Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 30



Quý Đằng say sưa lắng nghe mẩu đối thoại giữa hai người họ, bỗng dưng cảm thấy trên tay có gì đó động đậy, mới cúi xuống dòm, hóa ra Hình Tu đã mở mắt ra tự bao giờ.

“Anh không sao chứ?” Quý Đằng cuống quýt hỏi han.

Y nhọc nhằn vịn vào vai Quý Đằng mà ngồi dậy, nhìn sang cái người bị nhốt trong lồng sắt đằng xa kia.

Không biết có phải ảo giác hay chăng, mà trong sát na ấy, Quý Đằng cảm thấy Hình Tu thoáng sa sầm sắc mặt.

Cậu còn chưa kịp nhìn cho kỹ, Hình Tu đã lại tỉnh rụi như thường.

Lạc Hạ Thạch trông thấy thân thể mình đã thức dậy, bèn nhanh chóng bước tới, kiểm tra sơ bộ vùng lưng: “Đã qua cơn nguy kịch rồi.”

Sư phụ hắn cười tủm tỉm: “Nếu đã không còn gì đáng ngại nữa, thế thì làm phiền quân vương của Âm Dương Đạo, hãy chỉ dẫn cho chúng tôi thêm đôi chút với. Tơ tội bám vào người, chung quy thì sẽ gây nên những ảnh hưởng thế nào? Dẫu sao thì, chúng tôi cũng đã ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của ngài, thành công bắt giữ được nó rồi nè.”

Ngoan ngoãn làm theo kế hoạch? Quý Đằng phân vân nhìn sang Hình Tu, nét mặt Hình Tu bắt đầu thay đổi, cặp lông mày thể hiện rõ vẻ ngạo mạn của kẻ cao cao tại thượng, trở lại là vị quân chủ của Âm Dương Đạo rồi, “Ngươi làm tốt hơn ta tưởng nhiều đấy. Nói ta hay ngươi tên là gì.”

“Quân vương của Âm Dương Đạo quá khen rồi,” Người nọ thản nhiên cười đáp, khom lưng thật sâu hành lễ vái chào: “Hề Đao xin cảm tạ.”

“Hề Đao.” Hình Tu trầm ngâm trong giây lát, “Âm Dương Đạo đã nhận được sự giúp đỡ từ ngươi, một ngày nào đó, sẽ báo đáp lại gấp nhiều lần phần ân nghĩa này.”

“Thế thì cảm ơn trước nhé. Còn về chuyện tơ tội—”

“Rời khỏi đây trước đi rồi hẵng trả lời cũng chưa muộn.” Hình Tu nói đoạn, lại nhìn về phía Quý Đằng, ánh mắt hiền hòa hẳn đi, “Vất vả cho em rồi, chúng ta về thôi.”

Trở lại nhà họ Quý, trong người Quý Quân hiện tại đã là Lạc Hạ Thạch, cứ để hắn làm chủ mọi chuyện đi, Quý Đằng chẳng hơi đâu mà bận tâm xem hắn tính bày trò phá phách gì nữa rồi, mặc xác hắn.



Hình Tu và Hề Đao thì dùng thân phận lữ khách qua đường được anh em Quý Đằng tương trợ để trọ lại tòa tứ hợp viện nhỏ của Quý Đằng. Còn cái lồng sắt kia, cũng chẳng biết họ dùng pháp thuật gì mà đã âm thầm chuyển được vào trong nhà rồi. Quý Đằng chỉ nói gặp được hai người ở Loa Thành, khi ấy họ bị gấu tấn công, nên ra tay cứu giúp rồi dẫn về, mấy chuyện khác cậu không rành.

Một khi đã tóm được tơ tội, thì xem như giải quyết xong vấn đề, đại ca sẽ được hoàn hồn, bản thân cậu cũng có thể bắt đầu cuộc sống an nhàn, đây là điều mà Quý Đằng vẫn hằng mong mỏi. Vậy nhưng giờ đây, khi mọi chuyện đang đi đúng hướng, cậu lại chẳng thấy vui như trong tưởng tượng.

Mà Hình Tu thì từ sau khi trở về vẫn cứ ngủ li bì chẳng chịu dậy.

Cũng có hỏi thử Hề Đao rồi, lần nào anh ta cũng bảo là do xác phàm trọng thương cộng thêm nguyên hồn bị hao tổn, nên cần ngủ một giấc để hồi phục, anh ta còn đưa một bình nước bùa cho Quý Đằng để cậu đút y mỗi ngày thay cho thức ăn, sau đó thì chẳng ngó ngàng gì tới nữa. Hiện tại anh chàng cùng với Lạc Hạ Thạch đều đang dồn hết tâm trí vào việc nghiên cứu người bị tơ tội bám lấy kia rồi. Sau khi chuyển gã sang cái chuồng nhỏ hơn, thì treo dưới giếng đậy kín miệng lại. Kế đến nấu một nồi nước lớn để sắc cả đống thuốc men bùa chú, hôm nào cũng xối lên người gã kia, chả hiểu đang bày trò gì nữa.

Quý Đằng nhàn rỗi đến nỗi mốc meo, suốt ngày uống trà đọc sách, còn không thì đến ngồi cạnh Hình Tu, quan sát vết thương trên lưng y đang từ từ đóng mài, đợi đến ngày y tỉnh lại. Nhiệm vụ hằng ngày của cậu chính là, buổi sáng đút nước bùa cho y uống, buổi chiều không quản khó nhọc đưa Hình Tu ra sân để y tắm mình dưới ánh mặt trời mà y thích nhất. [↓]

Trông thấy cảnh này, Hề Đao bèn phán cho một câu: “Sáng tưới nước, chiều phơi nắng, coi quân vương của Âm Dương Đạo như hoa như cỏ mà chăm, coi mòi cũng thú vị phết.”. harry potter fanfic

Sau biết bao ngày trời âm u, rốt cục cũng có được một bữa ánh nắng chan hòa. Quý Đằng không chờ được tới chiều đã vội tha cái sập gỗ ra giữa sân, trải nệm cho êm ái, rồi mới ôm Hình Tu ra đặt lên.

Thầy trò Hề Đao ra sân lúc mặt trời sắp lên cao, ngồi xuống cạnh y, Lạc Hạ Thạch ân cần dâng trà lên cho Hề Đao rồi mới rời đi, Hề Đao cứ liên tục ngẩng đầu lên, như đang quan sát sắc trời vậy.

Quý Đằng cố gom hết dũng khí, định bụng bắt chuyện hỏi thăm Hề Đao mấy câu, nhưng rồi lại không biết nên mở lời kiểu gì, Hề Đao trông thấy thái độ nôn nao muốn nói lại thôi của cậu, bèn vô cùng hiền từ mà ngỏ lời: “Sao thế, có gì cần nói à?”

Quý Đằng vẫn cứ ấp úng mãi thôi, Hề Đao lại nói tiếp như muốn khích lệ cậu: “Cứ hỏi đi, số tôi phải làm thầy người ta mấy năm, hơn nữa duyên phận đã định, tôi với cậu sẽ mắc míu với nhau không ít đâu, nên tôi rất sẵn lòng giải đáp thắc mắc cho cậu.”

“Cũng chẳng có gì, chỉ là tôi thấy hơi lạ,” Quý Đằng hỏi, “Anh nói các anh đều ngoan ngoãn tuân theo kế hoạch của quân thượng, thế nhưng các anh lấy đâu ra thời gian để mà trù bị kế hoạch chứ?”

Hề Đao cười tủm tỉm: “Có những kế hoạch, mà người tham gia cần phải thảo luận kỹ càng; có những kế hoạch, mà người tham gia cần phải biết tùy cơ ứng biến; mà cũng có một loại kế hoạch, cần phải suy tính hết thảy phản ứng dây chuyền của toàn bộ người liên quan, sắp đặt hoàn chỉnh mọi bước đệm, sau đó chỉ cần đẩy nhẹ một cái, giống như câu ‘rút dây động rừng’ vậy đó, kể cả khi cậu biết rõ đây là kế hoạch của y, thì cậu cũng không thể không nhập cuộc, không thể không làm theo được, đây chính là dạng kế hoạch thuộc hàng đỉnh của chóp.” ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ

Thấy Quý Đằng cái hiểu cái không, Hề Đao mới giải thích thêm: “Lấy ví dụ như lần này chẳng hạn, tơ tội gây họa, nhưng chỉ cần quân vương của Âm Dương Đạo có mặt, thì dĩ nhiên phải do y đứng mũi chịu sào rồi, còn khướt mới tới lượt tôi ra tay. Chẳng qua, một khi y gục ngã, thì chắc chắn phải có người ra mặt thu xếp cục diện. Nếu cứ để mặc thứ đó hoành hành, thì còn đâu mặt mũi của dân tu đạo? Mà trong bán kính mấy trăm dặm quanh đây, có ai thích hợp hơn tôi? Ngay từ ban đầu khi y biết về sự hiện diện của tôi, hẳn là đã xem tôi như một quân cờ trong kế hoạch của mình rồi, thậm chí còn tiên liệu trước mà tiết lộ hình vẽ bùa cho tôi nữa. Y thậm chí còn chả cần phải mở miệng yêu cầu tôi, mà tôi thì kể cả khi có biết được đây là mưu kế của y đi chăng nữa, thì vẫn không thể không theo đó mà hành động, chỗ cao siêu chính là ở đây.” Hề Đao nhấp một ngụm trà, “Hiện tại y ngủ mê man mãi không chịu tỉnh, cũng là vì biết tỏng thầy trò bọn tôi sẽ chẳng rời đi đâu.”



Quý Đằng đã hơi hơi hiểu ra, song vẫn chưa hiểu hết hoàn toàn. Trực giác mách bảo rằng, ngay tại thời điểm Hình Tu để Lạc Hạ Thạch làm chân chạy vặt thay cho mình, thì cũng đã có luôn kế hoạch dự bị, phòng trường hợp một khi thất bại luôn rồi, thế nên mới cố tình tiết lộ bùa chú cho Hề Đao. Để rồi đến khi bị mình vạch trần thân phận, thì lại lập tức vẽ ra một kế hoạch mới hoàn toàn, từng mắc xích cứ thế nối tiếp nhau, nói không chừng lỡ đâu mà hai thầy trò này chẳng làm nên cơm cháo gì, thì Hình Tu lại sẽ có kế hoạch khác thế vào ngay cũng nên, trình độ này quả thật đã quá sức tưởng tượng của cậu rồi.

Sau khi Lạc Hạ Thạch trở về, liền khẩn trương dùng chu sa vẽ ra một trận pháp phức tạp, Hề Đao cũng không để tâm tới cậu nữa, chỉ lo tập trung quan sát trận pháp đỏ thẫm lấy giếng nước làm trung tâm ấy, chốc chốc lại chỉ dẫn Lạc Hạ Thạch đôi ba câu, Quý Đằng nghe như vịt nghe sấm, chỉ đành nằm ườn ra trên sập giương mắt lên nhìn.

“Mà đây rốt cục là gì vậy?” Cậu làu bàu một câu.

“Giếng nước tiếp giáp với địa mạch, vô cùng âm tà; giờ ngọ hôm nay, lượng dương khí trên đất liền sẽ đạt mức tối đa, rồi tiến vào mắt trận thông qua trận pháp thuần dương vẽ nên bởi chu sa này. Cách làm này của bọn họ, chính là tính toán để cho dương dương xung đột với nhau.

“Ò.” Quý Đằng gật gù.

Một lát sau, mới sực nhận ra, hai người kia đều đang bận túi bụi trong sân, vậy vừa rồi là ai nói chuyện với mình?

Vừa cúi xuống dòm, đã bắt gặp đôi mắt đang mở to của Hình Tu, Quý Đằng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội “á” một tiếng.

Hề Đao có vẻ như vẫn luôn để mắt đến tình hình bên này, nên tức khắc xoay người lại.

Hình Tu biếng nhác dựa lên người Quý Đằng: “Ta hiểu toan tính của ngươi, có điều cho dù ngươi có thể thức tỉnh được nó, thì đã làm sao?”

“Này quân vương của Âm Dương Đạo, ngài quản lý hồn phách con người lâu như vậy rồi, nhưng hình như vẫn chưa hiểu rõ lắm về nhân loại đó nghen.” Lời này của Hề Đao chẳng những vô lễ, mà còn gần như là chế nhạo. Hình Tu ấy vậy mà lại chẳng để bụng, chỉ lo nhích tới nhích lui trên người Quý Đằng, tìm cho mình một tư thế thoải mái: “Ta sẽ chống mắt lên coi.”

Gần tới chính ngọ, ánh nắng chói chang trải khắp khu vườn.

-Hết chương 30-

Chú thích: Sân vườn được nhắc đến trong chương này còn được gọi là giếng trời trong kiến trúc tứ hợp viện, tức phần không gian lộ thiên giữa các căn nhà, có tác dụng đón nắng. Công nhận nhà này giàu thật, một thằng em ất ơ mà cũng được cấp hẳn cho cái THV bự chảng để ở cho đã =)) [↑]