Xuân Ý Nháo

Chương 54: Chương </span></span>28-2



Chỗ cần đi cách Liên Hoa Ổ không xa, hai người ngự kiếm khoảng nửa canh giờ là tới, đó là một thị trấn nhỏ sát Liên Hoa Ổ, nhưng không thể nào so sánh với Liên Hoa Ổ về độ thịnh vượng và náo nhiệt.

Hai người cũng không chậm trễ nữa, căn cứ vào những tin tức Giang Trừng đã cung cấp, trực tiếp đi tới một toà nhà lớn, là chỗ ở của gia đình họ Lý giàu có, Lý phủ. Vì gần đây bị hung thi quấy phá, cũng là người Vân Mộng Giang thị giúp bọn họ giải quyết, nên khi người hầu nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện mặc áo tím, cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn bọn hắn đến đại sảnh.

Gã người hầu dẫn bọn hắn vào, nói là đi mời phu nhân ra, sau đó đi vào, một lát sau, một vị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp, theo sau là mấy nha hoàn, đi tới, nhìn bọn hắn đánh giá một hồi, hỏi: "Tại sao không phải là hai vị tiên sư lúc trước?"

Nguỵ Vô Tiện cười với nàng nói: "Lý phu nhân, bên trên cảm thấy vụ án này để hai ta tới điều tra tương đối thích hợp, những ghi chép điều tra trước đây chúng ta đều biết, chúng ta muốn tới hỏi thăm tình huống một chút, cũng sẽ giúp các ngươi tìm lại thi thể của nhị thiếu gia."

Giọng điệu Lý phu nhân thản nhiên, nói: "Thật ra ta không có vấn đề gì cả, ta chỉ là mẹ kế, vào cửa chưa tới ba năm, việc trong nhà không bằng ngươi hỏi mấy người hầu làm lâu năm, đều nắm rõ hơn ta." Dứt lời Lý phu nhân hạ lệnh, "Gọi a Bính tới đây".

Lát sau, một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi đi vào, bộ dạng là người hầu, hành lễ với Lý phu nhân, Lý phu nhân lại nói: "A Bính, ngươi đi theo hai vị tiên sư, bọn họ muốn làm gì thì làm nấy, muốn hỏi gì thì ngươi cứ trả lời".

Lý phu nhân kia vẫn nói với giọng điệu thản nhiên, còn tỏ vẻ không có việc gì thì đừng phiền tới ta, đúng là không hề quan tâm chút nào đến vụ án này.

A Bính hỏi bọn hắn: "Vậy hai vị tiên sư muốn điều tra thế nào?".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nghe nói trong phủ có người từng bị sói bắt đi?"

"À, có" A Bính trả lời. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Dẫn chúng ta đi tìm hắn trước".

A Bính nghe lời, dẫn hai người đi ra ngoài, trên đường lại hỏi bọn hắn: "A Phúc không điều tra vụ này sao?"

A Phúc là tên tục của ngũ sư đệ, nghe vậy liền biết a Bính chính là đồng hương của ngũ sư đệ, cũng không nghĩ là đồng hương hơn nhiều tuổi như vậy, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngũ sư đệ không điều tra, việc này giao cho chúng ta, xin yên tâm, chúng ta sẽ điều tra đàng hoàng".

"À, làm phiền nhị vị." Nghe hắn nói như vậy, a Bính lại hỏi: "A Phúc có bốn vị sư huynh đúng không, lúc trước cùng đến là nhị sư huynh, không biết tiểu sư huynh đây là sư huynh thứ mấy?"

Gã biết rõ như thế, xem ra là đồng hương có quan hệ khá tốt, Nguỵ Vô Tiện trả lời gã: "Ta là đại sư huynh của hắn".

"Là đại sư huynh mà a Phúc nói là lợi hại nhất đó ha!" A Bính hơi bất ngờ, ban đầu nghe a Phúc nói, đại sư huynh của mình lợi hại ra sao, nhưng cũng không ngờ chỉ là đứa trẻ mới lớn, lại còn có vẻ ngoài tuấn tú như thế. Nguỵ Vô Tiện lại cười: "Ngươi biết ta ha?"



A Bính nói: "Biết, làm sao mà không biết, a Phúc sùng bá ngươi mà". Nói xong cười, nhìn nhìn Lam Vong Cơ, lại hỏi: "Vậy vị này là?".

Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói với gã: "Đây là ca ca của ta, không phải người Vân Mộng Giang thị, nhưng rất là lợi hại".

Tiếng ca ca kia cố tình nói thật là ngọt ngào, còn cùng nhau liếc mắt với Lam Vong Cơ một cái, ánh mắt Lam Vong Cơ không bình tĩnh được, hơi loé lên, Nguỵ Vô Tiện thấy y như vậy, cười càng thêm vui vẻ, nếu không phải có người ở đây, hắn chắc chắn sẽ nhào qua rồi.

Vị này lại càng tuấn tú hơn, a Bính vốn tò mò, nhưng nghe Nguỵ Vô Tiện nói như vậy, gã liền nghĩ, chẳng lẽ người tu tiên có diện mạo càng đẹp, thì càng lợi hại hay sao....

"Nghe nói là ngươi đến Liên Hoa Ổ xin giúp đỡ?" Nguỵ Vô Tiện hỏi gã.

A Bính hồi phục lại tinh thần, nói: "Đúng, chúng ta là người hầu, khó tránh khỏi sẽ có lúc gác đêm, ta nhát gan, mấy hung thi đó ngày nào cũng tới gõ cửa, có lúc còn có tiếng dã thú gào rống không thể giải thích được, ta sợ quá, nhớ tới cháu trai của chị họ đang tu luyện trong tiên môn, nên đề nghị mời người về trừ tà".

Hoá ra là thân thích, nên mới nhát gan giống ngũ sư đệ, nhưng như vậy cũng tốt, xem ra là gã nôn nóng muốn trừ tuý, sẽ không giấu giếm gì bọn hắn.

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi gã: "Về đứa bé sói kia, Bính thúc biết được bao nhiêu? Xin mời nói cho chúng ta biết".

A Bính thành thật kể: "Ta đến đây sau khi vụ việc đó xảy ra, không chính mắt thấy, nhưng việc này quá nổi tiếng, mọi người đều lan truyền, đều biết. Lão gia vốn có một người bà con qua đời bất ngờ, để lại đứa con trai không ai nuôi, lão gia không đành lòng liền mang về, sau đó lúc đứa bé khoảng ba tuổi, lão gia cùng bọn họ đi lên phố, cũng bị tấn công ở con đường mòn qua núi, đứa trẻ đó bị sói bắt đi, bọn họ tìm hơn một năm không có tin tức. Sau đó vì đám sói hoang quá mức ngông cuồng, có một lần thôn dân tự tổ chức vây bắt sói, ngươi đoán xem thế nào, vậy mà lại phát hiện ra đứa trẻ kia trong hang sói. Sói hoang không ăn thịt nó, ngược lại còn nuôi nó, thôn dân sau đó mang nó về, trộm gọi nó là đứa bé sói. Tất cả chuyện này là nghe kể, nhưng mọi người đều nói như thế".

Nguỵ Vô Tiện hỏi lại: "Vậy có người nào trải qua sự việc năm đó không, dẫn chúng ta đi hỏi thăm một chút".

"Thế thì thật sự không có" A Bính nói: "Năm đó lão gia nói việc xấu trong nhà không thể công khai, đem những người hầu biết việc này phân tán đi khắp nơi, tìm người mới về, ta chính là đến đây vào lúc đó, được mười ba năm rồi, hiện giờ lão gia và phu nhân trước kia đã qua đời, trong nhà có đại tiểu thư bằng tuổi với biểu thiếu gia, năm ấy mới ba tuổi làm sao nhớ rõ chuyện gì, nhị thiếu gia lúc ấy càng nhỏ hơn, mà bây giờ cũng đã qua đời, tam tiểu thư lúc đấy còn chưa sinh ra nữa".

Nói như vậy đúng thật là không có cách gì xác minh ngoại trừ đương sự, hai người đi cùng với a Bính thêm một đoạn đường, từ xa đã nghe thấy mùi hôi, Nguỵ Vô Tiện liền hỏi gã: "Bính thúc, chúng ta đi đâu?".

A Bính nói: "Đi chuồng ngựa, biểu thiếu gia phụ trách nuôi ngựa, cả ngày ở chuồng ngựa".

Lam Vong Cơ khó hiểu, mở miệng hỏi: "Không phải là thiếu gia của nhà các ngươi sao?"

A Bính thở dài một hơi, "Nói là thiếu gia, nhưng ăn nhờ ở đậu, đâu có dễ dàng như vậy".

Nguỵ Vô Tiện nghe được lời này thì hơi nheo mắt lại, khí thế trở nên hung dữ hơn nhiều, nói: "Các ngươi chớ nên khi dễ người ta, bởi vậy mới nghi ngờ người ta trả thù bằng cách giết nhị thiếu gia của các ngươi chứ gì".



Bộ dạng đó khiến A Bính sợ hãi, không ngờ tiểu thiếu niên xinh đẹp này, vậy mà có khí thế mạnh mẽ như thế, gã nhất thời không nói nên lời, giữa trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Lam Vong Cơ nghiêng qua nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng kêu: "Nguỵ Anh".

Khí thế của Nguỵ Vô Tiện mới giảm xuống, cũng không cho Lam Vong Cơ buông tay ra, nắm ngược trở lại, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay đó truyền đến, tim cũng muốn tan chảy. Sau đó mỉm cười với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta không sao, mới nghe có hơi tức giận".

Lam Vong Cơ liền đến bên cạnh hắn, giấu hai bàn tay đang nắm chặt trong tay áo rộng, cẩn thận giữ lấy.

Nguỵ Vô Tiện lén cười thầm, tiếp tục hỏi a Bính: "Nếu thật sự muốn trừ tuý, Bính thúc cần thành thật nói cho ta nghe".

A Bính liên tục gật đầu, kể: "Việc này là do phu nhân trước kêu hắn làm, sau khi phu nhân mất, lão gia cũng không quan tâm, sau đó lão gia cũng qua đời, đại tiểu thư kêu hắn đừng làm, hiện giờ nhà chúng ta do đại tiểu thư quản lý. Nhưng biểu thiếu gia không chịu, khăng khăng làm việc của mình, hắn gầy gò ốm yếu, cũng không làm được cái gì, nhưng đối với động vật rất ra dáng, động vật nào ở trước mặt hắn cũng rất nghe lời, cũng có người đồn rằng do hắn được sói nuôi dưỡng, nên nghe hiểu được tiếng động vật, đại tiểu thư mới kêu hắn nuôi ngựa. Đại tiểu thư cũng không tệ, ít nhất đối xử với biểu thiếu gia tốt hơn so với khi lão gia và phu nhân còn sống, nhưng...." Dừng một chút, gã tiếp tục nói: "Nhưng nhị thiếu gia thì không được vậy, nhị thiếu gia bình thường ngang ngược hống hách, từ nhỏ đã ăn hiếp biểu thiếu gia, thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay...... Cho nên lần này nhị thiếu gia bị chết thảm như vậy, rất nhiều người đều lan truyền, nói là biểu thiếu gia kêu sói đến cắn chết y".

Nguỵ Vô Tiện nghe xong, nói: "Nếu thật vậy, chẳng phải là đáng đời sao?"

A Bính cũng nói: "Tuy nói là vậy, nhưng dù sao cũng là thiếu gia, việc này chắc chắn phải điều tra, hơn nữa mồ mả tổ tiên Lý gia đều bị vỡ ra, thi thể này không tìm lại được, Lý gia là gia tộc lớn như vậy, chắc sẽ thành trò cười mất thôi".

Nguỵ Vô Tiện lại khẽ cười một chút: "Con nhà mình là mạng người, con nhà người khác thì không phải mạng người chắc".

Lam Vong Cơ nghe thấy cũng hơi nhíu mày, nắm lấy tay hắn thật chặt, Nguỵ Vô Tiện cười cười với y, bóp nhẹ tay y, tỏ ý là không sao. Đi đến chuồng ngựa, mới miễn cưỡng buông tay ra.

Xa xa đã nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy, đang cầm bàn chải chải lông cho ngựa, a Bính đi tới trước, gọi một tiếng: "Biểu thiếu gia, có hai vị tiên sư tới từ Liên Hoa Ổ, muốn hỏi chuyện ngươi".

Người nọ ngừng tay, bước tới, trả lời gã: "A Bính thúc".

Nhìn diện mạo thật là một đứa trẻ rất xinh đẹp, đích thực là con sói đen nhìn trúng, nhưng người nọ quá gầy quá yếu, nghe a Bính nói, thì đây cũng là một thiếu niên gần 17 tuổi, nhưng thoạt nhìn thân hình này, so với ngũ sư đệ 14 tuổi còn không bằng.

Khuôn mặt cũng rất tiều tuỵ, vừa nhìn là thấy không tốt lắm. Hắn ta có chút nơm nớp lo sợ, nói chuyện không lanh lợi: "Muốn, muốn hỏi ta, cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau một cái, người này không giống với tưởng tượng của bọn hắn lắm nha.