Xuân Ý Nháo

Chương 24: Chương </span></span>12-2



Lam Vong Cơ nhìn phản ứng của hắn, lại nói: "Bọn chúng có vẻ giỏi sử dụng các loại mê hương, nhìn tình hình trong căn phòng đó, sợ là có tác dụng thôi tình (kích thích tình dục)".

Nguỵ Vô Tiện thầm chửi bậy một câu, rồi nói: "Khó trách ta cảm thấy nóng như vậy, tên đầu diều hâu khốn khiếp này, đợi lát nữa ta nhất định sẽ đánh chết hắn". Nhưng thân thể phản ứng càng lúc càng mãnh liệt, hắn lại nói: "Lam Trạm, ta cảm thấy không tốt lắm, nhanh chóng đánh nhanh thắng nhanh".

Dứt lời định đứng lên, nhưng tứ chi bắt đầu mềm nhũn ra, người cũng có chút choáng váng, hắn sơ ý ngã về phía trước, may Lam Vong Cơ nhanh tay, ôm trọn hắn vào lòng.

Hắn mềm mại ngã vào vòng tay y, trong hơi thở toàn là mùi của Lam Vong Cơ, trong tầm mắt đều là gương mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, cũng không biết có phải do tác dụng của mê hương hay không, tại sao cảm giác tiểu cũ kỷ này càng ngày càng hấp dẫn.

Thấy Nguỵ Vô Tiện ngây người nhìn chăm chăm vào mình, y nhẹ nhàng sờ gương mặt Nguỵ Vô Tiện, làn da đó nóng rực, ánh mắt Lam Vong Cơ chuyển động, hỏi hắn: "Hay là, trước hết ta giúp ngươi giải toả một chút?"

Tiểu cũ kỷ này nói giúp hắn giải toả, hắn còn tưởng có phương pháp gì hay chứ, nhưng hắn đã quên một sự thật là tiểu cũ kỷ này thật ra rất hư!

Hắn gật đầu, Lam Vong Cơ thay đổi tư thế của hắn, đổi thành ôm hắn từ phía sau, còn chưa kịp nhận ra Lam Vong Cơ định làm gì, thì quần đã bị người ta lột sạch sẽ.

Lam Vong Cơ đem hai chân hắn dang rộng ra, tính khí hồng hào kia lập tức bật lên, bởi vì tác dụng của mê hương, sớm đã cương cứng ngẩng cao giữa hai chân. Tay của Lam Vong Cơ trùm lên, nhẹ nhàng cầm lấy, dùng ngón cái niết ngay quy đầu của hắn một cái, "A!" Nguỵ Vô Tiện lập tức bị kích thích đến cả người run lên, cảm giác so với trước đây càng mãnh liệt hơn, nhịn không được hắn phải kêu lên.

Lam Vong Cơ lập tức bên tai hắn khẽ "Suỵt" một tiếng, đúng là cũng không biết hai tên kia đi bao xa, khi nào trở về, nếu bị nghe thấy thì hỏng bét, nhưng giọng Lam Vong Cơ lại rất là dễ nghe, hơi thở ấm áp thổi lướt qua tai, làm cho trong lòng Nguỵ Vô Tiện càng thêm ngứa ngáy.

"Lam, Lam Trạm, a, ta nhịn không được, làm sao bây giờ, á...."

Lỗ chân lông khắp người dường như mở hết ra, cảm giác bị chạm vào càng thêm mãnh liệt rõ ràng, làm sao nhịn được, không kêu la to đã là rất cố gắng rồi. Dù sao mấy lần trước Lam Vong Cơ giống như rất thích chọc cho hắn la loạn cả lên, muốn khi dễ người ta cho đến khi phải khóc lóc xin tha từng đợt, làm cho hắn phải hét lên, hắn cũng quen rồi, kêu rất sảng khoái. Nhưng hiện giờ tình huống không cho phép, không có cách nào khác, Nguỵ Vô Tiện cầm vạt áo dài của mình lên, cắn chặt trong miệng, ngăn chính mình phát ra âm thanh.

Đôi mắt đen láy kia phủ mờ hơi nước, thân hình run rẩy chìm nổi trong vòng tay y, bàn tay Lam Vong Cơ có một lớp chai mỏng, khi vuốt ve lên xuống ma sát bên ngoài thân trụ, hơi lướt qua vùng quy đầu, từng đợt ngứa ngáy tê rần lan tràn khắp toàn thân, bò dọc theo cột sống, tấn công thẳng đến xương cùng, tất cả đều tê dại.

Lam Vong Cơ hôn lên vành tai hắn, chiếc lưỡi ấm áp khẽ liếm dọc theo hình dạng vành tai, tay bên dưới vẫn vuốt ve thân trụ cho hắn, ngay cả hai túi da cũng được mân mê nhẹ nhàng, tay kia ấn giữ ngay lỗ chuông, cọ đến tràn ra một chút thanh dịch, trơn dính vào đầu ngón tay. Trên dưới đều tận lực phục vụ hắn, hắn chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ làm cho hắn thật là thoải mái, vạt áo dài bị hắn cắn chặt, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên ư ử yếu ớt, không ngăn được nước bọt tràn ướt hết quần áo, vệt nước loang ra một một mảng lớn.

Đầu choáng váng, cảm giác tập trung mãnh liệt ở hạ thân, nhưng lại luôn thiếu một chút bùng nổ, hậu huyệt không tự giác co rút lại, cảm giác ngứa ngáy ập tới.

Cảm giác nửa vời này thật sự quá khó chịu, hắn nhịn không được, thả lỏng miệng, lên tiếng cầu xin y: "Ôi, Lam Trạm, mau, mau một chút, nha?"

Nguỵ Vô Tiện khó nhịn nổi cứ vặn vẹo cơ thể, nắm chặt cánh tay y năn nỉ y, đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ mím lại, xoay mặt hắn lại, hôn lên. Lấp kín tiếng kêu của hắn, tách hàm răng của hắn ra, cuốn lấy chiếc lưỡi run rẩy của hắn không buông, tham lam cướp lấy hương khí ngọt lành trong miệng hắn, đem hắn khuấy đảo đến mềm nhũn ra.



"Ô! Ơ! Ơ!" Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi nữa, lên tiếng phản đối, cào sâu vào cánh tay y, Lam Vong Cơ hơi buông môi hắn ra, chỉ cách một khoảng cách thật nhỏ, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp đôi mắt mờ mịt ngấn nước, giọng nềm mại nũng nịu, nói: "Lam Trạm... không được! Sắp, sắp ra tới rồi!"

Lam Vong Cơ nhanh chóng rút ra một chiếc khăn, bọc lấy phần đầu tính khí hắn, tay kia tiếp tục vuốt ve cho hắn, đôi môi mỏng dán lên đôi môi đỏ bị hôn đến ướt át của hắn, nhẹ giọng nói: "Có thể".

Tiếp tục hôn hắn thật sâu, làm cho hắn phát tiết trong cơn run rẩy, tất cả không gây một tiếng động nào.

Tính khí phóng thích trong tay của Lam Vong Cơ, đến lúc cuối cùng vẫn còn run run, Lam Vong Cơ liền tiếp tục vỗ về mơn trớn hắn, làm cho hắn hoàn toàn tiết ra đến giọt cuối cùng, mới buông tay. Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển nằm bất động trong vòng tay y, cả người nhũn ra, Lam Vong Cơ nghiêng người ôm lấy hắn, đổi sang một tư thế dễ chịu hơn để hắn nghỉ ngơi, cánh môi đỏ của Nguỵ Vô Tiện khẽ nhếch lên, hơi thở ấm áp phà ra cổ, từng hơi thở đều có thể làm trong lòng y có chút ngứa ngáy.

Lam Vong Cơ lấy một góc khăn còn sạch, lau tay, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy những ngón tay đẹp đẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, bị dính thứ nhớp nháp của hắn, khiến hắn thấy ngượng ngùng. Nhưng thấy Lam Vong Cơ lau rất nghiêm túc, có vẻ muốn thu tay về, hắn kêu một tiếng: "Lam Trạm, ngươi thì sao?"

Lam Vong Cơ điềm tĩnh nói: "Ta không sao".

Ngừng một chút lại nói: "Mê hương không có tác dụng với ta".

"Vậy à" Nguỵ Vô Tiện đáp, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy Nguỵ Vô Tiện mềm mại trong lòng, gương mặt ửng hồng vì tình triều mới rút về, đôi mắt còn hơi ươn ướt, hết thảy trong mắt y, đều rất đáng yêu, không nhịn được, lại nâng đầu hắn lên, chạm một chút vào đôi môi hương diễm kia.

Sau đó hỏi hắn "Có đỡ hơn chút nào không?"

Đúng thật, cảm giác khó nhịn kia đã lui xuống, cũng biết còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu nói "Vẫn nên mau chóng đi ra ngoài, chúng ta bàn kế hoạch một chút".

Gã nam giả nữ và tên thô kệch cảm thấy cũng đến giờ rồi, lúc quay lại đây mở cửa, vừa nhìn thấy trong phòng không có ai, cả kinh, hai thanh kiếm chói lọi đã kề bên cổ.

Lam Vong Cơ vẫn dáng vẻ ấy, theo như lời bọn chúng, băng sơn mỹ nhân, trong tay cầm kiếm, càng thể hiện khí thế mạnh mẽ, Nguỵ Vô Tiện tuy rằng khoé miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt đơn thuần vô hại lúc trước, đã đổi thành ánh mắt long lanh sắc bén rạng ngời.

Gã nam giả nữ trong lòng hốt hoảng, giọng nói khẩn trương đến phát run: "Ngươi, các ngươi..."

Tên thô kệch còn chưa hiểu tình hình lắm, hỏi: "Nhị ca! Bọn họ làm thế nào có vũ khí! Trước lúc mang vào không phải đã kiểm tra hay sao!"

"Ta kiểm tra rồi, còn dùng bùa tìm kiếm để kiểm tra". Gã nam giả nữ cũng không hiểu, nhưng có thể mang vũ khí vào đây, xem ra thực lực của hai thiếu niên này cũng không phải tầm thường, gã lại càng lo lắng.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng chậc một tiếng, thầm nghĩ ngươi cho hai nhà Giang, Lam chúng ta là ăn chay à, túi càn khôn chứa vũ khí của chúng ta còn có thể bị đám tiểu yêu quái các ngươi tìm thấy, vậy thì cũng không cần lăn lộn trong tiên môn bách gia, tự xưng là tứ đại gia tộc gì nữa.

Hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Đừng hoảng hốt, cũng đừng kêu, con người của ta chưa từng bị doạ, nhỡ bị các ngươi doạ, tay run lên, kiếm này của ta rất sắc bén, ta không đảm bảo đầu của nhị vị còn có thể treo trên cổ đâu".



Gã nam giả nữ vội vàng lấy lòng nói: "Nhị vị tiểu công tử, đừng như vậy nha, mọi sự đều thương lượng được".

"A, ngươi thế mà thức thời đấy, đúng lúc, ta có việc hỏi ngươi, cung điện này là thế nào?"

Thanh kiếm của Nguỵ Vô Tiện càng tiến gần hơn một chút, gã nam giả nữ rụt cổ lại, ấp a ấp úng nói: "Đây, đây là cung điện do đại ca chúng ta tạo nên, có bố trí kết giới của hắn, cho dù các ngươi giết chúng ta cũng không ra được".

Tên thô kệch kia cũng nói: "Đúng vậy đó, hai vị, chỉ có đại ca mới có thể mở đường ra của nơi này".

"Ai hỏi ngươi cái này". Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, hiện lên tia nhìn lạnh lùng, nói: "Các ngươi nghĩ chúng ta ngốc à, khi bước vào đây ta đã cảm thấy không thích hợp, còn không khai thật!"

Lam Vong Cơ hiếm khi lên tiếng, "Ma thuật".

Gã nam giả nữ thấy giấu không được, đành phải nói: "Đúng, là ma thuật, thật sự cũng là do đại ca tạo ra, không có hắn thì không đi ra được, không lừa các ngươi".

"Được, vậy mang chúng ta qua đó tìm hắn". Nguỵ Vô Tiện dường như có chủ ý, nhướng mày với Lam Vong Cơ, khẽ cười.

Lam Vong Cơ hiểu ý, hơi hơi gật đầu.

Thanh kiếm kia cách cổ không đến một tấc, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hai tên đó không còn cách nào khác, đành phải tuân mệnh, mang hai người đi ra cửa. Cung điện này xa hoa, đường đi phức tạp, đã là do ma thuật tạo ra, sợ là còn có thể thay đổi hình dạng, e ngại có biến, cho nên hai người đành mang theo hai tên yêu quái này để dẫn đường.

Gã nam giả nữ và tên thô kệch bước đi, nhìn nhau một hồi, gã nam giả nữ lại mở miệng, nói: "Nhị vị công tử, như các ngươi thấy, chúng ta không có tu vi gì, cũng đánh không lại các ngươi, nhưng đại ca của chúng ta thì khác, nhị vị vẫn không nên trêu chọc vào."

Tên thô kệch phụ hoạ nói: "Đúng nha, ở trong cung này của ta có ăn có uống, hưởng thụ cuộc sống rất tốt".

"Cái rắm", nhắc tới tên đầu diều hâu là Nguỵ Vô Tiện liền nổi giận, nói: "Ngay cả bạch y tiểu công tử này của chúng ta, mà các ngươi cũng dám xem là người thiếu ăn thiếu uống hay sao, cái lão đại ca quái dị của các ngươi, còn vọng tưởng chạm vào y, đợi lát nữa ta băm vằm hắn cho các ngươi xem có gì khác biệt".

Lời này, gã nam giả nữ càng ngẫm nghĩ, tại sao lại càng có cảm giác có chỗ nào đó không phù hợp, lại nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bất động thanh sắc bước đi, ánh mắt hơi hơi chớp động, khí thế dường như giảm đi một chút.

Rốt cuộc quan hệ của hai người này là gì? Gã nam giả nữ chỉ là thích mặc quần áo phụ nữ, nhưng cũng không thích nam giới, nhưng đại ca của gã thì thích nha, gã mỗi ngày nghe nhìn riết, cũng dễ dàng nhìn ra chút manh mối, không khí giữa hai thiếu niên này... Sau đó nhìn hai thanh kiếm chói lọi kia, gã nam giả nữ không dám nghiền ngẫm nữa, đành thành thật dẫn đường.

Chỉ thầm nghĩ: Đại ca, ngươi đắc tội với cặp đôi người ta, nhị đệ chỉ có thể cầu phúc cho ngươi mà thôi.