Xung quanh hình như có tiếng gì đó, khi cao khi thấp, lúc trái lúc phải.
Quý Đằng không phân biệt được mình đang ngủ hay đã tỉnh, mà sao âm thanh nọ cứ mãi văng vẳng bên tai, cậu muốn ngó thử, nhưng mắt lại chẳng thể mở nổi.
Bóng đè ư?
Trong lúc còn đang mơ màng, trên mặt tự nhiên đau nhói, cậu mở choàng mắt ra!
Thứ đầu tiên xuất hiện là rèm voan trắng, giường gỗ lim, dụi dụi mắt, nhận ra bộ giường nệm này, kỷ trà này, rèm voan này, đèn dầu này, vẫn vẹn nguyên như trong ký ức, không chút thay đổi nào. Mà ánh nắng rạng ngời ngoài cửa sổ kia, thứ ánh nắng biếng nhác đầu giờ chiều, cùng với hương hoa thơm ngát ngoài vườn thoảng vào tận trong phòng, hết thảy đều đẹp đẽ và thân thương biết mấy.
Giả như không có Câu Tinh đang đậu trên nệm, có khi Quý Đằng còn tưởng chỉ là một giấc mộng trong khi đang ở Âm Dương Đạo nữa cơ.
Câu Tinh nhảy lên vai cậu: “Còn muốn ngủ? Dậy mau lên, lỡ quân thượng gặp rắc rối thì biết tính sao?”
“Có rắc rối gì để mà gặp chứ?” Quý Đằng gãi đầu, còn hơi xây xẩm.
“Sao mà không rắc rối được, anh ngươi thê thiếp cả bầy ra đó—” Câu Tinh mới nói đến đây, Quý Đằng đã bật dậy như ngồi trên đống lửa, vọt thẳng ra ngoài cửa.
Cơ thể vẫn đau nhức râm ran, nhưng rõ ràng đã đỡ hơn trước đó nhiều rồi, ngay cả bước chân cũng vững vàng hơn, Quý Đằng mặc kệ đám đầy tớ chỉ chỉ trỏ trỏ, xộc thẳng vào sảnh chính.
Lão quản gia rất được việc, mới đó đã chỉ huy đám tôi tớ dọn sạch đống đồ tang lễ ra ngoài đốt bỏ đặng xua đi xui rủi rồi.
Quý Đằng vừa đặt chân vào trong sảnh, đã nghe thấy tiếng quản gia đang lải nhải, vừa khéo có một câu thế này: “Lão gia, không phải tôi lắm lời, nhưng sự việc lần này đã nhắc nhở chúng ta một điều rằng, ngài hãy mau mau có con nối dõi đi thôi, phu nhân—”
Quý Đằng nghe mà choáng váng, vội nạt một tiếng: “Không được!”
Ánh nhìn của những người có mặt tại đó đồng loạt chĩa thẳng về phía cậu, trong những ánh mắt ấy còn gửi gắm theo muôn vàn thông điệp đại loại như “Liên quan gì tới cậu” hoặc là “Tiểu tử này tâm địa thật khó lường” này nọ, đầu Quý Đằng cấp tốc nảy số, khó khăn lắm mới phịa ra được một lý do: “Đại ca chỉ mới vừa nguôi giận, vẫn là nên tĩnh dưỡng thêm vài ngày thì hơn, chuyện duy trì nòi giống, không cần gấp rút như vậy, không cần gấp rút như vậy đâu.”
Lý thị – Vợ cả của Quý Quân – vốn là người miệng lưỡi cay độc, nghe thấy thế mới cười đáp: “Chao ôi, sao lại không vội được nhỉ, cơ nghiệp nhà này lớn mạnh thế mà, thêm vài công tử thiên kim nữa, nói không chừng, còn có thể đưa một đứa sang cho cậu hai đây làm con thừa tự đó. Cậu xem, chẳng phải cậu đã—”
Câu nói này như mũi tên ghim thẳng vào tim Quý Đằng, cục tức dồn lên, nghẹn lại giữa lồng ngực khiến cậu chẳng cãi lại được tiếng nào, từng cơn chua xót trào dâng trong lòng, nghĩ bụng, việc gì phải tự chuốc khổ vào mình thế này, sống lại trên nhân thế, rồi vẫn là một kẻ tàn tật.
Không không không, không nên nghĩ như thế, tóm lại là, trở lại nhân gian, nhất định sẽ có vô vàn điều tốt đẹp đang đón chờ mình. Quý Đằng tự động viên chính mình, vả chăng, đại ca vẫn chưa chân chính sống lại mà, mình nhất định phải xử lý cho xong chuyện ở Âm Dương Đạo cái đã, những thứ khác tính sau.
Lý thị lại mở miệng: “Lão gia—”
Nghe thấy tiếng thị, Quý Đằng mới chợt nhớ ra Quý Quân, à lộn, Hình Tu bên kia.
Y chẳng nói câu nào, cũng chẳng màng tới những lời người khác nói, chỉ tập trung vào chung trà trong tay. Lúc Quý Đằng nhìn sang, thì bắt gặp cảnh anh đang khe khẽ thổi tan bọt trà rồi hớp một ngụm, sau đó đặt trở xuống, như thể chưa quen lắm với hương vị nhân gian.
Rõ ràng là thân xác của đại ca, chẳng qua lúc này, thứ đang tạm thời cư ngụ bên trong lại không phải huynh ấy, mà là quân vương của Âm Dương Đạo.
Từ tận đáy lòng Quý Đằng vẫn cảm thấy sao mà kỳ diệu quá chừng, đại ca vốn có bệnh sạch sẽ, tính hay gắt gỏng, thường ngày bị rất nhiều người chê trách, là mẫu đàn ông ở miền biên thùy điển hình. Thế mà giờ đây, chẳng qua chỉ mới tắm rửa sạch sẽ, râu tóc gọn gàng, ngoại hình gần như không đổi, thế nhưng khi anh nâng chung trà trên tay như vậy, ánh tà dương lác đác rải lên chung sứ trắng, hắt lên gương mặt anh bóng nắng nhàn nhạt, điểm lên đôi mắt anh những tia sáng long lanh, lại toát lên phong vị khó có ngôn từ nào tả nổi.
Quý Đằng thế mới biết, thì ra quyến rũ, chẳng qua là để chỉ một loại khí chất mà thôi.
Tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ cả ra, cứ cảm thấy vị lão gia trước mặt này chẳng còn như xưa nữa, lại không thể nói được là có chỗ nào khác biệt.
Quý Đằng không nhịn nổi nữa mà cất tiếng gọi: “Đại ca—”
Rốt cục Hình Tu cũng có chút phản ứng, ngước mắt lên nhìn cậu.
“Đại ca—” Gọi cho đã rồi, Quý Đằng lại chẳng biết nên nói gì cho phải, ậm ừ cả buổi trời, mới run rẩy phọt ra một câu: “Đại ca, huynh chỉ mới hạ hỏa, hay là nghỉ ngơi thêm vài ngày đi,” Ngẫm nghĩ một hồi lại thấy nếu chỉ nói vậy e là khó đuổi được đám thê thiếp này đi, bèn bồi thêm một câu, “Huynh đệ ta, trước giờ chưa từng chuyện trò thâu đêm với nhau, trong khoảng thời gian tịnh dưỡng này, chi bằng để đệ bầu bạn với huynh, cũng tiện cho mình tâm tình với nhau hơn, nhé?”
Hình Tu đặt chung trà xuống, như có điều suy tư, rồi mới gật đầu xem như đồng ý.
Quý Đằng thở phào nhẹ nhõm, bụng bảo dạ: “Đại ca ơi là đại ca, đệ làm vậy đều là vì giúp huynh không bị cắm sừng cả đó! Tuy rằng quân vương của Âm Dương Đạo chưa chắc đã có hứng thú với nữ giới dương gian, cơ mà có thể tránh được điều tiếng thì cứ tránh thôi.”
Đề nghị này của Quý Đằng, hiển nhiên là nhận lấy vô số sự khinh bỉ, anh em nhà này xưa giờ lạnh nhạt với nhau, tự dưng lại bày đặt tươm tướp làm thân có ý gì. Song gia chủ là Quý Quân cũng đã đồng ý rồi, thì thê thiếp với quản gia có quyền gì mà lên tiếng. Chẳng qua khi đám thê thiếp đi ngang qua trước mặt Quý Đằng, đều cố ý lỡ chân, hung hăng giẫm trúng giò cậu mấy cái cho bõ.
Quý Đằng thấy sao cuộc sống này quá đỗi khắc nghiệt!
“Quản gia, mấy người lui xuống trước đi, để tôi nói với đại ca vài câu đã.” Quý Đằng lại nói tiếp, quản gia dòm cậu bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi lại nhìn nhìn về phía Quý Quân, sau khi thấy anh gật đầu, mới thận trọng khép cửa rời đi.
Quý Đằng nhìn qua khe cửa thấy quản gia và đám đầy tớ đều tản ra rồi, mới yên lòng, vừa quay đầu lại liền quỳ lạy: “Quân thượng, tiểu nhân thất lễ rồi.”
Hình Tu ngồi giữa sảnh, chỉ giương mắt nhìn cậu.
Quý Đằng không đọc được nội tâm y, chỉ biết vội vàng giải thích hành vi ban nãy của mình: “Mấy người vừa rồi đều là vợ của đại ca, thân thiết với đại ca lắm, nên tôi đã nghĩ cách không cho họ tiếp cận. Thứ nhất là để tránh bị phát giác, thứ hai, cũng là để không ảnh hưởng đến việc tu hành của quân thượng.”
Nói đã đời, Quý Đằng lại nghĩ, có khi Hình Tu kỳ thật cũng chẳng để ý chuyện bị người ta phát giác đâu nhỉ; hơn nữa cũng chỉ mới nghe nói tới chuyện người tu tiên nên tránh xa nữ sắc, chứ nào biết mấy vị trời sinh đã là thần tiên này có kiêng kỵ gì về phương diện đó hay không?
Đang lăn tăn chưa biết nên nói tiếp thế nào, chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh phành phạch, Câu Tinh bay vào từ một ô cửa sổ, đậu xuống bàn, chân còn chưa đứng vững đã bắt đầu khoa môi múa mép: “Quân thượng, kể cả khi ngài đã nhập vào xác phàm, thì vẫn cứ thần thái ngất trời, phong vận ngút ngàn, khí khái hiên ngang, người đâu mà thanh cao phiêu dật, phóng khoáng tiêu sái đến lạ, ôi ôi ôi, đúng thật là—”
Nhờ có nhóc Câu Tinh, trên cơ bản là Quý Đằng đã không cần lo cảnh phải trò chuyện với không khí nữa rồi.
Đợi nó thao thao bất tuyệt đã đời suốt hẳn một khắc đồng hồ, Quý Đằng mới tranh thủ được một khoảng nghỉ mà chen mồm vào: “Quân thượng, chúng ta phải làm gì để bắt lại sợi tơ tội ấy ạ?”
Nghe thấy thế, Câu Tinh với Hình Tu đều nghệt ra thấy rõ, như kiểu chưa từng nghĩ tới điều này vậy, mất một lúc lâu sau, Câu Tinh mới chiêm chiếp bật lại: “Gấp gáp cái gì, đây cũng đâu phải chuyện có thể giải quyết ngay trong một sớm một chiều, quân thượng mới chân ướt chân ráo đến dương gian, y phục mặc có thoải mái không, thân thể cử động có thuận tiện không, mấy chuyện này sao không thấy ngươi hỏi tới, mà đã đi hỏi chuyện tơ tội rồi, bộ tơ tội có thù oán gì với ngươi à?”
Hơ, liên quan gì tới việc có ân oán hay không chứ, vấn đề ở đây là, chẳng phải chuyện này mới là mục đích chính khiến mấy người lên nhân gian hay sao? Quý Đằng cằn nhằn trong bụng, song lại chẳng dám nói ra.
“Nếu đã có được xác phàm,” Hình Tu đột nhiên đứng dậy như vừa nghĩ tới điều gì, “Thì quả thật có một chuyện vẫn luôn muốn thử—”
Quý Đằng theo chân Quý Quân đi vào trong phòng, trước mặt là một cái sập gỗ, bên trên lót đệm gấm thêu êm ái, còn treo trân châu để trang trí, cậu lưỡng lự quan sát, Quý Quân thì lại có vẻ bồn chồn, hất hàm sai cậu đi qua đó.
Tính làm gì vậy ta?
Câu Tinh đang đậu trên vai cậu chàng bỗng nhếch mép đầy nham hiểm, thủ thỉ vào tai cậu: “Vừa đúng dịp, mặc dù thân xác ngươi hiện giờ đã không còn là đàn ông đích thực, nhưng về phương diện này thì vẫn có thể xài được đúng không nào?”
Ế ế ế? Á á á? Có lẽ nào???
Trong đầu Quý Đằng ngay tức khắc hiện lên hình ảnh Lý phán quan bên Tổng tư hình khi ấy, liền sợ quýnh quáng: “Cứu tôi với, Câu Tinh!”
“Được dốc sức vì quân thượng là niềm vinh hạnh của nhà ngươi, hậu quả của việc phản kháng thì ngươi tự hiểu đi ha! Vấn đề không chỉ đơn giản là một người chịu tội thôi đâu!” Câu Tinh lại cười ranh mãnh, nói xong thì bay ra khỏi cửa sổ biến mất dạng.
Đừng vậy chớ!!!!!
Hình Tu chưa gì đã tỏ ra nôn nóng rồi, y hạ giọng: “Lại đây!”
Hai mắt Quý Đằng bắt đầu ầng ậng nước.
Tạm biệt nhé, thế giới thuần khiết của tôi ơi!
.
Một khắc đồng hồ sau, âm thanh rung lắc va chạm của sập gỗ rốt cục cũng tạm thời ngưng lại.
Quý Đằng thở hào hển hỏi: “Quân, quân thượng, như vậy đã được chưa?”
“Chưa được.” Trái với hơi thở nhọc nhằn của Quý Đằng, giọng Hình Tu vẫn cứ điềm nhiên như mọi khi.
“Van xin ngài đó, tôi thật sự chịu hết nổi rồi!” Cặp giò Quý Đằng mỏi rã rời, cái tư thế này, cộng với cái trọng lượng đè lên người này, khiến cậu la oai oái không thôi.
Hình Tu nhè nhẹ lắc đầu như còn chưa vừa ý.
“Hay để tôi tìm vài người nữa tới nhé, ngài tha cho tôi lần này đi mà.” Quý Đằng vẫn chưa từ bỏ, quyết van lơn tới cùng.
“Tiếp đi.” Giọng nói trầm trầm, không cho phép khước từ.
Quý Đằng rưng rưng gật đầu, tiếng khung sập rung lắc tiếp tục vang lên kẽo kẹt.
Lại một khắc nữa trôi qua, tiếng cái sập lắc lư va chạm lần nữa ngừng lại.
“Quân thượng, ngài thấy vừa lòng chưa ạ?” Quý Đằng rêm hết mình mẩy, chẳng có chỗ nào dễ chịu cả, giờ mới biết ba cái chuyện này thiệt mẹ bà nó đâu phải để cho con người làm.
Hình Tu rốt cục cũng chịu hơi hơi gật đầu.
“Quân thượng à, cầu xin ngài đó, lần sau tuyệt đối đừng bao giờ tìm tới tôi nữa nha.” Nói rồi Quý Đằng liền ngã cái rầm xuống đất, nằm chàng hảng ra trên bãi cỏ. Mà Hình Tu thì vẫn phong thái tao nhã nghiêng người tựa vào trên sập, toàn thân đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, khẽ buông tiếng thở dài đầy khoan khoái: “Thoải mái.”
Nhà mi đương nhiên là thoải mái rồi, Quý Đằng không ngừng chửi rủa trong lòng, dám bắt anh đây tha nguyên cái sập bự chà bá từ trong phòng một mạch lên tới ngọn đồi nhỏ sau vườn cho mi. Hành người ta cả buổi trời, cũng chỉ vì nhà mi muốn được nằm tắm nắng trong sân thôi chứ gì?
Ánh dương quang sau giờ ngọ rọi khắp muôn nơi, trên chiếc sập điêu khắc tinh xảo là Hình Tu đang nằm nghiêng, ngửa mặt ra tận hưởng ánh nắng chan hòa này, mà dưới chân sập lại là Quý Đằng đang nằm thẳng cẳng, vì mệt muốn ná thở nên phải ra sức thở dốc đặng lấy lại hơi, rồi cậu dần ngủ thiếp đi.