Tiếp tục đi tới, vào rất sâu trong rừng, càng lúc càng lạnh, mấy sư đệ dần dần cũng không dám náo loạn nữa, co rút thân thể đi theo bọn hắn.
"Đợi đã!" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên lên tiếng gọi bọn họ lại, mọi người tạm ngừng chân, thấy hắn đi đến một chỗ, đốt một tấm minh hỏa phù, mới thấy rõ trên thân cây đó và trên mặt đất đều là một đống dấu vết cắn xé, mà những đốm loang lỗ sậm màu đó, Nguỵ Vô Tiện tiến đến gần xem, nói: "Là vết máu".
Ở chỗ này, cũng không biết là máu của thứ gì, đoàn người đề cao cảnh giác, sát lại gần nhau, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi xung phong, Giang Trừng bọc hậu, theo vết máu tiến về phía trước.
Làm như đã từng xảy ra một trận chiến, trên mặt đất đầy dấu vết và vệt máu kéo dài một đoạn, đến một sơn động, bọn họ ở trước cửa động, tối đen một mảng, cảm giác từng trận gió lạnh từ bên trong thổi ra, có vẻ đặc biệt âm u đáng sợ.
Mấy sư đệ run bần bật, nói: "Thật, thật sự phải đi vào hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp xoay người gõ đầu ngũ sư đệ đang run dữ dội nhất, nói: "Sợ cái gì, không phải có ta và Giang Trừng ở đây hay sao, còn có Lam Trạm nữa, thân thủ của y tốt mà, cứ đi theo là được rồi".
Sau đó đốt một tấm minh hoả phù, đoàn người đi vào trong động. Trong động bốc lên một mùi hôi tanh, ngửi thấy muốn buồn nôn, dựa vào chút ánh sáng từ tấm minh hoả phù trên tay Nguỵ Vô Tiện, bị gió thổi mờ mờ ảo ảo, khó khăn lắm mới thấy rõ những thứ trên vách đá, khắp nơi đều là vết cào cấu và vết máu. Những vết cào đó vừa sâu vừa dài, cảm giác lớn hơn nhiều so với vết cào thấy ngoài bìa rừng.
Giang Trừng nói: "Con sói này lớn cỡ nào mới có thể cào thành vết như vậy được ta?"
Nguỵ Vô Tiện lại rọi xuống mặt đất, bọn họ mới biết nơi phát ra mùi tanh hôi kia, trên mặt đất đều là những thi thể bị xé xác, cùng với máu vương tung toé, Nguỵ Vô Tiện rút Tuỳ Tiện ra, lật xem vài thi thể, nói: "Tất cả đều là sói".
Hèn chi bọn hắn ở trong rừng dụ lâu như vậy mà không thấy một con sói nào, hoá ra đều đã chết hết.
Mấy sư đệ ôm nhau thành một cục, tam sư đệ nhanh miệng, còn dám nói một câu: "Mấy con sói này là cắn giết lẫn nhau, hay là, bị cái gì xé xác vậy?"
Lam Vong Cơ nhìn sâu vào phía trong động, chỉ thấy đen ngòm một mảnh, y nói: "Tà khí".
Tam, tứ, ngũ, lục sư đệ ôm nhau, run rẩy.
Lam Vong Cơ mới vừa nói xong, có lẽ cảm nhận được sinh khí của đám người bọn họ, từ sâu bên trong động truyền ra từng trận gầm gừ khe khẽ, tấm minh hoả phù đã cháy gần hết, càng lúc càng yếu, Nguỵ Vô Tiện lại rút ra một tờ khác đốt lên, ném lá bùa đầu tiên vào trong, mới có thể nhìn thấy thứ ở bên trong.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Giang Trừng, ngươi xác định đây là sói?"
Tất cả mọi người đều nhìn qua, làm gì có con sói nào, chỉ có một đám khói đen tụ lại một chỗ, trông giống hình dạng con sói thôi, toàn thân mở ra vô số cặp mắt, lạnh như băng nhìn bọn hắn chằm chằm, toả ra tà khí mạnh mẽ. Cùng với tiếng gầm nhẹ kia, đám khói đen hình con sói, nhấc chân lên, cào cào xuống mặt đất.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ không xong, kêu to một tiếng: "Mau rút lui ra ngoài!!!"
Giang Trừng thân thủ cũng không tệ, nhanh chóng xoay người, kéo mấy sư đệ chạy ra hướng cửa động, đám khói đen kia trong chớp mắt nhào tới, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ rút bội kiếm ra, cùng nhau chặn đánh, nhưng sức lực của thứ đó quá lớn, đột ngột ép hai người phải lui lại mấy bước. Không gian trong động quá nhỏ, không phải là đối thủ của nó, hai người vô cùng ăn ý cùng nhau rút lui ra phía ngoài.
Vừa ra đến nơi, Nguỵ Vô Tiện lập tức nói: "Lam Trạm, tấn công từ xa" Lam Vong Cơ hiểu ý, dời ra xa một đoạn, tháo đàn Vong Cầm xuống.
Giang Trừng và mấy sư đệ đã ở bên ngoài rút bội kiếm ra chờ bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện xông lên chiến đấu với tà ám kia, tiếp tục dẫn dụ nó ra bên ngoài, rồi nói: "Giang Trừng, kết trận!"
Giang Trừng cũng hiểu ý, ra lệnh: "Tam, tứ, ngũ, lục, xếp trận!"
"Được!" mấy giọng nói đáp ứng, người cũng lập tức đi tới vị trí của mình trong đội hình, điều khiển bội kiếm và Tam Độc cùng nhau vẽ trận pháp trên mặt đất.
Nguỵ Vô Tiện thân pháp linh hoạt cùng tà ám chiến đấu, Lam Vong Cơ tấu một khúc nhạc, tà ám nghe chịu không nổi, liên tục ngẩng đầu gào rống. Kiếm trong tay di chuyển linh hoạt, vẽ ra từng đạo kiếm quang màu đỏ, tốc độ của Nguỵ Vô Tiện cực nhanh, liên tiếp đâm tới, nhưng thứ này không phải là một vật thể, kiếm hắn xuyên qua, khói đen liền tản ra xung quanh thân kiếm, hoá giải lực tấn công của hắn, không có tác dụng gì.
Đây không phải là một vật thể hoàn chỉnh, mà là do rất nhiều linh thể hợp lại mà thành, không thể trực tiếp tấn công, lại còn sợ nếu nó phân tán ra thì càng khó xử lý. Hắn chậc một tiếng, lui vài bước về phía sau, tà ám đó nghe tiếng đàn đã hỗn loạn, gần như bị chọc giận đến cực điểm, tấn công Nguỵ Vô Tiện một cách dữ dội, hai chân nhấc lên, rống một tiếng dài, lao về phía Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện một tay chống xuống đất, lanh lẹ xoay người một cái, vòng ra phía sau nó, kêu Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, kiếm không có tác dụng, giúp ta!"
Mười ngón Lam Vong Cơ gảy đàn, tiếng đàn lanh lảnh vang lên, tà ám kia nghe vào trong tai, tựa như những lưỡi dao sắc bén, khiến nó không thể chịu nổi, Nguỵ Vô Tiện vung một đường kiếm, mang theo đạo kiếm quang màu đỏ đan xen, nhân cơ hội này tấn công dứt điểm, khiến cho tà ám càng nổi giận dữ tợn, gào to nhào về phía hắn.
Đợi lúc nó phóng lên cao, Nguỵ Vô Tiện hô to: "Giang Trừng! Bắt lấy nó! Đừng để nó phân tán ra!"
Giang Trừng điều khiển Tam Độc thắp sáng trận pháp, cùng với kiếm của các sư đệ khác, các luồng kiếm quang màu tím nối liền, dệt thành một trận pháp linh lực rất lớn, bao vây đám khói đen to lớn ở bên trong.
Nguỵ Vô Tiện cong khoé miệng, trong mắt ánh lên sự hưng phấn, "Ta muốn lên trên, ai giúp ta một chút!"
Trong nháy mắt Tị Trần xuất hiện ngay trước mắt, Nguỵ Vô Tiện vẫn đang cười, nhẹ nhàng nhảy lên, ngự Tị Trần bay lên đỉnh đầu của tà tuý, sau đó nhảy một cái, chỉnh thẳng thân kiếm, luồng kiếm quang màu đỏ loá mắt động lòng người, từ trên chém xuống. Lam Vong Cơ kéo chặt dây đàn, một âm thanh "tạch" vang lên, tiếng đàn hoá thành luồng kiếm quang màu xanh, xuyên qua bầu trời đâm thẳng về phía trước.
Tiếp đó hai luồng kiếm xanh đó, giao nhau thành chữ thập trên không trung, tà ám kia rống to một tiếng, dư âm còn chưa dứt, thì đã tiêu tán vào không khí.
Nguỵ Vô Tiện thu lại bội kiếm, nụ cười rạng rỡ vẫn còn treo ở khoé miệng, nói: "Cái thứ này cũng quá nguy hiểm đi, làm cách nào trốn ở đây mà không ai biết đến, may mà phát hiện sớm, nếu chạy ra ngoài thì chắc chắn là không ổn".
"Thứ này khẳng định là ở đây chưa lâu, nếu không thì chúng ta đã biết rồi, nơi này gần Liên Hoa Ổ như vậy". Giang Trừng đã đi tới, nói với Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ đã cất đàn xong, cũng đi tới, nói: "May mà không gây ra đại hoạ, ăn hết thịt sói, sẽ ăn tới thịt người".
Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy y liền cười tủm tỉm, vỗ vỗ vào tay y, nói: "Lam Trạm, vừa rồi cám ơn ngươi, thứ quỷ này ở bên ngoài trận không thể dùng kiếm để chém được, may có tiếng đàn của ngươi hỗ trợ". Dứt lời, nói với mấy sư đệ còn đang ngây người bên cạnh: "Mấy người các ngươi tại sao không tiến bộ một chút nào vậy, không có Giang Trừng chắc các ngươi không thể nào tự mình kết trận được phải không, cũng không chịu tập luyện đàng hoàng".
Mấy sư đệ kia còn chưa thoát ra khỏi dư âm của trận chiến vừa rồi, quá mức tuyệt vời, bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn. Thân thủ xuất sắc của Nguỵ Vô Tiện đương nhiên bọn họ đã quen rồi, nhưng nhìn thấy Lam Vong Cơ cũng siêu cấp lợi hại, hai người còn rất ăn ý, không cần nói nhiều, đã có thể phối hợp không chê vào đâu được.
Một lát sau, mấy sư đệ liền bùng nổ.
Tam sư đệ: "Lam nhị công tử thật là lợi hại nha!"
Tứ sư đệ: "Lam nhị công tử có từng tỷ thí với Đại sư huynh chưa vậy!"
Ngũ sư đệ: "Lam nhị công tử với Đại sư huynh ai lợi hại hơn thế!"
Lục sư đệ thành thật nhất, nói: "Lam nhị công tử còn biết đàn! Có vẻ lợi hại hơn so với Đại sư huynh á!"
Mấy người đều đã quên thái độ lạnh như băng của Lam Vong Cơ khi bọn họ mới gặp lần đầu, và bản thân mình đã không dám nói chuyện với y, các thiếu niên khi đối mặt với người giỏi thì sẽ bỏ qua mọi thứ để sùng bái, chỉ thiếu điều nhào tới đề nghị Lam Vong Cơ bắt tay bọn họ.
Giang Trừng liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, nói: "Những người sùng bái ngươi đã bị cướp mất rồi kìa".
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: "Ta có rất nhiều người sùng bái".
Sau đó nghe thấy Lam Vong Cơ chân thành trả lời bọn họ: "Đã từng so tài, Nguỵ Vô Tiện lợi hại hơn".
Tiếp đó Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Trừng, nhướng mày với hắn, vô cùng đắc ý tươi cười.
Giang Trừng chỉ thầm nghĩ: Lam Vong Cơ thật sự hết cứu!!! A a a a đôi mắt đau! Lỗ tai cũng đau!!
***
Thu dọn tà ám, trở về Liên Hoa Ổ, sau khi Lam Vong Cơ tắm rửa xong, thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi bên bàn mân mê mấy thứ, người này lại thế rồi, giống như hắn nói, không chịu lau khô tốc, mỗi lần đều là Lam Vong Cơ lau cho hắn, cũng thành thói quen rồi, cầm khăn đi qua, trùm lên tóc, nhẹ nhàng lau cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện biết là y, cũng không quay đầu lại, cười nói: "Trời nóng mà, không cần lau".
Lam Vong Cơ không ngừng tay, Nguỵ Vô Tiện liền kệ y, Lam Vong Cơ lại hỏi hắn: "Đang làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, giơ tay lên cho y xem, Lam Vong Cơ mới chú ý hắn đang mở cái rương gỗ lúc trước mang ở thanh lâu về, đang nghịch ngợm mấy đồ vật bên trong.
Hắn quấn mấy sợi thắt lưng lên tay, nói: "Ta sẽ nghiên cứu xem dùng như thế nào, trước kia đã từng nhìn thấy trên các hình vẽ xuân cung, thật đúng là quá đa dạng". Sau đó quay qua cho y xem, trên chiếc cổ mảnh khảnh cũng đeo một thứ màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, hầu kết lăn lên lăn xuống theo nhịp nói chuyện, khiến cho cái thứ trên cổ rung rung theo.
Nguỵ Vô Tiện còn muốn ghé lại gần, nói: "Nhìn nè, dây đeo cổ cũng có"
Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, lại bất đắc dĩ thở dài, đưa tay tháo thứ đó ra cho hắn, nói: "Nên ngủ".
Nguỵ Vô Tiện tay chống mặt, cười với y, nói: "Đi ngủ? Hay là chúng ta thử xem?"
"Hồ nháo" Lam Vong Cơ cất hết mấy thứ đó cho hắn, sau đó đẩy người nọ đi về phía giường.
Nguỵ Vô Tiện vốn cũng nói giỡn với y thôi, ngày hôm qua làm hăng như vậy, eo và cúc hoa của hắn còn đau mà, cũng không muốn tự mình chuốc lấy đau khổ, nhưng làm nũng: "Thắt lưng ta còn đau, ngươi ấn cho ta một lúc". Nói xong cũng mặc kệ người ta có đồng ý hay không, lập tức leo lên người y nằm, gần đây hắn đều thích ngủ trên người Lam Vong Cơ, có mỹ nhân này làm đệm ngủ càng thoải mái, trong lòng vui vẻ, hưởng thụ bàn tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ấn lên vùng thắt lưng hắn.
Ấn thật là dễ chịu thoái mái, Nguỵ Vô Tiện chống đầu trên ngực y, nói: "Lam Trạm, ngươi nói xem chuyện này, Lý Trường Sinh đưa tà ám tới giết người, giả vờ mất trí nhớ không nhắc tới chuyện trước kia, thế là âm thầm hạ thủ, chúng ta là do biết chuyện người kế thừa của con sói đen, nên mới biết là gã, nhưng hiện giờ yêu tuý đã bị chúng ta diệt trừ, chúng ta không có bằng chứng để chứng minh gã làm, chỉ cần gã một mực kêu không biết, thì chúng ta không có cách nào hỏi ra được bất kỳ điều gì từ chỗ của gã". Nguỵ Vô Tiện có chút bất lực, lại nói: "Nhưng tà tuý kia lại không thể không tiêu diệt, sợ phân tán ra càng khó xử lý, chạy ra ngoài gây hại cho dân chúng".
Lam Vong Cơ trên đỉnh đầu hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Lại điều tra, gã thi triển pháp thuật, chắc chắn phải có nơi lưu lại tà khí".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu: "Ngươi nói hắn sẽ thi triển pháp thuật ở đâu? Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải kiểm tra lần lượt từng phòng trong Lý gia hay sao, nhà đó to như vậy, sẽ mệt à nha".
Lam Vong Cơ lại nói: "Vì vậy, nghỉ ngơi trước".
Bọn hắn cả đêm đi tới đi lui trong rừng, lại còn tiêu diệt một tà tuý to lớn, bây giờ đã là giờ sửu, nghĩ rằng cho dù đi ngủ giờ nào, Lam Vong Cơ nhất định đến giờ mẹo sẽ thức dậy, nên cũng không dám nói nhiều, vội vàng nói: "Ngủ, ngủ liền, ngươi cũng ngủ đi".
Dứt lời ngã xuống lòng ngực của y, lập tức nhắm mắt, Lam Vong Cơ cảm thấy hắn đáng yêu không chịu nổi, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu hắn, nói: "Ngủ ngon, Nguỵ Anh".
Giọng nói kia trầm trầm, quá mức dễ nghe, chạm vào tim Nguỵ Vô Tiện một chút, không nhịn được, lại ngẩng đầu lên, hôn một cái vào đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ, "Ngủ ngon, Lam Trạm".