Xuân Ý Nháo

Chương 8: (H)



Hắn dùng toàn bộ sức lực của mình, đẩy Lam Vong Cơ ra, ngồi dậy bò về phía trước. Nhưng hắn bị thao đến nỗi chân nhũn cả ra, căn bản không bò được mấy bước, cặp mông căng tròn đong đưa trước mắt Lam Vong Cơ, huyệt khẩu phía sau hoàn toàn lộ ra, với dáng vẻ đã bị thao khai, lúc đóng lúc mở run run, dâm dịch vừa bị kích thích ra, hoà lẫn với tia máu, chảy từ trong huyệt khẩu ra ngoài, trượt xuống theo cặp đùi in đầy dấu tay của hắn.

Lam Vong Cơ bước hai bước qua, nắm lấy mắt cá chân của hắn để kéo lại, đem cả người hắn kéo về.

"A!" Nguỵ Vô Tiện trực tiếp đập mặt xuống đất, chà xát trên mặt đất bị túm kéo trở về, đau quá, kêu thất thanh. Lam Vong Cơ dùng một tay giữ phía sau của hắn lại, đè chặt hắn xuống mặt đất, một tay nâng mông hắn lên, tính khí cứng ngắc kia, được thấm đẫm tình thuỷ ở bên trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, lần này thọc vào rất là thuận lợi.

"A a a a!!" nhưng Nguỵ Vô Tiện dù sao vẫn còn non, đau thì chắc chắn vẫn là đau, một bên mặt của hắn bị đè trên mặt đất, khó chịu đến mức phải vặn vẹo, trong lúc vùng vẫy sợi dây cột tóc đỏ bị đứt ra, mái tóc đen dài đổ ra như thác nước, trượt xuống bên gáy. Cả người hắn đều run rẩy, Lam Vong Cơ cúi đầu, cắn một ngụm vào chỗ gáy hắn.

Cú cắn này không nhẹ không nặng, Nguỵ Vô Tiện cảm giác được đầu lưỡi ấm áp kia khẽ liếm ở cổ mình, bất giác rên lên một tiếng: "Ưm..."

Nhưng nháy mắt tiếp theo, Lam Vong Cơ lại bắt đầu điên cuồng thảo phạt bên trong cơ thể hắn, tư thế này càng thuận tiện, tính khí thô to chọc lung tung bên trong hắn, so với hồi nãy càng sâu hơn, Nguỵ Vô Tiện cảm giác bụng của mình bị vật cứng như sắt kia chọc thành hình dạng, mà hắn lại bị Lam Vong Cơ đè thật chặt, mặt dán trên mặt đất rất đau, đầu gối chống xuống đất cũng đau, nơi nào cũng đau, khó chịu đến mức hắn phải rơi lệ, bắt đầu xin tha: "Lam Trạm... Lam nhị công tử! Đừng! Sâu quá! Bụng ta đau... A! Đừng...."

Hắn hơi nghiêng mặt đi, bị thao tới ửng đỏ gò má, hai mắt đẫm lệ, con ngươi dường như càng sáng ngời hơn, mà trong tiếng kêu la kia, mang theo chút nức nở, vừa đáng yêu vừa mềm mại. Bộ dáng này, giọng nói này, trực tiếp kích thích tính dã thú trong lòng Lam Vong Cơ càng thêm điên cuồng.

Làm lơ tiếng kêu khóc của hắn, bấu chặt lấy cánh mông đàn hồi căng tròn của hắn, mạnh mẽ giày vò, kéo người về phía mình, tính khí đâm vào bên trong, đâm một cách hung bạo, hai túi da mang theo chút cảm xúc lạnh lẽo va đập vào cặp mông tròn trịa của hắn, kêu lên bạch bạch. Thấy Nguỵ Vô Tiện ngẩng cổ khóc ra tiếng, khoé mắt đỏ bừng, trong lòng Lam Vong Cơ, sinh ra một loại cảm giác thoả mãn.

Dường như đã nhiều năm như vậy, những cảm xúc chưa từng gặp qua đó, hoặc buồn bã đau khổ, hoặc vui mừng phấn khởi, rốt cuộc đã tìm được kẽ hở, hiện giờ, tất cả đều được phát tiết ra hết lên người Nguỵ Vô Tiện. Cảm giác đó quá tuyệt vời, những mộng tưởng hư ảo trong mơ hoàn toàn không thể so sánh được, y khống chế không được, càng muốn đòi hỏi thêm ở Nguỵ Vô Tiện, chỉ muốn xâm chiếm hắn, hoàn toàn chiếm hữu hắn.

Nguỵ Vô Tiện cảm giác hai chân của mình đều bắt đầu tê dại, thật sự chịu không nổi, lại bắt đầu cầu xin y: "Lam Trạm, a! Thả ta! Cầu xin ngươi! Còn có người đang đợi ta đó..."

Hắn muốn nói Tàng Thư Các là nơi công cộng, nếu có người tới, bị nhìn thấy là thôi xong, muốn mượn chuyện này để nhắc nhở Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ nghe được lời này, làm như càng không vui, rút dương v*t ra khỏi cơ thể hắn, lật hắn trở lại, mặt đối mặt, sau đó lại đè hai chân hắn ra, lại đem chính mình đâm vào.

"A!....." Lại một tiếng kêu kinh hoàng, huyệt khẩu đã bị thao đến nở hoa, dòng máu nóng hoà lẫn với chất dịch trong suốt chảy xuống, làm sao còn có thể chịu nổi sự lặp đi lặp lại của y, đau đến mức Nguỵ Vô Tiện rớt nước mắt, rầm rầm rì rì kêu y: "Lam Trạm, Lam nhị công tử, ô ô.. Lam nhị ca ca... Ta đau quá, đau quá à..."

Hắn gọi thân mật như vậy, Lam Vong Cơ thật đúng là bị hắn gọi đến mức sinh ra tâm tư không nỡ, nên cúi người xuống, hôn hắn, đem những lời nói và tiếng khóc này, đều khoá kín lại.

Nguỵ Vô Tiện trợn tròn hai mắt, mờ mịt nhìn đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ sát rạt ngay trước mắt mình, có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi mảnh dài, Lam Vong Cơ chớp mắt, Nguỵ Vô Tiện cũng chớp mắt, lúc này, hắn hoàn toàn không biết phải làm sao, không biết nên làm thế nào cho phải, Lam Vong Cơ thoáng nhích ra một chút, nói: "Nhắm mắt".

Ma xui quỷ khiến, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết tại sao, liền nghe lời nhắm mắt lại, Lam Vong Cơ đưa tay nắm lấy cằm hắn, khiến hắn mở miệng ra, Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt không nhìn thấy, chỉ cảm giác chiếc lưỡi trơn tuột ướt át của Lam Vong Cơ, trượt vào trong. Bên trong khoang miệng non mềm, cảm giác mặt lưỡi Lam Vong Cơ hơi thô ráp, để y liếm qua từng chỗ một, thế nhưng cảm giác lại có chút thoải mái, khiến những cảm giác khó chịu trong thân thể giảm đi không ít, bất giác, liền bắt đầu dùng lưỡi quấn lấy, để mặc Lam Vong Cơ hấp thu hơi thở trong khoang miệng hắn.

Thân thể hắn cũng vì vậy mà thả lỏng một chút, động tác ra vào của Lam Vong Cơ trong cơ thể hắn cũng cảm thấy nhẹ nhàng đi nhiều, hỗn hợp chất dịch trơn ướt, cọ sát vào vách thịt non tơ ở bên trong, khuấy động huyệt khẩu của hắn càng lúc càng giãn ra, dần dần Nguỵ Vô Tiện cũng bị đỉnh ra được một chút khoái cảm bên cạnh những đau đớn.

Một cảm giác kỳ dị bắt đầu từ hạ thân lan tràn khắp toàn thân, tê tê dại dại, khiến hắn phát run cả người. Hắn đến cả thở cũng không nổi nữa, chỉ phát ra tiếng rầm rì bằng giọng mũi.

Lam Vong Cơ luyến tiếc, cắn vào môi dưới của hắn một cái, rồi mới buông hắn ra, nhìn thấy cánh môi kia bị hôn ướt đẫm, há miệng thở dốc, tiếng kêu khóc cũng dần dần mang vẻ mềm mại, nghe thấy càng khiến cho người ta không ngừng được.

Giữa lúc vật lộn cổ áo bị xộc xệch, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện lộ ra, Lam Vong Cơ nhìn vào bên trong, duỗi tay kéo vạt áo mở rộng ra. Y sớm đã muốn làm như vậy, đã sớm muốn xem cảnh sắc bên trong, lập tức nhìn thấy ngực người kia đang hô hấp dồn dập, phập phồng kịch liệt, hai viên thịt nhỏ trước ngực nhếch lên, cũng rung động theo, quả mọng nặng trĩu kia, thật là bắt mắt, Lam Vong Cơ cúi đầu, liền cắn gặm hái ngắt lấy.

"A! A... Ô... a" Cảm giác quá mức kích thích, tiếng kêu to của Nguỵ Vô Tiện cũng bị đứt quãng, nhiều tầng khoái cảm mạnh mẽ chồng lên nhau, hắn thật sự chịu không được, "Lam, Lam Trạm, ô ô...."



Tiếng kêu kia lọt vào trong tai, ngược lại giống như lời khẩn cầu cực kỳ thoải mái, kêu đến mức trong lòng Lam Vong Cơ khẽ rung lên, tốc độ đâm vào rút ra trong thân thể hắn càng gấp gáp hơn.

Đau là đau thật, Lam Vong Cơ vừa động, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như hậu huyệt phía sau mình bị xé rách đau đớn, nhưng hiện giờ hắn hiểu rõ là Lam Vong Cơ quyết tâm muốn làm hắn, căn bản sẽ không dừng lại, nhớ tới cái hôn vừa rồi rất là thoải mái, có thể làm hắn giảm đau một chút, hắn mềm mại mở miệng: "Lam Trạm, ta vẫn còn muốn.. A!"

Trực tiếp cảm thấy Lam Vong Cơ run lên một chút trong cơ thể mình, vật đó lại to hơn một chút, Lam Vong Cơ thở hổn hển, nắm lấy chân hắn kéo vào trong lòng mình.

"A! A!" Thế này thì sao mà chịu nổi, cảm thấy hậu huyệt của mình chắc là bị nứt toác ra hết rồi, đau khổ muốn chết, Nguỵ Vô Tiện đem đôi tay bị trói, vòng ra sau cổ Lam Vong Cơ, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi y, muốn tìm kiếm một chút an ủi.

Lam Vong Cơ có chút bất ngờ nhìn hành động của hắn, ngơ ngác chớp mắt một cái, rồi nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, cánh môi hé mở, mời y vào, Lam Vong Cơ tất nhiên là theo ý hắn, đáp lại bằng một nụ hôn thơm ngọt.

Động tác dưới thân vẫn không ngừng nghỉ, Lam Vong Cơ rút hết ra, rồi lại đâm thẳng vào, lại đụng đến một điểm bên trong cơ thể, phản ứng của Nguỵ Vô Tiện thật dữ dội, trực tiếp phát ra tiếng rên rỉ. Điểm đó chính là làm cho hắn cực kỳ có cảm giác, sảng khoái đến da đầu đều tê dại, trận khoái cảm kia có thể che lấp cảm giác đau đớn ở phía sau, sảng khoái đến mức khiến người ta không muốn cự tuyệt, chờ mong thêm nhiều kích thích nữa.

Nhưng Lam Vong Cơ chỉ lo vùi đầu cày bừa, lại nắm lấy mông của hắn để chạy nước rút, có lúc chạm tới có lúc không chạm tới cái điểm kia, làm cho Nguỵ Vô Tiện lúc thì sảng khoái lúc thì không, càng khiến cho hắn khó nhịn cực kỳ.

Nắm bắt được khoảng trống giữa lúc đổi hướng triền miên, Nguỵ Vô Tiện cất giọng nói dường như có chút bất mãn, lại có chút nũng nịu: "Lam Trạm, đỉnh ta ở chỗ vừa rồi, được không?"

Nghe thấy ánh mắt Lam Vong Cơ tối sầm lại, nắm lấy hai chân hắn, động tác điên cuồng, mỗi lần thọc vào rút ra, còn cố ý đỉnh vào điểm mà hắn cực kỳ nhạy cảm này, đỉnh cho đến lúc hắn đầu váng mắt hoa, căn bản không chống đỡ nổi nữa, thở gấp liên tục. Tính khí giữa hai chân ngẩng cao sừng sững, quy đầu rung lên từng chặp, cuối cùng nhịn không nổi, phun ra. Cả người run rẩy, hậu huyệt siết chặt lại, khoá chặt Lam Vong Cơ đến mức y phải nhíu mày, huyệt nội nhỏ hẹp kia hút chặt y vào trong, Lam Vong Cơ ôm chặt Nguỵ Vô Tiện, chôn vào thật sâu.

Nguỵ Vô Tiện cảm giác một dòng nhiệt ở hạ thân, Lam Vong Cơ phát tiết sau đó, hai người đều có chút thở hổn hển, Lam Vong Cơ ôm hắn, ngã ra sàn nhà Tàng Thư Các, Nguỵ Vô Tiện thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại, để mặc cho y ôm, nằm ngoan ngoãn trong lòng ngực của người ta.

Qua thật lâu sau đầu óc vẫn ngây ngốc, cho đến khi thứ ấy của Lam Vong Cơ rút ra khỏi thân thể hắn, cỗ dịch nóng hổi kia theo động tác của Lam Vong Cơ, chảy từ hậu huyệt ra ngoài, bạch trọc lẫn với máu, trơn dính nhớp nháp, từ từ chảy xuống, cảm giác rất là kỳ lạ, huyệt khẩu vốn đang đau, hiện giờ còn bị làm cho có chút ngứa, từng chút một rồi tất cả chuyện vừa rồi nhanh chóng tái hiện trong đầu Nguỵ Vô Tiện, hắn mới hoàn toàn nhận ra, bản thân đã bị Lam Vong Cơ làm cái gì!

Hắn đưa tay đẩy người ra, ngồi dậy, hậu huyệt do cử động liền đau muốn khóc, bên trong càng chảy ra nhiều thứ, hắn cúi đầu, nhìn thấy giữa hai chân mình một mảnh lầy lội khó coi, hết thảy những thứ này nhắc nhở hắn rằng đây không phải là mộng.

Lam Vong Cơ cũng ngồi dậy, ngồi lặng im đối diện hắn, rũ mắt. Nguỵ Vô Tiện há to miệng, muốn nói gì đó mà chưa nói ra lời.

Hắn nên nói gì? Mắng chửi y ư? Hay là đánh y? Giống như đều là không phải việc muốn làm trước nhất, hắn suy nghĩ hồi lâu, thế nhưng mở miệng, lại là hỏi: "Lam Trạm, vì sao ngươi đối xử với ta như vậy"

Sau khi câu hỏi này thốt ra hắn cũng cảm thấy không đúng lắm, quả thật việc đầu tiên nên làm là đánh một trận chứ, nhưng thân thể đau quá không muốn động đậy. Hơn nữa Lam Vong Cơ sẽ là người làm cái loại việc này với người khác sao, kỳ thật đến bây giờ hắn không thể nào tin được, hắn lại nói: "Nếu như ngươi trừng phạt ta vì tội đùa dai, thì có phần... có phần cũng quá đáng đi".

Lam Vong Cơ lúc này mới đáp lại hắn, chậm rãi nói: "Không phải"

Thật ra Nguỵ Vô Tiện cũng không phải ngu ngốc, nghe y nói như vậy, thì một ý nghĩ mà hắn cảm thấy không thể nào có khả năng lại còn cực kỳ điên rồ sắp sửa nảy ra, nhưng ngoại trừ ý nghĩ đó, Nguỵ Vô Tiện gần như không có lý do nào khác để giải thích cho hành vi quái dị này. Hắn lặng lẽ ngước mắt nhìn qua, rụt rè, hỏi: "Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi, thích ta?"

Lam Vong Cơ nhướng đôi mắt nhạt màu trong veo lên và nhìn qua, nói: "Ta vẫn không biết thích là cái gì"

Nghe được lời này trong lòng Nguỵ Vô Tiện chợt nguội lạnh, sau đó thấy y đưa tay lên xoa xoa chỗ ngực, lại nói: "Nhưng mà, Nguỵ Anh, ta vừa nhìn thấy ngươi, thì nơi này sẽ đập thình thịch"

Âm thanh thình thịch, thình thịch vang lên như tiếng trống trận, trong nhất thời Nguỵ Vô Tiện không phân biệt rõ đây là tiếng tim đập của Lam Vong Cơ hay của chính mình. Hắn cảm thấy Lam Vong Cơ, nam nhân này, con mẹ nó khủng bố, tuỳ tiện nói một câu mà giống như có thể lấy mạng người ta.

Nguỵ Vô Tiện ở trước mặt Lam Vong Cơ, cả mặt ửng đỏ, ánh mắt né tránh, trực tiếp không nói ra lời. Cái dáng vẻ không biết làm sao đó, trong mắt Lam Vong Cơ, chính là rất dễ thương, rất đáng yêu, cho nên một cách vô thức, nghiêng người tới gần.



Khuôn mặt tuấn mỹ kia kề sát, con ngươi nhạt màu nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, hơi thở càng lúc càng gần hơn, Nguỵ Vô Tiện liền nhớ rõ lúc hôn là phải nhắm mắt lại, không chút suy nghĩ lập tức nhắm hai mắt lại.

Hai đôi môi chạm vào nhau, xúc cảm mềm mại, cảm giác thực thoải mái, hai người lại hôn nhau, khó tách khó rời.

***

Giang Trừng vốn ở sau núi cùng Nhiếp Hoài Tang và mấy công tử thế gia khác có khoảng thời gian vui chơi cùng nhau, chờ Nguỵ Vô Tiện trở về, nhưng Nguỵ Vô Tiện này không biết làm cái gì, cho dù chọc ghẹo Lam Vong Cơ không thành, không thể chiến thắng trở về, thì cũng không lâu thế này chứ.

Tưởng tượng thấy không ổn, không phải chọc giận Lam Vong Cơ bị méc hoặc là bị bắt đi nhận phạt rồi chứ, càng nghĩ càng lo lắng, quyết định chạy tới Tàng Thư Các tìm người. Thế nhưng nhìn thấy hai thanh kiếm bị rớt trên mặt đất ở bên ngoài, Tuỳ Tiện của Nguỵ Vô Tiện hắn đã quá quen thuộc, nhặt lên, còn có một thanh kiếm màu bạc, nhớ tới Nguỵ Vô Tiện mô tả, đoán là của Lam Vong Cơ, đang thấy kỳ quái, thì Trạch Vu Quân mỉm cười đi tới, Giang Trừng chào hỏi y, đưa thanh kiếm cho y xem.

Lam Hi Thần nói: "Đúng thật là Tị Trần của Vong Cơ".

Giang Trừng vội la lên: "Hỏng rồi, thật sự đánh nhau rồi, ta phải đi cứu Nguỵ Vô Tiện!"

Dứt lời định chạy đi, Lam Hi Thần giữ chặt hắn, cười nói: "Giang công tử không cần lo lắng, Vong Cơ chưa bao giờ cùng người khác tranh đấu, có lẽ là bất ngờ rơi xuống thôi. Ta với ngươi cùng vào đó xem sao".

Giang Trừng nghĩ nếu thực sự có chuyện gì, chính mình chắc là cũng đánh không lại Lam Vong Cơ, có Trạch Vu Quân là an toàn nhất, nên cùng với y tiến vào Tàng Thư Các, Trạch Vu Quân trên đường đi tươi cười an ủi hắn, nói Lam Vong Cơ là người có chừng mực nhất, vân vân, Giang Trừng nghĩ hắn cũng biết một ít về Lam Vong Cơ, chắc là sẽ không có việc gì, nên cũng yên tâm lại.

Đi đến gian phòng mà bọn họ chép sách, vì tránh để bên ngoài ảnh hưởng, nên các cửa đều đóng lại, Lam Hi Thần cười tủm tỉm mở ra, vừa gọi: "Vong Cơ, ngươi cùng Nguỵ công tử..."

Nói còn chưa dứt câu, vội vàng đóng cửa trở lại.

Giang Trừng: "??? Trạch Vu Quân làm gì vậy, ta hình như nhìn thấy bóng dáng hai người bọn hắn, còn chưa thấy rõ mà".

Lam Hi Thần nhanh chóng kéo Giang Trừng đi ra ngoài, nói: "Người đều ở đây, đều ở đây, Giang công tử mời đi theo ta, có chuyện quan trọng nhờ người giúp đỡ".

Giang Trừng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lam Hi Thần nói: "Mong Giang công tử lập tức mời lệnh tôn đến đây".

"A? Cha ta??? A??" Vẻ mặt Giang Trừng không thể hiểu nổi, đã bị Lam Hi Thần kéo đi.

Trong Tàng Thư Các, Nguỵ Vô Tiện nghe được một vài tiếng động, nhưng Lam Vong Cơ không buông hắn ra, tay hắn còn bị trói mà, chỉ đành phải đấm vào ngực y, một hồi lâu Lam Vong Cơ mới chịu buông tay, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, hỏi y: "Vừa rồi có phải có người tới hay không?"

"Ừm" Lam Vong Cơ duỗi tay, xoa xoa cánh môi ướt át ánh nước của hắn, lại nói: "Huynh trưởng và... Giang Vãn Ngâm".

"Á a a a a a a??! Nguỵ Vô Tiện mắt trợn lên, thiếu chút nữa té xỉu, trong lòng kêu to: @!#$%^&*... Tiêu đời rồi!!!!

Đây là chuyện gì chứ!!!!!