Đêm này trong lều nhiệt tình thế nào, người ngoài không thể biết được.
Chỉ là thời điểm các tướng lĩnh điểm binh lúc trời còn chưa sáng, đã thấy Vương gia đưa Vương phi đi ra —— đội ngũ vận chuyển trời chưa sáng đã phải trở về. Diệp Vân Đình đi theo bọn họ nên cũng thức dậy từ sớm.
Thời điểm lên ngựa còn hơi buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, nói lời cáo biệt với Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ trong lòng có chút không nỡ, muốn mở miệng giữ người lại, nhưng lý trí đã ngăn cản hắn, chỉ có thể dùng sức siết chặt tay y vò thêm mấy cái, thấp giọng dặn dò: "Trở về viết thư cho ta, ta sẽ mau chóng đánh hạ Ký Châu."
Lời nói này vô cùng ngông cuồng, nếu để Ân Thừa Ngô nghe thấy, phỏng chừng muốn giận đến giơ chân.
Cố tình Diệp Vân Đình không cảm thấy vậy, y trịnh trọng gật đầu: "Ta ở Vị Châu chờ ngài chiến thắng trở về."
Hai người nói thêm mấy câu, đội ngũ liền xuất phát. Diệp Vân Đình giục ngựa đi về phía trước, đi ra rất xa, quay đầu nhìn lại vẫn thấy hắn đang đứng chỗ cũ, xa xa nhìn bên này, thân ảnh bị ánh lửa bốn phía hắt lên càng thêm mềm mại.
Mãi đến khi không nhìn thấy người nữa, Lý Phượng Kỳ mới thu hồi ánh mắt. Khương Thuật đợi bên người tiến lên bẩm báo: "Bên kia tối qua có động tĩnh, Ân Thừa Ngô sợ là đã không nhịn được."
Lý Phượng Kỳ thu lại con ngươi suy nghĩ sâu sắc, kêu vài tên tướng lĩnh đến lều chính.
...
Không ngoài suy đoán chút nào, chạng vàng trời tối Ân Thừa Ngô động thủ.
Thường ngày vào lúc này, là thời điểm quân Bắc Cương Quân đang ăn tối, mấy ngày nay thức ăn trong quân rất tốt, vậy nên trong doanh địa tràn ngập không khí vui mừng, đồng thời cũng vô cùng thả lỏng. Ân Thừa Ngô chính là nhìn chuẩn lúc này, phát động tập kích, nỗ lực đánh trở tay không kịp.
Mà quân Bắc Cương phản ứng so với tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn, bị tập kích cũng không hoảng loạn, thoáng cái đã triển khai đội hình đánh trả.
Hai quân giao chiến, tiếng hô "Giết" rung trời.
Thời điểm ở giữa chiến trường chém giết say sưa, Lý Phượng Kỳ nhìn kỹ xác định thân ảnh nhàn rỗi của n Thứa Ngô, híp mắt nói: "Ân Thừa Ngô nhịn nhiều ngày như vậy, chỉ có chút năng lực ấy sao?" Trong mắt hắn xẹt qua dị sắc, trong đầu nhớ lại địa hình nơi này, lập tức sai Khương Thuật mang một đội nhân mã âm thầm kiểm tra lương thảo phía sau: "Truyền lệnh xuống, kiểm tra lương thảo."
Bọn họ dựa lưng vào Chu Câu Trấn, mà Chu Câu Trấn thì được núi non trùng điệp vây quanh. Dãy núi không cao lắm, nhưng bởi vì núi này nối tiếp núi kia nên khe dốc trải rộng, khó có thể di chuyển. Ngay cả dãy núi bên trái cũng thành một tấm bình phong thiên nhiên.
Nhưng nếu Ân Thừa Ngô phái người đi vòng trong núi, vòng tới phía sau, liền có thể đánh vào Chu Câu Trấn.
Lý Phượng Kỳ tuy cảm thấy  Thừa Ngô so với phụ thân hắn kém hơn nhiều, nhưng cũng không hội khinh địch. Hắn ở phía trước tọa trấn, Khương Thuật mau chóng dẫn binh đi về phòng thủ phía sau.
Mà quả nhiên như hắn dự liệu, Ân Thừa Ngô chủ ý giương đông kích tây.
Phía trước chiến trường chém giết lợi hại, còn đội quân tinh nhuệ Ký Châu thì vòng về phía sau, xuyên qua dãy núi, vòng tới phía sau Chu Câu Trấn, chuẩn bị rút củi dưới đáy nồi, vây kín trước sau.
Đáng tiếc Lý Phượng Kỳ sớm có phòng bị, Ân Thừa Ngô ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hơn nửa tinh nhuệ đều chết ở trong dãy núi.
Lý Phượng Kỳ sai người mang thủ cấp tướng lĩnh đến trước trận, ôm lấy môi nói: "Ân tướng quân đưa ta một phần đại lễ, bản vương trả lễ lại, cũng đưa một phần."
Dứt lời giơ tay, hai binh lính nâng nâng đầu người bước ra khỏi hàng, không sợ hãi đưa đến trước mặt quân đội Ký Châu.
Ân Thừa Ngô nhìn tướng lĩnh chết không nhắm mắt, lại nghĩ tới tổn hại quân tinh nhuệ, trong lòng đau xót, nhưng đường như mấy ngày nay đã ăn nhiều quả đắng, hắn không tức giận dâng tới đầu nữa, chỉ nhắm mắt lại, sâu sắc nhìn Lý Phượng Kỳ, thu binh.
*
Nghe nói tiền tuyến lần thứ hai tan tác, Ân Tiếu Chi rốt cục đứng ngồi không yên, giục ngựa đuổi đến doanh trại.
Ân Thừa Ngô đã không còn tự phụ như lúc trước, nhìn thấy Ân Tiếu Chi cúi đầu nhận sai: "Là hài nhi khinh địch ."
Hắn trước giờ chưa từng giao thủ với Vĩnh An vương, mặc dù phụ thân mấy lần khen đối phương dụng binh quỷ quyệt khó lường, hắn cũng khịt mũi coi thường. Vĩnh An vương vẫn chưa tới ba mươi, chính là thời điểm trẻ tuổi nóng tính, cho dù lợi hại thì có thể lợi hại đến mức nào chứ?
Bất quá chỉ vài thời điểm anh hùng, đã khiến thằng nhãi kia thành danh thôi.
Nhưng sau khi thật sự đối mặt, hắn mới hiểu được Vĩnh An vương khó chơi. Bây giờ mới chỉ nửa tháng, quân tâm cũng đã phân tán rất nhiều, thậm chí còn có không ít lời oán hận, sớm không còn ý chí chiến đấu sục sôi như thời điểm xuất binh. Hắn không thể không nhìn kỹ đối thủ của mình.
Thấy hắn còn biết nhận sai, Ân Tiếu Chi thần sắc hòa hoãn rất nhiều, nói: "Trình độ dung binh của Vĩnh An vương vẫn còn trên ta. Bất luận là chính diện cứng đối cứng, hay là vu hồi chiến thuật, xac suất chúng ta có thể thắng cũng không lớn."
Quân Bắc Cương dũng mãnh, Vĩnh An vương dụng binh như thần.
Ở bề ngoài quân số Ký Châu và Vị Châu chênh lệch không lớn, nhưng khi thật sự đánh trận, mới biết trong đó có chênh lệch. Nếu là cứng đối cứng, khả năng bọn họ thua trận càng lớn hơn.
"Vậy nên làm gì? Cũng không thể không đánh mà lui." Ân Thừa Ngô nhíu mày, tuổi của hắn còn lớn hơn Lý Phượng Kỳ, chớ nói là phụ thân, bất luận là hắn hay là phụ thân đứng ra giảng hòa, n gia đều không bỏ qua được người này. Nhưng một khi chịu thua... lòng người đều phân tán.
"Kế sách hiện nay, chỉ có thể dùng lực phá kế." Ân Tiếu Chi trầm giọng nói: "Binh lực tương đương, chúng ta không hẳn có thể thắng. Nhưng nếu nhiều hơn một trăm ngàn binh mã, dùng nhân số nghiền ép, phần thắng có thể lớn hơn rất nhiều."
Một lực phá mười, hắn cũng không tin xuất thêm mười vạn binh mã mà vẫn không có phần thắng. Nhưng bọn họ cũng không cần để đối phương đại bại, chỉ cần làm cho Lý Phượng Kỳ không dám tiếp tục xâm lấn coi như đạt được mục đích.
"Phụ thân muốn mượn binh mã Lục Châu?" Ân Thừa Ngô do dự nói: "Nhưng người chúng ta phái đi đến nay vãn chưa chưa trở về, chỉ sợ Tất Điển đã sinh dị tâm từ sớm."
Ân Tiếu Chi cười rộ lên: "Ngươi cho rằng ta vội vàng tới là vì chuyện gì?" Hắn vuốt ve chòm râu rồi cười: "Lục Châu có hồi âm, Tất Điển sai người đưa một phong thư tới, đáp ứng xuất binh giúp đỡ chúng ta. Nhưng Lục Châu chịu ảnh hưởng lớn từ tuyết tai, trong quân thiếu ăn thiếu mặc, cần ta trợ giúp năm vạn kiện quần áo mùa đông, hai mươi vạn thạch lương thảo."
"Hắn thừa dịp cháy nhà hôi của!" Ân Thừa Ngô thần sắc không lo: "Huống hồ lương thảo thì thôi, chúng ta đi đâu tìm nhiều quần áo mùa đông như vậy?"
"Cũng không tính là công phu sư tử gặm, trong thư cũng nói tình hình Lục Châu đích thực không tốt lắm." Ân Tiếu Chi chậm rãi nói: "Tất Điển mặc dù từng là phó tướng tâm phúc của ta, nhưng tính tình hắn ngay thẳng bướng bỉnh, lúc trước ta sợ hắn không chịu đồng lòng khởi sự, làm hỏng chuyện lớn nên mới không gộp Lục Châu vào. Bây giờ triều đình vì Tất Điển có quan hệ với ta, cũng kiêng kỵ Lục Châu. Tất Điển chắc là không chịu nổi, tâm cũng lạnh lẽo, chỉ có thể dựa vào chúng ta."
Mặc dù lúc này Tất Điển muốn nhiều thứ, nhưng đối với Ân gia dù hơi đau lòng một chút, cũng chẳng hề thương gân động cốt. Nếu như có thể dùng nó để Tất Điển xuất binh, bức lui Vĩnh An vương, đối với bọn họ mà nói vẫn là buôn bán có lời.
Ân Thừa Ngô cũng nghĩ vậy, nói: "Lương thảo có thể cung cấp, nhưng vẫn phải có kế hoạch. Nếu đưa lương thảo rồi nhưng hắn lại rụt rè không xuất binh, chúng ta cũng không thể đòi lại."
Ân Tiếu Chi cũng lo lắng chuyện này, tỉ mỉ thương nghị kế sách với hắn.
Cuối cùng quyết định phái một tên thân tín đảm nhiệm vai trò sứ giả, mang mật thư cùng một phần lương thảo âm thầm tới Lục Châu.
Trong thư bọn họ đồng ý yêu cầu của Tất Điển, nhưng số lượng lương thảo và quần áo quá lớn, dễ dàng bị Vị Châu phát hiện nên chỉ đưa một phần nhỏ qua trước để xác định, hơn nửa còn lại, trong thư nói rõ chờ sau khi bức lui Vĩnh An vương sẽ bổ khuyết thêm.
...
Thời điểm Tất Điển nhìn thấy sứ giả Ký Châu đã là bốn ngày sau.
Sau khi nghiệm thu lương thảo, hắn cảm khái ân đức mà nghênh đón sứ giả vào phủ thứ sử, nhưng khi quay đầu tiến vào thư phòng, sắc mặt liền trầm xuống: "Năm ngàn quần áo mùa đông, ba vạn thạch lương thảo. Ngược lại so với phát cho ăn mày còn hào phóng hơn một chút."
Hắn luôn biết Trung Châu Ký Châu là dòng chính, Lục Châu không sánh được, cũng không muốn so đo.
Nhưng ai biết n gia lại không chỉ một mà tới ba lần cắt giảm chi phí quân sự của Lục Châu, nếu không phải trước giờ lương thưởng triều đình đẩy xuống n gia đều khấu trừ một nửa, Lục Châu cũng không đến nỗi thiếu thốn trong ngày đông giá rét.
Bây giờ có chuyện nhờ hắn, cũng vẫn vênh vang đắc ý như vậy.
Hắn biết không bàn luận vấn đề mình cần nhiều hay ít, với tính tình của Ân Tiếu Chi nhất định sẽ không cấp đủ, sau đó cố ý giở công phu sư tử ngoạm. Hắn cho là Ân gia không cấp đủ, cũng phải đưa tới một nửa. Dù sao bây giờ tình hình của Ký Châu cũng gấp gáp.
Nào biết Ân gia căn bản không để hắn vào trong mắt. Chỉ lấy chút đồ như thế đưa cho hắn, còn không bằng một phần của Vị Châu.
Tâm phúc của Tất Điển cũng cảm thấy thất vọng, lúc trước Lục Châu cứ nhẫn nại, hắn đã cảm thấy không đáng cho thứ sử. Cũng may bây giờ bọn họ đã không cần ngẩng mặt mượn hơi Ân gia, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tuy rằng ít chút, mà tốt xấu cũng là cho không. Cũng có thể chống đỡ được một trận."
"Đúng vậy." Tất Điển nhắm mắt lại, đem một phong thư mật giao cho tâm phúc, nói: "Ân gia bất nhân, thì không thể trách ta bất nghĩa ."
***
Ân Tiếu Chi tọa trấn giữa quân, cuối cùng cũng coi như cứu vãn được một chút sĩ khí.
Hai quân giao chiến mấy lần, vẫn là quân Bắc Cương thua ít thắng nhiều.
Nhưng Ân Tiếu Chi không hề vội, đã cách mấy ngày từ khi nhận được hồi âm của Lục Châu, nhân tiện nói: "Có thể động thủ ."
Tất Điển hồi âm, mười vạn đại quân đã âm thầm đi tới Cù Sơn, bố trí thiên la địa võng ở đây, chỉ cần Ân Tiếu Chi có thể dẫn quân Bắc Cương tới Cù Sơn, hai quân vây kín, nhất định có thể đánh bọn họ trở tay không kịp.
"Ngày mai nhổ trại, giả vờ không địch lại, lui về Cù Sơn."
Cù Sơn là một sơn đạo nằm ở phía bắc Ký Châu, liền với Lục Châu. Vì địa hình chót vót, dễ thủ khó công, ÂN Tiếu Chi mang binh lui giữ sẽ không gây hoài nghi.
Ngày kế, Ân Thừa Ngô tự mình lĩnh binh xuất chiến.
Sau khi ác chiến nửa ngày, dần dần lộ ra xu hướng suy tàn. Còn quân Bắc Cương đối diện càng giết càng hăng. Ân Tiếu Chi thấy thế không thể không hạ lệnh nhổ trại, thối lui về hướng Cù Sơn.
Khương Thuật nhìn quân Ký Châu trốn trui trốn lủi về Cù Sơn, trố mắt ngoác mồm nói: "Diễn cũng rất thật."
Nếu không phải hắn sớm nhận được mật thư của Tất Điển, e là thật sự tưởng phụ tử Ân gia sợ hãi muốn bỏ chạy .
Lý Phượng Kỳ nhìn thân ảnh hoảng hốt của quân Ký Châu, trường đao vung lên: "Truy!"
Một trận truy đuổi bắt đầu.
Quân Ký Châu trốn ở phía trước, quân Bắc Cương đuổi theo phía sau. Ân Thừa Ngô giống như câu cá, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, tạo nên thế trận suy tàn câu kéo Lý Phượng Kỳ phía sau bọn họ.
Nơi bọn họ cần đến chính là thung lũng trong Cù Sơn.
Thung lũng kia cực kỳ rộng, hai mặt là dãy núi kéo dài, chỉ có thông đạo trước sau. Dựa theo kế hoạch, bọn họ dẫn quân Bắc Cương tiến vào thung lũng, phá hỏng con đường phía trước, còn Tất Điển tập kích phía sau, phá hỏng đường lui, như vậy có thể tới bắt ba ba trong rọ.
Càng lúc càng đến gần thung lũng, trong mắt Ân Thừa Ngô xẹt qua ngoan ý, hạ lệnh tăng nhanh tốc độ.
Đội quân Ký Châu tăng tốc tiến vào sơn cốc, quân Bắc Cương đuổi theo phía sau có hơi do dự, Ân Thừa Ngô đang lo lắng Lý Phượng Kỳ đa nghi sẽ không dễ dàng đuổi theo, nhưng đã thấy Khương Thuật mang một nửa nhân mã tiến vào.
Nhìn đội quân truy binh, Ân Thừa Ngô nhếch mép, trong miệng có chút tanh nồng.
Thôi, hôm nay dù không giết được Lý Phượng Kỳ, cũng có thể vây giết một nửa nhân mã, khiến hắn đại thương nguyên khí.
Trong sơn cốc bỗng nhiên vang lên tiếng cú đêm kêu, ba ngắn một dài, là ám hiệu của Tất Điển. Ân Thừa Ngô sắc mặt vui vẻ, truyền lệnh xuống, sau đó quân kỳ lay động, quân Ký Châu vốn đang hoảng loạn bỏ chạy đều dừng lại, chỉnh tề bày ra trận hình.
Khương Thuật sững sờ, lớn tiếng nói: "Sao lại không chạy nữa? Lớn tuổi rồi đi đứng cũng không được hả ?"
Ân Thừa Ngô hừ một tiếng, cất giọng nói: "Tất Điển, ngươi còn trốn làm gì? !"
Dứt lời, chỉ thấy hai bên dãy núi, thung lũng phía sau tràn ra binh sĩ trên tay cầm đuốc, mũi tên sáng lóa phía sau.
Ân Thừa Ngô cười rộ lên: "Chúng ta đương nhiên không cần trốn..." Hắn ngừng một chút trầm giọng, "Bởi vì nên trốn, là các ngươi."
Nhưng mà vừa dứt lời, những mũi tên kia không hề động đậy. Ân Thừa Ngô trong lòng bỗng nhiên kinh hoảng, tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên, hắn lớn tiếng quát lên: "Tất Điển!"
Nhưng cũng không có ai đáp lại hắn, ngược lại trên mặt đất truyền đến chấn động rõ ràng, phía sau binh lính đến báo, âm thanh run rẩy: "Tướng, tướng quân, chúng ta bị vây kín, phía sau đều là quân Bắc Cương!"
Trên trán Ân Tiếu Chi nổi gân xanh, hiểu rõ chính mình đã bị sắp đặt: "Tất Điển hàng Vĩnh An vương!"
Bọn họ tưởng chính mình bố trí một cái bẫy, không biết rằng mình mới chính là con mồi.
Khương Thuật hai tay ôm ngực, cười ha hả nói: "Các ngươi đã bị bao vây, nếu không muốn chết thì tự bỏ vũ khí đầu hàng. Người đầu hàng không giết!"
Lời ấy nói ra, binh lính Ký Châu hai mặt nhìn nhau, tiếng bàn luận khe khẽ vang lên.
Ân Thừa Ngô quát mấy tiếng cũng không ngăn được quân tâm rối loạn.
Nửa ngày sau, có người ném vũ khí, cởi khôi giáp, giơ cao hai tay nơm nớp lo sợ đi về phía quân Bắc Cương.
Có một liền có hai, lục tục có binh lính Ký Châu lựa chọn đầu hàng, Khương Thuật cũng làm như lời nói, nhường một con người để binh sĩ đầu hàng ra khỏi thung lũng.
Hai khắc đồng hồ sau, người trong sơn cốc đã ít đi một nửa.
Còn lại một nửa, nhưng chỉ còn những quan to bị n thị phụ tử mê hoặc lựa chọn lưu lại.
Khương Thuật nhếch miệng nở nụ cười, hô "Đánh", thoáng chốc tên rơi như mưa.
Sau một trận hốt hoảng, phụ tử Ân thị sai binh lính dựng lá chắn chống đỡ, chặn lại phần lớn mũi tên, Khương Thuật thấy mưa tên không đả thương được bọn họ, kẹp bụng ngựa mang quân xông lên chém giết.
Bên trong thung lũng, hai quân giao chiến ác liệt.
Đường lui trước sau đều bị phong tỏa, quân Ký Châu bị chặn bên trong thung lũng chỉ có thể lựa chọn tử chiến.