Lam Vong Cơ nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của hắn, đang hôn từng cái lên thái dương rịn mồ hôi của y, giống như rất vui vẻ, hỏi hắn, "Nguỵ Anh, ngươi rất vui?"
"Hả? Vui, rất vui" Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một tràng, sau đó lại hôn y lần nữa, "Nhưng mà, ngươi đừng trói ta kiểu này nữa, Nhị ca ca, ta đang trong vòng tay của người, không đi đâu cả, ta khó chịu, ngươi giúp ta một chút nha".
Thứ này vốn dùng để ngăn ngừa người ta bỏ trốn, không cho người ta nhúc nhích, hắn cử động không được, cảm giác khó chịu càng thêm mãnh liệt, trước mặt lại là một Lam Vong Cơ dễ thương như thế, một dạng quyến rũ, không cử động được chút nào khiến tâm trạng hắn dập dờn, ngứa ngáy muốn chết, thật sự sẽ làm cho hắn nghẹn chết.
Lam Vong Cơ chạm vào chỗ bọn hắn đang tương liên, nhẹ nhàng xoa lên huyệt khẩu non mềm của hắn, "Ngươi, hồi nãy nói đau".
"A! Thì đau, ưm..." nơi đó quá mức mẫn cảm, khiến cả đầu Nguỵ Vô Tiện đều tê rần và mềm nhũn ra, thở hổn hển vài cái, lại nói: "Ngươi đỉnh ta nhiều như thế, ta không còn đau nữa, ha? Bình thường ngươi không phải là người giỏi nhất sao, ha ha ha, tại sao hôm nay lại ghen vậy?"
Nguỵ Vô Tiện có vẻ thực sự rất cao hứng, trong tình huống này vẫn không sợ chết mà chọc ghẹo Lam Vong Cơ, tất nhiên Lam Vong Cơ sẽ không cho hắn cơ hội đó, ngăn cái miệng lảm nhảm không dừng của hắn, chôn sâu vào trong thân thể hắn, đâm vào chỗ thịt mềm nhạy cảm nhất của hắn, khiến hắn chỉ còn biết run rẩy rên rỉ trong vòng tay y.
Đôi mắt của Nguỵ Vô Tiện, là điểm đẹp nhất trong vườn hoa đào, lúc này bị bao phủ bởi một tầng sương mờ mịt, càng thêm quyến rũ, Lam Vong Cơ hôn lên đó, nhẹ đặt một nụ hôn lên đuôi mắt màu hoa đào của hắn, cực kỳ lưu luyến.
Đôi môi đỏ mọng thở ra hơi nóng không ngừng kêu lên vì vô cùng sung sướng, "A! Lam Trạm, ưm...."
Lam Vong Cơ di chuyển bên trong hắn, tỉ mỉ dịu dàng hôn lên hàng mi ướt đẫm của hắn, hỏi hắn: "Thế này, thoải mái không?"
"Ừm! Rất thoải mái! Đỉnh vào bên trong ta nữa đi, Lam Trạm! A!" Nguỵ Vô Tiện sớm đã bị y đỉnh tới mức thần trí không rõ, trong lúc ý loạn tình mê chỉ có thể trả lời y theo bản năng, chỉ muốn được thoải mái mà để cho Lam Vong Cơ đỉnh như vậy. "Quá sâu.... Ô..."
"Đại sư huynh!"
Hai ngươi đang vô cùng sảng khoái, tiếng gọi này khiến cả hai cứng đờ, lục sư đệ ở bên ngoài gõ cửa, đẩy một cái, rồi nói: "Đại sư huynh, tại sao huynh lại khoá cửa vậy?"
Nguỵ Vô Tiện khẩn trương tới nỗi hai chân bất giác muốn khép lại, nhưng bị trói thế này không thể nhúc nhích gì được, sợi dây da hằn sâu vào thịt, tạo thành vết bầm khá đậm trên cơ đùi trắng nõn, đau quá khiến hậu huyệt vô thức siết chặt vào, Lam Vong Cơ bị hắn thít vào như vậy, giống như bị xoắn lấy không thể nào chịu nổi, một tiếng rên bị nghẽn lại, động một cái trong thân thể hắn, Nguỵ Vô Tiện trực tiếp không kềm nén nổi, bật ra một tiếng: "Á"
"Đại, sư, huynh? Huynh làm gì vậy?"
Nếu có thể Nguỵ Vô Tiện thật sự muốn đánh xỉu tên sư đệ ngốc nghếch này, cố hết sức nói với giọng bình thường: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Lục sư đệ thấy bọn hắn không có ý định mở cửa, bèn hét to từ bên ngoài: "Các sư huynh nói uống rượu, ta tới kêu huynh á".
"Không đi!" Nguỵ Vô Tiện cự tuyệt ngay lập tức.
"Đại sư huynh, huynh không sao chứ? Rượu mà không uống luôn?" Lục sư đệ thấy thật kỳ lạ, Nguỵ Vô Tiện có bao giờ vắng mặt trong buổi uống rượu nào đâu.
Nguỵ Vô Tiện thật sự nổi giận rồi, "Ta, ta và Lam Trạm có việc phải làm, không đi, mau biến".
Lục sư đệ ngớ ra, "Ờ" một tiếng, cho đến khi bóng người trên cánh cửa đó biến mất, Nguỵ Vô Tiện mới thở phào, "Tiểu tử này, ngày mai ta phải xử ngươi mới được"
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ thấp giọng, kêu hắn một tiếng, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, nhìn nhìn y, Lam Vong Cơ thở dài: "Đừng siết"
Nguỵ Vô Tiện cũng cảm giác được thứ trong người hắn bị siết đến nỗi hình như cương to thêm một chút, trong tiềm thức liền có chút luống cuống, "Hả, hả... ta không, khẩn trương á... ngươi đừng có làm quá mức, ngày mai còn phải đi ra ngoài đó, Á!"
Trong lúc hắn nói Lam Vong Cơ lại bắt đầu chuyển động lần nữa, cảm giác dục hoả trong tiềm thức dường như càng bùng cháy lớn hơn khi bị quấy rầy, một trận tấn công dũng mãnh vào sâu bên trong, Nguỵ Vô Tiện thậm chí không có thời gian để thở, khoái cảm sung sướng mãnh liệt, không thể chịu nổi, hắn chỉ có thể cong người, ngửa cổ kêu lên.
Chiếc cổ mảnh mai ngẩng lên, xương cổ hiện rõ ràng, run rẩy từng đợt theo nhịp thở gấp gáp, Lam Vong Cơ cúi đầu, cắn xuống.
Liên tiếp cắn vài ngụm, đều vào những nơi mà bình thường Lam Vong Cơ sẽ chừa ra, tuy Lam Vong Cơ thích cắn hắn, để lại dấu vết, nhưng chỉ ở những nơi mà y phục có thể che khuất, hiện giờ y ngặm cắn ở những nơi thường tránh ra đó, dọc theo hai bên cổ, cổ áo không thể nào che được.
"Lam Trạm, ngươi cắn chỗ này, sẽ bị nhìn thấy". Nguỵ Vô Tiện bị y làm đến mức không còn chút sức lực nào, giọng nói mềm mại kéo dài, nghe như có điểm nũng nịu.
Lam Vong Cơ mút lấy không rời, vang lên âm thanh nho nhỏ, Nguỵ Vô Tiện chỉ còn cách lắc cổ để tránh, Lam Vong Cơ đưa tay giữ đầu hắn lại không cho hắn nhúc nhích, tiếp tục mút gặm cắn cần cổ của hắn. Ngước mắt lên lần nữa, thấy bên hông cổ Nguỵ Vô Tiện bị mút thành một đám các vết bầm rõ ràng thì mới buông hắn ra.
Lam Vong Cơ chưa bao giờ làm như vậy trước đây, Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho hơi ngạc nhiên, sửng sốt một hồi, sau đó chợt bừng tỉnh: "Ồ! Lam Trạm, ngươi không phải là cố ý làm vậy... để tuyên bố chủ quyền đấy chứ?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ né tránh, nhưng y không phủ nhận.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! Lam Trạm! Ha ha ha ha ha ha!!!" Nguỵ Vô Tiện cười như điên không ngớt, trong lòng cảm thấy tiểu cũ kỷ này, có quá nhiều tâm tư nho nhỏ, sao mà có thể dễ thương như thế.
Cổ Lam Vong Cơ ửng đỏ lên, dán vào môi Nguỵ Vô Tiện, một lần nữa cương quyết bịt miệng hắn lại.
***
Bàn rượu của đám sư đệ ở hậu viện, lục sư đệ có chút ngẩn người, đang uống rượu, tam sư đệ thấy nó có gì đó không ổn, hỏi nó: "Lão lục, ngươi sao vậy? Điên à?"
Lục sư đệ chớp chớp mắt, nhìn bọn hắn, quyết định vẫn phải nói ra: "Các sư huynh à, vừa rồi ta đi tìm Đại sư huynh"
Tứ sư đệ nói: "Không phải ngươi nói huynh ấy có việc nên không đến hay sao".
Lục sư đệ gật gật đầu, "Đại sư huynh nói có việc cần làm cùng với Lam nhị công tử".
Ngũ sư đệ nói: "Chuyện Lý gia không phải đã kết thúc rồi à, còn có việc gì nữa?"
"Bởi vậy ta mới muốn hỏi các sư huynh nè, lúc nãy ta nghe thấy Đại sư huynh, giống như là đang khóc trong phòng á". Lục sư đệ nghĩ một hồi, lại nói: "Các huynh nói xem, Đại sư huynh không phải là bị Lam nhị công tử bắt nạt chứ?"
Vò rượu trong tay các sư huynh kia đều bị rơi xuống, rớt trên bàn đá, may mà không vỡ. Giang Trừng thấy vò rượu thế mà không vỡ, nổi giận, cầm lên ném mạnh xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, chửi bới: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi là tên khốn khiếp a a a a a a a!" Sau đó chụp lấy vai lục sư đệ, "Lão lục, sau này ngươi không được đến phòng của Nguỵ Vô Tiện, hiểu không!!! Đặc biệt là khi hắn và Lam Vong Cơ đều ở trong đó, ngươi tuyệt đối không được tới!!"
Lục sư đệ sững người, "Tại sao chứ, Đại sư huynh khó khăn lắm mới trở về mà".
Giang Trừng thầm mắng chửi Nguỵ Vô Tiện, cái tên khốn khiếp này thật là dạy hư trẻ nhỏ. Vốn đã uống nhiều cũng hơi choáng đầu, rút Tam Độc ra nói: "Ta vẫn phải đi xử hai cái tên làm cay mắt này".
Nhanh chóng bị các sư đệ khác kéo trở về, "Nhị sư huynh! Bình tĩnh! Đánh không lại!!!"
Tất cả đều đang cố gắng khuyên hắn bình tĩnh, nhưng Giang Trừng thực sự muốn nói rằng, phòng hắn ở sát vách, hắn vẫn chưa thể về được á!!!
***
Lục Tâm Dao ở trong phòng, nha hoàn dâng lên loại trà hảo hạng, hương trà nồng đậm, nhưng nàng nào có tâm tư thưởng thức. Giác quan thứ sáu của nữ nhân luôn luôn rất linh, kể từ lúc nhìn thấy cảnh tượng Nguỵ Vô Tiện và bạch y công tử nắm tay nhau, nàng vẫn luôn cảm thấy bồn chồn.
Ôm tách trà đó, uống một ngụm, chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Đó là một chén trà bằng ngọc, có đường vân li ti màu xanh lá đậm như làn khói lan toả, rất là đẹp, màu sắc sáng bóng, vừa nhìn là biết thường được người ta nâng niu sử dụng, mới sinh ra màu sắc mượt mà như vậy.
Ôm chén trà vuốt ve, dường như thứ có thể an ủi nàng không phải là loại trà hảo hạng đó, mà là cái chén trà kia, nàng thật sự không có cách nào bình tĩnh được, đây là động tác quen thuộc của nàng.
Khó khăn mãi mới đợi được tới lúc nha hoàn Thu Thuỷ trở lại, Lục Tâm Dao hỏi cô ấy: "Thế nào? Hỏi được chưa?" Thu Thuỷ gật gật đầu, nhưng có chút khó nói, Lục Tâm Dao thúc giục: "Rốt cuộc là người nào? Ngươi nói đi chứ?"
"Tiểu thư, là..." Thu Thuỷ mới vừa ở Liên Hoa Ổ hỏi thăm một vòng, nghe được thông tin lập tức trở về ngay, nhưng đối mặt với Lục Tâm Dao, cô ấy lại hơi lưỡng lự, "Bọn họ nói bạch y công tử là Nhị công tử của Cô Tô Lam thị, là... là đối tượng kết hôn... của Nguỵ công tử".
Chén ngọc trực tiếp tuột khỏi tay, nước trà hảo hạng văng khắp nơi, hương trà toả ra. Lục Tâm Dao lại hỏi cô ấy: "Nam nhân cũng có thể định thân?"
Thu Thuỷ nói: "Bọn họ nói trong tiên môn thì có thể, đạo lữ song tu đồng tính tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là không có".
Nhìn thấy bộ dạng kinh sợ đến sững sờ của nàng, Thu Thuỷ khuyên nhủ: "Tiểu thư, từ bỏ thôi". Lục Tâm Dao cắn môi dưới, sắc mặt khó coi, "Thu Thuỷ, ngươi cũng biết ta nhìn trúng hắn bao lâu nay, nói từ bỏ thì có thể từ bỏ sao!"
Thu Thuỷ nhất thời không biết phải làm thế nào cho đúng, mối tình si của tiểu thư nhà mình, cô ấy đương nhiên biết rõ nhất, lại khuyên: "Tiểu thư, người ở Liên Hoa Ổ nói bọn họ cùng ngủ cùng ở chung, tình cảm rất tốt, vậy chắc chắn là... tiểu thư nghĩ hắn còn có thể hiểu được không, Nguỵ Vô Tiện, chắc chắn là không được đâu".
Làm sao nàng có thể không biết, Nguỵ Vô Tiện và người đó nắm tay nhau, kiểu nắm tay dắt đi đó, nếu không phải là tình yêu, không nỡ buông tay, thì mới có thể nắm đối phương chặt như vậy.
Nhìn chén trà bằng ngọc rơi dưới đất, một nơi nào đó, vô cùng lạnh giá.