Xung Hỉ

Chương 147: Phiên ngoại hai



Mùa đông Thiên Phù năm thứ tư, qua giao thừa là sang năm mới.

Tết hai năm trước đều ở Tuy Dương, phía nam không lạnh lắm, mặc dù mùa đông những vẫn ấm áp vô cùng, Diệp Vân Đình từ nhỏ sinh trưởng ở phương bắc, đối với đông ấm Tuy Dương hiếm lạ hai năm, nhưng năm nay lại hơi nhớ cảnh tuyết ở kinh thành, vì vậy sau Tết đã sớm về kinh.

Hạ Lan Diên nhàn rỗi vô sự, cũng cùng bọn họ trở về kinh thành. Từ sau khi hai nước kết minh, chuyện quốc sự to nhỏ đều giao cho Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ xử lý, nàng lại trở lại ham muốn thuở thiếu thời, đi tới những nơi trước đây chưa cùng Hách Liên Húc đi qua, ghi lại bút ký.

Thẫm Vãn Ngọc (lão Vương phi) cũng rất ước ao được vân du như nàng, nhưng thân thể lại không khỏe lắm, không chịu nổi hành trình đi đường mệt nhọc, chỉ có thể ‌ngóng trông thời điểm Hạ Lan Diên hồi kinh kể cho nàng nghe chút chuyện đã trải qua.

Lần này Hạ Lan Diên vừa tới đã được Thẩm Vãn Ngọc mời qua.

Tuổi tác dần cao, người hợp ý bên người lại ngày càng ít. Trước giờ Thẩm Vãn Ngọc chỉ thanh tâm quả dục lễ Phật, mặc dù là thái hậu cao quý, nhưng cũng ít khi triệu mệnh phụ vào cung giải sầu.. Mà sau khi quen biết với Hạ Lan Diên, chịu ảnh hưởng của nàng, Thẩm Vãn Ngọc cũng bắt đầu học cách sống hào hiệp tùy ý, mặc dù không thể đi xa, nhưng cũng thường xuyên đến Xuất Vân tự ở lại mấy ngày, hoặc là thiết yến trong cung, mời nhóm mệnh phụ quý nữ vào cung giải sầu.

Hạ Lan Diên quen cửa quen nẻo tiến vào Thụy Đông cung của Thẩm Vãn Ngọc, vui cười cởi mở: "Thẩm tỷ tỷ gấp gáp gọi ta đến như vậy, có phải là không kịp chờ đợi muốn xem thoại bản mới đúng không?"

Nàng vân du bốn phương, khi về sẽ luôn có kèm chút đồ vật thú vị bên ngoài. Nghĩ Thẩm Vãn Ngọc ngày ngày trong cung buồn chán, cho nên nàng hay mang về thoại bản và các đồ chơi nhỏ.

"Lần này tìm ngươi là có chính sự." Thẩm Vãn Ngọc gọi Ỷ Thu vào dâng trà và điểm ‌ tâm, mình tiến lên nghênh đón, kéo tay Hạ Lan Diên đến ngồi trên giường La Hán.

Nghe nói là chính sự, Hạ Lan Diên thu hồi vẻ mặt vui cười, nghiêm túc nói: "Chuyện gì vậy?"

Thẩm Vãn Ngọc nhíu mày, do dự chốc lát mới mở miệng: "Hôm trước giao thừa không ít mệnh phụ tiến cung, ta cùng các nàng nói chuyện phiếm, nghĩ tới bây giờ giang sơn đã định, Vân Đình và Hàm Chương có phải nên chọn người thừa kế rồi hay không?"

Những mệnh phụ đó sao lại nói chuyện này, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ. Những năm qua hai vị đế vương uy thế cao, những đại thần kia không dám ra mặt khuyên can, vậy nên đánh chủ ý để thê tử trong nhà đến nói bên tai nàng một chút, để nàng khuyên bảo.

Mấy năm qua, tình cảm hai vị đế vương sâu nặng rõ như ban ngày, đương nhiên không ai nghĩ tới chuyện quảng nạp hậu cung. Nhưng chính mình không sinh, cũng nên sớm chọn con nuôi trong đám tôn thất mới tốt.

Dù sao qua năm nay, Diệp Vân Đình đã hai mươi năm, mà Lý Phượng Kỳ đã ba mươi ‌mốt.

Tuy nói vẫn còn tráng niên, nhưng việc lựa chọn và bồi dưỡng Thái tử cũng tốn nhiều thời gian, việc này nên làm sớm không nên chậm trễ.

Thẩm Vãn Ngọc cũng nghĩ như thế nên mới có suy nghĩ này. Nhưng nàng lo lắng hai đứa bé còn chưa có tâm tư này, trong lòng do dự, không thể làm gì khác hơn là tìm Hạ Lan Diên đến thương lượng.

"Ngươi nói, việc này có nên nói với hai đứa không?"

Nói thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Vãn Ngọc lo nếu mình mở miệng sẽ gây áp lực cho hai đứa.

Hạ Lan Diên lại không lo lắng nhiều như vậy, suy nghĩ một chút nói: "Cũng nên chọn ra mấy đứa trẻ, nuôi bên người từ nhỏ sẽ thân cận hơn, cũng có thể nhìn ra tốt xấu."

Thấy Thẩm Vãn Ngọc vẫn còn lo lắng, nàng cười vỗ mu bàn tay người chị em tốt: "Yên tâm đi, ta nghĩ Hàm Chương chắc chắn sẽ đồng ý."

Lý Phượng Kỳ không có kiên nhẫn xử lý triều chính, mấy năm qua sau khi nghiên cứu được hải thuyền và vũ khí, hắn từng muốn theo thuyền ra biển, thu phục các nước hải ngoại. Nhưng hắn có thể ‌đi, Diệp Vân Đình lại không thể ‌dễ dàng rời đi, vậy nên hai năm qua hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Chu Liệt ra biển, trong lòng uất ức, chỉ có thể ‌ngày ngày tới doanh trại luyện binh tiết hỏa, tính khí càng ngày càng lớn, mấy vị đại thần kia thấy hắn chỉ mau mau chóng chóng nói xong việc rồi chạy.

Nếu sớm chọn ra mấy đứa trẻ bồi dưỡng, lại chọn lựa ra Thái tử, chờ Thái tử có thể ‌tự quyết, hắn và Diệp Vân Đình sẽ bớt trói buộc và lo lắng hơn nhiều.

Mà Lý Phượng Kỳ quả thật cũng nghĩ như vậy. Vậy nên thời điểm người một nhà dùng bữa, Thẩm Vãn Ngọc và Hạ Lan Diên cùng nói ra việc này, Lý Phượng Kỳ trầm tư chốc lát, gật‌ đầu đồng ý.

"Vậy thì chọn ra mấy đứa trẻ trong nhóm tôn thất hai bên đi."

***

Chuyện chọn con nuôi từ trong nhóm trẻ tôn thất là đại sự.

Quá nhỏ không được, quá lớn cũng không được. Hơn nữa cũng không phải phụ mẫu nhà nào cũng cam lòng đưa đứa trẻ nhà mình vào chốn thâm cung tranh quyền đoạt lợi. Cho nên gia trưởng trong nhà đưa hài tử tới, tổng cộng có mười người.

Vừa vặn Lý thị năm người, Hách Liên thị năm người, trong đó hài tử nhỏ nhất mới chỉ ba tuổi, lớn nhất là năm tuổi.

Một đám củ cải đỏ, tỉnh tỉnh mê mê bị đưa vào cung, được Chu Kế dẫn đến Đông cung bái kiến Hoàng đế, từ ‌nay về sau, sinh hoạt ăn uống thường ngày của đám nhỏ đều ở Đông cung.

Diệp Vân Đình và Lý Phượng chờ trong Đông cung, hiếm thấy có chút căng thẳng. Y chỉnh lại vạt áo của mình, lần thứ‌ năm hỏi Lý Phượng Kỳ: "Nhìn ta như vậy không dọa người chứ?"

Ở cùng Lý Phượng Kỳ đã lâu, khó tránh khỏi dính chút tính nết của hắn, Quý Liêm ngày hôm qua còn nói với y, hiện tại y chỉ trầm mặt một chút, so với Lý Phượng Kỳ còn đáng sợ hơn.

Diệp Vân Đình cảm thấy nào có phóng đại như vậy, nhưng hôm nay tới gặp đám nhỏ nên không khỏi lo lắng mình nhìn thật sự đáng sợ, dọa người chạy mất.

"Không dọa người." Lý Phượng Kỳ nói lại lời này lần thứ năm, gãi nhẹ vào lòng bàn tay y động viên: "Yên tâm đi, thời điểm đó ta diễn mặt đỏ, ngươi vai chính diện, đám nhóc này khẳng định sẽ yêu thích ngươi."

Phu thê bình thường dạy con, cũng đều  một người mặt đỏ một người mặt trắng phối hợp. Bọn họ cũng có thể noi theo.

Diệp Vân Đình nhìn hắn một cái, nếp gấp giữa lông mày giãn ra, chậm rãi bật cười.

...

Chu Kế nhanh chóng dẫn một đám nhóc đến Đông cung.

Hài tử từ thế gia, cho dù còn nhỏ những vẫn hiểu biết quy củ. Phỏng chừng trước khi tiến cung đã được người nhà dặn dò, khuôn mặt nhóc nào cũng nghiêm túc, thân thể nhỏ bé đứng thẳng tắp, không nhìn đông ngó tây, bước từng bước phía sau Chu Kế.

Chính là tuổi tác thực sự quá nhỏ, đầu cũng chưa cao, tuy rằng nỗ lực‌ học theo dáng vẻ thận trọng của người lớn, nhưng thân hình mũm mĩm năm cân đi lại lắc lư, nhìn ngộ nghĩnh đáng yêu vô cùng, giống như đám gà con lật đật đi theo gà mẹ.

Chu Kế dẫn bọn họ tiến lên làm lễ.

Đám nhóc cung kính chắp tay, nhu thuận kêu: "Bái kiến Nam đế bệ hạ, Bắc đế bệ hạ, hai vị bệ hạ mạnh khỏe."

Diệp Vân Đình thích thú bật cười, lần lượt đưa lễ vật ra mắt đã sớm chuẩn bị cho nhóm nhỏ, hỏi tên từng đứa.

Lớn tuổi hơn thì đã nói năng lưu loát, mà đứa nhỏ tuổi nhất vừa tròn ba tuổi kia, nghe đâu biết nói muộn, nãi thanh nãi khí nói: "Phì* bệ hạ, ta là Hách Liên Ni**."

*chữ phì 肥 (féi) này có vẻ tác giả muốn chơi chữ, do nhóc này mới học nói nên phát âm chưa chuẩn.

**ni 尼 /ní/ này trong từ ni cô

"Hách Liên Ni? Sao lại đặt tên như thế?" Lý Phượng Kỳ cau mày nói: "Cha mẹ nhà này đặt tên cho con quá mức tùy ý."

Nhóc con kia mở to mắt nhìn, có chút ‌sợ hãi, nhưng vẫn lặp lại nói: "Không tứ* Hách Liên Ni, tứ Hách Liên, nghê**!"

*tứ 四 /si/, nhóc ấy muốn nói 是 /shi/: là ạ

*nghê 倪 /ní/ có nghĩa là đầu mối, manh mối

Lý Phượng Kỳ: "..."

Nhóc con này nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm.

Chu Kế đứng bên nhịn cười nói: "Bẩm bệ hạ, vị tiểu công tử này là đích trưởng tôn nhà Mộc Quốc hầu ạ, tên là Hách Liên Lê*."

*lê 黎 /lí/: dân, nhóc này ngọng quá :))

Hách Liên Lê vừa nghe, vội vã gật đầu phụ họa ‌: "Tứ! Tứ Hách Liên Ni!"

Lý Phượng Kỳ: "..."

Hầy, thực sự không thông minh cho lắm.

(huhu nhóc này đáng yêu quá)

*

Sau khi gặp gỡ đám nhỏ và ăn tối cùng nhau, Diệp Vân Đình gọi Chu Kế dẫn chúng đến chỗ ở, an bài cho mỗi nhóc một nhũ mẫu, hai cung nữ, hai tiểu nội thị hầu hạ.

Vì phòng ngừa mẫu gia của những hài tử này có ý đồ riêng, người hầu thân cận có thể sẽ truyền vào đầu những đứa nhóc chưa trưởng hành này một số ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi, nên lần này vào cung, tất cả đám nhỏ đều không mang theo người hầu cận. Sau này tất cả chi phí ăn mặc sẽ do hoàng cung phụ trách. Mỗi tháng sẽ có hai ngày nghỉ để trở về thăm nhà, chỉ cần không phạm sai lầm, ngày sau cho dù không được chọn thành Thái tử thì tương lai cũng vô cùng tốt đẹp.

Chờ dàn xếp cho đám nhỏ xong xuôi, Diệp Vân Đình mới cùng Lý Phượng Kỳ rời đi.

Y còn chút phấn khích không thể kìm chế nổi, vẫn nói liên miên bên tai kế hoạch giáo dưỡng những đứa nhỏ này thế nào, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, là tâm trạng của người lần đầu làm cha.

"Mời phu tử cho bọn chúng, không bằng ta đưa thư cho Thường tiên sinh, mời hắn về kinh làm lão sư cho bọn nhỏ?"

Thường tiên sinh học thức uyên bác, vân du tứ phương, kiến thức bất phàm. Diệp Vân Đình chính là học trò của hắn, mời hắn tới dạy đám nhóc này cũng vô cùng hợp lý.

"Việt sư huynh võ nghệ phi phàm, còn có thể mời Việt sư huynh dạy bọn họ tập võ."

Diệp Vân Đình cảm khái: "Lão sư và sư huynh vân du tứ phương, cũng đến lúc nên xác định một chỗ rồi."

Lý Phượng Kỳ nghe y một mình nói mấy lời, chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Kéo người về tẩm cung, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: "Thời điểm không còn sớm, đã đến giờ nghỉ ngơi, mới bồi những đứa nhỏ kia chơi nửa ngày, Nam Đế bệ hạ không phải cũng nên bồi ta một chút sao?"

Diệp Vân Đình liếc mắt nhìn hắn, không đáp lời những vẫn nhanh chân đi theo hắn tới bồn tắm.

Khi trở ra, hai người đều mặc y phục mỏng manh, hơi thở dồn dập. Lý Phượng Kỳ ôm y tiếp tục việc còn chưa làm xong, vùi đầu vào hõm cổ y, ngậm lỗ tai y nói: "Yêu thích hài tử như vậy, ngươi sinh cho ta một đứa đi?"

Diệp Vân Đình run lên, đẩy hắn ra: "Ăn nói linh tinh!"

Lý Phượng Kỳ thấp giọng cười, tiếng nói chuyện dần trở lên đứt quãng: "Không thử sao biết không được‌?"

...

Sau khi đám trẻ tiến cung, mỗi ngày Diệp Vân Đình lại có nhiều hơn một chuyện để xử lý, xong việc triều chính thì sẽ đi đến Đông cung để nhìn bọn trẻ.

Thường Dụ An nhận được thư của y, bất ngờ đồng ý lời mời, cùng Việt Trường Câu trở về kinh thành, tiến vào Đông cung.

Quý Liêm không có việc gì cũng đến Đông cung xem náo nhiệt, sau khi hỏi ý Diệp Vân Đình thì chuyển đến Đông cung chăm sóc cho đám trẻ.

—— Diệp Vân Đình hiện tại không để hắn vây quanh hầu hạ mình, muốn bản thân hắn tự tìm chút chuyện để làm, không cần câu nệ, chỉ cần muốn làm là được. Nhưng Quý Liêm nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy mình không có học vấn, cũng không phải người có chí lớn, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ăn no sống lâu thôi. Bây giờ Thường tiên sinh trở lại, Đông cung lại có thêm một đám nhóc, lúc này hắn cảm thấy mình đã tìm được chuyện muốn làm rồi, mỗi ngày hí ha hí hửng đi theo phía sau một đám nhóc.

Hắn lương thiện và tốt tính, cho nên đám nhóc con rất yêu thích hắn, đặc biệt là Hách Liên Lê, mỗi khi vui vẻ đều đi theo phía sau hắn gọi Quý Liêm ca ca, khiến Quý Liêm vui sướng cười híp mắt.

Việt Trường Câu mỗi lần gặp hắn đều quái gở nói: "Yêu thích hài tử như thế, sao không thành thân sinh một đứa đi?"

Chọc Quý Liêm tức giận đến mức mỗi lần nhìn thấy hắn đều đi đường vòng.

Diệp Vân Đình vừa tới Đông cung đã thấy Việt Trường Câu cầm theo hộp thức ăn, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, hẳn là chân giò hun muối vừa mới ra lò.

"Sư huynh lại chọc Quý Liêm sinh khí sao?" Y trêu chọc nói: "Nếu ngươi yêu thích y, nói thẳng với y là được, chọc y tức giận làm gì?"

Tính tình Quý Liêm mềm mại, cũng không thù dai. Mỗi lần Việt Trường Câu chọc y tức giận chỉ cần tới dỗ là tốt rồi. Vậy nên lần sau Việt Trường Câu lại chọc y, lại qua dỗ, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Việt Trường Câu nhíu mày cười nói: "Ngươi không cảm thấy y như vậy rất đáng yêu sao?"

"..." Diệp Vân Đình không hiểu khẩu vị xấu xa của hắn, lắc đầu nói: "Ngươi cứ đùa như thế, sớm muộn có ngày y thành ‌thân thật, ngươi khóc cũng không kịp."

Nói xong bỏ hắn lại đi đến thư phòng.

Thời gian y tới vừa lúc Thường tiên sinh giảng bài xong, nhóm nhóc con từ trong học đường đi ra nhìn thấy Diệp Vân Đình ở cửa đều quy củ hành lễ. Đám nhỏ này tiến cung chưa đến mấy ngày đã quên mất quy củ, vui vẻ nhào tới ôm chân Diệp Vân Đình làm nũng.

Diệp Vân Đình ôm một đứa nhóc lên, cười nói: "Nặng hơn rồi."

Hách Liên Lê đứng bên lập tức ồn ào: "Bệ hạ cũng ôm ta một cái, ta cũng nặng!"

Diệp Vân Đình cũng cúi xuống ôm nhóc lên, giọng nói khích lệ: "Không sai, xác thực nặng hơn một chút."

Nói xong cũng không quên những đứa nhóc vẫn còn đang đứng quy củ một bên, nhưng cũng đang rục rà rục rịch, lần lượt ôm từng đứa một.

Đám nhóc tuổi nhỏ, có già dặn thế nào cũng vẫn là hài tử, sau khi tiến cung thấy Diệp Vân Đình thân thiện dễ gần, đối xử tốt với chúng cho nên dễ dàng sinh ra cảm giác thân cận và quấn quýt.

Có những hài tử hoạt bát như Hách Liên lê, dám mở miệng nói thẳng. Nhưng cũng có những hài tử còn lo lắng quy củ, không dám mở miệng.

Bọn nhóc này vẫn còn nhỏ, thời gian còn nhiều, Diệp Vân Đình có lòng tin có thể khiến chúng quên đi những quy củ không cần thiết đó.

Y và Lý Phượng Kỳ đời này không thể ‌có con, những hài tử tiến cung này, tuy rằng  không cùng huyết thống với bọn họ, nhưng Diệp Vân Đình nguyện ý coi bọn họ như con ruột yêu thương bồi dưỡng. Người bên ngoài chỉ cho là bên trong thâm cung nhất định sẽ đấu trí đấu tâm, người lừa ta gạt, nhưng y lại không hy vọng những hài tử này sẽ đi vào con đường như vậy.

Con đường để trở thành Đế vương quá gian nan, so với chuyện một người vượt mọi chông gai, cô độc tiến lên, không bằng có thêm huynh đệ, đồng lòng tiến về phía trước.

Diệp Vân Đình chơi cùng đám nhỏ một lúc, sau đó lần lượt kiểm tra bài tập của chúng, kiểm tra được một nửa thì Lý Phượng Kỳ đi tới.

Tướng mạo hắn hơi dữ, trên người cũng đậm sát khí, cho nên đám nhóc này có chút sợ hắn, ở trước mặt hắn ngoan ngoãn như gà con. Nhìn thấy hắn tiến vào, vội vã từ ‌bên chân Diệp Vân Đình bước ra ngoài, đứng thẳng người, cúi đầu nghiêm nghị.

Chỉ một nhóc lớn tuổi nhất lén lút ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt ngưỡng mộ.

"Bài tập làm thế nào?" Lý Phượng Kỳ hỏi.

"Đều hoàn thành ‌tốt lắm." Diệp Vân Đình cười nói.

Ngay cả đứa nhỏ nhất Hách Liên Lê cũng viết vô cùng tốt..

"Được, hôm nay không có chuyện gì, ta đến kiểm tra xem mấy đứa học võ đến đâu rồi." Nói xong ngoắc tay: "Theo ta đến võ trường."

Đám nhỏ nét mặt căng thẳng, chậm rãi đi theo phía sau hắn. Chỉ có đứa nhóc lớn tuổi nhất Lý Hung Chuyết lộ vẻ vui mừng, đi sát theo hắn, giống như một cái đuôi nhỏ.

Diệp Vân Đình nhìn mọi chuyện trong mắt, nhanh chóng đi tới sóng vai với Lý Phượng Kỳ, nhẹ giọng cười nói: "Lý Hung Chuyết cũng không sợ ngươi lắm."

Lý Phượng Kỳ thoáng nhìn về phía sau, nói: "Hắn là mầm mống tốt."

Hai người thì thầm đi đến võ trường.

Lý Phượng Kỳ đổi một bộ thường phục, đứng ở giữa sân tập, để đám nhóc con lần lượt tiến lên công kích hắn, người đầu tiên đi lên chính là Lý Hung Chuyết.

Có Việt Trường Câu giáo dục, chiêu thức của bọn họ cũng đã ra dáng, nhưng tuổi còn nhỏ nên chưa đủ lực.

Lý Phượng Kỳ thu lực thử từng đứa một, sau đó nhìn Lý Hung Chuyết, đôi mắt lộ ra tán thưởng nói: "Ngươi không tệ lắm."

Hắn xưa nay luôn ít lời, hiếm khi khích lệ như vậy. Khuôn mặt trầm ổn của Lý Hung Chuyết giãn ra, nở nụ cười rạng rỡ.

...

Như vậy chớp mắt tám năm trôi qua, đám nhóc con lúc trước bước đi lắc lư hiện tại đã trở thành những thiếu niên xanh sắc.

Đến hiện tại, đám nhóc này đã trải qua mấy lần kiểm tra, Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ đã chọn ra được người thích hợp cho vị trí Thái tử, chỉ còn chờ mài giũa thêm chút thời gian, liền chính thức lập ra thái tử. Những hài tử còn lại cũng được giáo dưỡng rất tốt, không hề vì chuyện không được chọn mà sinh ra tâm tư oán hận.

Người được chọn làm Thái tử chính là Lý Hung Khuyết và Hách Liên Lê.

Hai người một văn một võ, Lý Hung Khuyết giỏi binh pháp mưu lược, tuổi nhỏ đã theo Chu Liệt ra biển vài lần, lập công không ít; còn Hách Liên Lê tính tình đôn hậu, lòng thương bách tính, chính là đức tính của quân chủ mà Diệp Vân Đình luôn mong muốn gìn giữ.

Ngày hôm đó Lý Phượng Kỳ thừa dịp Diệp Vân Đình không ở đây, triệu hai người đến trước mặt, ngưng trọng nói: "Gần đây hải quốc lại có động tĩnh khác thường, nghe nói là đã nghiên cứu ra hỏa khí kiểu mới, á phụ các ngươi không yên lòng, quyết ý cùng ta ra biển để tìm hiểu thực hư."

Hách Liên Lê nghe vậy sửng sốt, lo lắng vô cùng nói: "Hỏa khí kiểu mới? So với loại pháo mà xưởng chế tạo hỏa khí mới tạo ra còn lợi hại hơn ư??"

Lý Hung Chuyết lại nói: "Lòng dạ xấu xa của hải quốc thật là bất tử, lúc trước ta đã đánh một trận với bọn họ, bại trận mà còn chưa chịu khuất phục!"

Lý Phượng Kỳ nghiêm mặt gật đầu: "Không sai, lần này ta cùng á phụ các ngươi tới đó, nhất định có thể ‌nhổ cỏ tận gốc. Nhưng hai người các ngươi khả năng phải ở lại tọa trấn kinh thành?"

Hai người không nghi ngờ hắn, cung kính đáp: "Chúng ta sẽ không khiến đại phụ và á phụ* thất vọng!"

*cha lớn cha nhỏ đó ạ

Lý Phượng Kỳ lúc này mới lộ nụ cười thỏa mãn: "Rất tốt."

*

Không lâu sau, Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình chính thức sắc lập Thái tử với chư quân, sau đó rời khỏi kinh thành, đi qua Tuy Dương đến biên cảnh Nam Việt, theo đội tàu ra biển.

Năm đầu tiên, Hách Liên Lê hỏi Lý Hung Chuyết: "Hải quốc lợi hại như vậy à? Đại phụ và á phụ sao còn chưa trở về?"

Năm thứ hai, Hách Liên Lê lại hỏi: "Đại phụ và‌ á phụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có cần sai người đi tiếp ứng không?"

Năm thứ ba, Hách Liên Lê bắt đầu do dự: "Sao ta cảm thấy đại phụ và á phụ sẽ không trở lại nữa vậy?"

Y hoài nghi mình bị gạt.

Lý Hung Chuyết nhìn y, mặt không cảm xúc ‌nói: "Giờ ngươi mới hiểu?"

Sau khi đại phụ và á phụ mãi chưa trở về, hắn đã hiểu rõ rồi. Đến hải quốc tìm hiểu hư thực chỉ là cái cớ mà thôi.

Mấy năm qua đại phụ và á phụ dẫn theo đội tàu ra biển, vân du tứ phương bát hải, ngày qua ngày thong dong tiêu dao hơn bọn họ nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

#77 cẩu tính không thay đổi #