"Lời nguyền máu?" Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, nhìn Tiền Vận, hỏi: "Ngươi là người kế thừa của nó?"
Lời nguyền máu, chỉ những yêu vật có sức mạnh cực lớn mới có năng lực này, những yêu vật không có con cái sẽ sử dụng thuật này, lấy máu làm lời nguyền, để chọn người kế thừa của nó, tức là trở thành con của nó.
Tiền Vận nói: "Gần như thế". Sau đó liếc mắt sang bên cạnh, lại nói: "Chuyện xưa hơi dài, chúng ta vào nhà từ từ nói, nhưng trước hết nhờ hai vị mang đệ đệ ta ra ngoài được không?"
Lúc này mới chú ý đến Tiền nhị thiếu gia bị doạ đến mức ngồi bệt xuống đất khóc lóc, Tiền Vận nói: "Hiện giờ yêu khí trên người ta vẫn còn, không nên tiếp xúc với trẻ em, làm phiền hai vị".
Nguỵ Vô Tiện vừa định nhấc chân, thì thật ra Lam Vong Cơ đã đi trước hắn một bước, đưa tay bế đứa nhỏ lên bước ra khỏi sân. Nguỵ Vô Tiện rất bất ngờ, tuy nói Lam Vong Cơ không có cảm xúc, nhưng đối với trẻ nhỏ và động vật nhỏ cảm thấy rất dịu dàng, một lát sau thấy y quay trở về, nói với bọn họ: "Đã giao cho Tiền phu nhân, xin yên tâm".
Tiền Vận cảm tạ, dẫn hai người vào phòng của mình, ngồi xuống cạnh bàn, hỏi: "Hai vị muốn bắt đầu kể từ khúc nào?"
Nguỵ Vô Tiện nói thẳng: "Kể từ đầu, đừng sót một tí gì". Sau đó lại cảnh giác nhắc nhở gã: "Không được giấu giếm, nếu khiến ta cảm thấy ngươi cùng một bọn với tà tuý kia, chắc chắn ta sẽ giải quyết ngươi ngay tại chỗ".
Tiền Vận mỉm cười, nói với Lam Vong Cơ: "Bạch y tiểu tiên sư, vị này của nhà ngươi thật là hung dữ nha, có thể quản được không đó?"
Nghe kiểu nói này, ánh mắt Lam Vong Cơ hơi di chuyển, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Y chỉ biết giúp ta đánh ngươi thôi". Dứt lời kéo ghế lại gần một chút, cơ hồ là dính sát rạt, cười hỏi y: "Có phải không ha, Lam Trạm".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện đắc ý, khoé miệng ngoác tận mang tai, "Cho nên quản cái miệng của ngươi, kể cho đàng hoàng".
Vốn dĩ cảm thấy tính cách hai người khác nhau như thế, Tiền Vận muốn chọc ghẹo bọn hắn chơi, không ngờ rằng bạch y tiểu tiên sư này trông nghiêm túc như vậy, thế mà lại chiều theo vị nghịch ngợm kia, gã đành bất đắc dĩ uống một ngụm trà.
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ, lại hỏi gã: "Nhưng lúc đó ngươi nhỏ như vậy, có nhớ rõ hay không?"
Tiền Vận chỉ nói: "Mọi ký ức về nó, ta đều nhớ rõ ràng". Dứt lời lần lượt kể cho bọn hắn nghe.
Đó là khi Tiền Vận hơn ba tuổi một chút, gã cũng không biết tại sao, tự nhiên tỉnh dậy trong một sơn động, không phải phòng ốc quen thuộc, không có những người quen thuộc, không có cha và mẹ, chỉ có một con sói màu đen thật lớn, đôi mắt đỏ ngầu trừng to nhìn gã chằm chằm. Gã sợ hãi, liên tục kêu khóc, nhưng còn bé quá, sợ tới mức chân mềm nhũn ra, muốn chạy cũng không chạy nổi.
Sau đó con sói đen kia, bắt buộc gã uống máu của nó. Trừ lần đó ra, con sói đen cho gã ăn, cho gã uống, ngoại trừ không cho gã rời khỏi sơn động, thì đối xử với gã khá tốt. Mấy ngày trôi qua, thế nhưng gã bắt đầu không còn sợ hãi nữa, trái lại còn có một loại cảm giác thân thiết với nó, dần dần, còn có thể nghe được giọng của nó trong đầu, nó có thể nói chuyện với gã.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nó hạ lời nguyền máu lên người của ngươi, ngươi sẽ có cảm giác nó là cha mẹ của ngươi, đương nhiên có cảm giác thân thiết."
Tiền Vận gật gật đầu: "Có thể, dù sao lúc ấy không hề thấy sợ hãi cũng như không có chút ý định chạy trốn nào".
Lam Vong Cơ hỏi: "Nó nói gì với ngươi?"
"Cũng không có gì". Tiền Vận suy nghĩ rồi nói: "Giống như cha mẹ dạy dỗ con cái thôi, sau đó nói vài chuyện trong nhà, nói nó chọn ta là người kế thừa nó."
Cứ thế chung sống trong sơn động đó hơn nửa năm, đến một ngày không biết tại làm sao, lại có một người khác bắt gã đi, rời khỏi sơn động đó, ném gã ra đường cái, thế là gã lại về nhà.
Cũng không biết tại sao, con sói đen cũng không tới tìm gã, gã lại khôi phục thân phận thiếu gia Tiền phủ, bắt đầu cuộc sống của người bình thường. Mấy ngày sau, mẫu thân gã qua đời, gã thương tâm, ngồi thẫn thờ, vài năm sau, cảm giác thương tâm này chợt ập đến trong lòng một lần nữa, lúc ấy gã đang luyện vẽ, thì tay chân nhũn ra ngay cả bút cũng không cầm được, gã biết rõ cảm giác đó, là con sói đen kia cũng đã qua đời.
Không có bất kỳ chứng cớ nào, gã chỉ là cảm giác được như thế, có lẽ đây là ràng buộc giữa nó và người kế thừa của nó.
Sau đó qua một thời gian, cũng là vô tình, có một lần gã cắt đứt tay, gã hơi tức giận, thế nhưng kết quả là từ trong cơ thể toả ra một ít khói đen, sau đó nhìn thấy có một con quỷ nhỏ, nhảy ra ngay trước mắt gã, cười ha ha với gã. Gã cảm thấy thần kỳ, thử vài lần, đều có thể triệu ra một vài thứ gì đó khi tức giận, nhưng đều là quỷ nhỏ, không nguy hiểm, bọn chúng đều sợ gã, nghe lời gã, Tiền Vận cảm thấy thú vị, cả ngày trốn ở trong phòng để nghiên cứu cái này.
Nghe thế, Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho nên, cái gọi là mười năm nháo quỷ, đều là do ngươi nghiên cứu cái này hả?"
Tiền Vận gật gật đầu, "Trước kia còn nhỏ không để ý, để cho bọn chúng chạy lung tung trong sân, làm cho người khác nghe thấy động tĩnh. Sau này lớn lên, ta cũng chú ý hơn."
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười nói: "Là vì triệu ra đồ vật càng lúc càng lợi hại, nên càng lúc càng không thèm để ý mấy vụ náo loạn nhỏ chứ gì".
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện lập tức mềm giọng nói: "Là ta nói hắn, chứ ta không có làm chuyện này". Dứt lời chủ động cầm tay Lam Vong Cơ, nói: "Ta đều là tình cờ chơi một chút, không phải nghiên cứu giống như hắn"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, trên mặt cũng không lộ ra vẻ bực bội, cũng nắm lấy bàn tay kia, sau đó không buông ra nữa.
Tiền Vận gõ gõ mặt bàn, nói: "Nè nè, được ha, cứ nắm đi, ta nhìn các ngươi đến mệt chết thôi, còn muốn nghe đoạn sau không hả".
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, thầm nghĩ thôi vậy, dù sao hắn cũng không muốn buông tay ra lắm. Vì vậy nói: "Ngươi cứ nói chuyện của ngươi là được, quản chúng ta làm gì chứ".
Tiền Vận thật là tức giận, trừng mắt nhìn bọn hắn một cái, nhưng ai quan tâm đâu, Lam Vong Cơ tiếp tục mặt vô biểu tình, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục cười thật đắc ý, gã chỉ đành tiếp tục nói.
Sau này, cứ thế trưởng thành, Tiền Vận nhốt mình trong phòng viết viết vẽ vẽ riết cũng thành quen, người khác đều nói gã là quái nhân, gã cũng không để ý. Lúc mười lăm tuổi, có một ngày hiếm hoi hắn đi ra ngoài, tới một con hẻm nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy một mùi hương nồng đậm, còn chưa rõ là cái gì, thì thấy một yêu quái có cái đầu giống diều hâu từ chỗ ẩn nấp chạy ra.
Yêu quái đó nhìn thấy gã vẫn tỉnh táo đứng đó, rất là khiếp sợ, sau đó định dùng vũ lực để giải quyết, nên tấn công gã, Tiền Vận lo lắng, phát ra yêu khí, đầu diều hâu kia trực tiếp sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, ngã ra đất.
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, thầm nghĩ đầu diều hâu này đúng là háo sắc đến chết không chừa, nhiều năm như vậy vẫn tưởng nhớ và đi bắt người mang về, cũng bó tay luôn.
Lúc ấy Tiền Vận cũng không muốn giết người, còn định tới đỡ đầu diều hâu đứng lên, đầu diều hâu cực kỳ sợ hãi, bò lui về sau hai bước, hỏi gã: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tiền Vận cũng rất tò mò cuối cùng là mình bị làm sao, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một yêu quái như đầu diều hâu có thể nói chuyện trực tiếp với gã, dù sao trước đây những thứ gã triệu ra được, đều tương đối cấp thấp, không thể nói chuyện, đầu óc cũng hình như không tốt lắm. Vì thế thân thiết, nói chuyện với đầu diều hâu một hồi lâu.
Hoá ra đầu diều hâu đã từng đánh nhau với con yêu sói một trận, không đúng, phải nói là bị đánh một trận, nhìn thấy Tiền Vận có yêu khí giống con yêu sói đó, nên đâu còn dám nổi lên tà tâm, đành phải Tiền Vận hỏi gì gã đáp nấy. Tiền Vận kể tóm tắt chuyện trong sơn động trước kia, đầu diều hâu vốn cũng là yêu quái, những việc của yêu quái đó đương nhiên là hắn hiểu được.
Hắn nói cho gã biết, gã bị trúng lời nguyền máu, không có cách giải, dù không muốn gã cũng coi như là con trai của con yêu sói kia, lại còn nói cho gã biết, con yêu sói đó cho hắn cảm giác rất không tốt, tuyệt đối không đơn giản, nhưng hắn cũng chỉ là một yêu quái tu hành trăm năm mà thôi, yêu quái mạnh mẽ như vậy rốt cuộc là thứ gì, hắn cũng không hiểu.
Lúc sau hai người thân thiết nói lời tạm biệt.
Nguỵ Vô Tiện lại thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra, Lam Vong Cơ vỗ lưng cho hắn thuận khí, hắn ho khan vài tiếng, nói: "Tiền Vận, riêng chuyện này ngươi phải cảm tạ con yêu sói kia, bằng không với diện mạo của ngươi gã nhất định sẽ không tha cho ngươi".
Nói xong mới kể sơ sơ chuyện đầu diều hâu cho Tiền Vận nghe, nghe xong Tiền Vận không khỏi rùng mình một cái, gã thật đúng là may mắn tránh được một kiếp.
Tâm trạng bình phục lại, Tiền Vận nói tiếp: "Chuyện sau đó các ngươi đều đoán ra được rồi, ta giả điên, triệu tà này nọ."
Sau khi gã gặp được đầu diều hâu, mới thực sự xác định máu yêu trong người mình là rất mạnh, nên càng lớn mật thử triệu ra mấy thứ lợi hại hơn. Sau khi thành công, gã cũng phát hiện ra âm mưu giết hại mẫu thân, gã thừa dịp giả điên thực hiện kế hoạch.
Mọi thứ về vụ án này đến giờ đều rõ ràng, nhưng vẫn không biết một chút gì về con yêu sói kia, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Ngươi đã là con của nó, vậy ngươi có nhìn ra y bị gì không?"
Hắn chỉ vào Lam Vong Cơ, Tiền Vận gật gật đầu: "Lần đầu tiên nhìn thấy ta đã biết, y bị trúng lời nguyền".
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Xin chỉ giáo?"
"Loại cảm giác này ta không thể giải thích, nhưng ta biết". Tiền Vận nói: "Con sói đen hút cảm xúc của người ta mà sống, bình thường bị nó ăn cảm xúc rồi thì người đó giống như mất hồn, không tự mình làm được gì. Nhưng ngươi thì khác, nó không ăn ngươi mà hạ lời nguyền lên ngươi, hơn nữa lời nguyền của ngươi là không hoàn chỉnh."
Lam Vong Cơ gật gật đầu nói: "Yêu sói ra tay với ta lúc đã hết sức lực, chỉ có thể hạ lời nguyền". Ngừng một chút lại nói: "Không hoàn chỉnh là bởi vì đã bị khống chế".
"Cái gì?" Tiếng la to này là của Nguỵ Vô Tiện, hắn nói: "Thế mà ngươi không nói cho ta, cái gì khống chế??"
Lam Vong Cơ nắm tay hắn thật chặt, nhẹ giọng nói: "Nguỵ Anh, để sau ta nói cho ngươi nghe".
Nguỵ Vô Tiện gãi gãi lòng bàn tay của y, ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, sau đó lại hỏi Tiền Vận: "Nếu như ngươi là kế thừa của nó, vậy ngươi có cách giải lời nguyền này không?"
Tiền Vận bất lực lắc đầu, nói: "Không có cách nào"
"Ngươi không phải là con của nó sao! Ngươi hẳn là kế thừa năng lực của nó, vậy có thể giải chứ". Nguỵ Vô Tiện nói có chút gấp gáp.
Tiền Vận ngước mắt lên, nghiêm túc nói với bọn hắn: "Bởi vì ta cũng là không hoàn chỉnh".
Nguỵ Vô Tiện thật sự nôn nóng, "Tiền đại thiếu gia, ngươi có thể đừng ngắt câu như thế, nói một lần hết câu luôn được không? Có ý gì?"
"Nói đúng ra ta chỉ là một trong những người kế thừa". Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nguỵ Vô Tiện, Tiền Vận lại nói tiếp: "Nó không chỉ tìm một đứa nhỏ như ta, còn có những người khác nữa".
Nguỵ Vô Tiện hơi nheo mắt, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, hỏi gã: "Vậy con yêu sói đó, rốt cuộc muốn làm gì?"
Tiền Vận nói: "Khi ở trong sơn động, nó thường xuyên nói chuyện trong đầu ta. Nó nói nó đã rất già rồi, sắp chết rồi, cho nên nó muốn tìm vài đứa nhỏ, đầu óc phải thông minh, dung mạo phải xinh đẹp, để làm những người kế thừa của nó, nhưng cuối cùng sẽ chỉ có một trong số đó, là có thể trở thành người kế thừa hoàn chỉnh của nó."
Yêu cầu của yêu quái này cũng cao ghê, nhìn lại Tiền Vận, quả thực xứng với tiêu chuẩn thông minh, xinh đẹp. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi gã: "Cái gì mà hoàn chỉnh với không hoàn chỉnh, khác nhau chỗ nào?"