiện đã dạy Lam Vong Cơ cái gì, thật ra cũng không có gì.
Lam Hi Thần đang phê chuẩn văn kiện ở Hàn Thất, nghe Lam Vong Cơ gõ cửa, kêu y bước vào, liền thấy Lam Vong Cơ ôm hai con thỏ trắng, đi vào, sau đó đứng đấy hơi rũ mắt, giọng nhỏ nhỏ hỏi hắn: "Huynh trưởng, ta có thể nuôi hay không?"
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa bao giờ từng có tiền lệ".
Đem con thỏ ôm chặt trong tay hơn một chút, Lam Vong Cơ vẫn rũ mắt, hơi hơi chớp mắt, thật cẩn thận nói: "Nhưng mà ta đã cùng người ta ước định, không thể trái lời".
Bởi vì cảnh này rơi vào mắt Lam Hi Thần, nhìn thấy thật sự quá mức đáng yêu, cho nên hắn đương nhiên gật đầu, còn cho Lam Vong Cơ nuôi ở một bãi cỏ yên tĩnh. Sau đó hỏi: "Vong Cơ, đây là, Nguỵ công tử đưa?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu. Hắn liền biết ngay, hắn đã nói mà, tại sao hôm nay đệ đệ lại đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể cự tuyệt, nhất định là Nguỵ Vô Tiện dạy, Nguỵ Vô Tiện này thật là to gan lớn mật, ngay cả gia chủ Lam gia cũng dám tính kế.
Nhưng trong lòng Lam Hi Thần rất là vui mừng, cười cười, hắn biết Lam Vong Cơ đang ôm trong tay không phải chỉ là hai con thỏ, mà là một bộ phận của Lam Vong Cơ đã bị rơi rớt mất trong suốt nhiều năm qua, bây giờ có thể tìm lại được một chút, sau này, chắc chắn là có thể tìm lại được càng nhiều hơn.
Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể đi nhanh, cho nên Lam Vong Cơ cầm cái rổ, đi rất chậm, Nguỵ Vô Tiện đi bên cạnh y, chậm rãi bước. Nhưng quá mức nghiêm túc không phải là phong cách của Nguỵ Vô Tiện, yên tĩnh không được bao lâu, lại bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.
Đa phần Lam Vong Cơ không trả lời, nhưng đều yên lặng lắng nghe, Nguỵ Vô Tiện trộm liếc y một cái, hỏi y: "Lam Trạm, tại sao bỗng nhiên ngươi lại đến nhà ăn vậy?" Lam Vong Cơ không đáp, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Vậy để ta đoán xem, nếu ta đoán đúng, thì ngươi chớp chớp mắt nha".
Cũng không đợi người ta trả lời, hắn tiếp tục nói: "Ta đoán, Lam nhị công tử lười đến lấy đồ ăn? Cảm thấy tay nghề đầu bếp ở nhà ăn tốt hơn đầu bếp nấu riêng cho mình? Ăn một mình cô đơn?" Dừng một chút, lại nói: "Hay là nhớ ta?"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, lại thấy hắn cong khoé miệng cười, "Ta biết vì sao ngươi tới". Một làn gió thổi qua, mái tóc tung bay, sợi dây cột tóc màu đỏ gây chú ý khẽ phấp phới, hắn nói: "Ngươi muốn làm cho những người đáng ghét cười nhạo sau lưng ta phải im miệng".
Dưới ánh mặt trời, có người mặt không đổi sắc nhưng hai tai đỏ ửng lên, Nguỵ Vô Tiện tinh mắt, không bỏ lỡ hình ảnh đó.
"Lam Trạm, ta phát hiện mỗi lần ngươi thẹn thùng, sắc mặt không đổi, nhưng lỗ tai sẽ đỏ lên nha". Vừa nghe thấy, Lam Vong Cơ lập tức đưa tay lên che lỗ tai lại, mới nhận ra vành tai đang nóng lên, không giấu được nữa.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng người qua, cười nói: "Nè, Lam nhị ca ca, xấu hổ cái gì chứ, lúc này hẳn là ngươi nên chớp chớp mắt với ta không phải sao?"
Dưới ánh mặt trời, có người chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, giống như có nhiều ngôi sao nhảy lên, trêu chọc sợi dây lý trí trong đầu.
Chiếc rổ tre trong tay rơi xuống đất, lá cải rơi rụng, cà rốt lăn lông lốc, ra xa xa, nhưng nào có ai còn để ý chứ.
Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đè ở bên tường, khoảng cách dán lại rất gần, hơi thở đan xen vào nhau, tim đập liên hồi. Nguỵ Vô Tiện chớp đôi mắt, nhìn con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ đang loé sáng rực, thật lâu sau, lại không thấy y tiến lại gần hơn, hắn khẽ kêu một tiếng: "Lam Trạm?"
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ta có thể hôn ngươi không?"
Trực tiếp chọc cho người ta đỏ mặt, Nguỵ Vô Tiện trong lòng kêu to: Tiểu cũ kỷ này làm gì thế! Làm gì thế! Làm gì thế! Quả nhiên muốn làm cái gì thì phải hỏi người ta trước! Mẹ ơi, thật đúng là quá nghe lời mà!
Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn y một cái, nhưng giọng mềm mại, nói: "Ta nói không thể, thì ngươi sẽ không hôn hay sao?"
"Không". Lam Vong Cơ tiến sát lại, rồi nói: "Mặt của ngươi đang nói là có thể". (Người ta thật thà chứ người ta đâu có ngốc, hehe...)
Cũng không dám hỏi mặt mình như thế nào, Lam Vong Cơ đã dán sát vào, trực tiếp hôn lên. Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi mềm mại kia dán lên, đầu lưỡi trơn ướt vừa trượt vào trong miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn cùng nhau triền miên, đầu lưỡi cọ xát lên mặt lưỡi hắn, liếm mút chất lỏng ngọt lành trong miệng hắn, tiếng nước tấm tắc vọng bên tai.
Lam Vong Cơ lúc nào cũng rất hung hăng, hôn hắn cũng hôn thật là hung hăng, nhưng lại có chút sảng khoái giống như gãi trúng chỗ ngứa, luôn khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được, làm người ta không biết phải làm sao. Bàn tay y phối hợp đưa xuống, xoa nắn vuốt ve ở phía sau thắt lưng hắn, một hồi khiến cho cả người hắn xụi lơ bại trận, Nguỵ Vô Tiện bấu lấy vai y, không còn sức lực cũng không muốn tách ra khỏi y.
Để mặc Lam Vong Cơ hôn hắn, liếm hắn, thậm chí là cắn hắn, Lam Vong Cơ cắn vào môi dưới của hắn, thoáng rời đi một chút, để hắn có thời gian thở, đôi mắt nhạt màu kia nhìn hắn, so với mặt trời ở phía sau còn sáng chói và nóng bỏng hơn, tim Nguỵ Vô Tiện rung động, lại tiếp tục dán môi lên.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình thực sự điên rồi, nơi này là một tiểu viện nào đó, một bờ tường nào đó trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn có thể nghe được rõ ràng có tiếng người văng vẳng ở cách đó không xa, thế nhưng hắn cứ thế tựa vào tường cùng Lam Vong Cơ hôn đến khó mà chia lìa.
Cũng không phải là không sợ người khác nhìn thấy, nhưng trong lòng hắn vừa khẩn trương lại vừa phấn khích, mọi người đều nói Lam Vong Cơ không có cảm xúc không có trái tim, nhưng tình cảm Lam Vong Cơ đối với hắn rõ ràng rất là mãnh liệt, căn bản làm hắn không thể tránh được, không có cách nào kháng cự.
Người này còn lợi hại, mỗi lần đều có thể hôn hắn thoải mái đến nỗi đầu óc trống rỗng, hắn nhớ tới lời Giang Phong Miên và Lam Hi Thần nói, hắn nghĩ, hay là, cùng tiểu cũ kỷ thử xem?
Dù sao tiểu cũ kỷ đẹp như vậy, bản thân mình cũng không thiệt, hơn nữa phần lớn tiểu cũ kỷ đều rất nghe lời, chỉ có lúc trên giường thì hơi hung bạo một chút, nhưng khi sảng khoái cũng khiến hắn rất hưởng thụ. Duy nhất có chút lăn tăn vì tiểu cũ kỷ này là nam, nhưng vậy thì có liên quan gì, dù sao mình cũng chưa từng gặp một cô nương nào, có thể làm mình khó quên như thế.
Nghĩ như vậy, hình như thử ở cùng với tiểu cũ kỷ, cũng không khó chấp nhận cho lắm.
***
Nghĩ kỹ chuyện muốn thử ở cùng với tiểu cũ kỷ, Nguỵ Vô Tiện sau khi về phòng, dùng cả đêm để suy nghĩ toàn bộ kế hoạch, rốt cuộc hắn cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, nói chung là phải có phương hướng.
Vậy thì quyết định trước tiên phải hiểu Lam Vong Cơ cho kỹ càng, đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm tháng, như vậy mỗi lần ở trước mặt Lam Vong Cơ hắn mới không bị bại trận nữa. Hơn nữa hắn và Lam Vong Cơ quen biết nhau không lâu, rất nhiều chuyện không biết hết, việc trúng lời nguyền là nghe kể từ Giang Trừng, đây không phải nói là hắn biết về Lam Vong Cơ còn không nhiều bằng Giang Trừng biết về Lam Vong Cơ hay sao, nghĩ như vậy hắn liền không vui, cực kỳ không vui.
Nghĩ qua hôm sau sẽ bắt đầu, thế nhưng Lam Vong Cơ lại không đi học, buổi trưa cũng không tới nhà ăn, cho rằng y trở về Tàng Thư Các tiếp tục chép phạt, liền chạy qua đó, leo vội lên cây ngọc lan. Nhưng nào có thấy hình bóng của tiểu cũ kỷ đâu.
Hắn ngồi trên cành ngọc lan, lắc lư theo gió, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng, mùi thơm của hoa ngọc lan, cũng không thay thế được nỗi nhớ mong trong lòng.
May mắn hắn ngồi ngốc trên cây một hồi, thì xa xa nhìn thấy Lam Vong Cơ mặc bạch y mang mạt ngạch bay phấp phới, chậm rãi đi tới, tâm trạng hắn sáng bừng hẳn lên.
Lam Vong Cơ đi trên đường, đi ngang Tàng Thư Các, bỗng nhiên một đoá hoa rơi xuống đầu, y giơ tay đón lấy, không bước chậm lại, hết đoá này đến đoá khác rơi xuống.
Sau đó nghe trên đầu có tiếng cười giòn giã, đôi mắt nhạt màu trong veo nhìn lên, Nguỵ Vô Tiện ngồi ở đầu cành ngọc lan, cười rạng rỡ với hắn: "Lam Trạm! Nhìn ta! Nhìn ta! Mau nhìn ta!".
Nguỵ Vô Tiện còn rộn ràng hơn cả hoa, Lam Vong Cơ biết, từ giờ y sẽ không thể nào rời mắt đi được nữa.
Uyển chuyển nhẹ nhàng, Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống, thấy y cầm theo bội kiếm, như là muốn ra ngoài, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi sắp đi đâu?"
Lam Vong Cơ trả lời hắn: "Săn đêm"
Nguỵ Vô Tiện mở to mắt, hỏi y: "Ngươi đi ra ngoài săn đêm? Muốn đi bao lâu?"
Lam Vong Cơ nói: "Cũng chưa biết"
Vậy là có thể một hai ngày, cũng có thể mười ngày nửa tháng, chuyện khó giải quyết nói mấy tháng một năm cũng đều có khả năng. Mà Lam Vong Cơ rõ ràng là, không định nói cho hắn một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y, "Ngươi không định nói với ta một tiếng?"
Vẻ mặt lạnh như băng, Lam Vong Cơ cũng không trả lời, thế này thật muốn làm Nguỵ Vô Tiện tức chết, ngày hôm qua ở bên ngoài chặn người ta làm xằng làm bậy, hôm nay thì tạm biệt cũng không thèm nói. Hắn giận quá, lại nói: "Ta cũng muốn đi cùng!"
Lam Vong Cơ nói: "Không có thông báo sẽ cùng ngươi hành động".
"Ta quan tâm gì những chuyện đó, không có thì ngươi đi xin, ngươi nói xem ngươi có muốn ta đi cùng không, không muốn? Thật sự không muốn? Chắc chắn?" Nguỵ Vô Tiện mới vừa quyết định sẽ tìm hiểu Lam Vong Cơ, sao có thể không làm gì để người này biến mất ngay trước mắt, nhỡ đi một chuyến mất mấy tháng mấy năm, chờ y trở về thì mình đã già rồi, còn tìm hiểu cái rắm á.
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi hơi chớp động, nháy mắt tiếp theo, liền kéo hắn đi về phía Hàn Thất.
Tiểu cũ kỷ vẫn là quan tâm đúng không? Nguỵ Vô Tiện mỉm cười hài lòng, hắn đoán chính xác mà, nếu đi ra ngoài một hai năm, tiểu cũ kỷ so với hắn càng sốt ruột hơn.