Vì việc Lam Hi Thần nói quá khẩn cấp, nên hai người lập tức ngự kiếm đi. Chỗ gã nam giả nữ nói tới, là một một thị trấn nhỏ giáp ranh Cô Tô, cách đây cũng không xa lắm.
Sau khi hai người hạ xuống đất, cũng không dừng bước, trực tiếp đi tới điểm đến, là Tiền phủ. Tiền phủ này vốn là một danh môn vọng tộc ở địa phương, nhưng ba đời ít con, nên trong nhà thưa thớt, mà hiện giờ Tiền lão gia mới vừa qua đời không lâu, nghe nói, trong nhà liền có nháo quỷ, vì khi Tiền thiếu gia còn nhỏ có bị yêu quái bắt cóc một thời gian, sau đó tuy an toàn trở về, nhưng cả nhà đều kiêng dè hắn, hiện giờ lại có nháo quỷ, Tiền phu nhân phải đem nhốt Tiền thiếu gia giống như một thứ yêu tà.
Trên đường đi, Nguỵ Vô Tiện lấy bút ký Lam Hi Thần đưa cho bọn hắn ra xem, là những tin tức môn sinh dò hỏi được trước đây, sau đó nói: "Tiền phu nhân này sao có thể nhốt chính con trai của mình?". Đọc kỹ lại, hắn nói tiếp: "Quả nhiên là mẹ kế, ta nói mà, bà ta còn một đứa con trai khác. Chà chà, xem ra sự việc có vấn đề, khó trách Trạch Vu Quân kêu chúng ta nhanh chóng tới".
Lam Vong Cơ nói: "Vì sao có vấn đề?"
"Hoặc là nháo quỷ giả, để hãm hại Tiền thiếu gia, hoặc là nháo quỷ thật, để vu khống Tiền thiếu gia, diệt trừ kẻ chướng mắt mình, bản thân có lợi". Dứt lời nhìn nhìn Lam Vong Cơ, thấy nét mặt của y lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ là y chưa hiểu rõ, lại nói: "Lam Trạm, chắc là ngươi không hiểu đâu, có vài người rất là đáng sợ, chỉ vì tiền hoặc vì lợi ích".
Lam Vong Cơ hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại hiểu?"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, nói: "Xem trên sách, có nhiều chuyện xưa về mẹ kế ác độc mà, ta nghĩ ngươi sẽ không đọc mấy cuốn sách linh tinh này, cho nên đại khái là ngươi không hiểu".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, biểu thị rằng y đúng là không hiểu, trong lúc nói chuyện đã đi tới trước cửa Tiền phủ, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười với y, nói: "Lam Trạm, lát nữa có thể giao cho ta xử lý không?"
"Đều nghe ngươi" Lam Vong Cơ cũng không phản đối, Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, gõ cửa.
Có hạ nhân ra mở cửa, nghe được mục đích đến đây của hai người, có vẻ hơi hoảng sợ, nhưng cũng không mời bọn hắn đi vào. Nguỵ Vô Tiện nhìn người đó một hồi, rồi nói: "Vị tiểu ca này, phiền ngươi đi thông báo một tiếng, ta thấy không gian trong phủ trạch rất nhiều oán khí, sợ là buổi tối các ngươi đều ngủ không ngon, nếu vấn đề này không được giải quyết đàng hoàng, thì sẽ càng lúc càng nghiêm trọng."
Hạ nhân kia nghe thấy thì hoang mang sợ hãi, lập tức đồng ý, lại đi vào bên trong. Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn, cái gì cũng không nói, một lát sau hạ nhân kia trở ra, nói: "Phu nhân mời hai vị vào, xin mời theo ta".
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày với Lam Vong Cơ, vẻ mặt đắc ý, cùng Lam Vong Cơ bước vào, đi theo hạ nhân kia tới sảnh ngoài.
Tiền phu nhân là một người rất trẻ đẹp, nhìn bề ngoài khoảng chừng 30 tuổi, mặt mày diễm lệ, ánh mắt lưu chuyển lộ ra một vẻ quyến rũ, thế nhưng tướng mạo này lại rất giống với những bà mẹ kế ác độc được miêu tả trong những cuốn sách linh tinh mà Nguỵ Vô Tiện đã đọc.
Nàng nhìn thấy người đến là hai thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, có chút ngạc nhiên, hỏi: "Là hai vị nói muốn tới đây để trừ tuý đó sao?"
Lam Vong Cơ khẽ hành lễ với nàng, Nguỵ Vô Tiện cũng tuỳ ý hành lễ theo, nói: "Đúng vậy, là Cô Tô Lam thị phái chúng ta tới".
Tiền phu nhân nhớ lúc trước cũng có người của Cô Tô Lam thị đến hỏi thăm sự việc, nàng lại nói: "Không phải ta đã nói với bọn họ là không cần mời người đến trừ tuý rồi hay sao?"
"Tuy rằng phu nhân không cần, nhưng trên đầu những người trong toà nhà này đang có oán khí rất nặng, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn". Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện trở nên nghiêm trọng hẳn lên, lại nói: "Người tu tiên chúng ta có nghĩa vụ đi trừ tuý, bảo vệ an toàn cho bá tánh, bất kể phu nhân có đồng ý hay không".
Những lời này của hắn là tỏ ý muốn nhúng tay vào, Nguỵ Vô Tiện quan sát nàng một hồi, lại nói: "Hơn nữa, Tiền phu nhân, bà cũng ngủ không ngon mà đúng không? Tại sao không để chúng ta giúp đỡ?"
Tiền phu nhân lập tức nói: "Ta mất ngủ là vì trượng phu (chồng) của ta đã qua đời, nhà ta cũng không có yêu tà quấy phá".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu không có yêu tà quấy phá, vậy chúng ta có thể gặp Tiền đại thiếu gia hay không?"
Tiền phu nhân lại nói: "Đại thiếu gia thần trí mơ hồ, không tiện gặp khách".
"Không sao". Nguỵ Vô Tiện nói: "Nghe nói đại thiếu gia khi còn nhỏ gặp yêu tà, sau đó thần trí mơ hồ, vị tiểu công tử Cô Tô Lam thị này của chúng, nhất định sẽ chữa được tình trạng này."
Con người Lam Vong Cơ có khí chất lạnh lùng, biểu tình lại đặc biệt nghiêm nghị, nhìn qua có cảm giác cực kỳ bí ẩn, nghe Nguỵ Vô Tiện nói như vậy, dường như thấy đúng như vậy thật, Tiền phu nhân nói: "Tại sao ta phải tin tưởng các ngươi, làm sao ta biết các ngươi đang nói thật hay giả".
Chính là chờ nàng nói những lời này, Nguỵ Vô Tiện cười, lấy ra một lá bùa, nói: "Ta có lá bùa này, ta sẽ dán lên cửa cho Tiền phu nhân, buổi tối nếu có thứ gì tới sẽ hiện nguyên hình, mà hiện nguyên hình tất nhiên sẽ để lại dấu vết, ngày mai rốt cuộc sẽ biết được có tà ám hay không. Nếu như không có, chúng ta lập tức đi ngay, nếu là có, vậy mời Tiền phu nhân đồng ý cho phép chúng ta diệt trừ tà ám này, tránh gây hại cho người vô tội, thế nào?"
Hắn nói rất có lý, tỏ vẻ là vì dân trừ hại, trong Tiền phủ này trên dưới mấy chục người cơ mà, hiện giờ hạ nhân ở đây nghe thấy cũng không ít, nếu như nàng cự tuyệt, việc này truyền ra ngoài, vậy thì sẽ làm lòng người hoảng sợ.
Quả nhiên bọn hạ nhân đã bắt đầu khe khẽ xì xào, Tiền phu nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý: "Được. Theo ý ngươi".
Nguỵ Vô Tiện dán lá bùa lên cánh cửa, nói: "Nhưng còn có một quy định phải tuân thủ nghiêm túc, đêm nay bất luận là ai cũng không được đến gần căn phòng này, nếu không ta cũng không thể bảo đảm an toàn cho người đó".
Sau đó cùng Lam Vong Cơ rời đi, Lam Vong Cơ vẫn luôn im lặng đi theo hắn, cho đến khi đi xa khỏi Tiền phủ, mới lên tiếng hỏi hắn: "Nguỵ Anh, đây là ý gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi nghĩ đi, hai tình huống mà ta nói lúc trước, cho dù là tình huống nào, thì nàng cũng không mong chúng ta trừ tuý, cũng sẽ không để chúng ta gặp Tiền thiếu gia, nàng nói vậy là muốn tìm cớ để giải quyết người kia trước, sau đó mới suy xét việc trừ tuý".
"Cho nên lần này ngươi đưa ra đề tài để dụ nàng mắc câu" Lam Vong Cơ đương nhiên hiểu mục đích hắn làm như vậy, chuyện y không hiểu là sau đó, y hỏi: "Nhưng lá bùa kia...?"
"Lam nhị công tử cũng hiểu ta ghê" Nguỵ Vô Tiện cười cười, lại nói: "Lá bùa đó là khi ta vẽ chơi chơi thì phát hiện ra công dụng mới, ngày mai sẽ thấy kết quả".
Dứt lời còn chớp chớp mắt nhìn y, Lam Vong Cơ cũng không hỏi nữa, Nguỵ Vô Tiện muốn bày trò, Lam Vong Cơ đương nhiên sẽ cho hắn mặt mũi.
***
Tìm đến một khách điếm để ở trọ, còn chưa kịp nghĩ gì, thì Lam Vong Cơ cứ tự nhiên thuê một phòng. Vào phòng, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, Trạch Vu Quân không phải là có cấp kinh phí hay sao, tại sao ngươi không thuê hai phòng?"
"Buổi sáng ngươi dậy không nổi". Lam Vong Cơ đóng cửa lại, đi vào.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ai nói chứ, trước kia chẳng phải ta đều tự thức dậy hay sao"
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Vậy tại sao ở Tĩnh Thất dậy không nổi?"
Nguỵ Vô Tiện liền nghiêng người qua, cố gắng nói lý lẽ với y: "Nói có lý một chút nào, Lam nhị công tử, là ai làm gì mà ta dậy không nổi?"
"Cũng, cũng không phải mỗi ngày..." Từ sự tu dưỡng bản thân, quả thật lời này Lam Vong Cơ khó mà nói ra miệng.
Xét về tranh luận đương nhiên là Lam Vong Cơ nói không lại hắn, Nguỵ Vô Tiện thấy y nói một cách ngắc ngứ, trong lòng cười thầm, cảm thấy rất đáng yêu, tiếp tục nói: "Đúng, đúng là không có mỗi ngày, nhưng qua hôm sau nghỉ ngơi, lại trói tay ta không cho trốn, bịt miệng ta không cho nói chuyện, đè ta trên giường không cho nhúc nhích, là ai?"
Vừa nghe Lam Vong Cơ vừa rũ mắt xuống, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Mệt như vậy, ta nghỉ ngơi mấy ngày, dậy không nổi không phải là bình thường sao?"
Lam Vong Cơ im lặng không nói gì, sau đó xoay người nói: "Vậy ta đi thuê thêm một phòng".
Thấy y nghiêm túc, Nguỵ Vô Tiện vội vàng giữ chặt y lại, "Đợi đã đợi đã, ta nói là nói vậy thôi, ngươi đi thật à?"
Lam Vong Cơ vẫn không nói lời nào, thấy y như vậy, Nguỵ Vô Tiện tiến tới, nói: "Ta muốn chọc ghẹo ngươi thôi, tại sao vẫn còn giận? Ta nói hươu nói vượn, chứ ta không muốn thuê hai phòng".
Lam Vong Cơ thật sự không tức giận, y chỉ đang tự mình kiểm điểm, y nói: "Không có".
Nguỵ Vô Tiện sán lại, hôn lên mặt y một cái, nói: "Buổi sáng ta dậy không nổi, trước kia đều do Giang Trừng đá ta dậy".
"Ta cũng có thể kêu ngươi dậy". Lam Vong Cơ nói như thế, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Đêm nay thì sao? Tư thế ngủ của ta không tốt, ngươi sẽ không đắp chăn cho ta?"
Lam Vong Cơ không nói nữa, Nguỵ Vô Tiện lại hôn liên tiếp mấy cái, "Giường ở Tĩnh Thất quá thoải mái, ta chỉ là không muốn thức dậy, không liên quan gì đến chuyện hai chúng ta làm kia, hôn thêm vài cái, đừng giận nữa".
Lam Vong Cơ lại hỏi hắn: "Như vậy là có thể nguôi giận?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ, nếu sau này ta tức giận, ngươi cũng hôn ta nhiều vào, ta sẽ không giận, vậy nên Lam nhị ca ca cũng nguôi giận ha?"
Lam Vong Cơ vốn dĩ không tức giận, nhưng bị hắn hôn thế này, y cảm thấy nụ hôn có chút khác biệt. Rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện mềm giọng dỗ dành y như thế, đôi môi đỏ mọng hơi cong khoé miệng kia, cứ thắm thắm thiết thiết hôn lên mặt, mang theo ý cười đong đưa trước mắt, Lam Vong Cơ liền nắm vùng eo mềm mại kia, dán đôi môi mỏng của mình lên.
Nguỵ Vô Tiện thầm chậc một tiếng, tiểu cũ kỷ này thật là khó dỗ, trong trí nhớ của hắn khi còn nhỏ, nương của hắn đều làm như thế để dỗ hắn. Nhưng dù sao tiểu cũ kỷ không phải là em bé, vẫn thích mạnh bạo hơn một chút, tất nhiên Nguỵ Vô Tiện cũng thích.
Thành thành thật thật vòng tay sau cổ y, hôn đến không biết trời đất gì nữa, Lam Vong Cơ vuốt ve xoa nắn ở sau eo hắn, khiến hắn thoải mái đến mức cả thể xác lẫn tinh thần đều mềm nhũn ra.
Cho đến khi thật sự không còn sức nữa, cả hai mới hơi rời ra, đôi môi của Nguỵ Vô Tiện ướt đẫm lấp lánh ánh nước, môi dưới lại bị Lam Vong Cơ cắn để lại dấu răng nho nhỏ, khi hắn khẽ thở gấp nhìn cực kỳ đáng yêu, Lam Vong Cơ lại liếm hắn một chút, sau đó vùi đầu vào cổ hắn, nói: "Nguỵ Anh, nếu ngươi thật sự không muốn, thì nói với ta".
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười: "Nếu ta không muốn thì ngươi sẽ buông tha ta sao? Không phải là ngươi trói ta lại, trấn áp ta dữ dội hơn à?"
Lam Vong Cơ ôm hắn, tay siết chặt, nhưng giọng nói đều rất mềm nhẹ, y nói: "Nguỵ Anh, ta không muốn thấy ngươi không vui".
Giọng nói trầm thấp, hiếm khi thấy Lam Vong Cơ như vậy, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy lập tức cảm giác trái tim như tan chảy ra, hắn nghiêng đầu, hôn lên vành tai của y: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, võ công ta tốt như thế, nếu ta thật sự không muốn, không phải ta có thể đánh với ngươi một trận rồi bỏ ra ngoài hay sao?"
Thấy y vẫn như vậy, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Hơn nữa ta đã dạy ngươi rồi, khi ta giận thì nên làm gì đúng không? Há?"
Thật lâu sau, Lam Vong Cơ mới khẽ gật đầu, vẫn gác đầu lên cổ hắn.