Đến khi Quý Đằng lấy lại được ý thức, thì chỉ thấy tối tăm mặt mày, sao bay đầy đầu, Quý Đằng không rõ thứ đang xoay mòng mòng là đất trời hay trí óc mình nữa, choáng muốn xỉu luôn. Cả người thì đau nhức như đang bị thiêu đốt, làn da ánh lên sắc đỏ, như có ai đó dùng giấy nhám tỉ mẩn mài lên từng tấc da vậy, chỉ cần động đậy tí thôi cơn đau liền trỗi dậy kịch liệt dữ dội hơn gấp trăm ngàn lần.
Sau một thoáng hít hà, cơn đau ấy bỗng dưng biến mất một cách lạ kỳ, tàn dư để lại là những đốm đỏ lấm tấm trên da. Quý Đằng sờ thử xem sao, có vẻ như không còn vấn đề gì nữa, đến khi thấy ổn ổn rồi mới hì hụi tìm cách đứng dậy. Lúc này, cậu chợt phát hiện ra một chuyện.
Chuyện này khiến cậu ban đầu là vui ngất trời, sau lại buồn thúi ruột, tiếp nữa là vui buồn lẫn lộn.
Vui ngất trời là vì, cậu nhận ra cơ thể mình đã hoàn toàn lành lặn không thiếu miếng thịt nào.
Buồn thúi ruột là vì, không thiếu miếng nào chứng tỏ đây đã không còn là cơ thể của mình nữa, hẳn là bản thân đã đến Âm Dương Đạo, nơi mà linh hồn hóa thành thực thể rồi. Điều này cũng có nghĩa là, lại chết bất đắc kỳ tử nữa rồi.
Còn vui buồn lẫn lộn là vì, hồn phách đến được Âm Dương Đạo, cũng chứng tỏ được rằng, Âm Dương Đạo đã lại lần nữa mở cửa đón khách, Hình Tu hẳn là đã thành công quay về với thân xác của chính y rồi.
Nếu mọi chuyện bên phía Hình Tu êm xuôi, thế thì tất cả đã không thành vấn đề nữa rồi ha.
Chẳng qua nếu để Hình Tu thấy được cậu cũng bị đưa về Âm Dương Đạo thế này, e là sẽ hết hồn đến thốt không nên lời mất thôi. Quý Đằng tưởng tượng ra bộ dạng giật mình của Hình Tu, không nhịn được mà phì cười. Sau rốt cậu mới chau mày nghĩ đến chuyện, rốt cục là bắt đầu từ khi nào, mà cứ hễ nghĩ về Hình Tu là lại thấy lòng lâng lâng?
Nghĩ mãi chẳng ra được gì, thôi thì dẹp quách cho khỏe người.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng hơi thở rối loạn sau lưng, Quý Đằng kinh ngạc, cố quay đầu lại, mà sao tứ chi vẫn cứ bủn rủn nặng nề, ngã quỵ xuống đất. Nhưng khi trông thấy người đằng sau, cậu liền biết ngay đó là ai.
Bởi vì diện mạo người này tuyệt đối không thể nào thay đổi hay nhận lầm được, trừ người ấy ra, thế gian này chẳng còn ai như thế nữa, phỏng chừng xét về độ khan hiếm phỏng chừng chỉ có Hình Tu là so kè được.
“Tổng tư hình?” Quý Đằng lí nhí hỏi.
Thế nhưng hiện tại nom tổng tư hình khó ở vô cùng, mặt mày chằm dằm, đang ngồi xếp bằng điều khí, người có mắt đều có thể nhận ra, hắn đang bị trọng thương.
Những ký tự vẫn đang di chuyển vèo vèo trên gương mặt ấy, khiến Quý Đằng hoa cả mắt, vội vàng nhìn ra chỗ khác, lúc này mới nhận ra kế bên còn có một người đang đứng, cũng là người quen.
“Lý đại ca?” Quý Đằng thoáng ngỡ ngàng, nhưng cũng mừng rỡ, Lý phán quan chắc chắn là một trong số những người mà cậu rất mong được gặp lại.
Vậy nhưng Lý phán quan chẳng hề đáp lại tiếng gọi của Quý Đằng. Quý Đằng réo anh liên tục, sau bỗng thấy hơi nghi nghi, mới vươn tay tới đụng thử, Lý phán quan lập tức mềm oặt ngã nhào vào người Quý Đằng, không chút phản ứng. Quý Đằng đỡ anh dậy, cẩn thận quan sát, ra là đang ngủ à.
Quý Đằng lại gọi, anh ta không chịu tỉnh, lay lay người, anh ta vẫn bất động. Quý Đằng cũng sắp đỡ không nổi nữa rồi, đành chầm chậm đặt anh ta nằm xuống đất, lúc này mới phát hiện ra trên lưng Lý phán quan có dán một lá bùa kỳ dị. Vừa đưa tay ra định lột xuống, một tiếng quát đanh thép cắt ngang hành động của cậu: “Chớ đụng vào!”
Người vừa lên tiếng là tổng tư hình, hắn vẫn luôn duy trì tư thế ngồi thiền, chỉ có hai mắt là nhìn chòng chọc Quý Đằng, ánh mắt rực lửa: “Ngươi muốn hại cậu ấy hồn phi phách tán sao?”
Quý Đằng hoảng hồn vội buông tay, may mà vẫn chưa đụng vào lá bùa ấy, cậu nơm nớp lo sợ mà hỏi: “Tổng tư hình, thế này là sao? Âm Dương Đạo đã xảy ra chuyện gì?”
Tổng tư hình gắng gượng há miệng, nhưng chưa chi đã hộc ra một bụm máu, khiến hắn không cách nào nói chuyện được, đành khép mắt điều khí.
Quý Đằng đành phải tiếp tục chờ đợi, sau khoảng một tuần hương, tổng tư hình mới mở mắt ra, cố gắng lên tiếng: “Quân thượng đâu?! Đã về Âm Dương Đạo rồi ư?”
Quý Đằng đáp ngay tắp lự: “Chắc vậy á, tôi không có đi chung, nghe họ bảo là sẽ về thông qua vết nứt của Âm Dương Đạo mà.”
“Vết nứt? Thế tức là đã tìm thấy chủ nhân của Động Hối chi Mục rồi à. Vậy thì tốt quá.” Tổng tư hình thở phào nhẹ nhõm.
Quý Đằng gật lia lịa, lại hỏi: “Nhưng mà, đây không phải là Âm Dương Đạo sao?”
Tổng tư hình lắc đầu: “Về mặt lý thuyết thì nơi này thuộc phạm vi quản lý của Âm Dương Đạo, nhưng thật ra thì không, nơi này là núi Sóc.”
Núi Sóc?
Phải rồi, Quý Đằng sực nhớ ra, lúc trước từng đọc được trong tài liệu của Âm Dương Đạo, phàm là vong hồn, đều sẽ đến núi Sóc trước tiên, sau cùng mới từ Quỷ môn ở núi Sóc mà tiến vào Âm Dương Đạo. Con đường duy nhất dẫn đến núi Sóc, là đường sông hình thành từ hồn phách của những người đang hấp hối. Con sông này không có nước, chỉ có cát sông tạo nên bởi vô số đốm sáng lấp la lấp lánh, tất cả đều là hồn phách của những người sắp tạ thế, khó có thể đếm hết, chậm rãi đồ về núi Sóc. Khi đến điểm cuối của con sông, nó sẽ xuyên qua vách núi để vào bên trong núi Sóc, rồi từ dưới đáy núi Sóc chảy đến Quỷ môn, khi ấy sao chiếu mệnh của người đó sẽ vụt tắt, chính thức chấm dứt sinh mệnh, mở ra một vòng luân hồi mới.
Lúc bấy giờ Quý Đằng mới phát hiện, sau khi về lại dương gian, mọi ký ức của cậu về Âm Dương Đạo đều như bị giấu đi mất, những chuyện thừa thãi râu ria đều quên hết sạch, mãi cho đến hiện tại, mới từ từ nhớ lại.
“Hỗn mang bên trong Cửu Uyên tràn ra ngoài, Âm Dương Đạo lâm nguy, bắt buộc phải đóng cửa. Toàn bộ nhân viên ở Âm Dương Đạo, đều náu mình sau muôn vàn cánh cổng Cửu Uyên, tạm thời vẫn ổn. Chỉ cần quân thượng trở lại Âm Dương Đạo là có thể lập tức giải quyết.” Tổng tư hình cố nói một hơi cho hết, “Ta với tư cách là tổng tư hình của Âm Dương Đạo, hiển nhiên phải là kẻ rời đi sau cùng,” Nói đến đây, giọng hắn trở nên nặng nề hơn, “Thế mà Lý phán quan lại bởi vì có liên quan đến ta, nên đã lỡ nhiễm phải hỗn mang.”
Nhiễm phải hỗn mang? Như thế há chẳng phải chết chắc rồi?
“Ta từng được quân thượng gia cố lớp phòng hộ, nên nếu vận dụng công lực toàn thân vẫn có thể miễn dịch trước sự xâm nhập của hỗn mang, song Lý phán quan lại vì điều này mà mất đi thân phận thần tiên, ta mới đưa theo cậu ấy trốn đến núi Sóc, tạm thời ngăn cho cậu ấy hồn phi phách tán, nhưng cũng không chống chịu được bao lâu nữa.” Tổng tư hình thở hổn hển: “Ta không chấp nhận để cậu ấy cứ thế mà biến mất, mới toàn lực thi pháp, dùng huyễn thuật dẫn ngươi từ nhân gian đến đây, Quý Đằng, ta có một thỉnh cầu.”
Quý Đằng khiếp sợ không thôi, vội đáp: “Tổng tư hình xin cứ nói.”
“Quân thượng về lại với thân xác thông qua khe nứt, tất phải thu hồi hỗn mang trước tiên, việc này tốn rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian này ngài sẽ không ra khỏi cổng Cửu Uyên. Thế nhưng Lý phán quan lại không gắng gượng được lâu như thế.” Tổng tư hình nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nhấn nhá từng chữ một, “Xin hãy tạm thời, nhường lại xác phàm của cậu cho Lý Phàn.”
Gì cơ gì cơ?
“Thân thể của cậu, đã từng tiếp nhận hơi thở của hỗn mang rồi nhỉ?”
“Hơi thở của hỗn mang là cái gì?” Quý Đằng ngập ngừng hỏi.
“Nguyên hồn của quân thượng khi đến nhân gian, không thể thi triển pháp lực, song hơi thở của linh hồn sẽ không thay đổi, nếu ngài đem hơi thở ấy thổi vào miệng cậu, đó chính là hơi của hỗn mang.”
Quý Đằng chợt nhớ ra một chuyện, liền đỏ bừng mặt mày.
Tổng tư hình quan sát Quý Đằng, “Hồn phách cậu có màu hổ phách, điều này chứng minh cho việc thân thể đã từng nhận lấy hơi thở của hỗn mang. Luồng hơi của hỗn mang có chung nguồn gốc với hỗn mang, chỉ khác về hình thức, miễn là được trú ngụ trong thân xác cậu, Lý Phàn sẽ không bị hồn phi phách tán nữa.”
Quý Đằng còn chưa kịp nói gì, tổng tư hình đã chật vật níu lấy tay áo cậu, máu tươi tức khắc tứa ra trên cánh tay tổng tư hình, “Tôi van xin cậu, đây là con đường sống duy nhất của cậu ấy, bằng không, cậu ấy chỉ còn nước hồn phi phách tán, muôn đời không được siêu sinh.”
Thời khắc này, hết thảy ký tự trên mặt tổng tư hình đều lặn đi mất, chỉ để lại nét mặt thống khổ hết sức rõ ràng mà vô cùng tha thiết, hắn đang khẩn cầu Quý Đằng, khẩn xin cậu tạm thời từ bỏ thân xác của chính mình, “Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ cần ráng đến khi quân thượng thu dọn xong hỗn mang ở Âm Dương Đạo, là đủ rồi.”
“Đương nhiên.” Quý Đằng ừ liền, “Đại ca có ơn với tôi, đừng nói là tạm thời, dù có phải đưa luôn thân thể cho anh ấy, tôi cũng chịu nữa.”
Tổng tư hình nhoẻn miệng cười đầy mừng rỡ: “Tôi bị hỗn mang làm trọng thương, không thể rời khỏi nơi này. Con sông chảy vào núi Sóc này, hồn phách bình thường chỉ được vào không được ra, cậu lại đây.”
Quý Đằng tiến đến gần, tổng tư hình quệt máu của mình lên người cậu: “Như vậy là được, cậu chỉ cần đi ngược dòng sông, là sẽ về lại nhân gian.” Tổng tư hình thở hào hển, lại nói: “Nhưng cậu phải cẩn thận, trước lúc tiếp cận được lối ra, cậu sẽ chỉ trông thấy một dòng sông mênh mông bất tận, đến nỗi khiến cậu thấy như mình sẽ chẳng bao giờ tìm tới được lối ra. Cậu nhất định phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối không được dừng lại, tuyệt đối không được ngoái đầu ra sau, cậu phải vững tin rằng con đường không dài chút nào, không việc gì phải sợ hãi.” ѕαиѕнιяιz.ωσя∂ρяєѕѕ.¢σм
Tổng tư hình gỡ túi bắt ma bên hông xuống, túi bắt ma của hắn bề ngoài trông y hệt loại mà các phán quan thường dùng, hắn chăm chú nhìn vào Lý phán quan trong giây lát, rồi giơ túi bắt ma lên, đưa Lý phán quan vào trong: “Đến lúc đó, hãy trút cậu ấy ra, để lên trên thân xác cậu, rồi xé lá bùa xuống là được.” Nói đoạn, hắn thận trọng giao cái túi vào tay Quý Đằng, “Xin nhờ vào cậu cả đấy.”
Dứt lời, tổng tư hình vỗ một phát vào lưng cậu, Quý Đằng loạng choạng, tông thẳng vào vách núi, sau một thoáng hoảng hồn, đã thấy mình đang đứng giữa lòng sông, ra ngoài rồi.
Con sông ấy nếu đi xuôi chiều dòng chảy thì rất dễ, nhưng nếu muốn đi ngược dòng thì lại khác.
Quý Đằng chỉ mới bước thử một bước, vách núi đen kịt hai bên bờ sông đã thình lình đổi màu, bỗng trở nên giống như một tấm gương sáng, toả hào quang rạng ngời, soi thẳng đến chỗ cậu.
Hai mắt Quý Đằng gần như mở không ra, ánh sáng mạnh chói chang như mặt trời ban trưa rọi xuống đầu, đúng lúc này, vệt máu đỏ thắm trên người cậu bắt đầu thay đổi, ánh sáng mạnh đã kích hoạt vô số làn sương hình thành từ máu, vây quanh che chắn cho cậu. Quý Đằng khẩn trương tiến bước, cứ đi tới đâu, vách đá hai bên bờ sông lại soi sáng tới đó, chiếu những luồng hào quang rực rỡ xuống lòng sông.
Quý Đằng lập tức hiểu ra vì đâu mà chẳng cần cắt cử ai tới trông coi chỗ này, cũng chẳng sợ có vong hồn trốn thoát theo đường sông. Vì hễ mà có vong hồn nào toan tính đi ngược dòng, vách đá sẽ tỏa ra ánh sáng chói lòa như ban ngày, vong hồn nếu cả gan làm bậy, đều sẽ hồn phi phách tán.
Quầng sương máu bảo vệ Quý Đằng khỏi luồng sáng cực mạnh ấy, cũng không tránh khỏi phát ra tiếng xèo xèo như nước bị sấy khô, Quý Đằng không dám chậm trễ, cố sống cố chết lội ngược hướng dòng chảy.
Điều làm tổng tư hình lo lắng, rằng Quý Đằng sẽ lạc lối giữa dòng sông, lại chẳng hề xảy ra.
Hay phải nói, niềm tin của Quý Đằng hết sức kiên định. Dĩ nhiên, cậu cũng có lợi dụng tí mưu mẹo để ước lượng độ dài của quãng đường còn lại.
Tỷ như hiện thời, dẫu rằng trông thì có vẻ như con sông này kéo dài ngút ngàn, song Quý Đằng biết đã gần tới lối ra rồi.
Bởi vì có một bộ phận nằm trên cơ thể cậu, suốt dọc đường vẫn không ngừng thu nhỏ lại, đến lúc này gần như đã tiêu biến hoàn toàn. Quý Đằng cũng là nhờ vào sự thay đổi của nó, mới nhận biết được cụ thể thì hành trình còn bao xa.
Quý Đằng thở dài não nề, tạm biệt nhé, người anh em!
Sau đó hùng hục chạy trối chết!
Lúc này, nếu bên ngoài núi Sóc có người, họ liền có thể trông thấy, một chàng thanh niên chạy vụt qua trong làn nước mắt, vừa chạy vừa gào: “Mẹ kiếp! Lẽ nào trời cao đã định sẵn thằng em của mình chỉ có thể dùng làm máy đếm bước chân thôi sao!!”