Xuân Ý Nháo

Chương 95



Khi Ôn Tình một lần nữa nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện quay trở lại, hắn cõng Lam Vong Cơ, trên người cả hai đều là máu, không người nào khá hơn người nào. May mắn Nguỵ Vô Tiện dựa vào ý chí của chính mình, không bị ngất xỉu, gương mặt hắn tái nhợt, nhìn Ôn Tình, vẻ mặt hắn gần như muốn khóc tới nơi: "Ôn Tình, cứu y!"

Ôn Tình vội vàng kêu Ôn Ninh giúp đỡ, mang Lam Vong Cơ vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện không thể cầm cự nổi tới lúc vào trong phòng, phun ra một ngụm máu ngay tại cửa. Chắc là nghĩ mang Lam Vong Cơ trở về, Ôn Tình là y sư giỏi nhất trong tiên môn, nhất định có cách cứu y, trái tim hắn mới thả lỏng, cả người ngã gục xuống đất, ngất đi.

Tròn ba ngày sau, Nguỵ Vô Tiện mới tỉnh lại, Ôn Tình đang bên cạnh bắt mạch cho hắn, liên tục càu nhàu: "Ngươi đây là làm gì, trúng độc rồi, còn bị tà khí xâm nhập, ngươi không cần cái thân thể này nữa hả".

Nguỵ Vô Tiện căn bản không có tâm trạng nghe nàng nói gì, cố gắng dùng hết sức lực hỏi: "Lam Trạm đâu? Lam Trạm thế nào rồi?"

Ôn Tình bất lực nhìn hắn, nói: "Lam Vong Cơ thảm hơn ngươi một chút, ngoại trừ những vết thương bên ngoài, trúng độc, lại còn cưỡng ép thúc đẩy linh lực, bây giờ linh mạch bị thương tổn, trái tim cũng chịu kích thích quá nhiều, hiện giờ hơi thở cũng cực kỳ yếu".

Nguỵ Vô Tiện trực tiếp ngồi dậy, cũng không biết hắn lấy sức lực từ đâu, Ôn Tình định ấn hắn nằm lại trên giường nhưng không làm được, hắn cứ một mực nói: "Lam Trạm ở đâu, ta muốn gặp y".

Thực sự không ngăn được người này, hơn nữa thân thể Nguỵ Vô Tiện vẫn còn yếu, sao có thể để hắn liên tục làm loạn như thế, đành phải nhờ Ôn Ninh dìu hắn đi qua, kê thêm một cái giường nhỏ trong căn phòng Lam Vong Cơ đang ở, để hắn có thể dễ dàng nhìn thấy người nọ bất kỳ lúc nào.

Nguỵ Vô Tiện lúc ngủ, thì nhìn y, lúc thức, thì gắng gượng đứg dậy đi lại sờ sờ y, Lam Vong Cơ bình thường cũng ít nói, nhưng vẫn luôn nỗ lực đáp lại những lời hắn nói, cứ mãi không nghe được giọng nói dễ nghe của y như thế này, ngược lại khiến người ta càng lúc càng thấy cô đơn. Hắn thực sự muốn nghe Lam Vong Cơ nói chuyện, cho dù là một chữ cũng được.

Năm ngày liên tục, Lam Vong Cơ vẫn chưa tỉnh lại, tuy Ôn Tình nói không sao, nhưng nỗi bất an trong lòng Nguỵ Vô Tiện càng ngày càng lớn, giống như rơi vào trong bóng tối sâu thẳm, tinh thần hoảng loạn không thể ức chế.

Cuối cùng vào ngày thứ bảy, Lam Vong Cơ tỉnh dậy, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng nhìn thấy đôi mắt nhạt màu đó mở ra lần nữa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đôi mắt nhạt màu đó hoàn toàn không còn vẻ sáng ngời như trước đây, mặc dù Lam Vong Cơ đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn chưa hồi phục, người cứ ngơ ngẩn, không có thần trí, cũng không nói lời nào. Ôn Tình nói như thế đều là bình thường, linh mạch Lam Vong Cơ bị tổn thương, thương thế rất nặng, muốn hồi phục phải cần thời gian. Nguỵ Vô Tiện gần như dính sát vào y không rời, cho y uống thuốc, phục vụ y nghỉ ngơi, hoàn toàn quên mất bản thân hắn cũng đang bị thương.

Ôn Ninh hơi lo lắng hắn vì Lam Vong Cơ mà không chăm sóc tốt cho chính mình, lên tiếng hỏi Ôn Tình: "Tỷ, tỷ tỷ, tỷ không ngăn cản, Nguỵ công tử hay sao?". Ôn Tình thở dài, "Ngăn thế nào, ngươi xem hai người đó, có tách ra được không?" Nói rồi đẩy Ôn Ninh đi ra, không cho hắn nhìn nhiều, không tốt cho sự phát triển của bản thân.

Giống như liên tục bị vây hãm trong giấc mộng, mơ hồ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, toàn thân toả ra tà khí, điều khiển cả trăm quỷ hồn ở phía sau, nhưng y không thể cử động, chỉ có thể nhìn người mình yêu, khoé môi mang nụ cười nhợt nhạt, so với quỷ còn tà ác hơn.

Lam Vong Cơ đột ngột mở mắt ra, phát hiện đây là một căn phòng xa lạ, mình đang nằm trên giường, đang cảm thấy kỳ lạ, thì nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện bưng chén thuốc đi vào. Nguỵ Vô Tiện dường như không chú ý đến y, tập trung vào chén thuốc trong tay, Lam Vong Cơ mở miệng gọi hắn: "Nguỵ Anh?"

Nghe thấy tiếng của y, Nguỵ Vô Tiện lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt vui mừng đó không thể diễn tả thành lời, vội vàng chạy tới, đặt chén thuốc xuống, nghiêng người về phía y, "Lam Trạm, ngươi hồi phục ý thức rồi sao?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, cố gắng nhớ lại chuyện trước đó, nói: "Ta... làm thế nào trở vể đây?"

Y chỉ nhớ mình và Nguỵ Vô Tiện bị mắc kẹt trong ảo cảnh, y vì sử dụng Huyền sát thuật, cưỡng ép vận chuyển kim đan, sau đó thì bất tỉnh.

Nguỵ Vô Tiện đỡ y dậy, cười nói với y: "Nguỵ ca ca của ngươi cõng ngươi về đó, nặng chết ta luôn". Nói xong cầm chén thuốc lên, thổi thổi, đưa đến bên miệng y: "Uống thuốc trước đi, đừng lo mấy chuyện đó".

Bọn hắn người thì treo tay phải, người thì bị thương tay trái, Lam Vong Cơ nhìn thấy cánh tay trái của hắn cũng bị băng bó, nghĩ chắc chắn là bị thương không nhẹ, định cầm lấy chén thuốc đó, tự mình uống, Nguỵ Vô Tiện tránh đi, không cho y cầm: "Ngươi bị thương nặng, nghe lời".

Cuối cùng là cứ một câu rồi một muỗng đút cho y uống hết, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y, "Đắng không?"

Lam Vong Cơ xưa nay cũng không sợ uống thuốc, lắc lắc đầu.

Nguỵ Vô Tiện vỗ lưng y, nói: "Thuốc này đắng như vậy, sao ngươi có thể không cảm thấy đắng ta".

Nhưng Lam Vong Cơ thật sự không cảm thấy đắng, nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, thấy vẻ mặt mong đợi của hắn, cũng không biết người này định làm gì, vì vậy sửa lời lại, "Đắng".

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười hài lòng, nhào tới, cũng không dám đụng vào vết thương của y, không dám ôm quá chặt, ôm lấy khuôn mặt y, hôn lên đôi môi mỏng lấp loáng ánh nước.

Một nụ hôn rất nhạt, chạm vào nhẹ nhàng, cảm nhận độ ấm của đối phương, rồi mới yên tâm, khi Nguỵ Vô Tiện rời đi, liếm liếm nước thuốc còn dính trên môi y, sau đó câu khoé miệng nở nụ cười, "Nếu còn đắng, sẽ giúp Lam nhị công tử trung hoà một chút".

Cũng có lẽ hiếm khi yếu đuối một lần, lúc Nguỵ Vô Tiện sắp ngồi dậy, Lam Vong Cơ kéo giữ hắn lại, đôi mắt loé loé lên, nói: "Đắng"

Bộ dạng có chút mong chờ đó, trực tiếp khiến cho đại não Nguỵ Vô Tiện choáng váng, nội tâm gào thét: Tiểu cũ kỷ quá dễ thương, chịu không nổi a a a a a a a a!!!



Làm gì còn nghĩ nhiều được nữa, vì đắng mà, nên đương nhiên là phải trung hoà cho y vài lần nha.

Liên tiếp mấy ngày sau, Nguỵ Vô Tiện đều lấy lý do để Lam Vong Cơ nghỉ ngơi, mà im lặng không nhắc gì đến chuyện ngày hôm đó. Liên tục nghỉ ngơi một trận, thân thể Lam Vong Cơ vốn rất tốt, y thuật của Ôn Tình lại cao minh, mặc dù vết thương bên ngoài còn chưa lành, cánh tay vẫn còn phải treo, nhưng cũng có thể gắng gượng xuống đất được.

Lam Vong Cơ quyết định không cho hắn trốn tránh nữa, Nguỵ Vô Tiện vừa mới định lấy cớ đi lấy thuốc sau khi ăn cơm tối để chuồn đi, Lam Vong Cơ chặn ngay cửa, đem người giữ lại, sau đó hỏi hắn: "Nguỵ Anh, rốt cuộc chúng ta rời đi như thế nào, nói cho ta".

Lần nào, Nguỵ Vô Tiện cũng đều cảm thấy phải chăng Lam Vong Cơ đã phát hiện ra rồi, hỏi hắn, chỉ là cho hắn cơ hội để nói thật. Hắn quay mặt đi, không trả lời, Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, cánh tay mà từ sau khi y tỉnh lại đã nhận ra, lạnh lẽo một cách bất thường, lúc này hơi thở đã điều hoà rất tốt, Lam Vong Cơ miễn cưỡng cũng có thể sử dụng một chút linh lực, vì thế dùng linh lực để thăm dò.

Sau đó nhíu chặt mày, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi bị làm sao?"

Bởi vì kim đan còn chưa điều tức được, nên không có linh lực, tà khí bên trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, dường như đã ăn vào khắp toàn thân, nếu là người bình thường thì đã bị nuốt chửng từ lâu, căn bản không thể cầm cự được.

Nguỵ Vô Tiện vội vàng rụt tay lại, mím chặt môi không nói gì. Lam Vong Cơ hỏi thêm lần nữa: "Nói cho ta".

Nhưng không hiểu tại sao Nguỵ Vô Tiện lại hơi có chút bực bội, "Ta đâu cần chuyện gì cũng phải nói cho ngươi biết".

"Nguỵ Anh", đôi mắt trong suốt của Lam Vong Cơ nhìn hắn, trong đó toàn là vẻ lo lắng, Nguỵ Vô Tiện biết rõ, Lam Vong Cơ chỉ là lo lắng, nhưng tâm trạng hắn dường như không kềm chế được, hắn hét to lên: "Ngươi cũng có chuyện không nói với ta mà!"

Hắn không kiểm soát được cảm xúc của mình, hét lên những điều mà hắn giấu kín bấy lâu nay, "Ngươi trúng lời nguyền, ngươi sẽ chết, ngươi cũng không định nói với ta, đúng không!"

Lam Vong Cơ không biết tại sao hắn biết điều này, bước tới trước muốn giải thích, "Nguỵ Anh, không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ là không muốn ngươi lo lắng".

Nguỵ Vô Tiện vô thức trốn về phía sau, tránh né bàn tay của Lam Vong Cơ.

Cũng biết Lam Vong Cơ không nói, là không muốn tạo ra áp lực gì cho hắn, nhưng mà hắn thực sự rất lo lắng, đặc biệt là lúc Lam Vong Cơ trong ảo cảnh, hắn thực sự có cảm giác là sẽ mất Lam Vong Cơ, cơn khủng hoảng trong lòng đó không thể xua đi, bùng nổ thành cơn giận đem hình bóng tên thủ phạm xé xác tan nát.

Hận thù là hạt giống chôn sâu tận nơi đáy lòng, phát triển điên cuồng dưới ảnh hưởng của tà khí, nhưng với bản chất có sẵn, hắn cũng sẽ không nương tay, hắn thực sự sẽ giết gã mà không hề do dự.

Bản thân hắn không khống chế được những cảm xúc tiêu cực quá mức đó, hiện giờ mọc đầy gai nhọn, nếu ai đến gần, sẽ không tránh khỏ bị thương chảy máu.

Thấy tâm trạng của hắn không ổn, Lam Vong Cơ nhíu mày lại mở miệng nói: "Ngươi đã hứa với ta không sử dụng nó".

"Ồ, Lam nhị công tử nếu đã đoán được, sao còn phải ép ta nói ra". Bây giờ đã nói ra hết rồi, Nguỵ Vô Tiện cũng dứt khoát thừa nhận.

Ngữ khí của Lam Vong Cơ hiếm hoi mang theo chút tức giận, "Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện cũng bị y kích thích đến mức lên giọng cao hơn rất nhiều, "Đúng! Ta sử dụng tà thuật! Nhưng ta là vì cứu ngươi!"

"Vậy cũng không được! Sử dụng tà thuật sẽ tổn hại đến thân thể, tổn hại đến tâm tính! Ngươi sẽ phải trả giá!" Lam Vong Cơ vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, giọng điệu khi nói lời này là không hề khoan nhượng.

Đúng, Lam Vong Cơ vẫn luôn luôn không dung thứ cho tà ma ngoại đạo, nhưng mà bản thân hắn, căn bản cũng chính là một tà ma ngoại đạo, không phải sao. Vậy đối với Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện còn có thể là Nguỵ Vô Tiện lúc ban đầu hay không?

Hắn rũ mắt xuống, nhưng trong lòng lại không cam chịu, ngước mắt lên nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, "Lam nhị công tử chắc là cũng có thể đoán ra việc của ta được bảy tám phần đi, ngươi không chấp nhận được con người như ta đâu nhỉ?"

Lam Vong Cơ không có ý đó, nhưng lại không biết giải thích sao, chỉ có thể đi tới kéo mạnh tay hắn, "Nguỵ Anh, ta......"

"Ngươi buông ra" Nguỵ Vô Tiện lạnh giọng nói, ánh mắt cũng lạnh lùng, Lam Vong Cơ thấy hắn như thế này, luôn cảm thấy Nguỵ Vô Tiện có chút khang khác, nhưng lại không nói ra được. Y cảm giác không thể buông cánh tay này ra, tuyệt đối không thể buông, vì thế kéo người nọ vào lòng, ôm lấy hắn bằng một tay.

Tại sao thân thể Nguỵ Vô Tiện lại lạnh đến mức, khiến người ta hoảng sợ.

Bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không biết phải nói gì, trong lòng dồn nén một cơn lửa giận, bắt đầu vùng vẫy thoát ra, "Ngươi buông ta ra". Lam Vong Cơ tất nhiên không chịu buông hắn ra, ôm lấy hắn, "Nguỵ Anh, bình tĩnh, ngươi không ổn".

"Ngươi mới là không ổn, Lam nhị công tử hiện giờ chắc không biết phải đối mặt với ta như thế nào đúng không". Trong lòng Nguỵ Vô Tiện có đủ các loại cảm xúc không cách nào tiêu hoá được, nghẹn khuất đến nỗi càng thêm tức giận.

Lam Vong Cơ chỉ là muốn nói lý lẽ với hắn, "Ngươi chắc là biết hiện giờ ngươi bị ảnh hưởng do sử dụng tà thuật"



"Cái rắm", lời này càng khiến Nguỵ Vô Tiện nổi giận hơn nữa, "Lam nhị công tử chắc cũng biết, tim ngươi đập mạnh khi thấy ta là vì ảnh hưởng bởi sức mạnh này chứ!"

"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ hiếm khi nói với giọng tức giận như thế.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện quá tức giận, rút tay ra định đấm Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhanh nhẹn, lắc người tránh được, lại nắm lấy tay hắn lần nữa, ánh nhìn trong mắt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên lộ ra vẻ phẫn nộ, "Lam Vong Cơ!"

Nhưng Lam Vong Cơ cũng không hề nao núng, "Nguỵ Vô Tiện!"

Sau cơn bộc phát, là một trận trầm mặc, Nguỵ Vô Tiện rất cố gắng, nhưng cơn phẫn nộ trong lòng không cưỡng ép xuống được, hắn gần như nghiến răng nói: "Lam Trạm, hiện giờ ngươi đừng chọc đến ta".

Đột nhiên nổi lên chút lạnh lẽo, Lam Vong Cơ dường như nhìn thấy cảnh tượng giống như trong giấc mộng, trong lòng hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho phải, y nghiêng người về phía trước, ghé sát vào hôn lên môi Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện đẩy y ra, "Lam Trạm, đừng....".

Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, không cho hắn rời đi, nhưng hơi lạnh băng giá trên đôi môi đó lúc này, khiến cho lòng ai đó đau nhói.

Nguỵ Vô Tiện không đẩy y ra được, Lam Vong Cơ chỉ biết hôn hắn càng sâu hơn, hắn đột nhiên mở bừng mắt, dùng hết sức cắn vào môi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bị đau, buông hắn ra, môi dưới của y bị cắn, máu chảy xuống.

"Ta hiện giờ không muốn, ngươi buông ta ra". Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện, rất là kiên định. Đúng như lời Nguỵ Vô Tiện nói trước đây, nếu hắn thực sự không muốn, không ai có thể ép buộc được hắn.

Tay Nguỵ Vô Tiện lúc này thật lạnh, lẽ ra là y sẽ bao lấy tay hắn, nhưng lần đầu tiên Nguỵ Vô Tiện, hất tay y ra. Câu "Nguỵ Anh" còn chưa kịp thốt lên, Nguỵ Vô Tiện đã chạy ra ngoài không hề quay đầu lại, chìm vào trong bóng đêm.

***

Vầng trăng muôn đời vẫn thế, mặc kệ ngươi vui hay buồn, nó vẫn nhìn mọi thứ một cách lạnh lùng, cứ lặng lẽ trôi.

Nguỵ Vô Tiện chạy điên cuồng trên đường, mặt đường lát đá xanh của con phố dài được ánh trắng chiếu sáng, chẳng hiểu tại sao nhưng hắn không thích cảnh này, hắn xoay người rẽ vào một con hẻm nhỏ, tìm một góc tường tăm tối nhất, ngồi xổm xuống.

Từ nhỏ hắn đã có thói quen này, lúc đau lòng, buồn bã, sẽ tìm đến một góc không có ai, tự giấu mình trong bóng tối.

Hắn có lòng kiêu ngạo của mình, không thể tỏ ra yếu kém, nhưng có lẽ ai cũng cần những lúc như thế này, hắn chỉ là quen giấu đi những thứ đó.

Đêm mùa thu, nhiệt độ rất thấp, hàn khí dồn ép, hắn cuộn tròn cả người lại, hai tay ôm gối, vùi đầu lên đó, hắn cũng không biết mình bị gì, ngước mắt lên nhìn ánh trăng lung linh trên con phố dài ngoài kia, hắn chỉ cảm thấy rất buồn. Nổi giận với Lam Vong Cơ, hắn rất buồn.

Toàn bộ chuyện này không phải lỗi của Lam Vong Cơ, hắn làm sao mà không biết, cũng không phải vì tên khốn khiếp kia nói Lam Vong Cơ không thích hắn, tim đập nhanh khi thấy hắn chỉ vì ảnh hưởng của sức mạnh kia, hắn tin tưởng Lam Vong Cơ, những ngày tháng ở bên nhau, những thẹn thùng và ngọt ngào, những khoảnh khắc bọn hắn ôm chặt nhau, không phải là giả dối.

Chỉ là bản thân đã thành ra thế này, làm sao có thể tiếp tục ở bên cạnh Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ, con người này, đâu ra đó, mắt không chấp nhận được ngay cả một hạt cát, nhưng hắn bây giờ, đừng nói là một hạt cát, sắp sửa thành một đống cát rồi, kim đan không biết khi nào hồi phục, tà khí trong cơ thể lại không khống chế được.

Hắn cũng sợ hãi nữa, nếu như không hồi phục, bản thân có còn là người? Hay là quỷ?

Hắn trốn ở góc phố không biết nên làm gì cho đúng. Nếu là trước đây, để che giấu buồn rầu, nhắm mắt lại sẽ nhớ đến mẹ của mình, mẹ là một người rất ngẫu hứng, luôn nói rằng: "Đừng nhớ những điều xấu của người khác, hãy nhớ điều tốt của họ". Con người sống trên đời, không có chuyện gì lớn cả, sống nhẹ nhàng một chút mới tốt, nếu hỏi bà chuyện hiện tại, nên làm gì? Có lẽ mẹ sẽ cười kêu hắn đi tiếp đến một nơi khác.

Bất kể hắn là người hay quỷ, có tu tiên hay không, chỗ này không vui, vậy thì đi đến một nơi mới bắt đầu lại. Nói cho cùng Nguỵ Vô Tiện hắn cũng chỉ mới 15 tuổi, đường đời vẫn còn rất dài.

Tự do rong ruổi khắp trời cao biển rộng, cũng chưa chắc là không vui.

Nhưng mà Lam Vong Cơ, hắn luyến tiếc y, hắn thực sự không nỡ xa y.

Cho dù tức giận bỏ đi, hắn cũng không nỡ đi quá xa, nơi này cách ngôi làng nhỏ của Ôn gia không xa lắm, nghĩ đến trên người Lam Vong Cơ vẫn còn thương tích, đi xa quá sợ rằng nếu Lam Vong Cơ đi tìm hắn, sẽ tìm không thấy hắn, tìm thật lâu, mệt mỏi quá sẽ không tốt. Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy kỳ lạ, cũng không biết tại sao trước mặt Lam Vong Cơ, mình lại không có dũng khí như thế.

Hắn gối đầu lên chân mình thì thầm: "Lam Trạm, những lời ta nói lúc nãy đều là lời nóng giận, ngươi đừng tin nha".

Hắn nghĩ nếu Lam Vong Cơ đến, bản thân chắc chắn sẽ không nghĩ gì cả, cứ đi cùng y thôi. Có lẽ rất nhiều năm sau đó, hắn sẽ tự cười vào sự bồng bột thời thiếu niên của mình, nhưng đây thực sự là tâm ý chân thật nhất của hắn hiện giờ, cho dù những chuyện này đến cuối cùng sẽ đi đến kết quả khổ sở nhất, vì Lam Vong Cơ hắn cũng dám bất chấp tất cả.

Ngước mắt lên, nhìn con phố dài vắng tanh đó, con phố thật an an tĩnh tĩnh, không hề có một âm thanh nào, Nguỵ Vô Tiện siết chặt cánh tay, ôm lấy chính mình, co ro trong góc tối. (Thương thương, hic...)