Bầy sói, nửa thân trước áp sát xuống, từng chút từng chút tiến đến gần bọn hắn, hai mắt lộ ra ánh nhìn nguy hiểm.
Trên vách núi, cái người như hồ nước sâu thẳm kia, mở miệng nói, "Đương nhiên là tìm ngươi, trả đồ cho ta".
Giọng nói đó vừa phát ra, trái tim Lam Vong Cơ không thể khống chế được, bắt đầu đập điên cuồng, đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, âm thanh chấn động màng nhĩ, không chịu nổi, sợ hãi, hiện ra trước mắt là những ký ức thời thơ ấu xa xôi, con sói đen nhìn chằm chằm y, khiến y chết sững tại chỗ, như thể giây tiếp theo sẽ nuốt chửng y.
Phát hiện thấy Lam Vong Cơ không ổn, Nguỵ Vô Tiện lập tức đến gần, đỡ y, "Lam Trạm, ngươi thế nào?"
Hắn vừa di chuyển, bầy sói xung quanh bọn hắn đồng loạt nhảy lên, lao về phía bọn hắn, Lam Vong Cơ cố gắng đè nén cơn khó chịu, ngay lập tức triệu Tị Trần ra, trên không trung rơi xuống vô số luồng kiếm màu xanh, đâm xuyên qua những con sói đó. Ra tay không chút lưu tình, đám sói đó bị ghim xuống đất, thân thể run rẩy, kêu "grừ grừ" vài tiếng, rồi bất động.
Đối phó với những con sói này với bọn hắn mà nói đều là chuyện nhỏ, nhưng vì sử dụng linh lực, cơn khó chịu của Lam Vong Cơ càng tệ hơn, khác với cảm giác choáng váng lần trước, ngực của y vô cùng bức bách, cuối cùng phun ra một ngụm máu.
Như hoa mận ở trên tuyết, nở bung trên tà áo trắng, Nguỵ Vô Tiện vội vàng đỡ lấy y, giọng nói tràn ngập lo lắng, "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ vỗ vỗ lên tay hắn, tỏ vẻ không sao, Tị Trần chống xuống đất, lập tức nhắm mắt điều tức, đè nén cảm giác này xuống. Nguỵ Vô Tiện nổi giận, nói về phía vách núi: "Ngươi hạ lời nguyền lên thân người ta, còn đòi lấy đồ gì của người ta, ngươi có biết xấu hổ không!"
Đột ngột bóng người áo xanh lá cây đậm đó vụt đến ngay trước mặt, tốc độ nhanh đến nỗi Nguỵ Vô Tiện không kịp phản ứng, mắt trợn tròn sợ hãi. Khuôn mặt cách rất gần nhưng vẫn không nhìn rõ được như trước, nhưng có thể nhớ rõ gã có một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng băng giá, lời nói giống như phát ra hơi lạnh, gã nói: "Ta nói đồ là của ngươi, NGUỴ, VÔ, TIỆN"
Mặc dù Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, rút Tuỳ Tiện ra chém một kiếm về phía trước, nhưng quả nhiên là ảo ảnh, khoảnh khắc tiếp theo bóng người đó lại xuất hiện trên vách núi, cười to một trận, lửa giận của Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn bị khơi dậy, rống to: "Cái rắm! Ta còn chẳng quen biết ngươi, lấy cái gì của ngươi chứ!"
Người đó thở dài, "Đúng thật là, ngươi không nhớ".
Nguỵ Vô Tiện căn bản không biết lời người ngày nói là thật hay giả, lại nói: "Bây giờ người ngươi tìm là ta, vậy ngươi làm gì Lam Trạm hả!"
"Ta muốn tìm ngươi" người đó cười nói: "Còn y, ta muốn tìm giết"
Nói rồi, búng tay một cái, đám thi thể của bầy sói nằm trên mặt đất, tất cả hoá thành một luồng khói đen, bay lơ lửng trên không, kết quả là bao phủ khắp bầu trời đêm, che khuất cả vầng trăng sáng, sau đó nghe thấy tiếng hú dài của con sói đó trên vách núi, trong bóng tối mở ra vô số những cặp mắt đỏ như máu, bọn chúng trong chỗ tối tăm, khí lạnh đột ngột dâng lên.
Làm gì có con sói nào, đây rõ ràng toàn là quỷ hồn tà tuý.
Nguỵ Vô Tiện chĩa thẳng kiếm, cũng không hoảng sợ, hắn cười nói: "Ngươi cho rằng có thể giết chúng ta bằng những thứ này ư?"
"Nguỵ Anh, không thể bất cẩn". Nhưng Lam Vong Cơ lại lên tiếng nhắc nhở, "Ngươi thử vận khí xem, cực kỳ, không ổn".
Lúc nãy y định sử dụng linh lực để điều tức, nhưng cảm giác khó chịu càng tồi tệ hơn, càng vận chuyển kim đan, càng không thể chịu nổi, dần dần, kim đan gần như là đứng yên luôn.
Nguỵ Vô Tiện vận chuyển kim đan, đúng thật là cũng phát hiện ra điều không ổn, "Không thể nào!" hắn không tin, vẫn cứ tiếp tục thúc đẩy linh lực, triệu Tuỳ Tiện ra, luồng kiếm màu đỏ bay lên không trung, vẽ ra một vệt sáng, nhưng càng lúc càng tối lại, dần dần biến mất trên bầu trời, không có linh lực chống đỡ, kiếm rớt xuống đất.
Thân kiếm màu bạc loé lên, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, chói mắt đến nỗi khiến người ta hoảng sợ.
Hắn cũng muốn cố thử lần nữa, Lam Vong Cơ ngăn hắn lại: "Nguỵ Anh, đừng động"
Quả nhiên hắn vừa định vận chuyển kim đan, thì vùng bụng dưới liền đau nhói, trong ngực nhộn nhạo, giống như máu đang chảy hỗn loạn. "Không thể nào, ảo cảnh này là cái thứ gì vậy!"
"Không phải do ảo cảnh" Lam Vong Cơ khẽ cau mày, nói.
Nguỵ Vô Tiện lập tức nghĩ ra: "Chén trà đó!"
Lúc nãy bọn hắn ở Dương phủ, tuy hắn có ăn một ít thức ăn nhẹ, nhưng Lam Vong Cơ chỉ uống một chút trà, thứ bọn hắn cùng dùng giống nhau, chỉ có chén trà đó.
Người đứng trên vách núi cười một cách hứng thú, nói: "Hai vị bắt đầu cảm thấy, đây là ảo cảnh từ khi nào vậy?"
Nếu chén trà đó có vấn đề, vậy thì ảo cảnh này, phải có từ trước đó, nhưng có thể làm được sao? Thời gian dài như thế, một ảo cảnh lớn như vậy, người này, đúng là không đơn giản.
Nguỵ Vô Tiện gần như toàn thân căng cứng, đứng cùng với Lam Vong Cơ, linh lực bị phong bế, quân địch lại bao vây, việc lần này thực sự khó giải quyết rồi. Hắn hỏi người đứng trên vách núi: "Này! Ngươi nói ta lấy đồ của ngươi, là cái gì? Hay là trao đổi đi".
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi cũng chịu thua sao?" người kia khẽ cười.
Nguỵ Vô Tiện trề môi, nói: "Ta cũng chẳng còn cách nào khác, cho dù bây giờ ta không chịu thua, lát nữa ngươi dùng Lam Trạm uy hiếp ta, không phải là ta cũng lập tức chịu thua hay sao?"
"Ngươi thế mà nắm rõ tình thế đó". Người kia lại nói: "Mẹ của ngươi quá lợi hại, ta không thể đánh thức được ký ức của ngươi, ta lại không có cách nào nói với ngươi".
Nghe gã nhắc đến mẹ của mình, Nguỵ Vô Tiện rất bất ngờ, nói: "Mẹ ta thì có liên quan gì, mẹ ta mất đã rất lâu rồi".
Người kia chậm rãi nói, "Ta kế thừa toàn bộ mọi thứ của con yêu sói màu đen đó, yêu lực, ý chí, còn có ký ức, vì vậy ta biết mọi chuyện, bao gồm cả ngươi, và những chuyện của ngươi.". Gã chỉ vào Lam Vong Cơ, rồi chỉ vào Nguỵ Vô Tiện, đột nhiên lại chuyển đổi trong nháy mắt, người kia lại ở trước mặt hắn, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ngươi không nhớ được một chút gì?"
Nhìn vào đôi mắt đó, trong lòng hắn có chút sợ hãi, trong lúc đang khẩn trương, thì Lam Vong Cơ đánh ra một kiếm, buộc ảo ảnh đó phải rời đi, rồi đem Nguỵ Vô Tiện ôm vào lòng.
Cảm nhận được độ ấm quen thuộc, Nguỵ Vô Tiện mới thở thào nhẹ nhõm, "Lam Trạm...."
Lam Vong Cơ nói bên tai hắn: "Nguỵ Anh, ta ở đây".
Chẳng cần lý do, chỉ vài từ, đã có thể khiến hắn an tâm, hắn mỉm cười: "Tình trạng Lam nhị công tử còn nghiêm trọng hơn ta đó".
"Nhưng mà, ta vẫn ở đây" giọng nói Lam Vong Cơ trầm thấp, gõ vào tim hắn, từng câu từng chữ, đều khiến hắn cảm thấy an tâm. Nguỵ Vô Tiện hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức bình tĩnh lại, hắn nói: "Lam Trạm, nhưng ta thật sự không biết hắn đang nói cái gì".
Lam Vong Cơ vỗ vỗ vào lưng hắn, nói: "Nguỵ Anh, ngươi không phải là, sợ chó sao?"
Vừa nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện nghĩ lại, đúng, bản thân mình từ khi nào thì sợ chó? Lúc ăn xin trên đường phố, lúc giành đồ ăn với chó dữ? Không đúng, từ sớm hơn, lúc sớm hơn thế, hắn thấy chó là sợ, mẹ hắn toàn phải ôm ấp dỗ dành hắn.
"Mẹ, có chó lớn, con sợ"
"Đừng sợ a Anh, chúng ta ở đây mà".
Bàn tay mẹ cực kỳ dịu dàng, xoa đầu hắn, thì thầm nói với hắn: "Quên đi nha". Vì vậy mà hắn thực sự quên rồi.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng băng giá đó, đã từng gặp qua, hắn vẫn nhớ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn luôn có giấc mơ đó, bị đôi mắt lạnh lùng băng giá đó truy đuổi, trong đầu xuất hiện âm thanh, một câu nói cứ lặp đi lặp lại: "Trả cho ta".
Hắn đã từng nghĩ rằng đó là một con chó, về sau ký ức đó cùng với ký ức khi lang thang chồng chéo lên nhau, ý nghĩ sợ chó ăn sâu vào tận đáy lòng hắn, xua đi không được, nhưng, cái thứ mà hồi nhỏ hắn sợ, thật sự là chó hay sao?
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, phần ký ức bị phong bế chợt mở ra, một con sói cực to lớn màu đen, đôi mắt lạnh lùng băng giá, có thể nói vào đầu người ta. Nguỵ Vô Tiện chụp lấy tà áo của Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ta, ta đã từng thấy nó".
Nhưng bọn chúng cứ liên tục đòi hắn trả thứ gì? Lúc còn nhỏ đúng là hắn đã từng nhìn thấy con sói đen đó, sau đó thì, hắn khóc lên, mẹ chạy tới ôm lấy hắn, cha mẹ chiến đấu với con sói đó, tiếp theo mẹ dịu dàng kêu hắn quên đi cảnh tượng đó. Hắn ôm đầu, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu đau dữ dội, Nguỵ Vô Tiện đau đớn đến mức hét lên trên vai Lam Vong Cơ, "Không thể nhớ được! Lam Trạm, ta không thể nhớ được!"
Lam Vong Cơ cảm thấy cực kỳ đau lòng, ôm lấy hắn, "Đừng nhớ nữa, Nguỵ Anh, đừng nhớ nữa".
Người đứng trên vách núi bỗng nhiên vỗ tay cười to: "Bắt hai ngươi chung với nhau quả nhiên là đúng nha, chỉ bằng vài câu của Lam Vong Cơ, ngươi liền có thể nhớ lại nhiều như thế". Cả hai nhìn sang, chỉ thấy toàn thân gã toả ra khói đen, chậm rãi lan rộng ra, từ từ bao phủ lên lớp lông tóc màu đen, vì thế trở thành một con sói màu đen khổng lồ, chỉ có đôi mắt đó là không thay đổi, không mở miệng, mà giọng nói trực tiếp hiện rõ trong đầu hai người, gã nói: "Trả cho ta!"