Trước khi vào khu vực thi đấu sẽ có một cuộc kiểm tra, phải vượt qua thì mới có thể đủ tư cách đi vào, Nguỵ Vô Tiện vừa nói chuyện với Lam Vong Cơ, vừa bắn tên, nhưng vẫn không sai sót, hai bọn hắn bắn mục tiêu kiểu này, quả thật là dễ như trở bàn tay.
Cách đó không xa có một đám người ồn ào, cũng chỉ là một tiết mục nhỏ, không hiểu tại sao có thể gây tranh cãi, Nguỵ Vô Tiện chính là một người cực kỳ tò mò, hai chân nhảy lên chạy ào tới xem.
Nhìn thấy chàng thiếu niên Ôn gia mà hắn đã gặp trong mảnh rừng nhỏ, đang bị vài người cười chế nhạo, "Ôn Ninh, không phải chứ, ngươi cũng muốn tham gia sao?"
"Ngươi đừng nha, sẽ phải kéo cung đó, sức của ngươi có kéo nổi không".
Ôn Ninh rụt rè khép nép, nói chuyện lại lắp bắp, căn bản không nói lại mồm miệng của mấy người này, "Ta... ta...."
"Ngươi cái gì hả? Hay là quay về tìm tỷ tỷ ngươi ôm ôm đi, ha ha ha ha ha".
Mấy tên đó lại đứng cười một trận, Nguỵ Vô Tiện thật sự nhìn không nổi nữa, lên tiếng, nói: "Hắn biết bắn, hơn nữa lại còn bắn rất tốt".
Mấy tên đó nghe tiếng nhìn lại, Ôn Ninh nhìn thấy là tiểu công tử xinh đẹp lần trước mình gặp, hắn còn nói giúp mình, trong lòng rất là cảm kích, nhưng không thốt ra được lời gì.
Mấy tên kia lại nói: "Ngươi biết hắn là ai không, hắn biết bắn cung ư, ha ha ha ha".
Nguỵ Vô Tiện không thèm để ý đến bọn chúng, chỉ nói với Ôn Ninh: "Tại sao không bắn một mũi tên để nói cho bọn họ biết?"
Mấy tên kia lại cười nói: "Đúng đó, Ôn Ninh, ngươi bắn một phát xem thử".
Tất cả đều tỏ vẻ đang chờ xem một màn kịch hay, Ôn Ninh líu ríu nghe lời cầm cung lên, quá khẩn trương, nên hai tay run rẩy, lúc buông dây cung là Nguỵ Vô Tiện biết ngay hỏng rồi, quả nhiên bắn trượt.
Những tên đó lại cười nhạo một trận, còn sẵn tiện gom Nguỵ Vô Tiện vô chung, "Nguỵ Vô Tiện, lần sau phải hiểu người ta thì mới giúp người ta khoác lác nha". Sau đó vừa cười lớn vừa bỏ đi.
Nguỵ Vô Tiện cũng không quan tâm, đang định quay trở lại tìm Lam Vong Cơ, Ôn Ninh lấy hết dũng khí kêu hắn: "Nguỵ, Nguỵ công tử, thực, thực xin lỗi".
"Vì cái gì mà xin lỗi chứ, ngươi vốn là bắn rất tốt, cần tự tin vào chính mình hơn một chút". Nói rồi, đúng lúc nhìn thấy Giang Trừng vừa mới bắn xong ở bên cạnh, sau đó chỉ vào Giang Trừng cười nói: "Trong số những người ta biết thì kỹ thuật của ngươi có thể xếp hàng đầu, ít ra là bắn tốt hơn cái người tên là Giang Trừng này".
Giang Trừng: "??? Nguỵ Vô Tiện, ta có chỗ nào đắc tội ngươi hả, vừa gặp đã hại ta".
Nguỵ Vô Tiện bước qua quàng vai hắn, "Ta nói là sự thật, đừng có nhỏ mọn như thế, đi vào khu vực thi đấu nào".
"Cút!" Giang Trừng đẩy hắn một cái, nhưng không đẩy ra, cũng không phản đối nữa, dù sao đi thêm bước, gặp được Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện sẽ tự động chuyển đổi mục tiêu thôi.
***
Vào trong khu vực thi đấu, vẫn là thoả thuận như mọi khi, "Ai thắng, đối phương phải đồng ý một việc".
Lam Vong Cơ gật gật đầu: "Được"
Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười, nhảy lên một ngọn đồi nhỏ, biến mất tăm. Lam Vong Cơ quay người đi vào rừng, không nhanh không chậm. Giang Trừng, thản nhiên, dù sao cũng không ai quan tâm.
Sự kiện thi đấu này của bách gia, tà tuý để săn bắt so với bình thường sẽ hơi mạnh hơn một chút, hơn nữa mục tiêu có phân biệt thật giả, nếu bắn trúng mục tiêu giả, lập tức sẽ bị loại ra ngoài. Độ khó cao hơn một chút, nhưng đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, cũng không khác biệt gì, cả đoạn đường đi, nhẹ nhàng thoải mái, đã săn được không ít, nghĩ rằng với trình độ này, hắn và Lam Vong Cơ có lẽ phải phân thắng bại, tuỳ vào ai may mắn hơn, gặp được nhiều tà tuý hơn.
Đang thong thả bước đi, thanh âm phía sau tai đột nhiên biến đổi, Nguỵ Vô Tiện quay người lại bắn ra một mũi tên, một tên khác bất ngờ bay tới từ bên hông, đụng vào mũi tên của hắn rơi xuống, sau đó một mũi tên khác nhanh chóng tiếp theo mũi tên thứ nhất, bắn hạ con tà tuý đó.
Đây rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn, hành vi kiểu này trong các cuộc đi săn trước đây cũng không phải là chưa từng xảy ra, đa phần là những người năng lực chẳng ra gì kết thành một nhóm, tận dụng ưu thế đông người, cướp đoạt vật săn của người khác.
Quả nhiên nhìn thấy vài người lập thành một nhóm nhỏ, xông ra, gã đi đầu đang cười, nói: "Ồ, ta còn tưởng là ai chứ, đây không phải là tiểu tức phụ nhà Lam Vong Cơ hay sao? Nguỵ Vô Tiện, sao lại đi một mình?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn bọn chúng, cố gắng nhớ lại một chút, sau đó bỏ cuộc, hỏi: "Ngươi là cái người nào?"
"Ngươi!" Người đó tức giận, lớn tiếng nói: "Chúng ta đã cùng đi học vào mùa xuân! Ta là người ngồi bên cạnh Kim Tử Hiên."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Kim Tử Hiên thì biết, ngươi, không quen"
Thực sự là khiến tên kia tức chết, gã rống lên: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đừng có coi thường người khác, ngươi chẳng là cái thá gì cả, ta có thể..."
Không đợi gã nói xong, Nguỵ Vô Tiện đã quay người bỏ đi, gã là cái thứ gì Nguỵ Vô Tiện căn bản không có hứng thú quan tâm. Người nọ thấy hắn bỏ đi, lại hét lên một tiếng: "Nguỵ Vô Tiện, đừng tưởng rằng bám được vào Cô Tô Lam thị là ngon, ngươi là một trò cười trong tiên môn á!"
Nguỵ Vô Tiện lập tức xoay người lại, giơ tay, bắn một mũi tên, mũi tên đó lao thẳng đến cái gã lắm chuyện kia, trực tiếp doạ mấy kẻ đó sợ ngây người, không dám nhúc nhích chút nào, trong lòng hoảng sợ, cảm thấy sắp tiêu rồi! Nhưng mũi tên chỉ sượt qua tai gã, gây nên một cơn gió rít khiến gã phải đau buốt tai, rồi chính xác bắn trúng một con tà tuý ở phía sau gã.
Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng trừng mắt nhìn gã, chàng thiếu niên này, tuổi còn nhỏ, nhưng đôi mắt sắc bén khiến người ta phải run sợ, sau đó hỏi gã một câu: "Ngươi lấy cái gì mà cười nhạo ta?"
Đối mặt với chuyện này, những kẻ đó làm gì còn cười được nữa, rõ ràng là gió thu mát mẻ, thế nhưng trên trán đã mướt mồ hôi, mấy kẻ đứng đó vừa mới bị mũi tên kia doạ đến nỗi hồn phách muốn bay đi mất. Thấy bầu không khí ở đây có phần sai sai, những người dự thi khác đều đi tới, đứng một bên xì xào to nhỏ.
Nhưng có một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: "Nguỵ Anh".
Nguỵ Vô Tiện vừa nghe thấy giọng nói đó, trên mặt liền nở nụ cười, quay mặt lại, quả nhiên là Lam Vong Cơ, "Lam Trạm! Ngươi cũng đến đây, trùng hợp thế?"
Lam Vong Cơ bước về phía hắn, hỏi hắn: "Chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt thoải mái, "Không sao. Chúng ta đi chỗ khác đi".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, lúc xoay người lại mái tóc dài lắc lư, mạt ngạch bay phất phơ, đuôi mạt ngạch lướt nhẹ lên mặt Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện kêu y lại: "Nè, Lam Trạm, mạt ngạch của ngươi bị lệch rồi".
Rồi cũng rất tự nhiên, Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên, theo thói quen cởi mạt ngạch xuống, đến khi nhận ra thì mạt ngạch đã cầm trong tay, nhớ ra bây giờ đang ở bên ngoài, làm sao có thể để Lam Vong Cơ không mang mạt ngạch được, vội vàng nói: "Xin lỗi, ta lỡ tay, để ta cột lại cho ngươi".
Lam Vong Cơ rất nghe lời, hơi cúi đầu xuống, để Nguỵ Vô Tiện cột mạt ngạch lại cho y.
Ý nghĩa của mạt ngạch Lam thị, người biết, thì vội vàng không dám nhìn, người không biết, thì cũng nghiễm nhiên có cảm giác nơi này phi lễ chớ nhìn. Đều là những thiếu niên mới lớn, đã có đối tượng đâu, nhìn thấy bộ dạng thân mật của hai người này, ai nấy đều đỏ mặt.
Hai người này ngược lại cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cột xong cho y, Nguỵ Vô Tiện nhìn trái nhìn phải, hài lòng, mới nói: "Được rồi, đi thôi".
Đi được vài bước, kẻ vừa mới cướp vật săn của hắn ở phía sau, giờ đã hoàn hồn, hét to: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi thực là không biết xấu hổ".
Thế này thật khiến người ta phiền não, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi đợi ta một lát". Sau đó đi ngược trở lại, nói với kẻ kia: "Nè, rốt cuộc là ngươi có ý kiến gì với ta hả? Nói một lần cho xong, ta rửa tai lắng nghe".
Thật ra cũng không thể nói là có ý kiến gì, chỉ là Nguỵ Vô Tiện quá ưu tú, nhiều người chả có lý do gì, chỉ là không quen nhìn thấy hắn như vậy, nếu muốn bọn họ nói ra lý do, hình như lại không thể nói ra được.
Đợi một hồi, gã kia cũng không nói được gì, Nguỵ Vô Tiện hơi sốt ruột, đang định mở miệng, đột nhiên một mũi tên bay tới, tốc độ cực nhanh, giống như cơn gió rít xé toạc không khí, nhắm thẳng ngay chính diện Nguỵ Vô Tiện.
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ hiếm hoi hét to lên.
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên cũng nhìn thấy, mũi tên đó trong nháy mắt đã lao tới trước mắt hắn, cũng may thân pháp hắn khéo léo, vội vàng cúi xuống, lùi lại, thân hình chúi về trước, tránh mũi tên này. Mũi tên không trúng người, cắm phập vào thân cây ở phía sau, lực bắn rất lớn lún vào gỗ vài thốn, nhìn thế này, rõ ràng là mang theo sát ý, muốn đưa người ta vào chỗ chết.
Chưa kịp kinh ngạc, Nguỵ Vô Tiện đứng thẳng người lại lập tức bắn một mũi tên về hướng mũi tên kia, sau đó thấy Lam Vong Cơ đã đuổi theo, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, thầm nói không hổ là Lam Trạm, chỉ cần biết hắn không sao, là phản ứng ngay, hắn cũng đuổi theo cùng với y.
Những người khác còn đang sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của hai người này, các môn sinh Lam thị khác lúc này mới kêu to: "Nguỵ công tử bị tấn công! Mau đi thông báo cho Trạch Vu Quân!!"
***
Tốc độ Lam Vong Cơ rất nhanh, chạy về hướng đã tấn công Nguỵ Vô Tiện, nhưng ở đây khá nhiều núi đá, dễ dàng ẩn náu, không nhìn thấy một bóng người nào. Y nín thở, dùng linh lực tìm kiếm, từng bước dò tìm ra nơi có khí tức khác biệt. Quả nhiên nghe thấy một tiếng động hơi bất thường, Lam Vong Cơ đang định đi qua, thì thoáng nhìn thấy một bóng lưng mặc áo đỏ giống mọi người, lại tới nữa rồi, lại là trận tim đập cuồng loạn đó nữa, gần như chấn động đến mức khiến đầu óc choáng váng.
Cảm giác này, không xa lạ gì nữa, dường như trước đó đã gặp qua, từ cách đây rất rất lâu...
"Lam Trạm!!!" Nguỵ Vô Tiện chạy theo, nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng ngây người ở đó, vội vàng chạy qua chụp lấy y, "Lam Trạm! Ngươi không sao chứ?!"
Lam Vong Cơ hồi phục lại, lắc lắc đầu, lúc này Lam Hi Thần dẫn theo vài người nhanh chóng chạy tới, thấy bọn hắn, quan tâm hỏi: "Vong Cơ! Nguỵ công tử, nghe nói ngươi bị tập kích, có manh mối gì không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, hắn nghĩ không ra người nào hận hắn như vậy, nói: "Ta hẳn là không có kẻ thù kiểu như vậy chứ".
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng, kẻ tấn công cũng mặc trang phục màu đỏ giống mọi người".
Cũng là một thí sinh tham gia thi đấu lần này, Lam Hi Thần hiểu ý, ra lệnh: "Kiểm tra kỹ nơi này". Sau đó nói với bọn hắn: "Vong Cơ, các ngươi về nghỉ ngơi trước, ta sẽ điều tra những người tham gia lần này, xem có người nào khả nghi không".
Vâng lời, hai người tạm biệt Lam Hi Thần, đều rút lui khỏi cuộc thi sớm, trở về phòng.
Vừa vào cửa, Lam Vong Cơ ôm chặt người kia trong vòng tay mình, không nói gì, cũng không nhúc nhích, chỉ ôm như thế, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình bị ôm đến sắp nghẹt thở rồi, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng y, cười nói: "Lam nhị công tử, làm sao mà giống như bị doạ đến ngốc như thế".
Lát sau, Lam Vong Cơ mới gật gật đầu.
"Ái chà, không phải ta vẫn khoẻ mạnh hay sao, ngươi cứ ôm ta chặt như vậy, ta không bị mũi tên đó giết chết, thì cũng sẽ bị ngươi ôm chết". Lúc này mà Nguỵ Vô Tiện vẫn có thể nói huyên thuyên như thế, Lam Vong Cơ cũng bất lực, nói: "Nói bậy bạ".
Nói thì nói vậy, nhưng tay cũng nới lỏng ra một chút, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, hôn một cái rõ kêu lên mặt y, "Với công phu của ta, ta có thể tránh được mũi tên đó, ngươi biết mà".
Hồi lâu sau, Lam Vong Cơ lại mới gật gật đầu nữa.
Y đương nhiên biết, cho nên mới không xem Nguỵ Vô Tiện có bị thương hay không, mà trực tiếp đuổi theo, bọn hắn đều hiểu lẫn nhau, lúc đó không cần loại quan tâm vô ích này, việc bắt người quan trọng hơn. Nhưng sát ý đó lại nhắm ngay vào Nguỵ Vô Tiện, y thực sự rất lo lắng.
Đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng đó, cảm nhận độ ấm áp dụ người, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhõm một chút. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Nguỵ Vô Tiện cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười, hôn đáp lại, chiếc lưỡi nhỏ đưa ra quấn lấy, phát ra tiếng rên bằng giọng mũi, mọi thứ đều lộ ra vẻ đáng yêu như thế.
Âm thanh thình thịch, vang lên giữa hai người.
Xem kìa, thật sự không giống, chỉ có nhịp tim đập khi ôm Nguỵ Anh, mới khiến mình thích thôi.