Lý Thanh Viên chỉ cảm thấy hai thiếu niên này đáng yêu, tình cảm thuần khiết, nhưng lại khiến người ta hâm mộ. Nàng cười một chút, dựa vào cửa, thở một hơi thật dài, nói: "Đệ đệ của ta, người cũng như tên, thật sự là người rất đáng ghét, tính tình nóng nảy, đầu óc lại đơn giản, cha ta không có cách nào đành phải giao cả gia tộc cho ta. Y mê chơi thích gây chuyện, nếu tiền có thể giải quyết được ta đều đưa cho y, còn mẹ kế, ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao một gia tộc lớn như thế, yên ổn là quan trọng nhất. Nhưng mà...." Nói đến đây, trong mắt nàng chợt hiện lên một tia phẫn nộ, "Có một hôm ta trở về sớm một chút, định đưa Trường Sinh một ít thuốc, khuyên hắn dọn chỗ ở, kết quả nhìn thấy Lý Đào Duyên từ trong phòng hắn đi ra ngoài, ta rất kỳ lạ, đẩy cửa vô, mới nhìn thấy Trường Sinh bị y tra tấn đến không chịu nổi. Ta tìm y sư chữa trị cho hắn, sau đó Trường Sinh mới nói thẳng với ta, hắn bị như vậy đã gần nửa năm. Không dám nói, không dám quấy rầy, chỉ biết chịu đựng và chịu đựng."
"Đồ súc sinh!" Nguỵ Vô Tiện không thể nhịn được nữa, mắng một câu, nắm chặt lấy tay Lam Vong Cơ.
"Ai nói không phải chứ" Lý Thanh Viên lại nói: "Ta đương nhiên muốn đi tìm y, nếu y thật sự thích, thì đón Trường Sinh vào nhà đối xử đàng hoàng mới phải, ta làm chủ trong nhà không ai dám nói gì, còn không thì cầm tiền cút đi xa một chút, ra ngoài tự lập môn hộ. Kết quả tên đó nói cái gì!" Lý Thanh Viên càng nói càng giận, sát khí không thể kềm chế nữa.
Nàng vẫn nhớ đến vẻ mặt ngông cuồng vênh váo của Lý Đào Duyên, y cười nhạo nói: "Chơi cho vui mà thôi, chỉ là hắn đúng thật không tệ, nam nhân thì sao, sẽ không bị thương như nữ nhân, có thể ra tay tàn nhẫn một chút". Sau đó suy nghĩ rồi cười nói: "Nếu đại tỷ luyến tiếc hắn, hay là đổi với hắn, ta cũng có thể chấp nhận, dù sao đại tỷ lớn lên cũng là một mỹ nhân như thế. Hơn nữa, ta thật sự cũng muốn thử một lần với con của sói". Nói xong, còn không quên cầm tiền, cười phóng đãng bỏ đi.
Mặt trăng lạnh lẽo hạ xuống nơi chân trời, Lý Thanh Viên nhìn theo bóng dáng y, ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm, giống như con sói hoang đã nhắm trúng con mồi.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, Lý Đào Duyên này đúng là tự mình tìm chết mà, như vầy ai mà nhịn được.
Lý Thanh Viên nói tiếp: "Ta vốn đang cho y cơ hội, huyết thư là ta thay Trường Sinh viết, Trường Sinh không biết chữ, tìm ta viết giùm hắn, hắn không nghĩ tỷ đệ ta bất hoà, vẫn là muốn lên tiếng khuyên can, nhưng ta không thể viết ra được một chữ nào, ta liền viết lời đe doạ y. Sau đó tìm người theo dõi Lý Đào Duyên, không cho y đến gần Trường Sinh, nhưng không lâu sau, y và thư đồng lập kế làm bị thương người của ta, sau đó đi tìm Trường Sinh, lần này càng quá đáng hơn, khiến Trường Sinh trực tiếp hôn mê bất tỉnh, y cảm thấy lần này mình sẽ gặp rắc rối, nên muốn trốn một thời gian, kết quả bị ta đuổi kịp ở chỗ con đường mòn".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi tự mình đuổi theo? Hèn chi, ta còn ngạc nhiên tại sao những hung thi đó lại trở về, chắc lúc ngươi giết bọn chúng bị nhìn thấy".
Lý Thanh Viên cười khẽ, "Vốn cũng không định tránh, ta giáp mặt giết chết, chỉ là không nghĩ oán khí của bọn chúng nặng như vậy, lại chui từ mộ của mình ra".
Lam Vong Cơ mở miệng hỏi nàng: "Thi thể đệ đệ của ngươi và thư đồng thì sao?"
Lý Thanh Viên nói: "Oán khí của bọn chúng so với mấy người khiêng kiệu còn nhiều hơn, cũng tới mai phục ta". Trong mắt nàng hiện lên vẻ lạnh lẽo, cười nói: "Ta đành phải kêu sủng vật của ta xé xác bọn chúng, cho sói ăn".
Vậy nên, thi thể của Lý Đào Duyên và thư đồng a Quý, tìm kiểu gì cũng không ra.
Nguỵ Vô Tiện tò mò, lại hỏi nàng: "Tại sao ngươi đối xử với Lý Trường Sinh tốt như vậy?"
Ban đầu Nguỵ Vô Tiện cho rằng Lý Thanh Viên ái mộ Lý Trường Sinh, nhưng sau đó nghe nàng nói để Lý Đào Duyên thu nhận Lý Trường Sinh, vậy thì không phải là ái mộ rồi. Ít ra, hắn không thể nào bằng lòng nhường Lam Vong Cơ cho bất kỳ kẻ nào.
Lý Thanh Viên nói: "Ta chỉ là muốn báo đáp hắn".
"Báo đáp?" Nguỵ Vô Tiện khó hiểu, "Báo đáp vì hắn không biết chuyện mà giúp ngươi mang cái danh con của sói trên lưng ư?"
Lý Thanh Viên liếc hắn một cái, nói: "Nếu hắn biết thì sao?"
Lý Trường Sinh là một người rất ngốc.
Đêm đó sau khi tìm y sư tới trị bệnh của Lý Trường Sinh, Lý Thanh Viên muốn đi tìm Lý Đào Duyên, Lý Trường Sinh lại khuyên nàng: "Thanh Viên, ta không sao, hắn dù sao cũng là đệ đệ của ngươi".
"Vậy thì sao?" Lý Thanh Viên lạnh lùng nói.
Lý Trường Sinh phát ra âm thanh yếu ớt, nói: "Hắn nhìn thấy ta sẽ cảm thấy chướng mắt, sau này ta tránh đi một chút".
Lý Thanh Viên nhìn Lý Trường Sinh nằm trên giường không thể cử động, nổi lên xúc động muốn nói ra hết mọi việc.
Lý Trường Sinh, ngươi có biết những tội lỗi mà ngươi gánh chịu, đều là ta vốn phải chịu.
Ngọn nguồn gốc rễ, nói hết ra từ đầu đến cuối, nhưng mới được vài câu, Lý Trường Sinh đã ngăn nàng lại, nói: "Thanh Viên, những lời này ngươi không thể nói ra, không được nói với bất kỳ ai khác".
"Ngươi có ý gì?" Thấy phản ứng của Lý Trường Sinh nàng liền cảm thấy không thích hợp, lại hỏi hắn: "Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là ngươi biết cái gì?"
Lý Trường Sinh mới nói cho nàng: "Cái gì ta cũng biết, năm đó, đã hứa với mợ, cả đời giữ bí mật này, cho nên ngươi cũng không thể nói. Đào Duyên, có lẽ là mợ nói cho y biết, để sau khi bà chết thì Đào Duyên tiếp tục giám sát ta".
Lý Thanh Viên gần như dùng toàn bộ sức lực siết chặt hai tay, "Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy".
Giọng nói Lý Trường Sinh vẫn nhẹ nhàng: "Thanh Viên, ta là nam nhi mà, không thể để ngươi thừa nhận những chuyện này".
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, "Cho nên Lý Trường Sinh vì ngươi gánh vác vai trò con của sói, còn ngươi vì hắn giết Lý Đào Duyên".
"Đúng vậy" Lý Thanh Viên nói: "Các tiên sư còn có vấn đề gì không?"
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện hơi nheo lại, nói: "Vấn đề cuối cùng, chuyện quan trọng như thế, tại sao ngươi cứ đơn giản nói ra với chúng ta một cách thẳng thắn thành khẩn như vậy?"
Lý Thanh Viên không trả lời, cũng chỉ cười, sau đó rời khỏi cánh cửa, đứng thẳng lên, cặp mắt kia toát ra tia nhìn cực kỳ lạnh giá và nguy hiểm, giống như con sói đang dõi theo con mồi.
"À, dù gì ngươi cũng muốn giết chúng ta để diệt khẩu, nói hay không nói cũng không sao mà ha". Nguỵ Vô Tiện cũng không sợ hãi, ngược lại khoé miệng hơi cười lên với vẻ hưng phấn, "Ngươi muốn đánh nhau với hai chúng ta ở trong phòng ngươi à? Hơi nhỏ một chút nha".
Lý Thanh Viên cũng cười một chút: "Vậy thì chúng ta hãy làm cho nó trống trải một chút đi"
Dứt lời, cả người Lý Thanh Viên toả ra luồng yêu khí mãnh liệt, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cùng nắm chặt bội kiếm, cảm thấy nữ nhân này rất nguy hiểm, có thể nói là chưa từng bao giờ có cảm giác bị áp chế như thế, nhưng sói của nàng đã bị bọn họ tiêu diệt, nàng còn có thứ gì nữa chứ.
Bỗng nhiên nghĩ lại, không đúng, nàng còn có thứ gì đó. Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, quả nhiên thấy những tờ giấy dùng máu làm chất dẫn lúc nãy bọn hắn nhìn thấy, đang ngưng tụ từng cụm khí đen.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không xong rồi! Nếu triệu ra thứ đã bị tiêu diệt, thì giấy vẽ thuật pháp này sẽ tự động cháy rụi, cả xấp giấy này, là còn chưa sử dụng tới!"
Lam Vong Cơ nhíu mày lại, rút Tị Trần ra, một đạo kiếm quang màu xanh lao tới chỗ những cụm khói đen đó, nhưng vô dụng, khói đen nhanh chóng tản ra rồi tụ lại.
Sau lưng vang lên tiếng cười lạnh nhẹ nhàng của Lý Thanh Viên, đám khói đen kia càng lúc tụ lại càng lớn, cùng với đó là một cơn cuồng phong lạnh lẽo, cùng quần đảo trên không với đám khói đen. Áp lực của yêu khí rất mạnh, ép người ta gần như thở không nổi, cách Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ rất gần, cảm giác yêu lực kia sắp sửa bộc phát ra, Lam Vong Cơ đưa tay kéo ôm người nọ vào trong lòng, đàn Vong Cơ để trước người, một trận rung động, đối mặt với làn yêu khí ập tới ngay trước mắt.
Một tiếng nổ lớn, bụi đất mù mịt, đất cát tung toé, ánh sáng u ám đã tan mất, cũng trong nháy mắt, tiểu viện của Lý Thanh Viên bị chấn động sụp đổ. Lý Thanh Viên quả nhiên biến nơi đây thành mảnh đất trống, nhà cửa lập tức biến mất.
Còn chưa kịp than thở nữ nhân này thật sự lợi hại, thì nhìn thấy giữa lớp bụi mù mịt đám khói đen trước mắt đã hội tụ xong, là một con sói thật lớn, gần giống thứ mà bọn hắn nhìn thấy trong sơn động.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thứ này khó đối phó à nha...."
Lam Vong Cơ giữ chặt đàn, kéo hắn lui về sau vài bước. Lý Thanh Viên đứng đối diện bọn hắn, ở bên cạnh con sói, vỗ vỗ nó, cười: "Đây là sủng vật thứ hai của ta".
"Ngươi điên rồi hả, tạo ra ở chỗ này, ngươi không muốn giữ gia tộc của ngươi nữa hay sao!" Nguỵ Vô Tiện trực tiếp bị chọc giận, kêu lên. Người hầu trong nhà này, ít ra cũng gần trăm người, cứ thế làm ra, nếu ngăn không được, sẽ giết chết bao nhiêu người.
Lam Vong Cơ kéo tay hắn, "Nguỵ Anh, bình tĩnh".
Nguỵ Vô Tiện nắm ngược lại tay y, miết tới miết lui, bất mãn nói: "Là nàng không đúng!"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Ừm". Sau đó ghé sát vào nhẹ giọng nói: "Đừng nổi giận với nàng ta".
Nguỵ Vô Tiện làm gì còn tức giận nổi nữa, cười tủm tỉm, bất giác dựa người qua, "Lát nữa ngươi nghe lời ta, ta sẽ không nổi giận với nàng ta".
"Được" Lam Vong Cơ lại gật gật đầu.
Hai người này khiến Lý Thanh Viên nhìn không nổi nữa, đứng đó nói: "Nè, hai người các ngươi, chú ý đến hoàn cảnh chút đi, đánh hay không đánh hả?"
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện lúc này mới rời khỏi gương mặt Lam Vong Cơ, xoay người lại, cử động một chút, cười nói: "Đánh chứ! Đại tiểu thư, đánh cược đi, nếu chúng ta thắng, sau đó nhờ ngươi hỗ trợ chúng ta điều tra một việc?"
Lý Thanh Viên nói: "Ngươi thực sự tự tin vào chính mình quá nhỉ?"
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, "Không phải, thứ này ta đã thử qua, dùng kiếm hoàn toàn vô ích, ta đánh không lại nó". Lại nói: "Ngươi không dám đồng ý?"
"Ngươi có dám không mới đúng" Lý Thanh Viên cảm thấy thiếu niên này rất thú vị, lại hỏi: "Ngươi đánh không lại còn muốn đánh cược với ta?"
Sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện cong đôi mắt hoa đào của hắn, chỉ chỉ vào người bên cạnh: "Ta đánh không lại, còn y nữa chi".