Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 45



“Chỉ vậy thôi sao?” Hình Tu nhìn hắn, khóe môi vẽ ra một đường cong đầy ý nhị.

Tổng tư hình thảng thốt, tự thấy mình đâu hề để sót điều gì.

Hình Tu bước đến trước mặt hắn, quan sát hắn từ trên cao: “Thế thì ta hỏi ngươi, rõ ràng thứ vấy bẩn ngươi là tơ tội màu tím, nhưng tại sao lúc này đây, thứ ta lấy ra khỏi thân thể ngươi, lại là tơ tội có màu đỏ?”

“Việc này ——” Lời Hình Tu nói lại khiến hắn ngờ ngợ ra điều gì đó, hình như, khi đó mình đã cho rằng tơ tội tím hiếm có như vậy, lỡ đâu người bị nhập vào đụng phải Hình Tu, y vừa thấy sẽ nhận ra ngay, nên đã ép buộc nó phân tách màu sắc, tạo thành tơ màu đỏ và màu xanh, mà thần thức và hồn phách của mình cũng tách ra, thần thức bám vào tơ tội màu đỏ, lẻn lên dương gian. Để kế hoạch thêm hoàn mỹ, ngày hôm ấy thứ Quý Đằng nhìn thấy thông qua cánh cổng không gian, cũng chính là sợi tơ đỏ do hắn cố ý thả ra.

Còn tơ tội xanh lam, tơ tội xanh lam thì bỏ đâu? Tổng tư hình vắt óc suy nghĩ, nhưng có cố thế nào cũng chẳng nhớ ra được.

Hình Tu thoáng nhếch mép: “Ta đã cưỡng chế rút tơ tội ra khỏi cơ thể ngươi, chỉ cần ở bên cạnh ta, hồn phách bị ô nhiễm sẽ chịu ít tổn thương nhất. Ngươi thật tình là nhớ không ra, hay là sợ phải nhớ ra?”

Tổng tư hình ngơ ngác nhìn Hình Tu.

“Thế thì hãy dùng chính đôi mắt của ngươi dòm cho rõ ràng đi, lo mà nghĩ lại cho rõ ràng đi.” Hình Tu vỗ lên đầu hắn, khóe miệng có vẻ vừa nhếch lên, như là đã hình dung ra được khoái cảm sắp mang đến khi trông thấy vẻ khổ sở nơi hắn.

Vũ Môn lại lần nữa mở ra, đứng ngay trước cổng là một tùy tùng bịt mắt, đỡ theo một người tiến vào. Người nọ bước chân chệnh choạng, hệt như đang mộng du, chẳng phải Lý phán quan thì còn ai vào đây?

Ngay khoảnh khắc tổng tư hình trông thấy Lý phán quan, hắn liền sững người ra, tiếp sau đó, hắn rống lên đầy thê lương như vừa bị dí thanh sắt nung vào người! Hắn thất thểu chạy tới, níu chặt lấy Lý phán quan, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Lý phán quan gần như chẳng thể tự mình đứng vững, cả người dựa hẳn vào gã tùy tùng, song anh vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là đã yếu lắm rồi, chỉ biết hoang mang quan sát tình cảnh trước mắt.  

Một ý nghĩ sực lóe lên trong đầu tổng tư hình.

Quả thật, không phải nhớ không ra, mà đúng là không dám nhớ tới, thật lòng không hề muốn nhớ tới!

Ngày hôm ấy vừa khéo làm sao, Hình Tu trông thấy tội nhân khi đó là Quý Đằng, thì lại tỏ ra vô cùng thích thú. Coi bộ có thể lợi dụng cậu ta, để đạt được mục đích.

Tổng tư hình nếu không có phận sự, thì miễn rời khỏi Trầm Đường, quy định này giờ đây lại là thứ trói chân hắn. Nếu nói muốn sửa đổi hoặc phá luật, thật ra cũng không hẳn là không được, thế nhưng bất kỳ hành vi nào có thể khiến Hình Tu để mắt tới, đều phải tránh hết.

Vì vậy, Lý phán quan – người gần gũi nhất với Quý Đằng lúc này – đã trở thành lựa chọn hàng đầu.



Hắn quyết định phải nói chuyện thẳng thắn mới được, bèn cho vời Lý phán quan đến Trầm Đường, với ý định thuyết phục anh.

Nhưng chẳng hiểu vì cớ gì, mà đến khi hắn định thần lại, Lý phán quan đã bị tơ tội màu xanh nhập vào rồi.

Tơ tội sẽ gây nên ảnh hưởng thế nào đối với hồn phách, là điều tổng tư hình thừa hiểu, bám lấy, len lỏi, ăn mòn, sau cùng là nuốt chửng. Ấy thế mà, vẫn có một giọng nói từ trong thâm tâm cứ gạ gẫm hắn, rằng đây là biện pháp đơn giản nhất, không sao đâu, chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà. Đợi vụ này xong rồi, trước khi tơ tội thâm nhập vào hồn phách anh ấy, kịp thời thu hồi lại tơ tội là ổn thỏa chứ gì.

Đằng nào Lý phán quan cũng vì cảm thấy Quý Đằng vừa buồn cười lại vừa đáng thương, mới sốt sắng muốn hết lòng giúp đỡ cậu chàng, thành ra thế này là tốt nhất rồi. Tơ tội có thể khiến gieo những ý nguyện biến thái vào hồn phách, song điều này ít nhiều gì cũng có hạn chế, đó là sẽ xuất hiện những hành vi bất thường, như thế rất dễ chuốc lấy sự nghi ngờ. Song nếu như nguyện vọng của người đó gần giống hoặc trùng khớp với tơ tội, thì nó liền có thể âm thầm ẩn thân, hoàn toàn không để bản thân người đó hoặc người khác phát hiện ra.

Tất cả mọi chuyện, vốn dĩ cũng là điều mà Lý phán quan thật lòng muốn làm, cho dù không bị tơ tội nhập vào, anh ta cũng sẽ làm thôi, hiềm nỗi, nếu không tranh thủ thời giờ sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Thế nên mới để cho tơ tội nhập vào người anh ta, đặng anh ta có thể vào đúng lúc cần thiết, làm ra những hành vi mà đằng nào cũng sẽ làm, nhờ đó tạo ra thời cơ hoàn hảo nhất vào thời điểm thích hợp nhất.

Để cho Quý Đằng trôi trên sông, rơi trúng vào tay quân thượng, khiến mối quan hệ giữa họ càng thêm sâu sắc; để cho Lý phán quan đọc được sổ tử trên người mình, khiến Quý Đằng phải ghé đến Khởi La Huyền Hoàng, nơi chỉ có vào không có ra. Sau đó âm thầm chờ thời, đến khi quân thượng nhớ ra Quý Đằng rồi, sẽ hạ lệnh bắt giữ. Kế đến, canh ngay khi tóm được cậu chàng, liền tạo dựng tình huống trùng hợp có sợi tơ tội trốn thoát. Sau nữa, tổng tư hình sẽ tuyên bố chuyện truy nã nó, yêu cầu Quý Đằng phải phụ trách, từ đó khơi dậy ham muốn cùng đến nhân gian của quân thượng.

Hết thảy đều suôn sẻ, làm như ông trời cũng có ý trợ lực cho hắn vậy.

Thế nhưng vì sao, hắn lại quên béng đi mất rằng, tơ tội vẫn còn ở trong người Lý phán quan, ngày qua ngày, không ngừng xâm thực.

Đến tận hôm nay.

Hiện tại thần trí hắn rất tỉnh táo, sau khi tập trung pháp lực về phía đôi mắt, thì có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Ban đầu lúc tơ tội vừa mới nhập vào người, sẽ ẩn náu ở sâu trong hồn phách, không cách nào phát hiện ra được, thế mà giờ đây, hắn thấy rõ mồn một, hồn phách của Lý phán quan bị tơ tội màu xanh siết chặt, vấy bẩn, trở nên mong manh như cánh ve, đây cũng là lý do làm cho anh thậm chí chẳng thể tự mình đứng vững được nữa.

Hắn cũng nhớ lại luôn rằng, ngày hôm ấy khi lừa Quý Đằng rằng Lý phán quan bởi vì nhiễm phải hỗn mang nên bị trọng thương, trên thực tế, quả là anh ta đang trọng thương, song nguyên nhân lại không phải vì nhiễm trúng hỗn mang, mà là bởi vì bị tơ tội nhiễm bẩn. Có điều vì sao hắn vẫn mãi chẳng nhận ra Lý phán quan đã lâm vào tình trạng nguy kịch lắm rồi, lại càng chẳng nhận ra kẻ khiến anh chịu tổn thương chính là hắn, chứ nào có phải quân vương của hỗn mang?

Tơ tội ký sinh trong cơ thể một người, liền có thể xóa bỏ những ký ức gây bất lợi cho nó theo cách hết sức khéo léo, lại còn gây ảnh hưởng lên tâm trí người đó.

Còn bản thân hắn thì sao, vẫn cứ một mực cho rằng, mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của mình.

Nơi đáy mắt tổng tư hình, bỗng lóe lên một xúc cảm khó gọi tên, hắn chợt xoay người lại quỳ xuống trước mặt Hình Tu, dập đầu lạy: “Quân thượng, thần biết mình sai, thần biết mình sai. Kể cả khi quân thượng muốn thần phải hồn phi phách tán, thần cũng cam tâm chịu phạt! Chỉ mong quân thượng, cứu lấy anh ấy với!” Hắn níu lấy mép áo Hình Tu, như thể đó là tia hy vọng cuối cùng trên thế gian này.

Vậy nhưng, Hình Tu lại lắc đầu.

“Quân thượng, xin ngài đừng lấy anh ấy ra để trừng phạt tôi, van xin ngài đấy!” Tổng tư hình ngước nhìn Hình Tu, “Anh ấy không có tội.”



“Đúng vậy, cậu ta vô tội.” Hình Tu từ tốn đáp, “Hết sức vô tội.”

Hình Tu thoáng ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Ngươi có biết không, ta biết phán quan là Vu Nhiên còn trước cả ngươi nữa. Người đã lựa chọn cậu ta làm ứng cử viên cho chức phán quan, chính là ta.”

Tổng tư hình trố mắt ra nhìn Hình Tu, mà câu nói tiếp theo của Hình Tu, trực tiếp khiến hắn sững người như bị đông cứng.

“Vả lại ta cũng biết, là ngươi đã lén giấu đi một mảnh hồn của cậu ta.”

“Quân thượng…”

“Hồn phách trong tay mình có hoàn chỉnh không, thân là chủ nhân Âm Dương Đạo, lẽ nào ta còn chẳng biết hay sao?” Hình Tu đưa mắt nhìn tổng tư hình, “Ta biết ngươi đã giữ lại một mảnh nhỏ, chỉ là một mảnh vụn bé tí như hạt bụi, sẽ không gây tổn hại gì đến việc đầu thai chuyển kiếp của Vu Nhiên, thế nên ta cũng chẳng vạch trần, mặc kệ ngươi giữ lấy. Đây cũng là nguyên cớ ta có thể dễ dàng tìm thấy Vu Nhiên giữa muôn vạn chúng sinh. Hồn phách cậu ta khuyết thiếu một mảnh cực nhỏ, giữa vô vàn hồn phách hoàn chỉnh khác, liền trở nên cực kỳ nổi bật.”

Tổng tư hình mụ mị cả người.

“Sự hy sinh mà ngươi sẽ cống hiến, cũng như sự hy sinh mà cậu ta đã cống hiến, Âm Dương Đạo đều sẽ không quên. Vậy nên nếu chỉ là một mảnh hồn nhỏ nhoi, hoặc nếu cậu ta tự nguyện xin phép được làm phán quan, ta đều sẽ chấp thuận. Ngươi được phép giữ lại mảnh hồn ấy cho đến khi nào không cần nó nữa, cậu ta cũng được phép công tác tại Âm Dương Đạo cho đến khi không muốn làm nữa.” Hình Tu đột nhiên quay đầu lại, nhìn tổng tư hình, “Song mọi chuyện, vì đâu lại ra nông nỗi như ngày hôm nay?”

Tổng tư hình ngây ra như phỗng. Hình Tu nhìn về phía Lý phán quan ở đằng xa, tiếp tục nói, “Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa, hồn phách sẽ bị tơ tội gặm nhắm rồi thôn tính, điều này còn đáng sợ hơn bị lọc chữ nữa. Hồn phách vỡ tan tành, vẫn có thể hàn gắn lại trong tay ta để tái sinh. Nhưng nếu là hồn phách bị tơ tội nuốt chửng, thì thứ phải đối mặt, mới đích thực là hư vô.”

Hình Tu khom người xuống, cúi rạp đến sát bên tai tổng tư hình rì rầm: “Ta có thể rút tơ tội ra khỏi người ngươi, là vì ngươi có tu vi thâm hậu, mà cậu ta, rất lấy làm tiếc, hậu quả phải gánh khi ta ra tay, so với kết cục của việc bị tơ tội nuốt chửng, phỏng chừng cũng chẳng khác là bao.”

Tổng tư hình mặt cắt không còn hột máu, đầu ngón tay cứ run lẩy bẩy liên hồi, không sao ngừng lại được.

“Trước khi ta thu hồi tiếng Âm Dương Đạo,” Lúc nói đến đây, giọng Hình Tu đã bắt đầu nghèn nghẹn, sau khi hít một hơi thật sâu, mới tiếp tục, “Sẽ cho hai ngươi ở riêng với nhau một lát vậy.”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||

Nói đoạn, Hình Tu thoáng lui ra sau, gã tùy tùng đang dìu Lý phán quan lập tức đẩy Lý phán quan về phía tổng tư hình, tổng tư hình ngỡ ngàng đỡ lấy anh, ánh mắt chuyển từ trên người Hình Tu sang Lý phán quan. Bọn họ gần như chẳng thể nói được lời nào, chỉ biết lặng im nhìn nhau, lâu thật lâu sau đó, hắn mới ôm ghì lấy anh, siết thật chặt, như muốn bóp nát linh hồn đã hết sức mong manh ấy, như muốn dùng hết sức bình sinh giữ lấy anh trong vòng tay.

Hình Tu sắp đặt xong hết thảy, mới khẽ mỉm cười, giữa bốn bức tường trắng toát của Vũ Môn, nụ cười ấy sao mà tàn nhẫn đến choáng ngợp: “Này hỡi tổng tư hình của ta, đây có phải là kết cục mà ngươi mong đợi? Đây có phải ái tình mà ngươi không tiếc bất cứ thứ gì để có được? Thế thì thật hay ho làm sao!”

-Hết chương 45-