Để tránh diễn ra tình trạng ngượng ngập thái quá, cả người lẫn chim đều vờ như chưa hề nghe thấy câu nói vừa rồi của Hình Tu, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Tổng tư hình. Đúng ngay lúc đó, có vẻ như Tổng tư hình vừa buông lời cợt nhả gì đấy, làm Lý phán quan xô mạnh một cái, không ngờ lại đẩy được Tổng tư hình ra, rồi anh chàng vội vàng lùi ra xa, khéo làm sao lại dừng ngay khi lưng sắp đụng trúng Quý Đằng. Thoạt tiên Quý Đằng cũng hơi né ra, sau lại chợt nghĩ đây là cơ hội tốt để hiệp trợ Lý phán quan, qua một lát mới thình lình hét lớn!
Tổng tư hình vốn đang ngả ngớn cười cợt bỗng phản ứng cực mau lẹ, xoạch một tiếng đã lột áo khoác ngoài xuống, Quý Đằng chỉ kịp thấy trước mắt phất phơ một tà áo nhạt màu tung bay trong gió, trên đó còn thêu tranh hoa điểu tinh xảo vô cùng, mắt cậu hoa cả lên, đến khi nhìn ra thì Lý phán quan chỉ sau ba bước: đè xuống – quấn lại – bọc kín, đã được che chắn hết sức cẩn thận rồi. Xong xuôi hết thảy, hắn mới thở hồng hộc quay mặt về phía cậu mà hành lễ: “Không biết quân thượng ghé thăm, thất lễ rồi.”
Bên tai chợt nghe thấy âm thanh vỡ vụn, hẳn là tiếng kết giới được dỡ bỏ nhỉ. Giờ đây Quý Đằng mới chân chính thấy được Lý phán quan, Lý phán quan đáng thương bị áo khoác của Tổng tư hình bao phủ từ đầu tới chân như cái kén tằm, chỉ để lộ hai con mắt liên tục ngó dáo dác. Lúc trông thấy Quý Đằng, vẻ sợ hãi trong đôi mắt ấy liền được thay thế bởi niềm vui sau khi thoát nạn, Quý Đằng từ xa bắt gặp ánh mắt ấy, bèn tự nhủ, thôi thì coi như cực hình mà mình có khả năng sắp sửa nhận lấy cũng không tới nỗi vô ích.
Sau đó, tầm mắt của Lý phán quan đi xuyên qua vai Quý Đằng, hướng về sau lưng cậu, chợt khựng lại, đoạn, cái vị đang bị quấn chặt nọ bỗng chốc như con sâu róm bị kim chích, búng người vọt dậy, rồi nỗ lực nhún nhảy cà tưng, lấy vị trí nơi Tổng tư hình đang quỳ một chân làm tâm, lượn một vòng lớn quanh đó, nhún đến bên cạnh Quý Đằng.
Quý Đằng cười toe toét, hồ hởi đón chào người bạn không quản ngại đường sá xa xôi đến với mình, đang định đưa tay ra đỡ, ngờ đâu Lý phán quan đáp lại bằng động tác nhảy cẫng lên, dùng đầu húc mạnh, trực tiếp tông cho Quý Đằng té lăn quay.
Cú này ra đòn chẳng chút nương tay, Quý Đằng bị tông đến là xây xẩm mặt mày, vừa ôm đầu toan trách móc thì trông thấy Lý phán quan cũng thở phì phò nằm lăn ra đất theo, rủ rỉ vào tai cậu: “Chú điên rồi sao, quân thượng đang ở đây, sao chú có thể quá phận như vậy, còn không mau quỳ xuống.”
Cảnh này sao quen quá vậy ta, Quý Đằng không khỏi hồi tưởng lại cuộc thi quỳ lạy có một không hai ngày nào, tức thì cảm thấy rêm khắp mình mẩy. Nếu mà quỳ xuống sẽ không tránh khỏi phải dập đầu, chẳng thà để cậu nằm ườn ra giả chết ngay đây cho rồi. May mắn làm sao, Hình Tu chẳng màng để ý đến hai người họ, chỉ nhìn lướt qua Tổng tư hình, rồi xoay người bỏ đi. Tổng tư hình thoáng thở phào nhẹ nhõm, làm bộ muốn nối gót Hình Tu, thế mà lúc đứng dậy vẫn còn ráng ngó sang chỗ Lý phán quan như thể bịn rịn dữ lắm, lại còn tiện thể liếc Quý Đằng một cái.
Phải đến tận lúc này Quý Đằng mới lần đầu tiên được ngắm rõ dung nhan (chính diện) của ngài Tổng tư hình.
Sau khi trút bỏ lớp trường bào khoác bên ngoài, hắn chỉ còn bộ đồ bó sát người, song lại không vì thế mà mảy may có tí lẳng lơ nào, dáng đứng thẳng tắp chỉ thấy toát lên nét đĩnh đạc, hiên ngang.
Cơ mà Quý Đằng đã thông suốt ngay và luôn lý do khiến Lý phán quan thà chết chứ nhất quyết không ưng người nọ rồi.
Gương mặt của Tổng tư hình, nhất định là bởi vì mặt của Tổng tư hình rồi.
Ngũ quan của Tổng tư hình chẳng có vấn đề gì hết, khách quan mà nói thì có khi còn được xem như tướng mạo phi phàm đấy, đặc biệt là khi đem so với bản mặt của Lý phán quan thì cách nói này càng chuẩn không cần chỉnh. Hiềm nỗi một khi bạn phải đối mặt với hắn ấy à, tuyệt đối sẽ không bị vẻ ngoài ấy cám dỗ đâu.
Bởi vì đằng sau lớp da mặt ấy, là những vệt sáng xanh kỳ lạ, còn loáng thoáng thấy được lượn lờ dưới da là vô số hình thù không rõ nghĩa, có khi lại trông như ký tự bùa chú. Mà điều quan trọng nhất là, khi bạn đang chăm chú quan sát gương mặt ấy, bạn sẽ hoàn toàn không cách nào ý thức được rốt cục thì mặt mũi hắn tròn méo ra sao, sự chú ý của bạn sẽ chỉ hoàn toàn tập trung vào những ký tự không ngừng dập dềnh, không ngừng uốn lượn trên khuôn mặt ấy, mà càng nhìn, sẽ lại càng cảm thấy ẩn giấu bên dưới lớp da ấy rất có thể là thứ gì đó hết sức đặc biệt. Nhưng cứ hễ mà bạn cố tình muốn quan sát cho tỉ mỉ, thì cái hình mà bạn đang ngắm lại lặn đi đâu mất, một hình khác sẽ hiện lên thay thế nó. Càng muốn xem cho cẩn thận, rõ ràng, thì những hoa văn ấy lại càng chuyển động và hoán đổi nhanh hơn, Quý Đằng chỉ mới tập trung nhìn vào có chừng một giây thôi, trước mắt đã hoa cả lên với muôn vàn ký tự lạ lẫm, đầu nhức bưng bưng.
Đối diện với một gương mặt như vậy, ngoại trừ ý nghĩ muốn giải mã những ký tự hình học chưa từng biết đến theo bản năng, để rồi tự làm cho mình sao bay đầy đầu ra, tin rằng sẽ rất khó để bạn có thể nảy sinh thêm bất kỳ tạp niệm nào nữa. Quý Đằng đoán có lẽ lúc Lý phán quan bị hắn đè, chắc hẳn sẽ cảm thấy như bị một cuốn sách viết đầy chữ nguệch ngoạc đè lên mà thôi.
Tổng tư hình thoáng nở nụ cười, xoay người bỏ đi. Lạ cái là Quý Đằng hoàn toàn chẳng nhớ nổi dáng vẻ khi cười ấy ra sao, ấn tượng duy nhất để lại trong cậu chính là một hình gần giống như chữ ‘燺’ hiện lên bên dưới con mắt trái của hắn. [*]
Trong lúc Quý Đằng còn đang khổ não suy tư xem rốt cục cái hình nọ mang ý nghĩa gì, thì tiếng lịch bịch gây ra do Lý phán quan quẫy đạp dưới đất đã gọi hồn cậu trở về. Cậu nhanh chóng giúp anh ta thoát khỏi trói buộc, rồi còn thu gom y phục, giúp anh ta chỉnh trang lại đàng hoàng. Lâu lâu lại trộm nhìn Lý phán quan một cái, rặt một vẻ con tim tổn thương, mặt mày ủ dột. Quý Đằng chẳng dám nhiều lời, chỉ là chợt nhớ tới lúc trước từng có vài lần, huynh trưởng nhà mình cũng về nhà với bản mặt chù ụ, rồi đóng kín cửa mà đập phá đồ đạc. Cậu thì cứ tưởng là do huynh ấy tâm trạng không vui, nên càng không dám lại gần, chứ có ngờ đâu là do gặp phải cảnh ngộ thế kia.
Quý Đằng không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng, giá như khi đó mình chịu khó thăm hỏi, an ủi vài câu, cải thiện tình cảm giữa hai anh em, biết đâu cả hai sẽ chẳng phải rơi vào bước đường cùng thế này. Huynh trưởng đối đãi với mình, tuy rằng không thân thiết gì mấy, song cũng chưa từng ngược đãi bao giờ. Chính mình mới là người cố tình tỏ ra xa cách, kỳ thực cũng là vì tự ti về thân phận con vợ lẽ. Lại nhớ đến khi mình đưa cái tráp kinh tởm ấy cho huynh trưởng, nét mặt vui sướng của huynh ấy nào có phải vờ vịt. Trong lúc bồi hồi ngẩn ngơ, bóng lưng của Lý phán quan tựa hồ in chồng lên bóng hình của Quý Quân trong trí nhớ, Quý Đằng kìm lòng không đặng mà lầm lũi dìu anh ta dậy, khẽ vỗ vai anh: “Thật xin lỗi, đại ca, thật xin lỗi, quả thật là em đã có lỗi với anh, phải chi lúc đó em—”
Niềm xúc động pha lẫn bi thương của Quý Đằng bỗng bị ngắt ngang bởi một giọng nói hằn học “Tôi cóc phải anh em gì của cậu hết!”
May mà Quý Đằng kịp thời phanh gấp, vội sửa lại nửa câu sau thành “Phải chi lúc đó em không một hai đòi vào cho bằng được, thì đã không liên lụy đến anh, để anh phải chịu tội rồi. Thật lòng em nào có nghĩ đến mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này. Lần này em sai quá sai, có chết bao nhiêu lần cũng khó mà đền hết được lỗi lầm. Nhưng mà,” Quý Đằng cười méo xệch, “E là em cũng sắp sửa phải trả giá cho sai lầm của mình rồi.”
Lý phán quan nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực, Quý Đằng biết nếu Lý phán quan hay tin mình đã vô lễ với Hình Tu tới cỡ nào, có khi bị dọa cho chết tươi cũng nên, đâm ra chỉ nói giảm nói tránh thành mình đã lỡ cư xử không phải phép với Hình Tu, e là y sắp sửa tìm mình tính sổ rồi thôi.
Lý phán quan cẩn thận quan sát Quý Đằng lâu ơi là lâu, phỏng chừng cảm thấy vẻ mặt đầy đau khổ của cậu không giống bịa đặt, mới nói: “Chung quy thì chú mày đã làm gì rồi?”
Để tránh dọa cho anh ta sợ vỡ mật, Quý Đằng chỉ đành nói là sai lầm rất nghiêm trọng.
Lý phán quan cũng không ép cậu khai ra, sau khi tốn kha khá thời gian sửa soạn y trang xong, tự dưng lại ném bầu rượu của mình qua cho Quý Đằng, “Thế thì chú nhân tiện giúp anh biếu ít rượu cho người gác cổng ở Khởi La Huyền Hoàng với,” rồi nhỏ giọng thầm thì, “Cậu ta đang ở đó, đằng nào tội của chú cũng to như trái núi rồi, chẳng ngại góp thêm cục đá vào đâu ha.”
Quý Đằng nghệt mặt một lúc, mới hốt nhiên hiểu ra! Khởi La Huyền Hoàng, là một trong số vô vàn địa điểm thi hành án của Âm Dương Đạo, còn ‘cậu ta’ mà Lý phán quan nói tới, hẳn chính là Quý Quân, ca ca mình đây mà: “Nhưng chẳng phải anh đã nói là không biết à?”
“Mới rồi chẳng phải anh đã xem sổ tử đấy thôi?” Lý phán quan lườm cậu muốn tét con mắt, “Ai mượn chú ngày nào cũng lải nhải Quý Quân này Quý Quân nọ bên tai anh miết, nên tình cờ đọc được thì nhớ tới thôi!”
“Anh đọc hồi nào vậy?” Quý Đằng chợt nhớ tới khuôn mặt của Tổng tư hình, “Chẳng lẽ là trên mặt của Tổng tư hình—?”
Lý phán quan quay phắt sang, bụm miệng Quý Đằng lại liền, “Chớ có nhắc tới ba chữ này, bất kì nơi nào ở Âm Dương Đạo, chỉ cần có người nhắc đến ba chữ này, là hắn sẽ biết ngay đấy. Đừng bao giờ nhắc tới ba chữ này nghe chưa! Còn cả chuyện sổ tử nữa, không muốn hại chết anh đây thì cũng làm ơn tuyệt đối đừng nói ra!”
Quý Đằng lúng búng gật đầu lia lịa, bụng bảo dạ có chết cũng sẽ không nhắc đến mấy chữ đáng sợ này.
Thì ra sổ tử được cất trong người của Tổng tư hình, thảo nào không thể cho người khác tùy tiện xem—
“Hãy mau lên đường, kẻo quân thượng cho người tới bế chú em đi, là không còn cơ hội nữa đâu đó.”
Quý Đằng mới đi được vài bước, chợt dừng lại, “Xin hỏi họ tên khi còn tại thế của đại ca phán quan là chi ạ? Em chỉ biết mỗi họ anh là Lý thôi.”
Lý phán quan trầm ngâm một lát, “Lý Phàn.”
Quý Đằng liền quỳ xuống, hướng về phía Lý phán quan, hết sức cung kính mà vái lạy ba cái, “Đại ca Lý Phàn, chuyến này em đi rồi chưa biết có còn đường quay lại hay không, nên xin phép bái biệt tại đây, Quý Đằng em đây kiếp này mắc nợ anh quá nhiều, kiếp sau—” Quý Đằng bỗng thấy nực cười, đắc tội Hình Tu rồi thì không biết kiếp sau có tồn tại chăng, “Nếu vẫn còn kiếp sau, sẵn sàng thịt nát xương tan để đền ơn đáp nghĩa.”
Lý phán quan không ngoảnh đầu lại, chỉ lặng thinh đưa lưng về phía cậu, phẩy tay ra hiệu cho cậu đi mau.
-Hết chương 5-
Chú thích:
燺 là một chữ Hán rất hiếm gặp, mình cũng không tra ra được nghĩa của nó là gì nữa, chả hiểu A Thất có dụng ý gì không ↑