Nhưng trong cung lúc này binh mã hỗn loạn, tất cả mọi người đang cố tìm đường thoát thân, không một ai chạy tới dập lửa.
Hàn Thiền dẫn người đi lục soát tất cả các nơi Lý Tung thường hay lui tới nhưng không thu được gì, sắc mặt băng lãnh âm trầm như sắp nổi bão.
Quân Thần Sách đi theo hắn ngẩng đầu nhìn qua ống nhòm, kinh hoàng hô lên: "Bên kia bốc cháy ."
Mọi người thấy hắn kinh ngạc thốt lên cũng ngẩng đầu lên xem, nhìn thấy lửa cháy rừng rực trên tòa Vọng lâu kia.
"Trên đó có người có người đúng không?" Ngọn lửa trong mắt họ dường như có bóng người mơ hồ.
Hàn Thiền ngước mắt nhìn sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngoại trừ ngọc tỷ, những chuyện khác không thể thu hút sự chú ý của hắn: "Tiếp tục lục soát."
Quân Thần Sách khe khẽ bàn luận vội im bặt, phân công nhau đi kiểm tra những chỗ khác.
Hàn Thiền đứng ở chỗ cũ, cau mày suy nghĩ xem còn chỗ nào y có thể giấu đồ.
"Thái phó đại nhân thật tuyệt tình nha." Một âm thanh lanh lảnh truyền ra từ chỗ ngoặt, Thôi Hi vỗ tay đi ra, cười nhìn Hàn Thiền: "Thái phó đại nhân không quan tâm bóng người trên lầu kia là ai sao?"
Hàn Thiền cau mày nhìn hắn, trong lòng thì lại tính toán khả năng ngọc tỷ có thể đang nằm trong tay hắn, trên mặt lại nói: "Cùng ta có quan hệ gì đâu?"
Thôi Hi đầy mắt thán phục nhìn người trước mặt, hắn nghĩ chính mình đã đủ ác độc, không nghĩ tới Hàn Thiền so với hắn càng sâu cay hơn. Người này ngoài mặt nhìn sạch sẽ không nhiễm bụi trần, kì thực là đồ máu lạnh.
"Đó là bệ hạ." Thôi Hi nói: "Hắn đã chết. Thái phó không áy náy chút nào sao?"
"Thôi Thường Thị đây dùng lập trường nào đến chất vấn ta?" Hàn Thiền cười lạnh một tiếng: "Ngươi đối với hắn có mấy phần trung tâm chứ?"
Thôi Hi than thở: "Ta không cùng một dạng với Thái phó. Bệ hạ cho ta quyền thế, ta làm việc vì hắn, đã sớm thanh toán xong. Chỉ là không biết khoản nợ của Thái phó, có trả hay không?"
"Vậy thì không cần ngươi phí tâm." Hàn Thiền lười nói nhiều với hắn, lần thứ hai đi về phía Thái Càn cung, chuẩn bị tự mình lục soát tẩm cung của Lý Tung, nhìn xem có mật thất hay không.
"Ngươi thật sự chẳng hề quan tâm hắn." Thôi Hi nhìn phương hướng hắn đi, lắc đầu khẽ cười một tiếng, có lòng nhắc nhở hắn: "Chỗ mà hắn thích nhất, không ở nơi này, ở bên kia." Hắn vươn ngón tay, chỉ về phía đông xa xa.
Đó là Đông cung.
Hàn Thiền suy tư chốc lát, triệu thêm nhân thủ đi lục soát Đông cung.
Thôi Hi nhìn bóng lưng vội vã của hắn, lại quay đầu nhìn tòa tháp đã lão đảo, than nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm rời khỏi hoàng cung.
*
Đông cung đã để trống từ lâu, cũng may vẫn có cung nhân vẩy nước quét nhà nên không hề bẩn loạn, nhưng những vết tích năm tháng đã nhuộm kín cung điện, lộ ra vẻ xưa cũ hiu quạnh.
Hắn từng ở chỗ này chờ đợi rất lâu.
Hàn Thiền nhìn những viên gạch quen thuộc, đáy mắt rốt cục cũng sinh ra sóng lớn.
Trước khi điện hạ có chuyện, hắn đều ngóng trông về hướng Đông cung.
Hắn gặp gỡ điện hạ khi người cải trang vi hành ở huyện Xương, khi đó hắn sớm đã hiểu quan trường hắc ám, vô cùng thất vọng với triều đình vậy nên không tham gia khoa cử. Sau đó lại vô tình quen biết điện hạ, chỉ ở chung hai tháng ngắn ngủi nhưng bọn họ trí lớn gặp nhau, cùng chung hoài bão coi nhau như tri kỷ.
Là điện hạ khiến hắn thêm chờ mong với thế đạo này.
Vì thế lần thứ hai hắn tham gia khoa cử, không có gì bất ngờ đoạt được trạng nguyên, vào Hàn lâm viện.
Hắn vốn muốn đi tới Đông cung bái phỏng, báo cho điện hạ tin tức tốt này, nhưng trước cửa Đông cung, hắn tận mắt nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm đỡ một vị nữ tử mang bầu xuống xe ngựa ——đó là Thái tử phi.
Một khắc kia hắn không nói được cảm giác của chính mình là gì, nhưng cuối cùng hắn lại thảng thốt ly khai.
Sau đó điện hạ biết chuyện hắn vào Hàn lâm viện, mấy lần tìm hắn uống rượu chúc mừng, hắn đều mượn cớ khước từ .
Sau đó, điện hạ đi phía Nam trị thủy, một đi không về.
Tin tức Thái tử mất mạng giấu rất kín, mãi đến khi thi thể vận chuyển hồi kinh, Đông cung treo lụa trắng, mọi người mới biết được sự tình.
Ngày đó đối với hắn mà nói, như mồi lửa trong đêm bỗng nhiên vụt tắt, không bao giờ tìm được phương hướng nữa.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác theo quan viên Hàn lâm viện đi vào phúng viếng, nhìn thấy lụa trắng treo đầy trong phòng, chỉ cảm thấy đau thấu tim gan.
Hai người đã cùng nhau ước định, sau này nếu y đăng cơ, hắn sẽ hợp lực cùng y thanh tràng văn võ bá quan, dẹp tan bất công, đuổi sạch Tây Hoàng, bình định Nam Việt, thâu tóm Đông Di, thống nhất đại địa Trung Nguyên, lập nên thời kỳ thái bình thịnh thế .
Tất cả những hoài bão hùng vĩ đều vì cái chết của y mà tiêu tan.
Nếu như cái chết này chỉ là một bất ngờ thì thôi, nhưng cố tình ông trời lại để hắn biết, đây là một âm mưu.
Là Lý Càn muốn đoạt vị, ám sát điện hạ.
Ánh mắt Hàn Thiền từ từ lắng đọng, cuối cùng lại trở về vẻ lạnh lùng, chuyện cũ quá mức tang thương, nhớ lại chỉ càng thêm ưu phiền, hắn hít sâu một hơi, sai người lần lượt đi tra soát. Mình thì dựa vào ký ức tùy ý đi vào bên trong.
Cuối cùng dừng lại trước cửa thư phòng
Hắn giậm chân hồi lâu, đẩy ra cánh cửa đầy bụi, ký ức lần lượt ùa về.
Vì báo thù cho điện hạ, hắn bỏ qua tiền đồ tốt đẹp, âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của Lý Càn, triệu tập bộ hạ còn lại của điện hạ, sau khi lên kế hoạch phí rất nhiều công phu mới vào được Đông cung, trở thành Tịch tiên sinh dạy học.
Trước khi vào Đông Cung, hắn đã tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện ở đây.
Nói cũng buồn cười, Lý Càn giết huynh vì ngôi vị Hoàng đế, lại lo sợ nhi tử của mình cũng học theo sau, vì muốn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng Thái Tôn, hắn tận lực chèn ép con thứ, rõ ràng là thân phận hoàng tử hoàng nữ cao quý, nhưng ngay cả cung nhân ti tiện nhất cũng có thể tùy ý bắt nạt họ.
Hắn quan sát hồi lâu, cuối cùng lựa chọn nâng đỡ Lý Tung.
Khi đó Lý Tung mới ba tuổi, nhỏ gầy yếu đuối, thời điểm gặp người khác sẽ không cười, con mắt đen như mực đầy cảnh giác, như ấu thú nỗ lực cầu sinh, chỉ có thời điểm nhìn thấy hắn mới thận trọng nắm lấy vạt áo hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng "Lão sư".
Có lẽ là nhớ lại chuyện xưa, Hàn Thiền nhíu mày, đè xuống tâm tình khó giải thích xông lên từ dưới đáy lòng.
Ánh mắt của hắn chầm chậm tỉ mỉ quan sát thư phòng này, suy tư về chuyện Lý Tung có giấu ngọc tỷ ở đây hay không. Khóe mắt hắn lơ đãng đảo qua giá sách, rơi xuống án thư tràn đầy vết tích loang lổ thì dừng lại. Chợt nhớ tới lúc trước Lý Tung đã từng lơ đãng đề cập với hắn, tiếc nuối nhất chính những ngày còn ở trong thư phòng.
Lý Tung nói, ngọc tỷ giấu ở bên trong căn phòng hắn thích nhất...
Hàn Thiền rất nhớ chuyện cũ, ký ức năm xưa với hắn cùng chỉ như mới hôm qua. Hắn nhớ chuyện Lý Tung khi còn nhỏ từng lặng lẽ nói với hắn, ở trong thư phòng y có một Tàng bảo khố*.
*chỗ cất giấu bí mật.
Khi đó y vẫn còn là đứa con không được sủng ái, không có mẫu thân, cung nhân được Lý Càn ngầm đồng ý nên thay nhau ức hiếp chèn ép y. Cho nên y giống như động vật nhỏ tích trữ đồ ăn, giấu đi bảo bối của chính mình. Không giấu ở trong tẩm điện bởi vì sẽ bị cung nhân quét tước tìm thấy.
Y lén lút giấu báo bối của mình ở trong thư phòng, khi đó y ngước đầu đắc ý nói với hắn: "Những cung nhân này không dám tùy tiện cầm đồ vật trong thư phòng, giấu bảo bối ở chỗ này là an toàn nhất... Bí mật này ta chỉ nói với lão sư."
Hàn Thiền khẽ bước, đi về phía giá sách trong thư phòng. Sau đó hắn ngồi xổm xuống dưới kệ sách kia, đẩy hết giấy sách trước mặt ra thì thấy lộ ra một lỗ hổng.
Bên trong giấu một chiếc hộp gỗ đã tróc sơn.
Hàn Thiền mở hộp gỗ ra, quả nhiên bên trong phát hiện ra ngọc tỷ truyền quốc đặt tùy ý cùng những món đồ chơi linh tinh, làm đau mắt hắn.
Hắn lấy ngọc tỷ ra, mặt không cảm xúc ném hộp gỗ xuống đất, bảy tám vật nhỏ trong hộp văng đầy ra đất, có quạt xếp, có ngọc bội, còn có cửu liên hoàn*... Cũng không phải vật đáng quý trọng, tất cả đều là những vật nhỏ hắn tiện tay đưa cho Lý Tung những năm qua.
*một trò chơi dân gian của Trung Quốc
Hiện tại Lý Tung đặt cùng một chỗ với ngọc tỷ, đầu đuôi trả lại cho hắn.
Như là đang giễu cợt hắn lãnh tình.
Lại như đang nói, tất cả những thứ ngươi cho ta, ta đều trả lại ngươi .
Khó giải thích được cảm xúc dâng lên từ trong lòng, Hàn Thiền siết chặt ngọc tỷ, gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật trên mặt đất, nửa ngày sau mới cất bước di chuyển, quay người rời khỏi thư phòng.
Từ Đông cung đi ra, Hàn Thiền theo bản năng nhìn về phương hướng lầu ngắm cảnh, lửa lớn đã tắt, lầu ngắm cảnh cũng cháy trụi, chỉ còn dư lại gần nửa đoạn cột trụ xưa cũ bị đốt cháy đen, như khắc họa sự biến mất của một đế vương trẻ tuổi.
***
Kinh thành bị bao vây không tới một ngày, thời điểm chạng vạng, quân trấn thủ tự động mở cổng thành ra.
Thái phó Hàn Thiền tự mình mang quan viên ra khỏi thành nghênh đón, bách tính hai bên vui sướng hoan hô, trong miệng hô lớn "Vĩnh An vương vạn tuế" .
Lý Phượng Kỳ mặc giáp đen, bên hông đeo trường đao, vẻ mặt nhìn Hàn Thiền chẳng hề hiền lành: "Sao chỉ có mình ngươi? Lý Tung đâu?"
"Bệ hạ tự biết tội nghiệt khó tan, đã tự sát trên Vọng lâu." Hàn Thiền nói.
Lý Phượng Kỳ nhớ lại phương hướng trong hoàng cung bốc lên lửa lớn, hóa ra là Vọng lâu bốc cháy. Nhị ca của Lý Tung Nhị cũng từng gieo mình nhảy xuống ở đây, bây giờ Lý Tung cũng không thoát được kết cục này.
"Ngược lại chỉ mình ngươi yên tâm thoải mái." Nhìn Hàn Thiền thần sắc trấn định, hắn không nhịn được hừ một tiếng.
Hàn Thiền cũng không đáp, chỉ tránh ra mở đường, cung kính nói: "Mời Vương gia."
Lý Phượng Kỳ dẫn người vào hoàng cung, thời điểm bước qua cửa cung, hắn nhìn Vọng lâu cháy trụi đã sụp đổ, nhạt tiếng nói: "Đi thu dọn hài cốt đi."
...
Quân Huyền Giáp thay thế quân Thần Sách thủ vệ trong cung, bố trí lại phòng vệ, nhóm cung nhân không kịp đào tẩu được tập trung đến một chỗ, tạm thời có người quản lý.
Chu Liệt mang binh tuần tra tìm cơ hội nhỏ giọng nói bên tai Lý Phượng Kỳ: "Không tìm được ngọc tỷ."
Hoàng đế tự sát, không để lại bất kỳ di chỉ, ngay cả ngọc tỷ cũng không có tung tích. Mặc dù Vĩnh An vương tay không nắm quyền cũng không phải không thể giải quyết được đại sự, nhưng bạch ngọc không ở, khó tránh khỏi khiến người không vui.
Lý Phượng Kỳ nhìn Hàn Thiền, quan sát vẻ mặt y, nhất thời hiểu rõ: "Ngọc tỷ ở chỗ ngươi?"
Dừng một chút, còn nói: "Ngươi muốn cái gì?"
Hàn Thiền hiếm thấy cong môi: "Vương gia đã sớm biết ta muốn cái gì."
Y muốn làm thừa tướng Bắc Chiêu, thay điện hạ hoàn thành ý nguyện còn chưa kịp đạt được.
Nhưng Lý Phượng Kỳ cười khẩy một tiếng: "Ngươi thấy ngươi xứng sao?"
Hắn đứng dậy, đe dọa nhìn y: "Những năm qua ngươi đã giết bao nhiêu mạng người, tay nhiễm đầy máu tươi, ngươi cảm thấy ngươi xứng ư?"
"Người làm việc lớn, không cần tính toán những việc nhỏ không đáng kể này? !" Tay Hàn Thiền khẽ run, âm thanh lại hơi tức giận: "Từ cổ chí kim những người nắm quyền, tay người nào không dính qua máu huyết?"
Lý Phượng Kỳ mắt lạnh nhìn y, cười nhạo một tiếng: "Tay ngươi nhuốm bao nhiêu máu huyết của người vô tội, trong lòng ngươi hiểu rõ. Hà tất lấy lý do này...che đậy cho bản thân mình."
Hắn nâng ngón tay chỉ ra ngoài điện: "Mỗi ngày ngươi đi qua con đường kia, nhìn thấy khung cảnh hoang tàn ở Vọng lâu, chẳng lẽ trong lòng không khiếp sợ hoảng loạn sao?"
Hàn Thiền lạnh lùng chăm chú nhìn hắn: "Vương gia không đáp ứng đúng không?"
"Đúng." Lý Phượng Kỳ nhìn y khinh thường: "Ngôi vị hoàng đế này vững vàng hay bất ổn, không phải do một viên ngọc tỷ định đoạt, mà do ta quyết định."
Hàn Thiền nhìn hắn, nói liền ba tiếng "Được", phất tay áo rời đi.
Chu Liệt cau mày nói: "Vương gia sao không dứt khoát giết chết y đi, người như thế giữ lại chính là mối họa."
Lý Phượng Kỳ sắc mặt lạnh lùng: "Y không sợ chết, trực tiếp giết chết mới là tiện nghi cho y." Nói xong nâng cằm, nói: "Nhìn chằm chằm y, đừng để y trốn. Chờ ta rảnh tay trở lại xử lý sau."
***
Hàn Thiền trở về phủ Thái phó.
Tính tình Lý Phượng Kỳ so với tưởng tượng của y còn cương ngạnh hơn, vô luận y dùng thủ đoạn gì, hắn cũng không chịu thua. Nếu không phải khuôn mặt tương tự, tính tình lạnh lẽo cứng rắn này chẳng hề giống với điện hạ.
Dường như ý thức được tâm nguyện của mình cuối cùng cũng không thể đạt được, y có hơi nản lòng.
Ngày ngày ở trong phủ giống như cô hồn dã quỷ, động lực chống đỡ cho đến bây giờ chính là báo thù cho điện hạ, để ngôi vị hoàng đế trở về với dòng chính. Nhưng sau khi thực hiện xong, y lại cảm thấy mờ mịt.
Không biết nên đi nơi nào.
Cuối cùng y quay về phòng ngủ, trong Thái phó to lớn này, người hầu đã phân phát gần hết, xung quanh đều là không khí lạnh lẽo, trong lòng hắn cũng toàn hư không, chỉ có điện hạ mới có thể khiến y bình tĩnh hơn.
Vì vậy thuận theo bản tâm, y trở về mật thất.
Mấy ngày nay bận bịu báo thù, y đã lâu chưa tới đây, tự tay thắp cốc nến lên, đốt ba nén hương, đang muốn tế bái, khóe mắt chợt chú ý tới một vệt vàng sáng, trong đống vải trắng bệch vô cùng chú ý.
Hàn Thiền ngừng lại động tác, kinh hãi đến gần nhìn miếng vải màu vàng kia
Trên chiếc giá đồng buộc những mảnh vải trắng, mỗi mảnh vải đều đại biểu cho một mạng người, là minh chứng cho việc báo thù vì điện hạ.
Nhưng hôm nay, ở hàng vải cuối cùng kia có nhiều hơn một mảnh vải màu vàng căn bản không nên xuất hiện.