Một tiếng thở dài vang lên bên tai Quý Đằng, nhẹ bẫng như không: “Quý Đằng, em có biết khi thiên địa dị biến, thì ta cần phải làm gì không?”
Quý đằng gật đầu, bụng bảo dạ sao mà tôi không biết cho được, chẳng phải chính là thực hiện cái trò hành xác gọi là lọc chữ đấy ư?
Hình Tu trầm ngâm một lát mới nói: “Quý Đằng, em có còn nhớ khi ấy, ta đã làm cách nào đưa Tổng tư hình về lại Âm Dương Đạo không?”
Quý Đằng vẫn nhớ rõ mồn một, lúc đó Hình Tu đã nói nhân danh Hình Tu của Âm Dương Đạo, buộc cơ sở của Âm Dương Đạo phải lập tức quay về Vũ Môn!
Thì sao chứ?
Hình Tu cúi xuống nhìn cậu, từ tốn lên tiếng: “Cơ sở của Âm Dương Đạo, không gì khác hơn ngoài, tiếng Âm Dương Đạo.”
Đúng, cho nên khi ấy Tổng tư hình mới bị tống khứ về. Quý Đằng nghĩ, rồi lại ngẫm kỹ hơn, ấy, mà khoan, vậy sao lúc đó mình cũng bị kéo về theo?
Cậu chần chừ nhìn sang Hình Tu, Hình Tu gật đầu đầy miễn cưỡng: “Đúng thế, Quý Đằng à, trong người em, có chứa tiếng Âm Dương Đạo.”
Quý Đằng bàng hoàng thảng thốt không thôi. Vậy nhưng, vẫn chưa đến mức chết điếng, hẳn là do những biểu hiện khác thường trước đó của Hình Tu, đã giúp cậu lờ mờ nhận ra điều gì rồi. Cậu chỉ biết lặng người nhìn Hình Tu.
Tiếng Âm Dương Đạo, nào phải chỉ có Hình Tu mới sử dụng được, việc tách tiếng Âm Dương Đạo ra, hồn phách lọc chữ, cũng nào phải chỉ có Hình Tu mới thực hiện được.
Tiếng Âm Dương Đạo là mạng lưới pháp thuật đầy phức tạp, trên nguyên tắc, chỉ cần có lượng pháp lực vừa đủ để khởi động, nó sẽ bắt đầu vận hành và có hiệu lực.
Mà vấn đề ở đây là nếu muốn khởi động nó, quả tình cần có nguồn pháp lực vô cùng hùng hậu, ngoại trừ Hình Tu ra trên đời này không ai có nổi. Thế nên Hình Tu mới dám yên tâm cất giấu tiếng Âm Dương Đạo trên người suốt bao đời tổng tư hình, vì biết chắc bọn họ tuyệt đối không đủ năng lực trộm dùng hay lạm dụng nó.
Tuy nhiên, nếu như chỉ là lọc ra vài nét trong con chữ, thì nếu tổng tư hình đánh bạo dốc hết pháp lực ra, cũng không hẳn là không có khả năng.
“Tổng tư hình bị thương nghiêm trọng, vốn không phải là diễn kịch, bởi đó là cái giá phải trả cho hành vi dịch chuyển tiếng Âm Dương Đạo.” Hình Tu chậm rãi giải thích, “Lúc em ở cạnh hắn, chắc chắc đã từng ngất đi, đến khi tỉnh lại, cảm thấy mình mẩy nhức mỏi một cách kỳ lạ.”
Quý Đằng nhanh chóng hồi tưởng lại cảnh tượng diễn ra ở núi Sóc khi ấy. Cậu đã hôn mê trong một thời gian ngắn, mà sau khi lấy lại ý thức thì cả người bỏng rát như bị thiêu trên giàn lửa, song cảm giác ấy cũng mất đi ngay tức khắc.
Hình Tu quan sát vẻ mặt Quý Đằng, liền hiểu rằng cậu đã nhớ ra rồi.
Quý Đằng à, hồn phách của em mong manh biết bao nhiêu, chỉ cần tiếp nhận một chữ trong tiếng Âm Dương Đạo thôi, mà lỡ như không phù hợp với hồn phách của em, thì cũng đủ để trực tiếp hủy hoại nó rồi. Tổng tư hình cũng biết điều đó, nên mới đánh ngất em, rồi lần lượt đối chiếu xem chữ nào thích hợp nhất, sau đó chuyển nó vào trong hồn phách em.
Tổng tư hình nghiễm nhiên đã lợi dụng mảnh hồn vỡ nọ của Vu Nhiên, đó là phần hồn thích hợp để bảo quản tiếng Âm Dương Đạo nhất trần đời. Nó đã nằm lẫn trong hồn phách tổng tư hình lâu lắm rồi, đến mức đủ để trở thành phương tiện vận chuyển tiếng Âm Dương Đạo. Đã vậy, về bản chất nó lại chẳng phải phần thuộc về hồn phách của tổng tư hình, nên càng dễ tách ra hơn. Tổng tư hình nắm chắc được điểm này, mới nhân lúc ký tự phù hợp với linh hồn em nhất đi vào mảnh hồn ấy, lập tức đưa mảnh hồn ấy ra ngoài, tiến hành lọc chữ ra khỏi mảnh hồn có chứa ký tự này, rồi lại chuyển ký tự nọ vào trong người em.
Đúng vậy, Quý Đằng, trong người em chỉ có một ký tự mà thôi. Nhưng dù chỉ là một, thì cũng nhất định phải lấy ra, tiếng Âm Dương Đạo bị khuyết thiếu, chẳng những không thể điều chỉnh quy luật, mà trái lại còn gây nên tai họa nghiêm trọng hơn.
Nếu ta có thêm thời gian, ta cũng có thể phân tách mảnh hồn chứa đựng văn tự trong người em ra, rồi dùng cách tương tự lọc chữ ra khỏi mảnh hồn ấy, cố gắng trả cái giá nhỏ nhất để bảo toàn tính mạng em.
Thế nhưng mười bảy canh giờ, còn kém thời gian cần thiết để ta tìm thấy ký tự thất lạc ấy trong hồn phách em nhiều lắm. Linh hồn của con người, có thể sâu thẳm như đại dương, trong vắt như bầu trời, mà cũng có thể u tối như hầm mỏ, rối loạn như mê cung, điểm chung duy nhất chính là, ngoại trừ bản thân người đó ra, nếu ai khác muốn thăm dò, thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Ta sẵn sàng bỏ ra hàng trăm năm để cẩn thận tìm kiếm một ký tự, song em lại không đợi được, Quý Đằng, em không đợi được đâu, em chỉ còn vỏn vẹn mười bảy canh giờ nữa thôi.
Thúc đẩy tơ tội nơi tổng tư hình, thứ chờ đợi ở phía trước chính là sự thỏa hiệp của ta.
Từ bỏ việc điều chỉnh quy luật, kéo dài thời gian điều chỉnh quy luật, hoặc là chỉ điều chỉnh một phần, những hành vi trên đều sẽ gây nên thảm họa cho nhân gian.
“Quân thượng!” Tiếng gọi của Quý Đằng ngắt ngang dòng suy nghĩ của Hình Tu, y cúi xuống, để rồi bắt gặp Quý Đằng vẫn đang tươi cười hỏi mình: “Thế nên em cũng sẽ bị lọc chữ ra à?”
Thái độ của Quý Đằng khiến Hình Tu ngạc nhiên khôn tả, y nhướng khẽ cặp chân mày. Có lẽ y cảm thấy cho dù Quý Đằng không khóc lóc om sòm, thì hẳn cũng nên ủ rũ khổ đau mới phải. Vậy mà cậu ấy lại đang mỉm cười.
Ngón tay Hình Tu chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Quý Đằng, như thể đang cố tìm hiểu xem nụ cười ấy làm cách nào nở được trên môi cậu vậy.
Quý Đằng lại hỏi: “Quân thượng nè, bộ anh buồn bã như thế, là vì biết em sắp phải tiến hành lọc chữ sao?”
Hình Tu làm thinh. ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ
Quý Đằng cũng chỉ hít một hơi thật sâu, rồi phì cười: “Quân thượng, em có vài lời muốn nói với anh, dù gì chẳng phải vẫn còn đến mười bảy canh giờ đấy ư, mười bảy canh giờ này có thể dành hết cho em không?”
Dẫu cho đây là một câu nghi vấn, song đôi bên đều đã biết thừa đáp án, câu hỏi chẳng qua đặt ra cho có vậy thôi. Thế nên Quý Đằng trực tiếp dắt Hình Tu đi luôn.
Cả sảnh xét xử không một bóng người, phán quan quỷ lại các thứ đều chẳng thấy bóng dáng đâu. Hoặc có lẽ lời tổng tư hình nói cũng có một phần là sự thật, tất cả đều đã bị hắn lừa gạt mà trốn vào muôn vàn cánh cổng ở Cửu Uyên rồi, không cho gọi thì sẽ không ra ngoài.
Hai người họ đều lặng im.
Đi được một đoạn rồi, Hình Tu mới hỏi: “Đi đâu đây?”
“Trầm Đường.” Quý Đằng trả lời, “Nguyên cái Âm Dương Đạo này, chẳng phải anh thích nhất là Trầm Đường đó sao?”
Hình Tu nghe thấy thế, bèn vươn tay tới định ôm lấy Quý Đằng, Quý Đằng ấy vậy mà lại né ra: “Quân thượng, mình đừng dùng phép thuật bay qua đó nhé, thật ra đi đến đâu không quan trọng, chỉ là em rất muốn được dạo chơi với anh mà thôi.”
Hình Tu nhìn Quý Đằng bằng ánh mắt khó hiểu, song vẫn chiều theo ý cậu.
Quý Đằng chủ động nắm lấy tay Hình Tu, mười ngón tay đan vào nhau, còn giơ cao lên ngắm nghía nữa chứ, cậu cười mà rằng: “Quân thượng ơi, có phải đây là lần đầu tiên anh được cùng người khác tay trong tay không?”
Hình Tu chỉ biết nhìn cậu đăm đăm, lần đầu tiên? Quý Đằng à, kỳ thực em đã lấy đi rất nhiều lần đầu tiên của ta rồi đấy, chỉ là em chưa biết mà thôi.
Dường như thái độ dửng dưng của Quý Đằng, đã an ủi phần nào con tim đang rối bời của Hình Tu, y bắt đầu quan sát Quý Đằng, muốn hiểu dụng ý của cậu; mà Quý Đằng thì chỉ lo ngước mặt lên, quan sát những bức họa u ám trên trần và tường, vô vàn cảnh tượng đẫm máu đầy tăm tối và khiếp đảm.
Đi đến một chỗ nọ, cậu bỗng dừng chân lại, rồi rủ Hình Tu cùng thưởng lãm, vừa ngắm nhìn vừa lắc đầu: “Tranh vẽ ở Âm Dương Đạo thấy ghê quá hà, đề nghị đổi hình khác đi thôi.”
Nói đoạn, cậu lại lắc đầu tặc lưỡi: “Không đúng, nói gì thì cũng là Âm Dương Đạo mà, làm sao có thể gắn mấy bức tranh tươi vui quá được.”
Sau đó, như sực nhớ ra chuyện gì, cậu lại hỏi: “Quân thượng này, anh nói xem nếu đem toàn bộ bích họa ở Âm Dương Đạo đổi thành tranh khiêu dâm, thì có phải mấy người chết xuống đây sẽ cho rằng cái chết của mình chẳng khác nào một trò đùa không?”
Hình Tu nhắm nghiền mắt, sau cùng mới nói: “Quý Đằng, rốt cuộc là em đang làm gì vậy, chẳng phải em muốn đến Trầm Đường sao?”
Ý của y Quý Đằng hiểu lắm chứ, điều mà Hình Tu thật sự muốn hỏi là, tính mạng của em chỉ còn kéo dài mười bảy canh giờ nữa thôi, cớ sao em vẫn đứng đây bình phẩm tranh tường chứ?
Quý Đằng chẳng vội đáp ngay, mà chỉ lo chăm chú tăm tia mấy bức họa trên tường, trong tranh miêu tả cảnh thi hành hình phạt, sống động tới nỗi trông còn đáng sợ hơn bản thân tội ác đó nữa, thật lâu sau đó mới ngoái đầu lại hỏi: “Quân thượng, anh có hiểu về loài người không?”
Hình Tu rất muốn gật đầu, ngày rộng tháng dài, y đã trừng phạt quá nhiều linh hồn con người rồi, y không cho rằng trên đời này còn ai hiểu biết về nhân loại hơn mình. Ấy thế nhưng khi nhìn đến một Quý Đằng với dáng dấp xa lạ trước mặt này, y lại lưỡng lự chẳng dám lập tức gật đầu.
“Với con người thì bảy mươi tuổi có thể xem là thọ lắm rồi, nhưng tồn tại đến ngần ấy năm trời, cũng không chân chính mang ý nghĩa là anh đã sống hết khoảng thời gian đó đâu.” Quý Đằng thong thả giải thích, “Ví dụ như hai mươi mấy năm trước của cuộc đời em, ngày nào cũng thức dậy ăn cơm rồi đi ngủ, cho dù về sau có lấy vợ sinh con, nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại những hành động như thế. Như vậy mà cũng gọi là đã sống được hai mươi mấy năm rồi ư? Đó chẳng qua là sinh hoạt trong một ngày được tái hiện nhiều lần mà thôi.”
“Quân thượng à, có thể cái chết của em rất ngớ ngẩn, nhưng em lại chẳng thấy hối hận tí nào, cuộc sống của em chỉ thực sự bắt đầu sau khi đã chết đi đấy. Bắt đầu dính líu tới Âm Dương Đạo, gặp được Lý phán quan, tổng tư hình, gặp được anh, về lại nhân gian, làm quen với Hề Đao với Lạc Hạ Thạch, biết thêm rất nhiều điều mà vốn dĩ vĩnh viễn cũng không đời nào biết được.”
“Quân thượng, tháng ngày em chân chính được sống này, những thứ có được còn nhiều hơn bội phần so với người khác sống hết một đời.” Quý Đằng trịnh trọng lên tiếng, “Bất luận là về trải nghiệm hay tình cảm, điều mà em nhận lại, đã cho em được sống nhiều hơn người ta vô số kiếp rồi.”
Quý Đằng xoay người sang, siết chặt lấy hai tay Hình Tu, nhìn thẳng vào mắt y: “Tuy là em nói muốn đến Trầm Đường, cơ mà, cũng không phải không tới đó thì không được. Anh chịu đi cùng em một đoạn đường, là em đã hết sức mãn nguyện, vô cùng hạnh phúc rồi. Kể cả khi hai ta nửa đường đứt gánh, sau cùng người duy nhất đến được Trầm Đường chỉ có mình anh, thì em vẫn mong anh đừng cảm thấy em sẽ khổ đau ân hận, điều mà em muốn bày tỏ, anh hiểu chứ nhỉ?”
Hình Tu hiểu chứ, Hình Tu đương nhiên hiểu rõ rồi.
Ngặt nỗi y lại chẳng thể ngờ được, trước khi hồn phách bị lọc chữ ra, mọi suy nghĩ tồn tại trong đầu Quý Đằng, lại chẳng phải buồn bực, oán hờn hay căm tức bất kì ai hết, mà chỉ là về chính bản thân cậu.
“Thế nên tử vong hay hồn phách lọc chữ, em đều chẳng hề sợ sệt. Thật đấy, em hoàn toàn chẳng sợ chút nào. Quân thượng, điều khiến em sợ hãi là, thời gian đằng đẵng đến vô cùng tận mà anh có, lại lãng phí vào việc tiếc thương cho em, anh như vậy làm em chẳng thể nào yên tâm được.” Cậu thoáng ngập ngừng, rồi tiếp tục thổ lộ, “Xin anh hãy mau chóng quên em đi, sau đó, sẽ có ngày anh gặp được một người mà mình thấy rất thân quen, rất có thể đó chính là em, khi ấy hẵng lại nhớ về em nhé, có thế thì em mới cũng sẽ nhớ ra anh được.”
Quý Đằng tươi cười, sau rốt mới nói: “Quý Đằng này có tài năng đức độ gì, lại may mắn được cầm tay sánh bước bên quân vương của Âm Dương Đạo, may mắn được vì quy luật thiên địa mà lọc chữ trong hồn phách? Đời này chẳng còn gì hối tiếc vậy!”
Hình Tu nhìn Quý Đằng, ánh mắt quyến luyến chẳng thể nào rời đi.
Quý Đằng, em chỉ là một người trần, thậm chí còn chẳng có tư chất tu tiên, vào lần đầu tiên ta gặp được em, chẳng qua chỉ là thấy em có vẻ thú vị, thế mà vì sao, một người phàm tục như em, trong khoảnh khắc nào đó, vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ đến nhường này.
Có lẽ bất kì một phàm nhân nào, đều sẽ bắt gặp được cơ hội nào đó, để toả sáng đến mức sáng ngang với vị thế anh hùng, chỉ tiếc thay, đại đa số con người sống đến hết cuộc đời, cũng chẳng đợi được cơ hội ấy cho riêng mình, hoặc bỏ lỡ mất nó mà không hay biết.
Ta được phép bảo hộ cho nhóm người đặc biệt ấy như này, rốt cục là bất hạnh, hay là may mắn đây?