Hai người Vong Tiện trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đem yêu tà bắt được trong túi càn khôn nộp lên, sau đó kể hết sự việc cho Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần. Hai người còn nhỏ tuổi mà đã xử lý được việc lớn thế này, hơn nữa xử lý đến cực kỳ hoàn hảo, Lam Khải Nhân rất là vui mừng. Vì Văn lão gia lúc trước đến cầu xin giúp đỡ là một thân hào ở địa phương, rất giàu có, cho nên trực tiếp giương cờ treo biển nhất loạt đến cảm tạ, việc này mau chóng lan truyền đi khắp nơi.
Ban đầu vì Nguỵ Vô Tiện bị thương cùng một vị trí ở cổ giống Lam Vong Cơ, rồi Lam Vong Cơ mỗi ngày đi theo hắn đến nhà ăn dùng cơm, nên bị người ta nhìn chăm chăm, một thời gian lâu sau đó mọi người cũng quen nên trở lại bình thường, bây giờ vì chuyện cùng nhau trừ tuý, bắt đầu bị nhìn chăm chăm trở lại.
Dù sao ở tuổi này có thể giải quyết việc như thế, cũng thật sự là hiếm thấy.
Nguỵ Vô Tiện trên đường đi cứ bị người ta ngoái nhìn, thấy kỳ lạ, hỏi Giang Trừng: "Giang Trừng, những người này bị bệnh gì vậy, ta có đẹp cũng đâu cần nhìn ta như thế".
Giang Trừng đối với căn bệnh tự luyến này của hắn cũng nghẹn lời, quyết định chế nhạo hắn một chút, nói: "Còn không phải vì chuyện ngươi và Lam Vong Cơ giải quyết ác ma kia hay sao, bọn họ sùng bái ngươi đó".
"Chuyện đó sùng bái ta làm gì, nên đi tìm Lam Trạm á" Nguỵ Vô Tiện nói.
Giang Trừng lại hỏi hắn: "Không phải ngươi và Lam Trạm cùng nhau giải quyết sao? Làm gì mà đẩy hết công lao cho người ta thế".
"Ta căn bản không làm cái gì, đều là Lam Trạm ra sức" Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, lại nói: "Hơn nữa ta còn trúng dược của yêu tà kia, nếu không có Lam Trạm ở đó, ta chắc chắn là tiêu đời".
Nhớ tới gã đầu diều hâu là hắn lại hơi tức giận, muốn sàm sỡ Lam Vong Cơ không nói, còn hại hắn trúng mê hương, bị tiểu cũ kỷ kia có lý do chính đáng, đem hắn giày vò lăn lộn, hắn thật sự mệt đến chết khiếp, hiện giờ eo còn mỏi, mông còn tê đây.
Giang Trừng tò mò, hỏi hắn: "Ngươi còn trúng dược nữa hả? Dược gì vậy? Có nặng lắm không?"
Nguỵ Vô Tiện ra vẻ thản nhiên nói: "Không sao, đều đã giải rồi, không còn quan trọng nữa".
Về phần dược gì, giải như thế nào, thì đương nhiên là bí mật.
Giang Trừng thấy hắn có vẻ không muốn nói, nghĩ chắc là bị con yêu tà kia hành hạ không ít, phỏng chừng đúng là công lao của Lam Vong Cơ, nên không hỏi nữa, bởi vì y cũng không muốn nghe chiến tích vĩ đại gì đó của Lam Vong Cơ.
Nhìn nhìn miếng dán trên cổ hắn, lại hỏi: "Tại sao lại bị thương ở cổ? Yêu tà kia thật sự lợi hại như thế à?" Sau đó lại nhìn thấy có dấu vết ở hầu kết hắn, lại hỏi: "Hầu kết bị sao vậy? Bị thương hay bị cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện sờ lên, nhớ tới Lam Vong Cơ mút chỗ hầu kết đến nỗi để lại dấu vết, nhưng chỗ này gây trở ngại cho việc nói chuyện, cho nên hắn không dán thuốc dán, nói: "Chắc là muỗi cắn, yêu tà đó ở trong núi, muỗi nhiều".
Giang Trừng cảm thấy kỳ quái, lúc này mới mùa xuân mà, muỗi đâu có hoành hành như vậy? Đốt người thành ra như thế luôn?
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi vào Lan Thất, vừa bước vào cửa, đã thấy Lam Vong Cơ ngồi thẳng tắp ở vị trí, Lam Vong Cơ luôn tới rất sớm, Nguỵ Vô Tiện cũng không bất ngờ, nhưng những bạn học khác thấy hai nhân vật đang hot nhất hiện nay đều xuất hiện, lại đua nhau tò mò quan sát.
Nguỵ Vô Tiện cũng lười phản ứng lại những người này, hắn đến chỗ ngồi, chào Lam Vong Cơ: "Sớm nha Lam Trạm". Lam Vong Cơ gật đầu chào, hắn lại tiếp tục nói: "Lam Trạm, hai tên quỷ kia, có thẩm vấn ra được chuyện gì không?"
Đương nhiên là hắn nói đến gã nam giả nữ và tên thô kệch kia, bị bọn hắn bắt về, đang giao cho Lam Hi Thần xử lý.
Lam Vong Cơ nói: "Còn chưa". Sau đó nhìn nhìn bên hông cổ hắn, lại nhìn nhìn lúc hắn nói chuyện, dấu vết hiện ra rõ ràng ở hầu kết, ánh mắt hơi hơi chớp động, lại nói: "Chỗ bị thương trên người, có đỡ hơn không?"
Y nói là trên người, mà không phải trên cổ, tất nhiên là chỉ có y biết, Nguỵ Vô Tiện hiếm khi mặc quần áo quy quy củ củ như vậy, không nhìn thấy chút xíu da thịt nào phía dưới cổ, bởi vì bên dưới lớp quần áo đó, toàn là những dấu vết loang lổ do Lam Vong Cơ gặm cắn. Ngoại trừ vết cắn, những vết bầm này nọ qua một thời gian mới hiện ra, cho nên sáng nay khi Nguỵ Vô Tiện mặc quần áo, tự nhìn mình mà hết hồn, cả người đều là vết xanh xanh tím tím, quả thực nhìn rất doạ người.
Hắn bất mãn liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, còn cố ý làm ra vẻ, nói: "Không tốt, một chút cũng không tốt, đau đến chết mất".
Lam Vong Cơ nghe thấy liền có chút đau lòng, lấy ra một bình sứ tròn nho nhỏ, đưa cho hắn: "Đây là thuốc đặc biệt, ngươi nhớ xức".
"Lần trước ta dùng còn chưa hết mà", Nguỵ Vô Tiện đang nói đến thuốc trị thương lúc trước, hắn lười, vừa khoẻ một chút liền lười xức, cho nên còn dư nhiều.
Lam Vong Cơ hơi rũ mắt, lại nói: "Cái này tốt, sẽ không để lại sẹo".
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, hứ, ngươi cũng biết sẽ có sẹo à. Bĩu môi, nhưng vẫn nhận lấy.
Giang Trừng ngồi ở phía sau, lại nghe lại nhìn, nói: "Nguỵ Vô Tiện, nhanh lấy thứ đó về xức đi, vết thương to như thế, coi chừng để lại sẹo".
Câu nói đó rất lớn tiếng, khiến ánh mắt của bao người khác cùng ngó lên trên cổ Nguỵ Vô Tiện.
Giang Trừng thầm nghĩ, Nguỵ Vô Tiện sao lại thế này, quan tâm một chút cũng không cho. Lại nghĩ, chắc là không muốn dùng thuốc Lam Vong Cơ cho! Dù sao bình thường Nguỵ Vô Tiện cũng có hơi tự cho mình là siêu phàm, chuyện Lam Vong Cơ cứu hắn khi đi săn đêm đó, trong lòng hắn khẳng định là không vui. Cho nên thông cảm, vỗ vỗ vai Nguỵ Vô Tiện, ra chiều an ủi.
Giờ cơm trưa, trước đây vẫn luôn là Giang Trừng đi cùng Nguỵ Vô Tiện, nhiều lắm là thêm Nhiếp Hoài Tang. Hôm nay, Nguỵ Vô Tiện mời Lam Vong Cơ, thế mà Lam Vong Cơ đồng ý, sau đó vô dùng quỷ dị, tạo thành một nhóm bốn người.
Nguỵ Vô Tiện đi trước, Lam Vong Cơ an an tĩnh tĩnh đi bên cạnh hắn, Giang Trừng vốn cũng muốn chạy lên, bị Nhiếp Hoài Tang kéo lại, nghiêng người qua, nhỏ giọng nói với hắn: "Giang huynh, đây là chuyện gì thế?"
Nhiếp Hoài Tang đưa mắt ra hiệu, chỉ hai người phía trước, Giang Trừng cũng không đoán ra được, nói: "Không biết, Nguỵ Vô Tiện nói hắn tìm Lam Vong Cơ có việc".
Nhiếp Hoài Tang muốn nói, không phải trước đây Lam Vong Cơ cũng đi nhà ăn hay sao, có chuyện cần nói thì đã nói ở nhà ăn rồi. Nhưng lại nghĩ, người Lam gia ăn không nói, có lẽ là Nguỵ Vô Tiện muốn nói trên đường đi, chắc là chưa nói, nhưng dọc đường đi Nguỵ Vô Tiện ngoại trừ mỉm cười, thì cái gì cũng không nói.
Lấy cơm xong, Lam Vong Cơ ngồi xuống đối diện Nguỵ Vô Tiện, quy quy củ củ ăn từng miếng nhỏ, Nguỵ Vô Tiện mới mở miệng hỏi y: "Lam Trạm, có nhớ thoả thuận khi bắt gã đầu diều hâu lúc trước không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện cam chịu thua, lại nói: "Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?"
Dù sao lời là do mình nói, thoả thuận cũng do hắn khăng khăng đòi. Nghĩ thân thể đã khoẻ lại, vì vậy dứt khoát hỏi, chỉ cần yêu cầu của tiểu cũ kỷ không quá đáng, hắn đều có thể đáp ứng.
Nhưng Lam Vong Cơ nói: "Là ngươi thắng, ngươi muốn ta làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện kỳ lạ, nói: "Rõ ràng là ngươi tốn nhiều công sức hơn, ta có làm cái gì đâu".
Lam Vong Cơ lại không cho rằng như vậy, y nói: "Ta chỉ giăng bẫy, nếu như ngươi không đấu nổi với yêu tà, sau đó dẫn dụ tới chỗ giăng bẫy, thì việc ta làm không có tác dụng gì". Ngừng một chút lại nói: "Cận chiến vốn không dễ, nên ngươi tốn nhiều công sức hơn".
Nghe lời nói này, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thấy lâng lâng hẳn lên. Thấy Lam Vong Cơ nói vậy, hắn cảm thấy rất có lý, hình như đúng là như thế, dù sao một người không thiên vị như Lam Vong Cơ, đã nói hắn ra sức nhiều, vậy tức là y thực sự cảm thấy như vậy.
Nguỵ Vô Tiện mặt mày hớn hở, nói: "Vậy để ta suy nghĩ một chút nha". Thật ra hiện giờ cả người hắn đau nhức, eo cũng mỏi, nghĩ được mát xa cũng khá tốt, nhưng lại cảm thấy như thế hơi lãng phí cơ hội này, nhìn ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Lam Vong Cơ đang đặt trên đôi đũa, tim hắn rung động, nói: "Lam Trạm, hay là ngươi dạy ta đánh đàn đi".
Lam Vong Cơ không nghĩ hắn sẽ yêu cầu điều này, hơi sửng sốt, lại nghe hắn nói: "Dạy đàn khúc nhạc đơn giản là được, trước kia ta cảm thấy đánh đàn rất là hay, nhưng sau này không có cơ hội học".
Thấy Lam Vong Cơ không trả lời hắn, hắn lại nói: "Thế nào? Ngươi không muốn à? Hay là kỹ thuật đàn của Lam gia không thể truyền ra ngoài?"
"Đều không phải". Lam Vong Cơ nói: "Chỉ vì đánh đàn là việc học, không cần vì khen thưởng ta cũng có thể dạy ngươi. Có thể chọn một phần thưởng khác."
Không ngờ tiểu cũ kỷ khẳng khái như vậy, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, hỏi y: "Thật ư?"
Lam Vong Cơ lại gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện người này á, nếu như ngươi keo kiệt, hắn có thể sẽ tham lam, nhưng nếu ngươi hào phóng với hắn, ngược lại hắn sẽ bắt đầu bối rối, ngồi đó nghĩ cả nửa ngày, cũng không ra đáp án: "Muốn được thưởng cái gì, ta vẫn chưa nghĩ ra được".
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, con ngươi chuyển động, hỏi hắn: "Hay là, dẫn ngươi đi đến quán ăn ở Thải Y trấn?"
"Được nha!" Nguỵ Vô Tiện lập tức đồng ý, trời mới biết hắn thèm mấy món ăn cay ở quán ăn Hồ Nam kia như thế nào! Còn có thứ rượu thơm ngon và tinh khiết kia nữa, "Lam Trạm, ngươi cũng thật là quá hiểu lòng người! Ngươi biết ta thèm Thiên Tử Tiếu biết bao nhiêu không! Nằm mơ cũng nghĩ đến!"
Giang Trừng ngồi cách hắn không xa cũng nghe được, không có cách nào khác, phải nói là xung quanh Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện không một ai dám ngồi, nguyên một khoảng trống trơn, chỉ có một mình Giang Trừng ngồi đó vẫn ăn vẫn nói như bình thường, nên đương nhiên là y nghe thấy. Y nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi muốn đi quán ăn ở Thải Y trấn à! Ta cũng đi!"
Tất nhiên là y cũng nhớ quán ăn Hồ Nam kia, người Vân Mộng thích ăn cay, không cay là không vui, y cũng khó chịu khi ăn đồ ăn Lam gia. Dứt lời, y lại còn kêu người ngồi xa kia: "Nhiếp Hoài Tang, cùng đi đi!"
Nhiếp Hoài Tang ngồi rất xa, nào có biết là y định đi đâu đâu, còn tưởng rằng Giang Trừng muốn gã làm gì đó, bởi vì Giang Trừng sẽ giúp dạy gã học thêm, cho nên đương nhiên là gã đáp ứng, cũng không hỏi nhiều, liền trả lời: "Được nha, đi thôi!"
Cho nên tình huống hiện giờ, chính là một nhóm bốn người quỷ dị, cùng nhau xuất phát đi quán ăn ở Thải Y trấn.
Nhiếp Hoài Tang thực sự muốn đánh cái đầu heo của mình, ngày đó sao không hỏi gì đã đáp ứng chứ. Gã âm thầm thề, sau này tuyệt đối không làm cái chuyện ngu xuẩn này nữa, về sau gã nhất định phải là một người chuyên bày mưu tính kế, khống chế được hết mọi người.
Giang Trừng vẫn là dáng vẻ đó, cứ nói nói cười cười, càng quỷ dị chính là Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đi phía trước, vừa nói vừa cười, Lam Vong Cơ lẳng lặng đi phía sau, sau nữa là Nhiếp Hoài Tang đi một mình.
Nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm sau lưng Nguỵ Vô Tiện, gã cũng không dám tiến lên để đi cùng Nguỵ Vô Tiện, nhưng gã cũng không dám đi cùng Lam Vong Cơ, cho nên chỉ có thể đi một mình.
Đến quán ăn Hồ Nam đó, ngồi xuống, cũng không cố tình phân chia chỗ ngồi, nhưng rất tự nhiên Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngồi cùng với nhau. Một chiếc bàn tròn, bốn người ngồi, vốn rất rộng rãi, nhưng Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ lại ngồi rất sát nhau, khiến cho chỗ Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang ngồi thêm càng trống trải...
Nhưng hai người kia dường như không nhận ra, Nguỵ Vô Tiện gọi tiểu nhị tới, gọi đồ ăn.
Vong Cơ hỏi hắn: "Đủ chưa? Sao không gọi nhiều một chút".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không đủ thì gọi thêm là được, Lam nhị công tử, tiền nhiều cũng không cần tiêu hoang như vậy, cất kỹ đi".
Với giọng điệu bất giác chân tình như thế này, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy là hắn đang dạy dỗ, nhưng nghe vào tai người khác, lại hơi có vẻ thân mật. Đương nhiên người khác ở đây là ngoại trừ Giang Trừng.
Giang Trừng rót chén nước, nói: "Nguỵ Vô Tiện, từ khi nào mà ngươi biết tiết kiệm tiền vậy?"
Nguỵ Vô Tiện trừng mắt liếc y một cái: "Câm miệng ngươi lại, an tĩnh ăn đi".
Này Giang Trừng không biết, nhưng hắn còn không biết hay sao, nếu mà để cho tiểu cũ kỷ này tự mình gọi, thì sẽ nuôi hắn không khác gì nuôi heo.
Đến khi tiểu nhị mang đồ ăn lên, Nguỵ Vô Tiện ngoại trừ kêu món cay, còn cố ý gọi cho Lam Vong Cơ một vài món chay, gọi thêm mấy vò rượu, thấy Lam Vong Cơ không ngăn cản, Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang cũng yên tâm, cứ ăn ăn uống uống.
Thức ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngoài người Lam gia, người khác thực sự là chịu không nổi, cho nên tranh thủ giờ nghỉ ngơi hôm nay, rất nhiều đệ tử thế gia đến Lam gia cầu học cũng tới đây vui chơi. Những bàn khác nhận ra bọn hắn, đều nhìn nhóm bốn người bọn hắn với ánh mắt kỳ dị.
Nhưng sau khi uống vài chén rượu, ngay cả Nhiếp Hoài Tang cũng không thèm quan tâm đến những ánh mắt đó nữa, chứ đừng nói là hai người Vong Tiện, vốn chưa bao giờ để ý.