Đám đệ tử thế gia bọn hắn, đang nghe kể chuyện về Lam thị, nghe sự tích về tổ tiên Lam thị và đạo lữ, đều là những thiếu niên mới lớn như nhau, tất nhiên rất là hứng thú đối với chuyện tình yêu, thần tiên quyến lữ này, nên tất cả cùng nhau thảo luận.
Cùng nhau bàn tán về các mỹ nhân trong bảng xếp hạng tiên tử thế gia, nói về các cô nương mình thích.
Nguỵ Vô Tiện đang cảm khái Lam thị tuy rằng gia quy nghiêm khắc, toàn là những điều cứng nhắc và khắc nghiệt, thế mà lại sinh ra kẻ si tình, nghĩ không biết tiểu cũ kỷ kia sẽ thế nào, thì ở bên kia nghe thấy có người hỏi Kim Tử Hiên.
Đó cũng là mấy công tử thế gia, nhưng vì chỉ chơi cùng với Kim Tử Hiên, Nguỵ Vô Tiện không thân với bọn họ, cũng không biết tên tuổi.
Người kia hỏi: "Tử Hiên huynh, huynh cảm thấy vị tiên tử nào đẹp?"
Một người khác nói: "Ngươi không biết sao? Tử Hiên huynh có hôn thê rồi, đương nhiên thấy hôn thê của mình là đẹp nhất".
Người nọ tò mò, lại hỏi: "Tử Hiên huynh có hôn thê rồi à? Chưa từng nghe nhắc tới nha, là vị tiên tử nào vậy?"
Mặt mày Kim Tử Hiên lộ ra vẻ đặc biệt cao ngạo, lông mày nhướng cao, vẻ mặt bực bội, nói: "Không cần nhắc tới"
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy lập tức không vui, quay lại nói với Kim Tử Hiên: "Ngươi có ý gì?"
Hai người giằng co, bốn mắt trừng nhau dường như đều đã bắn ra tỉa lửa.
Những người xung quanh xôn xao, nên người không rõ chuyện mới biết, hoá ra vị hôn thê của Kim Tử Hiên chính là sư tỷ của Nguỵ Vô Tiện, là tỷ tỷ của Giang Trừng, con gái của Tông chủ Vân Mộng Giang thị, Giang Yếm Ly.
Diện mạo của Giang Yếm Ly không nói là xấu, nhưng giữa những tiên tử thế gia xinh đẹp, thì lại tương đối bình thường, như lời người khác mô tả, chính là nhan sắc thường thường. Kim Tử Hiên có vẻ ngoài tuấn tú, có tiếng đẹp trai trong số các công tử thế gia, chỉ dựa vào gương mặt đã có thể xếp thứ ba trong bảng xếp hạng công tử thế gia, có thể nói nếu xét về diện mạo thì mọi người còn muốn đánh giá cao hơn Nguỵ Vô Tiện một chút, hơn nữa lại là con trai độc nhất của Tông chủ Lan Lăng Kim thị, ngày thường quen thói kiêu căng, mắt cao hơn đầu, làm sao có thể vừa mắt Giang Yếm Ly.
Nhưng mẫu thân Kim Tử Hiên lại là bạn tốt của mẫu thân Giang Yếm Ly, hai nhà Kim Giang cũng xứng đôi về mặt gia thế địa vị, cho nên từ nhỏ đã cho hai người đính hôn, Kim Tử Hiên không hài lòng, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể giận dỗi.
Những người khác liền ồn ào lên, ngược lại có nhiều người đồng tình với Kim Tử Hiên, xét về nhan sắc, Giang Yếm Ly đúng là không xứng với Kim Tử Hiên, nếu nàng không phải là con gái của Vân Mộng Giang thị, thì làm sao đến phiên nàng. Hai nhà Kim Giang đều đứng đầu trong tứ đại gia tộc, hơn nữa trong tứ đại gia tộc này, những người đồng trang lứa chỉ có một mình Giang Yếm Ly là nữ tử, còn lại đều là nam tử, vì vậy nếu ai cưới Giang Yếm Ly, thì người đó sẽ kết thân với một đại gia tộc, Kim gia tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Kim Tử Hiên nói: "Chính là ý trên mặt chữ".
"Rốt cuộc là ngươi không hài lòng sư tỷ ta ở điểm nào?" Nguỵ Vô Tiện ghét nhất là nghe người khác nói xấu về Giang Yếm Ly, giọng nói tràn đầy tức giận.
Trong sự tức giận đó hàm chứa ý tứ khiêu khích, Kim Tử Hiên càng không vui, nói: "Vậy ngươi nói xem sư tỷ ngươi có điểm nào có thể khiến ta hài lòng".
Xung quanh lại bắt đầu bàn tán, có người nói: "Nguỵ Vô Tiện không phải đã đính hôn với Lam Vong Cơ sao, vậy thì Giang gia thật là quá khủng nha".
Một người khác nói: "Hai nhà Lam Giang nếu đã có quan hệ tốt, hôn sự này của Kim Tử Hiên lại càng không thể bỏ được, như vậy ba nhà Lam Giang Kim sẽ chung một đường".
Người nữa nói: "Nguỵ Vô Tiện này cũng là tốt số, được Giang tông chủ nhặt về làm đệ tử đứng đầu của một đại gia tộc, sau đó lại được Lam Vong Cơ coi trọng, chuyện này thật là đáng kinh ngạc. Nếu không phải có số mạng này, thì với xuất thân như thế, hiện giờ không biết đang làm hạ nhân ở nơi nào ấy chứ".
Lại một người khác nói: "Các ngươi nói xem hai người Giang gia này cũng thật là, ỷ vào gia thế mình tốt, một Giang Yếm Ly nhan sắc tầm thường, có thể gả cho Kim Tử Hiên, một con trai của gia phó có thể bám lên người Lam Vong Cơ, không lo đốt nhang cười thầm đi, còn ở đây ngang ngược nữa".
Thêm một người nữa nói: "Đúng đó đúng đó, hơn nữa vốn dĩ nên nghe lời nhà chồng, bị nhà chồng ghét bỏ là tự mình kiếm chuyện rồi."
Giọng mấy người đó không lớn, nhưng thính lực của bọn hắn đều rất tốt, nghe toàn bộ không sót một chữ.
Kim Tử Hiên cũng nghĩ như vậy, cho nên tiếng bàn tán càng nhiều thì gã càng không vui, trực tiếp đối đầu với Nguỵ Vô Tiện, mùi thuốc súng tràn ngập, gã lại nói: "Ta không hiếm lạ sư tỷ tốt của ngươi, nếu ngươi thấy hiếm lạ, sao không đi cầu sư phụ ngươi đi, không phải ông đối xử với ngươi còn thân thiết hơn con trai hay sao. A, đúng rồi, ngươi không được, ngươi đã hứa gả cho Lam nhị công tử".
Những âm thanh bàn tán bên ngoài, cộng với bộ dạng kiêu căng ngạo mạn kia của Kim Tử Hiên, nếu Nguỵ Vô Tiện nhịn được, thì hắn không phải là Nguỵ Vô Tiện nữa rồi, vì vậy tiến tới, đấm một quyền vào khuôn mặt mà Kim Tử Hiên luôn lấy làm tự hào kia.
Thân thủ của Nguỵ Vô Tiện cũng không phải dạng vừa, chỉ vài đấm là khiến một bên mặt của Kim Tử Hiên sưng lên, hắn bị Lam Khải Nhân phạt quỳ gối trong sân. Giang Phong Miên và Kim Quang Thiện được thông báo, lập tức chạy tới, cùng Lam Khải Nhân nói chuyện trong Nhã Thất.
Giang Phong Miên vốn định nhân cơ hội này huỷ bỏ hôn sự của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên, hôn sự này ban đầu do Ngu Tử Diên tự mình làm chủ mà ước định, ông cũng biết Kim Tử Hiên không hài lòng việc này, cho nên dứt khoát muốn cho bọn trẻ tự do phát triển, ông cảm thấy như vậy mới là tốt nhất.
Nhưng Kim Quang Thiện không nghĩ vậy, suy nghĩ của lão không khác gì đa số mọi người. Hiện giờ hai nhà Lam Giang đã kết thân, bởi vì thể chất đặc thù của Lam Vong Cơ, lão cũng biết đây là cuộc hôn nhân ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi. Trong tứ đại gia tộc hiện nay chỉ có mình Giang Yếm Ly là nữ, nếu Kim Tử Hiên từ bỏ, Nhiếp gia còn có nhị công tử, nếu như đi cầu hôn, vậy thì ba nhà kia sẽ chung một đường, chỉ có mình bị cô lập, thông minh như Kim Quang Thiện, làm sao để chuyện này xảy ra được.
Giang Phong Miên xin lỗi lão chuyện của Nguỵ Vô Tiện, lão liền cười nói: "Không sao không sao, bọn chúng còn nhỏ, cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường".
Giang Phong Miên lại nói: "Vậy việc hôn nhân này..."
Kim Quang Thiện nói: "Phong Miên huynh, ta cũng đồng ý để cho bọn nhỏ tự do phát triển, nếu không thì hôn sự này đừng huỷ bỏ, tạm thời giữ đó, để bọn nhỏ qua lại cùng nhau, thật sự mà không được nữa thì khi đó lại tính, cũng không chậm trễ, thế nào?"
Lão đã nói đến thế rồi, nếu Giang Phong Miên kiên quyết đòi huỷ cũng không hay, nên tạm thời giữ lại hôn sự này. Sau đó đi theo Kim Quang Thiện đến xem Kim Tử Hiên, khi Giang Phong Miên quay lại, dặn dò Nguỵ Vô Tiện vài câu, rồi đi thăm Giang Trừng, và rời đi.
Về phần cuộc nói chuyện trong Nhã Thất, bọn họ cho rằng không ai biết, nhưng Giang Trừng không phải là một đứa nhỏ lanh lợi đó sao, lúc nãy trốn bên ngoài nghe lén, đợi Giang Phong Miên vừa đi khỏi, y liền tới báo tin cho Nguỵ Vô Tiện, kể hai năm rõ mười cho hắn nghe.
Nguỵ Vô Tiện la lên, nói: "Thế là hôn sự của sư tỷ không bị huỷ sao?! Quá lợi cho tên khốn Kim Tử Hiên rồi!"
"Kim tông chủ đã nói như vậy, cha ta cũng không thể kiên quyết đòi huỷ bỏ được". Giang Trừng cũng bất mãn, nói: "Vừa rồi ngươi cản ta làm gì, không thì mặt bên kia của tên khốn Kim Tử Hiên cũng bị ta đánh cho sưng lên rồi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Tên Kim khổng tước đó thích đẹp, hiện giờ hắn bị sưng một bên, càng xấu, hắn càng chịu không nổi". Dứt lời cười một chút, lại nói: "Nếu không thì hiện giờ người cũng bị quỳ ở đây với ta rồi, ta phải quỳ hai canh giờ đó, ai sẽ đi nghe bọn họ nói chuyện?"
Giang Trừng lại nói: "Có thể là ngươi sẽ được đứng lên bây giờ á".
Nguỵ Vô Tiện không rõ nguyên nhân, Giang Trừng nói cho hắn nghe: "Lúc nãy khi ta từ Nhã Thất tới đây, thấy Lam Vong Cơ đi vào, sau đó nghe giọng Lam lão nhân mắng chửi, chắc là y đến xin tha cho ngươi đó".
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Nhiều chuyện".
"Nguỵ Vô Tiện," Giang Trừng đắn đo một chút, vẫn quyết định nói với hắn: "Ta cảm thấy Lam Vong Cơ đối với ngươi, thật sự là kỳ quái, ngươi vẫn nên tự mình cẩn thận hơn. Giống Kim gia vậy, hôn sự với Lam gia này, sợ là không huỷ được đâu".
Giang Trừng cảm thấy Lam Vong Cơ thật sự là kỳ quái. Lần trước đi quán ăn, Lam Vong Cơ đi trả tiền hắn đã cảm thấy không thích hợp, tuy Nguỵ Vô Tiện nói là Lam Vong Cơ bị thua, nhưng Lam Vong Cơ không có lý do gì phải mời hắn và Nhiếp Hoài Tang cùng đi. Còn có mỗi lần Nguỵ Vô Tiện bị phạt, y đều phải quản, cho dù phải chống đối Lam Khải Nhân cũng muốn quản, bộ dạng này, thật sự giống như xem Nguỵ Vô Tiện là tức phụ của mình vậy.
Hơn nữa người này còn từng cưỡng bách Nguỵ Vô Tiện, hắn cảm thấy Lam Vong Cơ bề ngoài quân tử, sau lưng không biết sẽ thể hiện bộ mặt thế nào với Nguỵ Vô Tiện đây, Nguỵ Vô Tiện vốn là người vô tư, hắn không thể không nhắc nhở, nếu không một ngày nào đó Nguỵ Vô Tiện xác định chắc chắn là sẽ bị ăn sạch.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, chỉ nói: "Ngươi có thời gian quản y, không bằng giúp ta đi xem xem Kim khổng tước bị thương thành cái dạng gì, có buồn cười không".
"Ngươi không nghe lời ta, sớm muộn gì cũng có hại". Giang Trừng quả thực là hận rèn sắt không thành thép, dứt lời trừng mắt bỏ đi.
Nguỵ Vô Tiện mặc kệ hắn, nhàm chán, nhặt một cành cây, chọc vào tổ kiến chơi. Sau đó Lam Vong Cơ quả nhiên tới, như lời Giang Trừng nói, giúp hắn xin tha, sau đó kêu hắn đi Tĩnh Thất, hắn liền nhớ tới những lời bàn tán nghe được trước đó, bỗng nhiên thấy mất vui.