Xuân Ý Nháo

Chương 97: Chương </span></span>51-2



Cũng không biết ai đã bắt đầu trước, hai bàn tay trước sau vẫn cách nhau một khoảng từ từ tiến lại gần nhau, cuối cùng nằm chung một chỗ, Nguỵ Vô Tiện theo thói quen miết miết trong lòng bàn tay của người nọ, Lam Vong Cơ gặp được tay của hắn, độ ấm từng chút truyền từ lòng bàn tay sang.

Nguỵ Vô Tiện cũng không nhìn y, tự mình nói: "Lam Trạm, ta phải nói với ngươi, ta phát hiện ra trước mặt ngươi ta đặc biệt dễ nổi giận, đặc biệt dễ mất kiểm soát, không dễ thương chút nào. Khác xa với phong thái Lam gia các ngươi, lúc này lại còn nửa người nửa quỷ, ngươi nên suy nghĩ kỹ, nếu không, sau đêm nay sẽ không có cơ hội quay lại".

Lam Vong Cơ lại hỏi hắn: "Nếu không, sau đêm nay, ngươi định thế nào?"

Hắn nói: "Trước hết trở về Liên Hoa Ổ xem một chút, sau đó đi phiêu bạt khắp nơi, chỗ nào có chuyện thú vị thì đến tham gia náo nhiệt, dù gì ta cũng không phải là một cô nương, thân thủ cũng tốt, đi đâu cũng không sợ, cũng không lãng phí một chuyến đến nhân gian này."

Nước chảy từ đông sang tây, mây bay vô định, mười phần rượu, một phần ca hát, làm một lữ khách lang thang bất tận.

Bàn tay đang nắm chặt tay hắn của Lam Vong Cơ chợt cứng lại, tương lai của Nguỵ Vô Tiện không có y, vẫn tiêu sái tự do như trước, có lẽ vẫn là tốt hơn, có lẽ đây mới là Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ mím môi, không nói gì thêm, nhưng bàn tay đang nắm chặt, vẫn luôn không nỡ buông ra.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Đây đều là những mơ ước trước đây của ta, cho đến khi ta gặp được một người, ta mới phát hiện ra những điều này đều là cái rắm á". Hắn thở dài một trận, "Trước đây ta vốn nghĩ, giữa chúng ta không cần phải nói những cái này, cũng có thể ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng có những lời thực sự không nói rõ không được."

Hắn rút tay ra, nắm lấy tà áo Lam Vong Cơ, kéo y qua, đôi mắt hoa đào sáng ngời đó, ánh sao lấp lánh nơi đáy mắt, như một tia sáng, xẹt ngang bầu trời đêm, Nguỵ Vô Tiện không trốn tránh, nhìn y, nói: "Lam Trạm, ngươi đặc biệt tốt, ta thích ngươi".

Giọng nói đó nhẹ nhàng dễ nghe, giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh, như hạt mưa rơi xuống, vang vọng nơi trái tim tịch mịch.

Tối nay Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ khác nhau của Lam Vong Cơ, như dáng vẻ trước mắt lúc này, đã hoàn toàn chết sững, lâu thật lâu không có bất kỳ phản ứng nào, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu sốt ruột, "Lam Trạm! Ngươi có nghe thấy không hả!"

Câu nói đó cứ lẩn quẩn ở trái tim, sau đó bùng nổ trong đầu, Lam Vong Cơ ngơ ngẩn, nói: "Ngươi, mới vừa nói..."

Nguỵ Vô Tiện cũng không quan tâm mấy thứ đó nữa, cho dù thế nào hắn chỉ thích Lam Vong Cơ, lại không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, tiếp tục nói: "Ta nói ta thích ngươi, tâm duyệt ngươi, hoặc nói là ta yêu người, cho dù ngươi làm gì, ta luôn muốn cùng ngươi đi săn đêm cả đời, mỗi ngày cùng ngươi lên giường..."

Lời còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đã ôm hắn vào lòng, bằng một tay, có hơi bất tiện, nhưng không thể ngăn cản bọn hắn ôm chặt nhau.

Lam Vong Cơ vùi đầu vào cổ hắn, lặp lại lời hắn nói, "Thích ngươi"

"Đúng"



"Tâm duyệt ngươi"

"Đúng"

"Yêu ngươi"

"Đúng! Đúng á, Lam Trạm!"

Có vài lời nói ra, mới có thể khiến người ta không còn lo lắng gì nữa. Nguỵ Vô Tiện hắn từ lúc nào trở thành người thương thu bi xuân (người đa cảm, sến) như thế, bất kể hắn là người hay quỷ, bất cả sau lưng hắn là sông nước cuồn cuộn hay thế giới nhỏ bé của hắn, chỉ cần hắn thích Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng thích hắn, sẽ không có gì không vượt qua được.

Tên ngốc Giang Trừng luôn mắng hắn là tuổi trẻ bồng bột, sẽ hối hận, sẽ hối hận, sẽ hối hận!!! Hắn không cần nghĩ ngợi nhiều xua đuổi ngay hình ảnh của tên ngốc đó, đúng, có thể hắn tuổi trẻ bồng bột, nhưng nếu không bồng bột, chẳng phải là uổng phí tuổi trẻ sao.

Mà Lam Vong Cơ ôm hắn, trong lòng xúc động, trước đây y không thể hiểu, bây giờ y mới hiểu được ý nghĩa câu nói của phụ thân, quả nhiên y gặp được một người, tất cả mọi thứ, đều là hắn.

Ôm nhau thật lâu, Lam Vong Cơ ở phía sau cũng không phát ra một âm thanh nào, Nguỵ Vô Tiện hơi nhích ra xa một chút, nhìn vào đôi mắt vẫn còn hơi chút ngơ ngẩn của y, hắn nói: "Lam Trạm, nếu ngươi vẫn không cho ta chút phản ứng nào, ta sẽ giận nha".

Lam Vong Cơ ngẩn người ra, thế mà gật gật đầu.

Thế này thực sự là khiến Nguỵ Vô Tiện tức quá hoá cười rồi, hắn tiến đến gần hơn, hơi thở ấm áp phả vào mặt, hắn lại nói: "Ta nói là ta tức giận đó".

Lam Vong Cơ chớp chớp mắt, vẫn có chút ngây ngốc, nhìn vào đôi môi dụ người ngay trước mắt, vô thức dán lên, hôn rồi, mới hỏi: "Có thể không?"

Nguỵ Vô Tiện nhếch môi lên, "Không thể"

Lam Vong Cơ lại hôn liên tục mấy cái, môi Nguỵ Vô Tiện càng nhếch lên, "Không thể được mà".

Đôi mắt nhạt màu loé loé lên, đưa tay giữ đầu người nọ lại, đột nhiên trở nên bá đạo. Nhiệt độ tăng đột ngột khiến hô hấp cả hai bắt đầu dồn dập, Nguỵ Vô Tiện bị y hôn đến mức không còn chút sức lực nào, tay nắm thật chặt lớp áo sau lưng y, xoắn lớp áo phẳng phiu trở nên nhăn nhúm.

Tận dụng được khoảng trống hắn lại cười, "Lam nhị công tử thế này, ngay cả giận cũng không cho người ta giận, hử...". Hắn vừa nói, Lam Vong Cơ liền chặn hắn lại, quấn lấy đầu lưỡi của hắn không cho hắn nói nhăng nói cuội, nhưng đây là Nguỵ Vô Tiện nha, sau khi nhận một trận nhu tình mật ý đó, miệng vẫn tiếp tục không ngừng, "Lam Trạm, đừng vội như thế, ơ! Ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn làm ta ở đây hay sao..."

Lam Vong Cơ lập tức do dự, ngừng lại, ngừng thế này, Nguỵ Vô Tiện lại không vui nữa, tự mình lại quấn lên, "Cũng được, cũng được, nào, đè ta lên bức tường này... ô!" Lam Vong Cơ trực tiếp dùng tay che miệng hắn lại, trời tối quá Nguỵ Vô Tiện cũng không nhìn rõ được vẻ mặt của người này, nhưng mỗi khi Lam Vong Cơ có loại vẻ mặt này, đoán chừng là cổ đã ửng đỏ hết lên rồi, lời nói cũng lộ vẻ ngập ngừng hiếm thấy: "Đừng, đừng nháo".



Hắn vốn muốn trêu đùa, nhưng phản ứng của tiểu cũ kỷ quá mức đáng yêu, không khỏi khiến cho Nguỵ Vô Tiện cảm thấy với tính tình Lam Vong Cơ, đoán là trong đầu cũng có nghĩ qua, nên mới nói ra sự thật là không thể nháo. Đôi mắt thông minh của hắn đảo một vòng, chui ra khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, thay vào đó lợi dụng khoảnh khắc thẹn thùng của Lam Vong Cơ để ép y vào tường, tự mình cởi áo, "Không nháo, chúng ta có thể làm thật".

Lam Vong Cơ cũng không biết trong đầu hắn nghĩ gì, mà lại đi đến kết luận này, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đều đã mở vạt áo ra hết rồi, vùng ngực trắng nõn lộ ra, nhanh chóng giữ chặt tay hắn, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, muốn nói không cần nhưng lại không thể nói dối, chỉ đành phải nói: "Còn có thương tích, không thích hợp".

Nguỵ Vô Tiện mới nhớ ra Lam Vong Cơ bị thương nặng hơn hắn, hơn nữa một tay đúng thật là không thích hợp, hắn đã cởi hết một nửa rồi mới thấy xấu hổ, ánh mắt bắt đầu né tránh, vụng vụng về về giải thích: "Chúng ta đã lâu rồi không có... ta nghĩ là ngươi muốn, ta, ta nghĩ là ngươi sẽ vui".

Lam Vong Cơ kéo hắn qua, nhẹ nhàng hôn một cái, "Nguỵ Anh, ngươi ở đây, là tốt rồi".

Nụ hôn rơi lên môi, nhưng hơi ấm lại rơi vào trong tim, dịu dàng đến mức khiến cả tinh thần lẫn thể xác đều mềm nhũn ra. Giọng nói hoạt bát của Nguỵ Vô Tiện lại cười lên, "Lam Trạm, ngươi có nhớ ngươi còn nợ ta một lần phạt không? Đại ca ngươi nói là ta có thể phạt ngươi bất kỳ điều gì cũng được".

Đó là điều Lam Vong Cơ muốn làm nhất, y tất nhiên là nhớ, gật gật đầu, "Có thể".

Nguỵ Vô Tiện cực kỳ càn quấy, đưa tay nắn bóp gương mặt y, trước giờ chưa có người nào dám làm thế này với Lam Vong Cơ, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện hắn. Nắn bóp khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ đó đến mức biến dạng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy vừa dễ thương vừa buồn cười, trong lòng thầm vui vẻ, trên mặt thì cười xấu xa, nói: "Vậy thì phạt ngươi cả đời này đều phải thích ta, đương nhiên còn phải đối tốt với ta, còn phải chiều chuộng ta, dỗ dành ta, dù gì đi nữa cũng không thể không nghe theo ta".

Lam Vong Cơ lặp lại một lần những câu nói đó trong đầu, y vốn cũng định làm như thế, mấy thứ này ngẫm thấy không giống hình phạt, nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Vừa rồi ta đã cho ngươi một cơ hội, sau này Lam nhị công tử mà hối hận, cũng không được đuổi ta đi nha, nếu không ta sẽ tìm đại ca của ngươi, thúc phụ của ngươi, để cho họ phạt ngươi".

Lại nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện nháy mắt lém lỉnh với y, kéo y phục ngay ngắn, sau đó ngồi thẳng thớm lại, vẻ mặt thay đổi, bộ dạng rất là nghiêm túc, lên tiếng cũng rất là nghiêm khắc, hỏi y: "Vong Cơ, ngươi có nhận phạt không?"

Bộ dạng bắt chước thật sự rất giống, y như thần thái của Lam Khải Nhân.

Lam Vong Cơ liền đứng dậy, hành lễ với hắn, nghiêm túc nói: "Vong Cơ nhận phạt".

Tiểu cũ kỷ này tiến bộ rất nhiều, còn biết hợp tác diễn với hắn, Nguỵ Vô Tiện không làm mặt ngầu nữa, dựa vào bức tường đó cười thật to, "Ha ha ha ha ha ha, không tồi không tồi, Lam nhị công tử càng càng càng giỏi".

Hắn càng nghĩ càng thấy vui vẻ, cười đến mức không thể ngừng được, Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn, đưa tay ra cho hắn, "Đi về thôi, Nguỵ Anh".

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nắm lấy bàn tay đó đứng bật dậy, mười ngón đan xen, nắm thật chặt.

Bọn hắn người thì treo tay phải, người thì bị thương tay trái, nhưng cũng không gây trở ngại, tay trái của Lam Vong Cơ vẫn có thể nắm được tay phải của Nguỵ Vô Tiện, vĩnh viễn không bao giờ tách rời.